• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rabbitlyn

Chương 150: Đàm Giảo (19.1)

Tôi từ từ đẩy cửa tủ ra, phát ra tiếng két, nhưng tôi chẳng bận tâm.

Tôi bò xuống từ đống đồ Ô Ngộ chất kín, vừa bò nước mắt vừa rơi xuống. Tôi nằm rạp xuống sàn nhà, gần như mất hết sức lực.

Tôi nói mình muốn đi ra ngoài, anh nói vậy không bằng em để cho tôi chết đi.

Sau đó anh đi tìm cái chết.

Tôi biết rõ đời này mình không thể nào quên được người đàn ông này, dáng vẻ cứng cỏi mà yếu ớt, cao ngất mà yên tĩnh. Tôi bò đến sau tường, men theo khe hở nhìn qua, đúng lúc thấy được hai gã kia dẫm đạp lên anh. Hiện tại anh không phải là anh hùng mà tôi mong đợi, lúc này anh bất lực nằm rạp trên mặt sàn, tóc che khuất đôi mắt, người đầy máu. Có gã dẫm trúng vết thương, anh khạc ra ngụm máu tươi, không rên tiếng nào.

Tôi tựa vào tường, nước mắt mặn chát chảy vào miệng. Nửa đời này tôi chưa từng trải qua sinh ly tử biệt, hiện tại mới biết được vào thời khắc nó xảy ra yên tĩnh như thế, không có oanh oanh liệt liệt, không có phẫn nộ vì hồng nhan, cũng không có bất cứ kì tích gì. Song tôi biết rõ, tôi có thể cảm nhận được cảm giác của anh. Phần cảm giác ấy chỉ thuộc về hai chúng tôi. Trên đời này, giờ khắc này, tại nơi này, không có bất cứ ai khác.

Tô Hoàn tức giận, xem ra còn muốn giết anh diệt khẩu, nếu con dao thực sự găm vào cổ anh, tôi sẽ đi ra ngăn cản. Tôi mặc kệ mình sẽ xảy ra chuyện gì cũng sẽ phải ở bên anh.

Nhưng mà Trần Như Anh lại đứng dậy. Cô nàng yếu ớt tâm cơ kia ôm chặt lấy anh. Lúc này người bên cạnh anh là cô ta giống như một đôi tình nhân cùng chung hoạn nạn. Tôi ngơ ngác nhìn, trong lòng đau đớn chết lặng. Tô Hoàn dường như vẫn có chút kiêng dè với con gái Phùng Yên, cũng không ra tay nữa. Sau đó Trần Như Anh nói bảo vật gì đó tôi cũng không để ý.

Cô ta ôm cổ anh, ghé vào tai anh thì thầm, nước mắt đầy mặt. Ô Ngộ ngẩng đầu, bắt lấy cánh tay cô ta, nhìn cô ta. Sau đó cô ta lại cúi đầu xuống, chăm chú ghé sát vào anh.

Trên đời này không chỉ có mình tôi muốn cùng chung hoạn nạn với anh, nhưng hiện tại tôi lại không thể đến bên anh bởi vì anh nói vậy thì không bằng để cho anh chết đi.

Nước mắt tôi không ngừng rơi xuống. Đời này tôi chưa từng khó chịu như vậy, quá nhiều cảm xúc đan xen vào nhau, cuối cùng chỉ còn một ý nghĩ xuất hiện trong đầu.

Ô Ngộ là của tôi. Anh là của tôi.

Tôi phải dùng hết sức cứu anh bình an đi ra.

Suy nghĩ này cắm rễ trong lòng tôi, bi thương dường như chẳng còn là bi thương, ngược lại sinh ra can đảm rét lạnh thấu xương. Tôi lau nước mắt, nhìn thấy Trần Như Anh đã dẫn theo hai tên cướp vào phòng cô ta. Không biết có phải do trực giác không mà tôi thấy có gió, cửa "rầm" một tiếng đóng lại phía sau bọn họ, giống như bị sức lực khổng lồ nào đó kéo qua. Trần Bảo Châu mang theo Tô Hoàn và Trịnh Chí Vĩ vào phòng chị ta, nhưng không đóng cửa lại.

Ô Ngộ vẫn còn nằm trên mặt đất, dưới người đầy máu, dáng vẻ suy yếu. Một lát sau anh ngẩng đầu nhìn về phía tôi.

Máu đầy cổ và khuôn mặt tuấn tú. Trong ánh mắt anh hiện lên sự vui vẻ dịu dàng.

Tôi lại khóc lên, thực sự là quá khó chấp nhận. Khi nhìn thấy người kia chịu khổ hoá ra là đau nhức như bị khoét tim. Anh đã sớm biết được điều này sao? Cho nên mới nói vậy không bằng để cho anh chết đi.

Tôi và anh cứ thế cách nhau xa như vậy, chỉ biết nhìn nhau cho đến tận khi có âm thanh quỷ dị phá vỡ tất cả sự chú ý của tôi.









Chương 151: Đàm Giảo (19.2)

Đó là một tiếng thớ gấp áp lực ngắn ngủi, khàn giọng, tựa như có người đột nhiên bị cắt đứt cổ họng phát ra, cuối cùng hét thảm một tiếng.

Tôi càng dán sát vào tường hơn, ra sức nhìn về phía âm thanh truyền đến ở tầng hai.

Gần như chỉ mấy giây sau khuôn mặt Tô Hoàn tái nhợt, lảo đảo chạy theo Trần Bảo Châu. Từ góc của tôi không nhìn thấy trong phòng xảy ra chuyện gì, nhưng tôi không nhìn thấy Trịnh Chí Vĩ đâu.

Từ sau đêm nay cũng không còn thấy được bóng dáng Trịnh Chí Vĩ nữa.

Tô Hoàn lùi về sau mấy bước, xoay lưng về phía tôi, quát ầm lên về phía cửa: "Đồ điên! Đồ điên! Sát nhân! Là mày đã sớm bố trí bẫy! Tất cả đều là do mày giết! Bệnh hoạn! Mày là đồ bệnh hoạn! Dẫn chúng tao tới nhà mày, sau đó... giết chết chúng tao!"

Trong lòng tôi tựa như có một kẽ hở nào đó không ngừng mở rộng, một lát sau xâu chuỗi lại từng ly từng tí chuyện xảy ra đêm nay, chúng hợp thành mảnh lớn, còn tôi đã hiểu rõ tất cả.

Vơi tư cách "con mọt sách", chị ta để lộ về vật báu trong nhà với Trịnh Chí Vĩ.

Từ nhỏ đã sống dưới áp lực không được coi trọng, thậm chí còn bị mẹ khống chế "đắp nặn" như lời Phùng Yên nói cũng là chị ta.

Bị ép thay đổi chí hướng công việc cũng là chị ta, người tàn nhẫn bị ép khỏi một lần yêu đương cuồng nhiệt duy nhất cũng là chị ta.

Hành hạ động vật nhỏ đến chết rõ ràng là chị ta.

Khi người nhà bị tra tấn, bắt đầu công bố "Mẹ nói cho tôi biết nơi giấu đồ" cũng là chị ta. Thực ra không có người thứ hai nghe được tiếng của bà Trần. Nếu như đã sớm chuẩn bị "bảo vật" vậy thì cũng không có người phân biệt được thật giả.

Dẫn từng tên cướp đi vào bẫy cũng là chị ta.

Thật lâu về sau khi tôi nhớ lại buổi đêm này vẫn cảm thấy trước khi chết Tô Hoàn nhất định là vô cùng hối hận khi lựa chọn đến cướp nhà họ Trần. Tất cả bọn chúng đều cho rằng là mình lựa chọn nạn nhân, song thực ra từ đầu tới cuối người bị lựa chọn là bọn chúng. Cô gái cô độc, hướng nội, thông minh, biến thái kia lựa chọn bọn chúng, trong giấc mộng anh hùng ở gia đình này của chị ta, bọn chúng đóng vai "kẻ xấu", sau đó cả đám bị chị ta săn giết.

Bóng dáng Trần Bảo Châu xuất hiện ở cửa phòng. Cho dù cả người đầy thương tích, nhưng nét mặt thần thái của chị ta lại hoàn toàn thay đổi. Bản chất điên cuồng cuối cùng đã thực sự lộ ra.

Trong tay chị ta cầm cung tên, nhìn rất chắc chắn, có lực sát thương. Trên cung có một mũi tên kim loại sắc bén. Trên lưng đeo túi đựng tên. Vừa rồi có phải do Trịnh Chí Vĩ không để ý nên đã bị mũi tên bắn thủng cổ họng?

Trần Bảo Châu đang cười, trong mắt toàn là sự hưng phấn giống như một đứa trẻ phát điên. Tôi đoán chị ta nhất định đã tập bắn tên, chuẩn bị cho buổi đêm nay lâu rồi.

Chị ta hoàn toàn không nghe thấy Tô Hoàn lên án, chỉ hét lên: "Bọn cướp các người giết hại người nhà tao! Tao phải báo thù! Tao phải cứu bọn họ ra ngoài!"

Vẻ mặt Tô Hoàn dữ tợn vội lui về sau, chịu phải đả kích quá lớn. Lúc này gã lùi đến cửa phòng Trần Như Anh, đập rầm rầm kêu gọi giúp đỡ.

Trần Bảo Châu chẳng bận tâm, lại giương cung.

Nhưng vượt qua dự đoán của Tô Hoàn cũng như tất cả mọi người, cửa phòng Trần Như Anh đóng quá chặt, không có chút tiếng động nào, cũng không có ai đi ra.

Vẻ mặt Tô Hoàn sững sờ, đã không còn ai giúp đỡ, đành phải quay người chạy như điên xuống nhà. Tôi cũng nhìn chằm chằm vào cửa phòng đóng chặt kia, mười Trần Như Anh chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của hai tên cướp kia, nhưng bây giờ bên trong đang xảy ra chuyện gì?

Tôi đột nhiên nhớ tới lời Ô Ngộ nói phải theo dõi Trần Như Anh và Phùng Yên vì họ cũng từ trên thuyền xuống. Bọn họ hoặc một trong hai người có thể bị biến dị. Tôi nhìn về phía Phùng Yên, bà vẫn ngồi trên ghế salon, hai tay bám chặt thành ghế, vô cùng căng thẳng lo lắng. Xem ra ít nhất là bà vẫn bình thường.

Vậy còn Trần Như Anh thì sao?










Chương 152: Đàm Giảo (19.3)

Nhìn thấy Tô Hoàn chạy thục mạng, vẻ mặt Trần Bảo Châu càng thêm hưng phấn, giương cung lên ngắm, tựa như thợ săn thực sự đuổi bắt con mồi. Các nhân vật ở giữa thực ra đã sớm ngầm trao đổi.

Từ lúc Trần Bảo Châu âm thầm giết kẻ thứ nhất đã bắt đầu.

"Vút..." một mũi tên bắn xuống bậc thang bên cạnh Tô Hoàn, gã vốn nhanh nhẹn cường tráng cũng phát bực, rút luôn con dao găm bên hông ra. Thực ra kĩ năng của Trần Bảo Châu tầm thường, vội vàng trốn tránh, suýt chút nữa bị dao đâm trúng.

Đợi chị ta nhặt được cung tên đứng lên, Tô Hoàn đã chạy xuống nhà, nhét tất cả tiền mặt vàng thỏi, báu vật vào trong túi. Gã đeo túi lên, kéo tay Phùng Yên: "Đi theo anh!" Phùng Yên lảo đảo chạy theo gã ra cửa, chỉ còn lại một tên cướp vừa hận vừa sợ liếc người trong nhà, rồi cũng theo sát phía sau.

"Các người cho rằng chạy trốn được sao?" Trần Bảo Châu quát, chạy xuống nhà.

"Cạch" một tiếng tất cả kẻ cướp ở phòng khách ngã xuống, sau đó là tiếng khoá vang lên. Lòng tôi chùng xuống: không tốt rồi!

Ô Ngộ đang vật lộn bò lên từ mặt đất, người nhà họ Trần không ai dìu anh, bọn họ còn giống như đang nằm mơ, lo sợ. Cuối cùng tôi không còn bận tâm gì nữa, kéo cửa, vọt xuống dưới.

Trần Bảo Châu như thể không thấy người nhà ở trong phòng khách, đang muốn đuổi theo ra cửa lớn, đột nhiên có tiếng già nua quát: "Mày đứng lại cho tao!"

Tôi ở trên bậc thang cũng hoảng sợ, những người khác sợ ngây người.

Là bà Trần trúng gió luôn nằm hôn mê trên mặt đất, mở mắt ra. Hốc mắt đỏ bừng, ánh mắt tỉnh táo, làm gì có dáng vẻ bị bệnh. Tay chống mặt đất, lảo đảo bò.

Đường Lan Lan vốn ở bên cạnh bà ta, trợn trừng mắt không nhúc nhích.

Giáo sư Trần như hồi hồn, khóc ròng: "Mẹ... mẹ..." Bò qua đỡ lấy bà Trần.

Dáng vẻ Trần Bảo Châu ốm yếu đứng trong phòng khách, chị ta cầm cung tên, từ từ xoay người, trên mặt là nụ cười xán lạn: "Mẹ... mẹ tỉnh rồi..."

Nhưng hôm nay mỗi tiếng nói cử chỉ của chị ta chỉ khiến cho tôi run lên.

Cuối cùng tôi đã đi được xuống nhà, người nhà họ Trần nhìn thấy tôi cũng không có phản ứng gì. Tôi chạy đến bên cạnh Ô Ngộ, nhìn càng gần càng đau lòng không thôi. Trong mắt anh toàn là máu, không ngừng cố gắng mở mắt ra. Cả người như một thi thể rách rưới. Tôi ôm anh khóc: "A Ngộ..."

Anh cũng ôm tôi, cánh tay rõ ràng không còn tí sức nào, giọng nói khàn đặc: "Chúng ta... lại ở bên nhau."

Chỉ một câu nói lại suýt khiến tôi rơi nước mắt khi đã cố nhịn xuống. Bây giờ không phải là lúc để khóc, nhưng tôi vẫn không nhịn được dựa sát vào anh, mặt anh vô cùng lạnh buốt, máu lập tức dính dầy mặt tôi, nhưng tôi chỉ muốn gần anh hơn.

"Đi?" Tôi hỏi.

Anh nói: "Lập tức."

Tôi dìu anh đến bên cạnh salon, còn tôi chạy đến cửa phòng khách, quả nhiên bên ngoài đã bị khoá, không mở cửa ra được. Tôi nghĩ đến vụ cháy kia, hơn nữa còn ngửi thấy mùi xăng bên ngoài. Bọn Tô Hoàn đã sớm chuẩn bị, không chừng bên ngoài nhà này đã đổ đầy xăng, chỉ cần một mồi lửa thôi. Có lẽ đã châm rồi chỉ là lửa chưa cháy đến trước mặt chúng tôi.

Lòng tôi ngày càng chùng xuống, lập tức chạy về bên cạnh Ô Ngộ, nâng anh dậy, nói với người nhà họ Trần: "Chúng ta phải ra ngoài ngay, bọn họ châm lửa rồi..."

Nhưng tôi còn chưa nói hết thì bà Trần đã không thèm nghe, sắc mặt tím tái hét lên ngắt lời: "Bảo Châu, là mày! Hoá ra là mày! Tao còn tưởng là con tiện nhân Phùng Yên kia, không nghĩ tới hoá ra là mày! Con gái ruột của tao! Mày muốn hại chết chúng tao sao? Người là mày đưa tới, mày đã sớm lên kế hoạch rồi! Có phải mày điên rồi không? Gã kia nói không sai mày điên rồi!"










Chương 153: Đàm Giảo (19.4)

Giáo sư Trần và Đường Lan Lan không nhúc nhích, nét mặt bọn họ cũng rất phức tạp.

Trần Bảo Châu từ từ vứt cung tên xuống mặt đất: "Mẹ... mẹ nói gì thế? Con làm tất cả cũng chỉ để cứu gia đình mình, cứu mọi người! Chẳng lẽ mẹ vẫn không nhìn thấy sao? Con làm bao nhiêu chuyện mới đuổi được đám cầm thú, hiện tại nhà chúng ta mới có thể nói chuyện... mẹ không nhìn thấy sao?" Nước mắt chị ta chảy xuống.

Tôi không biết cảm xúc của người nhà họ Trần lúc này như thế nào, còn tôi vô cùng sợ hãi.

Một người dùng cách thức như vậy để nhận được yêu vả hận của người nhà.

Nhưng nghĩ lại chẳng phải chỉ có kẻ tâm lý biến thái mới có hình thức tư duy như vậy sao?

Bà Trần luôn điều khiển ngôi nhà này, tiểu thư nhà quan ở goá ép từng thành viên trong gia đình phải sống như mình muốn. So với giáo sư Trần "con trai ngoan" thì Trần Bảo Châu rõ ràng không được yêu thích, bởi vậy chị ta luôn mộc mạc, im lặng, tối tăm phiền muộn, thậm chí so ra còn kém em họ nịnh nọt Đường Lan Lan. Tuy là Đường Lan Lan cũng bị bà Trần không hề do dự hi sinh. Phùng Yên từng nói: Con cái nhà họ Trần đều là cá chậu chim lồng. Còn Trần Bảo Châu có lẽ từng ngày sống bên trong, lại không ngừng bị đả kích... học tập, công tác, sở thích, tình yêu.. không ngừng biến thái.

"Mày học chuyên ngành là máy móc và hoá học." Bà Trần quát ầm lên, "Bố trí các loại máy móc giết người, hạ độc, trong nhà này cũng chỉ có mày làm được! Hơn nữa còn đã chuẩn bị chu đáo. Kể cả những cái bảo bối dỏm của mày nữa. Mày, mày, mày có phải điên rồi không, việc bọn chúng biết rõ báu vật trong nhà cũng là mày nói cho Trịnh Chí Vĩ đúng không? Tại sao mày phải làm như vậy để trả thù người nhà mình? Có phải vẫn còn hận tao không cho mày ở bên thằng thối tha kia? Mày là đồ lòng lang dạ sói..."

Sắc mặt Trần Bảo Châu thay đổi.

Tôi nghi ngờ chị ta thường xuyên bị mẹ mắng chửi như vậy, cho nên nét mặt chị ta đột nhiên trở nên uất ức, sợ hãi, dường như trở lại với dáng vẻ khúm núm thường ngày. Chị ta nói: "Mẹ... mẹ... Con đã sớm quên anh ta rồi. Mẹ đừng nghĩ lung tung. Con làm sao dám hận mẹ chứ? Chuyện con làm đêm nay rõ ràng là để bảo vệ mọi người... Chắc chắn sẽ có người xấu muốn huỷ hoại cái nhà này, muốn hại mẹ. Mẹ xem đấy bọn chúng thậm chí còn muốn cường bạo mẹ. Nhưng mẹ xem đi, anh trai hoàn toàn không cứu được mẹ, anh ấy yếu đuối, cả đời này đều như thế, nhưng mẹ lại chả biết. Chị dâu dứt khoát phản bội mẹ. Như Anh xinh xắn nhỏ nhắn cũng không làm gì được. Còn Đường Lan Lan hiện tại hận nhất là mẹ. Mẹ chỉ còn có con thôi. Hiện tại mẹ chỉ có con. Con mới là người đối xử với mẹ tốt nhất trong cái nhà này. Mẹ xem đi, chỉ có con liều mạng bảo vệ mẹ." Nói xong lời cuối cùng, chị ta lại cười, nụ cười ngập tràn hi vọng, hốt hoảng.

Trong phòng yên tĩnh, bà Trần cũng tức giận không nói ra lời. Người nhà họ Trần cũng không có ai nghe tôi, tôi đành dìu cánh tay Ô Ngộ, bắt đầu tập tễnh đi lên tầng hai, tìm kiếm lối ra.

"Mẹ..." Trần Bảo Châu đột nhiên ngẩng đầu, mỉm cười, "Yên tâm, Trịnh Chí Vĩ vô cùng ngu xuẩn. Mẹ tìm cho con đối tượng kết hôn ngu như heo, đến chết cũng không biết bị con hoàn toàn thao túng. Nhưng con biết được tinh tường kế hoạch, trình tự của bọn chúng. Tiếp theo bọn chúng sẽ đốt cái nhà này. Yên tâm, con sẽ cứu mọi người ra ngoài."

"Mày điên rồi..." Bà Trần đột nhiên gào rú lên, tràn ngập tuyệt vọng và oán giận, còn giáo sư Trần cũng lộ ra vẻ mặt chán ghét căm hận.

Nhưng tôi quay đầu nhìn Trần Bảo Châu lại hoàn toàn hiểu được chị ta. Có lẽ trong căn phòng này chỉ có tác giả tâm lý học tội phạm gà mờ tôi có thể hiểu được chị ta.

Tại sao chị ta làm những chuyện này? Trăm phương ngàn kế, vi phạm luân thường chỉ vì một một đêm loé sáng này.

Có lẽ ba mươi năm sống trên đời này chị ta không ngừng tự hỏi:

Mẹ, tại sao mẹ không yêu con?

Tại sao... mỗi ngày, từng ly từng tí khinh thường, tra tấn con?

Không phải mẹ cảm thấy con là đứa vô dụng nhất sao?

Vậy nếu con thay đổi, mẹ sẽ yêu con sao?

Vậy thì đạo diễn một vụ tai nạn đi.

Trong vụ tai nạn này để cho chúng ta chịu hết khổ cực, để cho chúng ta bị giẫm đạp giống như súc vật, để cho con như một vị anh hùng, cưỡi mây đạp gió, cầm theo cung tên, ra tay vì cái nhà này. Tất cả những kẻ xấu kia cho rằng mình kiểm soát hết, nhưng thực ra chỉ là con rối trong tay con. Lúc này mẹ không phải là con rối cuối cùng con thao túng sao? Con giết chết cả đám bọn chúng, cứu các người khỏi bể khổ. Mẹ còn không cảm kích con sao?

Chẳng lẽ con vẫn không thể trở thành niềm kiêu ngạo, trở thành đứa con mẹ yêu nhất sao?

Con đã thoát khỏi tầm kiếm soát của mẹ, cuối cùng sống giống như một con người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK