Chương 154: Ô Ngộ (19.1)
Khi Đàm Giảo ôm lấy tôi, cảm giác đau đớn căng cứng toàn thân thoáng chốc nới lỏng, đó là cảm giác mệt mỏi quay về nơi chốn bình yên, nhưng tôi nghĩ lại hiện tại không phải là lúc thả lỏng, chúng tôi phải an toàn rời đi đã.
Trần Bảo Châu vẫn còn đang chìm trong bi thương, Đàm Giảo nhắc nhở hai lần, người nhà họ Trần vẫn rơi vào thù hận và chỉ trích, không hề nhúc nhích.
Chỉ chốc lát thôi ngọn lửa sẽ bùng lên. Nhìn từ tầng một có thể thấy được ngọn lửa màu đỏ bốc lên, hơi nóng đang truyền từ bên ngoài vào.
Tôi nói: "Đi trước." Đàm Giảo dìu tôi bước lên nhà, chỉ là trông thấy mơ hồ từ cửa sổ tầng hai cũng có ánh lửa, kể cả căn phòng chúng tôi ở trước đó. Điều này khiến tâm trạng tôi chùng xuống, vốn định theo kế hoạch cũ nhảy xuống từ cửa sổ, giờ thì rơi vào khoảng không.
Lúc này Trần Bảo Châu đột nhiên nói biết Tô Hoàn sẽ phóng hoả, có cách cứu tất cả mọi người ra ngoài. Tôi nghĩ thầm chị ta đã muốn đóng vai anh hùng thì tốt nhất hãy đóng đến cùng.
"Giáo sư." Tôi mở miệng, "Có gì để rời đi đã rồi nói sau."
Lời nói của tôi cuối cùng cũng khiến cho giáo sư Trần hồi hồn, ông khuyên bà Trần hai câu, khuôn mặt bà ta tái nhợt, cuối cùng vẫn để cho ông dìu đi theo Trần Bảo Châu lên nhà. Đường Lan Lan đi cuối cùng.
Song tôi không nghĩ tới hành động khuyên người của tôi lại chọc giận Trần Bảo Châu. Chị ta đi sau tôi và Đàm Giảo mấy bước, đột nhiên lên tiếng: "Hai người có phải nhiều chuyện quá không? Người nhà tôi có tôi cứu, liên quan gì đến hai người."
Tôi không muốn cãi nhau với chị ta, chị ta là đồ điên, là tên sát nhân điên cuồng. Đàm Giảo lại mở miệng, giọng nói ôn hoà bình tĩnh: "Không, chúng tôi chỉ là đang tự cứu mình. Thực ra nếu không có chị giết bốn gã trong bọn chúng thì hiện tại bọn tôi cũng chết chắc rồi. Toàn bộ đều là nhờ chị. Cảm ơn chị, Trần Bảo Châu."
Trần Bảo Châu không nói chuyện, nhưng cũng không còn giận chó đánh mèo nữa.
Trước đó tôi đã biết Đàm Giảo am hiểu phỏng đoán lòng người không bình thường, không nghĩ tới với tình hình trước mặt này có ấy có thể duy trì sự bình thản như vậy. Tôi liếc cô ấy, cô ấy lén ngẩng đầu mỉm cười với tôi.
Lại không nghĩ rằng có người khác thiếu kiên nhẫn.
Hay nói đúng hơn là mặc dù Trần Bảo Châu điên rồi, nhưng vẫn có người không để vào mắt.
Bà Trần nghe thấy cuộc đối thoại của chúng tôi, lạnh lùng mắng: "Trần Bảo Châu, mày đừng có nằm mơ, chúng tao cần mày cứu ư? Mày thực sự cho rằng tao sẽ cảm kích mày? Tao sẽ bỏ qua cho mày? Mày làm hại cái nhà này cửa nát nhà tan, làm hại khiến chúng tao sắp phá sản. Đợi đi ra ngoài, tao sẽ từ từ tính toán khoản nợ này với mày. Bây giờ tốt nhất mày thành thật đưa bọn tao ra ngoài. Sao tao lại sinh ra đứa súc sinh như mày? Đồ điên không bằng cầm thú!"
Tôi không khỏi nhíu mày, lúc này chọc giận Trần Bảo Châu thực sự là quá ngu xuẩn. Đàm Giảo cũng căng thẳng nhìn Trần Bảo Châu. Chị ta đứng trên đầu cầu thang, không nhúc nhích. Khuôn mặt từng có rất nhiều biểu cảm phong phú trong đêm nay đều là giả vờ. Lúc này không biểu lộ gì tựa như một bãi nước đọng.
Giáo sư Trần có lẽ cũng nhận ra điều này, khuyên nhủ: "Mẹ, đừng nói nữa."
Bà Trần lại mắng: "Con còn che chở cho nó sao? Có phải con cũng giống nó, cũng muốn hại mẹ, hại cái nhà này? Là do con cưới Phùng Yên mới dẫn đám kia tới! Ta ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn các con lại có kết cục như vậy, chúng mày không phải là người, không phải người!"
Thế là giáo sư Trần cũng không nói nữa.
Sáu người chúng tôi đã đi đến tầng hai, Trần Bảo Châu thấp giọng: "Tôi đã sớm tháo cửa sổ chống trộm trong WC tầng hai, trong két nước có để áo khoác chất liệu chống lửa, có thể chống đỡ được một lúc khi chúng ta nhảy xuống."
Đàm Giảo đột nhiên bắt lấy cánh tay tôi, khẽ lắc đầu. Tôi hiểu ý cô ấy. Trần Bảo Châu có thể sẽ bị chịu đả kích lớn, không biết sẽ gây ra chuyện gì. Tôi gật đầu, ra hiệu mình sẽ coi chừng.
Chương 155: Ô Ngộ (19.2)
Đúng lúc này, cửa phòng của Trần Như Anh yên lặng một lúc lâu ở tầng ba đột nhiên rầm một tiếng mở ra, giống như bị lực gì đó vô cùng mạnh giật ra. Chúng tôi ngẩng đầu lên, nhưng không thấy ai đi ra.
Trong lòng tôi đã có suy đoán, nhưng cái cửa kia hoang vắng tựa như động sâu cất chưa bí mật của Trần Như Anh. Tôi biết rõ cô ta nhất định sẽ còn xuất hiện. Tuy nhiên lại không biết sau khi cô ta biến dị sẽ là hình dáng gì, có năng lực gì khiến người ta kinh ngạc.
Giáo sư Trần khẽ cắn môi: "Mẹ, con đi lên xem một chút, Như Anh còn ở trên!" Nói xong ông chạy lên tầng.
Trần Bảo Châu vẫn không dừng bước, mang theo bọn tôi vào WC, chị ta bò lên cửa sổ, lục lọi một lúc, tháo cửa sổ xuống. Sau đó lấy ra bảy tám bọc nhỏ từ trong két nước bồn cầu, lần lượt đưa cho chúng tôi, mở ra là chiếc áo choàng đơn giản.
Lửa đã dâng lên ngày càng cao, cũng sắp đến cửa sổ này.
Lúc này giáo sư Trần chạy trở lại, sắc mặt khó coi. Tôi hỏi: "Trần Như Anh đâu?" Tinh thần ông dường như hơi hoảng hốt, đáp: "Con bé... không ở trong phòng." Tôi hơi giật mình, lại hỏi: "Vậy hai tên cướp đâu?" Giáo sư Trần đáp: "Thầy không biết."
Tôi nhìn Đàm Giảo, nhất định là giáo sư Trần đã thấy gì đó, nhưng lén che giấu.
Song tôi cũng chả quan tâm được nhiều như vậy.
Trần Bảo Châu mở cửa sổ ra: "Anh đi xuống trước đi, ở dưới đó tiếp ứng." Giáo sư Trần vốn hơi do dự, nhưng nhìn thấy ngọn lửa cũng sắp lan đến tầng hai, cuối cùng vẫn nhảy xuống, nghe tiếng rơi thì không hề nhẹ.
"Cô nhảy thứ hai." Trần Bảo Châu nói với Đàm Giảo, "Như vậy cô và anh tôi mới có thể đỡ được Ô Ngộ bị thương." Lúc chị ta không điên thì vô cùng quyết đoán tỉnh táo. Đàm Giảo cũng không phản đối, liếc tôi một cái, tôi gật đầu, cô ấy nhảy xuống.
Bà Trần đột nhiên lên tiếng: "Còn ta thì sao?"
Trần Bảo Châu nhỏ giọng: "Mẹ để cho bọn họ xuống trước đi, con và Đường Lan Lan ở phía sau, mẹ ở giữa, trước sau đều có người chăm sóc sẽ an toàn hơn."
Bà Trần hừ một tiếng, không nói chuyện.
Tôi bò lên bệ cửa sổ, mỗi động tác đều khiến cả người vô cùng đau nhức. Lúc này Trần Bảo Châu đỡ lấy tôi, tôi vô thức nói: "Cảm ơn." Chị ta thoáng cười, ánh lửa chiếu lên mặt chị ta càng lộ ra sự quỷ dị. Chị ta nói: "Đi đi. Chuyện này không liên quan đến hai người." Tôi không kịp theo đuổi hàm nghĩa trong lời nói của chị ta, nhảy xuống.
Đàm Giảo và giáo sư Trần ở bên dưới. Chân tôi vừa rơi xuống đất, cả người đều ngã sấp xuống. Đàm Giảo muốn đỡ lấy tôi, lại bị tôi cuốn theo, hai bọn tôi lăn vào trong đống tuyết. Cô ấy khẽ nức nở, nhưng trong ánh mắt lại chứa đựng sự quan tâm và vui sướng. Tôi biết rõ là cô ấy bị ngã đau lại thêm cả sức nặng từ người tôi đè lên. Tôi muốn kéo cô ấy dậy nhưng cả người chả có sức. Giáo sư Trần hỗ trợ, dìu hai chúng tôi dậy. Tôi và Đàm Giảo dựa sát vào nhau.
Song chỉ có ba người chúng tôi, còn lại chưa có ai ra.
Lửa đã lan đến cửa sổ rồi.
Hơi nóng không ngừng đánh về phía mặt chúng tôi.
"Nguy hiểm!" Giáo sư Trần hô, "Mau nhảy!"
Lúc này đã gần sáng sớm, nhưng mùa đông trong núi vẫn đen kịt. Bên dưới chân núi đã có ánh đèn thưa thớt, nhất định là đã có người thấy ánh lửa, sau đó báo cảnh sát, còn tôi mơ hồ nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát ở ngay dưới chân núi.
Ba người chúng tôi buộc phải lùi về sau mấy bước.
Lúc này không thể tin được lại có chuyện xảy ra. Trên lầu rõ ràng có chuyện, tiếng la khóc thê lương của bà Trần: "Súc sinh, súc sinh... thả ta... Con trai, cứu ta! Lan Lan, cứu ta..."
Chương 156: Ô Ngộ (19.3)
Chúng tôi không nghe thấy tiếng của hai người phụ nữ khác, chỉ có tiếng kêu thảm thiết của bà Trần mơ hồ truyền đến trong biển lửa. Giáo sư Trần gào lên: "Mẹ! Mẹ..."
Đúng lúc này một bóng người xuất hiện tại cửa sổ, Đường Lan Lan nhảy xuống. Cô ta lăn một đoạn trên mặt đất, người cũng dính lửa. Đàm Giảo vội thả tôi ra chạy tới, đẩy cô ta đi một chút, sau đó lấy áo khoác nhanh chóng dập lửa trên người cô ta. Sắc mặt Đường Lan Lan trắng bệch, nhìn chúng tôi, rồi bắt đầu chạy ra ngoài. Giáo sư Trần bắt được cô ta, quát: "Mẹ tôi đâu, sao bà còn chưa xuống?" Dù sao hiện tại chỗ cửa sổ trống trơn, không thấy bóng người nào.
Đường Lan Lan ngẩng đầu, lộ ra nụ cười giễu cợt: "Chuyện không liên quan đến tôi, là Bảo Châu."
Giáo sư Trần như gặp phải đả kích, sắc mặt trắng bệch, ngẩng đầu lên quát lần nữa: "Bảo Châu! Bảo Châu! Mau thả mẹ xuống! Mau xuống đây! Chúng ta tha thứ cho em, chúng ta đều tha thứ cho em! Em đừng xúc động! Đừng làm chuyện điên rồ!"
Thế nhưng giọng của bà Trần không còn truyền đến nữa.
Đáp lại ông là một cánh tay đột nhiên kéo tầm rèm xuống che toàn bộ cửa sổ. Sau đó ngọn lửa như nhận được lời kêu gọi nào đó, mãnh liệt dâng lên, nuốt trọn hết toàn bộ cửa sổ và mặt tường.
Bốn người chúng tôi bị luồng nhiệt đánh vào, không thể không lùi về sau mấy bước. Giáo sư Trần ghé vào mặt tuyết khóc lên: "Mẹ..."
Đường Lan Lan bò đi, mỉm cười: "Chết thật tốt, ha ha, chết thật tốt! Bà ta không cứu tôi thì tại sao tôi phải cứu bà ta?" Nói xong cô ta cũng mặc kệ chúng tôi, ôm chặt lấy người, thất thểu chạy ra ngoài.
Đàm Giảo kéo giáo sư Trần, ông lảo đảo, thất hồn lạc phách, ba người chúng tôi cũng chạy ra chỗ xa hơn.
Tiếng xe cảnh sát đã càng ngày càng rõ ràng.
"Tất cả đều xong rồi sao?" Đàm Giảo hỏi.
Tôi ngẩng đầu nhìn phía trước, đó là con đường phải đi qua mới ra đến đường cái, trong rừng cây, ánh lửa chiếu mơ hồ chỗ đó có ba người.
"Còn chưa kết thúc." Tôi nói.
Ánh trăng trên bầu trời đã biến mất rồi, mặt trời còn chưa mọc, toàn bộ bầu trời đen kịt, chỉ có ánh lửa bao phủ tất cả.
Trước mặt là hình ảnh vô cùng quỷ dị khủng bố.
Một người nằm trên mặt đất, mặt gã còn lộ ra ngoài, cho nên chúng tôi có thể nhận ra người kia là Tô Hoàn. Toàn thân gã bị quấn đầy sợi tơ màu bạc có chất nhầy nào đó nhỏ giọt giống như một trứng côn trùng, bị quấn từ đầu đến chân trở thành hình bầu dục. Ánh mắt gã trợn trừng, nhìn qua chúng tôi, hiển nhiên là đã không còn thở.
Đầu sợi tơ màu bạc kia kéo rất dài tới một thân cây. Ánh sáng chỗ đó rất tối, có người đứng cạnh đó, nếu không nhìn kĩ sẽ không phát hiện được.
Là Trần Như Anh.
Cô ta từ trong bóng tối chậm rãi đi ra. Tóc dài rối tung, vẫn là thân hình gầy yếu thường ngày, nhưng khuôn mặt không còn là dáng vẻ bình thường. Cả khuôn mặt cô ta vặn vẹo, miệng mở to, như là có lực gì đó căng ra, sợi tơ kia là từ trong miệng cô ta.
Nói chính xác thì là ở trên đầu lưỡi cô ta, nó sưng to lên, phía trên có thứ gì đó nằm sấp. Cô ta "a a..." thở ra, lúc này tôi mới phát hiện ánh mắt cô ta cũng đục ngầu. Nhìn thấy chúng tôi, trong mắt cô ta hiện lên ánh nhìn hung ác, rút sợi tơ về, nuốt vào trong miệng, lại trở về dáng vẻ bình thường, im lặng nhìn chằm chằm chúng tôi.
Trong nháy mắt tôi lập tức hiểu ra, hoá ra hai đêm kia không phải là mơ.
Chương 157: Ô Ngộ (19.4)
Trần Như Anh... cô ta có đủ tập tính và năng lực của loài côn trùng nào đó, luôn cất giữ bí mật của mình trong bóng tôi. Cho nên trong hai ngày chúng tôi tới đây cô ta đều dùng lý do bị cảm đeo khẩu trang.
Cô ta thực sự đi vào phòng tôi với hình dáng này, trốn trong bóng tối, cuốn lấy tôi, ngóng nhìn tôi.
Cô ta nhất định là đã bị biến dị sau khi rời khỏi con thuyền kia.
Trong lòng tôi thấy lạnh cả người. Đàm Giảo nắm chặt tay tôi, hiển nhiên cũng bị doạ. Giáo sư Trần sợ đến mức ngồi phịch trong đống tuyết, miệng run rẩy, nói không ra lời. Vừa rồi có phải khi vào phòng Trần Như Anh, ông đã nhìn thấy hai tên cướp bị cuốn thành trứng côn trùng không?
Bên kia còn có một người nữa.
Là Phùng Yên. Bà cũng ngồi trong đống tuyết, hai tay che mặt, nhìn qua Trần Như Anh, nước mắt ràn rụa, nhưng không hề có sợ hãi và kinh ngạc. Tôi lập tức hiểu ra thân là người mẹ, có lẽ bà còn biết nhiều hơn những người khác trong nhà.
Năm người chúng tôi, một cỗ thi thể, cứ yên tĩnh giằng co như vậy.
Tiếng còi xe cảnh sát ngày càng gần, dường như còn kèm theo cả tiếng bước chân dồn dập.
Trần Như Anh vẫn giữ nguyên dáng vẻ chiếm giữ, ánh mắt mơ hồ nhìn tôi. Phùng Yên khóc ròng: "Bắt đầu từ nửa năm trước rồi. Lúc đầu chúng tôi còn cho rằng là mắc bệnh, về sau càng ngày càng nghiêm trọng... là như vậy đấy. A Ngộ, Đàm Giảo, xin hai người đừng nói cho người khác biết. Nếu không con bé cũng sẽ trở thành... Như Anh, chúng ta đi, đi thôi con."
Tuy nhiên Trần Như Anh hoàn toàn không để ý đến bà, hiển nhiên là tối nay cô ta bị đả kích không hề nhẹ, nói với giáo sư Trần: "Cha à, con giết mẹ và tên gian phu, cha có vui không? Thực ra con nhịn đã lâu rồi. Hình dạng thế này mới là thoải mái nhất với con đấy. Con có thể làm được rất nhiều chuyện, đã sớm không còn là con bé yếu đuối trước kia rồi."
Tôi đột nhiên nhớ tới cuốn tiểu thuyết "Nhật ký biến hình" của Kafka. Trần Như Anh trước mắt có phải cũng giống nhân vật chính trong câu chuyện đó, dần dần mất đi nhân tính? Mang theo đặc tính thói quen của côn trùng? Cùng chịu ảnh hưởng từ con thuyền kia, tôi và Ngôn Viễn tuy có thay đổi nhưng rõ ràng tốt hơn cô ta rất nhiều. Cô ta lại trở nên người không ra người quỷ không ra quỷ.
Suy cho cùng cô ta cũng chỉ là nạn nhân.
"Cô à, cô mang em ấy đi." Tôi nói.
Phùng Yên vội gật đầu, thử tới gần Trần Như Anh, sau đó thấp giọng dỗ dành: "Ngoan, Như Anh, con thấy đấy A Ngộ cũng bảo con đi trước..."
Trần Như Anh lại nhìn tôi, sau đó thở dài một tiếng: "A Ngộ à..."
Trong lòng tôi thầm kêu không ổn rồi.
"A Ngộ là của tôi, ai tranh với tôi thì tôi sẽ giết." Trần Như Anh nói, "Hiện tại cái gì em cũng đều làm được. Cuối cùng không cần phải đứng sau lưng nhìn anh rời đi nữa." Trong mắt cô ta đột nhiên tuôn ra nước mắt, lời còn chưa dứt, sơi tơ nhầy màu bạc đã chui ra từ trong miệng cô ta, tôi đẩy Đàm Giảo, chắn trước người cô ấy, sợi tơ kia thuận thế cuốn lấy cơ thể tôi. Sức lực to lớn, tôi không có cách nào chống lại, ngã xuống mặt đất, xoay vòng quanh Trần Như Anh.
Đàm Giảo gào khóc muốn bắt lấy tôi, tôi quát: "Đừng tới đây!" Thoáng nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Trần Như Anh, sợi tơ càng buộc chặt hơn khiến cho bụng tôi đau nhức, tôi bị cuốn đến trước mặt cô ta.
Mặt tôi chỉ cách cô ta chưa đến một mét. Cô ta nhìn tôi, hoảng hốt cười. Sau đó ánh mắt hung ác quét về Đàm Giảo phía sau tôi, tôi biết cô ta lại muốn nhả sợi tơ ra tấn công Đàm Giảo, vội đấm về phía mặt cô ta. Cô ta bị tôi đánh lệch đầu, khoé môi cũng chảy máu. Cuối cùng sự chú ý của cô ta đã quay lại trên người tôi, ánh mắt trở nên vô cùng độc ác.
"Em sẽ dẫn anh đi." Cô ta nói, "Dẫn anh đến nơi không ai tìm thấy, ở trong lưới của em, cả đời ở bên em."
Chương 158: Ô Ngộ (19.5)
Cô ta vừa nói chuyện vừa quấn sợi tơ quanh cổ tôi, ngày càng siết chặt hơn. Tôi cảm thấy hít thở dần trở nên khó khăn, cả người bị nâng lên khỏi mặt đất, ra sức giãy dụa, nhưng chỉ phí công. Đàm Giảo từ sau nhào lên ôm lấy tôi, liều mạng kéo tôi khỏi đám tơ.
Tất cả lại lập tức đột nhiên kết thúc.
Sợi tơ quấn chặt cổ tôi đột ngột rút đi. Tôi ngã xuống mặt đất, trước mắt chỉ có một màu đen, ra sức thở. Đàm Giảo ôm chặt lấy tôi, chúng tôi ngẩng đầu lên.
Dưới ánh trăng sắp lặn, chẳng biết tầng mây đã rời đi lúc nào, chiếu rọi khắp mặt đất.
Phùng Yên đứng đằng sau Trần Như Anh, con dao găm cắm vào lưng cô ta. Khuôn mặt Trần Như Anh trở nên cứng ngắc, sợi tơ trong miệng đã không còn, chỉ là khoé miệng còn chút chất nhầy. Cô ta ngã xuống đất, cơ thể run rẩy.
Cả người Phùng Yên hoảng hốt, sau đó nước mắt chảy xuống, nhào tới ôm lấy Trần Như Anh: "Như Anh, Như Anh, con sao rồi..."
Trần Như Anh thấp giọng: "Mẹ... tại sao mẹ lại giết con..."
Phùng Yên ôm cô ta, đột nhiên phát ra tiếng kêu thê lương.
Đàm Giảo đỡ lấy tôi từ từ đứng dậy. chúng tôi vốn không dám đứng quá gần, nhưng một nhát dao kia của Phùng Yên đã đâm vào giữa tim, bà đã quyết ý muốn giết con gái, Trần Như Anh lập tức không ngừng thở dốc.
"Con không thể giết người..." Phùng Yên khóc lóc, "Bọn họ là người vô tội, người vô tội mà... Con với cái hình dạng này... sao mà sống tiếp được..."
Ánh mắt Trần Như Anh rã rời, một lần nữa đảo qua chúng tôi, mấp máy "A Ngộ..."
Tôi và Đàm Giảo đều không nói gì.
Ánh mắt Trần Như Anh khi nhắm khi mở, tựa như chịu phải kích thích mãnh liệt nào đó, đôi mắt cô ta trợn trừng nhìn chúng tôi, cuối cùng đã trở lại là con người trước khi chết.
"Anh... anh... tại sao phải... rõ ràng là trong lòng đất... con thuyền kia..." Sắc mặt của cô tái tái mét như là thấy chuyện vô cùng đáng sợ, tâm trạng tôi đột nhiên căng thẳng, tiến lên truy hỏi: "Cô nói gì? Cô nói ai?"
Song Trần Như Anh mở to mắt, mỉm cười, nụ cười kia vô cùng quỷ dị lạnh lẽo, rõ ràng là đã biết gì đó, nhưng không nói ra. Tay trượt xuống, không còn cử động nữa. Phùng Yên ôm cô ta, khóc rống lên.
Tôi nhìn về phía Đàm Giảo, sắc mặt cô ấy cũng vô cùng khó coi.
Đây là lần thứ hai rồi. Trước đó Ngôn Viễn cũng giống Trần Như Anh, cũng không nhận ra chúng tôi, cùng mất đi tất cả trí nhớ trên con thuyền kia.
Nhưng trước khi chết bọn họ đều dường như nhớ ra gì đó, nhìn tôi và Đàm Giảo, phản ứng vô cùng mãnh liệt.
Rốt cuộc là có ý gì? Là điều gì khiến cho bọn họ sợ như vậy?
Sau khi chúng tôi bị nước lũ mang vào lòng đất, trên người Đàm Giảo rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tại sao chỉ có mình cô ấy mất đi trí nhớ một năm trước?
Tại sao khi tôi gặp cô ấy thời gian bắt đầu nghịch chuyển?
Lòng tôi tựa như chìm trong vực sâu, còn Đàm Giảo đứng ở bên dưới vực sâu đó, lúc này dùng đôi mắt yên tĩnh hoang mang, không phân biệt rõ thời gian nhìn tôi.
Nhưng mà Trần Như Anh đã chết rồi, vậy nên không tìm thấy đáp án nữa. Cho dù chúng tôi thay đổi được lịch sử, cứu được thêm Đường Lan Lan, Phùng Yên, nhưng Trần Như Anh lại chết. Giáo sư Trần ở đằng sau chúng tôi chẳng biết đã đi đâu.
Trong lịch sử có lẽ đêm đó ở nhà họ Trần cũng giống như đêm nay, chỉ là không có chúng tôi cho nên Phùng Yên không giết Trần Như Anh. Sau đó cha con nhà họ Trần cũng giấu giếm cảnh sát , vì bí mật của Trần Như Anh nên bọn họ không thể đối mặt sao?
Tiếng còi xe cảnh sát và cứu hoả vang lên gần bên, có hai giọng nói quen thuộc gọi tên Đàm Giảo và tôi. Ánh lửa đã gần như nuốt trọn biệt thự, chiếu sáng bầu trời phía sau chúng tôi. Tôi ôm Đàm Giảo, ngồi xuống đống tuyết. Cách đó không xa, Phùng Yên xoa khuôn mặt đã chết của Trần Như Anh, đột nhiên mỉm cười lẩm bẩm: "Như Anh, con chết như vậy cũng tốt, không cần phải chịu tra tấn nữa." Bà lại sờ vào khuôn mặt Tô Hoàn chết bên cạnh: "Thực ra anh cũng không biết em muốn gì. Ông ta cũng chả biết gì. Thực sự em không muốn rời khỏi cái nhà này, em vẫn nên quay về thôi."
Lòng tôi trùng xuống, quát: "Cô à! Đừng làm chuyện điên rồ!" Song đã không còn kịp rồi, bà đột nhiên đứng lên, quay người lao vào đống lửa. Trong chớp mắt người bị ngọn lửa nuốt chửng.