Tôi không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp lại Ô Ngộ. Duyên phận có phải giống như sợi tơ trong vận mệnh, một khi quấn quanh sẽ không ngừng tiếp tục quấn xuống.
Buổi chiều gió mát hiu hiu, mây che khuất mặt trời, chỉ lộ ra chút sắc xanh. Bầu trời cao tựa như có thứ gì đó tồn tại vô biên vô hạn im lặng quan sát chúng ta.
Tôi đến thư viện ở phía tây thành phố mượn sách. Thân là một tác giả, lượng đọc của tôi tất nhiên là rất lớn. Thư viện trở thành điểm đến thường xuyên của tôi, thậm chí số lần còn vượt xa so với thời tôi còn đi học. Khi đó tôi chỉ là một học sinh kém, không nghĩ tới sau này vì sở thích và ước mơ lại yêu thích đọc sách.
Tôi ôm mười quyển sách đi xuống bậc thang ở cửa ra vào thư viện. Bên dưới có sân bóng rổ, cũng có cả sân bóng đá loại nhỏ. Bởi vì đây là trung tâm hoạt động thể thao trong vùng. Có mấy người đàn ông cởi áo đá bóng, tôi nhìn về phía sân không chớp mắt, có người cầm bóng chạy qua bên cạnh tôi, hô lên"A! Cô Đàm!"
Tôi cảm thấy giọng nói này rất quen tai, quay đầu nhìn, không phải là Tiểu Hoa ở trong tiệm sửa xe hôm qua lôi kéo tôi làm thẻ sao? Tim tôi không khỏi khẽ run lên, nhìn về phía sau cậu ta, quả nhiên thấy Ô Ngộ đứng cách đó không xa, hai tay chống nạnh, người đổ đầy mồ hôi, cũng đang nhìn về phía tôi. Dưới ánh mặt trời cả người anh có vẻ mơ hồ, nhưng cuối cùng cơ bụng kia cũng hiện rõ rồi.
Trong đầu tôi chợt chậc một tiếng.
Người đàn ông như vậy cho dù chỉ là thợ máy, nhưng cũng có rất nhiều người phụ nữ nhớ thương ngũ quan đấy. Suy nghĩ tà ác như vậy cứ thế lướt qua trong đầu tôi. Theo kinh nghiệm của tôi, có rất nhiều trai đẹp nhìn thì phong độ, nhưng đều là những tay sát gái. Liệu có phải anh ta cũng giống như vậy không?
Tôi ra vẻ rụt rè hỏi thăm Tiểu Hoa: "Mấy người tới đá bóng à?"
Tiểu Hoa đáp: "Đúng vậy, hôm nay được nghỉ, tôi thấy anh Ngộ thích vận động, chỗ này cũng là anh ấy tìm ra dẫn tôi tới đấy." Nói xong quay người vẫy tay với Ô Ngộ: "Anh Ngộ!"
Ô Ngộ đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích, cũng không có ý tới chào hỏi. Tiểu Hoa nhún vai, cười nói với tôi: "Gặp lại cô sau!" Tôi gật đầu, tiếp tục đi đường của mình.
Không biết là trùng hợp hay cố ý, đúng lúc tôi sắp rời khỏi sân bóng, đột nhiên cảm nhận được sau lưng có thứ gì đó, sau đó là tiếng của Ô Ngộ và mấy người đàn ông:
"Đàm Giảo!"
"Aiz!"
"Cẩn thận!"
Tôi quay đầu, nhìn thấy một quả bóng bay về phía mình. Bóng tới nhanh nhưng không mạnh đến mức tôi không đỡ được. Tôi vốn có thể tránh ra, dù sao khi còn bé tôi cũng từng chơi đá bóng với đám bạn. Thế nhưng chả hiểu đầu tôi nghĩ gì, lại lùi về sau một bước, vô thức muốn lấy chân cản lại quả bóng này cho bọn họ.
Tôi đã quên mình mặc váy và mang giày cao gót, cũng đánh giá thấp sức nặng của đống sách trên tay. Hơn nữa quả bóng kia nhìn thì không nhanh, nhưng khi chạm vào chân lại khá đau, người đá quả bóng này cũng thật độc ác. Tôi hít sâu một hơi, té ngã xuống đất, đống sách rơi hết ra. Quan trọng là tôi không ngăn được quả bóng kia lại, nó đập vào cầu thang trên khán đài, bắn ngược trở lại, "rầm" một tiếng đụng chuẩn xác vào đầu tôi. Tôi không nhịn được "A" lên, ôm đầu.
Mấy người đàn ông chạy tới, toàn bộ đều không tim không phổi bật cười thành tiếng. Tôi vô cùng thảm hại, cũng cảm thấy có chút buồn cười. Đầu gối rất đau, cúi đầu thì thấy chảy máu rồi. Tôi chống tay định đứng lên, thì trước mặt có một bàn tay chìa ra.
Ngón tay thợ máy thô ráp thon dài.
Tôi ngẩng đầu thấy Ô Ngộ với mái tóc ngắn ướt đẫm mồ hôi xẹp xuống và đôi mắt vô cùng yên tĩnh.
Chương 13: Đàm Giảo (3.2)
Tôi thuận thế vịn tay của anh đứng lên, tay anh rất nóng, cũng rất có lực. Anh nói: "Xin lỗi." Tôi không nghĩ tới anh là người đá quả bóng này, lườm anh: "Là anh đá sao?" Rõ ràng anh khẽ cười, đáp lại: "Ngồi xuống trước đã." Quay đầu lại nói với đám Tiểu Hoa: "Mọi người tiếp tục đá đi, tôi xem cô ấy thế nào." Giọng nói của anh rất bình thản, mấy người Tiểu Hoa hơi sững sờ rồi đều bật cười.
Ô Ngộ không để ý tới đám người đó, vẻ mặt rất bình tĩnh, còn mặt tôi lại hơi nóng lên.
Cuối cùng đám người cũng tản đi, chỉ còn lại tôi và anh. Tôi ngồi xuống cạnh bậc thang, anh đứng bên cạnh. Váy của tôi vốn chỉ dài đến đầu gối, cho nên anh liếc qua là có thể thấy ngay vết thương, một mảng tím bầm, máu rỉ ra, hơi đau nhức.
Cả hai người bọn tôi đều im lặng một lúc.
Tôi hỏi: "Sao anh lại đá về phía tôi?"
Anh nhìn vào mắt tôi, chậm rãi đáp: "Ai nói là tôi cố ý chứ?"
Một câu đã chặn họng tôi, tim tôi cũng đập nhanh hơn. Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu tôi: shit, người đàn ông này cũng biết chòng ghẹo ư?
Đương nhiên cũng có thể chỉ do tôi nghĩ ngợi lung tung. Tôi hừ một tiếng: "Anh đá bóng làm tôi bị thương, anh xem xử lý thế nào đây?"
Anh lại nói: "Tôi cũng đâu có bảo mặc kệ. Cô chờ ở đây." Thấy anh quay lưng muốn đi, tôi hô lên: "Anh đi đâu vậy? Ở đây phơi nắng chờ gì chứ? Tôi muốn đi về."
Bên cạnh bậc thang có vắt quần áo của bọn họ, Ô Ngộ lấy một chiếc áo phông màu xám xuống, rồi lấy một chiếc mũ đen. Vành nón đã cũ, nhưng nhìn mềm mại sạch sẽ. Sau đó anh nhìn tôi, tôi cũng nhìn lại anh, trong lòng chả hiểu gì hết, không hiểu sao lại dâng lên cảm xúc kì quái.
Trước mắt tôi đột nhiên tối sầm lại, anh đội chiếc mũ lưỡi trai kia lên đầu tôi. Cách lớp vải, tôi còn cảm nhận được lực tay, anh ấn một cái rồi rời đi.
"Nắng thì đội vào." Anh nói, sau đó rời đi.
Tôi không nghĩ tới anh sẽ làm như vậy. Đây là lần đầu tiên tôi đội mũ của đàn ông lạ, hơi to nhưng cũng là điều may mắn. Trong lòng tôi lại xuất hiện suy nghĩ kia, anh quả thực biết chọc ghẹo phụ nữ. Hay là tính cách anh vốn như thế? Anh là một người đàn ông không bình thường sao?
Đầu tôi đột nhiên trở nên mẫn cảm, làn da tiếp xúc với vành nón cũng hơi run lên. Cảm giác kia giống như trên đầu bạn không phải là mũ mà là một bàn tay khẽ khàng chụp lên.
Tôi không tháo mũ xuống, không biết sao chỉ là không muốn thôi.
Có lẽ qua khoảng mười phút, Ô Ngộ quay lại, trong tay cầm theo túi nilon gồm một chai nước và thuốc. Không ngờ anh lại kiên nhẫn cẩn thận đi đến cửa hiệu thuốc gần đó.
Anh liếc tôi, đột nhiên tôi cảm thấy mất tự nhiên, quay đầu nhìn sang bên cạnh. Sau đó chai nước được mở nắp đưa tới trước mặt tôi. Tôi hơi do dự, nhận lấy nhấp một ngụm: "Cảm ơn."
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên cạnh: "Rửa hết cát trên đùi đã."
"À." Tôi đột nhiên hơi lúng túng, nghe lời sải chân ra, đổ nước. Anh đứng trước mặt tôi, vẫn luôn nhìn. Vì thế tôi đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời càng trở nên chói mắt hơn cho dù đã có mũ che.
Sau đó tôi thấy anh ngồi xuống, vậy mà vẫn cao hơn tôi một chút, chỉ cách nửa người, anh đặt túi thuốc lên bậc thang, lấy bông thấm cồn i-ốt, đưa cho tôi. Tôi tự nhiên nhận lấy, hơi đau, tôi "a" một tiếng.
Anh ở bên cạnh nhìn không nói gì. Tôi cảm nhận được ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào bắp chân tôi. Tôi nhìn không chớp mắt.
Chương 14: Đàm Giảo (3.3)
Anh lại đưa băng cho tôi đặt lên vết thương, rồi xé băng dính đưa qua, tôi dính lên băng gạc, cuối cùng anh mới mở miệng: "Lệch rồi." Tôi nói: "Không sao, đưa cho tôi miếng nữa." Rồi chìa tay về phía anh.
Thật kì quái, rõ ràng chỉ là lần thứ hai gặp mặt, rõ ràng anh vốn là loại đàn ông sẽ vĩnh viễn không đến gần trong cuộc sống của tôi, rõ ràng vừa rồi còn đang chất vấn tại sao anh đá bóng về phía tôi, nhưng bây giờ hai chúng tôi lại yên tĩnh ngồi ở đây, làm những chuyện này, chả hề xấu hổ chút nào, như thể hai người bạn.
Song anh không đưa băng dính cho tôi, anh đột nhiên đứng dậy, ngồi xổm trước mặt tôi, tôi ngước mắt lên nhìn anh. Ánh mắt anh chăm chú, cầm băng dính, cẩn thận dịu dàng dán vào đùi tôi.
Tôi vẫn không cử động.
Trên mặt anh không biểu lộ chút cảm xúc nào, chỉ có ngón tay thô ráp khẽ chạm vào da tôi, hơi ngưa ngứa, nong nóng.
Tôi cũng làm như vô cùng bình tĩnh.
Dường như thứ anh dán vào không phải là chân của tôi, mà người bị dán cũng không phải là tôi. Trong lòng mọi người đều tự biết rõ.
Sau khi dán xong, tôi cảm thấy ngón tay anh lại khẽ chỉnh lại mép băng gạc, rồi anh đứng lên: "Được rồi chứ?"
Hai tay tôi ôm chân, cúi đầu nhìn mặt đất: "À... được rồi."
Anh nói: "Tôi quay về đá bóng đây."
Tôi nói: "Cảm ơn."
Thấy anh vẫn không di chuyển, đứng nguyên bên cạnh, tôi ngẩng đầu sau đó lại thấy được cặp mắt của anh. Tôi đột nhiên nhận ra đằng sau ánh mắt đen kịt của người đàn ông đẹp trai này như chứa đựng một thế giới khác.
"À mũ..." Tôi tháo mũ xuống trả cho anh. Anh nhận lấy đội lên đầu, quay người đi về sân bóng.
Tối nay tôi có hẹn ăn cơm với Tráng Ngư. Trên đường lái xe từ thư viện đến nhà hàng, tôi không ngừng nhớ tới Ô Ngộ. Nhớ tới tối qua ở tiệm sửa xe nhìn thấy dáng vẻ của anh, nhớ tới ngón tay anh mơn trớn đầu xe, cũng nhớ tới hôm nay khi anh thấy bóng bay ngược lại đập trúng đầu tôi khẽ cười ra tiếng, còn cả lúc anh ngồi xổm trước mặt tôi dán băng dính cho tôi.
Đột nhiên tôi phát hiện hơi thở của mình trở nên dồn dập. Rốt cuộc là anh có ý gì đây, có phải muốn trêu chọc tôi không? Nếu không sao lại dịu dàng cẩn thận với một khách nữ của tiệm như vậy?
Tôi ngẩng đầu nhìn mây trôi bồng bềnh trên bầu trời, từng toà nhà trôi vụt về sau. Không thể không thừa nhận, đây là lần thứ hai tôi có cảm giác như vậy đối với đàn ông.
Cảm giác tinh tế rung động như gió thổi qua lá cây, trước đây chưa từng có với ai, chỉ có mỗi lần đầu tiên trên thuyền kia.
Chẳng lẽ là bởi vì dáng vẻ của bọn họ giống nhau sao?
Không, không phải.
Tối qua sở dĩ tôi mặt dày mày dạn chỉ định anh rửa xe thực sự là vì như vậy. Tôi luôn có chút cảm xúc tà ác, người đàn ông trên thuyền kia kiêu căng, khinh bỉ sách của tôi, nghĩ đến còn có người đàn ông có dáng vẻ giống anh ta, như là phiên bản 2.0 của anh ta vậy, sau này mỗi lần gặp đều ngoan ngoãn rửa xe cho tôi, thì cũng cảm thấy sảng khoải hơn. Đã thế làm vậy cũng giúp Ô Ngộ tăng thêm thu nhập, tôi cảm thấy trong lòng anh cũng sẽ cam tâm tình nguyện.
Chỉ mới tiếp xúc hai lần ngắn ngủi, nhưng tôi cảm thấy Ô Ngộ hoàn toàn khác với người đàn ông kia. Ô Ngộ đến từ đám đàn ông bụi bặm; còn người đàn ông trên thuyền kia tuy đáng ghét, nhưng sáng rực mà thực tế. Tôi chỉ gặp Ô Ngộ vài lần, nhưng có thể cảm nhận được sự khó hiểu và trống rỗng không nói nên lời.
Vừa đi vào nhà hàng, đã thấy ngay Tráng Ngư và Tiểu Hạo đang mắt to trừng mắt nhỏ, không biết tại sao lại tranh cãi rồi. Tôi vô cùng hợp thời xuất hiện, ngồi xuống đối diện: "Tiểu Hạo, lại chọc mẹ giận à?"
Cả người Tiểu Hạo run lên: "Mẹ! Có thể đừng bắt con ăn khoai tây không, nếu không mẹ cũng ăn cà rốt mẹ ghét đi."
Đây là một nhà hàng gia đình, mấy phụ huynh khác cũng nhìn qua.
Tráng Ngư cũng không xấu hổ, nhéo mặt Tiểu Hạo quát: "Con câm miệng đi! Gọi dì nhỏ mau! Còn gọi mẹ linh tinh, xem dì có lột da con không!"
Tiểu Hạo dáng vẻ lợn chết không sợ dội nước sôi, cười ha ha. Tôi cũng cười, bị hai chúng tôi đả kích, Tráng Ngư im lặng nhìn trời: "Shit, hai người có thể đừng ấu trĩ như vậy không!"
Chương 15: Đàm Giảo (3.4)
Tráng Ngư là bạn thân nhất của tôi.
Nhìn từ xa, cô ấy là một người vô cùng xinh đẹp nhã nhặn. Tuy lúc này cô ấy chỉ tuỳ tiện cột tóc đuôi ngựa, mặc một chiếc áo phông màu đen và quần bó, không trang điểm, nhưng cũng không thể nào che được dung mạo xinh đẹp. Nếu cô ấy chịu đưa ảnh lên mạng, chắc chắn sẽ trở thành tác giả mỹ nữ làm bùng nổ toàn mạng.
Tính cách nóng nảy, dáng vẻ chín chắn thuỳ mị, thiếu nữ mười chín tuổi, dựa theo lời cô ấy nói thì là "gương mặt mẹ kế". Nói là phụ nữ đã có chồng, cũng sẽ không ai nghi ngờ. Cho nên cô ấy và cháu trai Tiểu Hạo thường xuyên giả mạo đi ăn các phần ưu đãi dành cho mẹ con, ngay cả chứng minh thư cũng không cần dùng đến.
Đây cũng là tâm bệnh của Tráng Ngư. Cô ấy không ngại mình quá già, mà ngại mình quá thục nữ. Lông mày lá liễu, múi hếch, miệng anh đào, còn cả bộ ngực 34C và eo 1 tấc 8. Cô ấy còn mặc áo phông loại 10 tệ nhìn thế nào cũng giống như tình nhân được bao nuôi, chả phù hợp chút nào với mảng tiểu thuyết viễn tưởng cả ngày bia bọt mà cô ấy sáng tác. Nói theo lời cô ấy: "Moá, một ngày nào đó bà đây sẽ cạo trọc đầu, để chứng tỏ bản chất thật."
Đồ ăn được bưng lên, Tiểu Hạo cúi đầu chăm chú càn quét, tôi và Tráng Ngư vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, cô ấy hỏi: "Không phải cô bảo mơ thấy người đàn ông trên thuyền à? Tiếp theo thì sao?"
Tôi đáp: "Nằm mơ còn có tiếp theo à. Nhưng ly kì hơn là tôi gặp được người đàn ông có dáng vẻ rất giống anh ta." Tôi kể lại chuyện gặp Ô Ngộ ở tiệm sửa xe cho cô ấy.
Vẻ mặt Tráng Ngư đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Điều này khiến lòng tôi hơi chùng xuống: "Sao vậy?"
Tráng Ngư bỏ đũa xuống, mắt lộ ra suy nghĩ xa xăm, ung dung nói: "Có lẽ anh ta là một trong những người đến từ không gian song song đấy."
Tôi hơi sửng sốt, cô ấy lại cười lạnh hất tay: "Nhưng sao có thể chứ! Người đến từ không gian song song ưu tú như vậy là sao lại đi làm một phượng hoàng nam (*) hay là một thợ sửa chữa máy móc. Đã sớm đi đánh cắp tài nguyên sinh hoá của không gian chúng ta làm tình báo rồi! Ai mà rảnh chơi đùa với chúng ta chứ!"
(*)Phượng hoàng nam: là chỉ người đàn ông từ những gia đình có quan niệm tương đối bảo thủ sau đó có chút tiền thành tựu, nhưng vẫn giữ tư tưởng cũ, chết vì sĩ diện, lúc quay về quê thích giả vờ hào phóng, biểu hiện nổi bật hơn so với bạn bè cùng trang lứa, trọng nam khinh nữ, luôn tuân theo cha mẹ dù đúng hay sai, lúc vợ và cha mẹ xảy ra tranh chấp luôn đứng về phía cha mẹ, cả nể họ hàng
Tôi nói: "Stop!" Biết rõ cô ấy say mê khoa học viễn tưởng vớ vẩn, hoàn toàn khác với người thường mà.
Tráng Ngư nói tiếp: "Cô thực sự có hứng thú với anh thợ đó à? Moá, khẩu vị nặng thật!" Trong đầu tôi lập tức hiện lên khuôn mặt Ô Ngộ, khẽ nói: "Tôi có cảm giác với một người thợ trẻ tuổi khoẻ mạnh cường tráng thì có gì mà khẩu vị nặng? Tôi thích ông chủ của tiệm sửa chữa mới tính."
Tráng Ngư thật sự chịu thua logic của tôi, gật đầu: "Đúng vậy! Cô vẫn còn rất thận trọng."
Tôi khẽ cười gật đầu.
Đúng lúc này Tiểu Hạo "oa" lên một tiếng, bỏ bát đũa xuống chạy đến bên cửa sổ. Mấy cậu bé ở bàn bên cũng chạy theo. Tôi và Tráng Ngư nhìn ra, hoá ra ở khoảng đất trống bên ngoài nhà hàng xuất hiện rất nhiều chim.
Những con chim kia đen kịt, không khác mấy so với bồ câu, đôi mắt màu vàng nâu, đuôi vừa thẳng vừa dài. Chúng tản ra khắp nơi, nhìn về phía nhà hàng. Đôi mắt chúng rất sáng. Có nhân viên đi qua đuổi, nhưng chúng chỉ bay lên một lúc rồi ngừng lại. Nhân viên thấy bọn chúng không ảnh hưởng đến khách hàng mà lại thu hút sự chú ý, vì thế cũng mặc kệ.
"Đây là loài chim gì thế?" Tráng Ngư hỏi, "Bồ câu à?"
Tôi đáp: "Bồ câu nhà cô to vậy sao?"
Hai bọn tôi cũng chả quan tâm nữa, cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Một lát sau tôi ngẩng đầu lên, nhìn qua ngoài cửa sổ, một con chim trong đó cũng nhìn tôi. Hai đôi mắt trừng lẫn nhau.
Tráng Ngư: "Sao thế?"
"Không có gì." Tôi đè nén cảm giác quái dị trong lòng xuống, "Cảm giác hình như đã thấy loài chim này ở đâu rồi, nhưng không nghĩ ra."
Tôi bỗng nhiên có cảm giác hình như mình đã quên mất điều gì, nhưng trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Cũng không bao lâu thì đám chim bay hết đi. Sau khi ăn cơm xong tôi đưa Tráng Ngư và Tiểu Hạo về, rồi mới quay về nhà. Tất cả mọi chuyện ngày đó đều bình thản mà vui vẻ, Ô Ngộ, tin tức, nắng chiều, nhà hàng, Tráng Ngư, Tiểu Hạo.
Cho đến sau khi tôi về nhà.
Bắt đầu từ hôm đó cuộc sống vốn yên tĩnh của tôi trở nên long trời lở đất.
Tôi cảm nhận được cuộc sống yên bình như nước đã mất đi rồi.