Tôi không nghĩ tới vụ án ngột ngạt bi thương như vậy lại vẫn còn khiến cho người ta đánh hơi được tin tức bát quái.
Thật sự là bội phục sự nhạy cảm của bản thân.
Nguyên nhân là khi tôi bị mắc kẹt trong Cục cảnh sát khoảng thời gian kia, đêm hôm khuya khoắt, tôi đáng lẽ phải ở lại trong phòng thẩm vấn, nhưng còn chưa đến lượt, tôi vừa mệt mỏi vừa kích động, còn thấp thỏm chờ Ô Ngộ, không biết bên đó thế nào, nhưng con người cơ trí đen tối như anh, chắc chắn không có chuyện gì.
Lúc này cửa bị đẩy ra, Thẩm Thời Nhạn đang gọi điện thoại, tôi nghe thấy anh ta lên tiếng: "Đúng vậy, cô ấy đang ở chỗ tôi. Điện thoại cũng giao nộp rồi, cho nên cô không gọi được. Không có chuyện gì đâu, cô Chu cứ yên tâm."
Cô Chu? Anh ta còn quen biết giống cái khác sao?
"... Sẽ không nghiêm hình bức cung, làm sao có thể... Cô Chu nghĩ quá nhiều rồi. Đàm Giảo cũng là bạn của tôi, hơn nữa trước nay chúng tôi đều làm việc theo pháp luật."
Lúc này tôi mới nhận ra cô Chu = Tráng Ngư. Shit, sao đã chuyển đến chỗ Thẩm Thời Nhạn rồi, tôi có cảm giác cô bạn mình giống như thái tử được phủ thêm hoàng bào.
"Ngủ ư? Chúng tôi còn phải tra hỏi, chịu đựng cả đêm đấy,,, Được rồi, cô đừng tới quấy rầy chúng tôi phá án... Không cần nói nhiều nữa, tôi đồng ý với cô, sau khi hỏi xong sẽ sắp xếp chỗ ngủ cho cô ấy. Ăn cơm à? Được, cũng sẽ sắp xếp. Tôi thực sự phải cúp máy đây."
Mới đầu trong lòng tôi còn hơi cảm động, Tráng Ngư chăm sóc tôi như vậy. Thế nhưng khi tôi thoáng nhìn Thẩm Thời Nhạn sau khi cúp máy, đuôi mày khoé mắt đều là chút vui vẻ bất đắc dĩ, lập tức cả người tôi giật mình.
Có gian tình.
Với tư cách là một tác giả sáng tác vô số câu chuyện ngược luyến sủng ngọt, tôi lập tức ngửi được mùi khác thường, tuy sự mập mờ này vẫn còn ở trong tã chưa phát triển thành hình.
Thẩm Thời Nhạn ngắm trúng Tráng Ngư? Cũng có thể, nhìn từ ngoài Tráng Ngư cũng là thục nữ có sức hút, Thẩm đại hiệp không thích hệ thiếu nữ như tôi, loại võ sư thiếu lâm như anh ta không phải là không đánh lại được yêu tinh ư?
Về phần Tráng Ngư khó mà nói được. Trước nay cô ấy chỉ tập trung học tập, không biết có vừa ý với đàn ông im lặng chất phác? Đối với cô ấy mà nói chinh phục khó khăn không biết có mang lại cảm giác hưng phấn hay không?
Chờ khi Thẩm Thời Nhạn và một cảnh sát khác tiến đến, trên mặt tôi đã là nụ cười bí hiểm. Không đợi bọn họ lên tiếng, tôi đã nói: "Này vừa rồi anh gọi điện cho Ngư nhà tôi à?"
Thẩm Thời Nhạn hơi sửng sốt, vẻ mặt nghiêm nghị, cứng rắn đáp: "Cô Đàm Giảo, mời ngồi, bắt đầu tra hỏi."
Tôi: "OK."
Việc tra hỏi đúng như tôi dự đoán, bọn họ hỏi rất tỉ mỉ, nhưng tôi không làm chuyện gì trái với lương tâm nên trả lời lưu loát. Đến bình mình thì kết thúc, quả nhiên Thẩm Thời Nhạn đưa tôi đến một chiếc giường gấp nghỉ ngơi. Chờ tôi ngủ được mấy tiếng, anh ta lại mang cho tôi lồng bánh bao hấp ưa thích.
Chắc chắn là Tráng Ngư nói với anh ta.
Tôi vừa ăn vừa thích thú nhìn anh ta cười, tôi cười đến mức khiến mặt anh ta đỏ rần, phải lên tiếng: "Đàm Giảo, có chuyện gì khiến cô vui như vậy?"
Tôi đáp: "Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến bạn thân Chu Ngư của tôi thôi. Nghĩ đến cô ấy là thấy vui vẻ."
Nghe vậy khuôn mặt Thẩm Thời Nhạn cũng trở nên dịu dàng: "Cô ấy vẫn còn là sinh viên nhỉ, tình cảm giữa hai người tốt như vậy sao?"
Tôi gặm bánh bao đáp: "Đúng vậy. Anh có biết cô ấy ở đại học được hoan nghênh thế nào không, người theo đuổi phải ít nhất một tá, không biết cuối cùng sẽ rơi vào tay ai đây."
Tôi thực bội phục bản thân đã đáp trả lại được nguyên lời.
Thẩm Thời Nhạn liếc tôi, im lặng, có lẽ là không biết nói gì cho hợp lý.
Tâm trạng hưng phấn này của tôi duy trì đến tận khi Thẩm Thời Nhạn đưa tôi ra cửa Cục. Tôi nhìn khắp nơi không thấy Ô Ngộ đâu, bọn họ nói anh đã đi trước rồi.
Chỉ là anh vô cùng mệt mỏi, trên người còn có vết thương.
Hơn nữa, anh cũng chả có lý do gì phải chờ tôi cả.
Chương 51: Đàm Giảo (8.2)
Ngủ một giấc tỉnh dậy, tôi phát hiện trong điện thoại không có bất kì tin nhắn nào của Ô Ngộ, cũng chẳng có cuộc gọi nhỡ nào. Tôi nằm lì trên giường nghĩ thực ra anh chính là một người như vậy đấy. Trên người anh có khí chất lạnh lùng, cho dù bạn ở gần anh, nhưng bạn sẽ có cảm giác mình cách anh rất xa.
Trong đầu tôi xuất hiện suy nghĩ:
Có phải mình thích anh rồi không?
Nếu không thích, trong lòng dường như lập tức khó chịu, giống như bị chắn bông trước ngực, tuy mềm nhũn nhưng như hút hết mọi thứ ra.
Nếu tôi thích thì sao?
Tại sao lại có cảm giác kinh hoàng bất an chứ?
So với những chàng trai trong sáng hồi cấp ba, đại học, tôi thích thì cảm giác hoàn toàn khác.
Tại sao chứ?
Nhận được điện thoại của Thẩm Thời Nhạn, tôi lập tức đi tìm Ô Ngộ, không nghĩ tới anh vẫn còn ngủ, điều này khiến tôi cảm thấy rất mới lạ. Bởi vì mấy lần trước hình như đều là anh đợi tôi ngủ đủ. Tôi còn chưa kịp ngăn thì Tiểu Hoa đã kích động chạy vào đập người anh.
Vì thế tôi cảm thấy hơi khó chịu với Tiểu Hoa, cũng đành vén rèm đi vào.
Tôi hiếm khi đi vào phòng đàn ông, cho nên không nghĩ tới anh lại mặc ít như vậy. Tiểu Hoa còn quan tâm bật đèn cho tôi, vì thế tôi nhìn rõ phần lưng, cả cơ bắp săn chắc của anh nữa. Anh mặc quần đùi màu đen, liếc tôi, giật chăn khoác lên người. Tôi không biết có phải lúc này trong mắt anh xuất hiện sự khó xử hay không.
Tôi ngồi xuống bên giường, giả vờ vô tình bàn chuyện vụ án với anh.
Thực sự cũng là chuyển hướng quan trọng. Toàn bộ vụ án dường như đảo ngược, người đàn ông kia là Hứa Tử Phong chứ không phải Chu Thúc Vân, vậy tất cả mọi chuyện là vì sao?
Tuy đang nói đến vụ án, nhưng tôi mơ hồ cảm thấy cảm xúc của Ô Ngộ không ổn định lắm, ánh mắt hơi lạnh, dường như phát cáu, song chúng tôi vừa hỏi vừa đáp lại chả có vấn đề gì.
Chẳng lẽ là tức giận vì bị gọi dậy?
Vì thế tôi cố ý chọc anh: "Anh bạn, đang nghĩ gì thế?
Lúc này anh mới giống như bình thường, dùng tay chạm vào mũi tôi: "Gọi linh tinh gì đấy?"
Anh bảo gọi linh tinh gì đấy?
Lúc ấy tôi không dám đáp, đành phải tiếp tục nhắc đến vụ án.
Ai là Chu Thúc Vân thực sự?
"Có thể Chu Thúc Vân và Hứa Tử Phong là bạn thân, hơn nữa anh xem trí lực của bọn họ đều thiếu hụt... nhưng lại dễ dàng trao đổi trong thế giới của bọn họ, Chu Thúc Vân xảy ra chuyện gì đó, ví dụ như... đã qua đời, cho nên Hứa Tử Phong mới đột nhiên thay anh ta báo thù?" Tôi nói ta.
"Quan hệ của bọn họ nhất định vô cùng tốt." Ô Ngộ gật đầu, "Nếu không Hứa Tử Phong làm sao biết được những chuyện kia của nhà họ Chu? Kể cả những chuyện đã trải qua khi bị lừa bán đi. Điều này chứng tỏ đầu óc Chu Thúc Vân không thực sự có vấn đề, năm tuổi anh ta đã nhớ rõ ràng được mọi chuyện, kể lại cho Hứa Tử Phong, nhưng trong lòng tôi vẫn có nghi vấn. Hứa Tử Phong là kẻ nửa điên, ba lần giao đấu với gã, cảm giác năng lực ứng biến của gã không tốt, tố chất tâm lý cũng kém. Cô nói xem một người như vậy có thể sắp xếp kế hoạch chặt chẽ chu đáo, đầu tiên giết hai người có liên quan, lại sắp đặt mê cục cho cảnh sát, kế điệu hổ ly sơn, tiến hành xét xử đạo đức, tôi cảm thấy tương đối gượng ép. Hơn nữa trước khi chết Hứa Tử Phong từng nói những con chim kia là có người cho gã, hơn nữa gã cũng không biết gì về tờ giấy. Tôi cho rằng gã nói thật."
Trong lòng tôi chấn động, cảm giác sương mù bao phủ thoáng cái được người xua tan. Tôi liếc anh, không nghĩ tới anh còn suy luận rất sắc bén đấy. Tôi đáp: "Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế, nhưng anh đã nói ra rồi."
Anh thoáng mỉm cười.
Cuối cùng hôm nay tôi đã thấy anh cười rồi.
Chương 52: Đàm Giảo (8.3)
Tôi hỏi: "Này, anh bạn, cười gì thế?"
Anh nhìn tôi không đáp. Ánh mắt kia hơi doạ người, sau đó tay anh đột nhiên đặt bên mép giường, cơ thể hơi nghiêng về trước, tôi vốn tựa ở bên giường, cảm giác hơi thở của anh tới gần. Hơi thở ấm áp mạnh mẽ thuộc về đàn ông. Tim tôi đập càng nhanh hơn, sự nguy hiểm này khiến cho không ai dám bình tĩnh ngồi, song anh chẳng nói gì, tôi cũng đã không giữ được kiềm chế, đành giả vờ như không có chuyện gì quay mặt đi.
Sau lưng truyền tới tiếng xột xoạt, khoé mắt tôi thoáng liếc qua chiếc áo phông anh đã mặc vào, sau đó anh đứng lên nói: "Tôi đi rửa mặt."
"Ừ."
Anh mở cửa hông ở phòng nhỏ ra, bên ngoài đã sáng hẳn, anh cầm lấy cốc nước và khăn mặt, ngồi xổm bên vòi nước, bắt đầu rửa mặt. Tôi nhìn mặt trời chiếu vào người anh, chiếu lên chiếc áo phông màu xám của anh. Hiện tại anh thực sự sống như một người đàn ông cẩu thả qua loa, phần lớn thời gian nhìn anh, tôi đã hoàn toàn không còn nhớ được dáng vẻ tinh anh mọt sách trên thuyền. Thỉnh thoảng tôi nhìn vào mắt anh, nhìn nụ cười thoáng qua của anh lại dường như thấy được bóng dáng của người đàn ông dịu dàng mà sáng ngời kia.
Anh rửa mặt xong, rồi vùi đầu vào vòi nước, tránh chỗ bị thương ra. Cuối cùng lấy khăn mặt lau vài cái, sau đó quay về phòng nhìn tôi: "Xong rồi. Cô ăn sáng chưa?"
Tôi đáp: "Còn chưa, tôi nghe điện thoại xong là đến đây luôn."
Anh thoáng cười: "Đi ăn sáng đã, vừa ăn vừa nói."
Trong ánh mắt mập mờ của đám thợ, đỉnh đầu và da mặt tôi đều nóng lên, ra khỏi tiệm, tôi hỏi: "Hôm nay anh bỏ bê công việc, không sao chứ?"
Ô Ngộ đáp: "Hôm qua tôi đã làm việc cả đêm, hôm nay nghỉ ngơi một chút, không có việc gì đâu."
Tôi dừng bước, nhìn mặt anh, quả nhiên có quầng thâm trên mắt, chợt cảm thấy đau lòng. Tôi nói: "Nếu không đừng ăn gì hết, anh quay về ngủ tiếp đi rồi nói sau."
Anh nói: "Không sao, không muốn để cho cô đợi."
Trong lòng tôi dâng lên sự chua xót, cũng không biết nghĩ gì, thốt ra: "Vậy sau này tôi cũng sẽ không ngủ lâu để khiến anh phải đợi."
Anh mỉm cười, thản nhiên đáp: "Cô là phụ nữ, muốn ngủ bao lâu thì cứ ngủ, tôi không sao hết."
Tôi cảm thấy có lẽ anh đã không còn giận rồi.
Chúng tôi tìm một tiệm ăn gần đó, nhưng tôi có một loại dục vọng kì quái, thứ quà vặt đường phố này mặc dù đã nếm nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy những màu sắc nóng hổi rực rỡ, tôi nhịn không được đều muốn ăn mỗi thứ một miếng.
Hôm nay có Ô Ngộ ở đây, cuối cùng dục vọng của tôi đã được thả ra. Tôi chọn sáu bảy loại: "Anh ăn được hết không?"
Anh nheo mắt, như hiểu được trong lòng tôi nghĩ gì: "Cô muốn ăn gì thì cứ lấy, tôi sẽ cố gắng ăn sạch."
Trong lòng tôi đột nhiên có cảm giác thoả mãn vui mừng."
Sau đó quả nhiên hai bọn tôi quét sạch sẽ.
Hai chúng tôi ra khỏi tiệm, chậm rãi trở về, gần đến giữa trưa, mặt trời chói chang, tôi bật ô: "Anh có muốn đứng vào không? "Anh đáp: "Không cần." Tôi liếc qua anh: "Anh thực sự đen đi không ít so với năm ngoái." Anh nói: "Vậy sao, không có gì không tốt hết."
Tôi nói khẽ: "Trắng một chút sẽ đẹp mắt hơn."
Anh đáp: "Lúc tôi trắng cũng không không thấy cô thích chút nào."
Trên đường trống trải, mây bay bay trên đỉnh đầu, người đi đường thưa thớt, tim tôi như khẽ bị nhéo một cái. Tôi không biết tại sao anh lại nói như vậy, mà anh cũng lặng im không nói rõ. Tôi đột nhiên muốn nói: làm sao anh biết tôi không thích? Lại phát hiện lời này tuyệt đối không thể nói ra miệng. Chẳng lẽ tôi cảm thấy người đàn ông này ngay thẳng khi gọi là người anh em sao? Hiện tại mới phát hiện, anh đâu phải là người dễ đối phó, một câu cũng đủ khiến tôi không chuẩn bị kịp, tâm thần hoảng hốt. Nhưng tôi lại không biết được rốt cuộc anh cố tình hay là vô ý?
Trái tim đàn ông mới là kim dưới đáy biển, đàn ông thông minh mà bị tổn thương lại còn hơn thế.
Chương 53: Đàm Giảo (8.4)
Tôi lập tức ngó nghiêng rồi nói với anh: "Nếu như Chu Thúc Vân thực sự tồn tại, hơn nữa còn là kẻ chủ mưu tất cả mọi chuyện, vậy chúng ta làm sao tìm được gã?"
Ô Ngộ ngẩng đầu, nhìn về phía trước: "Đàm Giảo, toà nhà màu trắng xa nhất kia, trên mái nhà có ba hàng chữ. Cô có thấy rõ không?"
Tôi không hiểu anh có ý gì, híp mắt nhìn một lát. Mặc dù mắt tôi chỉ có 1.5, nhưng vẫn miễn cưỡng nhận ra được dòng chữ đầu tiên trên tấm biển, có một chữ "Đại", có một chữ "Hàng", còn những chữ khác thì không thấy rõ bởi vì thực sự quá xa. Hàng thứ hai và ba chữ đều quá nhỏ, căn bản chỉ nhìn thấy được nét loáng thoáng.
Tôi hỏi: "Ngân hàng Đại gì đó à?"
Anh cười: "Ngân hàng Thương nghiệp Đại Thông Đông Á. Hàng thứ hai là một câu: trung thực hàng đầu, đã tốt còn phải tốt hơn. Hàng thứ ba là tên tiếng Anh của ngân hàng." Anh đọc một đoạn tiếng Anh.
Tôi cảm thấy không dám tin: "Mắt anh tốt thật đấy, bội phục." Tôi cũng nhớ lại lần trước trên đường đến nhà ông bà nội Tiểu Hạo, cách rất xa mà anh đã nhìn thấy đám chim kia. Lúc ấy anh nói như thế nào nhỉ? Hình như nói sau này sẽ giải thích cho tôi.
Anh nói tiếp: "Trước khi lên con thuyền kia, tôi bị cận 1,5 độ." Anh nhìn chằm chằm tôi, như muốn nhìn xem phản ứng của tôi. Tôi hơi sửng sốt: "Sau đó thì sao?"
Anh chậm rãi nói: "Sau khi rời thuyền, mắt thành như vậy. Tôi đến chỗ người bạn kiểm tra, thị lực hiện tại là 6.0."
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh, trong đó vô cùng đen, tôi luôn cảm thấy nó ẩn chứa bí mật nào đó, nhưng không nghĩ tới là loại năng lực này. Tôi cảm nhận được trong lòng có chỗ nào đó chùng xuống, rơi vào cạm bẫy của "Điền Mỹ Nhân " thần bí.
Tôi hỏi: "6.0 là thế nào?"
Anh đáp: "Tôi đứng ở chỗ này, cô đứng ngoài 10 nghìn mét, chỉ cần cô xuất hiện trong tầm mắt, tôi sẽ nhìn thấy."
Tôi: "... Tại sao lại như vậy?"
Anh lắc đầu: "Bác sĩ cũng không tìm ra được nguyên nhân, nhưng khi tôi mất đi trí nhớ thì đồng thời thị lực cũng trở nên tốt hơn."
Tôi hỏi tiếp: "Có liên quan đến con thuyền kia sao?"
Anh gật đầu.
Tôi vẫn cảm thấy không thể tin nổi, song ngẫm lại những con chim kia có thể nghe người ra lệnh, hai chúng tôi còn nhận ra được trí nhớ đã mất, anh có đôi mắt siêu phàm cũng là chuyện có thể hiểu.
"Moá." Tôi nói tiếp, "Anh có đôi mắt như vậy, còn sửa xe gì chứ, anh có thể... có thể..."
"Có thể gì?"
Tôi suy nghĩ: "Anh có thể tham gia Những người có năng lực siêu phàm Trung Quốc, khuôn mặt anh khá được, nhất định sẽ nổi tiếng cả nước, bước chân vào ngành giải trí, còn không sợ không có tiền sao?"
"Tôi không có vô vị như vậy." Anh đáp.
Tôi nghĩ thầm: chẳng lẽ tôi rất vô vị sao?
Bọn tôi đã đi đến con đường đối diện với tiệm sửa xe, anh không bước tiếp, rút điếu thuốc, tựa ở lan can ven đường, ở đó có bóng cây, tôi đứng cạnh anh, lấy chân đá mấy hòn đá nhỏ.
Đá một lát phát hiện anh cúi đầu nhìn, tôi thu chân lại, hỏi: "Anh nhìn gì thế?"
Anh ngẩng đầu, rít một hơi thuốc: "Không có gì."
Tôi: "À." Một lát sau, tôi cảm thấy lỗ tai mình hơi nóng lên.
Người đàn ông đáng chết này, thông minh nhưng bề ngoài lạnh lùng, nếu có người phụ nữ nào yêu mến anh, nên tóm anh như thế nào đây?
Anh đột nhiên lên tiếng: "Trước kia không nói cho cô chuyện đôi mắt là sợ doạ cô, cũng sợ cô không tin. Thực ra lần trước khi nhìn thấy những con chim kia tôi đã nghi có liên quan đến con thuyền, nếu không mắt tôi đã chẳng trở nên kì lạ như vậy." Anh nhìn tôi, ánh mắt xâu xa: " Có thể cũng vì con thuyền kia mà cô khống chế được những con chim kia chăng? Bọn chúng nhận ra chúng ta, gã lại để tờ giấy cho cô, gã từng ở trên con thuyền kia. Nói cách khác, chúng ta phải tìm được Chu Thúc Vân thực sự từng ở trên con thuyền kia."
Tôi không biết dùng từ ngữ nào để hình dung cảm nhận của mình lúc này.
Anh tựa như ánh sáng chiếu thẳng vào đầu tôi. Một số hình ảnh mơ hồ đột nhiên tuôn ra ào ạt như suối.
Tôi đi dạo trên thuyền.
Tôi quan sát lần lượt từng người.
Hai mẹ con; Ô Ngộ và Ô Diệu lướt qua cửa sổ; mấy đồng nghiệp công ty; một người đàn ông u sầu... mặt anh ta cũng lướt qua.
Đó là một đôi tôi cho rằng là vợ chồng mới cười. Lúc ấy bọn họ xoay lưng về phía tôi, tôi chỉ thấy góc mặt nghiêng, cho nên hôm qua không lập tức nhận ra. Người đàn ông cao gầy, quần áo đẹp đẽ. Cô gái mặc chiếc váy mới tinh. Họ nắm tay nhau, đeo nhẫn kim cương loé sáng. Chỉ là chiếc nhẫn kim cương mới như vậy qua một năm, hôm qua nhìn thấy đã cũ đi không ít. Trong quan hệ của bọn họ, người đàn ông chiếm vị trí chủ đạo, cô gái rõ ràng lún sâu hơn.
"Tôi đã thấy gã..." Tôi nghe thấy giọng mình vì cảm xúc mà khàn khàn, "Ô Ngộ, tôi đã thấy bọn họ trên thuyền. Tôi biết rõ Chu Thúc Vân là ai, nhưng mà... gã và cô ấy... quả thực là..."