Chương 141: Đàm Giảo (18.1)
Sau đó khi tôi nghĩ lại mới phát hiện tất cả chuyện xảy ra đêm đó thực ra đều đã có điềm báo. Trong mấy ngày ngắn ngủi chúng tôi ở chung, thực ra đều có thể bắt được dấu vết của những người tâm lý vặn vẹo. Phản bội, ghen ghét, bi thương, áp lực đều phát ra từ đau khổ sâu trong nội tâm. Sau khi chịu đủ khổ cực và tuyệt vọng ở nhà họ Trần, người che giấu cuối cùng trong đó hung ác và cũng đơn giản đến mức tận cùng.
Tôi không có cách nào đồng ý với hành vi của người kia, nhưng tôi hiểu người đó đã không còn con đường nào để đi.
Trần Bảo Châu chúng tôi nhìn thấy trước mặt sau khi trải qua phản bội, trên mặt Ô Ngộ tái nhợt, chỉ có khí lạnh. Anh như thể đã quen với cuộc sống đau khổ, cúi đầu xuống tiếp tục sửa điện thoại vệ tinh.
Cũng không bao lâu, bà Trần trúng gió không còn run rẩy nữa, đôi mắt nửa khép nửa hở, ý thức cũng không rõ ràng. Trần Bảo Châu được cởi trói, quỳ gối ngồi trước người bà, vô cùng kiên nhẫn mớm nước, mớm thuốc, lau mặt và lau tay cho bà.
Trịnh Chí Vĩ và Tô Hoàn cũng không còn kiêng dè gì. Trịnh Chí Vĩ ngồi bên cạnh bọn chúng, hút thuốc lá nói chuyện. Ánh mắt nhìn Trần Bảo Châu tựa như con kiến có thể tuỳ ý bóp chết. Tuy gã mang khí chất con cái nhà giàu mới nổi, miệng cọp gan thỏ không hề hợp với đám tội phạm, nhưng gã lại cố làm ra vẻ mình am hiểu. Tô Hoàn ôm Phùng Yên ngồi một bên, bộ dáng đại ca ôm được mỹ nhân. Biểu hiện của Phùng Yên vẫn rất thờ ơ. Từ sau khi xuống nhà, bà chưa từng thèm liếc bên trên, tôi cảm thấy cảm kích bà.
Những người khác vẫn còn bị nhốt trong phòng.
Đột nhiên bà Trần phát ra tiếng ấp úng hàm hồ, tất cả mọi người nhìn sang. Trần Bảo Châu lập tức nâng đầu bà ta dậy. Nếu như bà ta thực sự nói gì đó thì cũng chỉ có chị ta nghe được. Qua mấy giây, bà ta lại thở đều đều, Trần Bảo Châu ngẩng đầu, vẻ mặt hơi bi thương, có lẽ dùng từ bi tráng thì thích hợp hơn.
Tô Hoàn đứng lên: "Bà ta nói gì?"
Trần Bảo Châu thấp giọng: "Tôi hỏi bà rồi. Cuối cùng bà cũng nói... cái vòng lớn kia ở bên trong tường viên gạch thứ ba ba... ở phía bên phải phòng tiếp khách ở tầng hai phòng hai anh tôi. Tôi không nghe được rõ lắm."
Tô Hoàn lộ ra vẻ vui mừng, liếc Trịnh Chí Vĩ, Trịnh Chí Vĩ cũng hơi kích động, khẽ gật đầu. Tô Hoàn chọn hai tên đồng loã lên nhà, nói: "Hai người cầm dụng cụ đập tường ra lấy đồ." Rồi sau đó nói với Trần Bảo Châu: "Cô làm tốt đấy, cuối cùng nhà họ Trần cũng có một người đầu óc tỉnh táo. Cô chỉ cần ngoan ngoãn bảo bà ta nói hết nơi giấu đồ, như vậy cả nhà cô sẽ không sao. Tôi cam đoan chúng tôi chỉ cần tiền thôi."
Ánh mắt Trần Bảo Châu trở nên hơi trống rỗng, như là đã hoàn toàn tuyệt vọng khuất phục: "Anh... nói phải giữ lời. Tiền tài trong mắt tôi không quan trọng, tôi sẽ bảo mẹ lấy ra hết. Chỉ cần anh có thể bảo đảm mẹ tôi, anh trai, cháu gái... tất cả mọi người bình an."
Tô Hoàn thoáng cười: "Tôi nói chuyện đương nhiên giữ lời."
Trong lòng tôi tức giận, vừa rồi Ô Ngộ đã nói với tôi mồi lửa kia rất có thể là do bọn Tô Hoàn đốt để hủy thi diệt tích. Cho nên những thứ chúng tôi loại bỏ trước đó đều không có tác dụng. Hiện tại gã lại nói những lời thề lừa gạt Trần Bảo Châu. Trước mặt tội phạm, người bình thường yếu đuối bất lực, mặc cho bọn chúng chà đạp như vậy đấy.
Đúng lúc này, tôi chú ý tới Phùng Yên liếc Trần Bảo Châu, hai người chỉ thoáng nhìn nhau, sau đó rời đi, không có bất cứ biểu tình gì.
Tôi không hiểu ánh mắt của bọn họ có ý nghĩa gì, là coi thường hay là đồng tình với nhau, hay là chỉ còn sự lạnh lùng?
Chương 142: Đàm Giảo (18.2)
Một căn phòng khác được mở ra, một cô gái lảo đảo đi ra. Tất cả mọi người nhìn cô ta với ánh mắt khác nhau. Tôi là thương cảm thật sâu. Đó là Đường Lan Lan, quần áo bị rách tơi tả, miễn cưỡng lắm mới che được cơ thể. Trên người trên mặt còn có một ít dấu vết xanh tím, ánh mắt trống rỗng. Có mấy gã thấy cô ta đi ra còn cười thành tiếng. Tôi nhìn bọn chúng, trong lòng vô cùng chán ghét, ngước mắt nhìn Ô Ngộ, anh cũng ngẩng đầu nhìn bên dưới, ánh mắt lạnh như băng.
"Giúp tôi chăm sóc mẹ." Trần Bảo Châu nghẹn ngào nói, nhưng cả người Đường Lan Lan như cái xác không hồn, trong ánh mắt chỉ có sự trống rỗng. Mất một lúc lâu cô ta mới hiểu lời của Trần Bảo Châu, ánh mắt cũng liếc vào người bà Trần nằm trên mặt đất. Cô ta từ từ ngồi xổm xuống, khoé miệng lộ ra nụ cười mỉa mai, cứ thế nhìn chằm chằm, cũng không ra tay hỗ trợ, cũng không lên tiếng. Vì thế Trần Bảo Châu cũng không nói gì nữa.
Phùng Yên nói: "Tôi muốn uống nước."
Tô Hoàn hất tay, lập tức có tên đồng bọn cầm bình nước từ trong bếp đi ra. Tô Hoàn nhận lấy, mở ra cho bà.
Phùng Yên từ từ uống. Đám đồng bọn đứng xung quanh, ba người phụ nữ trên mặt đất như miếng thịt nằm trên thớt. Không khí bỗng nhiên an tĩnh lại.
Ngay sau đó, một người vốn được Tô Hoàn sai đi lấy đồ, lảo đảo từ thư phòng chạy về, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ, trên người còn có vết máu, gã nói: "Lão đại, Hà Tam... không còn thở nữa rồi! Lúc chúng tôi đục tường, đèn chùm rơi xuống, đúng lúc đập vào cậu ta! Một đầu nhọn cắm thẳng vào đầu..."
Tô Hoàn biến sắc, mấy người khác xông vào thư phòng. tôi không thấy được tình hình cụ thể bên trong, nhưng tôi dường như nghe thấy tiếng xì xào của đám người.
Một lát sau, Tô Hoàn đi ra, tay cầm viên ngọc bích, màu sắc trong suốt. Mặt gã lạnh lùng, hai tay cũng dính máu. Đi xuống nhà, gã đá một cái vào người bà Trần và Trần Bảo Châu. Bà Trần vẫn nhắm mắt, phát ra tiếng nức nở.
Trần Bảo Châu khóc ghé vào người mẹ: "Các người làm gì!"
"Mẹ kiếp!" Tô Hoàn mắng, "Bà lão kia có phải bà còn thiết kế bẫy không? Đồ biến thái! Tại sao đèn chùm lại rơi xuống vừa vặn làm chết một người anh em của tao? Mẹ kiếp!" Nhấc chân còn lại đá. Phùng Yên ở bên cạnh thấy, vội vàng kéo gã: "Tô Hoàn!" Cú đá kia trật đi. Tô Hoàn vung tay gạt bà ra: "Mẹ kiếp, em đừng cản anh!" Phùng Yên bị đẩy lên ghế salon, nhìn qua mọi người, thoáng cười lạnh.
Trần Bảo châu bị doạ hoảng sợ khóc: "Chuyện này... chuyện này... đèn chùm đã nhiều năm rồi, mẹ tôi sao biết thiết kế bẫy gì chứ? Trước đó đâu có ai biết ngọc giấu ở đâu. các người phá tường khiến nó bị chấn động rơi xuống, đây là tai nạn... sao lại đổ lên chúng tôi!" Đường Lan Lan luôn trốn phía sau, không ngẩng đầu, cũng không phát ra bất cứ tiếng gì, như thể sợ hãi tất cả.
Có lẽ là Trần Bảo Châu nói khá hợp lý, Tô Hoàn đỏ mặt thở hổn hển mấy cái, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm bọn họ một lúc lâu, lạnh lùng nói: "Chúng tao sẽ tính sổ chuyện này sau. Tốt nhất các người khai nốt chỗ giấu đồ sớm một chút thì sẽ dễ chịu hơn đấy."
Chương 143: Đàm Giảo (18.3)
Người bên cạnh hỏi: "Lão đại, vậy Hà Tam... làm thế nào đây?" Tô Hoàn nói: "Dù sao cũng là anh em phải chôn cất cho cậu ta , lúc đi sẽ mang theo. Còn phần tiền kia chia cho người nhà cậu ta." Những tên đồng bọn còn lại gật đầu.
Trong phòng lại yên tĩnh. Tô Hoàn tựa trên ghế salon, trong tay cầm viên ngọc, xem một lát, lại ném cho đám đồng bọn.
"Đồ này thực sự có giá trị hơn tám trăm vạn sao?" Có người hỏi.
"Đúng vậy." Trịnh Chí Vĩ nhận lấy viên ngọc, ánh mắt cũng trở nên tham lam, "Cô ta nói với tôi đấy. Tôi cũng từng hỏi người trong nghề rồi. Một con mọt sách như cô ta sẽ không biết nói dối hay nói khoác đâu, lời nói đáng tin đấy." "Cô ta" tất nhiên là chỉ Trần Bảo Châu. Trần Bảo Châu gần như ngập tràn oán hận nhìn gã, hốc mắt vì khóc mà đỏ lên.
Hiện tại vẫn là nửa đêm, Tô Hoàn ngoài vơ vét được tất cả tiền mặt vàng thỏi, còn chiếm được vật báu thứ nhất. Bọn chúng mất đi một người, còn lại sáu người, hai người ở bên ngoài tìm kiếm tung tích của tôi và Ô Ngộ, không biết sẽ quay lại lúc nào.
Chúng tôi vẫn không có cách nào đối đầu với đám tội phạm. Bọn chúng đã chuẩn bị cướp của nhà này trong thời gian dài, có cả một tối lại cộng thêm một ngày, cho đến tận khi lấy được đồ bọn chúng muốn, sau đó phóng hoả.
Nhưng thực ra thời gian dành cho bọn chúng cũng không còn nhiều nữa, bởi vì ngày mai Tráng Ngư và Thẩm Thời Nhạn sẽ chạy đến đây, một khi phát hiện không liên lạc được với tôi, phát hiện tình hình bất thường sẽ báo cảnh sát. Hiện tại tôi thậm chí vô cùng cảm kích hành động của Trần Bảo Châu, chỉ hi vọng chị ta có thể kéo dài thêm chút cho đến khi cảnh sát chạy tới.
"Xong rồi." Ô Ngộ đột nhiên thấp giọng nói, tôi quay đầu nhìn lại phát hiện điện thoại vệ tinh cũng không sửa được, trong tay anh có thứ gì đó kì quái.
"Đây là gì thế?" Tôi hỏi.
Anh suy nghĩ một chút, dường như đang nghĩ xem nên giải thích với tôi thế nào, sau đó nói: "Không sửa được điện thoại, tôi dùng linh kiện làm vô tuyến điện mini gửi đi tín hiệu.
Tôi: "Gì cơ?"
Anh: "Tôi dùng nó gửi tín hiệu cầu cứu SOS và toạ độ của chúng ta qua kênh công cộng."
Tôi sống nửa đời người còn chưa từng thấy được người đàn ông lợi hại như vậy. Tôi nhìn ngón tay thon dài thô ráp của anh đặt lên thứ đồ kia, bắt đầu gửi tín hiệu đi. Bên trong vẫn tối đen, chỉ có ánh sáng mặt trăng mỏng manh chiếu vào sàn gỗ. Tôi đột nhiên chú ý tới phần băng gạc ở bụng anh, mơ hồ có vết máu chảy ra. Anh đã không đổ mồ hôi một lúc rồi, lúc này trên trán lại bắt đầu có. Tôi không biết anh rốt cuộc đau đớn bao nhiêu, nhưng động tác trên tay anh ngừng lại, sờ túi quần, lấy ra điếu thuốc lá, liếc tôi một cái.
Tôi lập tức hiểu ra, lấy điếu thuốc trong gói, đưa lên miệng anh. Trong bóng tối, đôi mắt đen kịt của anh càng nhìn chằm chằm tôi, ngậm lấy điếu thuốc. Tôi cầm lấy bật lửa, châm cho anh. Anh khẽ phả ra hai làn khói vây quanh chúng tôi. Anh cúi đầu tiếp tục loay hoay, đồng thời nói: "Hút điếu thuốc nâng cao tinh thần."
Tôi vô cùng đau lòng: "Em cũng muốn thử."
Anh nói: "Không được."
Tôi: "Tại sao?"
Anh: "Tôi cảm thấy thuốc lá là thứ sa đoạ, không muốn để cho em dính vào."
Trong lòng tôi lập tức dâng lên cảm xúc phức tạp, có chút ngọt ngào, nhưng cũng có chút đau nhức. Tôi dựa vào gần anh, tới gần điếu thuốc anh ngậm trong miệng: "Không chừng chúng ta sẽ không sống qua được đêm nay, sa đoạ thì sa đoạ. Em cũng muốn nếm thử xem thứ khiến anh say mê rốt cuộc có hương vị gì."
Chương 144: Đàm Giảo (18.4)
Anh biết rõ tôi lại gần nhưng không ngẩng đầu lên. Anh bỏ một tay ra, phả hai ngụm khói, mỉm cười: "Chúng ta sẽ không chết ở đây. Tôi nhất định có thể mang được em ra ngoài." Rồi sau đó bàn tay nhuộm đầy mùi máu và thuốc lá chạm vào mặt tôi. Tôi không nhúc nhích, khe khẽ thở, cảm nhận sự trấn an của anh. Một lát sau, anh thả tay xuống.
Lòng tôi đột nhiên bình tĩnh trở lại, tất cả kinh hoàng, mất phương hướng và lo lắng cũng không còn tăm hơi, chỉ có dáng vẻ chân thật của anh ngay tại trước mắt.
Bà Trần ở dưới nhà vẫn còn run rẩy, lơ mơ: "Ta... ta... không có... đi, đi..." Tô Hoàn cầm lấy viên ngọc ngồi xổm trước mặt bà ta, đưa tay tới gần mắt bà ta: "Bảo bối của bà ở đâu?"
Bà Trần trúng gió, cả người lờ đờ, hốt hoảng nhìn viên ngọc, im lặng. Tô Hoàn mỉm cười, Trần Bảo Châu ở bên cạnh lại khóc: "Mẹ, nói cho bọn họ đi. Dù sao chết cũng không mang đi theo được, chỉ cần chúng ta còn sống là được. Mẹ, con muốn mẹ không có việc gì, muốn cả nhà đều không có việc gì..." Chị ta khóc nức nở, nhưng giữa lông mày lộ ra sự kiên định. Tôi cảm thấy rầu rĩ, chỉ cảm thấy Trần Bảo Châu không chỉ thật thà chất phác, hoá ra còn có tình người nữa.
Bà Trần không có động tĩnh gì, từ góc nhìn của tôi chỉ thấy Trần Bảo Châu ôm bà, còn Tô Hoàn đứng đó. Trần Bảo Châu đột nhiên ghé tai vào bên miệng bà Trần, ánh mắt Tô Hoàn sáng lên. Một lát sau, Trần Bảo Châu lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Tô Hoàn lạnh lùng mở miệng: "Bà ta nói gì?"
Trần Bảo Châu: "Mẹ tôi bảo...vòng tay trầm hương kia để ở trong máng nước của tầng hầm sân sau. Mẹ tôi... đã giao ra hai thứ đáng giá nhất trong nhà rồi, anh có thể thả chúng tôi không?"
Tôi có thể cảm giác được lũ cướp đều hơi phấn chấn, Tô Hoàn thoáng cười: "Nếu các người sớm thành thật có phải bây giờ tất cả đều vui vẻ không." Vung tay lên, hai tên trộm đi ra ngoài.
Trước đó chúng tôi từng đến tầng hâm kia, cửa phòng bình thương đóng chặt, lạnh lẽo, âm u, chất đầy đồ đạc, tôi đoán có lẽ trước đó bọn chúng cũng không cẩn thận điều tra.
Bầu không khí lại rơi vào chờ đợi.
Nhưng tôi không nghĩ tới, đêm nay lại xảy ra biến cố khác.
Có lẽ sau khoảng mười phút, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân và thở dốc dồn dập, một tên cướp được Tô Hoàn phái đi lấy vòng, trên người đầy máu, mặt mũi hoảng hốt chạy về.
Tô Hoàn vội đứng lên: "Xảy ra chuyện gì?"
Người nọ nói không ra lời, ngón tay chỉ vào Trần Bảo Châu: "Tầng hầm có bẫy! Một con dao găm từ trong tường bắn ra giết chết Đại Vượng!"
Mọi chuyện quá khác thường, tất cả mọi người đều yên tĩnh, Trần Bảo Châu cũng rơi vào mê mang. Tô Hoàn có phản ứng nhanh nhất, lao ra khởi phòng, mấy tên trộm cũng chạy theo ra ngoài, chỉ để lại hai tên trông giữ mọi người.
Tôi liếc Ô Ngộ, nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt lẫn nhau.
Không bao lâu, Tô Hoàn trở lại, mặt lạnh lùng, Đại Vượng kia không thấy đâu, có thể thấy là không cứu được. Tô Hoàn dùng một tay tóm Trần Bảo Châu, quát: "Xảy ra chuyện gì? Mẹ mày thiết kế bẫy? Mày dám thiết kế bẫy? Anh em tao chết rồi!" Tên cướp khác cũng lộ ra ánh mắt hung ác, nhưng giọng của Tô Hoàn vô cùng kì lạ.
Sắc mặt Trần Bảo Châu trắng bệch: "Anh... nói gì thế, tôi không hiểu. Bình thường tầng hầm đều để đồ, làm sao có bẫy chứ? Sao tôi biết có bẫy chứ? Tôi... tôi..." Cả người vô cùng bối rối.
Chương 145: Đàm Giảo (18.5)
Trịnh Chí Vĩ đột nhiên mở miệng: "Cô ta không lừa anh đâu, hôm qua tôi còn đến tầng hầm với cô ta, không có gì khác thường hết."
Tô Hoàn hỏi: "Các người đi tầng hầm làm gì?"
Trịnh Chí Vĩ hất tay ra hiệu không có liên quan gì đến việc này, sau đó cười mỉa: "Chúng tôi ở trong tầng hầm... tìm một chút kích thích. Lúc ấy cô ta thực sự không làm gì khác."
Trong lòng tôi hơi chấn động.
Sắc mặt Tô Hoàn khó đoán, đột nhiên nói: "Mang cô nhỏ kia ra đây."
Phùng Yên biến sắc, Tô Hoàn cũng không nhìn bà. Trần Như Anh luôn bị nhốt trong phòng, xem ra ngoài Phùng Yên thì cô ta được đối xử tốt nhất. Lúc này bị người từ bên trong lôi ra, tôi nhìn tình trạng của cô ta cũng không tốt lắm, tóc tai lộn xộn, đồ ngủ cũng không thay. Sắc mặt tái nhợt, hơi hoảng hốt. Không biết trước khi chuyện trên nhà xảy ra, cô ta đã nhìn lén bao nhiêu rồi. Bình thường tôi cảm thấy cô ta lòng dạ hẹp hòi, nhưng nhìn cô ta bây giờ yếu ớt, tái nhợt, mẫn cảm như thế, như con mèo nhỏ, bị tên cướp chạm vào, cả người rụt lại.
Cô ta bị đưa đến trước mặt Tô Hoàn.
Lúc này Phùng Yên mới có cảm xúc, ngồi thẳng người, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, dáng vẻ căng thẳng ân cần, nhưng cơ thể Trần Như Anh run rẩy, cũng không nhìn bà.
Cô ta đã biết mẹ mình phản bội.
Tô Hoàn ngồi xổm xuống trước mặt cô ta, hỏi: "Đại tiểu thư, cô nói xem trong tầng hầm có cơ quan gì có thể hại người?"
Tôi hiểu rõ tại sao gã lại phải tìm Trần Như Anh. Trong ngôi nhà này, Trần Như Anh là người đơn thuần yếu ớt nhất, trước đó cũng không có mặt ở đây. Tô Hoàn càng dễ dò hỏi chân tướng từ miệng cô ta.
Cả người Trần Như Anh run rẩy, trạng thái tinh thần xem ra không quá bình thường, cô ta nói: "Không có... không có... Tôi không biết... Cách ngày người làm đều đến tầng hầm kiểm tra... Tôi chưa từng đi..."
Tất cả mọi người nhìn bọn họ. Đường Lan Lan, giáo sư Trần đều bị những tên cướp khác đánh ép hỏi, cũng ra sức liều mạng lắc đầu nói không biết.
Tô Hoàn im lặng ngồi một lúc, đột nhiên đứng lên, hỏi một tên cướp khác đi cùng: "Có phát hiện được vòng không?"
Tên cướp kia nuốt nước miếng: "Căn bản chưa kịp tìm."
Tô Hoàn: "Vậy sao?" Ra hiệu bằng mắt cho hai người bên cạnh, đột nhiên bắt lấy người này. Sắc mặt gã thay đổi: "Tô Hoàn, anh làm gì thế?" Tô Hoàn nói: "Không có gì, nói rõ mọi chuyện ra. Dao găm không thể vô duyên vô cớ bắn từ trong ra đâm chết người. Hơn nữa chúng ta cũng không tìm được cơ quan gì ở vách tường. Đảo mắt một cái chúng ta đã mất đi hai người, trong nhà này ngoài người nhà họ Trần thì cũng chỉ có chúng ta, tao phải biết có gián điệp hay không!"
Hai tên cướp lục soát trên người gã kia, người nọ ra sức giãy dụa, trong miệng chửi rủa Tô Hoàn không tin tưởng mình, không coi trọng anh em, nhưng gã còn chưa mắng xong thì một chuỗi vòng tay đã từ trong người gã rơi ra.
Ánh mắt Tô Hoàn mở to, nhặt chiếc vòng từ trên mặt đất, nhìn người nọ. Gã cũng sửng sốt, bờ môi mấp máy. Tô Hoàn lạnh lùng: "Mày giết anh em cướp vòng?" Sắc mặt những tên khác cũng lập tức thay đổi. Lúc này người nọ mới hoảng sợ: "Không phải... Hoàn, tôi... là nhất thời bị ma quỷ ám, nhặt vòng lên, nhưng thực sự không phải tôi giết anh ta, là bọn họ..."
Nhưng bọn Tô Hoàn đâu chịu nghe gã giải thích, dù sao mắt thấy mới là thật, tôi cũng đoán tên trộm này chỉ sợ là vì muốn độc chiếm vòng nên giết chết đồng bọn, chứ không có tồn tại chiếc bẫy ly kì gã nói.
Nhưng trong lòng tôi vẫn mơ hồ có cảm giác bất an.
Tuy người nhà họ Trần nhận hết khuất nhục tra tấn, sống không bằng chết, gần như mỗi người đều bộc lộ ra bản tính, nhưng bên bọn cướp cũng lần lượt mất đi hai người. Thực sự chỉ là nội chiến ngoài ý muốn sao?
Đêm nay... bắt đầu từ điểm thời gian chuyện này xảy ra, tình hình trong phòng đột nhiên tăng tốc phát triển theo hướng mới sao?
Phải chăng có một người âm thầm không muốn để cho mọi người biết được mình điều khiển trong đó? Hiện tại đang ở ngay trước mắt những người này.
Người nọ vẫn còn la hét, Tô Hoàn sai người bịt miệng gã. Có lẽ đêm nay không chỉ người nhà họ Trần bị giày vò không ra người mà bọn chúng cũng phải chứng kiến sự máu lạnh không thuộc về mình. Khi Tô Hoàn im ắng cắm dao vào tim người nọ, tôi cúi đầu không nhìn, Ô Ngộ như hiểu được tâm tư của tôi, duỗi tay ra kéo tôi vào trong ngực anh.