Đá bóng xong, tôi quay lại tiệm. Mấy người khác đều là người địa phương, có nhà ở, chỉ có mình tôi ở lại đây.
Trời đã tối rồi, cả người tôi bốc mùi đầy mồ hôi, cũng chả muốn nhúc nhích, nằm trên chiếc giường hẹp, ngẩng đầu nhìn trần nhà, trong đầu hiện lên dáng vẻ của Đàm Giảo.
Cô ấy đội mũ của tôi, cúi đầu, không nói gì hết.
Hoá ra cô gái gai góc trên thuyền còn có một mặt như vậy. Đột nhiên tôi muốn bật cười.
Đúng lúc này Tiểu Hoa vén rèm đi vào, nhìn thấy nụ cười trên mặt tôi, cũng nở nụ cười xấu xa bỉ ổi: "Anh Ngộ, nghĩ đến phụ nữ à?"
Thằng nhóc này thông minh thật.
Tôi không đáp lại cậu ta, chỉ cầm lấy điếu thuốc. Cậu ta ngồi xuống bên cạnh giường: "Sao em cảm thấy anh và cô Đàm có mờ ám thế?"
Tôi hỏi: "Mờ ám ở đâu?"
Cậu ta suy nghĩ: "Không thể nói rõ ràng được. Nhưng khi thấy hai người ở cùng một chỗ, cảm thấy không trong sáng chút nào."
Tôi mắng: "Nói lung tung."
Cậu ta càng lấn tới: "Hì hì, cô ấy còn muốn anh rửa xe cho đấy."
Tôi rít một ngụm khói, cảm nhận được hương vị hơi cay hơi đắng: "Thế thì sao? Cô ấy dám sai chẳng lẽ tôi không dám làm sao?"
Tiểu Hoa: "Ôi trời! Anh Ngộ của em, anh kinh thật đấy! Em thấy tám phần là cô Đàm sẽ bị anh ăn sạch rồi."
Tôi không hùa theo cậu ta, sự chú ý của tôi bị thứ bên ngoài cửa sổ hấp dẫn.
Đèn đường sáng lên chiếu vào một mảnh đất trống sáng như tuyết. Chẳng biết chỗ đó có đàn chim đậu từ lúc nào, tầm mười mấy con, toàn thân đen kịt. Có mấy con nhìn tôi qua cửa sổ, đôi mắt nâu vàng, ánh sáng yếu ớt.
Tôi cũng nhìn chằm chằm chúng.
Tiểu Hoa hỏi: "Anh Ngộ, làm gì thế? Nhìn gì vậy?"
Tôi từng thấy những con chim này duy nhất một nơi, trên con thuyền kia.
Tôi chạy ra ngoài, trên không trung truyền đến tiếng đập cánh, chúng bay dần đi.
Có một việc tôi chưa bao giờ nói với người khác. Từ khi rời khỏi chiếc thuyền kia, trong lòng tôi giống như có khoảng trống mơ hồ, nhưng cuối cùng tôi không nhớ nổi mình đang để ý điều gì, cũng đã quên mất gì. Chỉ là khi nghĩ lại sẽ buồn vô cớ, mờ mịt ngơ ngác.
Có trực giác mãnh liệt không thể nói rõ thúc giục tôi đuổi theo mấy con chim kia.
Chuyện xảy ra sau khi tôi chạy được gần nửa thành phố.
Sắc trời tối đen, tôi chạy qua quảng trường phồn hoa, cũng chạy qua những hẻm nhỏ ngoằn ngoèo, cuối cùng đến một đoạn đường nhỏ bên bờ sông. Trên bầu trời chim tụ ngày càng nhiều, không biết từ đâu bay tới, phải chừng hơn trăm con. Chúng bay xung quanh ánh trăng sáng ngời, như dự tính che khuất ánh sáng.
Tôi chạy đến mức mồ hôi đầm đìa, đứng bên cạnh tường nghỉ ngơi. Đột nhiên những con chim kia như thể đã tập hợp xong, cùng phát ra tiếng khàn khàn, sau đó toàn bộ tản ra, bay vào trong bóng đêm.
"Shit." Tôi khẽ chửi một tiếng.
Đang muốn đuổi theo con chim đầu đàn kia, đột nhiên phía tường bên xuất hiện bóng người. Cả người tôi toát mồ hôi lạnh, cảm giác từng lỗ chân lông đều trở nên lạnh buốt, cũng không kịp trốn nữa.
Người nọ đâm thẳng vào ngực tôi, tôi nghe thấy tiếng hít thở của người đó. Tôi bắt được cánh tay, đồng thời kiểm soát được tình thế. Người nọ dùng sức muốn tranh ra, tôi đè cơ thể người nọ lên tường ngăn lại.
Cơ thể người nọ hơi run rẩy.
Trên đỉnh đầu có ánh đèn đường nhàn nhạt, tôi sửng sốt khi nhìn thấy mặt người đó.
Chương 17: Ô Ngộ (3.2)
Người nọ cũng ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn tôi. Mái tóc dài của cô ấy rối tung, vô cùng hỗn loạn, thậm chí còn chưa khô, có mùi thơm của dầu gội đầu. Trên người mặc bộ đồ ở nhà, dưới chân là dép lê, cũng không đi tất. Cách cô ấy không xa là chiếc xe của cô ấy đang đỗ vẫn còn bật đèn pha. Rõ ràng cô ấy vô cùng vội vàng chạy từ nhà tới đây. Sau khi nhận ra tôi, ánh mắt cô ấy trở nên vô cùng kì quái, tràn ngập cảnh giác, khiếp sợ, thậm chí còn có chút hoảng sợ. Dưới ánh sáng yếu ớt, khuôn mặt cô ấy trắng bệch.
Hoàn toàn không còn là dáng vẻ đáng yêu dịu dàng khi ở cùng tôi ban ngày, dường như thay đổi hoàn toàn.
Mới có một buổi tối, cô ấy đã xảy ra chuyện gì vậy?
Vì sao một cô gái đêm khuya lại một mình tới đây?
Nhưng không đợi tôi mở miệng, Đàm Giảo đã lên tiếng trước: "Anh... sao lại ở đây?" Giọng nói có chút run rẩy.
Tôi cúi đầu nhìn chằm chằm cô ấy: "Còn cô, sao lại ở chỗ này?"
Cô ấy hơi mím môi, nhìn vào mắt tôi: "Tôi hẹn người."
Tôi hỏi: "Hẹn ai?"
Cô ấy đáp: "Có liên quan tới anh sao?"
Lại là giọng nói nhàn nhạt lạnh buốt mang theo mũi kim khiến tôi tỉnh táo lại. Tôi ngẩng đầu nhìn những con chim kia không biết đã sớm bay đi nơi nào, khẽ cười: "Đúng, chả liên quan gì đến tôi hết."
Nhờ câu trả lời của tôi mà ánh mắt của cô ấy cũng thoáng buông lỏng sự cảnh giác: "Đã không liên quan thì mời anh đi cho, tôi còn có việc."
Tôi không cử động, hai tay đặt lên hai bên tường vây lấy cơ thể cô ấy, lại hỏi lần nữa: "Hẹn ai?"
Trong mắt cô ấy hiện lên sự kinh ngạc và tức giận đan xen vào nhau, nhưng là dáng vẻ giận dữ mà không dám ra tay. Chẳng biết tại sao dáng vẻ này lại khiến lòng tôi mềm nhũn ra.
Cô ấy thấp giọng tức giận: "Anh còn chưa nói cho tôi biết tại sao anh ở đây đấy."
Tôi im lặng một lát. Nhìn đôi mắt trong veo của cô ấy, trong lòng tôi cân nhắc xem có nên nói lý do cho cô ấy hay không. Lý do kia gần như là hoang đường, đơn giản là nhìn thấy một đám chim không nên xuất hiện ở chỗ này.
Dù sao lúc đó cô ấy cũng ở trên con thuyền kia.
Thậm chí đến tận bây giờ cô ấy còn chưa nhận ra tôi là ai.
Tôi cúi đầu xuống: "Đàm Giảo, tôi..." Có lẽ chúng tôi tiếp xúc quá gần, cằm tôi khẽ đụng vào chóp mũi cô ấy, cô ấy cũng phát hiện ra, vội quay đầu đi. Trên con đường nhỏ bên bờ sông trong đêm khuya vắng vẻ, tôi bao lấy cô ấy, hai chúng tôi nhìn vào mắt nhau, sắp nói ra bí mật của riêng mình.
Tôi không thể nói hết câu bởi vì có người đến.
Là khách không mời mà đến.
Tiếng bước chân dồn dập truyền đến, tôi và Đàm Giảo cùng ngẩng đầu, nhìn thấy người nọ, bọn tôi đều sửng sốt.
Khu này không có nhà ở hay toà nhà nào, khu dần cư gần nhất cũng cách vài trăm mét, ở đây chỉ có công trường hoàn toàn yên tĩnh, cây cối thưa thớt và mấy ngọn đèn đường, cả con đường yên tĩnh âm u.
Người nọ là chạy từ khu dân cư tới.
Một người đàn ông bẩn thỉu, kì quái, trên vai còn vác theo đứa trẻ.
Tóc của gã rất dài, thắt lộn xộn. Mặt bẩn đến mức không thấy rõ hình dạng, đôi mắt rất sáng, loé lên ánh sáng hưng phấn. Trên người mặc một chiếc áo khoác nhăn nhúm cũng bẩn đến mức không nhìn ra màu sắc. Dưới chân là đôi giày thể thao rách nát, xem ra gã là kẻ lang thang tinh thần không bình thường.
Đứa bé kia khoảng năm sáu tuổi, hình như là ngủ rồi, mặc đồ ngủ sạch sẽ, bàn chân trần trăng trắng mềm mại, dáng vẻ đáng yêu.
Gã chạy ra từ con đường đối diện, nhìn thấy chúng tôi.
Gã hơi nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng vàng cườm. Nụ cười đó khiến người ta vô cùng khó chịu, bởi vì gã giống như rất vui vẻ lại như rất khổ sở. Gã chạy rất nhanh, đôi chân kia chỉ chạm chút đất, lập tức chạy vào trong bóng tối.
Đàm Giảo bắt lấy cánh tay tôi: "Cái quỷ gì thế?"
Tôi nghe thấy từ xa vang lên tiếng hét ầm ĩ, là từ phía khu dân cư.
"Ở yên đây đừng nhúc nhích." Tôi gạt tay cô ấy, đuổi theo.
Chương 18: Ô Ngộ (3.3)
Phía trước tối mịt, người nọ chạy nhanh đến mức chỉ còn thấy bóng, rẽ vào một hẻm nhỏ. Tôi dùng hết sức, đuổi theo, hét lớn: "Đứng lại!" Người nọ mắt điếc tai ngơ, khiêng đứa bé chạy càng nhanh hơn, cũng mặc kệ đứa bé xóc nảy khó chịu. Vì thế tôi càng xác định gã không phải là người lương thiện.
Trong ngõ nhỏ rất chật hẹp, bên trong đều là những ngôi nhà cũ đang phá dỡ dở. Trên mặt đất còn rất nhiều rác rưởi, chỗ cao chỗ thấp. Tôi cách gã khoảng hơn mười mét. Đúng lúc này đứa bé tỉnh dậy, phát ra tiếng khóc thê lương. Bước chân của gã cũng hơi dừng lại. Tôi nhân cơ hội đó cầm lấy một băng ghế mục trên mặt đất, ném về sau lưng gã. Gã bị đập vào eo, lảo đảo, tôi bổ nhào về phía trước, bắt lấy gáy gã.
Đúng lúc này, tôi nghe thấy phía sau truyền đến tiếng thở dốc và bước chân mềm mại, cô ấy cũng đuổi theo.
Tôi vươn tay ra cướp lấy đứa bé. Gã xoay người, nụ cười méo xẹo khiến người ta lạnh run. Sau đó gã đấm về phía mặt tôi. Rõ ràng trình độ của gã cũng không tệ. Tôi cướp được đứa bé, nên không tránh được cú đấm này, trên mặt đau nhức. Cô ấy ở phía sau hô lên: "Ô Ngộ!"
Giọng nói của cô ấy khiến tâm trạng của tôi trở nên ấm áp.
Tôi cảm thấy máu chảy ra từ lỗ mũi, nhưng không quan tâm, đưa đứa bé cho cô ấy: "Ôm lấy!" Đã không còn nỗi lo đằng sau, giờ thì thu phục gã điên này thôi. Song gã phản ứng cũng rất nhanh, cười khanh khách, vượt qua tôi túm lấy tóc Đàm Giảo. Bốn người cách nhau rất gần, tất cả xảy ra quá nhanh không thể ngăn cản được. Lòng tôi căng thẳng, định cứu cô ấy, lại nhìn về phía đứa bé sắp ngã xuống đất.
Tôi xông lên trước một bước, ôm cổ đứa bé, đưa nó ngồi ổn định trên đất, đứa bé sợ hãi gào khóc, giữ chặt quần áo tôi. Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Đàm Giảo ngã ngửa trên mặt đất, gã không hề thương tiếc túm lấy tóc cô ấy, kéo đi vào sâu trong ngõ, "Ô Ngộ! Ô Ngộ..." Cô ấy khóc gào lên, hai chân đạp loạn trên mặt đất.
Tim tôi như bị đâm một nhát. Tôi để đứa bé vào góc tường, chạy về phía cô ấy. Tôi đấm vào bụng gã điên, gã bị đau buông tay ra, cũng đấm lại tôi. Hai tay tôi bắt lấy vai gã, muốn giữ gã lại, nhưng gã vô cùng linh hoạt, cơ thể dẻo dai, uốn thành một góc thoát khỏi tay tôi, thoáng cái chạy vào trong bóng tối.
Tôi đuổi theo hai bước rồi đứng lại, chạy về chỗ. Trong ngõ nhỏ âm u, cậu bé núp trong góc tường, không ngừng khóc. Đàm Giảo ngồi phịch xuống đất, hai tay ôm đầu, co người khóc đến mức khiến tôi rối rắm.
Đêm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện quái gì vậy?
Tôi ngồi xổm xuống trước mặt cô ấy, giữ vai cô ấy, cô ấy nhào vào ngực tôi, ôm chặt lấy tôi.
Tôi hơi sửng sốt.
Cách đó không xa vang lên tiếng còi xe cảnh sát và tiếng hét ầm ĩ. Tôi vốn chạy hơn nửa buổi tối, lại thêm màn đánh nhau vừa rồi đã hoàn toàn kiệt sức, nhưng cô ấy ôm tôi rất chặt, vì thế tôi đành phải ngồi xuống, tựa vào góc tường, cô ấy cứ thế ngồi trên đùi tôi, vì thế tôi càng không di chuyển được.
Chờ hơi thở tôi ổn định trở lại, cô ấy cũng đã ngừng khóc, cúi đầu, đẩy tôi ra muốn đứng dậy. Tôi vô thức siết chặt tay, không muốn để cho cô ấy đi.
"Còn đau không?" Tôi khẽ hỏi.
Cô ấy cúi đầu: "Còn."
Tôi giơ tay lên muốn vén tóc cô ấy: "Để cho tôi xem." Cô ấy lại như bị người dẫm lấy đuôi, bắt lấy tay tôi, ngước đôi mắt sũng nước, lườm tôi quát: "Không cho phép xem! Cũng không cho sờ!"
Trong sự mệt mỏi, căng thẳng, hỗn loạn, số phận như vây trong màn sương mù đêm, tôi ôm cô ấy trong ngực, cô ấy uất ức rưng rưng nước mắt, tôi lại có tâm trạng muốn cười.