Chương 110: Đàm Giảo (15.1)
Tôi cảm thấy giữa người nhà họ Trần có chỗ nào đó không đúng, nhưng cụ thể là ở đâu thì không nói ra được.
Nhìn bọn họ ở chung khách khí, bình thường, thỉnh thoảng có chút khoảng cách, nhưng gia đình lớn nào mà không có chứ?
Song tôi vẫn cảm thấy không đúng, loại cảm giác không thoải mái này mơ hồ nảy sinh trong lòng, giống như kiến bò, không gạt đi được.
Không bao lâu, bà Trần cũng đi xuống nhà, không biết có phải do tôi nhạy cảm quá hay không, bà lão vừa xuống. bầu không khí trong phòng khách lập tức thay đổi. Dáng vẻ mấy người phụ nữ khác đều trở nên nhún nhường, nhưng nếu nói là tôn trọng bề trên, còn là một người vừa có tiền vừa có quyền thì cũng là bình thường.
Giáo sư Trần thì lại rất thả lỏng, ngẩng đầu lên từ sau tờ báo: "Mẹ." Bà Trần "ừ" một tiếng, ngồi xuống vị trí chủ vị trên bàn ăn. Ánh mắt lướt qua tôi và Ô Ngộ, rất thản nhiên, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm nhận được sự hơn người của bà.
Sau đó mọi người ngồi xuống ăn sáng.
Ô Ngộ ngồi bên cạnh tôi, hoàn toàn không nhìn tôi. Điều này khiến tôi hơi mất mát, lại hơi buồn cười. Vừa rồi lúc tôi sờ cằm anh, biểu hiện lớn nhất của anh là giật mình, sau đó bình thản. Quả nhiên đối với người phụ nữ đàng hoàng như tôi muốn lưu manh cũng không hề dễ làm. Người ta còn không có phản ứng gì, trong khi tôi đến giờ còn lo sợ bất an.
Người nhà họ Trần khi ăn đều không nói chuyện, thỉnh thoảng có thấp giọng nói chuyện thì cũng thể hiện sự cư xử khéo léo. Trong bầu không khí này, tôi cũng ăn rất nhã nhặn. Lúc ăn xong, lại cảm nhận Ô Ngộ đang nhìn tôi, tôi lấy khăn tay lau miệng, bỏ bát xuống, anh cũng dời mắt đi, chỉ để lại cho tôi phần gáy, cũng không biết anh đang nghĩ gì nữa.
Tất cả mọi người đã ăn xong, giáo sư Trần đi thư phòng. Trong ấn tượng của tôi, phần lớn thời gian hai ngày này ông ấy đều ở trong đó. Tính cách này chả thú vị chút nào, hơn nữa ông còn có một người vợ trẻ đẹp như Phùng Yên, Đường Lan Lan thì thay đổi thái độ xa cách trước lúc ăn, chủ động đi giúp Phùng Yên dọn dẹp nhà bếp. Tôi cũng muốn giúp, nhưng Phùng Yên nói tôi là khách, kiên quyết không cho. Tôi đành phải ngồi ở salon xem TV với Ô Ngộ.
Bà Trần đã ăn xong, cầm chuỗi tràng hạt ngồi ở cửa sổ uống trà. Trần Bảo Châu lên tiếng: "Mẹ, con còn có việc làm chưa xong, giờ phải đi làm đã. Lát nữa Chí Vĩ sẽ đến." Trước khi nghe bọn họ nói chuyện, Ô Ngộ cũng đã từng nói, Trần Bảo Châu làm trong một cơ quan nhà nước ở Bắc Kinh.
Bà lão từ từ mở mắt ra: "Hôm nào ta tìm Tổng giám đốc của con nói chuyện, đã sắp sang năm mới rồi còn phải tăng ca. Hoặc là năng lực quản lý của ông ta hoặc là năng lực làm việc của con có vấn đề."
Trần Bảo Châu im lặng, đôi mắt giấu sau cặp kính, cũng không biểu hiện gì: "Con lên nhà ạ."
Tôi hoảng hốt, không nghĩ tới có người ngoài ở đây mà bà lão lại nói như vậy. Đương nhiên không phải bà lão nói không có lý, nhưng dường như không hề giữ gìn mặt mũi cho Trần Bảo Châu, hơn nữa cũng quá hà khắc rồi.
Tôi hơi liếc mắt, đúng lúc chạm vào ánh mắt Ô Ngộ. Thân là người ngoài, tất nhiên là anh cũng giữ im lặng. Trong lòng tôi đột nhiên loé sáng, tôi biết giữa người nhà họ Trần quái dị ở đâu rồi.
Áp lực.
Thực sự hơi áp lực.
Phong cách ở chung giữa bọn họ.
Áp lực kia giấu trong vẻ yên bình, mỗi người tập mãi thành quen, bạn có thể nhìn ra được nguồn gốc áp lực rõ ràng, nhưng trong đó lại ẩn giấu nguyên nhân phức tạp như có như không.
Chương 111: Đàm Giảo (15.2)
Ô Ngộ từng nói cho tôi biết bình thường người nhà họ Trần đều ở trong biệt thự tại Bắc Kinh. Phùng Yên được gả tới nhà họ ít nhất cũng phải hơn hai mươi năm, cũng tức là nói bọn họ chung sống cùng một chỗ lâu như vậy, phải duy trì một bầu không khí gia đình và cân bằng như vậy.
Tôi cảm thấy đối với một gia đình như thế thực sự không tốt lắm.
"Đang nghĩ gì thế?" Ô Ngộ đột nhiên thấp giọng hỏi.
Tôi nhìn anh, mỉm cười: "Không có gì."
Chúng tôi lại nhìn nhau mấy giây, anh quay đầu, dáng vẻ vẫn trầm như nước, nhưng ánh mắt của anh lại khiến tim tôi thảng thốt, như thể hai chúng tôi đều biết, song không nói gì.
Những lời chúng tôi từng nói trong buổi tối nửa năm sau, chúng tôi làm bộ không nghĩ đến.
Không bao lâu có người bấm chuông cửa, Đường Lan Lan đi mở cửa, cô ta mỉm cười nói: "Chí Vĩ tới rồi, xách nhiều đồ lắm. Bác, anh Chí Vĩ đến rồi."
Giọng nói của người tới trầm thấp, từ tính, còn mang theo chút vui vẻ: "Làm phiền em họ rồi, dì, con đến chúc tết ạ."
Tôi không nghĩ tới người đàn ông của Trần Bảo Châu lại rất đẹp trai đấy.
Trịnh Chí Vĩ cao khoảng hơn mét bảy, thấp hơn Ô Ngộ nhà tôi, nhưng so với đàn ông ở phía nam cũng không tính là thấp. Anh ta mặc một chiếc áo khoác lông dê màu đen, bên trong là âu phục giày da, điển hình trang phục của giới tinh anh. Da trắng, mặt mày thanh tú. Khi cười, đôi mắt kia như có ánh sáng. Tôi từng nghe Ô Ngộ nói người này là phú nhị đại, tuy nhà không quá giàu, nhưng cũng là cậu hai trong công ty cỡ vừa. Cho nên cũng coi như là tương xứng với nhà họ Trần.
Anh ta cũng bỏ mạng trong trận hoả hoạn diễn ra một ngày sau đó.
Trong tay Trịnh Chí Vĩ cầm mấy hộp nhân sâm tổ yến, Đường Lan Lan cười nhận lấy, Trịnh Chí Vĩ thấp giọng nói câu gì đó, Đường Lan Lan càng cười tươi như hoa, mang đồ xách vào trong. Phùng Yên từ nhà bếp đi ra, lau tay vào tạp dề, cười nói: "Chí Vĩ đến rồi."
Trịnh Chí Vĩ vô cùng khéo mồm: "Aiz, chị dâu, tới chúc tết mọi người đây. Bảo Châu đâu ạ?"
Phùng Yên đáp: "Trên nhà."
Bà Trần liếc nhìn đồ anh ta mang đến, cười nói: "Ta không ăn những thứ này, tốn tiền làm gì?" Trịnh Chí Vĩ đi qua nói: "Dì à, chỉ là chút tấm lòng của cháu, dì đừng bận tâm." Bà Trần cười không đáp. Trịnh Chí Vĩ lại hỏi han ân cần mấy câu, bà lão không nhanh không chậm đáp lại, cuối cùng vẫn lộ ra sự vui vẻ, còn Trịnh Chí Vĩ không ngừng cười.
Lại nghĩ đến hôm qua thái độ của bà Trần khi nhắc đến Trịnh Chí Vĩ, tôi mạnh dạn phỏng đoản, người gần như con rể này đối với bà chỉ là sự tồn tại giống như gân gà (*), không quá coi trọng nhưng cũng không quá coi thường.
(*) chỉ thứ không mang lại lợi ích gì
Lúc này Trịnh Chí Vĩ nhìn về phía chúng tôi: "Hai vị này là?"
Phùng Yên đáp: "Đây là học trò của anh em và một người bạn viết văn, mấy ngày nay tới thăm."
Trịnh Chí Vĩ lập tức vươn tay với Ô Ngộ: "Hạnh ngộ, hoan nghênh hai người tới làm khách."
Ô Ngộ: "Hạnh ngộ."
Sau đó Trịnh Chí Vĩ nhìn về phía tôi mỉm cười, dùng giọng nói mềm mại êm tai: "Cô là nhà văn à? Đây là lần đầu tôi nhìn thấy nhà văn đấy."
Thực ra anh ta nói rất bình thường, nhưng anh ta vốn mi thanh mục tú (**), trong ánh mắt có ánh sáng nhạt, như là vô cùng chăm chú nhìn bạn, đang nói chuyện với bạn chứ không phải khách sáo. Tim tôi khẽ đập nhanh hơn, hơi thẹn thùng, còn trong mắt anh ta cũng có ý cười.
(**) Lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ diện mạo đẹp đẽ.
Chương 112: Đàm Giảo (15.3)
Tôi đột nhiên hiểu ra đều là đàn ông, nhưng Ô Ngộ bên cạnh tôi trêu chọc khiến người ta không biết, còn Trịnh Chí Vĩ thì khiến người ta biết rõ, hơn nữa còn ra sức dùng cách này thu hút sự chú ý của phụ nữ.
So sánh như vậy đột nhiên cảm thấy Trịnh Chí Vĩ thật tầm thường, nhịn không được liếc về phía Ô Ngộ, ai ngờ anh lại đang nhìn tôi, ánh mắt có chút sâu xa, có chút nồng đậm, như là ngưng tụ tầng sương khí. Hình ảnh này hình như quen quen, ngày hôm qua khi tôi liếc trộm người công nhân trong vườn hoa, vẻ mặt anh cũng như thế, hơi dữ dội, hơi lạnh lùng, nhưng vẫn vô cùng kìm nén.
Tôi mỉm cười, không nhìn Trịnh Chí Vĩ nữa, tuỳ tiện khách sáo hai câu, lùi về sau nửa bước đến bên cạnh Ô Ngộ. Không biết anh có cảm nhận được hay không?
"Chí Vĩ." Giọng Trần Bảo Châu truyền đến. Tôi ngẩng đầu, nhìn chị ta đứng trên cầu thang mỉm cười. Trịnh Chí Vĩ cũng nhìn chị ta cười đáp lại: "Dì ơi, con lên nói chuyện với Bảo Châu ạ."
Bà Trần không tỏ thái độ gì. Trịnh Chí Vĩ bước ngay lên nhà, ánh mắt chỉ nhìn Trần Bảo Châu, sau đó giữ vai chị ta, hai người thấp giọng thầm thì, nhìn vô cùng thân mật. Trịnh Chí Vĩ cũng thay đổi dáng vẻ phóng khoáng phong lưu vừa rồi, mỗi tiếng nói cử chỉ với Trần Bảo Châu đều lộ ra sự dịu dàng, chuyên tâm, trầm tĩnh, khiến tôi có thêm chút cảm tình với anh ta.
Ô Ngộ nói chuyện vu vơ với giáo sư Trần, anh muốn đi dạo quanh sân tiện thể kiểm tra một chút đường ống điện nước quanh nhà. Giáo sư Trần vốn nói không cần, nhưng Ô Ngộ kiên quyết, cười khẽ nói đó là sở trường của mình. Giáo sư Trần cũng không còn khách sáo, đồng ý.
Lúc đó là tầm chiều, tôi nhìn Ô Ngộ đi ra ngoài, vội vàng đi theo sau. Anh nhận ra, liếc tôi, nhưng chỉ im lặng. Đợi khi ra đến cửa nhà họ Trần, bên cạnh không có ai, anh mới lên tiếng: "Bên ngoài lạnh lắm, một mình tôi đi được rồi. Em ở lại bên trong đi."
Tôi biết rõ mục đích thực sự của anh là kiểm tra điện nước nhằm ngăn chặn hoả hoạn, nhưng tôi chả thích ở cạnh người nhà họ Trần chút nào. Vì thế tôi kiên quyết: "Em cũng muốn đi."
Ô Ngộ liếc tôi. Lúc này chúng tôi đang đứng ở gốc cây lớn trong sân, dưới chân là tuyết lạnh. Anh nói: "Em không giúp được gì đâu."
Tôi nghĩ trong đầu, nhớ đến dáng vẻ tối qua anh thấp giọng gọi tôi Giảo Giảo, còn cả vừa rồi khi tôi đứng giữa chân anh, giữ lấy cằm anh, ánh mắt trầm mặc của anh.
Tôi nói: "A Ngộ, có phải anh sợ phân tâm không?"
Gió rất lạnh, xung quanh càng thêm yên tĩnh.
Anh chậm rãi nói: "Tôi phân tâm gì chứ?"
Shit. Chỉ một câu của anh đã hoàn toàn chặn đứng.
Mặt tôi cũng không dày đến vậy, quay đầu nhìn đi nơi khác: "Dù sao em cũng muốn đi."
Sau khi yên tĩnh mấy giây, nghe thấy anh nói: "Đi theo tôi, trên mặt đất trơn, cẩn thận bị nhánh cây quẹt vào."
Anh đi đằng trước, trong lòng tôi nóng lên đi theo sau.
Nhà tổ của họ Trần nằm trên dốc núi, phía sau là rừng cây. Trước cửa có vườn trà, bên ngoài là rừng cây. Khoảng cách đến con đường cái gần nhất mất mấy phút, còn với thôn dưới núi phải mất ít nhất nửa giờ. Cũng khó trách khi cháy không kịp dập lửa, Ô Ngộ dẫn tôi đi lòng vòng xung quanh nhà, lại dọn dẹp đống lá cây rụng, nhưng thứ này cũng có thể là vật dẫn cháy.
Tôi đi theo anh, vừa kéo nhánh cây trên mặt đất vừa nói: "Anh có cảm thấy tính cách người nhà họ Trần u ám không. Trịnh Chí Vĩ kia thì khá nhiệt tình sáng sủa, xem ra tất cả mọi người đều thích anh ta đấy."
Chương 113: Đàm Giảo (15.4)
Ô Ngộ xoay người, nhận lấy đồ trong tay tôi, sức lực của anh thực sự rất tốt, khiêng một bó cây lớn, giọng nói nhàn nhạt: "Nhìn cậu ta thật đỏm dáng, chả đáng tin chút nào."
À, có chút chua nha.
Tôi trừng mắt, nghĩ thầm anh cũng từng như vậy đấy, nhưng lời này không cần nói ra.
Ô Ngộ nhìn trên tay tôi có vết đỏ do nhánh cây tạo thành, anh nói: "Em đừng đụng vào gì nữa, tránh bị quẹt thương tay."
Tôi nói: "Không cần. Em cũng đâu có yếu ớt như vậy." Tôi thò tay ra muốn giúp, anh ngăn cánh tay tôi lại, hai bọn tôi cách nhau hơi gần, cơ thể vô tình đụng chạm. Tôi thậm chí có thể nhìn rõ làn da màu lúa mạch ở cổ anh, còn cả sợi tóc đen vén sau tai.
Tôi ghé vào lỗ tai anh nói: "A Ngộ, có bản lĩnh, anh đừng đau lòng."
Cả người anh dường như trở nên yên lặng, không nói chuyện, cũng không nhìn tôi. Sau khi dừng lại trong phút chốc, anh lại cúi đầu tiếp tục làm việc, chỉ là khi xắn tay áo lên, cơ bắp trên cánh tay cứng đờ, trên mặt cũng chả vui vẻ chút nào.
Tôi cảm thấy không thể tiếp tục chọc giận anh nữa, làm như không có việc gì, nói: "Vậy anh làm tiếp đi, em ngồi nghỉ một lát."
Anh dường như thật sự hơi tức giận, bởi vì khi anh đã làm xong, xoay người lại nhưng hoàn toàn không nhìn tôi, chỉ nói: "Đi thôi." Hơn nữa bước đi còn khá nhanh, suýt chút nữa tôi không đuổi kịp, vẻ mặt y xì với lúc tôi chạm vào cằm anh.
"Đợi chút." Tôi hô lên, lúc này bước chân của anh mới dừng lại.
Tôi nói: "Anh cho rằng ai cũng chân dài như anh à, một bước của anh bằng một phẩy năm bước của em, cơ bắp cũng nhiều hơn em, đừng có đi nhanh như vậy."
"Ừ." Anh chỉ đáp một từ này, bước chân cũng chậm lại.
Chúng tôi quay về trong sân, anh kiểm tra ống nước dây điện một chút, sau đó tiện thể đi thăm dò điện đóm ở sân sau. Tất cả đều không có bất cứ vấn đề gì, khả năng xảy ra hoả hoạn vì thiết bị trục trặc là vô cùng nhỏ.
Cuối cùng chúng tôi đã đến sân sau, chỗ này cách nhà chính một khoảng, còn có một ngôi nhà gỗ nhỏ, là phòng chứa đồ linh tinh, nghe nói còn có tầng ngầm.
Cửa nhà gỗ không khoá lại, nhưng có then cài. Chúng tôi đẩy cửa đi vào, phát hiện diện tích không lớn, cũng chỉ hơn mười mét vuông, nhưng chất đầy thứ, trong góc có một cầu thang thông xuống dưới.
Đúng lúc này tôi sửng sốt khi nghe thấy một loại tiếng động.
Là tiếng dây dưa của đàn ông và phụ nữ, tôi từng chứng kiến nhiều trong sách, trên TV hoặc cũng ít nhiều nghe qua, nhưng đây là lần đầu tôi nghe bản thật, người đàn ông vô cùng kìm nén, còn người phụ nữ vô cùng yếu đuối, còn cả tiếng đồ vật bị đụng vào dưới tầng hầm.
Tôi không hề nghĩ tới sẽ chứng kiến hình ảnh này ở nhà họ Trần, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt Ô Ngộ cũng giật mình. Tôi nhanh chóng suy nghĩ sẽ là ai trốn ở nơi này, yêu đương vụng trộm mãnh liệt?
Còn có một suy nghĩ kì quái liều lĩnh xuất hiện trong đầu tôi, bọn họ to gan làm việc ở nơi kích thích như vậy, chắc là bà Trần không biết đâu nhỉ.
Tôi hạ thấp giọng, giật góc áo Ô Ngộ: "Nếu không chúng ta đi thôi, lúc này quấy rầy người ta, không có đạo đức..."
Anh không nhúc nhích.
"Không được." Anh cũng thấp giọng, "Còn chưa kiểm tra tầng hầm, cũng phải làm rõ hai người kia là ai."
Tôi trừng mắt, anh nói rất đúng, ngộ nhỡ có bí ẩn gì thì sao? Thật sự chúng tôi không thể bỏ qua được.
Ô Ngộ cũng nhìn tôi.
Sau đó anh ho khan một tiếng.
Tiếng động dưới tầng ngầm lập tức im bặt. Tôi cảm thấy xấu hổ muốn chết, nhưng hiện tại cũng không đi được, đành phải đứng phía sau Ô Ngộ, ra sức giảm bớt cảm giác tồn tại. Anh lại thoáng cười, nói: "Đừng căng thẳng vậy, tất cả đều là người trưởng thành." Dừng một chút nói tiếp: "Không phải hôm nay cái gì em cũng dám nói dám làm sao?"
Tôi: "..."
Tôi bị anh trêu chọc mà không biết, không tính toán được.
Tiếng bước chân vang lên, một người không nhanh không chậm, một người trì trệ, một nam một nữ đi tới, quần áo cũng đã chỉnh lại, nhưng trên mặt còn hơi đỏ, tóc cũng mất trật tự.
Là ngoài dự đoán của tôi, hai người kia cũng rất hợp tình hợp lí.