• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 46: Ô Ngộ (7.1)

Trong đầu tôi đã hiện lên đầy đủ câu chuyện.

Gã là Chu Thúc Vân.

Hai mươi lăm năm trước, Chu Thúc Vân năm tuổi bị bắt cóc, nhưng gã sinh ra trí lực đã thiếu hụt, nhà họ Chu lại đông người. Theo như cách nói của gã thì nhà họ Chu chỉ đi tìm mấy ngày rồi dứt khoát từ bỏ.

Cuối cùng gã rơi vào tay tập đoàn trộm cắp, học được bản lĩnh, hiện tại quay về tìm.

Gã bắt cóc bốn đứa bé trong khu vực nhà mình ở khi còn nhỏ, trong đó có cả cháu ruột Chu Tử Hàn. Giống như lời Đàm Giảo nói, gã bắt cóc nhiều trẻ em như vậy có lẽ là để làm bạn với mình, vì giải phóng tình cảm nào đó, cũng có lẽ chỉ để che giấu.

Gã đưa ra điều kiện tiền chuộc với một gia đình, thu hút tất cả sự chú ý của cảnh sát. Lúc này lại âm thầm thông báo cho nhà họ Chu tạm thời không có người chú ý, bảo bọn họ đến đây, sắp xếp cạm bẫy kiểm soát.

Sau đó ngược đãi tinh thần, trêu đùa, muốn chém đứa bé, cháu nội duy nhất của nhà họ Chu. Tiếp đó lại muốn chém ba người, cuối cùng giết một người, mục đích của gã vừa là trả thù cũng vừa là thử thách.

Dựa vào lời cùa gã, cuối cùng nhà họ Chu không có ai chịu "hi sinh" vì đứa bé, không vượt qua được thử thách.
Hiện tại gã muốn giết cả nhà bọn họ. Tôi tin đây mới là mục đích thật sự của gã, trước đó chỉ là tra tấn thôi.

Song tôi hoàn toàn không nghĩ tới, Chu Thúc Vân lại móc một khẩu súng ra. Kiểu súng bốn sáu, nhưng nòng súng sáng choang.

Gã xuất thân từ tập đoàn trộm cắp, lấy được một khẩu súng như vậy cũng là chuyện thường, song bởi vậy mà người nhà họ Chu hoàn toàn không có cơ hội sống rồi. Tôi nhìn qua khuôn mặt cười khổ của gã, thật sự là trí lực thấp sao? Toàn bộ quá trình của gã hầu như không có chút sơ hở, vô cùng chu toàn.

Chỉ có sự xuất hiện của tôi và Đàm Giảo nhiều lần ngăn cản là nằm ngoài tính toán của gã.

Gã giơ súng lên, mọi người dưới hố đồng loạt hét lên sợ hãi. Gã cười ngây dại: "Từ... bắt đầu từ ai đây? Cha, anh trai, chị dâu hay là em gái?"

"Thúc Vân? Con là Thúc Vân sao?" Giọng Chu Phụng Tiên vang lên, "Con hiểu lầm rồi, chúng ta không ngừng tìm kiếm con. Ta và mẹ con không nghĩ là con còn sống. Chúng ta tìm con nhưng không thấy, con không thể giết chúng ta! Chúng ta là người thân của con mà!"

Chu Thúc Vân mở to mắt, dường như có chút hoang mang, nhưng lập tức lắc đầu: "Ông nói láo, ông... là một kẻ lừa gạt. Tôi biết hết... tôi cũng biết vào ngày 15 tháng 8 năm 1992 khi tôi mất tích là bị người tại dùng kẹo, ở quầy bán quà vặt... bắt cóc. Ông tìm, tìm ba ngày, sau đó, ông nói với mẹ, đừng... vốn chính là... năng lực kém, là gánh nặng, mẹ không chịu, ông đánh mẹ, đánh mẹ... đánh rất nhiều lần... cho nên mẹ mới mất sớm như vậy, mất sớm như vậy...

Tôi, tôi bị ép làm ăn trộm, mỗi ngày bị đánh, tôi mười tuổi, mười tuổi vụng trộm trốn về, đi đến tìm ông... Tôi nói cha ơi, cha ơi là con, ông, ông nhận ra tôi. Ông nhận ra tôi! Ông không nhận tôi, đuổi tôi đi... nhưng tôi nhận ra ánh mắt của ông, ánh mắt của ông..."

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng như khóc như cười của Chu Thúc Vân, hai hàng nước mắt của gã chảy xuống.

"Thúc Vân thật đáng thương... Chu Thúc Vân, đáng thương biết bao..." Gã lẩm bẩm.

Gã nói không sai, Chu Thú Vân thật đáng thương. Còn người cha Chu Phụng Tiên này vừa đáng thương lại thật đáng giận. Người thân còn sống lại vì sợ gã trí nhược thấp, sợ gã trở thành gánh nặng, vứt bỏ hai lần, nhưng tôi cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Chu Thúc Vân đã rời khỏi nhà họ Chu nhiều năm, lúc ấy tuổi còn nhỏ, tại sao lại biết nhiều như vậy?







Chương 47: Ô Ngộ (7.2)

Song đã chẳng kịp nghĩ ngợi gì nữa, trong lồng ngực tôi có thứ gì đó lạnh ngắt rồi lại nóng như lửa lấp vào.

Người như Chu Phụng Tiên, ông ta có biết trên đời này có người sẵn lòng lấy hết tất cả để đổi lại người thân mà không thể không. Dù bọn họ bị bệnh, bị thương cũng được. Toàn bộ cuộc sống đều dựa vào tôi cũng không sao, chỉ cần bọn họ còn sống là tốt rồi.

Tôi cúi đầu, nhìn ánh mắt sâu xa của Đàm Giảo, dường như cũng đang rầu rĩ.

Lòng tôi đột nhiên nguội lạnh. Có lẽ tôi không nên đến gần cô ấy thì sẽ không mất đi cô ấy, nhưng cô ấy và tôi đang rơi vào trong một mê cục, tôi phải bảo vệ cô ấy.

Chu Thúc Vân lại nói thêm: "Tôi không có gì... cũng không muốn gì hết... Giết chết tất cả các người... đã bỏ rơi tôi. Chỗ kia... bà chủ quầy quà vặt cũng đồng ý với mẹ tôi trông tôi để cho bà đi đánh bài... Tôi đã giết bà ta, còn cả Tiểu Long, anh Tiểu Long chơi đùa với tôi, tôi bị bắt, anh ta chạy đi... là anh ta muốn kẹo, lại nói là tôi, người bị bắt là tôi... Anh ta cũng đã bị giết rồi. Hiện tại là các người. Toàn bộ... toàn bộ giết hết.Chu Thúc Vân cũng sẽ được vui vẻ. Ở trên đời này không còn kẻ thù nữa."

Gã nói lộn xộn, nhưng có thể nghe hiểu được gã đã giết hai người.

Đàm Giảo đột nhiên khẽ kéo cổ áo tôi, thì thầm: "Tôi đã thấy hai người kia trên bản tin." Tôi ngẩng đầu nhìn, Chu Thúc Vân giơ súng lên, vẻ mặt tàn khốc.

Tôi không thể nhìn gã giết người.
Tôi đã từng thề sẽ không để ai chết trước mặt mình.

Tôi nói khẽ với Đàm Giảo: "Cho dù xảy ra chuyện gì thì đừng có đi ra." Cô ấy bắt lấy áo tôi, ra sức lắc đầu. Tôi mỉm cười: "Đại tác gia, ở yên đó đừng nhúc nhích. Tôi phải đi ra ngoài đây. Trên đời này người vô tội không nên chết. Buông tay đi."

Cô ấy nhìn chằm chằm tôi, từ từ thả tay ra, nụ cười có chút đắng chát. Tôi biết rõ mình thích dáng vẻ thẳng thắn như vậy của cô ấy. Tôi nhặt một hòn đá từ bụi cỏ, cúi người xông thẳng ra ngoài.

Chu Thúc Vân kia cảm xúc có lẽ vô cùng kích động nên không chú ý tới tôi, nhưng tôi không thể tránh khỏi tầm mắt của những con chim kia, chúng vỗ cánh bay lên đằng sau gã. Muộn rồi! Tôi tiến lên ba bước, đánh vào sau gáy gã. Lúc này gã giật mình quay đầu lại, lùi một bước, viên đá lệch đi, đụng thẳng vào ngực gã. Người dưới hố hô lên, gã ngã xuống, giơ súng về phía tôi. Tôi lăn người, "Đoàng" phát súng bắn lên trời, thực sự khiến tôi bị doạ. Tôi bắt được cánh tay cầm súng của gã, hai bọn tôi vật lộn trên mặt đất.

Những con chim kia lao về phía tôi, mổ mặt và tay tôi. Trong lòng tôi nghĩ hỏng rồi, vốn đánh bất ngờ Chu Thúc Vân còn có phần thắng, nhưng hiện tại rất nguy hiểm.

Tôi không biết Đàm Giảo chạy đến từ lúc nào, chỉ là khi tôi và Chu Thúc Vân đấu nhau, những con chim kia đột nhiên bay mất. Tôi liếc nhìn thấy một người đứng bên cạnh hố, chỉ mặc một chiếc áo dây màu xanh, áo phông đã cởi ra treo lên đầu, chỉ còn lộ mỗi đôi mắt. Dáng vẻ vô cùng buồn cười. Tay trái cô ấy cầm chiếc đèn dầu, tay phải cầm lấy cành cây to, ra sức vung. Gần như tất cả chim đều bị thu hút bởi cô ấy bay qua đó, một màu đen chằng chịt. Cô ấy ném đèn dầu xuống đất, trên mặt cỏ nhanh chóng dấy lên ngọn lửa. Những con chim kia hoảng sợ, nhanh chóng bay đi.

Cô ấy thật thông minh, dám phóng hoả đấy. Hơn nữa một cô gái yếu đuối vậy mà lại quyết định nhanh chóng chạy tới giúp tôi. Trong chốc lát, chút cảm xúc nóng ấm nào đó lan toả trong lòng tôi.








Chương 48: Ô Ngộ (7.3)

Chỉ trong khoảng một phút, nòng súng màu đen nhắm ngay vào tôi. Trong đầu tôi trống rỗng, cũng chả còn gì để mất nữa, bắt lấy cổ tay Chu Thúc Vân, ra sức vặn. Tôi nghe thấy tiếng khớp xương gãy. Trong lúc hỗn loạn tôi và gã bốn mắt nhìn nhau. Người đàn ông trí lực có vấn đề này có hoảng sợ, có bi thương, có mờ mịt, cũng có chút giật mình.

"Đoàng."

Tôi chấn động, cúi đầu nhìn, gã cũng không kịp phản ứng, tay bóp cò súng. Lỗ máu xuất hiện trên ngực. Tay gã mềm nhũn, súng cũng rơi xuống mặt đất. Tôi đá súng ra xa, sau đó cởi áo vò thành cục đè lên lồng ngực gã.

"Hắn chết rồi! Chết rồi!" Dưới hố có người hoảng sợ nói.

Những con chim kia như thể biết rồi, soàn soạt vỗ cánh bay đi, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Đàm Giảo ở phía sau tôi ngơ ngác đứng một lát, cũng kiệt sức ngồi xuống: "Anh không sao chứ?"

Tôi đáp: "Không sao."

Người nhà họ Chu ở phía sau khóc hô: "Mau cứu chúng tôi ra! Mau lên!" Ở chân núi xa xa đã thấy được ánh đèn xe cảnh sát lập loè.

Chu Thúc Vân trước mắt tôi sắc mặt tái nhợt, không nhúc nhích, đôi mắt nửa khép nửa hở. Tôi đỡ gã: "Cố chịu đựng! Nói cho tôi biết những con chim kia từ đâu đến? Tại sao chúng lại nghe lời anh?"

Chu Thúc Vân lặng lẽ trợn mắt, hơi thở mong manh: "Chim... chim là có người cho tôi."

"Ai đưa cho anh?"

"Không... không thể nói." Gã thực sự câm miệng.

Tôi lại hỏi: "Người để lại tờ giấy cho Đàm Giảo có phải là anh không?"

Gã đáp: "Không... không biết... giấy gì... Đàm, Đàm... là ai?"

Gã chớp mắt rồi hôn mê. Tôi thử một chút, chỉ còn lại hơi thở vô cùng yếu ớt. Sau lưng vang lên tiếng bước chân cách đó không xa, là của cảnh sát. Tôi quay đầu nhìn Đàm Giảo, cuộc đối thoại vừa rồi cô ấy cũng nghe được. Ánh lửa chập chờn tiến vào trong con ngươi đen kịt của cô ấy.

Tôi ở trong Cục cảnh sát cả một đêm, rồi thêm một ngày.

Lúc trời tối, tôi được thả ra. Tôi hiểu rõ có người nhà họ Chu ở đó, tất cả mọi chuyện đều rõ ràng, cảnh sát sẽ không làm khó tôi.

Vụ án liên hoàn này coi như được phá rồi.

Lúc được thả ra, tôi hỏi một cảnh sát: "Cô gái đi cùng tôi đến đây đâu rồi?" Anh ta đáp: "À, cô ấy vẫn chưa xong, có lẽ cũng nhanh thôi."

Tôi đứng ở cửa Cục cảnh sát, nhớ tới xe của Đàm Giảo cũng bị bọn họ mang về, phải điều tra chứng nhận thêm một lúc.

Tôi gọi điện thoại cho Tiểu Hoa ở tiệm, bảo cậu ta mang xe máy đến cho tôi, kèm thêm hai mũ bảo hiểm.

Đàm Giảo luôn lái Audi, hôm nay cho cô ấy ngồi xe máy có lẽ cũng sẽ không bắt bẻ, còn cảm thấy mới lạ ấy chứ.

Tiểu Hoa nhanh chóng lái xe đến, tôi đuổi cậu ta về, đỗ xe ở ven đường bên Cục, châm một điếu thuốc, chờ cô gái của tôi ra.

Vừa rồi nghe nói Chu Thúc Vân được đưa đến bệnh viện không lâu thì qua đời. Vụ án cứ thế dừng lại, manh mối thần bí mà tôi và Đàm Giảo đang truy lùng cũng bị gián đoạn. Tôi cảm thấy vụ án này còn tầng tầng lớp lớp điểm đáng ngờ. Dựa vào mình Chu Thúc Vân làm được hết những chuyện này, không phải không có sức thuyết phục sao. Còn có những con chim kia khi Chu Thúc Vân chết chúng bay đi hết. Liệu chúng còn xuất hiện nữa không?

Đang tập trung suy nghĩ thì phía sau có hai người cảnh sát trẻ tuổi đi qua. Một người nói: "Moá, không nghĩ tới vừa rồi khi đội trưởng bàn giao với Thẩm Thời Nhạn, lại nói cô gái kia là bạn gái cũ của cậu ta."








Chương 49: Ô Ngộ (7.4)

Người khác nói: "Thảo nào Thời Nhạn điều tra vụ án này liều mạng như vậy. Đêm qua còn đi mua giường gấp cho cô ấy nghỉ ngơi, sáng nay còn mua điểm tâm. Đây là muốn nối lại tình cũ đấy."

"Vừa rồi tôi nghe đội trưởng dặn dò Thẩm Thời Nhạn đưa cô ấy về nhà. Đội trưởng đang muốn làm ông mai rồi."

Hai người bọn họ đã đi xa, tôi vẫn còn hút thuốc, đột nhiên cảm giác trong ngực hơi khó chịu. Trong đầu hiện lên khuôn mặt Đàm Giảo, còn cả lúc cô ấy ở cạnh Thẩm Thời Nhạn, giữa hai người luôn là bầu không khí xấu hổ.

Hoá ra là thế.

Một lát sau, tôi nhìn thấy Đàm Giảo ở bên phía đối diện đi ra, bên cạnh là Thẩm Thời Nhạn mặc đồng phục cảnh sát. Áo phông của cô ấy đã sớm bị đám chim mổ nát, trên người mặc chiếc áo sơ mi cảnh sát màu xanh, bỏ áo vào trong quần. Cách ăn mặc tuý ý nhưng vẫn rất đẹp. Không biết hai người đang nói gì, Đàm Giảo mỉm cười, nụ cười vô cùng đẹp đẽ mang theo chút đắc ý, đôi mắt dịu dàng nhìn anh ta. Thẩm Thời Nhạn cũng cười, khác hoàn toàn với vẻ nghiêm túc khi phá án, ánh mắt anh ta nhìn cô ấy cũng rất dịu dàng.

Thẩm Thời Nhạn mở cửa xe cho cô ấy, Đàm Giảo ngẩng đầu nhìn xung quanh, không biết đang nhìn gì. Sương mù buổi đêm che khuất, cô ấy không nhìn thấy tôi, cứ thế ngồi vào trong xe.

Anh ta lái xe đưa cô ấy về nhà.

Tôi ném điếu thuốc trong tay, lái xe về tiệm.

Nghỉ hai ngày, trong tiệm có rất nhiều việc phải làm. Tôi dứt khoát thức thông đêm, đến tận sáng mới đi ngủ.

Cảm giác ngủ chả được bao lâu thì có người đập vào tôi: "Anh Ngộ, cô gái của anh lại tới rồi." Trong giọng nói mang theo ý cười. Tôi mở mắt ra, rèm cửa trong phòng bị kéo hết xuống, bên trong u ám. Anh bạn đập vào người tôi cũng đi ra ngoài. Một lát sau có người vén rèm lên, ánh sáng chiếu vào, đèn cũng được bật lên. Đàm Giảo cả người toả sáng, ánh mắt dịch chuyển, đứng ở cửa ra vào: "Anh còn đang ngủ sao? Cũng mười giờ rồi."

Vậy là ngủ được ba tiếng.

Tôi nhắm mắt lại, ngồi dậy: "Ừ, dậy rồi." Lúc này mới phát hiện khi ngủ tôi chỉ mặc mỗi quần đùi, bên trên cởi trần, đắp mỗi chiếc chăn mỏng.

Tôi ngồi im không nhúc nhích, cô ấy kéo ghế ngồi xuống, liếc tôi rồi dời mắt đi: "Có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe tin nào?"

Tôi đáp: "Tin xấu."

Cô ấy: "Anh quả nhiên là như vậy, thích đắng trước ngọt sau. Nghe cho kĩ nhé, tin xấu là vừa rồi Thẩm Thời Nhạn gọi điện cho tôi nói kết quả điều tra ADN của người kia không khớp với Chu Phụng Tiên. Nói cách khác, gã vốn dĩ không phải là Chu Thúc Vân. Hơn nữa pháp y còn phát hiện người này không phải bẩm sinh trí lực thiếu hụt, tinh thần gã thất thường là do thường xuyên bị bạo lực trong đầu tụ thành máu. Không giống như Chu Thúc Vân."

Tôi lắp bắp: "Vậy gã là ai?"

"Tôi cũng đã hỏi vấn đề này, kết quả anh thử đoán xem. Thẩm Thời Nhạn nói bọn họ phát hiện ADN của "gã" trùng khớp với một cậu bé người Giang Tô mất tích hơn hai mươi năm về trước, cha mẹ cậu ta không ngừng tìm kiếm, nhưng không tìm được. Tên thật của cậu ta là Hứa Tử Phong."

"Tại sao Hứa Tử Phong lại giúp Chu Thúc Vân báo thù?"

Đàm Giảo lắc đầu: "Bọn họ đều là trẻ em bị bắt cóc, có lẽ... có mối quan hệ rất sâu."

"Tin tốt là gì?" Tôi hỏi.

Đàm Giảo: "Anh xem này, chúng ta vốn cho rằng vụ án được phá, manh mối đứt đoạn, nhưng hiện tại vụ án này vẫn còn có ẩn tình, không phải là chúng ta có thể tiếp tục điều tra sao?"

Tôi gật đầu, im lặng không nói gì.

Cô ấy nhích đầu qua, hỏi: "Này, người anh em, đang suy nghĩ gì thế?"

Tôi không biết mình đã biến thành "người anh em" của cô ấy từ lúc nào. Vì thế tôi giơ tay lên, khẽ chạm vào mũi cô ấy, tức giận: "Gọi linh tinh gì đấy? Tôi đang nghĩ xem ai là Chu Thúc Vân thật sự."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK