Chương 230: Ô Ngộ (28.1)
Tôi có một giấc mơ chưa bao giờ có.
Không có tương lai sụp đổ, cũng không có Ô Diệu và Đàm Giảo khóc thút thít nỉ non. Trong giấc mơ kia, mặt trời rất sáng, chiếu lên khắp sa mạc ôn hoà. Tôi không ngừng đi trong sa mạc, không biết mệt mỏi, cũng không thấy khát. Trong lòng vô cùng bình tĩnh.
Cho đến khi đi đến trước một hồ nước.
Hồ nước trong suốt, có gió khẽ khàng thổi qua. Cảm giác kia giống như đã từng quen thuộc. Rõ ràng trong cuộc đời tôi cũng từng có khoảnh khắc dịu dàng yên tĩnh như thế.
Bên cạnh hồ có mấy người đứng. Ô Diệu, Đàm Giảo, mẹ, Tráng Ngư, Thẩm Thời Nhạn, lão Đinh, còn cả những người bạn từng giúp đỡ tôi... Tôi không thấy rõ mặt của bọn họ, nhưng có thể cảm nhận được sự dịu dàng và tình cảm vây quanh tôi.
Tôi bắt đầu lội nước đi qua về phía bọn họ, về phía ánh sáng và hi vọng.
Trải qua một năm, tôi chưa bao giờ có cảm giác yên ổn như vậy. Trong nháy mắt rơi vào bóng tối, tôi đột nhiên hiểu ra cuối cùng mình đã chiến thắng được thứ gì.
Chiến thắng ác mộng một năm qua dây dưa đau khổ, chiến thắng lỗ đen khổng lồ trong lồng ngực. Khi đấu đến sống chết với Trần Tinh Kiến, dũng khí muốn sống và tình yêu dời non lấp biển đột nhiên tràn đầy cơ thể tôi, tất cả đau xót đã được trị hết.
Tôi từng bị giày vò trong tội ác. Hôm nay khi tôi dùng tính mạng chiến thắng nó, cuối cùng đã tìm được về bản thân nguyên vẹn.
Giảo Giảo, A Diệu, anh không còn lún xuống, sợ hãi nữa rồi.
Không gì có thể ngăn cản anh trả giá tất cả đi về phía hai người, đi về phía hạnh phúc đời này.
Tôi mở mắt ra, nhìn trần nhà trắng nhợt, còn cả mùi chỉ bệnh viện mới cô. Cả người như cứng đờ, băng bó đầy người, rất nhiều chỗ đau nhức, nhưng trong lòng tôi rất bình tĩnh.
Trời bên ngoài tối đen, không biết là mấy giờ. Đàm Giảo tựa vào bên giường.
Trong lòng tôi yên ổn, ngẩng đầu muốn chạm vào cô ấy thì cô ấy ngẩng đầu lên. Tôi nhìn vào mắt cô ấy.
"Giảo Giảo..." Tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn như thể đã chết qua một lần của mình, "Lại đây."
Ánh mắt cô ấy bỗng chốc đỏ lên, đứng dậy, quỳ gối bên cạnh tôi, cầm chặt tay tôi. Tôi khẽ xoa mặt cô ấy, cô ấy chảy nước mắt, nghiêng đầu hôn lòng bàn tay tôi. Chúng tôi im lặng một lúc lâu, chỉ là không ngừng lặp lại động tác này.
"Có phải rất đau không?" Cô ấy hỏi, "Lúc em đến bệnh viện, cả người anh toàn là máu..."
"Ừ." Tôi rất muốn cười, "Là vô cùng đau, lúc ấy trong đầu chỉ nghĩ đến em."
"Anh còn cười được?" Giọng nói của cô ấy nghẹn ngào, "Bác sĩ bảo may mà không bị thương ở chỗ hiểm."
Tôi nói: "Trần Tinh Kiến muốn từ từ tra tấn anh, cho nên cũng không ra tay vào chỗ hiểm."
"Gã sẽ không có ngày tốt lành." Đàm Giảo nói, "Nhờ có anh mà lúc này chứng cứ vô cùng xác thực, ít nhất gã phải ở trong tù mấy chục năm. A Ngộ, anh quả thực đã thay đổi lịch sử rồi."
Tôi nhớ tới khi mình phát hiện cô gái bị hôn mê kia sau khi chế ngự Trần Tinh Kiến, phát hiện cô ấy nằm bên ngoài tầng hầm, còn cả cảnh sát sau đó đuổi tới hiện trường. Tâm trạng tôi khoan khoái dễ chịu, Đàm Giảo nói không sai.
Gã là một trong hai kẻ đó, ván đã đóng thuyền rồi. Chỉ là một gã khác tấn công tôi, sau đó không thấy tung tích đâu.
Tôi đột nhiên nhớ tới Trần Tinh Kiến từng nói: hiện tại hắn đang ở với vợ mày.
Trong đầu hoàn toàn lạnh băng, lúc này tôi mới chú ý tới dáng vẻ không tốt lắm của Đàm Giảo.
Chương 231: Ô Ngộ (28.2)
Cô ấy khoác áo cảnh sát, quần áo rất bẩn, còn có nhiều chỗ bị rách. Hai cổ tay có vết hằn dây màu đỏ.
Tôi bắt lấy cổ tay cô ấy: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Đàm Giảo im lặng một lúc, khẽ cầm tay tôi, nói: "Em không sao hết. Trước đây chưa từng nghĩ tới... sẽ bị gã thứ hai bắt đi, nhưng cũng chưa bị tổn hại gì hết, Tráng Ngư và Thẩm Thời Nhạn đã nhanh chóng đến cứu em. Thẩm Thời Nhạn còn suýt chút nữa đã bắt được gã. Em thực sự không sao đâu, không giống như anh..."
Trong lòng tôi tê liệt đau đớn, mặt mũi cô ấy tái nhợt, nhưng trong ánh mắt rõ ràng ẩn chứa bóng tối. Tôi im lặng một lát mới lên tiếng: "Giảo Giảo, lại gần anh thêm chút nữa."
Cô ấy vốn ở trước mặt tôi, nghe vậy dịch càng gần hơn, tôi giơ tay lên, giữ gáy cô ấy, ánh mắt của cô ấy đối diện ngay với mắt tôi.
"Rất sợ sao?" Tôi thấp giọng hỏi.
Sắc mặt cô ấy thay đổi, cắn môi không nói.
"Vậy mới tốt chứ." Tôi nói, "Em là cô gái dũng cảm, thông minh nhất anh từng gặp. Anh yêu em, Đàm Giảo."
Nước mắt cô ấy rơi xuống, cúi đầu, bắt đầu nức nở. Tôi yên lặng ôm chặt cô ấy. Không thể tưởng tượng nổi cô ấy đã gặp phải chuyện gì, đó là vực thảm, nhưng cô ấy đã một mình vượt qua được rồi.
Cuối cùng tôi đã không có cách nào nhịn được, cũng không quan tâm vết thương, ra sức ôm cô ấy vào lòng. Từ lúc tôi bắt đầu tỉnh lại cho đến hiện tại, dường như cả người cô ấy bây giờ mới được thả lỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong cổ tôi không ngừng khóc. Tôi hôn tóc, trán cô ấy, cuối cùng tìm được mặt cô ấy. Chúng tôi cứ thế yên lặng hôn lấy nhau trong phòng bệnh tối đen. Môi cô ấy và tôi đều lạnh buốt. Tôi tìm lấy cô ấy, dây dưa với cô ấy, nước mắt của cô ấy ở giữa hai chúng tôi, lại mất đi trong đầu lưỡi. Hương vị kia hơi mặn, tôi hút hết cả.
"Rất sợ..." Cô ấy nói, "A Ngộ, em vô cùng sợ, sợ bị gã tra tấn, sợ trở nên người không giống người, quỷ không ra quỷ, sợ đau đớn, sợ chết, sợ sẽ không còn gặp lại anh nữa..."
"Xin lỗi..."
"Anh có lỗi gì chứ?"
"Anh không bảo vệ tốt cho em, không ở bên em."
"Không liên quan đến anh." Cô ấy lập tức nói, "Anh còn bắt được một người. Nếu không phải là anh, chúng ta cũng đầu hàng với vụ án này."
"Sau này, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau." Tôi nói, "Anh sẽ không bao giờ rời khỏi em."
"Ừ. "Cô ấy ngửa mặt lên, nhìn mười ngón tay chúng tôi nắm chặt lấy nhau, "Em và A Ngộ ở bên nhau."
Tại sao cô ấy chỉ nói câu đơn giản như vậy mà lại khiến lòng đàn ông dịu dàng, ngọt ngào, đau khổ. Trong lòng tôi đột nhiên bị sự xúc động mãnh liệt chiếm giữ. Tôi sờ ngón áp út cô ấy, khẽ nắm chặt. Tôi nghe thấy giọng nói không quá ổn của mình: "Đàm Giảo, sau này lấy anh, được không?"
Cả người cô ấy đều bất động.
Giọng nói của tôi khô khốc, xung quanh yên tĩnh, chỉ có hơi thở và tiếng nói chuyện của chúng tôi. Tôi nói: "Hiện tại anh không có nhẫn, cũng không có phòng cưới và xe hoa. Sau này chỉ cần anh cố gắng là sẽ có."
Cô ấy khóc nói: "Chẳng lẽ anh đang cầu hôn sao?"
Tôi không nhịn được cười, khi cười lại khiến vết thương bị đau, tôi nói: "Nếu không thì sao?"
Cô ấy nói tiếp: "Nhưng tại sao anh lại cầu hôn vào lúc này?"
Tôi nói: "Bởi vì anh muốn được ở bên em suốt quãng đời còn lại."
Cô ấy hỏi: "Rất muốn rất muốn sao?"
"Rất muốn rất muốn."
Cô ấy nói tiếp: "Tuyệt đối không đổi ý? Hơn nữa luôn đối đối xử tốt với em như vậy?"
Tôi nén nước mắt: "Vĩnh viễn không đổi ý, cả đời đối xử tốt với em."
Cô ấy cúi đầu lau nước mắt: "Được, vậy cứ quyết định như thế đi."
Chương 232: Ô Ngộ (28.3)
Sau đó Thẩm Thời Nhạn và Tráng Ngư đi vào, tôi cũng chẳng quan tâm sự xuất hiện của hai người họ. Nếu như những người khác bên cạnh chúng tôi đều bị ảnh hưởng bởi dòng thời gian, hoặc nhiều hoặc ít cảm nhận được tương lai, vậy bọn họ cũng chả kì quái. Tôi trịnh trọng nói: "Cảm ơn hai người đã cứu mạng Giảo Giảo."
Thẩm Thời Nhạn chỉ khẽ gật đầu, nghĩ đến đây cũng là lần đầu chúng tôi gặp nhau. Anh ta nói: "Nên làm. Còn có chút chuyện muốn hỏi hai người đấy." Tôi nói: "Được."
Tráng Ngư thì vẫn như lúc mới gặp mặt, dáng vẻ thanh cao trầm tĩnh, nhìn tôi nói: "Anh là thợ sửa xe sao? Lần đầu gặp mặt, không cần phải khách sáo, dù sao ân lớn cũng không nói hết được. Nhưng tôi mạo muội hỏi một câu, anh và Đại Châu nhà tôi đã phát triển đến bước kia rồi hả?"
Trong lòng tôi hơi nóng, Đàm Giảo ở bên mặt cũng đỏ lên. Tôi nắm tay cô ấy: "Tráng Ngư, yên tâm giao cô ấy cho tôi. Chúng tôi... sẽ kết hôn."
Thẩm Thời Nhạn hơi giật mình, mỉm cười: "Chúc mừng."
Đàm Giảo vô cùng xấu hổ, nhưng đuôi mày và khoé mắt đều chứa ý cười, hơi ngại ngùng nhìn cô ấy. Tráng Ngư lại "shit" một câu, vẻ mặt sinh động lại phức tạp: "Kết hôn? Không được tôi phải từ từ tiếp nhận đã, Đại Châu cô dễ dàng bán mình cho anh ta vậy sao? Cô thực sự trở thành phụ nữ có chồng trước tôi sao? Shit, rốt cuộc bà đây đã bỏ lỡ điều gì?"
"Một cô gái, sao thế nào... miệng đầy thô tục?" Thẩm Thời Nhạn nhíu mày nhìn cô ấy, Tráng Ngư vốn đuối lý, chỉ đành trợn mắt nhìn chúng tôi.
Tôi và Đàm Giảo đều mỉm cười.
Sau đó cấp dưới của lão Đinh và bác sĩ đều đến. Kiểm tra, hỏi thăm, bận rộn một lúc, mặc dù sức lực tôi không được tốt, nhưng vẫn phối hợp, kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra, cẩn thận trình bày với cảnh sát. Đàm Giảo và Tráng Ngư tránh đi, Thẩm Thời Nhạn bởi vì tham gia bắt kẻ tình nghi, cho nên cũng ở bên cạnh nghe. Cuối cùng, cảnh sát gấp lại sổ, nói: "Ô Ngộ, anh nghỉ ngơi cho tốt, đội trưởng Đinh hiện tại đã mang theo các anh em dốc toàn bộ sức lực cho vụ án này. Ông nói xong việc sẽ quay lại thăm anh."
Người cảnh sát rời đi, trong phòng tạm thời chỉ còn tôi và Thẩm Thời Nhạn.
Tôi hỏi: "Rốt cuộc tình hình thế nào rồi?"
Thẩm Thời Nhạn đáp: "Sự việc xảy ra quá đột ngột, bên anh rồi bên Đàm Giảo. Nhưng hiện tại lão Đinh đã triệu tập đội, xin viện trợ, truy tìm toàn diện sẽ lập tức được triển khai."
Trong lòng tôi bình tĩnh, lại hỏi: "Anh cảm thấy nắm chắc được bao nhiêu phần phá án?"
Vẻ mặt Thẩm Thời Nhạn hơi dao động, có lẽ cảm thấy ngữ khí của tôi quá quen thuộc, nhưng anh ta cũng không hỏi gì, chỉ đáp: "Phán đoán của tôi là vô cùng lớn. Người thứ hai và Trần Tinh Kiến đều để lại dấu vết ở hiện trường, cũng chưa kịp xử lý, hiện tại đang khám nghiệm hiện trường. Hơn nữa Trần Tinh Kiến đã bị bắt giam, nghe nói đã nhanh chóng tiến hành thẩm vấn. Lần này xem như bọn chúng đã thất bại, đã như vậy rồi, tôi tin người thứ hai không thể chạy trốn được."
Tôi im lặng, hoàn toàn hiểu ý của Thẩm Thời Nhạn.
Lần này tôi và Đàm Giảo vượt thời gian đến đây, nhưng không ngờ đối thủ cũng thấy được tương lai mơ hồ, thiết kế bẫy cho chúng tôi khiến chúng tôi thập tử nhất sinh. Tuy nhiên bọn chúng lại không ngờ chúng tôi thành công trốn thoát. Hoá ra cả chúng tôi và bọn chúng đều nóng vội, lần này bọn chúng chủ động ra tay, không chỉ khiến cho Trần Tinh Kiến sa lưới, mà còn bại lộ nhiều manh mối hơn về gã thứ hai.
Trong hoạ có phúc. Nói không chừng, có đầu mối cảnh sát sẽ phá được án, phát hiện dấu vết chứng cứ ở hiện trường, trên đường gã kia bỏ trốn có camera ghi lại, Trần Tinh Kiến còn sống cũng rất có thể trở thành chỗ đột phá...
Chương 233: Ô Ngộ (28.4)
Sự kiên định nào đó từ từ bao trùm lòng tôi. Tôi biết rõ, chúng tôi đã tiếp cận thành công và chân tướng rồi, tiếp theo vận mệnh sẽ thay đổi.
Sau đó Thẩm Thời Nhạn nói: "Vậy anh nghỉ ngơi trước đi, tôi gọi Đàm Giảo vào." Tôi gật đầu, anh ta đi ra ngoài cửa rồi dừng lại, nói: "Có chuyện này không liên quan không biết có tiện hỏi hay không, nhưng thực sự vô cùng quan trọng với tôi. Tôi và Chu Hiểu Ngư có liên quan gì đến những chuyện này?"
Đây là lần thứ hai anh ta hỏi tôi rồi.
Tôi nhớ tới lần trước khi anh ta bị giết, Đàm Giảo từng nói với tôi về quan hệ của hai người bọn họ, còn cả ánh mắt của Tráng Ngư khi nhìn thấy thi thể.
Chúng tôi đều đang ở giữa dòng thời gian. Tôi cũng không biết cuối cùng mình và Đàm Giảo sẽ đi về hướng nào, nhưng chúng tôi đều mang theo hi vọng, hiện tại bọn họ ở trong quá khứ hay tương lai đều có thể tốt đẹp.
Hi vọng bọn họ không quên lẫn nhau bởi vì có lẽ đây là lần cuối tôi và Đàm Giảo rời khỏi dòng thời gian.
Tôi chỉ nói một câu: "Tráng Ngư đã là người của anh rồi."
Thẩm Thời Nhạn gần như thất hồn lạc phách đi ra.
Qua một lúc, anh ta quay lại cùng hai cô gái, im lặng đứng phía sau, trên mặt không có bất cứ biểu cảm nào.
Tráng Ngư vẫn là dáng vẻ tuỳ ý, không phát hiện ra gì. Đàm Giảo đi đến bên cạnh tôi, nói: "Anh có muốn nghỉ ngơi một lát không?"
Tôi hỏi: "Mẹ anh và Ô Diệu đâu?"
"Em vừa gọi cho dì, hai người sẽ đến ngay."
Tôi yên lòng, sau đó bọn tôi chợt nghe thấy cuộc đối thoại giữa Tráng Ngư và Thẩm Thời Nhạn.
"Đồng chí Đại Nhạn, sao sắc mặt anh khó coi thế?"
"..."
"Uống nhầm thuốc à?"
"Đừng nói bậy."
"Vậy anh nhìn em chằm chằm làm gì? Anh anh anh kéo em làm gì?"
Thẩm Thời Nhạn cầm lấy tay cô ấy, sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt tối đen. Anh ta nói với chúng tôi: "Tôi đi ra ngoài nói chuyện với cô ấy." Vẻ mặt Tráng Ngư không cam lòng, nhưng trong mắt chỉ có ánh sáng phụ nữ mới có. Đàm Giảo gần như lập tức hất tay: "Đi đi, muốn làm gì thì làm, đừng có quay lại."
Hai người bọn họ đi rồi, trong phòng quay lại sự yên lặng. Cuối cùng tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, Đàm Giảo đặt tay lên trán tôi: "Mệt thì ngủ đi."
Tôi nói: "Đợi mẹ anh, Ô Diệu đến đã mới ngủ được. Chắc chắn hai người họ rất lo lắng."
Đột nhiên một nụ hôn chạm vào môi tôi, rồi lập tức rời đi. Tôi trợn mắt, thấy ánh sáng loé lên trong mắt cô ấy: "Đợi họ đến em không thể hôn rồi."
Tôi không nhịn được cười. cô ấy là người luôn khiến cho người ta vui vẻ, cho dù là bất cứ lúc nào, ở nơi đâu, khi vào sinh hay ra tử.
Trong lòng tôi tràn đầy hi vọng, chỉ cảm thấy có lẽ chúng tôi có lẽ thực sự cách hạnh phúc ngày càng gần rồi.
Đàm Giảo đã hứa giao đời này cho tôi, mẹ và A Diệu đều còn sống. Tên tội phạm tàn nhẫn giảo hoạt khéo quá thành vụng cuối cùng đã bại lộ chính mình, như một con chuột chui rúc chạy thục mạng, không còn nhiều thời gian. Dòng thời gian này cũng sắp đi đến điểm cuối, chỉ cần chúng tôi cố gắng, tôi tin nhất định có thể đi ra ngoài, quay lại cuộc sống bình thường.
Tôi nắm tay cô ấy, không nói lời nào. Đàm Giảo ghé vào bên giường, cô ấy ngước cằm lên nhìn tôi: "Làm gì mà cứ nhìn em thế?"
Tôi nói: "Ngắm bà xã."
Cô ấy thực sự rất vui, còn hơi thẹn thùng, dút khoát dùng tay che mặt, cúi đầu mỉm cười. Tôi cũng cười, kéo tay cô ấy xuống, không cho cô ấy che mặt, thấp giọng: "Đợi bọn họ đến, anh sẽ nói cho họ biết chuyện của chúng ta."
"Chuyện gì?" Cô ấy biết rõ còn cố hỏi.
"Chuyện chúng ta đã nói rồi đấy. Đời này."