Ánh nắng chói chang.
Trên sa mạc mênh mông vô bờ, gió cát cuồn cuộn.
“Cao Văn, cậu định đi thật sao?”.
Nghe tiếng quát tức giận ấy, Tần Cao Văn búng bay đầu thuốc lá trong tay, nhìn chằm chằm gã đàn ông mặt đen, thản nhiên nói: “Tôi đã quyết định rời đi”.
Câu nói này khiến ba nam và một nữ đang vây xung quanh anh biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý người kia qua ánh mắt, đồng loạt tỏa ra sát khí ngút trời.
“Tần Cao Văn, cậu thật to gan! Cậu là giáo quan của Thiên Phạt mà lại quên mất quy tắc của tổ chức rồi sao? Một ngày ở Thiên Phạt, cả đời thuộc Thiên Phạt, chỉ khi chết mới có thể thoát ly Thiên Phạt”.
Tần Cao Văn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn vị chiến tướng, hạ giọng nói: “Quy tắc là để phá vỡ, ai ngăn cản tôi, giết!”.
Lời này đã thật sự chọc giận bốn vị chiến tướng.
“Tiêu diệt giáo quan phản bội!”.
“Vâng!”.
Ba nam và một nữ sát khí dâng trào xông về phía Tần Cao Văn.
Tần Cao Văn lạnh lùng nhếch mép cười, đón đỡ đòn tấn công.
“Ầm ầm!”.
“Ầm ầm!”.
Tiếng nổ rần trời vang lên.
Ba nam và một nữ không ngừng lùi về sau như diều đứt dây, cuối cùng đập mạnh người xuống mặt đất. Khí huyết trong cơ thể sôi trào, không kìm được nôn ra máu.
“Tần Cao Văn, hóa… hóa ra cậu vẫn luôn che giấu thực lực…”.
Tần Cao Văn nở nụ cười sâu xa, nhìn chằm chằm gã đàn ông mặt đen, cười nhạt: “Tank, tôi đã nói với anh, tôi mà chỉ có chút thực lực thế sao? Dựa vào bốn người các anh mà cũng muốn giết tôi? Đúng là không biết lượng sức!”.
Gã đàn ông mặt đen nghe vậy thì tức đến mức suýt bể phổi, ngực phập phồng kịch liệt. Anh ta phun ra máu, đầu nghiêng sang một bên, không còn sự sống.
Ba chiến tướng còn lại đều nhìn Tần Cao Văn với vẻ sợ hãi, không nói được lời nào hoàn chỉnh đã lần lượt tắt thở.
Tần Cao Văn phớt lờ tất cả, chậm rãi xoay người, nhìn về phương Đông xa xôi, lẩm bẩm: “Từ nay trở đi, Tần Cao Văn của trước kia đã chết. Nửa đời còn lại, anh sẽ chỉ sống vì các em”.
Dứt lời, cát bụi tung bay, che lấp thi thể của bốn vị chiến tướng, hiện trường cũng không còn vết tích của Tần Cao Văn.
Ngày hôm ấy, giáo quan Tần Cao Văn phản bội rời khỏi Thiên Phạt làm thế giới ngầm chấn động.
Thiên Phạt đưa ra lệnh truy sát cuối cùng, thề phải diệt trừ kẻ phản bội.
Ba ngày sau, tại trường mẫu giáo Tiểu Thiên Sứ ở thành phố Minh Châu.
Tiếng chuông tan học vang lên, các bé trai bé gái hớn hở chạy ra khỏi lớp.
Tần Cao Văn đứng giữa đám đông, liếc mắt đã nhìn thấy Vương Vũ Đóa cột tóc hai chùm. Vẻ mặt anh biến đổi liên tục, cuối cùng nở nụ cười từ tận đáy lòng.
Vương Vũ Đóa vừa chạy vừa nhìn quanh, không thấy bóng dáng của mẹ đâu, bĩu môi lầm bầm một tiếng. Cô bé vừa định tìm một chỗ mát đứng đợi, đột nhiên phát hiện ra Tần Cao Văn đang nhìn mình với ánh mắt phức tạp.
Trong lòng cô bé đánh “bộp” một tiếng, chú ấy là ai?
Vì sao lại nhìn mình như vậy?
Vương Vũ Đóa nghiêng đầu nhìn Tần Cao Văn một lúc, bỗng có một cảm giác rất quen thuộc. Cô bé không tự chủ chạy tới, cất tiếng trong trẻo hỏi: “Chú ơi, chú biết cháu sao?”.
Nghe cô bé hỏi, Tần Cao Văn giật mình, hít sâu một hơi, cố gắng đè nén sự rung động trong lòng, sau đó nhìn Vương Vũ Đóa cười đáp: “Biết”.
“A! Đóa Đóa mới gặp chú lần đầu, nhưng sao Đóa Đóa lại thấy chú rất quen, đúng là kì quái!”.
Tần Cao Văn biết đó là “sức mạnh” của tình thân. Anh hơi kích động, không kìm được đưa tay sờ má Vương Vũ Đóa: “Có thể cho chú bế cháu không?”.
Vương Vũ Đóa không nghĩ gì nhiều, cười hi hi đáp: “Đương nhiên có thể ạ, Đóa Đóa thích chú, ha ha!”.
Tần Cao Văn cười lớn, bế Vương Vũ Đóa lên.
Ngay lúc anh định hôn lên má cô bé, đằng sau lại vang lên tiếng quát lạnh: “Anh là ai? Mau thả con gái tôi xuống!”.
Tần Cao Văn thay đổi sắc mặt, nhẹ nhàng đặt Vương Vũ Đóa xuống.
Vương Vũ Đóa tươi cười chạy lại kéo tay Vương Thuyền Quyên, chỉ vào Tần Cao Văn nói: “Mẹ, chú đó lạ lắm ạ! Đóa Đóa mới gặp chú lần đầu mà cảm thấy như đã biết chú từ lâu vậy”.
Nghe con nói, Vương Thuyền Quyên hơi sửng sốt, nhìn bóng lưng Tần Cao Văn với ánh mắt phức tạp.
Dần dần cô cũng cảm thấy quen thuộc, sau đó đột nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt biến đổi, không kìm được run rẩy cả người.
Dương Hạo đứng ở một bên nhìn thấy tất cả, trong mắt tràn ngập lửa giận. Anh ta theo đuổi Vương Thuyền Quyên đã lâu, song chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của cô, anh ta lấy lòng cô bấy lâu nay vẫn không được cô đồng ý.
Bây giờ, bọn họ lại phản ứng như vậy với một người đàn ông.
Chuyện này đã giáng cho anh ta một cái tát thật kêu.
Dương Hạo càng nghĩ càng phẫn nộ, nắm chặt tay, lao tới quát Tần Cao Văn: “Anh cứ quay lưng về phía chúng tôi không dám xoay lại, chắc chắn không phải người tốt lành gì. Nói thật đi, có phải anh định bắt cóc Đóa Đóa không?”.
Nghe vậy, trong mắt Tần Cao Văn lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Sở dĩ anh mãi không xoay người lại là vì chưa nghĩ xong, sau ngần ấy năm gặp lại Vương Thuyền Quyên, câu đầu tiên nên nói là gì.
Anh chậm rãi xoay người lại.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tần Cao Văn, Vương Thuyền Quyên không kìm được lùi về sau hai bước, ngạc nhiên kêu lên: “Là anh thật sao!”.
Trong đầu cô thoáng chốc dâng lên rất nhiều chuyện của quá khứ. Nhiều năm trước, cô ra nước ngoài thảo luận một dự án hợp tác, bị người ta bỏ thuốc trong một buổi tiệc rượu, cuối cùng được Tần Cao Văn cứu, trong lúc hồ đồ đã cho anh lần đầu tiên của mình.
Sau đó cô về nước, kinh ngạc phát hiện mình đã mang thai. Lúc ấy, cô đã băn khoăn rất lâu, cuối cùng vẫn không nỡ bỏ đứa trẻ, lấy hết dũng khí sinh đứa bé ra.
Vì vậy mà cô đã phải chịu nhiều điều tiếng, chịu không biết bao nhiêu ấm ức.
Nhìn dáng vẻ của Vương Thuyền Quyên, đương nhiên Tần Cao Văn biết cô đang nghĩ gì. Anh cảm thấy áy náy, thương xót, nhiều hơn nữa là sự tự trách. Nếu anh phát hiện ra Vương Thuyền Quyên sinh con cho mình sớm hơn, anh đã rời khỏi Thiên Phạt, trở về bên cạnh hai mẹ con cô từ lâu.
“Thuyền Quyên, là anh có lỗi với em, anh sẽ bù đắp cho em gấp mười, gấp trăm lần…”.
Tần Cao Văn âm thầm lập lời thề trong lòng, ngoài mặt thì nở nụ cười, bước về phía Vương Thuyền Quyên.
Bấy giờ, Vương Vũ Đóa nhìn Tần Cao Văn, rồi lại nhìn sang Vương Thuyền Quyên, lên tiếng hỏi: “Mẹ, chú này là ai ạ?”.
Vương Thuyền Quyên thay đổi sắc mặt, mấp máy môi định nói gì đó thì chợt thấy Dương Hạo như phát điên mà vung nắm đấm với Tần Cao Văn.
“Thằng khốn, Vương Thuyền Quyên là người phụ nữ của tôi! Nói mau, rốt cuộc anh có quan hệ thế nào với cô ấy?”.
Cũng không trách Dương Hạo lại nổi giận như vậy. Đầu tiên là bị Tần Cao Văn phớt lờ, bây giờ lại nhìn ra mối quan hệ không tầm thường giữa anh và Vương Thuyền Quyên, anh ta sắp tức điên lên rồi.
Tần Cao Văn dừng bước, xoay người lại, nhấc chân đạp anh ta: “Người phụ nữ của anh? Anh xứng sao?”.
Dương Hạo hét thảm một tiếng, không ngừng lùi về sau giống như diều đứt dây, cuối cùng ngã mạnh xuống đất trước ánh mắt khiếp hãi của mọi người. Anh ta không nhịn được nôn ra hai ngụm máu, sắc mặt bỗng chốc tái mét.
“Oa! Hay quá đi!”.
Vương Vũ Đóa mắt phát sáng nhìn Tần Cao Văn, hét lên. Cô bé rất ghét Dương Hạo, bây giờ thấy anh ta bị đánh, đương nhiên cảm thấy rất vui.
Tần Cao Văn cười với Vương Vũ Đóa, sau đó đi đến trước mặt Vương Thuyền Quyên, nhẹ giọng nói: “Đã lâu không gặp, xin lỗi, anh đến muộn rồi”.
Nghe được câu nói này, cơ thể Vương Thuyền Quyên không khỏi run lên mãnh liệt, nhìn Tần Cao Văn bằng ánh mắt phức tạp.
Vương Vũ Đóa nhìn thấy hết tất cả, trong lòng càng cảm thấy kì quái. Cô bé lắc cánh tay Vương Thuyền Quyên, nũng nịu hỏi: “Mẹ, chú siêu nhân này là ai vậy ạ?”.
Chương 2: Ba điều quy ước
“Đây là… bạn của mẹ”, cô nhẹ giọng đáp.
Vương Thuyền Quyên nhìn chằm chằm Tần Cao Văn một lúc lâu, đôi mắt xinh đẹp hơi tối lại, nước mắt lưng tròng, trong lòng chợt bừng tỉnh và có chút khó tin.
Anh thật sự trở về rồi!
Sau đêm mây mưa ấy, cô phát hiện mình mang thai Đóa Đóa, cũng từng có suy nghĩ phá thai. Nhưng sau này, cảm nhận được sinh mệnh yếu ớt đang lớn lên từng ngày trong bụng, tình cảm cô dành cho nó ngày càng nhiều, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm phá bỏ.
“Anh… anh còn quay lại làm gì?”, giọng nói cô hơi run.
Vương Thuyền Quyên vốn là con gái của nhà họ Vương quyền quý, có năng lực hơn người. Bởi vì anh trai cô là một kẻ ăn chơi tính tình phóng đãng, cho nên bố cô đã xem cô như người nối nghiệp để đào tạo.
Nhưng đến khi phát hiện ra cô mang thai trước khi kết hôn, bố cô cảm thấy cô phá hỏng nề nếp gia đình, là nỗi sỉ nhục của nhà họ Vương, trong lúc tức giận đã đuổi cô ra khỏi nhà. Ngay cả ngày lễ Tết cũng không hỏi han nửa câu.
Nhìn dáng vẻ rưng rưng nước mắt vô cùng đáng thương của cô, Tần Cao Văn đau lòng, áy náy nói: “Anh xin lỗi”.
“Chẳng có gì để mà xin lỗi”.
Vương Thuyền Quyên quay đầu sang chỗ khác, giọng nói chất chứa sự tức giận.
Những năm đầu, cô ngày đêm mong ngóng được gặp Tần Cao Văn, ít nhất là có thể cho Đóa Đóa một gia đình hoàn chỉnh.
Sau này cô đã quen một mình chịu đựng nhiều ấm ức, nỗi nhớ nhung Tần Cao Văn cũng biến thành căm hận.
“Anh…”.
“Anh không cần thấy áy náy, tôi và Đóa Đóa sống rất tốt”, Vương Thuyền Quyên ôm con gái vào lòng, ngắt lời Tần Cao Văn.
Sau đó, cô nói tiếp: “Nếu không có việc gì thì chúng tôi về trước đây”.
Nói xong, Vương Thuyền Quyên định rời đi, Tần Cao Văn vội vàng tiến lên, nói: “Để anh tiễn hai người về!”.
“Không cần đâu”.
Vương Thuyền Quyên từ chối một cách dứt khoát.
“Mẹ, hay để chú siêu nhân đưa chúng ta về đi, nếu trên đường gặp phải người xấu thì phải làm sao? Đóa Đóa muốn chú siêu nhân đi cùng con, con mới thấy yên tâm”.
Dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, giọng nói ngọt ngào của Đóa Đóa khiến Tần Cao Văn cảm thấy ấm áp trong lòng.
“Đóa Đóa ngoan, chúng ta đừng làm phiền chú, mình có thể tự về nhà”.
Thái độ của Đóa Đóa rất kiên quyết, lắc đầu nói: “Đóa Đóa không muốn, Đóa Đóa chỉ muốn chú đưa về nhà”.
Biểu hiện của con gái khiến Vương Thuyền Quyên rất bất lực, cô khẽ thở dài, dùng giọng lạnh như băng nói với Tần Cao Văn: “Đi thôi!”.
…
Khi thấy chỗ ở của hai mẹ con họ, Tần Cao Văn càng áy náy. Căn nhà khá nhỏ hẹp, chỉ khoảng hai mươi đến ba mươi mét vuông, trông vô cùng chật chội, nhưng lại được dọn dẹp rất gọn gàng.
Về đến nhà đã là nửa đêm, Đóa Đóa ngủ thiếp đi dưới sự vỗ về của Vương Thuyền Quyên. Tần Cao Văn ngồi đợi trên ghế sofa ở phòng khách, anh có vài lời muốn nói với cô.
“Anh đi được rồi”.
Vương Thuyền Quyên từ trong phòng đi ra, lạnh lùng nói với Tần Cao Văn.
“Anh… anh muốn bù đắp cho hai mẹ con em”.
Trên chiến trường vào sinh ra tử, đối mặt với kẻ địch hung ác tàn nhẫn, Tần Cao Văn cũng không hề sợ hãi, nhưng giờ phút này anh lại có chút quẫn bách.
“Bù đắp?”, Vương Thuyền Quyên cười nhạt, dường như cảm thấy rất buồn cười: “Anh bù đắp được sao? Anh có biết mấy năm qua tôi và Đóa Đóa sống thế nào không? Tất cả bạn bè, người thân, thậm chí là người nhà đều mắng tôi. Bọn họ cảm thấy tôi là một kẻ đê tiện, một người phụ nữ dâm loạn”.
Cô ứa nước mắt: “Đóa Đóa ở trường càng không ngóc đầu lên nổi, người ta nói nó là đứa con hoang, ngay cả thầy cô giáo cũng lấy nó ra trêu đùa. Nó thường xuyên khóc hỏi tôi bố nó là ai, tôi không biết nên trả lời thế nào”.
Cô chịu ấm ức bao nhiêu lâu, cuối cùng bây giờ cũng có nơi để phát tiết. Vương Thuyền Quyên lo sẽ làm Đóa Đóa thức giấc nên vẫn luôn cố gắng đè thấp giọng nói, nước mắt thì lại rơi không ngừng.
Tần Cao Văn đứng dậy, ôm lấy Vương Thuyền Quyên. Cô cố gắng giãy giụa, phản kháng, muốn thoát khỏi anh, nhưng một cô gái yếu đuối như cô sao có thể thắng được một Tần Cao Văn cao to là thế.
Sau khi giãy giụa vài phút, cô dần dần bình tĩnh lại, đặt hai tay lên vai Tần Cao Văn. Anh cứ vậy ôm cô vào lòng, hồi lâu không nói gì.
Sau khi buông cô ra, Tần Cao Văn đặt tay phải lên vai cô, nói: “Cho anh một cơ hội, anh nhất định sẽ không để em thất vọng nữa đâu”.
Cô có thể cảm nhận được sự chân thành của Tần Cao Văn, dù thế nào thì anh cũng là bố ruột của Đóa Đóa, chuyện này không thể thay đổi.
Cô do dự một lúc rồi nói: “Tôi có thể đồng ý với anh, nhưng phải đặt ra ba quy ước”.
“Đặt ra ba quy ước?”, Tần Cao Văn tò mò hỏi: “Ba quy ước nào?”.
Vương Thuyền Quyên nói tiếp: “Thứ nhất, trước lúc Đóa Đóa chấp nhận anh hoàn toàn, anh không được nói cho con bé biết anh là bố ruột của nó”.
Với yêu cầu này, Tần Cao Văn không hề phản bác, anh gật đầu đồng ý.
“Thứ hai…”, thấy Tần Cao Văn đồng ý, cô nói tiếp: “… tuyệt đối không được để người nhà tôi biết anh đã trở về”.
Nhà họ Vương là một trong ba gia tộc lớn ở thành phố Minh Châu, thế lực cực kì hùng hậu. Năm xưa, Vương Thuyền Quyên mang thai con của người khác, bọn họ từng lật tung cả thành phố Minh Châu để bắt bố ruột của Đóa Đóa về băm vằm thành trăm nghìn mảnh.
Nếu để bố cô biết được bây giờ Tần Cao Văn đã trở về, với tính cách độc ác của bố cô chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho anh. Dù anh có tài giỏi thế nào cũng không thể chống lại cả nhà họ Vương.
“Vì sao?”.
Yêu cầu này khiến Tần Cao Văn không hiểu được.
“Tôi chỉ nghĩ cho sự an toàn của anh”, trong đôi mắt linh hoạt của Vương Thuyền Quyên lóe lên sự sợ hãi.
Dường như cô đã có thể tưởng tượng được cảnh bố cô biết chuyện sẽ nổi trận lôi đình với Tần Cao Văn như thế nào.
Tần Cao Văn thầm cảm thấy khinh thường, một thành phố Minh Châu nho nhỏ không thể nào có người tạo nên uy hiếp cho anh được. Năm xưa, một mình anh ở thế giới ngầm có thể chèn ép khiến nhiều ông trùm không ngóc đầu lên nổi.
Rồng lớn có thể thét gào nơi biển rộng, sao lại sợ tôm cá trong ao hồ cơ chứ?
Nhưng anh vẫn đồng ý với cô: “Được!”.
Vương Thuyền Quyên thở phào một hơi, nói tiếp: “Điều cuối cùng, đồng thời cũng là điều quan trọng nhất”.
Tần Cao Văn yên lặng lắng nghe.
“Gặp người của nhà họ Trương, anh phải tránh đi”.
Vương Thuyền Quyên nghiêm mặt lại, nói: “Vốn dĩ tôi có hôn ước với Trương Thiên Khoát, là cuộc hôn nhân mang tính chất thương mại, nhưng sau đó…”.
Nói đến đây, cô đỏ mặt: “Sau đó, tôi có Đóa Đóa với anh, anh ta biết được thì hận anh đến tận xương tủy, mua chuộc sát thủ ở khắp nơi trên Hoa Hạ tìm tung tích của anh trên cả nước, nhất quyết phải giết anh cho bằng được”.
Theo Vương Thuyền Quyên thấy, tình hình trước mắt khá nan giải. Chỉ vì một đêm điên đảo năm xưa mà khiến Tần Cao Văn trở thành đối tượng bị hai gia tộc lớn ở thành phố Minh Châu truy sát.
Dù bây giờ anh đã trở về, nhưng vì an toàn cũng không thể xuất hiện quá mức quang minh chính đại, nếu không Đóa Đóa sẽ mãi mãi không còn bố.
Tần Cao Văn không khỏi cười nhạt trong lòng, Vương Thuyền Quyên lo lắng cho anh như vậy là dư thừa. Nếu hai gia tộc lớn đó muốn ra tay với anh, e rằng người chịu thiệt cuối cùng không phải là anh.
“Thế nào?”.
Thấy Tần Cao Văn không nói gì, Vương Thuyền Quyên lại hỏi: “Anh có đồng ý không?”.
Ánh mắt cô chứa vẻ lo lắng: “Anh đồng ý ở bên cạnh tôi thì có thể sẽ chết bất cứ lúc nào”.
Chương 3: Anh không mua nổi
“Được!”, Tần Cao Văn thản nhiên đáp.
Điều này với anh mà nói hoàn toàn chẳng là gì cả.
Nhìn đồng hồ đã sắp mười hai giờ, ngày mai Vương Thuyền Quyên còn phải đi làm, bèn nói: “Anh đi trước đi”.
“Mai khi nào em rảnh?”.
Điều kiện ở của hai mẹ con họ quá đơn sơ, Tần Cao Văn có chút không đành lòng. Bao nhiêu năm nay, anh chấp hành nhiệm vụ ở thế giới ngầm, tiền tích lũy được đã đạt tới mấy chục tỷ tệ, mua nhà không thành vấn đề.
“Để làm gì?”.
Tần Cao Văn trả lời: “Có chút chuyện”.
Anh biết bây giờ nói ra thì với tính cách của Vương Thuyền Quyên chắc chắn sẽ từ chối, chi bằng dứt khoát một chút, đưa cô đi mua luôn.
“Năm giờ chiều tôi tan ca”.
“Được!”, Tần Cao Văn thoải mái đáp: “Đến lúc đó anh sẽ đón hai mẹ con”.
Lúc này đã là đêm khuya, trên đường vẫn rực rỡ ánh đèn, người xe đông đúc, trong đêm tối vô cùng huyên náo.
Tần Cao Văn đi trên đường, gió đêm thổi qua làm anh cảm thấy mát mẻ.
Mấy năm qua không có anh, Vương Thuyền Quyên và Đóa Đóa đã phải chịu nhiều ấm ức, bây giờ anh nhất định phải bù đắp thật tốt.
Tối nay, anh tìm một khách sạn ngủ lại.
Hoàng hôn ngày hôm sau.
Ráng chiều thiêu đốt trời Tây, mặt trời lặn điểm xuyết hoàng hôn.
“Bây giờ em rảnh không?”.
Tần Cao Văn đứng đợi ở tầng trệt công ty Vương Thuyền Quyên, vừa nhìn thấy cô xuống thì vội vàng tiến tới.
“Còn phải đi đón con gái”.
Vương Thuyền Quyên vẫn tỏ ra lạnh lùng với Tần Cao Văn, trên mặt không lộ ra chút cảm xúc nào.
“Mẹ!”.
Đóa Đóa thò đầu ra từ một chiếc xe ở bên cạnh: “Con ở đây”.
Tần Cao Văn cười nói: “Anh đã đi đón Đóa Đóa về trước rồi”.
Vương Thuyền Quyên không khỏi cảm thán, cùng huyết thống có khác.
Người khác có đối tốt với Đóa Đóa thế nào, ít nhất cũng phải mấy tháng con bé mới hoàn toàn chấp nhận.
Thế mà cô bé mới gặp Tần Cao Văn hai ngày, tan học đã đồng ý đi với anh.
Vương Thuyền Quyên lên xe, Đóa Đóa vội vàng tiến sát lại: “Mẹ, hôm nay chú siêu nhân mua đồ ngon cho con ăn, toàn là món Đóa Đóa thích, chú siêu nhân rất tốt với Đóa Đóa”.
“Thích thì tốt”, Vương Thuyền Quyên vươn tay xoa đầu con gái.
Sau đó cô lại nói: “Chúng ta đi đâu đây?”.
“Công ty bất động sản Thiên Long!”.
Tần Cao Văn đang lái xe, không quay đầu lại mà trả lời.
“Đến Công ty bất động sản Thiên Long làm gì?”, Vương Thuyền Quyên nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc.
Gia tộc Thượng Quan xếp thứ nhất trong ba gia tộc lớn ở thành phố Minh Châu chính là ông chủ đằng sau Công ty bất động sản Thiên Long. Nhà ở đó giá bình quân là bốn mươi nghìn tệ một mét vuông.
Nhiều người có cố gắng cả đời có lẽ cũng chỉ mua được cái toilet.
“Mua nhà”.
Sau khi đến Công ty bất động sản Thiên Long, Tần Cao Văn dừng xe, mở cửa ra, sau đó nói với Vương Thuyền Quyên: “Chúng ta đến rồi, xuống xe thôi”.
“Anh…”, trong mắt Vương Thuyền Quyên đầy vẻ kinh ngạc: “… thật sự định mua nhà ở đây sao?”.
Đây không phải chỗ để người bình thường chi tiêu.
“Không thì đến đây làm gì? Cũng không thể ăn cơm ở đây được đúng không?”.
Tần Cao Văn bế Đóa Đóa lên, sau đó đi về phía phòng tiếp khách. Vương Thuyền Quyên ngây ra một lúc, sau đó cũng theo sát phía sau.
Buổi chiều trong phòng tiếp khách chỉ có một nhân viên bán hàng, đó là một cô gái trẻ khoảng hai mươi mấy tuổi.
Cô ta đang ngồi ở quầy mân mê móng tay của mình.
Nhìn thấy có khách đến, cô ta vội vàng đứng dậy, khom lưng chào: “Xin chào quý khách, xin hỏi anh muốn xem loại nhà gì ạ?”.
“Loại tốt nhất”.
Lời này khiến nhân viên bán hàng rất vui, xem ra hôm nay đã gặp được người có tiền, có thể thuận lợi lập một đơn hàng tuyệt vời.
Cô ta lập tức ngẩng đầu lên.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tần Cao Văn, thái độ của nhân viên phục vụ bỗng nhiên trở nên lạnh lùng.
Cách ăn mặc của anh khá rẻ tiền, trên dưới toàn thân cộng lại có lẽ chưa tới hai trăm tệ.
Cách xa mấy mét cũng có thể ngửi thấy mùi nghèo mạt tỏa ra.
Trông anh chẳng khác nào một kẻ nghèo túng lương tháng ba nghìn, thế mà định mua nhà ở Công ty bất động sản Thiên Long? Não có vấn đề à?
Trước đây, cô ta đã gặp qua dạng người như thế không chỉ một lần, rõ ràng là không mua nổi mà cứ chạy trới đây giả vờ ra tay hào phóng, tìm niềm vui ở chỗ bọn họ.
Giống hệt đám người nghèo rớt mồng tơi còn chạy tới đại lý ô tô 4S thử xe, những người như thế này vốn không được chào đón nhất.
“Hừ!”, cô ta lạnh lùng cười, “Anh có biết đây là đâu không?”.
Tần Cao Văn vẫn chưa phát hiện ra sự chế nhạo trong lời nói của nhân viên phục vụ, anh trả lời: “Bất động sản Thiên Long, có vấn đề gì sao?”.
“Anh đã biết đây là bất động sản Thiên Long mà còn chạy tới đây gây rối?”.
Tần Cao Văn không hiểu ý của cô ta, nói: “Tôi đến đây mua nhà, không định gây rắc rối cho các người”.
“Anh~”, cô ta kéo dài giọng nói: “Làm phiền anh lấy gương ra soi, bộ dạng của anh giống người có tiền không? Một căn nhà ở bất động sản Thiên Long chúng tôi ít nhất cũng phải ba bốn triệu tệ, không phải ba bốn tệ!”.
Lời nói của nhân viên phục vụ khiến Tần Cao Văn cảm thấy buồn cười.
Loại người chưa trải sự đời như cô ta quả là đáng buồn. Áo quần trên người anh trông có vẻ bình thường, nhìn giống hàng vỉa hè mấy chục tệ.
Thật ra nó là món quà do nhà thiết kế hàng đầu thế giới tặng cho anh, để đáp lại ơn cứu mạng của anh.
Phong cách tuy đơn giản, nhưng chất liệu thì lại là sản phẩm cao cấp nhất.
Nếu thật sự muốn mua thì ít nhất cũng phải hơn năm triệu tệ.
“Gọi giám đốc các người tới đây!”.
Tần Cao Văn không muốn dài dòng với cô ta, nói chuyện với chủ cửa hàng vẫn tiện hơn.
Nhân viên bán hàng trợn mắt liếc nhìn Tần Cao Văn, châm chọc: “Anh cho rằng ai cũng có thể gặp giám đốc của bọn tôi sao? Giám đốc chỉ tiếp đãi những vị khách VIP nhất, người như anh… nên đi đi!”.
Cô ta ngồi xuống ghế trở lại.
Trước kia, nhân viên bán hàng cũng rất nhiệt tình với mỗi một vị khách, nhưng sau này gặp phải mấy người rõ ràng không có tiền, không thật tâm muốn mua nhà mà chỉ thích trêu chọc cô ta, cho nên cô ta cũng dần dần mất đi lí tưởng ban đầu.
Cô ta học được cách phán đoán, hơn nữa cũng khá chính xác. Chỉ có những người nhiều tiền thật sự thì cô ta mới dốc hết tâm tư phục vụ.
“Anh có thể mua nhà thật sao?”.
Vương Thuyền Quyên đi tới, giọng nói cũng mang theo sự hoài nghi.
Trước kia, cô không tiếp xúc nhiều với Tần Cao Văn, nhìn cách ăn mặc của anh đúng là không giống nhà giàu có thể tiêu tiền thoải mái.
“Yên tâm, chút tiền này không là gì với anh cả”.
Chỉ là mấy triệu tệ mà thôi, khi xưa một bữa cơm của anh còn không dừng lại ở con số này, với Tần Cao Văn ngày nay mà nói tiền bạc chỉ là một con số.
“Này!”.
Một giọng nữ chói tai đột nhiên vang lên từ sau lưng: “Không phải là Vương Thuyền Quyên đây sao? Sao cô lại ở đây?”.
Bọn họ quay người lại, nhìn thấy một cô gái trang điểm lòe loẹt, ăn mặc lộng lẫy, đeo đôi bông tai vàng đang đi tới.
Bên tay phải cô ta khoác tay một người đàn ông, thân hình mập mạp, gương mặt ngăm đen, trên đầu còn chưa tới hai sợi tóc.
Vương Thuyền Quyên biến sắc.
Đây là bạn cùng phòng thời đại học của cô, tên Trương Thắng Tuyết. Năm xưa lúc còn đi học, Vương Thuyền Quyên hơn cô ta về mọi mặt, bị cô ta ghen ghét đố kị, thường xuyên bị cô ta ác ý làm tổn thương sau lưng.
Sau này cô xảy ra chuyện với Tần Cao Văn, Trương Thắng Tuyết chỉ cần chờ có cơ hội là sẽ khiêu khích châm chọc cô, thậm chí còn ngang nhiên sỉ nhục cô.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ lại gặp cô ta ở đây.
Cô ta đến đứng trước mặt Vương Thuyền Quyên, nói giọng chói tai: “Thế nào? Định nộp đơn làm lao công ở đây à? Muốn đổi việc sao?”.
“Chị Mã!”, nhân viên bán hàng ở bên cạnh nhiệt tình tiến tới: “Cô ta đến đây để mua nhà đấy”.
“Loại rác rưởi gì mà cũng dám đến đây mua nhà?”.
“Chị đây cũng muốn xem xem cô ta có mua nổi không!”.
Chương 4: Quỳ xuống cho tôi
“Cái gì?”, Trương Thắng Tuyết không khỏi bật cười: “Cô ta mua nhà ở đây?”.
Tiếp theo, cô ta lại cố ý tiến sát lại Vương Thuyền Quyên, nói với giọng điệu hùng hổ: “Thuyền Quyên, có phải gần đây cô bị ảo tưởng không? Dám chạy đến đây tự làm xấu mặt mình? Cô biết một căn nhà ở đây bao nhiêu tiền không?”.
“Còn không phải sao?”, nhân viên phục vụ hùa theo: “Tôi nói bọn họ mấy câu mà bọn họ không vui rồi. Các người nhìn cho rõ thế nào mới là người có tiền, đây mới là người có tiền này! Một đôi giày của chị Mã đây e là cô phải kiếm tiền mấy chục năm mới mua được”.
Tần Cao Văn bày ra vẻ mặt khinh thường: “Tầm nhìn nông cạn!”.
Lời này của anh khiến gã béo ở bên cạnh không vui. Anh ta tên là Mã Kim Cương, ông chủ của một công ty, thu nhập mấy chục triệu tệ một năm.
Anh ta chỉ tay vào Tần Cao Văn, mắng chửi: “Thằng nghèo kiết, mày nói cái gì đó?”.
“Điếc à?”, Tần Cao Văn không khách khí nói: “Tôi nói tầm nhìn cô ta nông cạn, có vấn đề gì không?”.
“Chồng à, anh so đo với anh ta làm gì? Loại người này cũng chỉ có cái miệng cứng mà thôi, dài dòng với anh ta chỉ làm mất giá trị của chúng ta”.
Nhân viên phục vụ cũng khinh thường nói: “Chị Mã nói đúng, anh Mã đừng nói nhiều với loại người này, căn bản chẳng cần thiết”.
Vương Thuyền Quyên siết chặt hai tay, móng tay đâm vào da thịt đến mức chảy máu. Mặc dù ngày trước cô bị Trương Thắng Tuyết sỉ nhục nhiều lần, nhưng Đóa Đóa chưa bao giờ ở đó.
Lần này có con gái ruột ở bên cạnh, trong lòng cô rất khó chịu, nhưng lại không thể làm gì.
Mã Kim Cương còn chỉ tay vào Tần Cao Văn: “Hôm nay tâm trạng ông đây không tệ, không chấp nhặt với đám vô dụng các người nữa, mau cút đi cho tôi!”.
Nhìn thấy có người chửi Tần Cao Văn, trong lòng Đóa Đóa rất không vui.
Hôm qua, biểu hiện của anh đã để lại ấn tượng sâu sắc cho cô bé. Trong lòng cô bé, Tần Cao Văn giống như siêu nhân, không gì không làm được.
“Cháu không cho chú chửi chú siêu nhân!”.
Đóa Đóa giãy khỏi tay phải của mẹ, dang hai tay chắn trước mặt Tần Cao Văn. Gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô bé hiện ra vẻ tức giận rõ rệt.
“Chú siêu nhân?”, Mã Kim Cương cảm thấy rất buồn cười: “Đồ chó tạp chủng, kẻ nghèo kiết xác như anh ta thì là siêu nhân con khỉ khô! Nếu anh ta mà là siêu nhân, ông đây sẽ là Tôn Ngộ Không!”.
Ba người lại được trận cười lớn, đều cảm thấy rất nực cười.
Đột nhiên…
Bầu không khí bỗng lạnh đi.
Mã Kim Cương cảm nhận được tình hình không ổn, vừa rồi còn đang yên lành, vì sao nhiệt độ lại đột nhiên giảm. Anh ta cảm thấy cả người không yên, ngẩng đầu nhìn qua, vừa khéo đối diện với ánh mắt của Tần Cao Văn.
Cơ thể anh ta run lên.
Ánh mắt đó…
Đáng… đáng sợ quá!
Rắc!
Tần Cao Văn xông lên trước, túm cổ Mã Kim Cương.
“Anh vừa nói cái gì?”.
Anh ta dám mắng con gái anh là tạp chủng trước mặt anh? Thật sự xem Tần Cao Văn này là không khí rồi sao? Khi xưa anh ở thế giới ngầm, dù là ông trùm quốc tế cũng không dám nói năng lỗ mãng với anh như vậy.
Một ông chủ nho nhỏ của công ty thì tính là gì!
Mã Kim Cương bị dọa sững cả người, anh ta cảm thấy hô hấp trở nên càng lúc càng khó khăn, lập tức túm lấy tay phải của Tần Cao Văn, nói: “Anh… buông tôi ra!”.
“Anh làm gì đấy? Sao anh lại đánh người rồi?”.
Trương Thắng Tuyết ở bên cạnh chỉ có thể lo lắng suông.
“Chú siêu nhân đánh hay lắm, người xấu như vậy đáng bị đánh!”.
Đóa Đóa cảm thấy rất hào hứng, vừa vỗ tay vừa nói.
“Mau dừng tay!”.
Vương Thuyền Quyên chạy tới, vội vàng ngăn cản Tần Cao Văn. Cô có thể cảm nhận được dựa vào sức mạnh của anh, không cần tốn chút sức lực nào là có thể bóp chết Mã Kim Cương.
“Mau buông tay ra đi!”, Vương Thuyền Quyên rất sốt ruột.
Phịch!
Tần Cao Văn buông tay phải ra, Mã Kim Cương ngã xuống đất.
“Khụ khụ!”, Mã Kim Cương chật vật đứng dậy, ho khan hai tiếng.
Một màn vừa rồi khiến Mã Kim Cương sợ hãi, sinh lòng kiêng dè Tần Cao Văn. Anh ta lùi về sau mấy bước, kéo dài khoảng cách với Tần Cao Văn.
“Chỉ biết đánh người thì có ích gì? Xã hội bây giờ, nếu anh không có tiền, đánh nhau có giỏi đến đâu cũng chỉ là kẻ vô dụng”, Mã Kim Cương không ngừng thở hổn hển.
“Anh cảm thấy anh giàu hơn tôi sao?”.
Đó là câu chuyện đùa buồn cười nhất mà Tần Cao Văn nghe được.
“Đó không phải là sự thật hiển nhiên sao?”, Mã Kim Cương đã tìm lại sự tự tin.
Tần Cao Văn không thể nào giàu hơn mình được.
“Ngu xuẩn!”, Tần Cao Văn chửi một câu.
Mã Kim Cương đảo mắt, đột nhiên nghĩ ra một kế. Vừa rồi Tần Cao Văn khiến anh ta mất hết thể diện ngay trước mặt mọi người, anh ta nhất định phải rửa mối nhục này, phải bắt Tần Cao Văn đền lại bằng mọi cách.
“Vậy anh có dám đánh cược với tôi không? Nếu anh thắng, tôi sẽ quỳ xuống đất gọi anh là ông nội, còn dập đầu nhận sai với anh”.
Sau đó, anh ta lại nói: “Nếu tôi thắng, anh phải quỳ xuống đất học tiếng chó kêu, dập đầu nhận sai với tôi”.
“Cược cái gì?”, Tần Cao Văn hỏi thẳng.
Mã Kim Cương không cần suy nghĩ mà nói luôn: “Không phải anh nói đến đây mua nhà sao? Chúng ta cược thế này, đôi bên để đối phương chọn nhà, ai không mua nổi nhà mà người kia đã chọn thì tính là người đó thua, thế nào?”.
Anh ta là người tự mình hiểu mình, biết mình không thể đánh lại Tần Cao Văn, nhưng so về tiền thì… Hừ, Tần Cao Văn vẫn còn non lắm!
Vương Thuyền Quyên biến sắc.
Ván cược này rõ ràng là không công bằng, cô không ngừng lắc đầu với Tần Cao Văn, ra hiệu anh hãy từ chối.
Tần Cao Văn coi như không thấy động tác của Vương Thuyền Quyên, lập tức đồng ý với Mã Kim Cương.
“Không thành vấn đề”.
Thấy Tần Cao Văn sảng khoái như vậy, trước tiên Mã Kim Cương ngây ra, anh ta không ngờ chuyện lại phát triển thuận lợi như vậy, sau đó khóe miệng lộ ra nụ cười đạt được ý đồ.
Anh ta thầm nghĩ: “Anh cứ đợi quỳ xuống học tiếng chó kêu cho tôi đi!”.
“Anh điên rồi à?”, Vương Thuyền Quyên túm lấy tay Tần Cao Văn, nói: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”.
Cô không tin Tần Cao Văn thật sự có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy.
“Không sao, chỉ là chút tiền thôi mà”, khi Tần Cao Văn đối diện với Vương Thuyền Quyên, thái độ của anh vô cùng dịu dàng.
“Nhưng mà…”.
“Không nhưng mà gì cả”, Tần Cao Văn ngắt lời cô.
Mã Kim Cương khoanh tay trước ngực, cười nhạt: “Vậy bây giờ tôi chọn đây, nếu anh không mua được, đừng quên học tiếng chó kêu cho tôi!”.
Tần Cao Văn dám đánh anh ta trước mặt bao nhiêu người như vậy, sao anh ta có thể dễ dàng bỏ qua?
“Cứ chọn đi!”, Tần Cao Văn thờ ơ đáp.
Ngông cuồng!
Ngông cuồng quá mức!
Cho dù là người của nhà họ Trương hay nhà họ Vương cũng không dám nói những câu như vậy ở Công ty bất động sản Thiên Long.
Đây chắc chắn là một kẻ điên.
“Mua căn đó đi!”.
Mã Kim Cương chỉ tay phải vào một góc ở phía trước.
Tất cả mọi người nhìn theo hướng Mã Kim Cương chỉ, sau đó ngây ra tại chỗ.
Căn… căn biệt thự đó.
Mã Kim Cương lộ ra vẻ mặt đắc ý, ván này anh ta thắng chắc rồi.
Biệt thự Vân Sơn.
Từ khi Công ty bất động sản Thiên Long được thành lập đến nay, loại biệt thự này vẫn luôn ở trong trạng thái treo bán, nhưng mãi vẫn không có ai mua nổi, giá thành lên đến một trăm năm mươi triệu tệ.
Quan trọng là… thanh toán luôn một lần.
Đối với nhiều công ty lớn mà nói, chi ra hơn trăm triệu tiền mặt cũng là hành động gây tổn thất rất lớn.
Nhân viên phục vụ vội vàng nói: “Thưa anh, anh thấy thế nào? Có dám mua hay không?”.
“Bao nhiêu tiền?”, Tần Cao Văn hỏi.
“Một trăm năm mươi triệu tệ”, nhân viên phục vụ khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo đáp.
Tất cả mọi người đều nhìn Tần Cao Văn với vẻ mặt khiêu khích, muốn xem anh làm sao lấy ra được hơn một trăm triệu tệ.
“Không trả được thì quỳ xuống cho tôi!”.
“Có chút tiền thế thôi à?”, Tần Cao Văn thản nhiên nói.
Chương 5: Biệt thự Vân Sơn
Bất động sản Thiên Long vận hành tới ngày nay đã có tới hai mươi năm lịch sử. Số lượng nhà đất bán ra lên tới hàng vạn căn, doanh thu vượt ngưỡng hơn bảy mươi tỉ tệ.
Biệt thự Vân Sơn là kiến trúc tiêu biểu của bất động sản Thiên Long, là nơi ở mà rất nhiều đại gia mong muốn có được.
Thế nhưng với cái giá lên tới hơn một trăm triệu tệ thì thật sứ khiến người ta khó có thể theo kịp.
Vậy mà…Tần Cao Văn lại nói cái giá đó rẻ sao?
Não đúng là bị cử kẹp mất rồi.
“Anh nói linh tinh gì vậy?”
Vương Thuyền Quyên không chịu nổi nữa bèn đi tới cạnh Tần Cao Văn và kéo tay áo anh với vẻ mặt lo lắng.
Không có tiền cũng không gấp, nhưng việc dìm bầm dập nhà người ta, một khi bị vạch trần thì còn mất mặt hơn cả người kia nữa.
“Những gì anh nói là thật, chút tiền này thật sự chẳng nhiều nhặn gì!”
Tần Cao Văn khóc dở mếu dở và nói chân thành.
Khi anh còn thi hành nhiệm vụ ở nước ngoài, trời xui đất khiến thế nào cứu được một đại gia xã hội đen của Đại Lục, sau đó người này tặng anh cả một căn biệt thự, giá trị hình như tầm hơn một tỷ tệ.
Vậy thì một trăm triệu tệ lẽ nào lại nhiều sao?
“Tôi hi vọng anh có thể nhớ những gì mình nói, đừng lát nữa giả ngớ giả ngẩn nhé”.
Cô gái đi tới quầy, lấy máy quẹt thẻ đưa cho Tần Cao Văn: “Quẹt nhé!”
Mã Kim Cương đứng bên cạnh, khoanh tay trước ngực, nở nụ cười lạnh lùng.
Mã Kim Cương có thể tưởng tượng ra lát nữa khi Tần Cao Văn bị vạch mặt thì sẽ có cảnh tượng như thế nào.
“Nhóc thối, lát nữa đợi mà quỳ xuống xin ông nội tha mạng cho nhé!”
Dám đánh Mã Kim Cương, thật sự gan lớn lắm. Khiến người đàn ông này bị mất mặt trước nhiều người như vậy chẳng lẽ Mã Kim Cương lại để yên?
Tần Cao Văn lấy thẻ ra đặt lên máy POS.
Tiếp theo, trong trí tưởng tượng của mọi người thì chắc chắn máy POS sẽ vang lên tiếng kêu là tiền không đủ. Tới khi đó để xem Tần Cao Văn có khua môi múa mép thì cũng không tránh khỏi việc bị đập vào mặt.
Nhân viên phục vụ còn cố tình chỉnh nút âm thanh nhắc nhở lên cao hơn một chút để mọi người có thể nghe rõ.
“Thưa anh, mời nhập mật khẩu”, nhân viên bán hàng lên tiếng.
Tần Cao Văn đặt thẻ lên và đăng nhập mật khẩu thành công.
Ting!
Âm thanh giao dịch thành công.
Cả đại sảnh rơi vào im lặng.
Tiếng âm thanh vang lên rõ ràng đó như sét đánh ngang tai đám đông.
Tất cả mọi người đều bàng hoàng và đứng ngây như khúc gỗ.
Chuyện…gì vậy?
Nhân viên phục vụ cầm lấy máy POS, nhìn chăm chăm tới hơn một phút, xác nhận không có sai sót gì mới run rẩy đặt máy về quầy thu ngân.
Lúc bước đi, đôi chân cô ta run lẩy bẩy như đứng không vững.
Cuối cùng cô gái cũng về tới quầy thu ngân và đặt cái máy xuống.
Ực!
Mã Kim Cương nuốt nước bọt. Cổ họng vang lên âm thanh rõ ràng. Người đàn ông trợn tròn mắt với biểu cảm không dám tin.
Một trăm năm mươi triệu tệ là lợi nhuận năm, sáu năm mới có được, vậy mà người khác chỉ cần vung tay một cái là quẹt thẻ dễ như bỡn.
Đây…là một kẻ nghèo kiết xác được sao?
Woa. Đóa Đóa hoan hô: “Mẹ ơi, chú siêu nhân lợi hại quá, trong nháy mắt mà có nhiều tiền thật ạ!”
Vương Thuyền Quyên không nói gì, khuôn mặt yêu kiều chỉ khẽ hiện lên vẻ kinh ngạc.
Lần tiếp xúc duy nhất giữa cô và anh chính là đêm hôm đó. Ngoài ra cô gái không hề hiểu chút nào về anh.
Chỉ có điều nhìn cách ăn mặc của anh thì không giống một người có tiền.
Quả nhiên, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.
“Căn biệt thự đó tôi đã mua rồi. Giờ đến lượt ngài Mã rồi đấy”.
Tần Cao Văn quay qua nói với Mã Kim Cương
Mã Kim Cương cố nặn ra một nụ cười: “Không có gì, anh cứ nói đi”.
Tần Cao Văn vuốt cằm, liếc nhìn sang mô hình tại hiện trường, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ngài Mã mua căn bên cạnh căn Vân Sơn, có lẽ sẽ rẻ hơn chút chút”.
Sau đó, anh hỏi nhân viên: “Căn đó bao nhiêu tiền?”
Lúc này nhân viên phục vụ vẫn còn đang chìm trong suy tư, chưa thoát ra được cơn chấn động vừa rồi. Cô gái cảm thấy thật hối hận, sớm biết như vậy thì vừa nãy cô ta đã không tiếp đãi anh như vậy rồi.
“Này!”
Tần Cao Văn nâng giọng: “Tôi đang nói với cô đó, tai có bị làm sao không vậy?”
Lúc này, người nhân viên mới phản ứng lại và vội vàng nói: “Ngại quá thưa anh. Vừa rồi tôi đang nghĩ chút chuyện nên không nghe thấy, phiền anh nói lại lần nữa được không”.
Thái độ của cô ta dành cho Tần Cao Văn quay ngoắt 180 độ. Đến cách xưng hô bàn đầu cũng đã thay đổi.
“Tôi nói căn biệt thự đó!”, Tần Cao Văn chỉ vào tòa nhà bên cạnh biệt thự Vân Sơn: “Bao nhiêu tiền?”
“Căn đó có giá tầm tám mươi triệu tệ!”
Tần Cao Văn gật đầu và nói với Mã Kim Cương: “Căn đó không tệ, dù là vị trí địa lý hay là thiết kế bên ngoài thì đều ổn, hơn nữa giá đặc biệt rẻ, chỉ có tám mươi triệu tệ, ngài Mã mua căn đó nhé?
Với từ "đặc biệt" và "chỉ cần", Tần Cao Văn cố tình nhấn mạnh.
Mã Kim Cương tái mét mặt.
Mã Kim Cương không giống Tần Cao Văn có nhiều tiền tới mức vung tay ra là có cả hàng trăm triệu tệ. Tám mươi triệu tệ, nếu mà không ăn, không uống thì cũng phải tiết kiệm bốn, năm năm mới có.
Mã Kim Cương làm gì có nhiều tiền như vậy.
“Thế nào? Mua hay không?”
Tần Cao Văn nhìn Mã Kim Cương với ánh mắt lạnh lùng.
“Tôi…”
Mã Kim Cương nhất thời không biết phải làm sao. Người đàn ông cảm thấy hối hận vô cùng. Đây khác gì gậy ông đập lưng ông chứ?
Mã Kim Cương vốn tưởng có thể khiến Tần Cao Văn mất mặt. Nào ngờ đến cuối cùng, người bẽ mặt lại chính là mình.
“Tôi hỏi có mua hay không? Không nghe thấy à?”
Tần Cao Văn không muốn dài dòng, chỉ quát lên: “Có thể dứt khoát chút được không vậy?”
“Tôi không mua nổi!”, Mã Kim Cương cúi đầu, mặt đỏ bừng và giọng nói thì lí nhí.
“Nói cái gì cơ, tôi nghe không rõ”.
Mã Kim Cương khẽ nâng giọng: “Tôi nói là tôi không mua nổi!”
Soạt.
Tần Cao Văn nhanh chóng bước lên, túm lấy cổ áo của Mã Kim Cương và quát lên: “Ngài Mã hết cơm rồi à? Nói to lên”.
“Tôi nói tôi không mua nổi!”
Mã Kim Cương run rẩy lên tiếng.
Trương Thắng Tuyết ôm đầu, biết là lần này xong đời rồi. Từ sau khi Vương Thuyền Quyên kết hôn, bọn họ sỉ nhục đối phương ghê lắm. Lần này coi như tự mình tát mặt mình rồi.
“Mua không nổi phải không?”
Tần Cao Văn bật cười: “Nói hay lắm, vậy quỳ xuống sủa tiếng chó đi!”
“Ông nội ơi, tôi…tôi sai rồi. Là tôi có mắt mà không biết núi Thái Sơn, anh đại ân đại đức tha cho kẻ tiểu nhân này, có thể bỏ qua cho tôi một lần không”.
Nếu như Mã Kim Cương quỳ xuống sủa tiếng chó thì thật sự là không để đâu cho hết cái sự mất mặt này.
Bốp!
Tần Cao Văn cho Mã Kim Cương một phát bạt tai.
Mã Kim Cương biết mình không phải là đối thủ của Tần Cao Văn nên không dám phản kháng.
“Rốt cuộc có quỳ xuống hay không!”
Mã Kim Cương bị tát tới nổ đom đóm, máu rỉ ra nơi khoe miệng, khuôn mặt thì như sắp khóc tới nơi.
“Tôi…”
Bốp.
Lại thêm một cú bạt tai nữa. Tần Cao Văn tiếp tục quát lớn: “Kêu quỳ xuống, điếc à?”
“Đừng đánh nữa, xin anh đừng đánh nữa, tôi quỳ, tôi quỳ, được chưa?”
Phụp!
Mã Kim Cương quỳ gối xuống đất, dập đầu hai cái trước Tần Cao Văn.
“Tôi sai rồi, ông nội, tôi thật sự sai rồi!”