Lần này Tần Cao Văn nể tình là vì trước đó hắn luôn tỏ ra cung kính với anh.
Nếu không, hắn đã chết từ lâu rồi.
“Được rồi, chúng tôi đi trước đây”.
Tần Cao Văn đi tới trước mặt Tiểu Điệp, mỉm cười nói: “Tiểu Điệp, chúng ta đi thôi”.
Tiểu Điệp gật đầu, đi theo Tần Cao Văn giống như một con mèo nhỏ bị dọa sợ trông vô cùng dễ thương.
Vừa rồi tất cả mọi người đều đổ dồn sự chú ý và Dương Thúy Phương và Tần Cao Văn nên ngó lơ Tiểu Điệp.
Giờ Tiểu Điệp bước ra thì ai cũng sáng cả mắt lên.
Dung nhan của cô không hề thua kém Dương Thúy Phương.
Hai người xuống máy bay, Tần Cao Văn hỏi: “Tiểu Điệp, em có biết nhà họ Mã ở đâu không?”
“Anh Tần, lẽ nào anh thật sự muốn báo thù thay cho gia đình em sao?”
Dù đã tận mắt chứng kiến thực lực đáng sợ của Tần Cao Văn nhưng Tiểu Điệp vẫn cảm thấy lo lắng.
Tần Cao Văn thản nhiên đáp lại: “Anh nói rồi, anh sẽ lấy lại công bằng cho em. Dù là ai thì chỉ cần làm hại em cũng nhất định sẽ phải trả giá”.
Tiểu Điệp nghiến răng, rõ ràng là cảm thấy do dự.
Nhà họ Mã ở tỉnh Thiên Hải sở hữu sức ảnh hưởng khá đáng sợ.
Nếu như Tần Cao Văn đối đầu trực diện với họ và phải chịu thiệt thì làm sao?
Bố mẹ của Tiểu Điệp đã qua đời, người thân duy nhất còn lại của cô ấy chính là Tần Cao Văn.
Đối với Tiểu Điệp thì Tần Cao Văn còn thân hơn anh trai ruột.
Tiểu Điệp nói tiếp: “Anh Tần, vậy anh phải hứa với em một điều. Nếu như tới khi đó phát hiện ra mình không phải là đối thủ của bọn họ thì tuyệt đối không động vào, được không anh?”
“Anh biết rồi”.
Tần Cao Văn hào sảng đáp lại, anh không muốn để Tiểu Điệp phải lo lắng.
Tại nhà họ Mã.
…
Cô gái nở nụ cười quyến rũ đầy rung động dựa vào vai Mã Đằng Vân. Cô ta ăn mặc khá hở hang.
Dù Mã Đằng Vân dù đã ở tuổi trung niên nhưng khả năng về khoản đó vẫn rất mạnh. Có lúc thậm chí có thể duy trì tới một tiếng đồng hồ.
Cô gái ngẩng đầu: “Ông chủ Mã, có phải giờ em tiến bộ hơn trước rồi không?”
Mã Đằng Vân thản nhiên đáp lại: “Là do em càng lúc càng mở lòng đấy”.
Mở lòng còn có cách gọi khác.
Cô gái đương nhiên hiểu. Nhưng cô ta không hề để tâm.
Cô gái nằm trên người Mã Đằng Vân: “Chẳng phải là vì em yêu sếp Mã sao?”
Mã Đằng Vân là người rất thực tế, ông ta không bao giờ tin cái gọi là chân thành.
Một người đàn ông có tiền thì dù là người phụ nữ kiểu gì cũng có thể mua được hết.
Mã Đằng Vân thản nhiên đáp lại: “Đừng mặt dày như vậy được không?”
Người phụ nữ tỏ ra vô cùng lúng túng.
“Sếp mã, sếp nói vậy là có ý gì? Người ta thật sự yêu sếp, em đâu có thích tiền của Sếp đâu”.
Mã Đăng Vân đẩy người phụ nữ ra, chửi cho một trận: “Nói vậy mà không thấy buồn nôn sao?”
Sắc mặt người phụ nữ trông khá khó coi, một lúc sau, cô ta lại cười yểu điệu và nói: “Sếp Mã…”
Bốp!
Mã Đằng Vân tát vào mặt cô gái, chỉ thẳng vào cô ta va chửi: “Giờ ông không cần cô nữa, mau cút”
Biểu hiện vô tình của đối phương khiến cô gái cảm thấy thật uất ức, vừa rồi rõ ràng có một tiếng bảo bối hai tiếng bảo bối.
Giờ thì lật mặt không khác gì lật bánh tráng.
Đàn ông đúng là những kẻ bội bạc.
“Đúng là một người vô tình”.
Cô gái ngoài việc tỏ ra oán hận Mã Đằng Vân ra thì căn bản không dám làm gì.
Cô ta mặc đồ và đi ra khỏi phòng.
Giờ ông ta vẫn chưa biết có một mối nguy đang dần ập tớp.
…
Tần Cao Văn đi tới biệt thự nhà họ Mã.
Anh đi thẳng vào trong, vừa tới cửa thì có hai người bảo vệ chặn đường.
“Anh đang làm gì vậy?”
Tần Cao Văn điềm nhiên lên tiếng: “Tôi tới tìm sếp Mã, những người khác cút qua một bên”.
Hai tên bảo vệ nhìn nhau, sau đó nhìn Tần Cao Văn như nhìn một kẻ thiểu năng. Não của gã này bị úng nước đấy à?
Địa vị của nhà họ Mã ở Thiên Hải rất cao, có giá trị lên tới hàng trăm triệu tệ. Dù là ai gặp ông ta thì cũng phải xin lịch hẹn trước.
Một người như Tần Cao Văn đủ tư cách làm vậy với sếp của bọn họ sao?
Trong đó có một tên bảo vệ chỉ thắng vào mặt Tần Cao Văn và chửi: “Ông nói cho mày biết, mau cút, nếu không lát tao cho người đập chết mày”.
Tần Cao Văn tỏ vẻ khinh thường, anh chẳng bận tâm tới lời uy hiếp vừa rồi.
“Chán sống rồi à!”
Rầm rầm!
Âm thanh nặng nề vang lên, hai tên bảo vệ lập tức bay bật ra sau. Bọn họ còn chưa kịp nhìn rõ Tần Cao Văn đã ra tay như thế nào thì đã bị ngã xuống đất rồi.
Tần Cao Văn nắm tay Tiểu Điệp đi vào trong biệt thự nhà họ Mã.
Trong đó có một tên bảo vệ mập vội vàng bật thiết bị cảnh báo.
Rốt cuộc là kẻ nào to gan dám xông vào địa bàn nhà họ Mã?
Tiếng còi báo động vang lên khiến Mã Đằng Vân phải chú ý. Ông ta vội vàng mặc đồ, nhảy từ trên giường xuống.
Tiếng còi này năm, sáu mươi năm qua không hề vang lên.
Nhìn từ cửa sổ nhìn xuống, Mã Đằng Vân lập tức bị thu hút bởi Tiểu Điệp.
Còn Tần Cao Văn ở bên cạnh thì lập tức bị Mã Đằng Vân bỏ qua.
Ông ta vuốt cằm, khuôn mặt để lộ vẻ ý vị.
Đúng là chỉ cần bạn làm đúng thì trời xanh tự khắc an bài.
Câu nói này đúng là không sai.
Ông ta vốn định đích thân đi tìm Tiểu Điệp, nào ngờ cô gái là tự động tìm tới.
Nhìn thấy cơ thể duyên dáng, phần dưới của Mã Đằng Vân bỗng trở nên kích thích kỳ lạ.
Ông ta vội vàng lao xuống tầng.
Mã Đăng Vân lấy vũ khí ra, chĩa thẳng vào đầu Tần Cao Văn và lạnh lùng hỏi: “Kẻ nào mà dám xông vào địa bàn của tôi? Gan cũng lớn gớm nhỉ?”
Giờ trong tay ông ta có súng nên khi đối diện với Tần Cao Văn thì càng thêm phần tự tin.
Mã Đằng Vân thản nhiên nói tiếp: “Giờ nếu như cậu ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt tôi thì tôi sẽ bỏ quan lỗi lầm vừa rồi”.
“Người nhà cô ấy là do ông hại phải không?”
Tần Cao Văn chỉ về phía Tiểu Điệp.
Mã Đằng Vân đắc ý nói: “Cậu nói đúng, cả nhà họ là do ông đây xử lý. Cậu làm được gì nào?Tôi không chỉ giết chết nhà cô ta mà tôi còn muốn xử luôn cả con bé này nữa”.
Những lời Mã Đằng Vân vừa nói chính là điều mà Tiểu Điệp không muốn nhắc tới nhất.
Cô gái mười mấy tuổi bỗng rơi nước mắt.
Tần Cao Văn quát lên với biểu cảm lạnh lùng: “Ông còn lời gì muốn trăn trối không?”
Mã Đằng Vân tái mặt. Lẽ nào thằng này điên rồi à?
Óc bã đậu à?
Chỉ cần là người bình thường thì có ai dám nói như vậy không?
Rõ ràng lúc này ông ta đang chiếm thế thượng phong mà lại hỏi như thế á?
Đúng là nực cười.
“Câu nói này là tôi nói với cậu mới đúng!”
Tần Cao Văn ung dung nói: “Ông cảm thấy vũ khí trong tay ông có thể đối phó nổi với tôi sao?”
Chương 132: Nhà họ Mã chấn động
“Ông có thể thử xem!”.
Tần Cao Văn chậm rãi bước đến chỗ Mã Đằng Vân. Sát khí trên người anh dần toát ra ngoài, nhiệt độ không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo.
Nhìn dáng vẻ của anh, Mã Đằng Vân vô cùng sợ hãi, vô thức lùi về sau.
“Đây là cậu ép tôi đấy”.
Pằng!
Một viên đạn bắn ra.
Trong khi mọi người đều cho rằng Tần Cao Văn sẽ bị bắn nổ đầu, điều ngoài dự liệu đã xảy đến. Tần Cao Văn dùng hai ngón tay của mình kẹp lấy viên đạn.
Tất cả mọi người đều rộ lên xôn xao. Mấy người bảo vệ ở bên cạnh sững sờ đứng ngây ra như người gỗ.
Rốt cuộc người kia là ai mà đáng sợ như vậy? Chỉ dùng ngón tay lại có thể tiếp xúc với đạn bằng tay không.
Cảnh tượng này khiến Mã Đằng Vân sợ hãi. Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Ông ta lại bóp cò liên tục, bắn vài viên đạn nữa về phía Tần Cao Văn, nhưng tất cả đều bị Tần Cao Văn né được, hoặc bị anh dùng ngón tay bắt được.
Trong giây lát, súng trong tay Mã Đằng Vân đã bắn hết đạn.
Nhìn Tần Cao Văn đến gần từng bước, Mã Đằng Vân cảm giác được sự áp bách cực lớn.
“Cậu muốn làm gì? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám ra tay với tôi…”.
Bốp!
Một cái tát giáng lên mặt Mã Đằng Vân, cả người ông ta văng mạnh lên trên xe.
“Dưới trướng ông còn có cao thủ gì nữa, gọi luôn qua đây một lần để tôi dễ tốc chiến tốc thắng”.
Ngông!
Quá sức ngông!
Cao thủ dưới trướng Mã Đằng Vân nhiều như mây, ông ta nuôi đến mấy trăm vệ sĩ, ai cũng giỏi đánh đấm, thế mà Tần Cao Văn lại nói lời ngông cuồng như vậy.
Lá gan lớn thật!
Mã Đằng Vân dùng tay lau máu bên khóe miệng, đứng dậy khỏi mặt đất, chửi mắng: “Cậu đợi đấy cho tôi, lát nữa tôi sẽ gọi bọn họ đến giết chết cậu!”.
Trước kia Mã Đằng Vân đã bao giờ chịu thiệt, mất hết mặt mũi trước mặt đám đông như vậy đâu. Đây vẫn là lần đầu tiên ông ta chịu sự sỉ nhục như thế này, ông ta chắc chắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào đòi lại.
Mã Đằng Vân cầm điện thoại lên gọi cho mấy chục cao thủ dưới trướng.
Ánh mắt của ông ta vẫn dán chặt lên người Tiểu Điệp, trên mặt lộ ra vẻ dâm đãng, nói: “Hôm nay cô bé này đã đến đây rồi, tôi sẽ không để cô ta rời đi, tôi nhất định sẽ chơi một cách vui sướng”.
Tiểu Điệp căng thẳng trốn ra sau Tần Cao Văn.
“Đừng sợ, có anh ở đây, không ai có thể làm hại đến em”.
Nửa tiếng đồng hồ sau.
Vù vù…
Tiếng động cơ xe ô tô liên tục vang lên, mười mấy chiếc siêu xe lần lượt lái tới nơi, mấy chục người mặc áo đen bước xuống xe, người nào người nấy đều cao to cường tráng.
Người đi ở trước nhất là một tên chột vô cùng nổi bật, trên cánh tay có xăm một con rồng.
“Ông chủ, là ai đến đây gây rắc rối vậy?”, gã nhổ một bãi nước bọt xuống đất, hỏi Mã Đằng Vân.
Mã Đằng Vân đưa tay chỉ vào Tần Cao Văn, quát: “Hôm nay ai đánh chết được cậu ta, tôi sẽ thưởng cho người đó mười triệu tệ”.
Chút tiền này đối với Mã Đằng Vân mà nói thì chẳng là gì, ông ta chỉ quan tâm tới mặt mũi.
Người xưa có câu phần thưởng lớn ắt có kẻ can đảm. Tên chột chủ động xung phong, gã quan sát Tần Cao Văn, khinh thường nói: “Chắc mày vừa mới chui ra khỏi bụng mẹ phải không?”.
Tần Cao Văn không biểu lộ cảm xúc, nói: “Nói năng sạch sẽ chút cho tôi”.
Soạt!
Tên chột móc một con dao găm ra, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường.
“Kẻ như mày cũng đủ tư cách gây hấn trước mặt tao à? Hôm nay tao sẽ cắt từng miếng thịt trên người mày xuống cho chó ăn”.
Hừ!
Tần Cao Văn lạnh lùng hừ một tiếng, cười nói: “Một đám rác rưởi cũng dám ra tay với tôi?”.
“Mày chửi ai là rác rưởi?”.
Câu nói này đã hoàn toàn chọc giận tên chột.
“Tao nói mày là rác rưởi đấy, mày làm gì được tao?”.
Tên chột nghiến răng nói: “Tao phải xé nát miệng mày!”.
Dứt lời, tên chột xông về phía Tần Cao Văn.
Sức lực của gã rất lớn, nghe nói từng dùng một cú đấm đánh chết một con bò. Đi theo bên cạnh Mã Đằng Vân hơn mười năm, gã luôn là vệ sĩ số một của ông ta, thực lực khá mạnh.
Nhìn thấy gã từng bước đến gần, Tần Cao Văn vẫn đứng yên tại chỗ.
“Muốn chết!”.
Rầm!
Rắc!
Nắm đấm hai người đối chọi nhau giữa không trung, một tiếng nổ cực lớn vang lên. Sau đó, tên chột kêu lên một tiếng thê thảm, vẻ mặt đau đớn nhăn nhó dữ tợn, cơ thể lập tức quỵ xuống đất.
Tần Cao Văn dùng tay bóp cổ gã, lạnh lùng nói: “Đây là thực lực của mày sao?”.
Rắc!
Tên chột lập tức tử vong.
Hai vệ sĩ bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì không khỏi chấn động cả người, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hoàng. Không ai ngờ Tần Cao Văn lại đáng sợ như vậy.
Trong tất cả vệ sĩ ở đây, tên chột đã là người có thực lực mạnh nhất, bây giờ ngay cả gã cũng bị Tần Cao Văn giết chết, những kẻ khác đều mất đi một nửa dũng khí.
Mã Đằng Vân cũng bị dọa sợ ngây người. Từ lúc nào nhà họ Trần lại có được chỗ dựa mạnh đến vậy?
“Các người còn ngây ra làm gì? Mau xông lên cho tôi, ai giết được cậu ta, tôi sẽ thưởng cho người đó hai mươi triệu tệ!”.
Hiệu quả lần này lại không rõ rệt. Tiền bạc quả thật quan trọng, nhưng tính mạng mới là nguồn gốc của mọi thứ. Nếu không còn mạng, tiền của anh có nhiều đến mấy cũng có thể làm gì được?
Mã Đằng Vân sốt sắng quát lên: “Tôi đang nói chuyện với các người, các người không nghe thấy sao? Mau xông lên cho tôi, giết chết cậu ta!”.
Tất cả mọi người vẫn đứng im tại chỗ. Bọn họ không những không có dấu hiệu chuẩn bị ra tay với Tần Cao Văn, ngược lại đã hơi chùn chân, bất giác lùi về sau.
Mỗi người bọn họ đều có thể nhìn ra, lần này Tần Cao Văn đến tìm Mã Đằng Vân không liên quan đến bọn họ quá nhiều.
Mã Đằng Vân cũng phát giác được điều này, tỏ ra vô cùng sợ hãi.
“Bảo vệ tôi, mau đến đây bảo vệ tôi!”.
Không ai nghe lời ông ta nói.
“Cút!”, Tần Cao Văn quát lên khiến những người khác hoảng sợ bỏ chạy, kể cả hai người bảo vệ ngông cuồng tự đại ở trước mặt anh lúc nãy.
“Ông chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay?”.
Đi đến trước mặt Mã Đằng Vân, Tần Cao Văn không biểu lộ cảm xúc gì, hỏi.
Ừng ực!
Mã Đằng Vân nuốt nước bọt, cổ họng phát ra âm thanh rất rõ ràng.
“Người anh em, cậu đừng giết tôi, tôi có thể cho cậu tiền, bất kể bao nhiêu tiền tôi cũng có thể cho cậu”.
Tần Cao Văn cảm thấy hơi buồn cười. Nói chuyện tiền bạc trước mặt anh sao? Đùa gì thế?
Tần Cao Văn trả lời: “Ông cảm thấy tôi thiếu chút tiền đó sao?”.
Mã Đằng Vân lắp bắp: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Tôi và cậu không thù không oán…”.
Bộp!
Tần Cao Văn không muốn dài dòng với ông ta, dùng tay bóp cổ Mã Đằng Vân.
Cánh tay của anh giống như sắt thép bóp chặt cổ Mã Đằng Vân. Ông ta dùng hết sức lực phản kháng, muốn thoát khỏi sự ràng buộc của anh. Nhưng thực lực giữa hai người khác nhau quá lớn, dù ông ta có giãy giụa thế nào, cuối cùng vẫn chỉ phí công vô ích, ông ta ho khan dữ dội.
“Buông… buông tôi ra!”, Mã Đằng Vân lắp bắp.
“Buông ông ra?”, Tần Cao Văn cảm thấy hơi buồn cười.
“Đến tận lúc này mà vẫn muốn bàn điều kiện trước mặt tôi? Ông là cái thá gì!”.
Rầm!
Tần Cao Văn ném mạnh Mã Đằng Vân ra xa.
Chương 133: Lời trăn trối
Rầm!
Cơ thể ông ta đập mạnh ra bức tường đằng sau và phun ra một ngụm máu tươi.
Mã Đằng Vân đã chết.
Tiểu Điệp nhìn rõ mồn một những gì vừa xảy ra. Từ đầu tới cuối cô đều không để lộ biểu cảm gì, khuôn mặt với ngũ quan xinh đẹp chỉ thể hiện sự lạnh lùng.
Tần Cao Văn đi tới trước mặt Tiểu Điệp, dịu dàng nói: “Tiểu Điệp, anh đã báo thù cho bố mẹ của em rồi”.
Tiểu Điệp nói: “Cảm ơn anh”.
“Đồ ngốc này, có gì mà phải cảm ơn chứ”.
Tần Cao Văn nói tiếp: “Lúc đó, ngoài nhà họ Mã ra còn người nào ra tay với gia đinh em không?”
Dù là ai đi chăng nữa, chỉ cần làm hại Tiểu Điệp thì Tần Cao Văn đều không bỏ qua.
Tiểu Điệp lắc đầu nói: “Hết rồi”.
…
Thành phố Minh Châu.
Gần đây Vương Thuyền Quyên không tăng ca, mỗi ngày đều đón con gái rất đúng giờ.
Từ sau khi Tần Cao Văn trở về, tình cảm giữa Vương Thuyền Quyên và Đóa Đóa lạnh nhạt đi đôi chút.
Đóa Đóa rất thích dính lấy Tần Cao Văn.
Giai đoạn này Tần Cao Văn không có nhà, ngày nào Đóa Đóa cũng phụng phịu không vui.
“Mẹ ơi, khi nào bố mới về ạ?”
Đóa Đóa ngồi trên ghế, hỏi Vương Thuyền Quyên với vẻ ngây thơ.
Vương Thuyền Quyên nói với vẻ điềm nhiên: “Mẹ cũng không biết, có lẽ tầm hai ngày nữa”.
Đóa Đóa cảm thấy không vui: “Bố không có nhà, mỗi ngày đều thật vô vị”.
“Không phải vẫn còn mẹ sao?”
Đóa Đóa không nói gì.
Nhưng biểu cảm trên khuôn mặt cô bé thì đã quá rõ ràng. Cô bé chỉ quan tâm tới bố mà thôi.
Két.
Vương Thuyền Quyên phanh gấp bởi phía trước có một chiếc xe Rolls – Royce đột ngột đỗ ngang.
Đầu hai mẹ con suýt nữa thì đập vào kính xe.
“Người này lái xe kiểu gì vậy?”
Nếu trên xe chỉ có một mình thì Vương Thuyền Quyên sẽ không tức giận như thế, mấu chốt là có Đóa Đóa, nếu như cô bé bị thương thì phải làm sao?
Vương Thuyền Quyên từ trên xe bước xuống, đi về phía trước Rolls - Royce
Càng đến gần chiếc xe thì Vương Thuyền Quyên càng cảm thấy quen thuộc.
Chắc chắn là cô đã bắt gặp ở đâu rồi.
Một lúc sau cánh cửa xe được mở ra, người từ trên bước xuống đúng là người quen.
Trương Thiên Khoát.
Vương Thuyền Quyên khẽ tái mặt.
Hôm nay anh ta xuất hiện ở đây chắc chắn không phải do trùng hợp.
“Đã lâu không gặp”.
Cái dáng vẻ chơi bời, ngông nghênh của Trương Thiên Khoát vẫn không đổi.
Vương Thuyền Quyên nhìn anh ta và lạnh lùng nói: “Vừa rồi anh lái xe kiểu gì vậy? Sau này có thể cẩn thận một chút được không”.
Trương Thiên Khoát vứt đầu lọc xuống đất rồi day mạnh.
“Cô đang dạy tôi đấy à? Cô có tư cách gì mà quản việc của ông đây chứ?”
Vương Thuyền Quyên cạn lời, không biết phải trả lời như thế nào.
Trương Thiên Khoát nói tiếp: “Hôm nay tôi tới không phải để cãi nhau với cô mà có chuyện muốn cảnh cáo cô”.
Vương Thuyền Quyên không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe. Mặc dù không thể hiện ra mặt nhưng cô cảm thấy rất tức giận.
Lúc đó dù không gặp Tần Cao Văn thì khả năng Vương Thuyền Quyên và Trương Thiên Khoát có thể đi tới cùng cũng là điều không thể. Nhân sinh quan giữa hai người bọn họ quá cách biệt.
Đối phương là một kẻ trăng hoa, thích gây sự ở bên ngoài.
Mỗi năm thậm chí đổi tới mười mấy người bạn gái.
Trương Thiên Khoát nói: “Tôi biết mấy ngày này Tần Cao Văn không ở thành phố Minh Châu, đợi đến khi hắn về thì nói với hắn rằng, nếu hắn biết điều thì nên chủ động tới hai nhà xin lỗi. Nếu không, kết cục của hắn sẽ vô cùng thê thảm đấy”.
Vương Thuyền Quyên chẳng buồn bận tâm tới sự uy hiếp của Trương Thiên Khoát.
“Hôm nay anh tới đây là muốn nói với tôi điều này sao?”
Trương Thiên Khoát nói tiếp: “Đúng vậy, còn nữa, tốt nhất là cô cũng suy nghĩ cho kỹ, đừng có đối đầu với hai gia tộc chúng tôi. Cái công ty rách nát mà cô mở ra, chúng tôi chỉ cần vài phút là có thể khiến nó bị sụp thôi".
“Vậy anh cứ thử xem”
Vương Thuyền Quyên tỏ ra không nhượng bộ.
Đừng tưởng Tần Cao Văn không có nhà mà dễ bắt nạt Vương Thuyền Quyên.
“Vương Thuyền Quyên, tốt nhất là cô hãy nhớ kỹ quyết định mà bản thân đã đưa ra ngày hôm nay. Không phải là tôi không cho cô cơ hội đâu đấy”.
“Đi chậm nhé, khỏi tiễn”.
Rầm!
Anh ta hung hăng đóng rầm cửa lại và khởi động máy.
Nhìn chiếc xe Rolls – Royce dần biến mất, ánh mắt Vương Thuyền Quyên đanh lại.
Trực giác mách bảo cô những lời Trương Thiên Khoát vừa nói chắc chắn không phải là vô duyên vô cớ.
…
“Sự việc sao lại thành ra thế này chứ?”
Vương Trấn Hoa nhìn Trương Thiên Khoát từ ngoài cửa bước vào bèn uống một tách café và lên tiếng.
Trương Thiên Khoát ngồi trước mặt Vương Chấn Hoa, gọi một ly trà đá.
Anh ta ung dung nói: “Kế hoạch của chúng ta có thể triển khai rồi. Người phụ nữ đó không có ý định quay đầu”.
Vương Chấn Hoa thở dài, day trán.
Anh ta vốn định cho em gái thêm một cơ hội để đối phương có thể đưa ra lựa chọn đúng đắn.
Nếu như Vương Thuyền Quyên có thể sớm kết thúc mối quan hệ với Tần Cao Văn thì kế hoạch tiếp theo của bọn họ có thể thay đổi.
Đó là họ sẽ chỉ cần chĩa vào Tần Cao Văn thôi, không cần động tới công ty của Vương Thuyền Quyên.
Giờ cô đã kiên quyết đứng về phe của Tần Cao Văn thì bọn họ cũng chẳng còn gì phải kiêng kị nữa.
“Bảo lão Hắc ra tay đi”.
Trương Thiên Khoát nói: "OK)
…
Đêm mưa
Cơn mưa xối xả khiến cả thế giới như bị nhấn chìm.
Người lái xe lái với tốc độ rất chậm.
Anh ta biết được tầm quan trọng của lô hàng này.
Mặc dù công ty của Vương Thuyền Quyên mới thành lập nhưng phúc lợi và sự đãi ngộ với nhân viên thì vô cùng hậu hĩnh.
Lương bình quân hàng tháng của các nhân viên đều tới bảy, tám nghìn tệ.
Với một nhân viên lái xe như anh ta thì lương tháng trước đã lấy được tới hơn mười nghìn tệ rồi.
Đối với anh ta mà nói, con số đó chẳng khác gì một giấc mơ xa vời.
Vậy mà lúc này tất cả đều là sự thật.
Người tài xế thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định sẽ làm việc thật tốt để báo đáp Vương Thuyền Quyên.
Đó là một người sếp đáng để bạn bỏ công sức ra đồng hành cùng.
Đột nhiên phía trước xuất hiện một chiếc xe tải khiến người tài xế phải dừng xe lại.
“Thằng nào vậy, có biết lái xe không thế?”
Trời đang mưa, bên ngoài trắng xóa, tầm nhìn bị hạn chế, đoạn đường lại hẹp. Tên kia chán sống rồi chắc.
Người tài xế không muốn sinh sự.
Anh ta chỉ muốn nhanh chóng đưa lô hàng về công ty.
Anh ta ấn còi liên tục, tiếng còi vang lên rõ ràng trong màn đêm.
Thế nhưng bên kia không có phản ứng gì.
Sau đó chiếc xe kia mở cửa, mấy người mặc đồ đen từ trên xe bước xuống. Trong tay chúng cầm vũ khí, tên nào tên nấy vô cùng tráng kiện.
Bọn chúng đi về phía người tài xế.
Thấy bộ dạng hùng hổ của đối phương, người tài xế bỗng cảm thấy sợ hãi.
Chuyện gì thế này?
Trong đó một tên đi tới trước mặt tài xế, chĩa thẳng vũ khí vào đầu anh ta.
“Các…các người làm gì vậy?”
Nỗi tức giận vốn có của người tài xế bỗng chốc tan thành mây khói, giờ chỉ còn lại sự sợ hãi và kinh hoàng.
Bọn chúng chỉ cần bóp cò là anh ta xong đời.
“Mau xuống xe!”
Bọn chúng mở cửa và nhảy lên xe.
Chương 134: Vi phạm hợp đồng
Nước mưa lạnh lẽo hắt lên người khiến người lái xe cảm nhận được cơn lạnh thấu xương. Anh ta dùng tay ôm đầu, ngồi xuống đất, cơ thể run lẩy bẩy. Một mặt là vì lạnh, nhưng nhiều hơn là vì sợ hãi.
“Mấy người đưa số hàng hóa này đi đi”.
Vừa nghe thấy vậy, người lái xe lập tức trở nên kích động.
Anh ta không quan tâm được gì nhiều nữa, lập tức đứng dậy: “Không được, các người không được cướp lô hàng này đi”.
Lô hàng này vô cùng quan trọng với công ty của Vương Thuyền Quyên. Công ty vừa mới được thành lập, mỗi một đơn hàng cần phải hoàn thành một cách nghiêm túc. Nếu không sẽ tạo thành ảnh hưởng chí mạng cho sự phát triển sau này.
Một khi bọn họ lấy lô hàng này đi, đồng nghĩa sẽ không thể hoàn thành đúng hẹn hợp đồng tiếp theo. E rằng công ty bọn họ sẽ phải bồi thường một khoản tiền vi phạm hợp đồng rất lớn.
Pằng!
Một viên đạn xuyên qua chân của người lái xe, máu chảy đầm đìa, cả người anh ta ngã xuống đất.
“Mấy người đi mau!”.
Mấy người nọ lên xe, chở hàng hóa trên xe đi. Người lái xe chỉ đành trơ mắt nhìn bọn họ biến mất trong màn đêm tăm tối.
Không biết anh ta lấy đâu ra can đảm, siết chặt nắm đấm, chửi mắng: “Hôm nay ông đây liều mạng với mày”.
“Muốn chết!”.
Người đàn ông áo đen nhắm vào đầu anh ta bóp cò. Cho dù trời mưa tầm tã át tiếng súng đi nhiều, nhưng tiếng động vẫn vang lên vô cùng rõ ràng.
Rầm!
Cơ thể anh ta ngã xuống trong mưa. Người lái xe đã chết.
Tối hôm qua, Vương Thuyền Quyên ngủ không ngon, cứ luôn gặp ác mộng. Hơn nữa, ác mộng đó vô cùng rõ ràng, giống như xảy ra ngoài đời thật.
Vương Thuyền Quyên rời giường rửa mặt, sau đó chuẩn bị bữa sáng cho con gái, đưa con gái đến trường rồi đi làm.
Hôm nay đối với Vương Thuyền Quyên mà nói là một ngày rất quan trọng. Công ty mà bọn họ thành lập sắp hoàn thành bàn giao đơn hàng đầu tiên.
Để hoàn thành đơn hàng này, thời gian qua Vương Thuyền Quyên đã vô cùng vất vả, mỗi ngày trung bình chỉ ngủ ba bốn tiếng đồng hồ. Hơn nữa, rất nhiều chỗ cô đều tự tay xử lý, chỉ sợ xảy ra sai sót.
Cuối cùng, những ngày như vậy cũng sắp kết thúc.
Reng reng!
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Vương Thuyền Quyên vội vàng bắt máy, bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông trung niên: “Chủ tịch Vương phải không?”.
Vương Thuyền Quyên cười đáp: “Phải, chủ tịch Bành, ông có thể đến đây kiểm hàng rồi. Một giờ chiều nay, có lẽ lô hàng đó sẽ được giao tới như bình thường”.
“Không thành vấn đề”.
Nửa tiếng đồng hồ sau, chủ tịch Bành đã đến công ty của Vương Thuyền Quyên.
Vương Thuyền Quyên tiến lên phía trước, nói: “Chủ tịch Bành, thật ngại quá, hôm nay tôi hơi bận nên không đích thân đi đón ông được”.
Chủ tịch Bành cười đáp: “Không sao, tôi có thể hiểu được chủ tịch Vương. Bây giờ công ty của các cô mới vừa thành lập, chắc chắn có rất nhiều việc cần cô tự mình giải quyết, chuyện này rất bình thường”.
Tên đầy đủ của chủ tịch Bành là Bành Khải, một người đã hơn năm mươi tuổi, dáng người hơi mập mạp, cho người ta cảm giác thân thiện dễ gần.
Bây giờ đã hơn mười hai giờ, còn nửa tiếng nữa là đến thời gian giao hàng như đã hẹn. Vương Thuyền Quyên hơi sốt ruột, bình thường đáng lẽ giờ này người lái xe đã về từ lâu, vì sao đến bây giờ vẫn chưa có tin tức?
Vương Thuyền Quyên gọi điện thoại cho anh ta, bên kia lại ở trạng thái tắt máy. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chớp mắt thời gian giao hàng đã đến.
Chủ tịch Bành buông tờ báo trong tay xuống, nâng gọng kính lên, nói: “Chủ tịch Vương, bây giờ đã một giờ hơn rồi, lô hàng hóa của cô đâu?”.
Vương Thuyền Quyên cũng vô cùng sốt ruột, nhưng trên mặt không biểu lộ ra, nói: “Chủ tịch Bành cứ yên tâm, tôi nhất định không phụ sự kỳ vọng của ông”.
Mặc dù ngoài mặt chủ tịch Bành không nói gì, nhưng trong lòng đã có chút không vui.
“Vậy tôi đợi thêm nửa tiếng nữa”.
Lại nửa tiếng trôi qua, hàng hóa vẫn chưa đến.
Chủ tịch Bành buông tờ báo xuống, đứng lên nói: “Cô Vương, thật sự xin lỗi, chuyện này khiến sự hợp tác giữa chúng ta có chút không thoải mái, cô đã vượt quá thời gian giao hàng đã hẹn hơn một tiếng đồng hồ rồi”.
Tình huống giao dịch đặt hàng như thế này chỉ có sớm hơn vài giờ hoặc thậm chí là vài ngày, chậm trễ như vậy vẫn là lần đầu chủ tịch Bành gặp phải.
“Chuyện… Chuyện này nhất định có hiểu lầm gì rồi”, Vương Thuyền Quyên tiếp tục giải thích.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của cô vang lên.
Sau khi kết nối, đầu bên kia vang lên giọng nói của thư ký Tiểu Vương.
Từ khi Vương Thuyền Quyên thành lập công ty, Tiểu Vương cũng đi theo cô, hai người cùng nhau cố gắng lập nghiệp.
Tiểu Vương ở đầu bên kia rõ ràng rất sốt ruột.
“Không hay rồi, chị Thuyền Quyên!”.
Mặc dù cô ấy còn chưa nói gì, Vương Thuyền Quyên đã biết có chuyện không ổn, có lẽ lô hàng hóa này đã xảy ra vấn đề.
Cô cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, nói: “Tiểu Vương, em đừng lo lắng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
“Lô hàng hóa trong công ty chúng ta bị người khác cướp mất rồi”.
Ầm!
Vương Thuyền Quyên lập tức có cảm giác như bên tai mình nổ vang, cơ thể như không đứng vững được nữa.
Giá trị của lô hàng hóa đó đã là mấy chục triệu tệ, không thể giao hàng đúng giờ đồng nghĩa không thể thực hiện nghĩa vụ trên hợp đồng, đến lúc đó lại phải trả số tiền bồi thường là mấy chục triệu tệ.
Cú sốc lần này đủ khiến công ty của Vương Thuyền Quyên tổn thất lên đến trăm triệu tệ.
Phải… phải làm sao?
Sắc mặt chủ tịch Bành trở nên u ám: “Cô Vương, rốt cuộc là sao? Tôi hi vọng cô có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý. Tôi đã hẹn trước với khách hàng phía bên kia, kết quả bây giờ hàng hóa của cô vẫn chưa đến”.
“Xin lỗi chủ tịch Bành, có lẽ tôi không hoàn thành hợp đồng được rồi”, Vương Thuyền Quyên tỏ ra vô cùng áy náy.
Chủ tịch Bành vỗ bàn đứng dậy, quát: “Vương Thuyền Quyên, rốt cuộc cô có ý gì? Cô có biết đơn hàng lần này quan trọng thế nào với tôi không? Nó có lợi nhuận mấy trăm triệu đấy!”.
“Có người cướp mất lô hàng của chúng tôi, cho nên bây giờ không thể giao hàng, xin lỗi chủ tịch Bành”.
Chủ tịch Bành tức giận đến mức cả người phát run: “Đừng nói xin lỗi với tôi, dù sao trên hợp đồng cũng đã viết rõ ràng, nếu không thể giao hàng đúng hạn thì phải đền hợp đồng”.
Rầm!
Chủ tịch Bành đóng sầm cửa lại, quay người rời đi.
Reng reng!
Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Lần này, người gọi đến là Trương Thiên Khoát.
“Cô Vương, thế nào? Món quà tôi chuẩn bị cho cô rất có tâm phải không?”.
Lúc này Vương Thuyền Quyên mới hiểu ra.
“Mọi chuyện là anh làm sao?”.
Anh ta gật đầu đáp: “Cô Vương quả nhiên là người thông minh, không sai, chuyện này là tôi làm. Cô Vương có ý kiến gì sao?”.
Vương Thuyền Quyên mắng: “Vì sao anh lại làm vậy?”.
Anh ta trả lời bằng giọng ung dung: “Không vì sao cả, chỉ đơn thuần là có chút bất mãn với cô mà thôi”.
“Trả lô hàng đó lại cho tôi”.
Trương Thiên Khoát cười nhạt đáp: “Cô Vương, có phải cô kích động quá nên đầu óc hồ đồ rồi không? Vất vả lắm tôi mới lấy được số hàng hóa đó, sao có thể trả không cho cô được?”.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào mới trả nó cho tôi?”.