Tần Cao Văn khẽ vỗ tay. Một lúc sau có tiếng bước chân từ trong khu rừng vọng ra, tiếp đó là một nhóm người lao ra, đi đầu là Giang Sơn.
Ông Hai quay qua nhìn, khuôn mặt già nua của ông ta bỗng tái mét.
Quả nhiên là như vậy.
Giang Sơn đứng phía sau Tần Cao Văn với vẻ phởn phơ: “Sư phụ, tôi đã không phụ sự kỳ vọng của sư phụ đúng không nào?”
Tần Cao Văn gật đầu trả lời: “Lần này mọi người làm khá lắm”.
Ông Hai chịu phải cú sốc quá lớn, nhất thời không thể nào chấp nhận được sự thật tàn nhẫn này.
Rõ ràng trước đó những người sắp xếp trong rừng đều là thuộc hạ của ông ta.
Sao giờ lại biến thành người của Tần Cao Văn rồi?
Một lúc sau, ông Hai mới hỏi tiếp: “Cậu đã làm thế nào vậy?”
“Tôi đã sớm biết ông chắc chắn sẽ thiết kế thiên la địa võng ở đây và muốn tôi phải chết”.
Ông Hai không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.
“Thế là tối qua tôi đã để người của tôi lặng lẽ xuất phát, xử lý hết tất cả cao thủ mà ông cho mai phục, hơn nữa còn khoá các ngòi nổ, khiến nó mất khả năng sát thương. Vừa rồi cái thứ nổ nhìn có vẻ vui mắt đó thực ra chẳng ảnh hưởng gì tới tôi cả”.
Trông ông Hai vô cùng khó coi.
Một lúc sau, ông ta lạnh lùng nói: “Tần Cao Văn, xem ra tôi đánh giá cậu hơi cao quá, tôi tưởng rằng cậu là người trọng tình trọng nghĩa, vì sự an nguy của vợ mình sẽ không làm càn, thật không ngờ cậu lại ngu ngốc như vậy”.
Ông ta đang nhắc nhở Tần Cao Văn, sự an nguy của Vương Thuyền Quyên vẫn đang nằm trong tay ông ta. Chỉ cần đối phương dám làm loạn thì tới khi đó cô sẽ trúng độc mà chết.
Tần Cao Văn bật cười: “Ông tưởng kế khích tướng của ông có tác dụng sao?”
“Tôi không khích tướng, những gì tôi nói đều là sự thật”.
Tần Cao Văn đáp lại: “Ngại quá, khiến ông phải thất vọng rồi”.
Ông Hai dường như đoán ra được điều gì đó, vẻ mặt ông ta lộ ra vẻ không dám tin. Ông ta hỏi: “Cậu nói vậy là có ý gì?”
“Vợ tôi đã sớm hồi phục rồi”.
Ông Hai loạng choạng.
Vương Thuyền Quyên trúng độc cực mạnh chính là con át chủ bài trong tay ông ta và là gốc rễ của kế hoạch lần này.
Nào ngờ đến cả điều đó mà cũng bị Tần Cao Văn hóa giải được.
Ông Hai không thể chấp nhận sự thật như thế. Ông ta nói tiếp: “Sao cậu có thể chứ? Nếu thật sự như vậy thì sao tôi lại không biết tin gì?”
“Mã Đồng Ba”.
Có thể người khác không biết ba từ này có nghĩa là gì, nhưng ông Hai thì lập tức hiểu ra ngay, ông ta khẽ run rẩy, đến cuối cùng thì chút hi vọng may mắn cuối cùng cũng tan thành mây khói.
Thật không ngờ đến cả Mã Đồng Ba mà cũng bị anh lôi ra được.
Ông Hai thở dài: “Giờ nó thế nào rồi?”
“Đã bị phát hiện khi làm nội gián trong công ty chúng tôi, ông cảm thấy tôi sẽ đối phó thế nào với anh ta?”
Ông Hai tỏ ra thương cảm và thở dài: “Tôi không nên giao nhiệm vụ nguy hiểm cho nó”.
Tần Cao Văn đáp lại: “Anh ta làm khá lắm, thậm chí trước khi chết còn không hề chịu thỏa hiệp, đúng là một thằng đàn ông đấy”.
Nghe thấy vậy, đôi mắt ông Hai trở nên lạnh như băng. Sát khí trên cơ thể bỗng phát ra ngoài.
Không ít những kẻ thực lực hơi yếu phải run rẩy. Lúc này khí chất vốn có của ông Hai đã thay đổi một trăm tám mươi độ. Giờ đây ông ta không khác gì một con mãnh thú không lồ.
Sắc mặt ông ta tối sầm: “Hôm nay tôi nhất định phải báo thù cho nó”.
“Dựa vào một mình ông sao?”
Ông Hai tỏ vẻ khinh thường, nhìn đám người phía sau Tần Cao Văn và nói bằng giọng chế nhạo: “Cậu tưởng rằng dựa vào đám hợp quần này thì có thể chặn được tôi chắc?”
Tần Cao Vương đáp lại: “Ông coi thường bọn họ quá đấy”.
Ông Hai siết chặt nắm đấm, cơ thể nổi gân cuồn cuộn, sau đó ông ta gầm lên, quần áo bỗng chốc nứt toác.
Một cơ thể kiện tráng với những thớ thịt cuồn cuộn hiện ra trước mặt.
Đã hơn một năm rồi ông ta không đích thân ra tay với người khác.
Tần Cao Văn là người đầu tiên.
“Cậu nên cảm thấy vinh hạnh. Vinh hạnh vì được chết trong tay tôi”.
Dù kế hoạch của ông ta có thất bại, những kẻ thuộc hạ lần lượt bị Tần Cao Văn xử lý thì ông ta vẫn đủ tự tin có thể trừ khử anh.
Giờ ông ta đã là tông sư cao cấp.
Thực lực mạnh hơn Thiên Lôi tông sư gấp nhiều lần.
Tần Cao Văn có thể hạ gục Thiên Lôi tông sư trong nháy mắt nhưng chưa chắc có thể đỡ nổi ba chiêu của ông ta.
Tục ngữ có câu bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần có thể hạ gục được Tần Cao Văn thì đám loi choi kia chẳng là gì.
“Ông không đủ tư cách đánh nhau với tôi”.
Tần Cao Văn đứng qua một bên.
Nghe Tần Cao Văn nói vậy ông Hai tức lắm. Rõ ràng là Tần Cao Văn khinh thường ông ta. Anh đang sỉ nhục ông ta.
Mặt ông ta tối sầm: “Tôi sẽ khiến cậu phải trả giá vì sự ngông cuồng hiện tại”.
Đúng lúc này Giang Sơn bước tới, khoanh tay trước ngực nói: “Vừa rồi tôi phụ nói chỉ có chuẩn, ông không đủ tư cách để anh ấy phải ra tay. Đối thủ của ông là tôi” .
Trải qua đợt huấn luyện đặc biệt, thự lực của Giang Sơn đã tăng lên rất nhiều.
Điều mà hắn mong muốn mỗi ngày là có thể đích thân giết chết ông Hai để báo thù.
Ngày hôm nay cuối cùng cũng đã tới rồi.
Ông Hai nhìn Giang Sơn, lạnh lùng nói: “Mày vốn là con chó của Mã Thiên Long, đến Mã Thiên Long còn không phải là đối thủ của tao thì mày là cái thá gì?”
Giang Sơn lạnh mặt.
“Tôi không cho phép ông sỉ nhục đại ca của tôi”.
Mặc dù hiện tại Giang Sơn bái Tần Cao Văn làm sư phụ nhưng trong lòng hắn Mã Thiên Long vẫn có địa vị nhất định.
Ông Hai bật cười.
“Có thể nào đừng nói chuyện tiếu lâm ở đây không. Tao thấy buồn nôn lắm. Mày đã lựa chọn Tần Cao Văn làm sư phụ mà lại còn quan tâm tao nói gì về Mã Thiên Long cơ à?”
Giang Sơn siết chặt nắm đấm, lạnh lùng lên tiếng: “Hôm nay tôi phải báo thù cho vợ và đại ca của tôi”.
“Dựa vào mày sao?”
Giang Sơn không nói gì.
Hắn nhắm mắt, siết chặt nắm đấm và hít một hơi thật sâu.
Sau đó hắn đột nhiên mở mắt ra và dội thẳng cú đấm về phía ngực của ông Hai.
“Chút trò hề đó mà cũng đòi múa rìu qua mắt thợ, đúng là không biết lượng sức”.
Ông Hai cũng siết nắm đấm tay phải và va chạm trực diện với hắn.
Rầm.
Hai nắm đấm va trạm trong không gian.
Cơ thể của Giang Sơn bay bật ra xa, rơi rầm xuống đất. Hắn cảm thấy miệng hơi ngọt và lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Ông Hai dù không bị thương những cũng bị đánh lui vài bước, cánh tay phải truyền tới cơn đau dữ dội.
Ông ta nhìn Giang Sơn với vẻ kinh ngạc.
Đừng nói là hắn mà đến cả Mã Thiên Long cũng không dám va chạm trực diện với ông ta như vậy.
Như thế thì càng không cần phải nói tới việc đánh bật lùi ông ta.
Vậy mà lúc này Giang Sơn đã khiến ông ta suýt nữa thì bị ngã, mới có hơn một tháng mà thực lực của hắn đã gia tăng nhiều như vậy.
Thật không thể tin được.
Tần Cao Văn trông vô cùng điềm nhiên, anh bình tĩnh nói với Giang Sơn: “Tiếp tục!”
Chương 123: Thù lớn phải trả
Giang Sơn đứng lên, lau khô máu trên miệng, cười hai tiếng rồi nói: “Lão già kia, tôi nhất định sẽ cho ông biết kết cục của việc đắc tội với tôi”.
“Vừa rồi tao chưa dùng hết sức lực, bây giờ không như vừa rồi nữa, tao tuyệt đối sẽ không nương tay”.
Giang Sơn gồng mình lên kìn nén cơn đau đớn trong cơ thể xuống.
Trước khi chưa ra tay với ông Hai, Giang Sơn đã chuẩn bị sẵn tâm lý coi nhẹ cái chết, thực ra vừa rồi hắn không nghĩ hắn lại có thể khiến ông Hai lùi về sau hai bước.
Nhưng không ngờ trong thời gian hơn một tháng ngắn ngủi Tần Cao Văn huấn luyện cho hắn có được hiệu quả kinh người đến vậy.
Hắn nghiêm nghị nói: “Lão già, vừa rồi tôi cũng chưa dùng hết sức đâu”.
Sau đó Giang Sơn lại một lần nữa lao về phía ông Hai.
Cách đánh của hắn vô cùng trực diện, cứ thế tung nắm đấm ra.
Hết cú đấm này đến cú đấm khác, giống như mưa vậy không biết mệt mỏi.
Ông Hai mỗi lần đều đỡ trực diện, cơ thể Giang Sơn hết lần này đến lần khác bay ra xa.
Nhưng hắn cứ hết lần này đến lần khác tiếp tục đứng dậy.
Mỗi lần ông Hai đều lùi về sau vài bước, tay phải của ông ta chốc chốc lại trở nên đau đớn, qua sáu bảy lần đỡ như vậy, ông ta không thể không dùng tay trái ra đỡ.
Nhưng chuyện khiến ông ta cảm thấy nổi da gà đó là chỉ trong vài phút, tay trái của ông ta lại có chút không cầm cự được nữa, ông Hai lúc này mới phát hiện bản thân đã đánh giá thấp Giang Sơn.
Từ đầu đến cuối Tần Cao Văn đều không hề có ý định chuẩn bị ra tay, anh đứng dưới gốc cây to bên cạnh, im lặng quan sát trận đối quyết của hai người.
Điều này khiến trong lòng ông Hai vô cùng kinh ngạc.
Giang Sơn được Tần Cao Văn huấn luyện hơn một tháng, bây giờ thực lực của hắn tuy không thể hoàn toàn trấn áp ông ta, nhưng đã có vẻ sức lực ngang hàng.
Thêm một thời gian nữa thì không biết lợi hại đến mức nào nữa.
Nếu bản thân giao đấu với Tần Cao Văn, thì có thể đỡ được mấy chiêu đây?
Trong đầu ông ta vừa nảy ra suy nghĩ này liền cảm thấy có hơi lo sợ.
Tần Cao Văn thực sự rất mạnh.
Giang Sơn cho dù bị trọng thương nhưng hắn vẫn không có ý định lùi bước, không ngừng đứng lên, tốc độ vẫn không bị ảnh hưởng chút nào.
Bây giờ hắn giống như một con mãnh thú điên cuồng vậy, không biết mệt, cũng không biết đau đớn là gì.
Ngón tay phải của hắn đã bị gãy hai ngón, xương màu trắng lộ rõ ra ngoài, máu tươi chảy xuống không ngừng.
Nhưng từ đầu đến cuối hắn lại không kêu một câu.
Những người khác nhìn Giang Sơn cũng đều sục sôi khí huyết, nhưng không ai trong bọn họ lên tiếng, thần thái trên khuôn mặt cũng khá bình tĩnh.
Đây chính là hiệu quả mà Giang Sơn thường hay tập luyện.
Giang Sơn không chỉ một lần đứng trước mặt bọn họ nói, điều quan trọng nhất của một đội ngũ đó chính là cho dù núi Thái Sơn có sập trước mặt, thì sắc mặt cũng phải điềm tĩnh, ung dung không sợ, cho dù đối mặt với đối thủ hung dữ lớn mạnh như thế nào, cũng đều ung dung đối phó.
Hắn phát huy điểm này rất tốt.
Cơ thể ông Hai không ngừng lùi về sau.
Cuối cùng ông ta đập vào thân cây bên cạnh, tay phải của ông ta cũng chảy máu.
Ông Hai tức giận nói: “Bố mày không muốn chơi với mày nữa, sau đây tao sẽ nghiêm túc cho mày xem”.
Trước đây dựa vào bản thân một mình tung hoành cả thế giới ngầm ở khu Minh Châu, trở thành ông trùm thực sự.
Lẽ nào hôm nay lại thất bại trong tay một tên Giang Sơn tép riu sao?
Thế thì thanh danh một đời của ông ta chắc chắn sẽ bị hủy hoại hết.
Hôm nay cho dù là chết thì ông ta cũng phải chết một cách oanh liệt, chết có ý nghĩa.
Lần này ông Hai trở nên chủ động, ông ta bắt đầu tấn công Giang Sơn một cách dã man.
Ông ta phát huy toàn bộ sức mạnh của bản thân, muốn xử gọn Giang Sơn hoàn toàn trong nửa phút.
Nhưng một lúc sau ông ta liền rơi vào tuyệt vọng, cho dù ông ta có tấn công Giang Sơn điên cuồng đến đâu, thì từ đầu đến cuối Giang Sơn đều ung dung đối phó.
Hết lần này đến lần khác phá được sát chiêu của ông ta.
Bụp!
Cuối cùng Giang Sơn tóm được cơ hội, một cú đấm thẳng vào giữa ngực ông ta.
Ộc!
Sức mạnh của cú đấm đó rất mạnh, ông Hai như thể cảm nhận thấy xương của ông ta gãy mất vài cái, cơ thể lập tức bay ra xa, đập vào một thân cây to.
Sau đó chính là khoảnh khắc khiến ông Hai sống không bằng chết.
Giang Sơn đang ở thế thắng liền nắm giữ cơ hội này, tấn công ông Hai điên cuồng, căn bản không cho đối phương bất cứ cơ hội phản kháng nào, hắn tung hết cú đấm này đến cú đấm khác.
Ngay lập tức đánh cho ngực ông Hai lõm vào trong, máu tươi phun ra ào ạt.
Ông Hai nhìn Giang Sơn, lại nhìn sang Tần Cao Văn một cái, cảm thấy vô cùng khó tin.
Vì sao? Vì sao lại như vậy?
“Dừng lại đi Giang Sơn!”.
Sư phụ lên tiếng, Giang Sơn lập tức dừng lại, hắn đứng sang một bên, cho dù máu trên người vẫn đang chảy xuống, nhưng hắn vẫn vô cùng mạnh mẽ.
“Lão Tam đưa Giang Sơn đi đi”.
“Rõ!”.
Thuộc hạ tên là Lão Tam và hai người khác khênh Giang Sơn lên, đưa hắn ra khỏi rừng.
Ông Hai dựa vào gốc cây lúc này đã chỉ còn thoi thóp thở, ánh sáng trong mắt ông ta cũng đang dần dần tối đi.
“Nói với tôi đây chỉ là giấc mơ đi”.
Ông Hai không ngừng thở dốc.
Ông ta ho hai tiếng rồi nói: “Vì sao? Vì sao đồ đệ của cậu bây giờ lại đánh được cả tôi?”.
Tần Cao Văn đứng trước mặt ông Hai, dửng dưng nói: “Ông có biết trước đó vì sao tôi không ra tay với ông không?”.
Ông Hai lắc đầu.
Ông ta thực sự không rõ.
Tần Cao Văn trả lời: “Vì ngay từ đầu tôi đã không coi ông là đối thủ của tôi, ông nghĩ xem một con sư tử lại sợ một con mèo sao?”.
Lòng ông Hai lập tức chùng xuống, ông ta cảm thấy chân tay lạnh toát.
Cho dù vừa rồi bị thương rất nặng, nhưng đều không bị sốc bằng mấy câu nói mà Tần Cao Văn vừa nói đây.
Giống như bản thân năm xưa cũng vậy, chưa bao giờ coi trọng Tần Cao Văn, đó là cảm giác mà sau khi nắm được sức mạnh tuyệt đối mới có được.
Mặt ông Hai nở nụ cười khổ.
“Từ hôm nay trở đi, cậu chính là ông trùm của thế giới ngầm trong khu Minh Châu rồi”.
Tần Cao Văn cảm thấy có hơi nực cười.
“Ông tưởng ai cũng đều nông cạn như ông sao?”.
Ông Hai cảm thấy như vừa bị tát một cái thật mạnh.
Ông ta khó khăn lắm mới mấp máy miệng nói: “Cậu không có hứng thú với vị trí của tôi?”.
Tần Cao Văn trả lời: “Từ trước tới giờ tôi đều không bao giờ nghĩ đến việc dây vào đám chó hoang mèo dại các ông, là các ông cố tình gây rắc rối cho tôi đấy chứ”.
Ông Hai lại thở dài.
Tần Cao Văn nói đúng.
Trong lòng ông ta nảy lên một sự hối hận tột độ, nếu biết trước thì hay biết mấy.
Nếu ban đầu bản thân không dây vào Tần Cao Văn, có lẽ bây giờ bản thân ông ta vẫn có thể hưởng vinh hoa phú quý đến khi 60, 70 tuổi và cho đến khi già rồi chết đi.
Bây giờ nói gì thì cũng đã muộn rồi.
“Cậu cho tôi chết một cách nhanh chóng đi được không?”.
Ông Hai nhìn Tần Cao Văn, dùng lời lẽ van xin nói, đây là hi vọng duy nhất của ông ấy.
Ông Hai biết hôm nay ông ta không thể thoát khỏi kiếp nạn này.
Ông ta không dám cầu xin Tần Cao Văn tha cho ông ta, chỉ là hi vọng khi ông ta chết có thể không phải đau đớn như vậy.
“Được!”.
Tần Cao Văn cầm một con dao găm ra, nhanh chóng cứa vào cổ họng ông Hai, ông ta giãy giụa hai phút rồi ngã gục xuống đất và chết đi.
Một nhân vật truyền kỳ trong thế giới ngầm khu Minh Châu đã chết đi như vậy.
Tần Cao Văn xử ông ta một cách nhẹ nhàng.
“Đây chính là do ông tự làm tự chịu”.
Đối với ông Hai, Tần Cao Văn không có chút thông cảm nào.
Chương 124: Chấn động toàn thành
Nếu so sánh thì anh còn cảm thấy Mã Thiên Long là một hảo hán thực sự, sẽ không dùng âm mưu quỷ kế, dùng kế sách bỉ ổi để uy hiếp người khác.
Ông Hai thì lại là người bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích.
Đây là loại người mà Tần Cao Văn căm ghét nhất.
Cả khu Minh Châu, đều đang chờ đợi tin tức ông Hai giết chết Tần Cao Văn.
Ngày đầu tiên mọi người không thấy nhận được tin tức này, đều cảm thấy có hơi là lạ.
Dựa vào sự hiểu biết mấy năm nay của bọn họ về ông Hai, sau khi đối phương sát hại một người xong nhất định sẽ công bố thông tin cho tất cả mọi người trong thời gian ngắn nhất.
Thế này là có chuyện gì vậy?
Mọi người tiếp tục chờ đến ngày thứ hai, ngày thứ ba biết đâu sẽ có thể nhận được thông tin chính xác.
Nhưng tình hình vẫn như mấy ngày trước đó.
Ông Hai từ đầu đến cuối vẫn không đưa ra lời công bố nào.
Đến ngày thứ tư, một thông tin quan trọng được tung ra.
Tần Cao Văn không bị sao cả.
Chuyện này đã ngoài dự đoán của mọi người, nhưng đến ngày thứ năm, một tin tức khiến tất cả mọi người chấn động đã hoàn toàn lan truyền khắp khu Minh Châu.
Ông Hai đã chết.
Hơn nữa là bị Tần Cao Văn giết chết.
Ông Hai và mấy trăm thuộc hạ dưới trướng đều toàn bộ bị tiêu diệt, không sót một ai.
Ban đầu mọi người đều nghi ngờ đây là thông tin giả mà ai đó đã ác ý tung ra, nhưng sau đó mọi người hết lần này đến lần khác nhìn thấy Tần Cao Văn xuất hiện trước công chúng và những nơi công cộng.
Còn ông Hai thì lại không thấy bóng dáng đâu.
Rốt cuộc ai mới là người cười đến cuối cùng thì không cần nói mọi người cũng biết.
...
Thời gian gần đây Trương Thiên Khoát vô cùng đắc ý, bố anh ta đã chuyển giao toàn bộ nghiệp vụ của công ty cho anh ta, bố và mẹ hai người đi sống một cuộc sống thanh nhàn.
Mỗi năm chỉ cần cho họ mười triệu là đủ rồi.
Trương Thiên Khoát ở ngoại tỉnh sống hơn một tháng.
Hiện nay không biết gì về chuyện của khu Minh Châu.
Nghĩ rằng chắc bây giờ Tần Cao Văn đã chết rồi cũng nên.
Chờ sau khi quay về, Trương Thiên Khoát vẫn quyết định làm trái ý của bố anh ta, nhất định phải nếm mùi vị của Vương Thuyền Quyên.
Sau đó sẽ giết chết người phụ nữ này.
Người đã phản bội anh ta thì không ai được sống cả.
Quay về khu Minh Châu, người đến đón Trương Thiên Khoát là thư ký của anh ta, một người phụ nữ rất xinh đẹp.
“Sếp Trương!”.
Người phụ nữ đến trước mặt Trương Thiên Khoát, cúi đầu chào đối phương.
“Lái xe đi thẳng đến nhà Vương Thuyền Quyên”.
Trương Thiên Khoát đã không thể chờ được thêm phút giây nào nữa.
Sắc mặt cô thư ký lộ rõ vẻ khó coi.
“E rằng có hơi không tiện ạ”.
Thấy đối phương dám làm trái yêu cầu của bản thân, trong lòng Trương Thiên Khoát vô cùng tức tối: “Cô vừa nói cái gì? Không tiện? Có gì mà không tiện?”.
Cô thư ký đó thở dài nói: “Là thế này ạ...”.
Nhìn biểu cảm do dự của cô ta, trong lòng anh ta cảm thấy không hài lòng: “Thế này thế kia cái gì, tôi muốn gặp Vương Thuyền Quyên ngay”.
“Tần Cao Văn vẫn chưa chết”.
Trên đường đi cô thư ký gọi điện thoại mấy lần, định nói với đối phương thông tin này, nhưng anh ta không hề nghe máy.
Ngay lập tức anh ta trở nên sững sờ.
Trương Thiên Khoát vừa nhìn thư ký vừa run rẩy, chân tay lạnh toát.
Tần Cao Văn chưa chết, sao có thể thế được.
Một lúc sau Trương Thiên Khoát nói: “Chẳng phải ông Hai đích thân đi đối phó với hắn sao? Thằng cha đó sao vẫn còn sống được thế?”.
Trương Thiên Khoát sớm đã biết về thủ đoạn đáng sợ của ông Hai, hơn nữa lần này ông ta còn nắm được điểm yếu của Tần Cao Văn.
Xử lý Tần Cao Văn chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Cô thư ký thở dài nói: “Vì anh ta đã giết chết ông Hai rồi, hơn nữa thuộc hạ dưới trướng ông Hai cũng không tha cho một ai”.
Rầm!
Anh ta lập tức cảm thấy trong đầu anh ta như có cái gì đó muốn nổ tung, cơ thể hơi rung lắc, đứng cũng không vững.
Sau đó anh ta ngất đi.
Cũng không biết bao lâu Trương Thiên Khoát mới mở mắt ra, phát hiện bản thân đã nằm trên chiếc giường của nhà anh ta.
Chuyện đó khiến anh ta rất sốc, cả tháng nay Tần Cao Văn luôn chìm đắm trong giấc mộng đẹp.
Ai ngờ hiện thực đột nhiên giáng cho anh ta cái tát mạnh đến vậy, ai mà chịu nổi chứ.
Trương Thiên Khoát nằm trên giường ho khan mấy tiếng.
Bên ngoài vọng đến tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn, là Vương Chấn Hoa đi tới, ngồi bên cạnh giường.
“Anh không sao chứ?”.
Trương Thiên Khoát nắm chặt tay của Vương Chấn Hoa nói: “Mau nói cho tôi biết đây không phải sự thật đi”.
Thấy biểu hiện của đối phương kích động như vậy, Vương Chấn Hoa nói: “Tôi biết anh có hơi không chịu được sự thật này, lúc đó sau khi biết tin tôi cũng phản ứng không khác gì anh”.
Trương Thiên Khoát cảm thấy vô cùng căng thẳng, sự việc vì sao lại đến nông nỗi này chứ?
“Tần Cao Văn thực sự vẫn chưa chết?”.
Trương Thiên Khoát hỏi.
Vương Chấn Hoa gật đầu trả lời: “Tôi cũng không ngờ mệnh của thằng cha đó lại lớn đến vậy, không những không chết còn giết chết ông Hai luôn”.
“Hắn rốt cuộc vì sao lại làm được như vậy thế?”.
Trương Thiên Khoát nhìn Vương Chấn Hoa hỏi.
Vương Chấn Hoa lắc đầu: “Tôi làm sao mà biết được, tôi cũng không rõ vì sao lại xuất hiện tình cảnh này”.
Giấc mộng đẹp trong lòng hai người đã hoàn toàn tan vỡ.
Biểu hiện của Tần Cao Văn hết lần này đến lần khác khiến bọn họ phải thay đổi cách nhìn.
“Không được, tôi nhất định phải giết chết hắn!”.
Trương Thiên Khoát nắm chặt nắm đấm, hiện rõ vẻ kích động.
Vương Chấn Hoa trả lời: “Tôi và bố tôi hoàn toàn đứng về phía anh, Tần Cao Văn là kẻ địch chung của hai nhà chúng ta”.
Có được sự ủng hộ của nhà họ Vương, Trương Thiên Khoát có thêm phần chắc chắn, giết chết Tần Cao Văn chỉ còn là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nhưng...
Bây giờ đến ông Hai và thuộc hạ của ông ta đều đã bị Tần Cao Văn giết chết.
Bọn họ còn có cách nào để đối phó với Tần Cao Văn?
“Mọi người... có cách nào không?”.
Vương Chấn Hoa nói: “Hôm nay tôi đến đây chính là muốn nói với anh chuyện này, bố tôi nói kế hoạch tiếp theo chúng ta sẽ chia quân ra làm hai”.
Trương Thiên Khoát im lặng lắng nghe, trong lòng anh ta cũng dễ chịu hơn chút.
Hai gia tộc trong ba gia tộc lớn ở khu Minh Châu liên kết với nhau, cùng đi đối phó với Tần Cao Văn, đó chẳng phải chuyện vô cùng dễ dàng sao?
Vương Chấn Hoa nói: “Bây giờ bố tôi đã đi tìm người rồi”.
Nghe thấy Vương Chấn Hoa nói vậy, Trương Thiên Khoát tò mò hỏi: “Tìm người? Tìm ai thế?”.
“Tìm đại tông sư”.
Bây giờ dựa vào cao thủ ở cấp tông sư đã không thể xử được Tần Cao Văn nữa, muốn giết chết Tần Cao Văn cách duy nhất phải nhờ đại tông sư ra mặt.
Trương Thiên Khoát có hơi kích động và hỏi: “Vậy bây giờ đã tìm được người nào chưa?”.
Vương Chấn Hoa lắc đầu trả lời: “Hiện tại vẫn chưa”.
Anh ta có hơi thất vọng nói: “Vậy khoảng bao lâu bác trai mới tìm được người thế?”.
“Nhiều nhất là một tháng”.
Chỉ cần tìm được nhân vật ở cấp đại tông sư, tiêu diệt Tần Cao Văn sẽ vô cùng dễ dàng, cho dù Tần Cao Văn có giỏi đến đâu cũng không thể vượt qua cả cấp đại tông sư trong vòng một tháng.
Nghe thấy câu nói này, Trương Thiên Khoát thở phào nhẹ nhõm.
Trong mắt anh ta lộ ra tia sắc lạnh: “Mày cứ chờ đấy Tần Cao Văn, lần này tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ”.
...
Sau khi tiêu diệt ông Hai, Tần Cao Văn có một thời gian vô cùng yên ổn và hạnh phúc.
Hàng ngày đều ở bên cạnh Đóa Đóa, đọc sách, chơi bóng với cô bé, rồi kể chuyện cho cô bé nghe.
Hoặc đến công ty của Vương Thuyền Quyên lượn lờ vài vòng.
Chương 125: Tình huống nguy cấp
Sau khi Đóa Đóa tan học, Tần Cao Văn ngồi trong xe và hỏi: “Đóa Đóa muốn ăn gì nào?”
Đóa Đóa nhìn anh với đôi mắt tròn xoe và trả lời: “Dạ ăn gì cũng được ạ”.
Anh xoa đầu cô con gái đáng yêu và nói: “Đương nhiên là chỉ cần con thích thì nhất định bố sẽ mua”.
Nghĩ ngợi một lúc, Đóa Đóa nói: “Vậy con muốn ăn kem có được không ạ?”
Tần Cao Văn ra vẻ nghiêm túc: “E rằng không được rồi. Trước mẹ có nói, không thể cho con ăn kem được, rất dễ bị đau bụng”.
Đóa Đóa thất vọng lắm, xịu mặt xuống và nói: “Tại sao ạ? Giờ con không thích ăn những thứ khác, chỉ muốn ăn kem thôi, bố hứa đi mà, đi mà!”
Nhìn bộ dạng đáng yêu của con gái, Tần Cao Văn như tan chảy, sao có thể không mua kem cho con bé chứ.
Anh đáp lại: “Không thành vấn đề, bố đồng ý. Dù con muốn ăn gì bố cũng mua cho con”.
Đôi mắt cô bé càng mở to hơn, cô bé hào hứng nói: “Thật không ạ?”
“Ừm”.
Gần đây Đóa Đóa có một cái răng sâu, thái độ của Vương Thuyền Quyên hết sức kiên quyết, tuyệt đối không cho cô bé ăn đồ ngọt, đồ lạnh.
Giờ đã hơn một tháng Đóa Đóa không được ăn kem rồi, lại đúng lúc ngày hè nóng nực nên cô bé them lắm.
Thấy bố đồng ý, cô bé vui lắm.
Tần Cao Văn lái xe tới tiệm kem, mua cho Đóa Đóa hai que kem. Khi anh đang định lên xe thì bỗng nghe thấy có tiếng chửi rủa ở bên cạnh vọng lại.
“Mắt mù à mà dám ngáng đường ông?”
Tiếng cãi vã lập tức thu hút sự chú ý của Tần Cao Văn khiến anh quay qua nhìn.
Một đám người vây lấy một người ăn mày và không ngừng đấm đá người này.
Người ăn mày ôm chặt đầu, co cụm lại, không dám làm gì, cả cơ thể run lên bần bật.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Tần Cao Văn khẽ chau mày.
Trong đó có một người đàn ông cỡ gần trăm cân siết nắm đấm chuẩn bị ra tay với người ăn mày. Tần Cao Văn lập tức quát lên: “Làm cái gì vậy, dừng lại”.
Người đàn ông dừng tay, quay qua nhìn Tần Cao Văn với vẻ khinh miệt.
“Mày là cái thá gì mà dám lo chuyện bao đồng?”
Tần Cao Văn trông vô cùng lạnh lùng: “Các người mau xin lỗi người ta”.
Cả đám nghe thấy vậy thì nhìn nhau, sau đó cùng bật cười ha hả.
Chẳng ai thèm để tâm tới lời nói của Tần Cao Văn.
Bọn họ giống như nghe thấy chuyện tiếu lâm vậy.
Não của Tần Cao Văn có phải là úng nước không?
Mà bắt bọn họ xin lỗi một tên ăn mày?
Dựa vào cái gì chứ?
Người đàn ông hung dữ kia nói: “Nếu ông không xin lỗi thì mày làm được gì nào?”
Tần Cao Văn nghiêm túc đáp lại: “Tôi sẽ đánh phế anh”
Đóa Đóa nằm bò ra cửa sổ, cầm que kem trong tay nhìn bố với vẻ mặt tươi rói.
Cả đám đông lại bật cười nắc nẻ.
Người đàn ông kia lạnh lùng đáp lại: “Có giỏi thì mày nói lại lần nữa xem?”
Rõ ràng là đối phương chẳng thèm bận tâm tới lời uy hiếp của Tần Cao Văn, họ chỉ coi nó là trò cười.
Tần Cao Văn nói lại một lần nữa: “Tôi sẽ đánh tất cả các người thành những kẻ tàn phế”.
Người đàn ông kia lạnh mặt: “Người anh em, đừng lắm lời với tên đó, đập chết nó đi”.
“Vâng!”
Cùng với tiếng mệnh lệnh vang lên thì cả đám lao về phía Tần Cao Văn, dồn anh vào chính giữa.
Nhưng bọn chúng còn chưa kịp ra tay thì đã có tiếng động ầm ầm vang lên không ngớt.
Người đàn ông kia còn chưa kịp phản ứng thì đá thấy đám anh em của mình đều giống như diều đứt dây bay bật lại, tông rầm rầm vào những chiếc xe hai bên đường.
Người đàn ông kia hóa đá.
Hắn nhìn Tần Cao Văn với vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
Tần Cao Văn chắp tay sau lưng, dần dần tiến lại gần người đàn ông khiến cho hắn phải lùi về phía sau.
Hắn chỉ vào Tần Cao Văn, lắp bắp lên tiếng: “Mày định làm gì, tao nói cho mày biết, đừng bước qua đây nếu không đừng trách…”
Bốp!
Hắn còn chưa nói hết thì Tần Cao Văn đã tát bôm bốp vào mặt hắn.
Lực tát vô cùng bá đạo, khiến hắn bay bật ra sau đập mạnh vào bức tường.
Người đàn ông biết mình không phải là đối thủ của Tần Cao Văn, nếu cứ thế này sẽ bị đánh phế cho tới chết nên hắn cố tình giả vờ bị ngất và cứ nằm thườn thượt ra đấy không chịu dậy.
Ngay sau đó Tần Cao Văn đi tới trước mặt người đàn ông và nói: “Sau khi ngất mà đánh nữa thì có vẻ sẽ càng thú vị hơn”.
Nói tới đây Tần Cao Văn siết chặt nắm đấm, đang định đập cho người đàn ông thêm một trận nữa thì hắn đột nhiên ngồi dậy và gầm lên: “Sao con người anh lại thế được chứ? Tôi đã ngất ra đó rồi mà còn muốn đánh”.
Tần Cao Văn ngồi xuống cười nói: “Đừng có giở trò đó trước mặt tôi”.
Rầm!
Đầu của hắn đập mạnh vào tường. Lần này hắn ngất thật sự.
Tần Cao Văn nhìn hắn và nói: “Đây chính kết cục của việc đối đầu với tôi”.
Tần Cao Văn đi tới trước mặt người ăn xin, người này vẫn ngồi ôm đầu, co cụm một góc tường và run rẩy.
“Không sao nữa rồi, bọn họ đã bị tôi giải quyết rồi”.
Thế nhưng người ăn xin vẫn không ngẩng đầu.
Tần Cao Văn lấy ra vài trăm tệ đặt xuống đất: “Bị đánh thành ra như vậy, mau tới bệnh viện xem thế nào, đừng để bị nhiễm trùng, chỗ tiền này cứ giữ lấy nhé”.
Tần Cao Văn đứng dậy rời đi. Người ăn xin nhìn theo bóng lưng anh và đột nhiên hét lên: “Anh Tần?”
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. Tần Cao Văn nhìn, đó là một cô gái, dù tóc tai rối bời nhưng vẫn có thể nhận ra đó là một người đẹp.
Đợi đã…đây là...
"Tiểu Điệp sao?"
Người ăn xin đứng dậy, lao về phía Tần Cao Văn và ôm chầm lấy anh.
Cô gái vừa khóc nức nở vừa nói: "Anh Tần, thật không ngờ lại là anh".
Thấy cô xuất hiện đột ngột, Tần Cao Văn cũng cảm thấy bất ngờ.
Anh nói với Tiểu Điệp: "Tiểu Điệp, có thể nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì không? Sao em lại thành ra thế này?"
Tần Cao Văn là trẻ mồ côi.
Từ lúc ba tuổi tới mười tuổi luôn sống trong nhà Tiểu Điệp, bố mẹ cô đã nhận nuôi anh.
Trong lòng Tần Cao Văn, anh đã sớm coi Tiểu Điệp như là em gái ruột. Gia cảnh nhà cô ấy khá giả. Sao lại trở thành ăn xin được chứ?
"Chú Trần thế nào rồi?"
Tiểu Điệp nghe thấy Tần Cao Văn nhắc tới bố mình thì càng khóc to hơn. Rõ ràng là cô gái đang hết sức đau lòng.
"Bố em, bố em..."
Tần Cao Văn biết là chuyện đau lòng nên vội vàng an ủi: "Tiểu Điệp, đừng buồn, có gì từ từ nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Bố em mất rồi, bị người của gia tộc khác đánh chết...Hơn nữa bọn họ còn chiếm hết tài sản của nhà em".
Tiểu Điệp khóc mỗi lúc một lớn hơn.
Tần Cao Văn cảm thấy thật đau lòng khi nhìn thấy cảnh tượng này.