Ầm!
Âm thanh rõ rệt vang lên ở đầu bên kia điện thoại khiến đầu óc Mã Thiên Long kêu ong ong.
Hắn đứng sững nơi đó, dường như mất đi tri giác, không nhúc nhích nhìn Tần Cao Văn, trong mắt ngập tràn vẻ khó tin.
Sao chuyện lại thành ra thế này?
Để đề phòng kế hoạch thất bại, hắn đã định ra ba phương án, kết quả mỗi một phương án đều bị Tần Cao Văn đánh phủ đầu.
Hắn vốn có thái độ kiên định, bây giờ cũng không khỏi nghi ngờ, phải chăng trong bang phái mình có gián điệp.
Nếu không thì vì sao Tần Cao Văn lại có thể biết rõ mỗi bước hành động của mình như lòng bàn tay.
Người này quá đáng sợ!
Những người lao động nghe được câu nói này thì thở phào nhẹ nhõm, đồng thời bọn họ cũng nhìn Tần Cao Văn với ánh mắt tràn đầy cuồng nhiệt và sùng bái.
Người đàn ông trước mắt không những giỏi đánh đấm, mà còn suy nghĩ chu đáo, biết bày mưu tính kế, mọi hành động của kẻ địch đều nằm trong lòng bàn tay của anh.
Đám người phía sau Mã Thiên Long thì kinh ngạc đến sững người.
Bọn họ đã đi theo Mã Thiên Long mấy chục năm, biết đại ca của mình lợi hại thế nào. Đại ca chưa bao giờ thua kém trên phương diện bày ra âm mưu thủ đoạn, nhưng lần này lại bị Tần Cao Văn đánh bại một cách thảm hại.
Mã Thiên Long bình tĩnh nói: “Anh biết rồi”.
Sau đó, hắn cúp điện thoại, nói với Mã Thiên Long: “Tôi rất tò mò, làm sao anh biết được tôi sẽ chia binh hai đường ra tay với con gái anh?”.
“Trực giác!”.
Tần Cao Văn khinh thường nói: “Nếu tôi đã quyết tâm muốn bảo vệ con gái tôi an toàn, chắc chắn sẽ làm được đến mức không để xảy ra sai sót nào. Tôi chỉ cho con bé nghỉ học thì không đủ, nếu người của anh không thấy con bé ở trường chắc chắn sẽ tìm đến nhà”.
Đến lúc đó, để Đóa Đóa ở nhà một mình sẽ bị bọn họ bắt. Vì vậy, anh suy nghĩ trên góc độ của kẻ địch, lập kế phản sát.
“Vậy vì sao trong phòng lại có giọng nói của nó?”.
Tần Cao Văn trả lời: “Tôi đã dùng máy thu âm thu trước, tính thời gian có lẽ các anh sắp đi, thế là cài thời gian mở máy thu âm, cố tình dụ dỗ đàn em của anh vào phòng con gái tôi. Đến lúc đó, bom hẹn giờ nổ, chuyện gì sẽ xảy ra chắc không cần tôi nói nữa nhỉ?”.
Mặc dù đối diện với cú sốc như vậy, nhưng biểu hiện của Mã Thiên Long vẫn khá bình tĩnh.
Lần này, hắn thật sự khâm phục Tần Cao Văn.
Lần trước Vương Bưu thất bại thảm hại, Mã Thiên Long khịt mũi khinh thường, cho rằng thực lực của Vương Bưu quá kém mới bị Tần Cao Văn giải quyết dễ dàng như vậy.
Nhưng trải qua tình huống tương tự, cuối cùng Mã Thiên Long cũng hiểu được sự đáng sợ của Tần Cao Văn.
Mới đấu với Tần Cao Văn hơn một tuần mà đàn em dưới quyền mình đã tổn thất mấy chục thành viên, còn tiếp tục như vậy thì có lẽ hắn sẽ phải đối mặt với tình trạng giống như Vương Bưu.
Toàn quân bị diệt!
Bộp bộp!
Hắn không khỏi vỗ tay, nói với Tần Cao Văn: “Anh là một người khiến tôi rất khâm phục”.
Tần Cao Văn không nói gì.
“Tôi thừa nhận anh là một đối thủ rất đáng sợ, lợi hại hơn tôi tưởng nhiều. Chẳng trách tên Vương Bưu tinh trùng lên não kia lại bị anh giết chết”.
Tần Cao Văn nghiêm mặt lại nói: “Đám khốn nạn đó động đến vợ tôi, tôi chắc chắn không tha cho bọn họ”.
“Được, ván cờ này tôi thừa nhận là tôi đã thua”.
Lần này, Mã Thiên Long thua tâm phục khẩu phục.
Tần Cao Văn quay sang nói: “Giữa tôi và anh không có thù oán gì sâu đậm, cho nên tôi có thể tha cho anh và thuộc hạ của anh. Tôi không cho phép các anh nhắm đến địa bàn này nữa, tôi muốn xây nơi này thành khu vui chơi tặng cho con gái tôi”.
Những người lao động ở bên cạnh nghe thấy vậy đều âm thầm kinh ngạc, ban đầu bọn họ cứ tưởng rằng Tần Cao Văn xây khu vui chơi là để làm ăn, không ngờ chỉ là làm quà sinh nhật tặng con gái.
Có tiền quả nhiên thích làm gì thì làm.
“Anh muốn tôi từ bỏ như vậy thì không có cửa đâu!”.
Chuyện Mã Thiên Long đã xác định thì tuyệt đối không có khả năng thay đổi.
Tần Cao Văn xoa xoa nắm đấm, khớp xương phát ra tiếng kêu to rõ, lạnh lùng nói: “Anh đã không biết điều như vậy, tôi cũng không ngại cho anh và thuộc hạ của anh đều nằm lại đây”.
Cái gọi là nằm lại đây ai nghe cũng hiểu.
“Anh có dám đấu với tôi một trận quang minh chính đại hay không?”.
Tần Cao Văn ung dung nói: “Không thành vấn đề”.
“Được, quay về tôi sẽ gửi thư khiêu chiến cho anh, ba ngày sau chúng ta quyết chiến cao thấp trên đỉnh lầu Minh Châu, người thắng sẽ được quyền nắm giữ mảnh đất này, thế nào?”.
Tần Cao Văn đồng ý một cách vô cùng thoải mái: “Không thành vấn đề”.
“Được, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy!”.
Đàn em của Mã Thiên Long thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ đại ca nhà mình đã là nhân vật bán bộ tông sư, thực lực vô cùng xuất chúng, một mình có thể đánh lại mười người bình thường.
Tần Cao Văn quyết đấu với Mã Thiên Long chắc chắn sẽ thua, đến lúc đó, mảnh đất này vẫn sẽ thuộc về tay Mã Thiên Long.
Không hiểu Tần Cao Văn nghĩ thế nào, ai cho anh ta cái gan lớn như vậy, dám tiếp nhận lời khiêu chiến của Mã Thiên Long.
“Vậy ba ngày sau chúng ta gặp lại!”.
“Một lời đã định!”.
…
Đợi tất cả người đều đã rời đi, chủ thầu ở một bên đi tới, nói với Tần Cao Văn: “Anh Tần, vừa rồi anh hơi lỗ mãng”.
“Vì sao?”.
Chủ thầu đã học xong đại học, là người khá có văn hóa trong tất cả những người lao động, cũng khá hiểu biết về một số thế lực ngầm ở vùng đất Minh Châu.
Anh ta lo lắng trả lời: “Tôi nghe nói người tên Mã Thiên Long này là một bán bộ tông sư, một mình hắn có thể đánh được mấy chục người”.
“Cho nên?”, Tần Cao Văn tỏ ra hờ hững.
Chủ thầu nói với Tần Cao Văn: “Tôi nghe nói bán bộ tông sư đều rất lợi hại, lẽ nào anh cũng là bán bộ tông sư? Nếu không thì anh không thể đánh thắng hắn đâu”.
“Tôi không phải”.
Chủ thầu gãi đầu, lại hỏi: “Vậy bây giờ anh là tiểu tông sư?”.
Tần Cao Văn cười, chế nhạo một câu: “E rằng cả đời tôi cũng không thể trở thành tông sư”.
“Vì… vì sao?”.
Bọn họ đều nhìn Tần Cao Văn với vẻ rất hiếu kỳ, rõ ràng anh có sức mạnh ghê gớm, bây giờ còn trẻ tuổi, nỗ lực mấy chục năm là có thể trở thành nhân vật cấp bậc tông sư.
Tần Cao Văn có chút buồn cười. Bây giờ, đừng nói là một bán bộ tông sư, cho dù là mấy nghìn mấy vạn tông sư, anh cũng có thể dễ dàng giải quyết trong nháy mắt.
Tần Cao Văn có thiên phú tu luyện cực kì cao, mới mười hai tuổi đã trở thành nhân vật cấp bậc tông sư. Hơn nữa, chỉ dừng lại ở cấp bậc đó hai tháng hơn đã trở thành đại tông sư.
Anh không biết là một tông sư thì có cảm giác như thế nào, bởi vì anh đã quên mất từ lâu.
Mã Thiên Long dùng cách khác để tranh đoạt mảnh đất này thì có lẽ còn tăng thêm chút khả năng.
Chọn cách quyết đấu với anh…
Thế thì nực cười quá!
Tần Cao Văn quay người đi vào phòng con gái, Đóa Đóa chạy ào tới, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào.
“Chú siêu nhân, khi nãy ở ngoài xảy ra chuyện gì vậy ạ?”.
Tần Cao Văn nói với con gái: “Không có gì, vừa rồi chú ra ngoài dạy dỗ vài người xấu”.
Con gái hiểu ra, gật đầu đáp: “Chú siêu nhân, cháu thấy chú rất tài giỏi, cháu rất ngưỡng mộ chú”.
Chương 52: Bàn tán xôn xao
Không lâu sau, một tin tức nặng ký tạo nên làn sóng mạnh mẽ trên diễn đàn Internet của thành phố Minh Châu, trở thành chủ đề tranh luận của cư dân mạng trong lúc trà dư tửu hậu, hơn nữa độ hot liên tục nâng cao, nhất thời gây xôn xao dư luận.
Hầu hết mọi người đều đang bàn luận về chuyện này.
Mã Thiên Long sắp quyết đấu với Tần Cao Văn.
Mã Thiên Long là người như thế nào, đương nhiên người dân ở thành phố Minh Châu đều hiểu rõ, nhưng Tần Cao Văn rốt cuộc là ai thì bọn họ chưa từng nghe qua.
Trước ngày hôm nay, bọn họ chưa bao giờ nghe thấy bất cứ tin tức nào về anh.
Thậm chí, nhiều người còn bắt đầu tìm kiếm tin tức về thân phận của Tần Cao Văn, nhưng tìm một hồi lâu cũng chỉ thấy những tin tức vụn vặt.
Sau đó có người tung tin, Tần Cao Văn chỉ là một tên côn đồ thực lực yếu kém, một kẻ hoàn toàn vô dụng.
Trong thời gian ngắn, trên mạng lan tràn những bình luận tiêu cực về Tần Cao Văn, đủ kiểu chửi rủa xuất hiện không dứt.
“Anh ta điên rồi sao?”.
“Mặc dù tôi không biết người tên Tần Cao Văn này là ai, nhưng tôi rất thương hại anh ta, bởi vì anh ta không sống được bao lâu nữa”.
“Có phải đầu óc anh ta có vấn đề không? Thế mà lại chọn cách quyết đấu với Mã Thiên Long, người ta là nhân vật bán bộ tông sư đấy”.
…
Theo bọn họ thấy, bất kể thực lực của Tần Cao Văn có lợi hại hơn Mã Thiên Long hay không, lần quyết đấu này anh chắc chắn sẽ thua.
Mã Thiên Long có thể đứng vững chân ở thành phố Minh Châu, ngoại trừ vì thực lực bản thân hắn, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, đó là sau lưng hắn có chỗ dựa rất lớn.
Thiên Lôi tông sư ở núi Thiên Lôi là sư phụ của hắn, một nhân vật cấp bậc tông sư thực thụ, có thể dùng tay không chắn đạn, thậm chí chạy trên mặt nước.
Nếu Tần Cao Văn thật sự đánh bại được Mã Thiên Long, Thiên Lôi tông sư chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Người vốn đã ẩn cư nhiều năm như ông ta sẽ chủ động xuống núi, xử gọn Tần Cao Văn.
Đến lúc đó, tình thế của Tần Cao Văn sẽ trở nên vô cùng tồi tệ.
Bây giờ, Tần Cao Văn lựa chọn bị Mã Thiên Long đánh chết có lẽ sẽ là kết cục may mắn hơn một chút.
…
“Rốt cuộc anh nghĩ sao vậy?”.
Tối hôm đó, Tần Cao Văn đón Vương Thuyền Quyên tan làm về, cô ngồi trên xe, mặt lộ vẻ bất mãn, mắng anh: “Có phải anh không muốn sống nữa không?”.
Lần trước, Tần Cao Văn một mình giết chết Vương Bưu và mấy chục cao thủ thuộc hạ của hắn đã để lại ấn tượng rất sâu sắc cho Vương Thuyền Quyên.
Cô biết Tần Cao Văn rất giỏi đánh đấm, nhưng lần này chẳng khác nào châu chấu đá xe, lấy trứng chọi đá.
Anh có thể đánh thắng Mã Thiên Long được sao?
Ba ngày nữa, một khi hai người chiến đấu với nhau, Tần Cao Văn sẽ chết chắc.
Anh nhìn thẳng về phía trước, nói một cách bình tĩnh: “Chỉ một Mã Thiên Long chẳng là gì cả”.
“Chẳng là gì?”.
Cô nhìn Tần Cao Văn, lại nói: “Em đã nói với anh, trong ba thế lực ngầm ở thành phố Minh Châu chúng ta, Vương Bưu là yếu nhất. Dù là thực lực toàn thể hay thực lực cá nhân, Mã Thiên Long đều lợi hại hơn Vương Bưu gấp mười lần”.
“Ừ, anh biết”, Tần Cao Văn trả lời vô cùng qua loa.
Một Mã Thiên Long thì gây ra sóng gió gì được?
Khi xưa anh ở thế giới ngầm, mỗi năm chấp hành nhiệm vụ phải giết đến mấy chục người cấp bậc tông sư.
Bán bộ tông sư vẫn chưa cần đến anh ra tay, cấp dưới của anh cũng có thể giải quyết.
Thật sự không hiểu Vương Thuyền Quyên lo lắng cái gì.
Cô đưa điện thoại di động đến cho Tần Cao Văn, nói: “Anh tự xem đi”.
Tần Cao Văn liếc nhìn nội dung được lan truyền trên mạng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh. Đối với cách nghĩ của dân mạng, anh chỉ cảm thấy hơi buồn cười.
Trong tình huống không biết thực lực thật sự của anh mà đã đưa ra kết luận, đúng là ngu xuẩn.
“Anh biết rồi, họ nghĩ thế nào là chuyện của họ”.
“Hứa với em, anh lên mạng đăng một bài thông báo, nói rằng anh tình nguyện nhận thua được không?”.
Giọng nói của Vương Thuyền Quyên trở nên dịu dàng hơn, bất giác đặt tay lên vai Tần Cao Văn, nói với vẻ mặt rất nghiêm túc: “Anh đối với bọn em mà nói rất quan trọng, em và Đóa Đóa không thể mất anh được”.
“Em yên tâm, hắn thật sự không phải đối thủ của anh”.
Chuyện mà Tần Cao Văn đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được.
Ở nhà họ Dương.
“Con trai, có liên lạc được với người của bang Huyền Thiên chưa?”.
Dương Hạo đốt điếu thuốc, dựa vào ghế sofa, đáp lại: “Đã liên lạc xong xuôi cả, có chuyện gì không bố?”.
Dương Thiên Nguyên vô cùng phấn chấn, đến bên cạnh con trai, nói: “Con gọi điện thoại cho người đó nói tạm thời không cần qua đây nữa”.
“Sao thế ạ? Không phải đã hẹn ba ngày sau sẽ giết Tần Cao Văn sao?”.
Dương Hạo hơi bất mãn với lời bố mình nói. Hai ngày nay, anh ta không xem điện thoại, mãi lo liên lạc đơn tuyến với bang Huyền Thiên.
“Có lẽ Tần Cao Văn không sống nổi qua ba ngày nữa”, Dương Thiên Nguyên nói có chút đắc ý.
Nghĩ tới ngày hôm đó, Tần Cao Văn tỏ thái độ kiêu ngạo trước mặt ông ta, Dương Thiên Nguyên đã tức đến mức không nhịn nổi.
Rõ ràng ông ta đã chủ động đến cửa cầu xin, hi vọng Tần Cao Văn có thể tha cho Dương Hạo một mạng, nhưng Tần Cao Văn lại khăng khăng không chịu.
Đã vậy thì đừng trách ông ta không khách sáo.
Dương Hạo lập tức nổi hứng thú, vội hỏi bố mình: “Xảy ra chuyện gì rồi ạ?”.
“Cậu ta sắp quyết đấu với Mã Thiên Long”.
Dương Hạo đứng dậy khỏi ghế sofa, nhìn bố mình, không tin nổi hỏi: “Bố, bố nói thật sao?”.
“Sự thật một trăm phần trăm”.
Ban đầu Dương Thiên Nguyên biết được chuyện này cũng không tin được, không ngờ trên đời lại có kẻ không biết điều, dám chủ động chọc vào Mã Thiên Long. Sau đó, đọc những lời bàn tán xôn xao trên mạng, ông ta mới miễn cưỡng chấp nhận chuyện này.
Dương Hạo ngồi trên ghế sofa, gương mặt hiện rõ vẻ vui mừng, anh ta không thể ngờ sự việc lại phát triển thuận lợi như vậy.
Trước kia, anh ta cũng từng nghĩ đến chuyện mượn tay Mã Thiên Long để đối phó với Tần Cao Văn, nhưng sau đó đã xua tan ý nghĩ này, bởi vì hắn ra giá còn cao hơn cả Vương Bưu.
Nhưng bây giờ… tình hình đã khác.
Đúng là trời giúp ta!
“Ba ngày sau anh ta chết chắc rồi”.
Dương Hạo dựa vào ghế sofa, không nhịn được tưởng tượng về chuyện giữa anh ta và Vương Thuyền Quyên sau khi Tần Cao Văn chết.
Bây giờ, thái độ của Dương Hạo với Vương Thuyền Quyên đã thay đổi trăm tám mươi độ, không còn xem cô như nữ thần tít trên cao nữa, mà là một người phụ nữ bình thường nhất.
Đợi sau khi Tần Cao Văn bị Mã Thiên Long giết chết, Dương Hạo nhất định phải có được Vương Thuyền Quyên.
Dù có phải sử dụng thủ đoạn cực đoan nhất, anh ta cũng nhất định phải đạt được mục đích.
…
“Chồng ơi, chồng!”.
Từ Hạo đang chìm trong giấc mơ thì bị vợ mình gọi dậy. Ông ta dụi mắt, nhìn Mã Linh Nhi hỏi: “Có chuyện gì thế vợ?”.
Mã Linh Nhi nói: “Anh mau nhìn này!”.
Từ Hạo vốn còn đang buồn ngủ, đọc được tin tức lan truyền trên mạng thì lập tức tỉnh táo hẳn lên, ngồi thẳng người dậy.
Từ Hạo nói với Mã Linh Nhi: “Vợ, đây không phải ảo giác chứ?”.
“Không phải, không phải, em đã thuê người xác nhận rồi, người tình của Vương Thuyền Quyên sắp quyết đấu với Mã Thiên Long”.
Từ Hạo lạnh lùng cười: “Tốt quá, thằng khốn đó chết chắc rồi”.
Mọi sự nhục nhã mà ông ta phải chịu đựng khi trước vẫn còn hiện rõ ràng ở trước mắt.
Chương 53: Bị cô lập
Ngày hôm đó, Từ Hạo tham gia bữa tiệc với mục đích làm quen với một số nhân vật nổi tiếng trong xã hội, để họ cất nhắc ông ta, con đường sau này của ông ta sẽ bằng phẳng hơn. Nhưng kết quả cuối cùng lại hoàn toàn trái ngược.
Sau khi trở về, thành tích công việc của công ty ông ta xuống dốc không phanh, càng lúc càng nhiều đối tác hủy hợp tác giữa hai bên.
Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, ông ta đã tổn thất hàng triệu tệ.
Mỗi lần Từ Hạo nhớ tới Tần Cao Văn là lại căm hận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Ông ta cũng muốn thuê vài sát thủ giết chết Tần Cao Văn mới hả dạ, nhưng năng lực kinh tế hiện giờ quả thật không cho phép.
Nào ngờ Mã Thiên Long cũng nhắm vào Tần Cao Văn.
Từ Hạo nhìn Mã Linh Nhi nói: “Vợ, ngày tháng tốt đẹp của chúng ta sắp tới rồi”.
Theo cách nghĩ của Mã Linh Nhi, bây giờ Vương Thuyền Quyên chẳng qua là cáo mượn oai hùm. Nếu không có Tần Cao Văn, Vương Thuyền Quyên ngay cả con chó cũng không bằng.
“Chồng, em có một cách này!”, Mã Linh Nhi chợt nghĩ ra một kế, nhìn Từ Hạo, gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười lạnh lùng.
“Vợ, em định làm gì?”.
Cô ta lại không trả lời.
…
Vương Thuyền Quyên phát hiện hôm nay tất cả đồng nghiệp của mình đều hơi kỳ lạ, ai cũng không muốn nói chuyện với cô, chỉ có một mình Tiểu Vương là vẫn như trước.
Vương Thuyền Quyên bình dị dễ gần, nhân duyên trong công ty không tệ, bất kể nam nữ đều có thể hòa hợp với cô, nhưng hôm nay ai cũng xa lánh cô.
Chuyện này quả thực khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
“Tiểu Triệu, bây giờ tôi xuống dưới lấy nước, có cần tôi lấy giúp cô không?”.
Tiểu Triệu là một người đồng nghiệp của cô, ngồi ngay phía bên trái cô. Lúc trước, mỗi lần cô đi lấy nước, Tiểu Triệu đều sẽ nhờ cô lấy giúp.
Tiểu Triệu liếc nhìn Vương Thuyền Quyên, nói: “Không cần đâu, tôi cũng có tay”.
Nói rồi cô ta đứng lên, lắc lư eo đi đến phòng nấu nước.
“Tiểu Vương, hôm nay làm sao vậy? Sao mọi người đều kỳ lạ thế?”.
Tiểu Vương tiến sát lại gần Vương Thuyền Quyên, tay chống cằm hỏi: “Chị Thuyền Quyên, chị không biết thật sao?”.
“Không biết!”, Vương Thuyền Quyên lắc đầu, vẻ mặt đầy hoang mang.
Tiểu Vương than thở: “Bây giờ mọi người đều cảm thấy chị giống như sao chổi, nếu thân thiết với chị thì sẽ gặp xui xẻo”.
“Vì sao?”, Vương Thuyền Quyên nhíu mày, không hiểu nổi.
“Bọn họ nói ngày xưa chị khắc chết bố của Đóa Đóa, bây giờ người đàn ông có quan hệ khá thân thiết với chị lại sắp bị khắc chết”.
Vương Thuyền Quyên tất nhiên hiểu rõ người đàn ông mà Tiểu Vương nhắc tới là ai.
“Bây giờ Tần Cao Văn còn đang yên lành, sao anh ấy lại bị chị khắc chết?”, Vương Thuyền Quyên kích động nói.
“Chị Thuyền Quyên, rốt cuộc chị không hiểu thật hay là giả vờ không hiểu vậy? Không lẽ chị chưa thấy tin tức lan truyền trên mạng đó à? Anh ta sắp quyết đấu với Mã Thiên Long”.
Lại là chuyện này!
Mấy hôm nay, những người quen biết Vương Thuyền Quyên và biết mối quan hệ giữa cô với Tần Cao Văn đều khuyên cô không chỉ một lần, bảo hai người bọn cô mau chóng thu dọn đồ đạc chạy trốn.
Tần Cao Văn không thể nào là đối thủ của Mã Thiên Long.
“Hóa ra là vậy!”, Vương Thuyền Quyên thở dài, trên mặt hiện lên nụ cười khổ sở.
Mã Linh Nhi mang giày cao gót lộp cộp đi tới, nhìn Vương Thuyền Quyên nói: “Vương Thuyền Quyên, mai là ngày tên vô dụng kia quyết đấu với anh Mã, đợi Tần Cao Văn chết rồi, tôi xem cậu có thể ngông cuồng đến lúc nào”.
Vương Thuyền Quyên vốn không phản cảm gì nhiều về Mã Linh Nhi, nhưng cô ta cứ luôn miệng nói Tần Cao Văn sẽ chết khiến cô rất bất mãn.
“Sao cậu biết anh ấy chắc chắn không đánh lại Mã Thiên Long?”.
Không chỉ có Mã Linh Nhi, nhiều người trong văn phòng đều cười phá lên.
“Mọi người nghe đi, Vương Thuyền Quyên cũng bắt đầu nói năng hồ đồ rồi, người chồng vô dụng của cô ta có thể đánh thắng Mã Thiên Long sao?”.
Trước kia, nhiều lúc Mã Linh Nhi chăm chọc Vương Thuyền Quyên, mọi người trong văn phòng còn im lặng, nhưng lần này chiến tuyến của bọn họ lại thống nhất một cách đáng kinh ngạc.
“Cô ta đang nằm mơ giữa ban ngày à?”.
“Tôi thấy nếu cô ta biết điều thì mau đưa Tần Cao Văn cùng nhau đi trốn đi thì hơn”.
“Một ngón tay của Mã Thiên Long là đủ để giết chết tên Tần Cao Văn kia”.
…
Mỗi câu mỗi chữ giống như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào lồng ngực Vương Thuyền Quyên, khiến cô không nhịn được trào nước mắt.
“Mấy người ở đó nói bậy gì vậy!”.
Cuối cùng Tiểu Vương cũng không nghe nổi nữa, đập bàn đứng dậy, lớn tiếng quát: “Mấy người các người đúng là quá đáng! Bình thường chị Thuyền Quyên đối xử với mấy người thế nào? Bây giờ chị ấy gặp chút khó khăn, mấy người không giúp chị ấy thì thôi lại còn bỏ đá xuống giếng, sao ai cũng cư xử ghê tởm như vậy?”.
Không ai nghe lọt tai lời nói của Tiểu Vương, cô ấy chỉ nhận lại những lời phản bác điên cuồng hơn.
“Bọn tôi vốn chỉ nói sự thật, người phụ nữ này là sao chổi, ai mà thân thiết với cô ta đều sẽ chết”.
“May quá, lúc trước tôi chẳng nói chuyện gì nhiều với cô ta, người ta là tiểu thư thuần khiết thanh cao, không để vào mắt những người nghèo khó như chúng ta”.
“Đáng thương cho người tình tên Tần Cao Văn của cô ta, đến lúc đó chắc sẽ bị Mã Thiên Long đánh cho sống không bằng chết”.
…
Vương Thuyền Quyên siết chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào da thịt, cơ thể không ngừng run lên vì tức giận.
“Mấy người các người không làm việc sao? Ở đó cãi nhau cái gì?”.
Cửa phòng của trưởng phòng mở ra, ông ta đứng trước mặt mọi người, lớn tiếng quát.
Vừa nhìn thấy trưởng phòng, ai nấy đều yên lặng.
Sau đó, trưởng phòng gọi Vương Thuyền Quyên nói: “Vương Thuyền Quyên, cô vào đây một lúc!”.
“Vâng”.
Cô vừa đi vào phòng, ông ta đã nói thẳng: “Rốt cuộc cái người đó nhà cô nghĩ thế nào vậy? Có phải anh ta không muốn sống nữa không?”.
“Tôi…”.
Rầm!
Trường phòng đập tay xuống bàn, nói: “Hôm nay tôi gọi cô vào đây là muốn nói trước với cô, nếu Tần Cao Văn bị Mã Thiên Long đánh chết, tôi không cho phép cô xin nghỉ đưa tang anh ta”.
Hầu hết mọi người ở Minh Châu này đều cho rằng lần này Tần Cao Văn chắc chắn sẽ chết, không ai có thể cứu được anh.
“Tôi… tôi hiểu rồi!”.
Ánh trăng mông lung, sao trời dịu dàng.
Vương Thuyền Quyên đi theo sau Tần Cao Văn, tâm trạng sa sút thấy rõ.
“Em đang nghĩ gì vậy?”, Tần Cao Văn dừng bước, đứng sóng vai với Vương Thuyền Quyên.
“Ai cũng cảm thấy anh không phải là đối thủ của Mã Thiên Long, anh có nắm chắc phần thắng không?”.
Chuyện này không chỉ Vương Thuyền Quyên nhìn thấy nhiều mà ngay cả Tần Cao Văn cũng đích thân trải qua không ít.
Rất nhiều người chỉ trỏ anh, châm chọc đằng sau lưng anh.
“Yên tâm, anh không nói dối em, ngày mai anh chắc chắn có thể đánh gục hắn trong vòng một giây!”.
Vương Thuyền Quyên dừng bước, ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Tần Cao Văn: “Anh nói nghiêm túc đấy sao?”.
Tần Cao Văn đặt hai tay lên vai Vương Thuyền Quyên, nói một cách thành khẩn: “Anh chưa bao giờ gạt ai, càng không gạt em, anh đã nói một giây thì chỉ cần một giây”.
Dù tất cả mọi người đều chế nhạo Tần Cao Văn, nhưng không biết vì sao, Vương Thuyền Quyên vẫn chọn tin anh.
Giống như khi Tần Cao Văn vừa xuất hiện trước mặt mình, cô và con gái đã tình nguyện tin tưởng anh.
“Được, hai mẹ con em tin anh”.
Chương 54: Một chiêu giết chết
Trời xanh mây trắng.
Xung quanh võ đài Minh Châu đã chật kín, phóng tầm mắt nhìn tới toàn là người với người.
Từ khi tin tức này lan truyền trên mạng đã nhận được sự chú ý từ khắp mọi nơi, mọi người cùng bàn luận sôi nổi về chuyện này, ai cũng cảm thấy vô cùng tò mò.
Tần Cao Văn là ai?
Bọn họ không có hề hồi hộp mong chờ kết quả cuối cùng của trận đấu, dựa vào thực lực của Mã Thiên Long, giải quyết Tần Cao Văn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Bọn họ đến đây là có hai mục đích. Thứ nhất, muốn xem thực lực của Mã Thiên Long mạnh đến mức nào, thứ hai là muốn biết Tần Cao Văn rốt cuộc là ai.
Mã Thiên Long đã ngồi trên võ đài từ sớm. Mặc dù hắn là nhân vật đầu não của thế giới ngầm, nhưng vẻ ngoài tuấn tú phong lưu vẫn khiến nhiều cô gái si mê, có không ít người cổ vũ cho hắn.
Mã Linh Nhi ngồi bên cạnh Vương Thuyền Quyên, thở dài nói: “Tôi thật sự cảm thấy tiếc thương cho người tình vô dụng của cậu, những người đến đây hôm nay đều cổ vũ cho Mã Thiên Long, chẳng ai chọn đứng về phía anh ta”.
Thái độ của Vương Thuyền Quyên vô cùng kiên định, lên tiếng: “Ai nói không ai đứng về phía anh ấy? Tôi đứng về phía anh ấy”.
Nghe được lời này, Mã Linh Nhi bật cười, cười đến mức nghiêng ngả, run rẩy cả người, dường như nghe thấy câu chuyện nào đó vô cùng buồn cười.
Đầu óc của Vương Thuyền Quyên không có vấn đề gì đấy chứ?
“Vương Thuyền Quyên, đầu cô bị cửa kẹp à?”.
Vương Thuyền Quyên không nói gì, cô không nắm chắc Tần Cao Văn có thắng được không, nhưng là một người vợ, cô tình nguyện tin tưởng anh.
Đóa Đóa ngồi trên đùi Vương Thuyền Quyên, ngẩng đầu lên, ngây thơ hỏi: “Mẹ, mẹ nghĩ lần này chú siêu nhân có đánh thắng được người xấu không?”.
Vương Thuyền Quyên nghe con gái hỏi, vô cùng kiên định trả lời: “Đóa Đóa, con phải tin vào chú siêu nhân, dù là người xấu thế nào, chú ấy cũng có thể đánh thắng”.
“Hai mẹ con cậu đầu bị úng nước rồi à?”, Mã Linh Nhi châm chọc.
Hai bố con Dương Thiên Nguyên cũng ngồi trên võ đài, khoanh hai tay trước ngực.
“Bố, bố thấy Mã Thiên Long cần mấy chiêu mới có thể đánh bại Tần Cao Văn?”.
Dương Thiên Nguyên đưa ra một ngón tay.
“Một chiêu sao?”.
Ông ta lắc đầu đáp: “Không phải”.
“Vậy ý bố là gì?”.
Dương Hạo có chút nghi hoặc với thái độ của bố mình, không rõ ông ấy muốn nói gì.
“Chỉ cần một giây thôi là đủ”.
Dương Hạo đang uống nước thì sặc phun ra ngoài, anh ta nhìn bố mình, suy nghĩ một lúc rồi đó gật đầu.
Bố nói rất có lý, chỉ cần một giây, đến lúc đó Tần Cao Văn sẽ chết chắc.
Hai người hẹn thời gian quyết đấu là mười hai giờ trưa, nhưng bây giờ đã hơn một giờ vẫn chưa thấy bóng dáng của Tần Cao Văn đâu.
Sự kiên nhẫn của mọi người dần bị mài mòn sạch sẽ.
Sự bất mãn trong lòng họ càng trở nên mãnh liệt.
Rốt cuộc tên đó làm sao vậy? Sao còn chưa đến?
“Có phải anh ta trốn rồi không?”.
“Dù sao quyết đấu với người như anh Mã đây, nửa đường chạy trốn cũng là bình thường”.
“Một kẻ như vậy nên băm vằm ra làm nghìn mảnh, chẳng phải làm lãng phí tâm trạng của mọi người sao?”.
…
Mã Thiên Long cũng có chút không vui, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu lộ điều gì, không hề có bất cứ cảm xúc nào mất bình tĩnh.
Cũng không biết qua bao lâu sau, Tần Cao Văn mới xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Anh ngáp một cái, lười nhác nói: “Thật ngại quá, tôi đến muộn rồi”.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi lên người Tần Cao Văn, bọn họ nhìn anh giống như nhìn một người chết.
Tiếp sau đây, anh ta sắp xong đời rồi!
Mã Thiên Long đứng lên, khoanh tay trước ngực, nói: “Cuối cùng anh cũng đến rồi, tôi còn tưởng rằng anh sợ không dám đến kia chứ”.
“Đối phó với anh thì có gì mà không dám?”, Tần Cao Văn tỏ thái độ như lẽ đương nhiên.
Người bên dưới chế nhạo với lời lẽ sắc bén.
“Đầu óc anh ta có vấn đề phải không?”.
“Tôi thấy anh ta bị tâm thần rồi”.
“Chắc chắn là hôm qua mới trốn khỏi viện tâm thần ra đây”.
…
Ở thành phố Minh Châu này, chỉ cần là người có đầu óc bình thường đều không dám chọc giận Mã Thiên Long.
Thủ đoạn của hắn vô cùng đáng sợ, không ai dám động vào hắn.
“Vậy chúng ta bắt đầu thôi!”.
Tần Cao Văn đứng đó, sát khí vốn ẩn giấu trên người đột ngột bùng lên, quanh người dường như còn ngưng tụ một lớp sương lạnh.
Anh giơ tay phải ra, nói: “Hôm nay tôi sẽ đứng đây, nếu anh có thể làm tôi lùi lại một bước thì coi như tôi thua”.
Tất cả mọi người ồ lên, ai nấy đều há hốc miệng, nhìn Tần Cao Văn một lúc lâu mới phản ứng lại, sau đó thì càng cười nhạo điên cuồng hơn.
Mã Linh Nhi cười đến mức nghiêng ngả, một lúc sau cô ta mới dừng lại, nói với Vương Thuyền Quyên: “Vương Thuyền Quyên, cô nghe thấy chưa? Anh ta bị dọa đến mức phát điên rồi, dám nói là sẽ đứng yên để Mã Thiên Long đánh. Rốt cuộc anh ta đã chịu sự đả kích gì vậy?”.
Vương Thuyền Quyên không nói gì, ngay cả bản thân cô cũng không hiểu rốt cuộc Tần Cao Văn nghĩ thế nào.
Đóa Đóa hôn mẹ mình một cái, nhẹ nhàng nói: “Mẹ đừng lo, con có linh cảm chú siêu nhân sẽ là người chiến thắng cuối cùng, bởi vì chú ấy ở phe chính nghĩa”.
Vương Thuyền Quyên chỉ đành miễn cưỡng nặn ra nụ cười.
Mong là vậy!
Nếu Tần Cao Văn có mệnh hệ gì, hai mẹ con cô sẽ quay trở lại cuộc sống kham khổ bị người ta ức hiếp.
Thật ra, Vương Thuyền Quyên không quan tâm Tần Cao Văn có tiền hay không, chỉ cần anh có thể ở bên cạnh hai mẹ con cô, xảy ra chuyện gì thì giúp đỡ lẫn nhau, đó đã là trụ cột tinh thần to lớn.
“Lần đầu tiên tôi thấy người ngu xuẩn như anh”.
Mã Thiên Long vẫn chưa ra tay với Tần Cao Văn mà lạnh lùng cất tiếng: “Nhưng đây cũng là lần cuối cùng rồi”.
Giờ phút này, khí chất của một người trí thức trên người hắn biến mất, thay vào đó lại bùng nổ sức mạnh không gì sánh được, giống như một vị tướng chinh chiến sa trường.
“Một chiêu của tôi sẽ đánh cho anh tan xương nát thịt!”.
Mã Thiên Long hét lên, sau đó chạy thật nhanh về phía Tần Cao Văn.
Hắn siết chặt nắm đấm tay phải, đánh thẳng về phía đầu Tần Cao Văn.
Nếu một chiêu này thật sự đánh trúng, Tần Cao Văn sẽ chết ngay tại chỗ.
Theo như mọi người thấy, bây giờ cách tốt nhất mà anh có thể sử dụng là kịp thời tránh đi, dùng cứng chọi cứng hay chống đỡ đều là cách khá ngu xuẩn.
Mã Thiên Long là bán bộ tông sư, một quyền có thể đánh nát mười mấy viên gạch, thậm chí là tấm sắt dày bảy tám centimet cũng có thể dễ dàng xuyên thủng, huống hồ là đầu người.
Lần này Tần Cao Văn xong đời rồi.
Tuy nhiên, phản ứng của Tần Cao Văn lại vượt ngoài dự liệu của bọn họ. Anh không chống đỡ, cũng không định né tránh, chỉ đứng yên đó, khiến người khác không khỏi nghi ngờ phải chăng anh bị điên rồi.
Mã Linh Nhi nhìn cảnh tượng trên võ đài, cười nói với Vương Thuyền Quyên: “Vương Thuyền Quyên, cô thấy chưa, Tần Cao Văn sợ đến mức chạy cũng không biết chạy nữa rồi”.
Lẽ nào mọi thứ thật sự kết thúc rồi?
Vương Thuyền Quyên nhắm mắt lại, không dám xem tiếp nữa.