Giọng nói của ông ta vang vọng trong căn phòng. Tất cả đều có thể nghe rõ.
Bọn họ đều cảm thấy không dám tin và nhìn Triệu Thiết Trụ. Rõ ràng là họ không thể hiểu, rốt cuộc con người này đang nghĩ gì.
Hơn một trăm triệu tệ mà ông ta còn không đồng ý bán. Vậy ông ta còn muốn bao nhiêu?
Cái tên nhà quê này lại tham lam tới vậy sao?
Thầy Triệu khẽ chau mày, cảm thấy không hài lòng: “Tôi nói cho ông biết, giá mà tôi có thể đưa ra là cao nhất rồi. Ông không biết điều thì chỉ có thể tự chuốc nhục mà thôi”.
Ông ta vội vàng lắc đầu nói với thầy Triệu:
“Thầy Triệu đừng hiểu lầm. Tôi không phải có ý đó, chỉ làm cảm thấy nhiều quá dùng không hết”.
Lý do đó càng khiến người khác phải há mồm trợn mắt. Bọn họ không ngờ trên đời này lại có người chê tiền nhiều.
Thầy Triệu cũng cảm thấy không thể tin được.
“Vậy ông thấy đưa bao nhiêu thì phù hợp?”
Người đàn ông trung niên sờ đầu, để lộ ra vẻ chất phác và cười toe toét.
“Thật ngại quá thầy Triệu. Tôi không muốn bán cho ông. Giờ tôi muốn bán cho cậu thanh niên này”.
Người đàn ông trung niên quay người, chân thành nói với Tần Cao Văn: “Cậu Tần, vừa rồi nếu như không có cậu thì có lẽ tôi đã bị người khác chôn sống rồi. Để cảm ơn cậu tôi đồng ý bán bức tranh này với giá hai trăm nghìn tệ cho cậu”.
Hai trăm…nghìn tệ sao?
Đầu óc người này có vấn đề chắc?
Một trăm hai mươi triệu tệ và hai trăm nghìn tệ cách biệt lớn lắm đấy.
Không phải ông ta là một tên ngốc đấy chứ? Chứ người bình thường ai là đưa ra quyết định ngu xuẩn như vậy.
Thầy Triệu ở bên cạnh thở dài. Rõ ràng là ông ta cảm thấy đau lòng cho quyết định của Triệu Thiết Trụ. Ông ta làm như vậy thì chẳng có lợi cho bất kỳ ai cả.
Tần Cao Văn đáp lại: “Tôi hi vọng ông nghĩ cho kỹ, một khi tiền trao cháo múc ông có hối hận cũng không có cơ hội nữa đâu”.
“Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không hối hận. Mẹ tôi từ nhỏ đã dạy tôi rằng tôi cần phải làm một người biết cảm ơn. Giờ cậu là ân nhân cứu mạng gia đình tôi. Tôi cảm thấy nên tặng lại cho cậu mới đúng".
Sau đó, ông ta nói tiếp: “Nhưng tôi biết rõ, nếu như tôi tặng nó cho cậu thì cậu sẽ không nhận. Hơn nữa tôi cũng cần một khoản tiền, nên đành dùng giá rẻ nhất để bán cho cậu”.
Tần Cao Văn cảm thấy vô cùng ấm áp.
“Cảm ơn ông!”
Người kia vội vàng nói: “Cậu đừng nói như vậy. Nếu nói cảm ơn thì người đó là tôi mới phải. Cậu giúp tôi giải quyết rất nhiều phiền phức rồi”.
Tần Cao Văn lấy ra tấm thẻ ngân hàng đưa cho ông ta.
“Trong này không nhiều không ít, vừa tròn hai trăm nghìn tệ. Ông cầm lấy đi”.
Đối với người đàn ông trung niên mà nói, chỉ cần giải quyết được tình huống cấp bách trước mắt là đủ. Yêu cầu của ông ta không cao, hai trăm nghìn tệ đã đủ lắm rồi.
Thế nhưng trong mắt người khác, hành động vừa rồi của Tần Cao Văn đúng là vô liêm sỉ.
Thảo nào cậu ta cố gắng giúp đối phương chứng minh bằng được bức họa đó là tác phẩm quý. Hóa ra làm muốn làm ngư ông đắc lợi.
Người như vậy khiến người khác cảm thấy thật ghê tởm.
“Người này cũng bỉ ổi quá”.
“Ban đầu tôi còn tưởng cậu ta là người tốt. Giờ xem ra tôi đã lầm rồi”.
“Tôi cũng chưa từng thấy ai lại vô liêm sỉ như vậy”.
…
Rất nhiều người chỉ chỉ trỏ trỏ Tần Cao Văn với giọng chế giễu.
Tần Cao Văn chẳng thèm bận tâm tới những lời nói của bọn họ. Cậu có thể đảm bảo rằng sau khi người đàn ông trung niên biết được con số trong tấm thẻ ngân hàng thì chắc chắc sẻ phải cảm ơn cậu.
“Nhà tôi còn có việc cần phải giải quyết, tôi đi trước nhé”.
Người đàn ông trung niên cười hiền lành trước mặt Tần Cao Văn.
“Không thành vấn đề”.
Đợi người đàn ông trung niên đi khỏi thì Tần Cao Văn lại trở về vị trí ngồi của mình.
Trải qua tình huống vừa rồi, anh đã trở thành trung tâm chú ý của buổi đấu giá. Thế nhưng những người ghét anh thì lại nhiều hơn những người quý anh.
Cô gái mặc đồ trắng trước đó liếc nhìn Tần Cao Văn và dùng giọng điệu ghét bỏ nói với anh: “Lúc trước tôi còn tưởng anh là một đấng quân tử, giờ xem ra mắt tôi mù rồi”.
Tần Cao Văn mặc kệ cô ta.
Một lúc sau, người dẫn trước trình lại bước lên sân khấu.
“Thưa các vị, món đồ tiếp theo tôi dám đảm bảo là mọi người sẽ có hứng thú”.
Cuối cùng cũng tới rồi.
Người dẫn chương trình khẽ vỗ tay, nở nụ cười thần bí. Một vài giây sau, hai người đàn ông lực lưỡng bước ra. Bọn họ khiêng tới một chiếc hộp màu đen.
Hai người đàn ông đặt chiếc hộp xuống bàn. Mọi người có thể nhìn thấy rõ một lớp ánh sáng mờ mờ phát ra từ chiếc hộp.
Tất cả đều đổ dồn ánh mắt vào đó.
Khi chiếc hộp được mở ra, một hương thơm nhàn nhạt cũng bay ra theo.
“Món đồ đấu giá tiếp theo chính là Thiên Linh Đơn trong truyền thuyết!”
Nghe thấy mấy từ Thiên Linh Đơn, tất cả đều lập tức bị thu hút. Đôi mắt họ ánh lên vẻ thèm khát.
Tác dụng của đan được này rất nhiều. Nếu như bạn là người tu luyện thì nó có thể giúp bạn đột phá, thoát khỏi nút thắt, khiến thực lực của bạn bạo tăng. Người bình thường thì có thể giúp kéo dài tuổi thọ.
Nếu là người bị bệnh thì có thể dùng từ là chữa bách bệnh để miêu tả cho viên đan dược này.
Đây là một món đồ cực thần kỳ
“Thiên Linh Đơn này có giá khởi điểm là một tỷ tệ”.
Cả hiện trường xôn dao.
Dù mọi người đã chuẩn bị tâm lý, biết được giá của đan dược này rất cao nhưng không ngờ lại có thể cao tới mức như vậy.
Lần đầu mà đã một tỷ tệ. Đối với rất nhiều giám đốc công ty lớn thì đây là một khoản tài sản không hề nhỏ rồi.
“Cuộc đấu giá bắt đầu!”
Tần Cao Văn thấy cô gái bên cạnh nói: “Một tỷ năm trăm triệu tệ!”
Không ít người tái mặt. Bọn họ đồng loạt nhìn cô gái. Thật không ngờ, một người đẹp tuyệt mỹ như vậy lại dám phát giá cao như thế.
Có rất nhiều người trước đó còn định thử ra giá nhưng nghe thấy cái giá tỷ tệ thì lập tức từ bỏ suy nghĩ của mình.
Một người đàn ông mặc vest đứng dậy: “Hai tỷ tệ”.
Cô gái kia tỏ vẻ tức giận, cảm thấy bất mãn với người đàn ông mặc vest đó.
“Tôi cũng trả hai tỷ tệ!”
Người đàn ông này lại nói tiếp: “Tôi nâng giá lên ba tỷ tệ”.
Đám đông nín thở. Hai người này đã trở thành trung tâm sự chú ý.
Tất cả những người khác đều câm như hến. Họ không dám nói gì. Ai cũng có thể khẳng định rằng cuộc đấu giá này dành cho hai con người kia.
Tần Cao Văn không có hứng thú với Thiên Linh Đơn.
Anh có thể nhận ra Thiên Linh Đơn này đã hết hạn. Sau khi dùng thì còn phải chịu tác dụng ngược lại của nó nữa.
Chương 210: Không nghe lời khuyên
Nếu ai mua nó thì người đó sẽ chuốc họa vào thân.
Cô gái áo trắng lần này do dự vài giây rồi vẫn cắn răng nói: “Tôi đồng ý đưa ra 3.5 tỷ tệ”.
Lần này người đàn ông mặc vest không hề tăng số tiền luôn.
Ngồi trên ghế, sắc mặt anh ta có hơi nghi hoặc, rõ ràng là anh ta đang đắn đo.
Rốt cuộc có nên tiếp tục tăng số tiền hay không?
“3.6 tỷ tệ!”.
Suy nghĩ một lúc lâu, người đàn ông mặc vest vẫn quyết định thêm 100 triệu nữa.
Cô gái áo trắng có thể cảm nhận được anh ta đã đưa đến mức giá cao nhất rồi, chỉ cần bản thân cắn răng thêm chút nữa, chắc chắn sẽ có thể lấy được viên Thiên Linh Đơn.
Bây giờ bố của cô ta bệnh nặng, đã đến rất nhiều bệnh viện lớn để khám chữa cũng đều chẳng ăn thua gì, ngoài sử dụng Thiên Linh Đơn ra thì cô ta thực sự không còn cách nào hay hơn nữa.
“Tôi trả 3.7 tỷ tệ!”.
Người đàn ông mặc vest đắn đo một lúc rồi cuối cùng lựa chọn bỏ cuộc, âm thầm thở dài một tiếng.
Người dẫn chương trình cảm thấy hưng phấn lạ thường, cho dù thế nào anh ta đều không thể ngờ viên đơn dược này cuối cùng lại được bán với giá cao như vậy.
Anh ta đi lên bục nói: “Xem ra giá cuối cùng chính là 3.7 tỷ rồi, bây giờ tôi vẫn hỏi một câu, có ai muốn trả giá cao hơn không?”.
Tất cả đều im lặng.
Người dẫn chương trình nói tiếp: “3.7 tỷ lần thứ nhất, 3.7 tỷ lần thứ hai...”.
“Chờ đã!”.
Giọng nói của một ông lão đột nhiên vang lên, lập tức thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người.
Ông lão này mặc bộ quần áo thời Đường, khiến người khác có cảm giác chưa cần nổi giận đã sợ hãi rồi, khắp người tỏa ra một khí thế mãnh liệt.
“Tôi trả 6 tỷ tệ!”.
Yên tĩnh!
Yên tĩnh đến lạ thường.
Bây giờ mọi người có thể nghe rõ tiếng tim đập của nhau, sự chênh lệch lần này quá lớn, cao hơn hẳn vài tỷ liền.
Ồ!
Cô gái áo trắng vốn dĩ sắc mặc đã tái nhợt, lúc này lại càng tái hơn, thần sắc khá là khó coi, cơ thể cô run run.
Sự việc sao lại đến nông nỗi này?
Đối phương thế mà lại liền lúc trả giá cao như thế, bây giờ thực lực kinh tế của cô ta căn bản không thể mua nổi.
Bây giờ cô ta đã hoàn toàn mất đi tính cạnh tranh.
Người dẫn chương trình cũng đơ người ra.
Người này trả giá cũng hào phóng quá đi.
Anh ta sững sờ một lúc mới nói: “Chắc không còn ai trả giá cao hơn đâu nhỉ? Vậy được, bây giờ tôi xin tuyên bố, giá cuối cùng của viên Thiên Linh Đơn này là...”.
“Sáu tỷ!”.
Tất cả mọi người đều xôn xao cả lên.
“Ông lão đó rốt cuộc là ai?”.
“Tôi làm sao mà biết được, nhưng ông ta ra tay hào phóng thế kia, nhất định là người có tiền”.
“Anh như vậy chẳng phải là nói thừa rồi sao?”.
...
Người đó Tần Cao Văn có biết.
Ông ta là hiệu trưởng của trường mầm non mà Đóa Đóa học, tên là Dương Khai.
Không ngờ ông ta lại xuất hiện ở nơi này, hơn nữa còn có gia thế cao như vậy, liền lúc có thể chi cả vài tỷ ra.
Nếu đã như vậy vì sao ông ta còn làm việc ở trường mầm non chứ, điều này thực sự khiến Tần Cao Văn cảm thấy khó hiểu.
Nếu là người khác đấu giá thành công viên đơn dược này, Tần Cao Văn có thể nhắm một mắt mở một mắt, dù sao sự việc cũng không liên quan đến anh.
Nhưng liên quan đến Đóa Đóa thì anh tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn.
Ông lão có hơi hưng phấn, vội vàng đi lên phía trước mở chiếc hộp ra.
Khoảnh khắc đó, tia sáng màu vàng kim nhanh chóng tỏa ra, bao trùm toàn bộ căn phòng.
Ông lão nắm viên đơn dược tỏa ra màu vàng ánh kim trong tay, miệng nuốt nước miếng, cổ họng không ngừng phát ra những tiếng ực ực.
Lúc này ông ta cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Đúng lúc ông lão định nuốt viên Thiên Linh Đơn vào trong miệng, một giọng nói vang lên.
“Chờ đã!”.
Người vừa lên tiếng chính là Tần Cao Văn.
Anh đi lên bục, đến bên cạnh ông lão nói: “Đừng có nuốt viên đơn dược này, nếu không đến lúc đó ông sẽ tự chuốc họa vào thân”.
Mọi người đều nhìn Tần Cao Văn với vẻ mỉa mai coi thường.
Vừa rồi Tần Cao Văn thể hiện thực sự khiến người ta được mở mang tầm mắt, không ngờ anh lại thắng được vụ cá cược giữa anh và thầy Triệu.
Nhưng nhiều người cho rằng Tần Cao Văn chỉ là mèo mù vớ cá rán mà thôi.
Anh vốn dĩ không có bản lĩnh giỏi như vậy, bây giờ lại dám chỉ bảo về viên Thiên Linh Đơn, anh tưởng anh là cái thá gì chứ.
Dương Khai nói với Tần Cao Văn bằng giọng vô cùng bất mãn.
“Cậu thanh niên, cậu có ý gì đấy?”.
Tần Cao Văn nói: “Viên đơn dược này đã hết hạn sử dụng, nếu ông nuốt nó vào trong bụng, máu trong cơ thể ông sẽ không thể lưu thông, đến lúc đó kinh mạch sẽ đứt mà chết”.
Mọi người đều cảm thấy vô cùng nực cười.
Thầy Triệu lại đứng lên lần nữa.
Cảnh tượng bị Tần Cao Văn làm cho mất mặt vừa rồi vẫn hiện trong đầu ông ta, không ngờ cái tên này lại một lần nữa đứng lên.
Vừa rồi viên Thiên Linh Đơn đó đã được tất cả mọi người có mặt ở đây làm chứng.
Kết quả Tần Cao Văn đột nhiên nói một câu nó là giả.
Ai mà chấp nhận nổi chứ?
“Cậu thanh niên, tôi thừa nhận cậu rất lợi hại, nhưng nói thì nên chịu trách nhiệm nhé! Viên đơn dược này đã qua ba người chúng tôi đích thân kiểm định, nó tuyệt đối là hàng thật, giờ cậu lại chạy ra làm loạn, rốt cuộc là có ý gì?”.
Tất cả mọi người đều lần lượt đứng về phía thầy Triệu, cảm thấy Tần Cao Văn thực sự quá thể quá đáng.
Chuyện vừa rồi bọn họ không chấp nữa, nhưng Tần Cao Văn lại đi ra phủ nhận về viên Thiên Linh Đơn kia.
Mọi người dám đảm bảo anh không hiểu bất cứ điều gì vè việc tu luyện này cả.
Nếu đã như vậy thì tốt nhất đừng có nhiều lời.
Ông lão bất mãn nói: “Cậu thanh niên, tôi khuyên cậu nên ngoan ngoãn tránh sang một bên, chuyện này không liên quan tới cậu, hôm nay tôi nhất định phải ăn viên đơn dược này”.
Tần Cao Văn thở dài.
Nếu không phải nể tình đối phương và Đóa Đóa có liên quan, thì Tần Cao Văn tuyệt đối sẽ chỉ khoanh tay đứng nhìn, không nhúng tay vào việc này.
Lát nữa chờ sau khi ông ta nuốt viên đơn dược này vào, cùng lắm là một phút sau, bệnh trạng sẽ bị phát tác.
“Đừng có hối hận”.
Ông lão cười khẩy nói: “Cậu là cái thá gì? Cũng dám chỉ bảo ông lão như tôi?”.
Tần Cao Văn không muốn nói nhiều với ông ta nữa, anh quay lại chỗ ngồi của mình.
Người dẫn chương trình ở bên cạnh mỉa mai nói: “Đầu óc anh đúng là có vấn đề, đừng có lo chuyện bao đồng”.
Tần Cao Văn không muốn nói nhiều với anh ta.
Sau đó ông lão nuốt luôn viên đơn dược vào trong bụng.
Khoảng một hai phút sau, cơ thể ông ta bắt đầu run lên mãnh liệt, vẻ mặt lộ ra thần sắc đau khổ bất an.
Mọi người nhìn thấy sự việc xảy ra trước mắt, trong lòng đều cảm thấy có hơi tò mò.
Đây... rốt cuộc là bị sao vậy?
Ông lão dùng tay ôm chặt ngực, bắt đầu ho sặc sụa.
Khoảng ba phút sau, cơ thể ông ta ngã gục xuống đất, kinh mạch khắp cơ thể không ngừng chuyển động dưới da như thể những con giun vậy.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc không nói nên lời.
Há mồm trợn mắt nhìn.
Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?
Sắc mặt ông Triệu trở nên vô cùng khó coi.
Đúng lúc này, mấy chục bóng người mặc áo đen đột nhiên nhảy ra từ khắp các phía, trên mặt bọn họ đều đeo mặt nạ hung dữ, trong tay cầm đao lớn, lưỡi đao sáng loáng, lạnh lẽo.
Mấy chục bóng người áo đen này đều đến bao vây người dẫn chương trình.
Chương 211: Mất hồn
Người dẫn chương trình đã bao giờ nhìn thấy thế trận như vậy bao giờ đâu?
Cơ thể anh ta hơi run run.
Trong đó có một người kề đao lên cổ người dẫn chương trình.
“Mau nói xem sự việc là như thế nào?”.
Người dẫn chương trình lộ vẻ hoảng hốt, cơ thể anh ta không kìm được run lên bần bật.
Anh ta cũng không biết vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Tôi... tôi cũng không rõ nữa!”.
Thiên Linh Đơn này rõ ràng là do thầy luyện đơn thượng đẳng chế tạo ra.
Theo lý mà nói, uống vào sẽ nhanh chóng đột phá, sẽ không có hại đến sức khỏe, nhưng sự thật lại tát thẳng vào mặt anh ta.
Tên áo đen cầm đầu nói: “Hôm nay nếu không cứu sống được đường chủ của chúng tôi, thì tôi dám đảm bảo hội trường đấu giá ngầm này sẽ máu chảy thành sông!”.
Hả?
Sắc mặt của người dẫn chương trình vô cùng khó coi, cơ thể càng run mạnh hơn.
Người dẫn chương trình nhìn về phía Tần Cao Văn với ánh mắt cầu cứu.
Trước đó anh đã cảnh cáo đừng có uống viên đơn dược đó, nếu không sẽ chuốc họa vào thân, nhưng người dẫn chương trình nhắm mắt làm ngơ, ngược lại còn mỉa mai anh.
Bây giờ sự thực chứng minh Tần Cao Văn là một người có con mắt tinh tường, những gì anh vừa nói đều là sự thật.
Hối hận.
Vô cùng hối hận.
Nếu biết trước thì nên nghiêm túc nghe theo ý của Tần Cao Văn rồi.
Như vậy sẽ không gặp họa.
“Để tôi nghĩ cách!”.
Người áo đen bỏ đao trên tay xuống, lạnh lùng nói với người dẫn chương trình: “Tôi nói cho anh biết, các anh chỉ có nửa tiếng, nửa tiếng sau nếu vẫn chưa nghĩ ra cách để chữa trị cho đường chủ chúng tôi, thì anh đi chết đi”.
“Được, tôi biết rồi!”.
Người dẫn chương trình không ngừng gật đầu, sau đó đi đến trước mặt Tần Cao Văn.
“Anh ơi, tôi xin anh hãy giúp tôi có được không?”.
Tần Cao Văn quả thực có cách chữa khỏi cho ông lão.
Nhưng anh không muốn làm.
Khi đám người áo đen xuất hiện, Tần Cao Văn liền biết thân phận thực sự của bọn họ, đó là một nhóm người của phái Thiên Long, nhưng đối với Tần Cao Văn mà nói, đó chẳng qua là những nhân vật tép riu không thể leo lên cao được, bọn họ nếu muốn ra tay thật, anh vẫn có thể thoát khỏi một cách lành lặn.
Sự sống chết của những người này không liên quan gì đến anh.
Dựa vào đâu mà anh phải ra tay giúp họ chứ?
Tần Cao Văn dửng dưng nói: “Xin lỗi, tôi không có thời gian”.
Người dẫn chương trình sốt ruột đến mức toát mồ hôi hột.
“Người anh em, tôi xin cậu, cậu đừng chấp tôi, tha cho tôi một lần đi, trước đây tôi cũng thực sự không cố ý”.
Tần Cao Văn cảm thấy nực cười.
Vừa rồi khi bản thân đưa ra ý kiến, người dẫn chương trình đã làm như thế nào vậy?
Cái cảnh anh ta coi thường mỉa mai, đến bây giờ Tần Cao Văn vẫn nhớ rõ.
Bây giờ biết sai rồi.
Xin lỗi, cũng muộn rồi.
Cô gái áo trắng ở bên cạnh cũng không còn ghét Tần Cao Văn nữa, cho dù cô ta vẫn rất coi thường đối phương.
Nhưng không thể không thừa nhận, vừa rồi biểu hiện của Tần Cao Văn trong một vài phương diện khiến người ta phải trầm trồ.
“Anh ơi, anh có thể nghĩ cho sự an nguy của tất cả mọi người chúng tôi ở đây...”.
“Không!”.
Tần Cao Văn từ chối thẳng thừng.
Thụp!
Người dẫn chương trình không nghĩ gì nữa, quỳ luôn xuống trước mặt Tần Cao Văn, không ngừng dập đầu xuống đất.
“Tôi xin anh, anh giúp tôi với, anh ơi!”.
Đầu anh ta đập xuống đất phát ra những tiếng cộc cộc rất rõ, trán cũng chảy đầy máu tươi.
Thấy cảnh tượng xảy ra trước mặt, Tần Cao Văn không kìm được thở dài, trong lòng đầy thất vọng.
Biểu hiện của cái tên này cũng quá thể nhu nhược.
“Được, tôi miễn cưỡng giúp anh”.
Cuối cùng Tần Cao Văn vẫn quyết định đồng ý yêu cầu của anh ta.
Nghe thấy Tần Cao Văn nói vậy, trong lòng anh ta như thể trút được gánh nặng.
“Cảm ơn anh, cảm ơn anh nhiều!”.
Tần Cao Văn đứng dậy khỏi ghế, từ từ đi tới trước mặt người mặc áo đen.
Một lúc sau, người mặc áo đen đó đi lên trước, tay nắm chặt vũ khí.
“Tôi nói cho anh biết, hôm nay nếu anh không cứu sống được đường chủ của chúng tôi, tôi sẽ cho anh biết tay”.
Tần Cao Văn cảm thấy có hơi nực cười.
Loại người như vậy mà cũng có tư cách để uy hiếp anh?
“Cút sang một bên cho tôi”.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Bây giờ Tần Cao Văn lại dám nói với người áo đen như vậy, anh muốn chết hay sao?
“Mẹ kiếp, gan của anh cũng không nhỏ đấy!”.
Nắm chặt vũ khí trong tay, hắn chém thẳng vào đầu Tần Cao Văn.
Tần Cao Văn cười khẩy một tiếng.
Loại người như hắn mà cũng có tư cách ra tay với anh?
Anh căn bản không chuẩn bị đỡ nhát này, chỉ là ánh mắt sắc lạnh nhìn đối phương một cái.
Ánh mắt hung hãn đó khiến đối phương phát hiên cơ thể của hắn run run.
Sau đó cả người run lên bần bật.
Ánh mắt này quá thể đáng sợ.
Tần Cao Văn dửng dưng nói: “Bây giờ anh có còn muốn ra tay với tôi nữa không?”.
Cho dù đao trong tay hắn vẫn chưa chém xuống, nhưng cũng có thể khẳng định một điều, Tần Cao Văn nhất định sẽ xử hắn trước khi hắn tấn công.
Thực lực giữa hai người chênh nhau quá lớn.
Hắn căn bản không phải là đối thủ của Tần Cao Văn.
“Tôi...”.
Tần Cao Văn chậm rãi nói: “Mau cút sang một bên”.
Mọi người đều không biết khoảnh khắc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Rõ ràng quyền chủ động nằm trong tay tên áo đen, vì sao khi đối mặt với Tần Cao Văn lại có biểu cảm sợ hãi đến vậy.
Tên áo đen không dám nói gì, hắn lùi sang một bên.
Tần Cao Văn đến trước mặt ông lão, cầm một chiếc kim châm bằng bạc ra.
Anh cắm chiếc kim vào huyệt Bách Hội của ông lão, sau đó ông lão nằm dưới đất đột nhiên ộc máu tươi từ trong miệng ra.
Ngụm máu này toàn là màu đen.
Sau đó ông ta ngồi thẳng dậy, tim phập phồng đập, không ngừng thở hổn hển, trán chảy đầy mồ hôi lạnh.
Khoảng hai, ba phút sau, ông lão mới hoàn toàn tỉnh lại, ông ta hít một hơi thật sâu.
“Tôi... tôi đang ở đâu thế?”
Ông lão nhìn xung quanh, nói với vẻ hoảng hốt.
Những gì xảy ra ông lão đã quên mất một nửa.
Tần Cao Văn bất giác nói: “Bây giờ ông cảm thấy thế nào?”.
Ông lão chống tay đứng dậy một cách khó khăn, bắt đầu vận khí, bây giờ cơ thể của ông ta giống y hệt như lúc khỏe mạnh, đã hoàn toàn bình thường.
Ông ta cảm thấy khỏe lên nhiều.
“Bây giờ tôi không sao nữa”.
Ông lão chậm rãi nói.
Tần Cao Văn ung dung trả lời: “Độc tố trong cơ thể của ông đã được tôi dùng kim bạc ép ra ngoài hết rồi”.
Ông lão vội vàng nói: “Cậu thanh niên, vừa rồi là cậu cứu tôi sao?”.
“Cũng là mệnh của ông lớn, nên hôm nay gặp được tôi”.
Trước đó, mọi người nhất định cảm thấy những gì Tần Cao Văn nói đều là ngông cuồng.
Nhưng lần này thì khác.
Sau đó ông ta lại nói với Tần Cao Văn: “Cậu thanh niên, thực sự cảm ơn cậu”.
“Không có gì phải cảm ơn cả”.
Thân phận của ông lão là một trong bốn đường chủ của phái Thiên Long, có địa vị không tầm thường.
Trong mắt người bình thường, có được một câu cảm ơn của ông ta thì là phúc tổ ba đời, nhưng đối với Tần Cao Văn mà nói chẳng qua cũng chỉ là một câu nói bình thường mà thôi.
Anh căn bản không để tâm đến ông lão.
Tần Cao Văn quay người đi, ông lão liền nói: “Cậu thanh niên, chờ chút đã”.