Kẻ còn lại nhìn thấy Tiền Cẩm Lâm xinh đẹp đẫy đà, bèn xoa nắn ngực cô ta vài cái, vẻ mặt tiếc rẻ.
“Em gái, ngoan ngoãn cầu xin anh đi, anh có thể cho em được hưởng thụ sung sướng trước khi chết!”
“Cút!”
Tiền Cẩm Lâm gạt phăng nước mắt đang giàn giụa trên mặt, khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt.
Thằng đàn em thẹn quá hóa giận.
Hung hăng giơ tay cho cô ta một bạt tai.
“Con mẹ nó, mày đừng có không biết tốt xấu!”
Gã ta lùi ra sau nhìn thoáng qua phòng nghỉ ở bên ngoài công trường.
Thấy người bên trong phòng nghỉ không thể quan sát được tình hình ở đây.
Thế là gã ta bèn liếc mắt ra hiệu với mấy tên công nhân ở gần đó.
“Nào các anh em, có muốn thương lượng chút không. Cô nàng này cứ bị chôn như vậy thì đáng tiếc lắm”.
“Chúng ta lần lượt từng người một đi”.
Những người khác đều lộ ra vẻ mặt dâm tà.
“Thế còn chờ gì nữa, ông đây ở cái công trường thối nát này nhịn hơn nửa năm nay rồi”.
Công nhân lái máy khoan thăm dò liếm mép một cái rồi nhảy vọt xuống.
Lao tới điên cuồng sờ soạng bộ ngực của Tiền Cẩm Lâm.
Hàm răng gã ta đen sì. Gã ta thèm thuồng liếm láp khắp mặt cô ta.
“Đừng, đừng mà!”
Tiền Cẩm Lâm hoảng sợ hét toáng lên.
Nhưng mà giờ đây cả người cô ta đều bị trói chặt không có sức để phán kháng.
Cứ thế trơ mắt nhìn đám khốn nạn kia mặc sức sờ mó khắp mông khắp ngực cô ta.
“Roẹt!”
Một bàn tay to lớn xé rách bộ quân phục màu trắng của cô ta.
Da thịt trắng nõn nà lộ ra bên ngoài.
Đồng thời, dáng người yểu điệu như ẩn như hiện bên dưới lớp nội y.
“Mẹ nó, mau lên”.
Mấy kẻ khác cũng nổi lên dục vọng, thi nhau xông tới.
Ở dưới hầm mỏ, Chu Tước cố gắng dùng sức giãy dụa.
Dưới bờ mi tràn trề máu tươi, ánh mắt của cô ấy lóe lên tia giận dữ.
Cô ấy cố nén cơn đau ở khóe môi cắn phập vào tảng đá.
“Phốc!”
Viên đá như một viên đạn thẳng tắp đập vào mặt của một gã.
Gã ta hét thảm một tiếng, đau đớn ôm mặt chạy ra thật xa.
Những người còn lại giật mình thon thót.
Đồng loạt nhìn về phía người đang đứng sừng sững giữa hố đất, chỉ thấy đối phương ngậm đá điên cuồng phun về phía họ.
“Phốc phốc phốc!”
Sức mạnh của viên đá quá lớn, khiến cả đám mặt mũi bầm dập.
Bọn chúng phải chịu đau, tức thì nổi trận lôi đình.
Tên lái máy khoan vội vàng leo lên bàn điều khiển.
“Mẹ cha mày! Ông đây phải chơi chết mày”.
Máy khoan được khởi động. Mũi khoan bắt đầu không ngừng xoay tròn với tốc độ kinh người.
“Đừng mà!”
Tiền Cẩm Lâm tuyệt vọng gào thét.
“Bịch!”
Bỗng có một tiếng động thật lớn vang lên. Một tảng đá khổng lồ bất chợt từ trên trời giáng xuống.
Tựa như thiên thạch ngoài vũ trụ đập vỡ cửa kính của bàn điều khiển.
Gã lái xe hoảng hốt.
Chưa kịp quay người bỏ chạy đã bị cả tảng đá đè lên lồng ngực.
Khiến ngực gã ta lõm hẳn xuống.
Lập tức chết thảm!
Cùng lúc đó.
Mấy tên đàn em kịp thời chạy ra ngoài.
Ai nấy đều sầm mặt lại.
Đồng loạt nhìn về phía tảng đá rơi xuống.
Chỉ thấy ở đó có một người đàn ông thân hình cao lớn chậm rãi tiến gần dưới ánh mặt trời chói lóa.
Ánh nắng chói mắt tỏa ra.
Không thấy được rõ gương mặt.
Thế nhưng, theo từng bước chân của người đó, bầu không khí trong khu lập tức lạnh hẳn xuống.
Bọn chúng đột nhiên cảm thấy toàn thân túa ra mồ hôi lạnh.
Một cảm giác rợn cả tóc gáy ập tới.
“Uỳnh!”
Lại có thêm một tảng đá bay tới.
Một người đàn ông đầu trọc đi theo sau người kia lại nhấc một tảng đó cực lớn ở bên cạnh lên.
Ung dung ném xuống.
Cả một tảng đá khổng lồ nặng tới hơn năm chục cân.
Vậy mà ở trong tay người kia chỉ giống như một con rối.
Tảng đá lao thẳng xuống.
đám đàn em khiếp đảm.
Cuống cuồng quay đầu chạy trối chết.
Thanh Long nhặt mấy viên đá lớn bằng quả trứng gà ở dưới mặt đất lên.
Rồi vung tay phóng từng viên một.
Mỗi lần đều đánh trúng lưng mấy kẻ kia một cách chuẩn xác.
“Phốc phốc phốc!”
Bọn chúng lũ lượt phun máu, ngã xuống lia lịa.
Sau khi tới gần.
Thanh Long nhún chân lấy đà nhảy bổ xuống hố đất.
“Chu Tước!”
Anh ta ôm eo cô ấy bế thốc lên.
Linh hoạt nhảy ra khỏi hố đen, vội vàng đặt cô ấy xuống mặt đất rồi cởi áo khoác ngoài màu xám trên người mình ra.
“Cô phải chịu khổ rồi”.
Khóe môi nát tươm của Chu Tước khẽ cong lên gian nan nở một nụ cười.
“Tôi biết hai người sẽ đến mà”.
Bộ quân phục trắng tinh của Tiền Cẩm Lâm bị xé rách toác không còn hình dạng.
Dáng người đầy đặn của cô ta lờ mờ hiện ra.
Hai mắt rưng rưng nhìn Trần Thiên Hạo tới gần.
Rốt cuộc nội tâm kiên cường của cô ta đã sụp đổ.
Cô ta nhào vào lòng anh bật khóc nức nở.
Vẻ mặt lạnh như băng của anh giãn ra.
Anh dịu dàng cởi chiếc áo khoác ngoài màu đen của mình ra.
Săn sóc khoác lên người cô ta.
“Không sao nữa rồi!”
“Tôi, tôi cứ tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa”.
“Hu hu…”
Nước mắt thi nhau rơi xuống như mưa.
Sau khi nói ra câu nói kia, gương mặt trắng trẻo của cô ta hơi đỏ ửng.
Trần Thiên Hạo dịu dàng vỗ vai cô ta an ủi.
Anh khẽ đẩy cổ ta ra khỏi ngực mình.
Quay ra nhìn Chu Tước.
Người được anh cực kỳ coi trọng.
Giờ đây mặt mũi be bét máu, khóe môi bị đánh nát, mí mắt chọc đầy đinh nhọn.
Lòng anh quặn thắt lại.
Giọng nói âm u tựa hồ như phát ra từ địa ngục, vang vọng khắp chốn.
“Ai làm?”
“Cậu chủ nhà họ Triệu”, cô ấy cúi đầu đáp.
Nói rồi, cô ấy vùng dậy quỳ xuống trước mặt anh, vẻ mặt áy náy.
“Thuộc hạ vô dụng!”
“Không, không phải cô ấy vô dụng. Tại cô ấy muốn cứu tôi nên mới bị tên khốn nhà họ Triệu kia đánh lén”.
“Đều tại tôi hết, hu hu…”
Tiền Cẩm Lâm khóc lóc ầm ĩ, lòng tràn đầy tự trách.
Anh liếc mắt nhìn Tiền Cẩm Lâm, rồi tiến lên đỡ Chu Tước đứng dậy.
“Ngồi xuống!”
Anh nhìn chằm chằm vào mắt Chu Tước.
“Cô muốn nói gì với tôi?”
“Tôi, tôi muốn cậu chủ nhà họ Triệu phải quỳ xuống cầu xin tôi được chết!”
Anh bỗng đứng bật dậy.
Khí thế hùng mạnh.
Anh không hề di chuyển.
Thanh Long lại cất bước rời đi.
Ở trong phòng nghỉ.
Triệu Lộ Bình đã nghe thấy tiếng động vội vàng lao ra nghe ngóng.
Đúng lúc bắt được đám đàn em của mình đang hốt hoảng chạy ra khỏi nhà máy.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có người tới cứu bọn họ, lợi hại lắm!”
Nói rồi, cái gã trả lời hắn ta cắp đít chạy đi ngay tức khắc.
Sắc mặt hắn ta trở nên nghiêm trọng.
Hắn ta bèn sải bước đi vào trong nhà máy.
Chỉ thấy có một bóng người cao lớn đang đứng bên cạnh chiếc máy khoan vỡ tan tành.
Ngay cạnh đó là một cô gái gầy yếu vẻ mặt hung tợn.
Mà phía trước hai người họ, là một người đàn ông khác cũng cao lớn không kém với cái đầu trọc bóng loáng.
Lúc này Thanh Long không hề đeo mặt nạ màu vàng.
Thế nhưng khí thế khủng bố tỏa ra từ người anh ta vẫn khiến tim Triệu Lộ Bình đập thình thịch.
Quá quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu đó rồi.
Cùng lúc đó.
Mấy chục sát thủ mặc đồ đen lũ lượt xuất hiện ở trên nóc nhà máy, thoăn thoắt leo xuống dưới như một đàn khỉ.
Tiếp đó.
Kẻ Ác chậm rãi đi vào từ ngoài cổng.
“Lão Quỷ?”
Triệu Lộ Bình nhíu mày dò hỏi. Hắn ta rất bất ngờ khi ngửi thấy mùi máu tanh tỏa ra từ người đối phương.
Kẻ Ác chỉ gật đầu coi như đáp lại.
Hắn ta không hề nghi ngờ gì, vẻ mặt mừng rỡ.
Hắn ta nhìn sang mấy chục sát thủ mặc đồ đen đang lơ lửng trên các thanh sắt, bỗng thấy tự tin dạt dào.
Chắc chắn kẻ thù của hắn ta sẽ phải chết thảm ở nơi này!
“Trần Thiên Hạo, ranh con nhà mày to gan thật đấy, còn dám xông vào nhà máy của nhà họ Triệu bọn tao cướp người”.
“Nhưng đừng lo, tao sẽ cho mày biết thế nào là một đi không trở lại!”
“Xông lên đi!”
Đám sát thủ áo đen kia như những bóng ma thoắt cái nhảy bổ xuống.
Cơ thể nhẹ nhàng linh hoạt như chim ưng.
Sau khi tiếp đất, bọn họ đồng loạt rút dao ra.
Vây quanh đám người Trần Thiên Hạo, tạo ra vòng vây nửa hình tròn.
Cánh tay của Thanh Long khẽ cử động.
Bàn tay to lớn rút ra một sợi xích sắt dài nửa mét từ bên hông.
Cổ tay dùng sức vặn lại, sợi xích quấn quanh nắm tay của anh ta.
Anh ta quăng quật vài cái, dây xích xé gió phi lên.
“Giết!”
“Giết hết!”
“Giết!”
Đám sát thủ đồ đen co người lao vọt tới.
Lưỡi dao sắc bén trong tay chúng lấp lóe, điên cuồng chém xuống.
Mấy chục con dao chém vào không trung, ánh dao trùng điệp sắc bén.
Mấy chục lưỡi dao hợp lại biến thành một thanh đao khổng lồ mờ ảo.
Chương 62: Xin tao, giết mày
Khi tới gần Thanh Long, lưỡi đao mờ ảo kia bỗng chém tới hông anh ta.
Lưỡi đao dài miên man.
Còn truyền ra tiếng xé gió!
Thanh Long nhướng mày!
Sải bước tiến lên.
Xích sắt trên tay anh ta kêu loạt soạt.
Hai tay cầm xích sắt giơ chéo trước ngực, dùng sức đỡ đòn.
“Ầm!”
Tiếng va chạm kịch liệt vang lên, tia lửa bắn ra tung tóe.
Thanh Long cảm thấy xích sắt truyền tới luồng nhiệt nóng hừng hực.
Anh ta cắn răng thật chặt.
Hai chân vững vàng bước tới chỗ người áo đen.
“Ha!”
Hai nắm đấm tung thẳng về phía trước.
Lưỡi đao của người áo đen chém lia lịa.
“Uỳnh!”
Nắm đấm và lưỡi đao va vào nhau!
Bắn ra một luồng năng lượng khổng lồ.
Thanh Long đau đớn hét lên.
Lại bước thêm một bước thật dài về phía trước.
Hai nắm đấm nặng nghìn cân vung ra thật mạnh từ giữa ngực.
“Cạch!”
Người áo đen vội giơ đao lên trước ngực đỡ lấy nhưng vẫn không cản lại được nắm đấm khủng bố của Thanh Long.
Ngay sau đó, lưỡi đao gãy tan.
Thế nhưng nắm đấm của Thanh Long vẫn không dừng lại mà liên tiếp nện lên ngực đối phương.
“Phụt!”
Người áo đen điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, cả người bị hất văng ra xa mấy chục mét.
Đến khi thân thể gã ta chạm đất, lồng ngực đều lõm xuống, tắt thở mà chết.
“Đặng Tang Táp!”
Những tên sát thủ còn lại đều sợ ngây người.
Đồng loạt giơ đao lên trước ngực.
“Đao hợp nhất!”
Mấy chục lưỡi dao tản ra khí thế hùng hồn, lại hợp thành một lưỡi đao khổng lồ.
Thanh Long lớn tiếng hét lên.
Anh ta bỗng nhiên duỗi tay ra, điên cuồng vung tay tại chỗ mấy vòng liên tiếp.
Lưỡi đao tới gần nhanh chóng bị nắm đấm của anh ta đánh bay.
Tia lửa chớp lóe phùn phụt!
Hai chân Thanh Long chôn sâu trong lòng đất.
Mặt đất vỡ vụn!
Hai nắm đấm bá đạo chống chọi mấy chục tên sát thủ áo đen thay nhau xông tới tấn công.
“Uỳnh uỳnh uỳnh!”
Gần như là đánh bại dễ như trở bàn tay.
Mấy chục tên sát thủ áo đen bị đánh nát vũ khí, lồng ngực vỡ tan tành!
“Sức mạnh thật khủng khiếp!”
Triệu Lộ Bình bàng hoàng chứng kiến khả năng chiến đấu không ai bì nổi của Thanh Long.
Bước chân trở nên do dự.
Hắn ta nhìn thoáng qua chàng trai mặc áo đen đang đứng cạnh mình.
Không kìm được lên tiếng thúc giục.
“Cậu mau lên đi!”
“Gã kia vừa mới chém giết mấy chục đồng bọn của cậu, bây giờ chắc đang bị mất sức!”
Kẻ Ác quay sang ném cho hắn ta một ánh nhìn.
Bất chợt rút ra một con dao ngắn từ ống quần.
“Roẹt!”
Lưỡi dao sắc bén lóe lên.
Triệu Lộ Bình chỉ cảm thấy cổ họng nóng bừng, một dòng chất lỏng nóng hổi tuôn ra như suối.
Hắn ta trợn trừng mắt há hốc mồm nhìn đối phương.
Ngơ ngác sờ lên cổ mình.
Cả bàn tay lập tức bị máu tươi nhuốm đỏ.
Nhát chém kia của Kẻ Ác chỉ cắt đứt mạch máu ngoài da của hắn ta chứ không làm tổn thương tới động mạch chủ.
Cho dù như vậy, máu vẫn không ngừng chảy ra.
Hắn ta dùng sức ép chặt cổ lại.
Sơ hãi hét lên.
“Mày, mày không phải Lão Quỷ!”
Kẻ Ác khẽ nhếch môi.
“Tao là Lão Quỷ!”
“Nhưng tao trung thành với Trần Thiên Hạo!”
Dứt lời, hắn nhẹ nhàng nhảy lên.
Lưỡi dao trong tay hắn xoay tròn cắt một đường xung quanh Triệu Lộ Bình.
Toàn bộ gân tay gân chân của Triệu Lộ Bình đều đã bị cắt đứt.
Cả người hắn ta mềm nhũn, ngồi phịch dưới đất.
Thanh Long tiến tới, quấn xích sắt quanh cổ hắn ta, lôi tới trước mặt Trần Thiên Hạo như lôi một con chó đang giãy chết.
Anh hờ hững liếc mắt nhìn hắn ta.
Rồi cúi đầu túm tóc hắn ta nhấc bổng lên.
“Mày không nên làm vậy với cô ấy!”
Anh trừng mắt nhìn chằm chằm, ánh mắt ấy không có một chút hơi ấm nào.
Khiến cho Triệu Lộ Bình kinh hoảng tột cùng.
Hắn ta điên cuồng nuốt nước bọt, lắp bắp nói.
“Tôi xin anh tha cho tôi lần này đi. Anh muốn tôi làm gì cũng được”.
Trần Thiên Hạo ngó lơ lời van nài của hắn ta.
Mà chỉ dùng sức bóp chặt cánh tay của hắn ta.
Năm ngón tay bấu thật mạnh!
“Răng rắc!”
Cánh tay của Triệu Lộ Bình tức thì gãy nát.
Hắn ta đau đớn kêu gào thảm thiết.
Sau đó, anh lại chuyển sang cánh tay còn lại của hắn ta.
“Răng rắc!”
Mặt mũi hắn ta trắng bệch, từng giọt mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu chảy xuống.
Anh thả hắn ta xuống đất.
Đạp hai phát liên tiếp.
“Răng rắc!”
“Răng rắc!”
Hai đùi của Triệu Lộ Bình cũng không thoát khỏi kết cục xấu số.
Cơn đau xé ruột xé gan khiến hắn ta tê liệt toàn thân.
Trần Thiên Minh giẫm lên đầu hắn ta.
Lạnh lùng giơ tay.
Kẻ Ác hiểu ý đặt con dao găm vào tay anh.
Anh hơi thả lỏng lung lay lưỡi dao ngay trước mắt Triệu Lộ Bình.
Hắn ta cuống quýt đảo mắt tránh né, miệng không ngừng cầu xin.
“Đừng, đừng mà!”
“Phập!”
Lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào con mắt của hắn ta.
Mí mắt nhắm chặt để tránh né bị đâm xuyên qua. Trần Thiên Hạo khẽ gảy nhẹ một cái, con ngươi của hắn ta lập tức bị hất văng ra ngoài.
“Á!”
Triệu Lộ Bình gào ầm ĩ.
Con mắt còn lại cũng bị chọc nát.
Những người xung quanh chứng kiến cảnh tượng này đều im thin thít.
Tiền Cẩm Lâm thấy không đành lòng, thế nhưng khi nhớ tới đám người xấu xa này đã đối xử với bản thân và Chu Tước như thế nào.
Cô ta lại cảm thấy dù cho lăng trì xử tử bọn họ cũng không đủ để xả hết mối hận trong lòng.
Nỗi đau đớn từ thể xác và cơn hoảng loạn tột độ khiến tinh thần của Triệu Lộ Bình hoàn toàn sụp đổ.
Mỗi khi hắn ta sắp hôn mê đều sẽ bị đối phương khoét sâu vào ngực để hắn ta phải bừng tỉnh từ cơn đau.
“Xin, xin anh”.
Trần Thiên Hạo hờ hững ném hắn ta ra trước mặt Chu Tước.
Cô ấy mệt mỏi bật cười một tiếng.
“Tao đã bảo rồi, tao sẽ ép mày phải xin tao”.
“Xin tao hãy giết mày!”
“Tôi xin cô, xin cô giết quách tôi luôn đi”.
Hai hốc mắt của Triệu Lộ Bình hoàn toàn trống rỗng, máu mủ thuận theo khóe mắt chảy dọc xuống trông vô cùng dữ tợn.
Hắn ta nằm rạp dưới đất, tay chân đã gãy, cả người lê lết bò tới gần Chu Tước như một con đun dừa.
“Xin cô hãy giết tôi đi”.
Khóe miệng hắn ta cũng đang chảy máu.
Hắn ta đã bị đau đớn và cơn tuyệt vọng tới cùng cực tra tấn, khiến hắn ta sống không bằng chết.
Hắn ta thật sự muốn kết thúc cuộc đời này.
“Muốn chết hả? Không dễ như vậy đâu”.
“Bọn tao sẽ khiến mày sống không bằng chết!”
Chu Tước rít lên một câu rồi kiệt sức ngất đi.
Trần Thiên Hạo bế cô ấy lên, gọi Tiền Cẩm Lâm đi theo rồi sải bước rời đi.
Thanh Long buộc xích sắt vào cổ Triệu Lộ Bình kéo theo như một con chó chết.
Kẻ Ác ở lại tóm hết toàn bộ đám đàn em bỏ chạy, kết liễu chúng rồi ném vào hầm mỏ, dội dầu hỏa lên rồi cho một mồi lửa.
Đồng thời phóng hỏa thiêu rụi toàn bộ máy móc thiết bị và cả nhà xưởng này.
Chỉ trong nháy mắt...
Lửa cháy lan ra khắp nơi, càn quét mọi thứ!
Sau một trận lửa qua đi, không còn một ai biết được nơi này đã xảy ra chuyện gì!
Chương 63: Ép cung
Sáng sớm.
Khu xây dựng dự án Vịnh Lam ở ngoài thôn họ Triệu đột nhiên bùng cháy.
Đám người bên trong nhà máy không bỏ chạy kịp đều bị ngọn lửa nuốt chửng.
Mấy chục xác chết bị thiêu đốt sạch sẽ, không phân biệt nổi ai với ai.
Triệu Vô Cực nghe được tin dữ.
Tuyệt vọng khóc rống lên.
Triệu Lộ Bình là con trai độc đinh của nhà họ Triệu, vừa có khả năng chiến đấu mạnh, lại vừa có đầu óc kinh doanh.
Vậy mà đứa con trai yêu quý này lại bị lửa thiêu chết, khiến ông ta không tài nào tiếp nhận sự thật tàn nhẫn này.
“Không thể như vậy được!”
Gương mặt ông ta vặn vẹo dữ tợn, nước bọt bắn tung tóe.
Lưng Triệu Thiên Đạo còng xuống, vẻ mặt đau xót.
Lão ta thẫn thờ đứng trước cổng nhà máy đã bị thiêu rụi không còn một mảnh, không thể tin được hiện thực tàn khốc trước mắt mình.
Lão ta tập trung quan sát mọi dấu vết còn sót lại của xác nhà máy.
Ngọn lửa khủng khiếp ấy quá điên cuồng, không hề để lại bất kỳ một manh mối có giá trị này.
“Có khi nào chuyện này liên quan tới Trần Thiên Hạo không?”
Triệu Vô Cực nắm chặt tay lại, giận dữ gào lên.
“Lúc trước em ba bị chết cháy, bây giờ đến lượt Lộ Bình cũng vậy”.
Ông ta nổi điên lên, hai mắt đỏ ngầu.
“Nhà họ Triệu ta quyết sống mái với nó!”
Triệu Thiên Đạo sa sầm mặt, buồn bã định quay lưng rời đi.
Bỗng nhiên, lão ta chợt nghĩ tới gì đó.
Lại quay ra nhìn chằm chằm nhà máy bị đốt cháy đến biến dạng và mảnh vụn máy móc còn sót lại.
Lão ta xông lên sờ soạng máy móc kiểm tra một lượt.
Tình hình bình xăng rất bình thường, không hề có dấu hiệu bị nổ vỡ lởm chởm không đều.
Hơn nữa ở giữa đó còn có một chiếc lỗ tròn.
Thấy thế.
Lửa giận trong lòng lão ta bốc lên ngùn ngụt.
“Chắc chắn ngọn lửa này không hề đơn giản như vậy!”
“Trần Thiên Hạo không thể thoát khỏi quan hệ được”.
“Vô Cực, con mau đi báo với nhà họ Bạch. Chắc hẳn nhà họ Trần đã phát hiện ra điều gì đó”.
“Bọn chúng đã tìm tới cửa rồi!”
Trong lòng Triệu Thiên Đạo chợt xuất hiện một cảm giác bất an mãnh liệt.
Tại đại viện nhà họ Trần.
Thanh Long đứng ở phía sau, tay cầm một bức thư.
“Vương, chúng thuộc hạ đã đuổi theo suốt hai ngày, cuối cùng chặn được tài xế nhà họ Bạch ở nhà ga Đế Đô”.
“Đây là thư tìm được trên người hắn!”
Trần Thiên Hạo mở thư đọc qua một lượt.
Ánh mắt anh đột nhiên nheo lại.
Quả nhiên chuyện này có liên quan đến bọn chúng.
Anh đi thẳng vào tầng hầm dưới đại viện.
Bên trong phòng điều trị.
Trên đầu Chu Tước quấn đầy băng vải.
Hai mắt sưng vù, lộ ra một đường kẻ đen tuyền.
May mà còn giữ lại được khả năng nhìn.
“Vương!”
Cô ấy bò từ trên giường xuống đất, quỳ trước mặt anh.
Cảnh tượng quen thuộc lại xuất hiện ở trước mắt, khiến anh không khỏi thở dài một tiếng.
Toàn thân Chu Tước run bần bật.
“Thuộc hạ vô dụng, đã nói sẽ không để bị thương!”
Tiền Cẩm Lâm đã kể hết đầu đuôi câu chuyện với anh. Khi Chu Tước đi điều tra vốn không hề xảy ra vấn đề gì, hơn nữa Triệu Lộ Bình cũng không phải là đối thủ của cô ấy.
Là do trước khi cô ấy định rời đi, Tiền Cẩm Lâm lại bất ngờ xuất hiện.
Đồng thời còn bị Triệu Lộ Bình bắt được.
Chính vì cứu cô ta, Chu Tước mới trúng kế của kẻ thù và bị bắt.
“Tôi đã biết hết mọi chuyện, không trách cô”.
Trần Thiên Hạo cao giọng nói.
Chu Tước không hề giải thích, cũng không kêu khổ một chút nào.
Thấy vậy, anh vô cùng đau lòng.
Thế nhưng đây chính là chí khí bất khuất của binh lính Đông Hoang bọn họ.
Cho dù thành công hay thất bại, đều sẽ không đổ lỗi cho bất kỳ điều gì.
“Đứng dậy đi”.
Anh bình thản nói.
Thanh Long chạy tới đỡ Chu Tước ngồi lên giường.
Anh lại đi qua một cánh cửa khác dẫn đến phòng thẩm vấn u ám.
Bên trong căn phòng ẩm ướt tối đen như mực ấy.
Triệu Lộ Bình bị đánh gãy tay chân và nhét vào một cái lồng sắt cực đại.
Chỉ được thò cái đầu ra ngoài.
Trên đỉnh đầu hắn ta có một giá đỡ cưỡng chế nâng đầu hắn ta dậy.
Hai con mắt trống rỗng bị mấy chục cây đinh sắt găm vào.
Cách đó chừng một nắm tay có hơn nghìn bóng đèn điện tử.
Lúc này tinh thần của hắn ta đã sụp đổ hoàn toàn.
Da thịt ở hai bên mí mắt đã bị nhiệt độ cực cao từ ngọn đèn phả tới nướng cháy khét. Hốc mắt đỏ ngầu bị lật ra.
Cũng bị nướng cháy đến mức kết vảy màu đỏ sậm.
Cả mặt hắn ta đều ở trong tình trạng tróc thịt trầy da.
“Có moi được tin tức gì từ hắn không?”
Trần Thiên Hạo cất tiếng hỏi.
Thanh Long lắc đầu đáp.
“Thằng ranh này cứng miệng phết, cắn chặt răng không khai ra nửa lời”.
“Cứ dùng thủ đoạn thẩm vấn tù binh của chúng ta, không sợ hắn không khai ra”.
Anh lạnh lùng ra lệnh.
Giọng nói tàn nhẫn không có chút cảm xúc nào.
Triệu Lộ Bình nửa mê nửa tỉnh nghe thấy thế, đầu khẽ giật giật.
Gian nan mấp máy môi lẩm bẩm.
“Trần Thiên Hạo, nhà họ Triệu chúng tao sẽ không tha cho mày đâu”.
Thanh Long tiến lên đấm thật mạnh vào mồm hắn ta.
Ngay sau đó, mấy cái răng rơi lủng lẳng dưới đất.
Hắn ta phun ra máu tươi hòa lẫn với răng.
Máu chảy ròng ròng.
“Chúng mày đừng hòng moi được tin tức gì từ mồm tao”.
“Vậy hả?”
Trần Thiên Hạo hờ hững chất vấn.
Anh phất tay ra lệnh cho Thanh Long.
“Lấy mũi khoan sắt ra đây!”
Cả người Triệu Lộ Bình bỗng run lẩy bẩy.
Vẻ mặt khiếp đảm, lắp bắp hỏi.
“Mày, mày định làm gì?”
“Tao muốn xem thử mày cứng đầu đến mức nào!”
Thanh Long lấy mũi khoan sắt ra. Trần Thiên Hạo bước tới trước mặt Triệu Lộ Bình.
Dùng giá đỡ chống môi hắn ta lên, chọc mũi khoan sắt kia vào thẳng mồm hắn.
Nhắm vào một chiếc răng.
Bàn tay hơi dùng sức!
“Cạch!”
Một chiếc răng bị nhổ ra.
Máu tươi chảy xuống tòng tòng.
Triệu Lộ Bình đau đớn cắn chặt răng hòng kẹp mũi khoan lại, ú ớ muốn kêu gào lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
“Cạch!’
Lại có thêm một chiếc răng bị nhổ ra!
“Cạch!”
“Cạch!”
Cơn đau nhức ập tới khiến trán hắn ta đổ đầy mồ hôi lạnh, gương mặt bị đốt tróc da bắt đầu vặn vẹo điên cuồng tới mức biến dạng.
Dưới nhiệt độ cực cao, da thịt khô quắt lại đóng vảy như một lớp da rắn bị phơi khô, không còn độ mềm dẻo.
Cùng với sự vặn vẹo nhăn nhó vì đau.
Cả khuôn mặt bắt đầu nứt ra từng chút một.
Vết nứt hở khiến máu lại túa ra, nhưng nhanh chóng bị ngọn đèn nóng rực hong khô.
Những vết máu đỏ sậm đông đặc dính bê bết trên gương mặt của Triệu Lộ Bình.
Có bao nhiêu chiếc răng.
Đều bị nhổ ra hết.
Khiến hắn ta đau đớn gần như ngất xỉu.
Thanh Long rút ra một cây châm đâm thẳng vào huyệt vị trên đỉnh đầu hắn ta.
Kích thích hắn ta giữ tỉnh táo, không thể chìm vào hôn mê!
“Ranh con này cứng miệng thật đấy!”
Trần Thiên Hạo nhếch môi cười lạnh.
Anh lùi lại một bước, đốt một điếu thuốc.
Thanh Long lôi ra một cái hộp nhỏ màu đen từ túi trước ngực.
Bên trong là mấy chục con kiến màu đỏ tươi.
Đầu kiến phình to, răng nanh sắc bén lộ ra, lóe lên tia sáng khủng bố.
“Tao không biết mày đã từng nghe tới Kiến Ăn Xương bao giờ chưa?”
“Kiến Ăn Xương?”
Trái tim của Triệu Lộ Bình đập thật mạnh vì khiếp sợ.
Hắn ta chưa từng được nhìn thấy con vật đó bao giờ, nhưng đúng là có từng nghe nói tới.
Chính Triệu Thiên Đạo là người nói cho hắn ta biết.
Đó là một cách tra tấn ép cung.
Kiến Ăn Xương là một loại kiến ăn thịt vô cùng hiếm thấy. Chúng có một hàm răng cực kỳ sắc bén, có thể cắn rách da chui vào trong người một cách dễ dàng.
Giống như chuột ăn gỗ, không ngừng gặm nhấm da thịt người.
Bởi vì nó có hình thể siêu nhỏ, sức ăn thấp.
Nên khi chui vào trong người sẽ đem lại cảm giác đau buốt đến tận xương tủy.
Hơn nữa loài kiến này có tốc độ sinh sôi nảy nở rất nhanh.
Chỉ cần len lỏi vào trong cơ thể người, ăn no xong sẽ bắt đầu sinh sôi chỉ trong vòng mười mấy tiếng.
Một ngày sau, bên trong cơ thể sẽ tràn đầy loại kiến này.
Sự tra tấn khi bị loại côn trùng gặm nhấm xương cốt nội tạng kia còn đau đớn gấp trăm lần so với nỗi đau ngoài thể xác.
Chương 64: Bạch Hổ tới
“Rốt cuộc chúng mày là ai mà lại có được thứ đồ kinh khủng này?”
Triệu Lộ Bình hoảng loạn gào rống.
Hắn ta cứ tưởng chỉ cần mình cố gắng nhẫn nhịn thì đối phương sẽ từ bỏ.
Nào ngờ đối phương lại lấy ra thủ đoạn khủng khiếp này khiến hắn ta tuyệt vọng tột cùng.
“Xoẹt xoẹt!”
Con kiến bò lên da thịt phát ra tiếng động khiến người ta sởn tóc gáy, xé toạc da thịt chui vào bên trong cơ thể hắn ta.
Triệu Lộ Bình sợ sệt run lẩy bẩy.
Bắt đầu cảm thấy da thịt của mình truyền đến một cơn ngứa ngáy khó chịu.
“Chúng mày muốn gì tao sẽ nói hết, tha cho tao đi”.
Hắn ta đau đớn van nài.
“Chân tướng phía sau dự án Vịnh Lam”.
“Năm xưa nhà họ Triệu chúng mày đã cướp dự án đó của nhà họ Trần chúng tao như thế nào?”, Trần Thiên Hạo lạnh giọng tra hỏi.
“Chúng mày bỏ mấy con kiến này ra khỏi người tao đã, tao sẽ khai hết”.
Gương mặt của Triệu Lộ Bình trở nên vặn vẹo, hoảng sợ la lớn.
Lại có thêm một con kiến chui vào.
Vẻ mặt của hắn ta tràn đầy kinh hoàng.
“Mày không có tư cách đặt điều kiện với bọn tao”.
Thanh Long lạnh giọng quát tháo.
“Tao nói, tao nói!”
Hắn ta thở dốc không ngừng.
Cố gắng chịu đựng nỗi đau đớn xé ruột xé gan.
“Tao không biết cụ thể chuyện xảy ra vào hai mươi năm trước”.
Lại có thêm một con kiến nữa xé rách da hắn ta.
Triệu Lộ Bình đau đớn nghiến răng ken két.
“Khi đó tao mới đẻ ra, gần đây tao mới nghe kể về chuyện này”.
“Vịnh Lam vốn thuộc phạm vi đất nhà họ Trần. Lúc đầu mảnh đất đó nằm ở khu vực vắng vẻ ngoài thành Đông, không được ai coi trọng”.
“Lúc chủ nhà họ Trần khai phá đất hoang lại bất ngờ khai quật được một mỏ khoáng thạch kim loại”.
“Ông ta tìm tới nhà họ Triệu chúng tao, đề nghị cùng nhau thay đổi tính chất đất để hợp tác khai thác vàng”.
Nỗi đau nhức toàn bộ xương khớp khiến hắn ta toát mồ hôi khắp người. Mồ hơi nhớp nháp tràn vào miệng vết thương đang nứt ra trên mặt hắn ta, khiến hắn ta nhíu chặt lông mày.
Thế nhưng chỉ mỗi một động tác nhăn mày cũng khiến da thịt căng cứng trên mặt lại càng rách ra.
Máu tươi tuôn trào.
Hắn ta há miệng nhổ ra một ngụm máu.
Sau khi nuốt xuống nước bọt lẫn với máu tanh.
Hắn ta gian nan lên tiếng.
“Nhà họ Triệu có địa vị lớn, đương nhiên sẽ không xem trọng nhà họ Trần vừa mới quật khởi”.
“Sau vài lần thương lượng, cuối cùng lợi dụng sơ hở gạt nhà họ Trần ra khỏi dự án này, đồng thời còn nghĩ cách moi thêm một khoản tiền”.
Lời của Triệu Lộ Bình cũng không khác suy đoán của Trần Thiên Hạo là bao.
Anh cũng đoán trước được tương đối.
Tạm thời chưa bàn đến hành vi gian thương lừa gạt đối tác.
Bây giờ chuyện anh muốn điều tra là nguyên nhân cái chết.
“Tại sao ông chủ nhà họ Trần lại chết?”
Anh lạnh giọng hỏi.
Triệu Lộ Bình liều mạng lắc đầu.
“Chuyện này không liên quan đến nhà họ Triệu bọn tao”.
“Tao nhớ là lúc đó có một dự án hợp tác kinh doanh với nước ngoài, bọn họ gặp tai nạn trên đường đi”.
Lời khai này cũng khớp với ông ba nhà họ Triệu.
Vẫn là tai nạn giao thông.
Thế nhưng một vụ tai nạn đơn thuần không thể nào xé cả sổ sách đi được.
“Tao tin mày không nói dối. Nhưng đây không phải là thứ tao muốn”.
Trần Thiên Hạo hờ hững ném lại một câu rồi dứt khoát quay người rời đi.
Thanh Long bước tới thả hết mấy chục con Kiến Ăn Xương bò lên người Triệu Lộ Bình.
Chỉ trong nháy mắt.
Hàng chục con kiến nhe hàm răng sắc nhọn cứa da cắt thịt chui vào trong người hắn ta.
Đầu hắn ta vô thức run rẩy điên cuồng.
Hắn ta hoảng loạn gào thét.
“Đừng, đừng!”
“Chúng mày nói không giữ lời!”
“Tao chưa bao giờ nói sẽ tha cho mày!”
Giọng nói lạnh như băng của Trần Thiên Hạo vang vọng khắp phòng thẩm vấn.
Ở trong đại viện.
Có một người đàn ông tóc dài mặc áo trắng đứng giữa lầu các.
Khi thấy anh bước tới.
Người đó hơi cúi đầu tỏ lòng tôn kính.
“Vương!”
“Ừ!”
“Ở Đông Hoang vẫn yên bình chứ?”
Anh lười biếng nằm dài trên ghế, đốt một điếu thuốc rồi hờ hững hỏi.
Người đàn ông đó chính là một trong bốn vị thần tướng, Bạch Hổ.
Nam Thành chỉ là một thành phố nho nhỏ mà giờ đây đã có ba vị thần tướng và một vị chiến thần tụ họp.
Có lẽ đây là chuyện ngàn năm có một chưa từng xảy ra.
“Mọi chuyện ở Đông Hoang vẫn ổn, xin vương cứ yên tâm!”
“Ừ, chắc là vài ngày nữa tôi sẽ phải rời khỏi Nam Thành một chuyến. Người nhà của tôi cần cậu bảo vệ”, anh trầm ngâm hồi lâu rồi lên tiếng.
“Thuộc hạ tuân lệnh!”
Một lát sau.
Bà Trần đi ra khỏi phòng.
Trên tay bưng một đĩa trái cây lớn.
“Tiểu Hổ, mau lại đây thử hoa quả của dì đi”.
Bạch Hổ khẽ mỉm cười, chạy tới đón lấy đĩa hoa quả.
“Làm phiền dì quá”.
“Cháu nói gì thế. Cháu là bạn của con trai dì thì cũng như con trai của dì vậy”.
“Đến nhà mình thì không cần phải khách sáo làm gì”.
Bạch Hổ vui vẻ gật đầu.
Anh ta cúi người đỡ bà Trần đi tới ghế nằm trong lầu các.
Anh ta vốn rất nhanh hòa nhập vào mọi hoàn cảnh.
Dễ mang lại cho người khác cảm giác thân thiết gần gũi.
Tính cách này cũng chính là thủ đoạn giúp anh ta trở thành một trong bốn vị thần tướng của Đông Hoang.
Ở trên chiến trường, một mình anh ta có thể phá tan phòng tuyến mật lệnh của quân địch, dễ dàng chiếm được lòng tin của đối phương để thu hoạch tin tình báo.
Đương nhiên, anh ta còn một tính xấu nữa.
Phong lưu thích trêu hoa ghẹo nguyệt.
Là sát thủ cướp lấy trái tim của vô số thiếu nữ, cũng là tình nhân trong mộng của các quý bà giàu sang.
Sự xuất hiện của Bạch Hổ.
Đã giảm bớt nỗi lo lắng cho an nguy của người thân trong nhà.
Giúp Trần Thiên Hạo yên tâm hơn nhiều.
Như vậy, anh có thể thoải mái làm chuyện lớn.
Nhà họ Triệu.
Ngày càng có nhiều manh mối chỉ về phía chúng.
Chỉ còn một bước cuối cùng.
Đó là điều tra ra chân tướng đằng sau cái chết của bố anh.
Dự án nhà của chiến thần đang được khẩn trương tiến hành.
Bởi vì kết cấu xây dựng chỉ rất đơn giản, tập trung vào mục đích xanh hóa.
Nên sau khi khởi công, tốc độ xây dựng cực kỳ nhanh gọn.
Trần Thiên Hạo lại đi tới khu vực xây dựng nhà của chiến thần để kiểm tra tiến độ.
Chỉ trong vòng nửa ngày ngắn ngủi mà mô hình sơ bộ đã được dựng lên.
Từng thảm cỏ, gốc cây được vận chuyển vào trong.
Bắt đầu công cuộc phủ xanh.
Tưởng Đại Vi chạy tới báo cáo tình hình.
“Thưa Vương, tiến độ xây dựng nhà của chiến thần diễn ra rất nhanh. Dự tính cùng lắm là mười ngày nữa là có thể hoàn thành”.
“Ừ, chú ý điều động nhân công xây dựng các tòa nhà nghỉ dưỡng đi”, anh gật đầu dặn dò.
“Tôi đã phái người tới hiện trường đo đạc số liệu. Chắc là trong vòng hai ngày sẽ cho ra được bản vẽ thiết kế cụ thể”.
Nghe thấy thế, anh lại hài lòng gật đầu.
Đúng lúc này.
Tiền Cẩm Lâm lại tìm tới anh.
Sau khi bộ quân phục màu trắng quen thuộc kia bị xé nát.
Rốt cuộc cô ta cũng chịu thay ra một bộ quần áo dành cho nữ bình thường.
Phía trên mặc một chiếc áo ngắn bó sát, lộ ra dáng người đầy đặn. Phía dưới cô ta mặc một chiếc váy ngắn màu đen phối cùng đôi tất chân đốm đen.
Mái tóc xoăn sóng màu vàng đong đưa trong làn gió nhẹ dập dờn.
Trên mặt cô ta là lúm đồng tiền nho nhỏ và đôi mắt to tròn đen láy.
Ánh mắt tỏa sáng!
Trần Thiên Hạo nhìn thoáng qua, không khỏi ngây ngẩn.
Trái tim rung động đập thình thịch.
Khiến anh hơi mất tự nhiên quay đi lén nuốt nước bọt.
Không hiểu bản thân bị làm sao.
Trong lòng dâng lên một cảm giác xúc động lạ thường khiến anh khó có thể đè nén.
“Trần Thiên Hạo, tôi muốn nói chuyện với anh”.
Tiền Cẩm Lâm cất tiếng gọi.
Tưởng Đại Vi hiểu ý bật cười rồi nhanh chóng bỏ đi.
“Sao cô lại tới đây?”, giọng nói của anh hơi run run.
“Anh không chào đón tôi hả?”
Cô ta nhẹ nhàng chỉnh lại tóc mái trên trán, hai mắt lấp lánh gặng hỏi.
“Nói đi, cô tìm tôi có chuyện gì”.
Anh ngượng ngùng quay sang nhìn công trường xây dựng, cố tình che giấu cảm xúc kích động của mình.
Anh cảm thấy bản thân không thể ở riêng với cô ta được nữa.
Thực sự rất khó khăn.
“Tôi tới để cảm ơn anh”.
“Cảm ơn anh đã cứu tôi một mạng”.
Cô ta nghiêm giọng hô lên.
“Tôi làm vậy là vì anh em của tôi”.
Anh trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt.
“Nếu không còn chuyện gì khác thì cô mau về đi. Ở đây nguy hiểm lắm”.