Mục lục
Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 205: Không biết điều

Bạch Thiên Không khẽ tái mặt. Anh ta gập quạt lại.

“Cậu Tần, tình cảnh hiện tại của cậu như thế nào thì chắc cậu rõ hơn tôi. Giờ chúng tôi đồng ý giúp cậu, cơ hội không có nhiều đâu. Một khi bỏ qua thì không có nữa”.

Tần Cao Văn chẳng thèm quan tâm: “Một mình tôi đủ để tiêu diệt Mãnh Hổ Môn rồi”.

Ngông cuồng! Đúng là quá ngông cuồng.

Phải thừa nhận rằng những màn thể hiện trước đó của Tần Cao Văn khiến người khác kinh ngạc. Dựa vào thực lực của bản thân mà có thể đánh bại được ba cao thủ vương cấp, chỉ riêng tu vi của anh đã đủ để người khác cảm thấy thất kinh.

Nhưng Mãnh Hổ Môn thì khác. Cao thủ cấp võ vương của họ ít nhất cùng có vài trăm người.

Hơn nữa hiện tại tổ chức Long Đằng còn đang có ý định liên thủ với Mãnh Hổ Môn để đối phó với Tần Cao Văn. Với tình huống như vậy, chỉ có Huyền Vũ Môn mới có thể giúp được anh thôi.

Nếu không lúc này Tần Cao Văn chẳng có gì, thực lực cũng không đủ mạnh để đối đầu với họ. Họ sẽ nghiền anh thịt nát xương tan mất. E rằng Tần Cao Văn chẳng còn lựa chọn nào khác.

Bạch Thiên Không lại nói: “Tôi biết cậu Tần rất lợi hại nhưng cao thủ của Mãnh Hổ Môn đông như kiến. Cao thủ cấp bậc võ vương cũng chẳng là gì”.

Anh ta đang cảnh cáo Tần Cao Văn, đừng tưởng có thể đánh bại được vài cao thủ cấp võ vương mà có thể ngông cuồng, tự cao tự đại, không coi ai ra gì.

Cách làm đó của anh chỉ tự mình diệt mình mà thôi.

“Không sao, tôi biết chừng mực”.

Tần Cao Văn vẫn kiên định với quyết định mình đưa ra.

“Cậu Tần, cơ hội tôi đã trao cho cậu rồi, cậu không biết trân trọng thì tới khi đó đừng trách chúng tôi khoanh tay đứng nhìn đấy”.

Tần Cao Văn chỉ tay về phía cửa: “Đi chậm nhé, khỏi tiễn”.

Hừ!

Bạch Thiên Không lạnh lùng hừ giọng và phất tay áo bỏ đi.

Địa vị của anh ta trong Huyền Vũ Môn tương đối cao, không biết có bao nhiêu người từng cầu xin anh ta gia nhập Huyền Vũ Môn.

Trong mắt nhiều người, Huyền Vũ Môn xếp vị trí cuối cùng trong ba tổ chức nhưng những người thực sự hiểu biết thì sẽ thấy tình hình thực tế không phải như vậy.

Những năm qua Huyền Vũ Môn luôn âm thầm phát triển, hơn nữa không hề thể hiện ra bên ngoài như Mãnh Hổ Môn.

Thực lực chiến đấu của Huyền Vũ Môn không hề yếu.

Giờ đây Huyền Vũ Môn đích thân tới lôi kéo Tần Cao Văn, vậy mà cái thứ không biết điều này lại từ chối.

Tần Cao Văn còn không hề biết rằng anh đã vô tình gây ra mâu thuẫn giữa mình và Bạch Thiên Không.

Hơn nữa còn là mâu thuẫn không thể điều tiết.



“Anh ta không đồng ý sao?”

Môn chủ Huyền Vũ Môn cảm thấy hơi bất ngờ.

Sau khi nghe Bạch Thiên Không thuật lại mọi chuyện, anh ta cười lạnh lùng: “Gã này đúng y như lời đồn”.

Trước đó môn chủ Huyền Vũ Môn đã nghe không ít lời đồn về Tần Cao Văn. Nghe nói người này ngông cuồng, ra tay quyết đoán và tàn nhẫn.

Ban đầu môn chủ Huyền Vũ Môn không tin. Nhưng giờ xem ra đúng là như vậy.

Tần Cao Văn cũng to gan gớm.

“Anh có suy nghĩ gì về vấn đề này?”

Môn chủ Huyền Vũ Môn nói với Bạch Thiên Không.

Bạch Thiên Không trả lời: “Đây chỉ là một kẻ mang danh hão, khó có thể làm được việc lớn. Tôi đảm bảo chẳng bao lâu nữa cậu ta sẽ bị Mãnh Hổ Môn tiêu diệt”.

“Hầy!”

Môn chủ Huyền Vũ Môn thở dài: “Vốn tưởng còn sử dụng được anh ta cho Huyền Vũ Môn, giờ xem ra không có cơ hội rồi”.

“Môn chủ”

Bạch Thiên Không lên tiếng: “Tôi cảm thấy anh nên thấy vui vì điều đó. Vì nếu cậu ta thật sự gia nhập Huyền Vũ Môn, ngoài việc gây họa ra, e rằng cũng chẳng giúp ích được gì nhiều”.

Lúc này Bạch Thiên Không đã tỏ ra khinh thường Tần Cao Văn.

Trong mắt anh ta, Tần Cao Văn đã trở kẻ không biết núi Thái Sơn là gì. Là một kẻ có tầm nhìn hạn hẹp.

Môn chủ thản nhiên trả lời: “Sau này đừng có nhắc tới người này trước mặt tôi nữa”.

“Vâng!”



Mãnh Hổ Môn.

“Môn chủ, có người ở ngoài tìm môn chủ”.

Báo Đen – thuộc hạ của Mãnh Hổ Môn nói với môn chủ.

Môn chủ đáp lại: “Là ai vậy, có việc gì không?"

“Nghe nói là bố của Vương Thuyền Quyên”.

Môn chủ Mãnh Hổ Môn cười lạnh lùng: “Cái tên chết dẫm đó không phải tới đòi ông đây thả con gái của ông ta ra đấy chứ. Nếu là như vậy thì khuyên ông ta nên sớm từ bỏ ý định đi, ông đây không nương tay đâu”.

“Hình như không phải. Ông ta tới tìm môn chủ nói là có chuyện quan trọng muốn thương lượng. Còn nói cái gì mà muốn làm ăn với môn chủ”.

Môn chủ Mãnh Hổ Môn khẽ chau mày.

“Làm ăn với tôi sao?”

Môn chủ Mãnh Hổ Môn tò mò hỏi: “Làm ăn gì?”

“Tôi cũng không rõ, môn chủ ra ngoài xem thế nào”.

Đợi khi môn chủ đi tới phòng khách thì thấy chủ tịch Vương hào hứng chạy tới.

Vẻ mệt mỏi trước đó của ông ta biến mất, thay vào đó là sự hào hứng.

“Ông Vương tới tìm tôi có việc gì không?"

Chủ tịch Vương lên tiếng: “Môn chủ đại nhân, môn chủ có thể đồng ý với ông già này một chuyện được không?"

Khi nói chuyện, thái độ của ông ta vô cùng khúm núm.

“Chuyện gì?”

Môn chủ nhìn chủ tịch Vương với vẻ tò mò.

Chủ tịch Vương trả lời: “Nghe nói môn chủ đã cho người bắt Vương Thuyền Quyên rồi!”

“Muốn tôi thả con gái của ông? Tôi nói ông biết, không thể”.

Môn chủ kiên quyết từ chối yêu cầu mà chủ tịch Vương đề ra.

Chủ tịch Vương vội vàng nói: “Môn chủ hiểu lầm rồi. Con bé đó sớm đã không phải là con gái của tôi nữa rồi. Tôi và nó đã không còn quan hệ huyết thống. Hôm nay tôi tới đây là có chuyện khác”.

Hai bên nhìn nhau. Môn chủ tỏ ra nghi ngờ.

Chủ tịch Vương định làm gì đây?

“Vậy ông nói xem!”

Chủ tịch Vương đưa cho môn chủ một tấm thẻ ngân hàng.

“Trong này có năm mươi triệu tệ, là chút thành ý nhỏ mọn của tôi".

Môn chủ Mãnh Hổ Môn không hề nhận lấy.

“Ông nói điều kiện ra trước đi, để tôi cân nhắc xem có nhận số tiền này hay không”.

Chủ tịch Vương trả lời: “Môn chủ chỉ muốn lấy lại cuốn sách từ Tần Cao Văn, vậy thì có thể giao lại Tần Cao Văn cho tôi không?”

“Tại sao?”

Môn chủ nhìn chủ tịch Vương và hỏi với vẻ tò mò.

Chủ tịch Vương siết chặt nắm đấm, tức giận nói.

“Tôi rất hận Tần Cao Văn”.

Ông ta nghiến răng, gằn ra từng chữ: “Đến nằm mơ tôi cũng muốn băm xương nghiền thịt thằng đó ra”.

“Nhưng tôi không có bản lĩnh đến vậy. Mãnh Hổ Môn thì khác, chắc chắn nó sẽ bị mọi người đánh bại dễ dàng. Tôi chỉ hi vọng tới khi đó mọi người đừng giết thằng đó mà rút hết gân nó rồi giao cho tôi có được không?”

Môn chủ không hề trả lời.

Suy nghĩ một lúc, môn chủ Mãnh Hổ Môn đáp lại: “Yêu cầu của ông không phải là không thể đáp ứng, chỉ là tiền hơi ít”.

Chủ tịch Vương lấy ra một tấm thẻ khác.

“Tôi đồng ý tăng gấp đôi!”

Đối với chủ tịch Vương mà nói, chỉ cần đích thân ông ta có thể trả thù Tần Cao Văn để rửa hận thì dù có phải trả thêm bao nhiêu tiền ông ta thấy cũng đáng.
Chương 206: Buổi đấu giá

“Được!”

Môn chủ hào sảng nhận lời yêu cầu của đối phương đề ra.

Rồi môn chủ đáp lại: “Sớm chuyển tiền tới tài khoản của tôi, rõ chưa?”

“Môn chủ yên tâm”.

Chủ tịch Vương tỏ ra vô cùng cung kính trước mặt môn chủ Mãnh Hổ Môn.

“Con gái ông đang ở chỗ tôi, có muốn gặp cô ta không?"

Chủ tịch Vương lắc đầu: “Không cần đâu, con bé đó sớm đã cắt đứt quan hệ bố con với tôi rồi. Coi như tôi không có đứa con gái như nó”.

“Ông chắc chứ?”

Môn chủ cảm thấy bất ngờ khi chủ tịch Vương nói như vậy. Trên đời này lại có người tàn nhẫn đến mức con gái mình cũng không nhận như vậy sao?

Ban đầu môn chủ Mãnh Hổ Môn còn cho rằng chủ tịch Vương tới đây là vì Vương Thuyền Quyên, muốn lấy tiền chuộc con gái.

Nhưng sức tưởng tượng của môn chủ đúng là kém quá.

“Thật sự không cần đâu”.

Môn chủ nói: “Vậy thì được, nếu không còn chuyện gì nữa thì ông về đi”.

“Được!”

Đối phương vừa đi khỏi thì một tên thuộc hạ của Mãnh Hổ Môn sà tới.

“Môn chủ, môn chủ cảm thấy có thể tin được lời của lão già này không?”

Môn chủ chỉ bật cười: “Tám, chín phần có thể tin được”.

“Trên đời này còn có người bố tàn nhẫn như vậy sao?”

Mãnh Hổ Môn bọn họ cũng từng làm ra không ít việc trái với đạo lý nhưng tình huống như thế này thì đúng là họ thấy lần đâu nên không khỏi cảm thấy bất ngờ.

Những truyện anh không biết trên đời này còn nhiều lắm, có gì mà phải ngạc nhiên”.

“Đã rõ ạ”.



“Thế nào rồi bố?”

Thấy chủ tịch Vương quay về, Vương Chấn Hoa vội chạy tới hỏi với vẻ hứng thú.

Chủ tịch Vương trả lời: “Bọn họ đã đồng ý yêu cầu của chúng ta rồi. Sau khi lấy được cuốn sách từ Tần Cao Văn thì sẽ giao nó cho chúng ta xử lý”.

Nghe thấy vậy Vương Chấn Hoa cảm thấy vui mùng lắm. Nỗi uất hận của anh ta dành cho Tần Cao Văn không kém gì bố mình.

Trước khi Tần Cao Văn quay về, Vương Chấn Hoa luôn là nhận vật thiên kiều, được nhiều người yêu mến và sùng bái.

Gia cảnh anh ta hùng hậu, tài mạo vẹn toàn, là bạch mã hoàng tử mà rất nhiều cô gái theo đuổi. Thế nhưng từ khi Tần Cao Văn xuất hiện thì ánh sáng xung quanh anh ta dần mờ nhạt, tất cả đều đổ dồn vào Tần Cao Văn.

Có vài tháng mà Tần Cao Văn đã tạo ra được kỳ tích trước giờ chưa ai làm được.

“Con hi vọng tới khi đó bố có thể để con đích thân giết chết Tần Cao Văn”.

Chủ tịch Vương nói: “Hai bố con lần lượt xử lý, người cưa người cắt, tùng xẻo nó đến chết”.

Chỉ riêng việc tưởng tượng ra cảnh tượng đó trong đầu đã khiến bọn họ cảm thấy kích động và hào hứng rồi.

“Con hiểu rồi thưa bố!”

Lần này dù có là kỳ tích gì thì Tần Cao Văn cũng khó thoát nạn. Thực lực của anh có mạnh tới mức nào thì khi đối diện với sự tấn công điên cuồng của Mãnh Hổ Môn cũng sẽ chết mà thôi.

Những truyền kỳ thuộc về anh đã đến hồi kết.



Tinh thần của Tần Cao Văn gần đây có phần bất ổn.

Dù rất tự tin về trận đấu ở đỉnh núi Thiên Nhai vào ngày kia nhưng mấy ngày này anh bị khó ngủ, luôn gặp phải ác mộng.

Trong giấc mơ anh nhìn thấy hai mẹ con Vương Thuyền Quyên bị hành hạ, cơ thể đẫm máu, gào thét tên mình. Thế nhưng Tần Cao Văn lại chỉ có thể chứng kiến mà không làm được gì.

Tần Cao Văn quyết định tới thế giới đấu giá ngầm mua chút thuộc tịnh khí dưỡng thần.

Dù trong hiệu thuốc có thể mua được thuốc an thần nhưng nó cũng chỉ tạm thời giải quyết được chứng mất ngủ, mà tác dụng thì lại không tốt bằng đan dược.

Hôm nay là cuối tuần, người tới thế giới ngầm rất đông. Đối với những buổi đấu giá như thế này chỉ có những đại gia có danh tiếng mới đủ tư cách tham gia. Người bình thường, việc giải quyết cơm áo gạo tiện hàng ngày đã là cả một vấn đề rồi,

Làm gì còn thời gian quan tâm tới những cái khác.

Từ khi Vương Thuyền Quyên bị bắt đi, Tần Cao Văn chẳng còn hứng thú với thứ gì nữa. Anh trở nên xuềnh xoàng, quần áo mặc cả tuần không thay, phát ra mùi thôi thối.

Những nơi anh đi qua, mọi người đều tỏ rõ sự ghét bỏ.

“Người này là ai vậy?”

“Giờ thể diện của người ta đều thấp như vậy à? Trông như này mà cũng có tư cách tới đây sao?”

“Sau này tôi không muốn tham gia hội đấu giá có chất lượng thấp như thế này nữa. Đúng là một sự sỉ nhục”.

Rất nhiều người chỉ chỉ trỏ trỏ vào Tần Cao Văn. Còn anh thì tỏ ra vô cùng thản nhiên. Anh chẳng thèm quan tâm tới những lời nói ác ý của người khác.

Một lúc sau buổi đấu giá bắt đầu. Tần Cao Văn ngồi ở một góc tối nhất, bên cạnh anh là một cô gái xinh đẹp mặc váy trắng liền thân, dung mạo tuyệt vời, ngũ quan tinh tế.

Và đặc biệt cô gái có một đôi mắt biết nói.

“Thật không biết sao hôm nay số mình đen thế, lại được xếp ngồi cạnh một kẻ rác rưởi”.

Kẻ rác rưởi mà cô gái nói tới thì ai cũng biết là ai. Tần Cao Văn vẫn tỏ ra vô cùng điềm nhiên.

Trước đây anh đã nhiều lần bị người khác chế nhạo nên đã sớm hình thành thói quen đứng đó điềm tĩnh như núi Thái Sơn, tuyệt đối không vì những lời nói ra vào của người khác mà bị dao động.

Tần Cao Văn phát hiện ra ba người đàn ông ngồi hàng trước tiên đều mặc trang phục triều Đường, ai cũng tóc bạc. Có lẽ tuổi cũng đã cao.

Trước đây Tần Cao Văn thường xuyên nhìn thấy họ trên tivi

Đây đều là những chuyên gia giám định hàng đầu của Hoa Hạ tại thời điểm hiện tại. Các cuộc đấu giá của tỉnh Thiên Hải đều có yêu cầu vô cùng nghiêm ngặt. Mỗi một món đồ trước khi tiến hành đấu giá đều do ba người đàn ông này tiến hành kiểm tra.

Sau khi xác nhận là hàng thật thì mới chính thức được mang ra đấu giá.

Người đầu tiên bước lên là một người đàn ông trung niên ăn mặc khá bình thường. Nhìn ông ta trông có vẻ nghèo và xuề xòa với đôi mắt đục ngầu. Nhìn là biết là một người nông dân.

Người đàn ông trung niên cẩn thận lấy từ trong người ra một chiếc hộp màu đen giống như đang lấy ra một bảo vật. Ông ta vô cùng căng thẳng cứ như sợ người khác có ý đồ với món đồ của mình.

Người chủ trì bước tới trước mặt người đàn ông trung niên: “Có thể mở hộp ra rồi. Ông yên tâm, chúng tôi sẽ không cướp đồ của ông đâu. Chẳng ai chơi nổi kiểu đó cả”.

Giọng nói người MC chứa đựng sự chế nhạo rõ ràng.

Người đàn ông trung niên cẩn thận lên tiếng: “Hôm nay tôi mang tới một bình hoa sứ của nhà mình. Đây là bảo vật do tổ tiên tôi để lại. Ba tôi nói giá trị có thể lên tới mấy trăm nghìn tệ, hi vọng các vị chuyên gia có thể giúp tôi giám định”.

Người đàn ông nhiều tuổi nhất họ Triệu. Tần Cao Văn thường xuyên nhìn thấy ông ta trên tivi.

Thầy Triệu tỏ ra khó chịu: “Có thể bớt nói nhảm và mau lấy đồ ra được không? Rốt cuộc có giá bao nhiêu chúng tôi xem xong rồi ông sẽ biết”.
Chương 207: Giá trị hàng chục triệu tệ

Cô gái mặc đồ trắng ngồi bên cạnh Tần Cao Văn che miệng, thể hiện rõ ra mặt.

“Đúng là trược khí. Thật không ngờ hôm nay tới buổi đấu giá này lại gặp liên tiếp hai kẻ rác rưởi.

Tần Cao Văn chẳng buồn bận tâm tới cô gái.

Người đàn ông trung niên mở hộp ra. Một bình hoa xinh đẹp được làm tinh tế xuất hiện trước mặt. Hơn nữa hình hoa văn được khắc trên thân bình cũng rất hiếm gặp.

Thầy Triệu đón lấy chiếc bình từ tay người đàn ông trung niên đưa tới trước mặt. Sau khi đánh giá một lúc thì ông ta nói với vẻ thất vọng: “Bình hoa này là đồ giả, dù có là hàng giả cao cấp thì nhiều lắm cũng chỉ 200 tệ thôi”

Ầm!

Thông tin này đối với người đàn ông mà nói chẳng khác gì sét đánh ngang tai. Anh ta suýt nữa ngã ra đất, loạng choạng và run rẩy như bị co giật.

Toàn bộ hi vọng của người đàn ông đều được gửi gắm vào bình hoa trước mặt này. Gia đình ông ta xảy ra biến cố nghiêm trọng. Bố đang bị bệnh nặng nằm giường, vợ thì cũng đã trở thành kẻ tàn phế sau một tai nạn giao thông ngoài ý muốn.

Lúc này ông ta cũng đang bị bệnh nặng, cần có một khoản tiền lớn để tiến hành chữa trị. Học phí của con gái vẫn chưa nộp, nếu như vài ngày nữa mà không thể giải quyết được vấn đề kinh tế thì nhà họ sẽ gặp phải vấn đề thực sự.

Đó là bố của ông ta sẽ chết và con gái sẽ không còn cơ hội đi học nữa.

Tổ tiên đã từng dặn rằng nếu không có việc gì cấp bách thì tuyệt đối không được bán cái bình này đi.

Giờ ông ta làm như vậy cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi.

Người đàn ông vốn vô cùng tự tin. Ông ta cho rằng chiếc bình này ít nhất cũng có thể bán được giá khoảng hai, ba trăm nghìn tệ.

Thế nhưng giờ ông ta phát hiện ra mình đã sai rồi.

“Thầy có nhìn nhầm không vậy?”

Người đàn ông trung niên tên là Triệu Thiết Trụ, là một người nông dân chính hiệu.

Giờ đối với ông ta mà nói, bình hoa này là chỗ dựa tinh thần duy nhất của ông ta.

Vậy mà đối phương lại nói nó chỉ là thứ rác rưởi đáng giá hai trăm tệ. Sao ông ta có thể chấp nhận được?

Rầm!

Thầy Triệu đập mạnh tay xuống bàn, đứng bật dậy, tức giận nói: “Ý của ông là gì, ông nói tôi nhìn không chuẩn sao?”

Triệu Thiết Trụ bị rơi vào thế hoảng sợ, cuống cuồng không biết làm gì.

“Không phải, thầy Triệu. Thầy đừng hiểu lầm. Tôi không có ý đó”.

Thầy Triệu lạnh lùng nói: “Vậy ông nói cho tôi biết ý của ông là gì? Tôi đã nói rồi, cái bình này của ông là giả. Hai trăm tệ đã là nhiều lắm rồi. Nếu ông còn nhiều lời thì lát nữa tôi sẽ kêu bảo vệ đuổi ông ra ngoài đấy”.

Phụp!

Người đàn ông trung niên quỳ phụp xuống trước mặt thầy Triệu. Ông ta dập đầu liên tục khiến trán chảy cả máu.

Bình hoa này đối với ông ta mà nói cực kỳ quan trọng. Kết quả như vậy thật khiến ông ta không thể chấp nhận được.

“Tôi xin thầy Triệu, mong thầy hãy xem kỹ”.

Thầy Triệu thản nhiên nói: “Vừa rồi tôi đã nói rõ lắm rồi. Cái bình hoa này của ông là giả, ông nghe không hiểu à?”

“Nhưng mà..."

Không đợi người đàn ông trung niên nói hết thì một giọng nói rành rọt khác vang lên.

“Tôi khuyên ông nên cút khỏi đây, nếu không đừng trách sao tôi không khách khí!”

Một người đàn ông mặc vest vạm vỡ ngồi xéo Tần Cao Văn đứng dậy.

Vẻ hung ác trên khuôn mặt người này khiến người đàn ông trung niên hết hồn.

Ông ta run rẩy, vội vàng nói: “Tôi chỉ muốn nhờ ông ấy xem lại giúp chứ không có ý gì khác”.

“Ông có biết những người làm thầy như chúng tôi một phút xuất hiện là bao nhiêu tiền không? Ông bắt chúng tôi mất thời gian chơi đùa với ông đấy à?”

Người đàn ông trung niên bị dọa sợ hết hồn. Ông ta toát mồ hôi trán, nhất thời không biết nói gì.

“Cho ông ba giây, nếu còn không cút ra ngoài thì đừng trách sao tôi không khách sáo”.

Ha ha ha!

Đột nhiên có tiếng cười vang lên. Mọi người nhìn qua thì thấy Tần Cao Văn từ từ đứng dậy.

Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía anh.

“Tên thối tha, cười cái gì?"

Tần Cao Văn nói: “Tôi cười cảm đám các người có mắt như mù. Một món bảo vật như vậy mà lại nói là hàng không có giá trị sao?”

Thầy Triệu khẽ tái mặt, trông vô cùng khó coi.

Ý của Tần Cao Văn là gì thì tất cả mọi người đều hiểu.

Anh đang nói kết quả giám định của thầy Triệu là sai.

“Người anh em, làm người thì phải biết chịu trách nhiệm trước lời ăn tiếng nói của mình đấy”.

Tần Cao Văn thản nhiên nói: “Tôi hiểu rất rõ mình đang nói gì. Vừa rồi đúng là giám định có sai sót. Tôi dám đảm bảo bình hoa này không những không phải đồ giả mà còn rất có giá trị”.

Cô gái mặc váy trắng liếc nhìn Tần Cao Văn và nói bằng giọng ghét bỏ: “Cái đồ rác rưởi như anh có thể đừng nhiều lời không? Nếu anh có giỏi thì chứng minh cho mọi người thấy đi”.

“Được!”

Tần Cao Văn hôm nay tới đây vốn là để mua đan dược. Đối với những việc khác anh không quan tâm. Nhưng tình huống này nằm ngoài dự tính của anh nên anh không thể nào ngó lơ được.

Tần Cao Văn bước lên sân khấu, người dẫn chương trinh bên cạnh lên tiếng: “Có thể nào đừng lãng phí thời gian của mọi người được không. Đến thầy Triệu đã nói là cái bình này là giả rồi, cậu là cái thá gì mà có quyền nghi ngờ ở đây?”

Suy nghĩ của mọi người đều giống nhau. Trong mắt họ những lời nói của thầy Triệu mới là chân lý.

Người như ông ta đã có mấy chục năm kinh nghiệm trong việc giám định đồ cổ rồi. Hơn nữa còn giành được không ít giải thưởng cấp quốc gia.

Tần Cao Văn có tư cách gì mà nghi ngờ ông ta?

“Cậu nhóc, hôm nay nếu như cậu không có được lời giải thích hợp lý thì tôi sẽ không để cậu bình an vô sự rời khỏi đây đâu”.

Người này đang uy hiếp thẳng thừng Tần Cao Văn.

Tần Cao Văn trả lời: “Nếu như hôm nay tôi có thể chứng minh cái bình hoa này là thật thì sao?”

“Không thể nào!”

Còn chưa đợi thầy Triệu lên tiếng thì người dẫn chương trình đã nói trước.

“Thầy Triệu đã nói rồi. Bình này là giả thì chắc chắn nó sẽ là giả. Chúng tôi sẽ không bao giờ tin lời cậu”.

Tần Cao Văn đanh mặt.

“Tôi đang nói chuyện với thầy Triệu, từ khi nào mà tới lân anh xen vào rồi?”

Tần Cao Văn nói không lớn tiếng nhưng cực kỳ uy nghiêm và có lực. Người dẫn chương trình còn định phản bác thì lúc này khi nhìn thấy ánh mắt hung dữ của anh bèn run rẩy.

Trực giác mách bảo anh ta, Tần Cao Văn là một con người đáng sợ.

Thế là anh ta ngậm miệng lại.

“Nếu như cậu có thể chứng minh được chiếc bình này rất có giá trị thì tôi sẽ xin lỗi người đàn ông này trước mặt mọi người đồng thời mua lại chiếc bình với giá gấp đôi thị trường”.

Tần Cao Văn nói tiếp: “Tôi cảm thấy gấp đôi thấp quá”.

“Vậy cậu nói xem gấp bao nhiêu?”

Tần Cao Văn hào sảng nói: “Tôi muốn ông mua lại với giá gấp sáu, thế nào?”

“Không thành vấn đề”.

Thầy Triệu cũng vô tư đáp lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK