Từ đầu tới cuối, Tần Cao Văn đều không hề có ý truy cứu Công Tôn Bôn Đằng.
Anh chưa tới mức nhỏ mọn như vậy.
Tần Cao Văn thản nhiên nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ không trách anh”.
Rõ ràng trước đó đã nói vậy rồi mà Công Tôn Bôn Đằng còn lảm nhảm, thật khiến Tần Cao Văn cảm thấy phiền phức.
Công Tôn Thiên Hạ nói tiếp: “Cậu Tần, tôi vẫn còn một yêu cầu nho nhỏ, mong cậu có thể đồng ý”.
“Nói đi”.
Lúc này tất cả mọi người đều quay lưng với Tần Cao Văn, hầu như không có ai tin tưởng anh. Tất cả đều rút lui trong cuộc quyết đấu giữa anh và các cao thủ, chỉ có duy nhất gia tộc Công Tôn là vẫn theo sát nên Tần Cao Văn sẽ không để những người ủng hộ anh phải thất vọng.
Công Tôn Thiên Hạ lại lên tiếng: “Nghe nói, công ty cô Vương gần đây gặp phiền phức, không ai chịu hợp tác, không biết cậu Tần có thể nể mặt tôi chút, vì công ty của chúng tôi đang có một đơn hàng hơn ba tỉ tệ”.
“Tôi muốn để cô Vương làm, cậu cảm thấy thế nào?”
Với năng lực kinh tế của Tần Cao Văn có thể dễ dàng giải quyết được khó khăn của Vương Thuyền Quyên .
Nhưng Vương Thuyền Quyên đã nói rằng đừng giúp cô ấy quá nhiều, để cô ấy tự xử lý. Cô ấy không thể nào cứ đứng mãi sau Tần Cao Văn được.
Tần Cao Văn thản nhiên trả lời: “Chuyện này cứ nói thẳng với cô ấy là được”.
Công Tôn Thiên Hạ vui mừng ra mặt.
“Cảm ơn cậu Tần”.
Dù tất cả mọi người đều cảm thấy Tần Cao Văn sẽ không đánh lại được cao thủ nhưng Công Tôn Thiên Hạ vẫn kiên định với lựa chọn của mình.
Đây là một người rất giỏi giang.
Anh mới trở về khu vực Minh Châu có ba ngày mà đã gây ra sóng gió, khiến cả khu vực thành phố này đảo lộn một trăm tám mươi độ.
Đầu tiên anh dựa vào thực lực của mình tiêu diệt ba thế lực của thế giới ngầm, sau đó là hạ gục Thiên Lôi tông sư.
Anh thật sự là một thiên tài đỉnh cao, mới chỉ có hơn hai mươi tuổi mà những thành tựu anh đạt được đủ để khiến nhiều người cả đời này không theo kịp rồi.
Ông ta tin rằng Tần Cao Văn sẽ có một ngày thay đổi càn khôn nước Hoa Hạ.
“Tôi về trước nhé”.
Nói xong Tần Cao Văn quay người rời khỏi phòng.
Công Tôn Thiên Hạ vội vàng nói: “Cậu Tần, tôi tiễn cậu”.
“Không cần”.
Vẫn còn hai ngày nữa.
Tại nhà họ Vương.
“Thưa bố, ngày mốt sau khi Tần Cao Văn bị giết thì chúng ta xử lý em gái thế nào đây?”
Trước đó Vương Chấn Hoa đã nhiều lần đề cập với bố về chuyện này.
Dù Vương Thuyền Quyên từng phản bội nhà họ Vương, mặc kệ hai bố con Vương Chấn Hoa ngăn cản, cứ thể gả cho Tần Cao Văn nhưng dù sao thì cô ấy cũng là người nhà họ Vương.
Vương Chấn Hoa nói: “Đợi sau khi Tần Cao Văn chết, công ty của con bé chắc chắn sẽ không thể vận hành được nữa, cũng có khả năng có nguy cơ phá sản, tới khi đó chúng ta có nên ra tay cứu giúp không ạ?”
Hừ!
Bố của Vương Chấn Hoa hừ một tiếng lạnh lùng.
“Cái thứ mặt dày đó, khiến cả nhà họ Vương mất mặt. Trước đó bố đã nói rồi, đợi sau khi Tần Cao Văn chết, nếu như con bé chịu quỳ xuống nhận lỗi thì bước vào nhà họ Vương, nếu không bố không có đứa con như thế”.
Vương Chấn Hoa thở dài.
Bố đã hạ quyết tậm như vậy, dù là ai thì cũng không thể thay đổi. Anh ta biết dù có khuyên thế nào cũng vô ích.
Đợi sau khi Tần Cao Văn chết đi, Vương Thuyền Quyên chắc chắn sẽ thê thảm lắm.
Tính cách của cô khá mạnh mẽ, dù là con gái nhưng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp. E rằng Vương Thuyền Quyên sẽ thu dọn đống đổ nát mà Tần Cao Văn gây ra.
Tại nhà họ Trương.
Còn hai ngày nữa là Tần Cao Văn sẽ chết.
Ban đầu chỉ có nhà họ Vương mời tới một cao thủ vương cấp đối phó với anh. Thế nhưng không biết tại sao ngày hôm đó lại tới thêm tận hai cao thủ.
Một cao thủ cấp bậc võ vương đã có thể chèn ép được Tần Cao Văn, huống hồ cả ba cùng ra tay.
Trận chiến này chẳng có gì phải bàn cãi.
Đợi sau khi Tần Cao Văn chết đi, thì đối tượng tiếp theo mà nhà họ Vương đối phó có lẽ là nhà họ Trương.
Hiện tại tâm trạng của Trương Thiên Khoát hết sức phức tạp.
Một mặt là do cú sốc mà Tần Cao Văn gây ra khi tiêu diệt gia tộc anh ta khiến cho nhà họ Trương vốn là một trong ba gia tộc hàng đầu bị rơi xuống đáy vực nên anh ta hi vọng Tần Cao Văn sẽ chết sớm.
Mặt khác anh ta cảm thấy khó xử vì Tần Cao Văn lại đóng vai một nhân vật không thể bỏ qua mang tới tác một tác dụng khác.
Đó là chỉ cần Tần Cao Văn còn sống thì nhà họ Vương sẽ không vội gây họa cho Trương Thiên Khoát.
Anh ta phải nghĩ cách để giải quyết vấn đề khó khăn trước mặt.
…
Ngày hôm sau.
Bầu trời trong xanh không gợn chút mây.
Vương Thuyền Quyên tới công ty từ sớm.
Bởi vì Tần Cao Văn sắp diễn ra trận quyết đấu với mấy cao thủ, hơn nữa họ còn nói rằng phàm là những người có qua lại với Tần Cao Văn sẽ đều bị liên lụy thế nên hiện tại công ty đãng rơi vào tình cảnh khó khăn trước giờ chưa từng có.
Rất nhiều nhân viên lần lượt từ chức. Đến ngay cả quản lý cấp cao cũng tránh xa cô.
Dù Vương Thuyền Quyên có đưa ra phúc lợi và đãi ngộ hậu hĩnh tới mức nào thì cũng không thể giữ họ lại.
Tiền đúng là thứ tuyệt vời.
Nhưng tuyệt vời đến mấy cũng không thể bằng mạng sống.
“Chủ tịch, mau ăn chút gì đó đi ạ”.
Tiểu Vương bước vào phòng, cầm một đĩa thức ăn đặt lên bàn.
Vương Thuyền Quyên khẽ day chán: “Không cần đâu, Tiểu Vương em ăn đi”.
Lúc hai người còn cùng làm việc, Tiểu Vương luôn ở bên cạnh Vương Thuyền Quyên. Giờ thì có không ít người muốn dìm cô xuống, duy chỉ có Tiểu Vương là vẫn bên cạnh cô.
Tiểu Vương ngồi xuống đối diện Vương Thuyền Quyên, nghiêm túc nói: “Chị Thuyền Quyên, chị không thể như vậy được. Nếu như gục ngã lúc này thì phải làm sao? Tới khi đó sẽ chẳng còn gì nữa. Chị hãy tin rằng anh Tần nhất định có thể vượt qua khó khăn lần này”.
Trước đó Tần Cao Văn đã nói nhiều lần, rằng chỉ cần cô lên tiếng thì anh đều có thể giải quyết được hết khó khăn của công ty.
Nhưng Vương Thuyền Quyên cứ không chịu.
Công ty này được mở ra dưới sự giúp đỡ của Tần Cao Văn, hơn nữa anh hết lần này đến lần khác giúp công ty giải vây kịp thời, Vương Thuyền Quyên dường như chỉ đóng vai trò cực nhỏ trong công ty.
Cô không muốn làm bình hoa di động.
“Em đừng nói nữa Tiểu Vương, à…”
Vương Thuyền Quyên ngập ngừng: “Tiền lương tháng này của em có lẽ phải đợi thêm vài ngày”.
Hiện tại tình hình tài chính của công ty gặp khó khăn, dòng tiền mặt ít tới mức đáng thương.
Mấy hạng mục trong tay vẫn đang cần vận hành tiếp, cô thật sự không còn tiền để phát lương nữa.
Tiểu Vương không hề bận tâm: “Chị Thuyền Quyên, hai chị em mình có gì mà phải khách sáo chứ!”
Vương Thuyền Quyên cố gắng nặn ra một nụ cười. Cô cảm thấy vô cùng ấm áp và cảm kích.
Reng reng.
Điện thoại của Tiểu Vương đổ chuông. Sau khi nghe máy thì đầu dây bên kia vọng lại một giọng nói già nua.
“Xin hỏi là thư ký Vương phải không?”