Mục lục
Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 197: Quyết không nhân nhượng

“Nếu các người có suy nghĩ đó, vậy thì nhanh chóng bỏ ý định đó đi, Tần Cao Văn tôi là một người chỉ ưa mềm chứ không ưa cứng”.

Nếu biểu hiện lần trước chỉ khiến cách nhìn của mọi người về Tần Cao Văn có chút thay đổi, thì anh lần này sẽ thể hiện ra thủ đoạn lôi đình trước mặt mọi người, muốn mỗi người đều phải tâm phục khẩu phục anh.

Đây là một người tương đối đáng sợ, đồng thời cũng là người không thể đắc tội.

Sau này ai dám làm trái ý anh, thì chỉ còn một con đường chết.

Vù vù vù!

Âm thanh rõ rệt truyền đến, đầu của mười mấy người đều bị chém xuống.

Không ít người đều nôn thốc nôn tháo, cảnh tượng máu me trước mặt khiến cho bọn họ bị sốc lớn.

“Bây giờ chính thức bắt đầu huấn luyện”.

Tiếp theo sẽ triển khai huấn luyện địa ngục, cho bọn họ nghi ngờ cuộc sống luôn, bọn họ chưa bao giờ nghĩ trên thế giới này lại có người tàn bạo và hung hãn như vậy.

Chống đẩy một nghìn cái, khiến bọn họ phải gào thét, sức chịu đựng của cơ bắp đã đạt đến cực hạn, nhưng đấy mới chỉ là mới bắt đầu thôi.

Sau đó Tần Cao Văn sẽ cho bọn họ chạy 50 cây số.

“Trước khi trời tối, nếu các người còn chưa quay về, vậy thì lần sát hạch này coi như chưa đạt, từ ngày mai trở đi ba giờ sáng sẽ dậy tập luyện!”.

Mọi người nghe thấy câu này cảm thấy như muốn phát điên.

Trong hơn hai tiếng chạy 50 cây số, độ khó vốn dĩ đã quá cao rồi, quan trọng hơn là trên người bọn họ còn đeo mấy chục cân đồ nữa.

Chuyện này căn bản không thể hoàn thành nổi.

“Bắt đầu!”.

Tần Cao Văn không quan tâm trong lòng bọn họ nghĩ gì, bóp luôn cò súng phát tín hiệu mệnh lệnh.

Cho dù trong lòng có không muốn như thế nào đi nữa, cũng không có ai dám công khai đứng ra làm trái với yêu cầu Tần Cao Văn đưa ra, bọn họ đều dốc hết sức chạy thục mạng.

Đến hơn tám giờ tối, tất cả mọi người mới lần lượt quay về.

Bọn họ ai nấy đều mặt mày xám xịt ngã xuống nền đất thở hổn hển, muốn đứng cũng không đứng lên được.

Tần Cao Văn nhìn bọn họ rồi thở dài, trong lòng đầy thất vọng.

Những người này thực sự quá yếu.

“Thế mà cũng không chịu được sao?”.

Giọng nói Tần Cao Văn đầy vẻ mỉa mai.

“Trước đây các người chẳng phải rất lợi hại sao? Ai nấy đều muốn dọa nạt tôi, sao bây giờ lại không chịu được nữa rồi, các người đúng là rác rưởi, là loại nhu nhược, đúng là vô dụng”.

Cho dù Tần Cao Văn nói rất quá đáng, cho dù 18 đời tổ tông đều bị nhắc tới, nhưng mọi người vẫn nằm gục dưới đất như xác chết vậy.

Bọn họ thực sự không đứng dậy nổi.

Trước đây, bọn họ luôn cho rằng cường độ huấn luyện mà bọn họ phải chịu đã đủ khiến người ta phải nghi ngờ cuộc sống rồi, sau khi gặp Tần Cao Văn, suy nghĩ của bọn họ đã hoàn toàn bị thay đổi.

Trên thế giới này lại có người như ác ma vậy, đúng là khiến người ta phải kinh hồn bạt vía.

“Rất tiếc là các người không hề hoàn thành nhiệm vụ mà tôi giao, ba giờ sáng ngày mai ra tập luyện đúng giờ, tôi không hy vọng các người làm trái yêu cầu một lần nào nữa, nếu không mười mấy người hôm nay chính là tấm gương cho các người”.

Mọi người chỉ muốn khóc thét.

Bây giờ đã là hơn tám giờ tối, bọn họ về tắm rửa nghỉ ngơi rồi lên giường ăn chút đồ cũng phải hơn mười giờ, cũng có nghĩa là dưới sự huấn luyện với cường độ cao như vậy, bọn họ chỉ có thể nghỉ ngơi năm tiếng đồng hồ.

Thế này có còn cho người ta sống nữa không?

“Tôi đã nói với mọi người trước rồi, nếu không làm theo yêu cầu của tôi, đến lúc đó xảy ra điều thì thì chắc các người đều rõ”.

Nói xong, Tần Cao Văn quay người rời đi.

Tên chột vốn bị thương rất nặng, thêm vào chạy bộ mấy tiếng nữa, bây giờ hắn chỉ còn thoi thóp, có vẻ như sắp chết vì bị mất quá nhiều máu.

“Anh Ngô”.

Tên chột đứng dậy khỏi mặt đất, nói với Ngô Tuấn Kiệt một cách khó khăn: “Có thể đồng ý với tôi một yêu cầu không?”.

“Cậu nói đi, chỉ cần tôi làm được, nhất định sẽ làm”.

Tuy trông Ngô Tuấn Kiệt rất nho nhã, nhưng sau khi hắn chạy mấy chục cây số xong, lại không hiện rõ vẻ mệt mỏi.

“Anh nhất định phải đi nói với môn chủ của chúng ta, cứ huấn luyện thế này chúng ta sẽ chết mất”.

Ngô Tuấn Kiệt nở nụ cười khổ.

Những việc khác hắn chủ động lộ diện nói với môn chủ, có lẽ sẽ có thể thay đổi ít nhiều, chỉ là chuyện này hắn thực sự không tiện nói lắm.

“Tôi...”.

Những người khác đều lần lượt quỳ xuống trước mặt Ngô Tuấn Kiệt, áp lực mà Tần Cao Văn mang đến hôm nay đủ để khiến tất cả mọi người phải sởn da gà, bọn họ không muốn sống trong khổ sở giày vò như thế này mãi được.

Nếu thực sự như vậy, e rằng tuổi thọ của bọn họ đều sẽ bị giảm đi mấy năm.

“Ngô tiên sinh, anh đồng ý với chúng tôi đi”.

“Những ngày tháng thế này chúng tôi thực sự không thể chịu nổi”.

“Đây mới chỉ ngày đầu tiên, rồi thời gian dài thì chúng tôi phải làm thế nào?”.

...

Ngô Tuấn Kiệt thở dài một cách bất lực.

Hắn chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý yêu cầu của tất cả mọi người.

“Vậy để tôi cố gắng đi thử xem sao”.

...

“Kết quả huấn luyện thế nào?”.

Vương Diệu Hoa hỏi một tên đàn em.

Tên đàn em đó vội vàng đáp: “Cho dù mới là ngày đầu tiên, nhưng Tần Cao Văn đã khiến tất cả mọi người ngoan ngoãn nghe lời, chỉ là...”.

“Chỉ là gì?”. Vương Diệu Hoa hỏi tiếp.

Tên đàn em nhún vai trả lời Vương Diệu Hoa: “Chỉ là những người đó đều oán trách Tần Cao Văn, anh ta thực sự có hơi đáng sợ, cường độ huấn luyện đó tôi cảm thấy người bình thường chắc chắn không chịu nổi”.

“Anh ta huấn luyện như thế nào?”.

Vương Diệu Hoa lập tức nổi lên hứng thú, cảm thấy có hơi tò mò, thế là lại hỏi.

Người đó kể toàn bộ những gì bản thân nhìn thấy hôm nay cho Vương Diệu Hoa, Vương Diệu Hoa nghe xong ngược lại còn hiện rõ vẻ hứng thú, đây chính là hiệu quả mà anh ta muốn nhìn thấy.

Chỉ khi cho bọn họ áp lực đủ lớn, mới có thể khiến tiềm năng của mọi người được phát huy một cách hoàn toàn, Tần Cao Văn đúng là một giáo quan đáp ứng được tâm ý của anh ta.

“Đây chính là những gì mà tôi muốn nhìn thấy”.

Vương Diệu Hoa trả lời không hề do dự.

“Nhưng mọi người đều bắt đầu oán thán rồi, nếu cứ tiếp tục huấn luyện thế này, bọn họ xảy ra vấn đề gì thì làm sao?”.

Vương Diệu Hoa nói luôn: “Nếu xảy ra vấn đề gì thật, thì cũng là do bọn họ vô dụng, tôi tuyệt đối không nuôi một đám nhu nhược chỉ biết ăn không biết làm gì cả”.

Tên đàn em âm thầm lùi xuống và không nói gì, hắn có thể cảm nhận được quyết tâm của Vương Diệu Hoa.

Anh ta muốn lợi dụng áp lực cao độ mà Tần Cao Văn đưa ra để tốc độ của dám đàn em của anh ta được tăng trưởng, nhanh chóng đón nhận đối quyết với Mãnh Hổ Môn.

Tục ngữ có câu, tức nước vỡ bờ.

Đến lúc đó nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, e rằng...

Cộc cộc cộc!

“Ai đấy?”.

Nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, Vương Diệu Hoa tò mò hỏi.

Một lúc sau, cửa mở ra, Ngô Tuấn Kiệt từ bên ngoài bước vào.

“Kính chào môn chủ!”.

Ngô Tuấn Kiệt nói với Vương Diệu Hoa.

Vương Diệu Hoa trả lời: “Đến đây tìm tôi có chuyện gì thế?”.

“Môn chủ, cường độ huấn luyện của Tần Cao Văn thực sự có hơi đáng sợ, nếu cứ tiếp tục e rằng các anh em dưới trướng chúng ta sẽ không chịu nổi, anh xem có nên...”.

Hắn còn chưa nói hết đã bị ngắt lời luôn.

“Đừng có dài dòng với tôi, tôi gọi Tần Cao Văn đến đây chính là để huấn luyện các người”.
Chương 198: Tâm tư cấp bách

Bây giờ Vương Diệu Hoa đã không còn quan tâm nhiều đến vấn đề khác, chỉ muốn nhanh chóng nâng cao thực lực của tổ chức Long Đằng.

Trước đây tổ chức Long Đằng ở tỉnh Giang Bắc đứng vị trí đầu tiên, cho dù là ai sau khi biết đến uy danh lẫy lừng của bọn họ đều sẽ thể hiện hết sức cung kính.

Nhưng bây giờ địa vị của tổ chức Long Đằng đã tụt dốc không phanh.

Vương Diệu Hoa buộc phải nhanh chóng nâng cao thực lực tổng thể, cho dù phải trả cái giá nào cũng không tiếc.

Anh ta biết không bao lâu nữa, Mãnh Hổ Môn sẽ phát động tổng tấn công tổ chức Long Đằng bọn họ.

Nếu không nhanh chóng giải quyết các rắc rối trước mắt, đến lúc đó sẽ nguy to.

“Lời mà anh vừa rồi đúng là có lý, nhưng lẽ nào anh quên mất kế hoạch giao ước của chúng ta trước đây sao?”.

Ngô Tuấn Kiệt nói với Vương Diệu Hoa.

Lập tức, Vương Diệu Hoa rơi vào trầm tư.

Vừa rồi những gì Ngô Tuấn Kiệt đã hoàn toàn kéo anh ta trở về thực tại.

Anh ta suýt nữa quên trong tay Tần Cao Văn có một quân át chủ bài, đó chính là Hoa Sen Tử Vong, chỉ cần có được quyển sách này, đến lúc đó đối đầu với người của Mãnh Hổ Môn, bọn họ cũng thừa sức.

Tính quan trọng của cuốn sách này bây giờ hoàn toàn vượt trên tất cả mọi thứ.

Ngô Tuấn Kiệt tiếp tục nói: “Bây giờ chắc chắn anh còn rõ hơn tôi, không có Hoa Sen Tử Vong, trong cuộc chống lại Mãnh Hổ Môn, chúng ta sẽ luôn ở vị trí bị động”.

“Tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh, muốn nhanh chóng đưa tổ chức Long Đằng chúng ta trở nên mạnh mẽ, nhưng đây là một quá trình tích lũy, chứ không phải dựa vào mấy buổi huấn luyện đặc biệt mà có thể đạt được mục đích”.

Vương Diệu Hoa không nói gì nữa.

Những gì Ngô Tuấn Kiệt vừa nói đều là sự thật, đạo lý này anh ta đều hiểu.

Nhưng mà...

Bây giờ khó khăn lắm cuối cùng mới có chút hiệu quả, lẽ nào lại bảo Tần Cao Văn dừng lại sao.

Anh ta thực sự có chút không cam tâm.

Thấy đối phương có hơi dao động, Ngô Tuấn Kiệt nói tiếp: “Tôi có thể thông cảm được suy nghĩ của anh, nhưng tôi hy vọng anh có thể hiểu một điều, bây giờ Tần Cao Văn không phải là đồng minh của chúng ta, giữa chúng ta còn có mâu thuẫn rất lớn”.

Vương Diệu Hoa không nói gì, bởi Ngô Tuấn Kiệt nói quá thể hợp lý, bề ngoài bọn họ và Tần Cao Văn có vẻ như rất hòa hợp, bình an vô sự, nhưng bên trong thì lại hoàn toàn khác.

Tất cả mọi thứ đều có liên hệ mật thiết với bản thân Vương Diệu Hoa.

Lần trước, khi Tần Cao Văn đến nhậm chức, là Vương Diệu Hoa dặn dò đàn em thử thách anh, muốn thử xem anh có bản lĩnh mạnh đến đâu.

Cũng bắt đầu từ khi đó, mâu thuẫn giữa hai bọn họ đã nảy mầm.

Ngô Tuấn Kiệt tiếp tục nói: “Sự việc nếu đã phát triển đến mức độ này, hay là chúng ta đã làm thì làm cho trót”.

Vương Diệu Hoa bất lực nói: “Lẽ nào phải làm như vậy thật sao?”.

“Ngoài cách này ra thì chẳng còn cách nào khác cả”.

Haiz!

Vương Diệu Hoa thở dài, giọng nói đầy vẻ bất lực.

Khoảnh khắc này anh ta đột nhiên phát hiện, bản thân làm môn chủ nhưng quá thể vô dụng, không có đủ quyền quyết sách trong nhiều chuyện.

Hơn nữa lại không có tầm nhìn xa như Ngô Tuấn Kiệt.

“Nếu anh ta không đồng ý thì sao?”.

Ngô Tuấn Kiệt tiếp tục nói: “Nếu hắn không đồng ý, chúng ta nhanh chóng triển khai kế hoạch tiếp theo”.

“Ý anh là...”.

Ngô Tuấn Kiệt gật đầu trả lời: “Nếu hắn ngoan ngoãn phối hợp với chúng ta, vậy thì mọi việc đều ổn thỏa, nếu không phối hợp, thì liên hệ với người của Mãnh Hổ Môn luôn”.

“Có thật là cần như vậy không?”, rõ ràng Vương Diệu Hoa vẫn cảm thấy không muốn lắm.

“Đương nhiên quyền quyết định vẫn nằm trong tay môn chủ, tôi chỉ là góp ý mà thôi, cụ thể làm như thế nào vẫn phải ở anh, nhưng tôi cảm thấy nên trừ khử Tần Cao Văn sớm chút, nếu không sẽ có uy hiếp rất lớn đối với tổ chức Long Đằng chúng ta”.

Nhắm mắt lại, Vương Diệu Hoa cảm thấy phân vân khó xử, rõ ràng rằng anh ta đang phải đưa ra một quyết định vô cùng đau khổ.

Mấy phút sau Vương Diệu Hoa nói: “Được, tất cả đều làm theo ý anh”.

Ngô Tuấn Kiệt thở phào.

“Cảm ơn sự tin tưởng của môn chủ, anh cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không phụ lòng mong mỏi của anh”.

“Đi ra ngoài đi”.

Vương Diệu Hoa xua tay, nói với giọng như không còn sức lực.

“Vậy tôi ra ngoài trước đây”.

Chờ đến khi Ngô Tuấn Kiệt rời khỏi phòng, Vương Diệu Hoa thu dọn đồ một lúc rồi đứng lên khỏi ghế, đã đến lúc anh ta phải đi nói chuyện vói Tần Cao Văn rồi.

Hy vọng cuộc nói chuyện lần này có thể đạt được hiệu quả mà anh ta muốn.

Cộc cộc cộc!

Anh ta gõ cửa phòng Tần Cao Văn.

“Anh đến làm gì thế?”.

Thấy Vương Diệu Hoa đứng ở cửa, Tần Cao Văn hơi nhíu mày, cảm thấy hơi ngạc nhiên.

“Tần tiên sinh, hôm nay tôi đến tìm anh là có việc muốn bàn với anh”.

“Có việc gì vậy?”, Tần Cao Văn hỏi luôn.

Vương Diệu Hoa cười gượng trả lời: “Tôi thừa nhận Tần tiên sinh quả thực có phương pháp rất lợi hại, áp dụng phương thức huấn luyện cho đám đàn em của tôi cũng có chút thành quả, nhưng cường độ huấn luyện của anh có phải hơi nặng và không phù hợp với trạng thái hiện nay của bọn họ lắm không?”.

“Vậy ý anh là gì?”.

Trong giọng nói của anh đã có thể nghe được ra vẻ không vui.

Nếu Vương Diệu Hoa anh đã chủ động mời tôi đến đảm nhiệm giáo quan của đám đàn em của anh, thì nên giao toàn quyền quyết định cho tôi, chứ không phải ở bên cạnh chỉ bảo.

Có lẽ lãnh đạo người khác, Vương Diệu Hoa anh ta có thể hơn người bình thường.

Nhưng đây là đảm nhiệm chức vụ giáo quan, Tần Cao Văn anh tuyệt đối là một người xuất sắc.

Vương Diệu Hoa nói: “Tôi chỉ là không muốn các anh em dưới trướng phải chịu sự đối xử quá thể tàn nhẫn, hy vọng anh có thể thông cảm cho”.

Tần Cao Văn cười khẩy một tiếng, như thể nghe thấy một câu chuyện nực cười.

“Anh nói vậy là có ý gì?”.

Vương Diệu Hoa trả lời: “Chính là ý mà anh đang nghĩ đó”.

“Nếu tôi không làm theo yêu cầu của anh, có phải anh sẽ đuổi tôi ra khỏi tổ chức Long Đằng?”.

Mặt Vương Diệu Hoa khẽ biến sắc.

Rõ ràng câu nói mà Tần Cao Văn vừa nói đã ngoài dự đoán của anh ta, anh ta chưa từng nghĩ đối phương lại từ chối thẳng thừng yêu cầu của anh ta như vậy.

Sau đó Vương Diệu Hoa nói: “Tần tiên sinh, anh hà tất phải như vậy, hiện tại tôi là người nắm quyền quyết định chính thức của tổ chức Long Đằng, anh nghe theo sắp xếp của tôi thì có gì không tốt chứ?”.

Tần Cao Văn cảm thấy rất nực cười.

Anh lạnh lùng nói với Vương Diệu Hoa: “Muốn tôi làm theo yêu cầu của anh, xin lỗi nhé, tôi không làm được”.

“Anh vẫn muốn làm theo ý của anh sao?”.

Tần Cao Văn trả lời: “Vương Diệu Hoa, đầu óc anh có phải có vấn đề rồi không? Tôi huấn luyện tàn khốc cho đám đàn em của anh như vậy, đến lúc đó người nhận được quả ngọt chính là anh, nếu bây giờ anh quản họ không chặt, tôi dám đảm bảo sẽ có một ngày tổ chức Long Đằng anh sẽ tự chuốc lấy diệt vong thôi”.

Bây giờ Tần Cao Văn cũng hiểu ra vì sao những năm qua thực lực của tổ chức Long Đằng lại ngày càng suy yếu đến vậy, còn trên giang hồ Mãnh Hổ Môn thì phất lên mạnh mẽ.

Có một người lãnh đạo như vậy đúng là bi ai của bọn họ.

“Tần tiên sinh, vậy mời anh đi cho!”.
Chương 199: Đuổi ra khỏi tổ chức

Cơ thể Tần Cao Văn hơi run run.

Anh nhìn Vương Diệu Hoa một lúc mới cười phá lên.

Trong giọng nói mang vẻ mỉa mai.

Anh chưa bao giờ gặp người ngu xuẩn như Vương Diệu Hoa.

“Anh chắc chắn muốn đuổi tôi đi?”.

Anh ta trả lời Tần Cao Văn: “Một nhân tài như Tần tiên sinh, chỗ chúng tôi là miếu nhỏ, căn bản không thể giữ được, anh đi nơi khác phát huy tài năng thì hơn”.

“Vậy mảnh nhỏ màu đen mà anh tặng cho tôi?”.

Vương Diệu Hoa nói với Tần Cao Văn: “Mảnh nhỏ màu đen đó coi như tôi tặng không cho anh, Tần tiên sinh cứ yên tâm, tôi sẽ không đòi lại đâu”.

Anh ta cho rằng chẳng bao lâu nữa Tần Cao Văn cũng sẽ chết, mảnh nhỏ màu đen đó sớm muộn cũng sẽ về lại trong tay anh ta, không cần thiết phải vội vàng lấy lúc này.

Haiz!

Tần Cao Văn lại thở dài.

“Tổ chức Long Đằng cách ngày bị diệt vong không còn bao lâu nữa”.

Ánh mắt Vương Diệu Hoa trở nên lạnh lùng, khắp người toát ra sát khí mãnh liệt.

Nhiệt độ xung quanh cũng hạ thấp đi nhiều.

“Đây là ý gì thế? Đang trù ẻo tổ chức Long Đằng chúng tôi sao?”.

Tần Cao Văn lắc đầu nói: “Đừng hiểu nhầm, tôi không có ý đó, bây giờ tổ chức Long Đằng căn bản không cần bất kỳ ai trù ẻo, cùng lắm là trong nửa năm, nó nhất định sẽ bị Mãnh Hổ Môn tiêu diệt”.

Bây giờ Tần Cao Văn thậm chí còn hơi hối hận vì sao lúc đầu lại đồng ý yêu cầu của Vương Diệu Hoa, đúng là nỗi sỉ nhục lớn của anh.

“Có giỏi thì nói lại lần nữa xem!”.

Những gì Tần Cao Văn nói đã hoàn toàn khiến Vương Diệu Hoa tức giận, anh ta nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ.

“Tôi nói tổ chức Long Đằng cách ngày bị diệt vong không còn bao lâu nữa”.

Vương Diệu Hoa chửi luôn: “Tôi thấy anh đang muốn chết thì đúng hơn!”.

Anh ta nắm chặt nắm đấm, đánh thẳng về phía ngực Tần Cao Văn.

Cú tấn công yếu ớt không có sức lực này khiến Tần Cao Văn càng thêm toát mồ hôi, Mãnh Hổ Môn cử đại một cao thủ đỉnh cao ra cũng mạnh hơn anh ta.

Anh thực sự cảm thấy rất tò mò, tổ chức Long Đằng mà trước đây tỉnh Giang Bắc coi như bá chủ này vì sao lại có địa vị thấp như ngày hôm nay.

Lẽ nào tất cả bi kịch đều chỉ vì Vương Diệu Hoa thật sao?

Bụp!

Nắm đấm của hai người đâm sầm trong không trung, phát ra âm thanh rõ rệt.

Vút!

Sau đó cơ thể Vương Diệu Hoa bay ra đập vào tường.

Anh ta khó khăn lắm mới bò dậy được, tay đưa lên lau máu tươi ở khóe miệng và nhìn Tần Cao Văn, trong ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.

Thực lực của người này còn mạnh hơn những gì anh ta tưởng tượng.

Sau khi Tần Cao Văn chắp hai tay ra phía sau, từng bước đi đến trước mặt Vương Diệu Hoa.

“Tổ chức Long Đằng sắp kết thúc rồi”.

Lách cách!

Anh vẫn ném mảnh nhỏ màu đen trong tay xuống đất.

“Tôi không bao giờ muốn nhận đồ của người chết, vì tôi cảm thấy không may mắn”.

Từng câu từng chữ như vết dao đâm và ngực Vương Diệu Hoa, khiến anh ta vừa tức giận, cũng lại vừa bất lực.

Bây giờ anh ta chỉ muốn giết chết Tần Cao Văn cho xong.

Chỉ tiếc là lực bất tòng tâm.

Nhìn bóng lưng Tần Cao Văn dần biến mất dưới ánh trăng, Vương Diệu Hoa lạnh lùng nói: “Tần Cao Văn anh cứ đợi đấy, sẽ có một ngày tôi sẽ khiến anh phải trả giá cho việc mà anh làm hôm nay”.

...

“Môn chủ sao vậy?”.

Thấy bộ dạng thê thảm của Vương Diệu Hoa, Ngô Tuấn Kiệt vội vàng chạy đến quan tâm.

“Tôi không sao cả!”.

Ngô Tuấn Kiệt lại nói: “Sao rồi? Tên khốn Tần Cao Văn kia có đồng ý yêu cầu của anh không?”.

“Bây giờ anh ta đã bị tôi đuổi đi rồi”.

Vương Diệu Hoa chắc chắn sẽ không kể chuyện vừa rồi cho Ngô Tuấn Kiệt, nếu để đối phương biết là Tần Cao Văn đã đánh anh ta ra nông nỗi này, vậy thì anh ta sẽ quá thể mất mặt.

“Thật sao?”.

Ngô Tuấn Kiệt nói với Vương Diệu Hoa: “Trước đây tôi đã nhận ra, cái tên khốn đó tuyệt đối không phải là đối thủ của anh”.

Dù sao nịnh hót cũng đâu có phạm pháp, cho dù Ngô Tuấn Kiệt biết được chân tướng, hắn cũng sẽ tâng bốc lên tận mây xanh.

Dù sao ai cũng thích sĩ diện mà.

Vương Diệu Hoa trả lời: “Bây giờ anh có thể đi tìm người của Mãnh Hổ Môn rồi”.

“Rõ!”.

...

Mãnh Hổ Môn.

Sau khi xảy ra chuyện lần trước, môn chủ Mãnh Hổ Môn suốt ngày bảo đàn em đi điều tra tung tích của Hoa Sen Tử Vong.

Cho đến hôm nay vẫn chưa có chút thông tin nào.

Trong lòng môn chủ Mãnh Hổ Môn vô cùng tức giận.

Môn chủ Mãnh Hổ Môn không thể ngờ bản thân lại nuôi một đám vô dụng.

Cần bọn họ có tác dụng gì chứ?

“Vô dụng! Đều là một lũ vô dụng!”.

Bụp!

Sau đó môn chủ Mãnh Hổ Môn cầm đồ đạc trên bàn lên rồi ném mạnh xuống đất, phát ra những tiễng vỡ vụn.

Tất cả mọi người đều im lặng cúi đầu, căn bản không dám nói gì.

“Tôi cho các người thời gian ba ngày cuối cùng, nếu còn không làm rõ sự việc thì không cần phải quay lại đâu”.

Đám đàn em ai nấy đều run lẩy bẩy, âm thầm cúi đầu không nói lời nào.

“Còn không mau cút đi cho tôi!”.

Bọn họ đều thể hiện vô cùng nghe lời, môn chủ Mãnh Hổ Môn bảo bọn họ ra ngoài, thì không có ai dám đứng lại, ai nấy đều cun cút chạy ra.

“Môn chủ, bên ngoài có người tìm môn chủ ạ!”.

Bây giờ tâm trạng của môn chủ Mãnh Hổ Môn rất không tốt, thế là mắng luôn đàn em: “Bảo hắn cút đi, ông đây không có tâm trạng gặp ai hết”.

“Người này nói anh ta biết tung tích của Hoa Sen Tử Vong”.

Môn chủ Mãnh Hổ Môn lập tức đứng dậy.

“Người đó nói vậy thật sao?”.

Đi mòn giày sắt cũng không thấy, đến khi tìm được chẳng mất công, câu này quả thật không sai.

“Đúng thế, anh ta đang đứng chờ ở bên ngoài”.

Gánh nặng trong lòng như được vơi đi một nả, nếu để người khác tìm được bí mật ẩn giấu bên trong Hoa Sen Tử Vong, vậy thì nguy to.

Nhiều năm nay Mãnh Hổ Môn bọn họ từ một môn phái nhỏ không ai biết đến đã phát triển nhanh chóng trở thành bá chủ một phương của tỉnh Giang Bắc, là do có liên quan mật thiết với Hoa Sen Tử Vong.

Đến sảnh phía ngoài, môn chủ Mãnh Hổ Môn phát hiện ở sofa có một người đàn ông trẻ khuôn mặt tuấn tú, trong tay cầm một chiếc quạt”.

“Cậu là...”.

Người thiếu niên áo trắng đứng dậy khỏi ghế, chắp tay quyền với môn chủ Mãnh Hổ Môn nói: “Tôi là Ngô Tuấn Kiệt”.

“Ngô Tuấn Kiệt?”.

Môn chủ Mãnh Hổ Môn luôn cảm thấy cái tên có gì đó rất quen, nhưng nhất thời không thể nhớ ra đã gặp ở đsâu.

“Tôi là quân sư của tổ chức Long Đằng”.

Là người của tổ chức Long Đằng.

Sau đó sắc mặt môn chủ Mãnh Hổ Môn hơi lạnh lùng nói: “Không biết người của tổ chức Long Đằng đến tìm tôi có việc gì, không phải là muốn cầu xin chúng tôi giơ cao đánh khẽ đấy chứ?”.

Giữa hai tổ chức bọn họ luôn tồn tại mâu thuẫn rất lớn, đây là việc đã từ lâu rồi.

Hắn không hề do dự mà nói luôn: “Không giấu gì anh, tôi đúng là có ý này, nhưng... đây chỉ là một trong những nguyên nhân tôi đến tìm anh hôm nay”.

“Nghe cậu nói thì hôm nay đến đây còn có việc khác?”.

Hắn trả lời: “Đúng vậy, hôm nay mục đích chủ yếu tôi đến đây là muốn có một giao dịch với môn chủ của Mãnh Hổ Môn”.

“Giao dịch?”.

Hắn hơi nhíu mày nói: “Cậu nói xem rốt cuộc muốn giao dịch như thế nào?”.

“Tôi nói cho anh biết, tung tích của Hoa Sen Tử Vong, anh tạm thời tha cho tổ chức Long Đằng chúng tôi, được không?”.

“Dựa vào đâu mà tôi phải tin cậu?”.

Môn chủ Mãnh Hổ Môn cười khẩy.
Chương 200: Nguy cơ lớn

Hắn lấy một tấm ảnh Tần Cao Văn ra đặt trước mặt môn chủ Mãnh Hổ Môn.

Khoảnh khắc nhìn thấy tấm ảnh đó, mắt môn chủ Mãnh Hổ Môn liền sáng lên.

Vì hắn nhớ như in người trong bức ảnh, giống y hệt với bức chân dung mà Bạch Thiên Không vẽ.

“Chính là người này lấy trộm Hoa Sen Tử Vong của tổ chức Mãnh Hổ Môn các người, tên của người này là Tần Cao Văn, là bá chủ của tỉnh Thiên Hải”.

Nghe thấy cách gọi đó, môn chủ Mãnh Hổ Môn cảm thấy hơi nực cười, một tỉnh Thiên Hải cỏn con lại có một nhân vật khủng như vậy.

Hắn lạnh lùng nói: “Một tên ở tỉnh Thiên Hải cũng dám chạy đến tỉnh Giang Bắc chúng ta tác oai tác quái, gan của hắn không hề nhỏ”.

“Đây chính là địa chỉ của hắn, các anh cứ đi tìm theo địa chỉ này nhất định sẽ tìm được, nhưng đến lúc đó có lấy được Hoa Sen Tử Vong thì phải trông vào vận may của anh rồi”.

Ngô Tuấn Kiệt lấy một tờ giấy ra, trên đó có viết địa chỉ nhà của Tần Cao Văn.

Môn chủ Mãnh Hổ Môn đón lấy, nhìn xong nói: “Đừng có để tôi biết là cậu đang lừa tôi, nếu không tôi dám đảm bảo tổ chức Long Đằng tuyệt đối sẽ bị chúng tôi tiêu diệt chỉ trong ba ngày”.

“Điều này thì anh yên tâm, gan chúng tôi có lớn đến đâu cũng không dám lừa gạt môn chủ Mãnh Hổ Môn”.

Môn chủ Mãnh Hổ Môn nói: “Tốt nhất là như vậy”.

...

Những chuyện xảy ra hôm nay đứng từ một góc độ nào đó, thì lại đúng với tâm nguyện của Tần Cao Văn.

Vừa rồi khi nhìn thấy đám đàn em của anh, Tần Cao Văn thể hiện rõ vẻ thất vọng.

Bảo anh huấn luyện một đám người như vậy thực sự là tốn thời gian của anh, nhưng đã có giao dịch với người khác thì không tiện thất hứa.

Ai ngờ sau đó Vương Diệu Hoa lại chủ động đưa ra yêu cầu, khiến anh không còn gì vui hơn, thế là dừng lại tất cả luôn và rời khỏi tổ chức Long Đằng.

Đương nhiên anh làm dứt khoát như vậy, là vẫn còn một lý do quan trọng khác.

Đó chính là Tần Cao Văn... bây giờ có hơi nhớ Vương Thuyền Quyên rồi.

Vương Thuyền Quyên là người phụ nữ đầu tiên cũng là duy nhất trong đời Tần Cao Văn.

Trước đó anh chưa từng yêu ai, khoảng thời gian giữa hai người cho dù làm việc gì cũng chưa từng tách rời nhau lâu ngày, kiểu như vậy đúng là lần đầu tiên xuất hiện.

Cả tuần nay, tối nào Tần Cao Văn cũng mơ thấy Vương Thuyền Quyên.

Anh muốn nhanh chóng gặp cô.

Sắp về tới nơi, Tần Cao Văn quyết định vào trong cửa hàng cao cấp mua cho cô một món quà.

Vừa bước vào đến tòa nhà trung tâm thương mại, bảo vệ ở cửa liền chặn Tần Cao Văn lại.

“Anh làm gì ở đây?”.

Tên bảo vệ chống hai tay lên hông, nói với Tần Cao Văn bằng giọng bất cần: “Nếu anh muốn ứng tuyển thì đi chỗ khác, ở đây đủ nhân viên rồi”.

Khóe miệng Tần Cao Văn mấp máy.

“Tôi đến để mua đồ!”.

Tên bảo vệ cười khẩy nói: “Loại anh mà cũng đòi mua đồ?”.

Anh ta nhìn Tần Cao Văn từ đầu xuống chân, khuôn mặt mang thần sắc như đang hồi tưởng, rõ ràng anh ta không hề tin đối phương có đủ thực lực kinh tế, đồ ở đây thứ rẻ nhất cũng đã vài chục nghìn tệ rồi.

Trên người Tần Cao Văn mặc toàn bộ đều là hàng vỉa hè, cả quần và áo cộng lại cùng lắm là 200 tệ.

Kiểu người này thì tên bảo vệ gặp quá nhiều rồi, bọn họ căn bản không đủ năng lực mua sắm, nhưng thích đến đây để lượn lờ nhòm ngó.

Tốn cả thời gian và công sức của bọn họ.

“Tiểu Vương!”.

Lúc này có một người thanh niên mặc vest đi tới nói với bảo vệ: “Ăn nói kiểu gì thế? Trước đây chẳng phải tôi đã nói với anh rồi sao? Cho dù là loại khách hàng nào cũng phải đối xử thật tốt”.

“Giám đốc Trần, tôi xin lỗi”.

Tần Cao Văn nói: “Loại người như anh chắc cả đời này cũng chỉ có thể làm bảo vệ thôi”.

Nói xong, anh quay người đi lên tầng.

Tần Cao Văn nhớ rất rõ trước đây Vương Thuyền Quyên nói với anh không chỉ một lần, cô rất thích một chiếc dây chuyền ở cửa hàng này, có tên là Trái Tim Đại Dương.

Nhưng giá của sợi dây chuyền có tên Trái Tim Đại Dương lại khá đắt, giá bán lên tới hơn 80 triệu tệ.

Có rất nhiều người vừa nghe thấy giá là nhụt chí.

Sau khi Tần Cao Văn bước vào, không có ai đến tiếp anh cả, rõ ràng mọi người đều cảm thấy người như anh chắc chắn sẽ không mua nổi.

Toàn bộ nhân viên ở đây đều là những nhân viên lão luyện làm lâu năm, người nào có tiền người nào không, bọn họ nhìn cái là ra.

Vốn dĩ Tần Cao Văn muốn tự đi tìm, nhưng tìm mãi vẫn không biết Trái Tim Đại Dương ở chỗ nào.

Anh đi đến trước mặt một cô nhân viên nói: “Chào cô, xin hỏi Trái Tim Đại Dương ở đâu vậy?”.

Cô nhân viên nhìn Tần Cao Văn, hơi nhíu mày nói: “Anh hỏi làm gì?”.

“Tôi muốn mua nó”.

Cô nhân viên không nhịn được cười, như thể nghe được câu chuyện cười rất lạ.

Anh đi mua Trái Tim Đại Dương, đùa hay sao?

“Anh ạ, tôi khuyên anh một câu, anh đừng có cố làm gì, ở đây không phải chỗ để người như anh đến mua sắm, anh mau đi đi thì hơn”.

Trong đầu Tần Cao Văn xuất hiện toàn những câu chửi thề.

Anh nói với nhân viên: “Tôi muốn mua Trái Tim Đại Dương để tặng cho vợ tôi”.

“Tôi bảo này, bây giờ tôi không có thời gian dài dòng với anh, anh có biết Trái Tim Đại Dương có giá bao nhiêu không? Hơn 80 triệu tệ anh có mua nổi không?”.

Tần Cao Văn thật thà trả lời: “Hơn 80 triệu cũng không nhiều, có gì mà không mua nổi?”.

Nhiều người sau khi nghe thấy Tần Cao Văn nói xong đều cười phá lên.

Bọn họ nghĩ có lẽ anh không hiểu được 80 triệu tệ là con số như thế nào, cho nên mới mở miệng nói khoác, loại người như anh sao có thể có nhiều tiền như vậy chứ.

“Tôi nói cho anh biết, hôm nay tâm trạng tôi vốn không tốt, đừng có lắm lời, mau cút đi, nếu không lát nữa tôi đi gọi bảo vệ đuổi anh ra đấy”.

“Tiểu Vũ!”.

Bên tai Tần Cao Văn vang lên giọng nói quen thuộc

Sau đó Tần Cao Văn nhìn thấy giám đốc Trần vừa gặp lúc nãy đi tới, anh ta nhăn mặt nói với Tiểu Vũ: “Tôi đã nói với các cô rồi, tất cả khách hàng đều phải đối xử như nhau, sao các cô lại có thể như vậy?”.

“Giám đốc, chẳng phải anh ta đến làm loạn sao? Anh ta lại nói muốn mua Trái Tim Đại Dương, anh xem loại nhà quê như anh ta có mua nổi không?”.

Cô nhân viên tên Tiểu Vũ kia ăn nói với Tần Cao Văn rất khó nghe.

Giám đốc nói với Tần Cao Văn: “Chào tiên sinh, xin hỏi anh mua dây chuyền để tặng cho vợ của anh à?”.

“Đúng vậy?”.

Giám đốc do dự một lúc nói: “Có thể sợi dây chuyền Trái Tim Đại Dương này có chút chênh lệch với tính toán của anh, để tôi giới thiệu cho anh mẫu phù hợp hơn được không?”.

Thực ra nội dung biểu đạt của hai người không khác là bao, nhưng giám đốc nói rõ ràng khiến người khác cảm thấy dễ chịu hơn.

Tần Cao Văn lập tức có thiện cảm với người thanh niên này.

“Không cần đâu, tôi chỉ muốn Trái Tim Đại Dương, anh yên tâm, tôi có đủ tiền để mua”.

Giám đốc do dự một lúc lại nói: “Anh ạ, anh nói thật không vậy? Chúng tôi có một quy tắc, phải trả một số tiền nhất định thì mới có tư cách nhìn thấy Trái Tim Đại Dương”.

Vì Trái Tim Đại Dương thực sự quá thể quý hiếm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK