Mục lục
Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại nhà họ Vương.

“Bố nghe nói gì chưa? Tần Cao Văn đi tìm Thanh Long Môn rồi?”

Bố của Vương Chấn Hoa gật đầu.

“Xem ra chúng ta đánh giá cao cậu ta thật rồi”.

Bọn họ vốn tưởng Tần Cao Văn biết nhẫn nhịn, sẽ không bị trúng kế. Ai cũng có thể nhận ra đây là kế khích tướng của Thanh Long Môn.

Vậy mà Tần Cao Văn vẫn cứ đi.

Giờ thì không cần đến cao thủ cấp võ vương ra tay nữa, người của Thanh Long Môn có thể trực tiếp trừ khử Tần Cao Văn rồi.

Bố của Vương Chấn Hoa nói tiếp: “Xem ra cậu ta không đủ tư cách trở thành đối thủ của nhà họ Vương chúng ta”.

“Sau khi Tần Cao Văn chết đi thì em gái sẽ thế nào bố?”

Hai người Vương Thuyền Quyên và Tần Cao Văn là vợ chồng. Nếu như anh bị người của Thanh Long Môn giết chết thì cô chắc chắn cũng sẽ bị liên lụy.

Dù lúc trước Vương Chấn Hoa đã nói thẳng là cắt đứt quan hệ anh em với Vương Thuyền Quyên nhưng dù sao thì máu mủ ruột già, sao có thể nói đoạn tuyệt là đoạn tuyệt được?

Anh ta không muốn đối phương chịu tổn thương.

Bố của vương Chấn Hoa nói tiếp: “Con có suy nghĩ như thế nào?”

Vương Chấn Hóa trả lời: “Đợi thông tin Tần Cao Văn bị giết được tung ra thì chúng ta nhanh chóng đón em về, không thể để người của Thanh Long Môn hại con bé được”.

Ông bố suy nghĩ một lát rồi đồng ý. Dù thế nào thì Vương Thuyền Quyên cũng là con gái ông ta.

“Được, vậy làm theo cách của con đi”.



Tại nhà họ Kim

“Tần Cao Văn đi tính sổ với Thanh Long Môn rồi à?”

Sau khi nhận được tin từ Mã Linh Nhi, Kim Vũ Phi để lộ vẻ khinh thường.

Đúng là một tên ngu!

Lúc này Kim Vũ Phi cảm thấy xấu hổ với những hành vi trước đó. Một kẻ không có não như Tần Cao Văn mà anh ta còn tưởng là anh hùng hảo hán.

Lùi một bước biển rộng trời cao mà không biết.

Chỉ cần lúc này Tần Cao Văn không so đo, lựa chọn nhẫn nại lùi một bước thì có thể còn sống thêm được vài ngày, được ở bên người thân.

Thế mà giờ anh lại một mình đi tìm Thanh Long Môn.

Có lẽ Tần Cao Văn sẽ chẳng sống nổi qua đêm nay.

Mã Linh Nhi dựa vào vai của Kim Vũ Phi: “Ông xã, thật đáng tiếc, không được xem cảnh tượng cao thủ võ vương chiến thắng Tần Cao Văn, em thấy thất vọng quá”.

“Không sao, đợi Tần Cao Văn bị giết thì anh sẽ lôi thi thể anh ta về sau đó băm nát, vứt cho chó ăn trước mặt em”.

Đương nhiên lúc này Kim Vũ Phi không bận tâm lắm tới việc Tần Cao Văn sẽ chết như thế nào. Mà anh ta bận tâm tới mối quan hệ của Tần Cao Văn với Vương Thuyền Quyên.

Trong mắt Kim Vũ Phi, Vương Thuyền Quyên là người phụ nữ đẹp nhất. Dù là vẻ bề ngoài hay khí chất thì đều đẹp không tỳ vết.

“Chồng em là số một!”

Tới giờ mà Mã Linh Nhi vẫn chưa rõ một điều, rằng đợi đến khi Tần Cao Văn chết rồi thì Kim Vũ Phi cũng sẽ đá cô ta.



Tại Thanh Long Môn.

Toàn bộ cao thủ đã được tập hợp lại.

Vương Tuyết nhìn họ, khuôn mặt tinh tế, xinh đẹp của cô ta không để lộ bất kỳ cảm xúc gì.

Đứng trước đám người này, cô ta luôn thể hiện thái độ lạnh lùng. Vương Tuyết biết chỉ có như vậy mới có thể tạo ra được thế uy hiếp.

“Tần Cao Văn sắp tới tìm Thanh Long Môn chúng ta rồi. Một thứ rác rưởi như vậy không cần đến bố của tôi phải ra tay. Tôi giao lại cho mọi người!”

“Mọi người có đủ tự tin hạ gục anh ta không!”

“Có!”

Tất cả đồng loạt lên tiếng, âm thanh vang vọng bốn phía.

Vương Thuyền Quyên ngồi xuống ghế, thầm nhủ: “Tần Cao Văn mau tới, bà đang đợi đây”.



Màn đêm nồng nặc mùi sát khí. Gió thổi điên cuồng.

Tần Cao Văn càng lúc càng tới gần Thanh Long Môn.

Con đường nơi Thanh Long Môn ngự trị vốn vô cùng náo nhiệt phồn hoa, vậy mà đêm nay vắng lặng như tờ.

Chỉ còn lại tiếng bước chân của Tần Cao Văn và tiếng gió thổi.

Đôi mắt anh đỏ ngầu, nắm đấm siết chặt, cơ bắp nổi cuồn cuộn.

Bốp, bốp!

Tiếng vỗ tay vang lên trong bóng đêm. Tần Cao Văn nhìn ra xa thì thấy một cô gái với thân hình duyên dáng đang đứng. Cô gái mặc một chiếc váy màu đỏ liền thân giống như một ngọn lửa đang cháy hừng hực, nổi bật trong bóng đêm.

Người này chính là Vương Tuyết.

“Tần Cao Văn quả nhiên dũng cảm, không ngờ tối nay anh dám tới thật”.

“Người giống như anh Tần trên đời này thật hiếm. Nói thật, đến lúc này mà tôi cũng có cảm giác muốn gả cho một người như anh đấy”.

“Đáng tiếc, bố tôi không cho phép”.

“Tôi không thể được gả cho anh nên tôi đành phải giết anh thôi”.

Khuôn mặt yêu kiều của Vương Tuyết hiện ra nụ cười quỷ dị.

Tần Cao Văn lạnh lùng đáp lại: “Hôm nay chính là ngày tàn của Thanh Long Môn các người”.

“Ây dô, anh Tần khiến người ta sợ quá. Có thể nào đừng đánh nhau ở đây không, đừng khiến người ta lo lắng có được không?"

Tần Cao Văn trông vô cùng tức giận: “Gọi thuộc hạ của cô ra đi, tôi giải quyết luôn một lần”.

Vương Tuyết bật cười. Nụ cười lạnh như băng và vô cùng tà ma khiến người khác cảm thấy ớn lạnh.

“Tần Cao Văn, anh cho rằng Thanh Long Môn chúng tôi là đám bang phái hạ lưu cắc ké chắc?”

“Bà nói cho mà biết, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của anh đấy”.

Ngay sau đó Vương Tuyết hạ lệnh. Đám người mai phục xung quanh ào ào lao ra bao vây Tần Cao Văn.

“Chém đầu kẻ này cho tôi, băm thành miếng vứt cho chó ăn”.

“Dạ!”

Rầm rầm!

Tiếng bước chân rầm rầm vang lên. Cả đám người lao về phía Tần Cao Văn.

Vương Tuyết đứng bên cạnh nhìn với vẻ ý vị. Cô ta có thể tưởng tượng ra cảnh tượng Tần Cao Văn bị đập chết sẽ như thế nào.

Thế nhưng sau hai phút, nụ cười trên khuôn mặt cô ta dần tắt lịm. Thay vào đó là sự kinh hoàng và sợ hãi.

Đám cao thủ của Thanh Long Môn, được trải qua sự huấn luyện đặc biệt, tên nào tên nấy có thể một chọi mười.

Vậy mà đối đầu với Tần Cao Văn thì họ chẳng là gì cả. Tần Cao Văn cứ như đang thái rau vậy.

Con dao trong tay anh cứ một nhát hạ gục một tên.

Đám người kia căn bản không có năng lực phản kháng. Chỉ khoảng ba phút, mấy chục con người đã bị giết sạch, thi thể chất cao như núi, máu chảy ra thành dòng. Bầu không khí lạnh lẽo, chết chóc bao trùm cả không gian quện với mùi máu tanh tưởi nồng nặc.

Những tên còn lại đều tái mét mặt

Chuyện gì thế này?

Không phải nói Tần Cao Văn chỉ là một cao thủ cấp bậc tông sư sao?

Mẹ kiếp, tông sư mà có thể lợi hại như thế này á?

Trên người Tần Cao Văn nhuốm đầy máu. Tất cả đều là máu của kẻ địch.

“Hôm nay Thanh Long Môn phải bị tiêu diệt”.

Cơ thể duyên dáng của Vương Tuyết khẽ run lên. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta chỉ còn lại sự sợ hãi.

Ai…ai nói Tần Cao Văn chỉ là một cao thủ tông sư vậy?

Đám người vừa được cử đi có tới ba người cấp bậc tông sư thế nhưng bọn họ chưa kịp tiếp cận Tần Cao Văn thì đã bị giết ngay tức khắc.

Đây đều là những cao thủ lợi hại nhất của Thanh Long Môn.

Tất cả những người còn lại đều run rẩy. Vương Tuyết bắt đầu thấy hối hận.

Sớm biết thế này thì cô ta đã không gây chuyện với Tần Cao Văn rồi.

Đây có khác gì tự tìm đường chết không?

Nhưng tên cao thủ còn lại thấy vậy thì mặc kệ, chỉ biết cắm đầu bỏ chạy.

Giờ chỉ còn lại một mình Vương Tuyết.

Xong…đời rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK