Mục lục
Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 96: Sóng gió lại nổi lên

“Được, tôi cho cậu toại nguyện!”.

Thiên Lôi tông sư khoanh hai tay trước ngực, đến trước mặt Giang Sơn chuẩn bị ra tay.

Gần đây thực lực của Giang Sơn quả thật đã tiến bộ nhanh chóng, nâng cao rất nhiều, nhưng so với Thiên Lôi tông sư thì vẫn còn kém xa.

Có thể nói không hề khoa trương rằng Thiên Lôi tông sư muốn giết hắn chỉ cần dùng một đầu ngón tay là đủ.

Mã Thiên Hạo lắc đầu nói: “Bỏ đi, để tên phản bội này đi đi. Tôi muốn cho hắn tận mắt nhìn thấy Tần Cao Văn bị tiền bối giết như thế nào, đợi tiêu diệt được Tần Cao Văn rồi sẽ cho hắn chết”.

“Mọi chuyện nghe theo cậu”, Thiên Lôi tông sư trả lời.

Giang Sơn ôm ngực, vất vả đứng dậy: “Hôm nay sư phụ sai tôi đến đây còn có một chuyện quan trọng cần nói với hai người”.

“Là chuyện gì?”.

Giang Sơn không do dự trả lời: “Sư phụ nói hai người tốt nhất hãy ngoan ngoãn đầu hàng, nếu không sẽ mất hết thể diện. Tốt nhất hai người không nên ngang nhiên khiêu chiến với sư phụ, nếu không, đến lúc đó chỉ có hai người chịu thiệt mà thôi”.

Ngay sau đó…

Không khí trong phòng lập tức trở nên lạnh lẽo, trên người Thiên Lôi tông sư bùng lên sát khí mạnh mẽ. Giang Sơn cảm giác như có một tảng đá lớn đè lên lồng ngực mình, dường như có thể đè chết hắn bất cứ lúc nào.

Thiên Lôi tông sư lạnh lùng nói: “Tốt nhất cậu hãy quay về hỏi cậu ta có biết thế nào gọi là tông sư hay không”.

“Tôi đã chuyển lời xong rồi, tiếp theo hai người làm thế nào, quyền quyết định nằm ở trong tay hai người”.

Giang Sơn nói xong thì đứng dậy, chậm rãi xoay người rời đi, bước từng bước lên lầu.

“Tiền bối, xem ra tên Tần Cao Văn này đã sợ người rồi, vừa nghe thấy người trở về, anh ta đã cố ý cử tên phản bội này đến đây phô trương thanh thế”.

Thiên Lôi tông sư vuốt râu, nói: “Cậu ta càng sợ cái gì, chúng ta càng phải làm cái đó”.

“Tiền bối, ý người là?”, hắn nhìn Thiên Lôi tông sư, đầy vẻ hiếu kỳ, không biết ông ta định làm gì.

Thiên Lôi tông sư bình thản nói: “Thông báo tin tức tôi muốn khiêu chiến với Tần Cao Văn lên mạng, tôi muốn cho tất cả mọi người đều biết”.

“Vâng!”.

Biết được quyết định của Thiên Lôi tông sư, hắn vô cùng phấn khởi, đây chính là thứ hắn cần.

Lần trước, phái Thiên Long bọn họ quyết đấu với Tần Cao Văn đã mất hết mặt mũi, trong thời gian ngắn trở thành trò cười của cả thành phố Minh Châu. Lần này nhất định phải lấy lại mặt mũi đã mất ngày trước, không tiếc bất cứ giá nào.



“Sư phụ!”, Giang Sơn ôm ngực, đi vào đại sảnh biệt thự nào đó.

Tần Cao Văn ngồi trên ghế sofa đọc sách, nhìn thấy Giang Sơn với bộ dạng đó thì vội hỏi: “Anh sao vậy?”.

Giang Sơn ôm ngực, ho khan hai tiếng, nói với Tần Cao Văn: “Xin lỗi, tôi đã phụ sự kỳ vọng của sư phụ, Thiên Lôi tông sư vẫn quyết định làm theo ý mình. Xem ra giữa hai người sẽ không tránh khỏi một trận ác chiến”.

Tần Cao Văn thở dài: “Quả nhiên thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại xông vào”.

Đối với Tần Cao Văn mà nói, đây hoàn toàn không phải là một trận ác chiến. Dựa vào thực lực của anh, đối phó với một cao thủ tông sư nho nhỏ không thành vấn đề, muốn giết ông ta thật sự dễ như trở bàn tay.

“Sư phụ, vậy tiếp theo sư phụ…”.

Tần Cao Văn thản nhiên trả lời: “Tiếp theo nên làm gì à? Tôi tự có chừng mực. Ông ta khăng khăng muốn quyết đấu với tôi, vậy tôi cũng thỏa mãn yêu cầu của ông ta”.

“Rõ thưa sư phụ!”.

Tần Cao Văn lấy một chiếc hộp ra đưa cho Giang Sơn, nói: “Đây là thuốc có thể chữa nội thương của anh, cầm lấy mà dùng, có lẽ ngày mai vết thương sẽ hồi phục”.

“Cảm ơn sư phụ!”.

Giang Sơn nhận lấy nó, sau đó nói: “Sư phụ còn có chuyện gì dặn dò hay không?”.

“Anh về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai có chuyện lớn cần anh làm”.

Giang Sơn gật đầu trả lời: “Tôi biết rồi, sư phụ, vậy tôi đi trước đây”.

“Ừ”.

Giang Sơn vừa đi khỏi, Vương Thuyền Quyên đã bước tới.

Vẻ mặt cô có chút phức tạp, hỏi Tần Cao Văn: “Sao hôm nay anh không lên mạng?”.

Tần Cao Văn ung dung hỏi: “Lẽ nào lại xảy ra chuyện lớn gì sao?”.

Vương Thuyền Quyên không nói, đưa máy tính bảng của mình cho Tần Cao Văn.

“Anh xem đi là biết!”.

Nội dung trên màn hình máy tính bảng lập tức thu hút sự chú ý của Tần Cao Văn.

Thiên Lôi tông sư khiêu chiến với Tần Cao Văn, hẹn một tuần sau quyết đấu một trận ở tòa nhà bác học.

Một tuần sau?

Tần Cao Văn nhíu mày, anh chắc chắn không thể đồng ý với ông ta.

“Trả lời giúp anh một câu, anh không có thời gian”.

Một tuần sau vừa khéo là sinh nhật của Đóa Đóa. Đến lúc đó, anh phải ăn mừng sinh nhật với con gái, sao có thể lãng phí thời gian vào chuyện khác?

Nghe Tần Cao Văn nói vậy, Vương Thuyền Quyên thở phào. Vừa rồi cô rất lo lắng Tần Cao Văn sẽ hứng lên đồng ý quyết đấu với người đó. Nếu thật như vậy, e rằng Tần Cao Văn sẽ không phải là đối thủ của Thiên Lôi tông sư.

Khi Vương Thuyền Quyên trả lời bài viết đó, mọi thứ đều nằm trong dự liệu của Tần Cao Văn, tất cả mọi người đều điên cuồng chửi mắng anh.

“Tôi đã biết tên đó không phải là đối thủ của Thiên Lôi tông sư từ lâu rồi mà, còn nói gì mà không có thời gian, chắc là sợ rồi”.

“Loại người như anh ta làm cái gì rồi? Bây giờ mới biết sợ, không thấy muộn rồi à?”.

“Dù thế nào, Thiên Lôi tông sư cũng sẽ giết chết kẻ bại hoại này”.



Quan điểm của tất cả mọi người đều khá giống nhau, không ai tin câu trả lời không có thời gian của Tần Cao Văn.

Theo họ thấy, Tần Cao Văn từ chối lời khiêu chiến của Thiên Lôi tông sư là vì anh sợ rồi.

Vào tối khuya, Vương Thuyền Quyên dựa vào vai Tần Cao Văn, nói: “Em thấy bây giờ anh làm việc thận trọng hơn rồi”.

Tần Cao Văn hôn lên trán Vương Thuyền Quyên, hơi tò mò hỏi: “Vì sao?”.

“Nếu là trước kia, anh chắc chắn sẽ đồng ý, không quan tâm hậu quả, nhưng bây giờ anh biết nhượng bộ rồi”.

Hơ…

Khóe miệng Tần Cao Văn giật giật.

Chuyện này… cũng xem là lý do.

“Vợ, anh nghĩ em hiểu lầm rồi, sở dĩ anh từ chối lời khiêu chiến của ông ta không phải vì anh muốn nhượng bộ, mà là tuần sau là sinh nhật của Đóa Đóa”.

Tần Cao Văn gọi Vương Thuyền Quyên là vợ càng lúc càng thuận miệng. Ban đầu nghe anh gọi là vợ, Vương Thuyền Quyên còn đỏ mặt, hiện rõ vô cùng xấu hổ, bây giờ lại xem như chuyện bình thường, thậm chí trong lòng còn mừng thầm.

Vương Thuyền Quyên kinh ngạc hỏi: “Nói cách khác, nếu tuần sau không phải sinh nhật Đóa Đóa, anh vẫn sẽ quyết đấu với Thiên Lôi tông sư sao?”.

“Không sai”.

Vương Thuyền Quyên ho khan hai tiếng, hỏi: “Anh đánh thắng được Thiên Lôi tông sư không?”.

Tần Cao Văn trả lời rất nghiêm túc, chân thành: “Thiên Lôi tông sư chẳng có gì tài giỏi, chỉ là mọi người thổi phồng ông ta quá mà thôi”.

Ở bên Tần Cao Văn cái gì cũng tốt, chỉ có điều suốt ngày nơm nớp lo sợ, không biết lần sau anh lại đưa ra quyết định điên cuồng gì.

Bây giờ Vương Thuyền Quyên chỉ có thể cầu nguyện, ngày đó Thiên Lôi tông sư sẽ không đến tiệc sinh nhật của Đóa Đóa làm loạn. Nếu không, hai người họ sẽ không tránh khỏi xung đột.
Chương 97: Số tiền cực lớn

Trên mạng toàn là lời mắng chửi Tần Cao Văn, thực tế không chỉ giới hạn ở trên mạng, mà trên trang nhất của các tựa báo lớn cũng đang đưa tin về chuyện này.

Trước kia có không ít người sùng bái Tần Cao Văn, nhưng sau khi anh từ chối thư mời khiêu chiến của Thiên Lôi tông sư, tất cả mọi người đều nghiêng về một bên, bắt đầu mắng chửi anh.

“Lúc trước tôi đã nói Tần Cao Văn là một kẻ hèn nhát, bây giờ mấy người tin rồi chứ?”.

“Dùng kẻ hèn nhát để hình dung Tần Cao Văn đúng là sỉ nhục từ này”.

“Đúng vậy, tôi cảm thấy anh ta còn không bằng một kẻ hèn nhát”.



Nhà họ Trương.

“Bố, con có tin tốt muốn nói với bố!”, Trương Thiên Khoát vô cùng phấn khởi, vội vàng chạy vào phòng bố mình, nói.

Trương Vân Sơn đã có được manh mối về tin tốt mà con trai mình nhắc tới, ông ta ung dung trả lời: “Bố biết rồi”.

“Lần này, tên Tần Cao Văn kia chết chắc rồi”.

Trương Vân Sơn đứng dậy khỏi ghế, đến trước mặt con trai nói: “Trước kia bố đã dạy con thế nào, lẽ nào con quên rồi sao?”.

Lúc này, Trương Thiên Khoát mới phản ứng lại, im lặng cúi đầu, áy náy nói: “Xin lỗi bố, con đã quá đắc ý”.

“Bất kể có xảy ra chuyện gì, bất kể có đối mặt với tình huống thế nào cũng phải bước chắc từng bước”.

Trương Thiên Khoát lại đáp: “Con nhớ rồi ạ”.

“Con đi xuống trước đi!”.

“Vâng!”.



Ông Hai cũng biết được tin tức này ngay lập tức.

Cuối cùng cũng đã quay về, ông ta đợi lâu như thế, còn tưởng tên vô dụng Mã Thiên Hạo kia không tìm được Thiên Lôi tông sư. Nếu thật là vậy, ông ta sẽ phải đích thân đi giết Tần Cao Văn.

Nhưng người như Tần Cao Văn vẫn không đáng để ông ta tự ra tay, để một Thiên Lôi tông sư ra mặt là đủ rồi.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Ông Hai, ông gọi tôi có việc gì ạ?”, một trong những thuộc hạ đi vào, cung kính hỏi ông Hai.

Ông Hai bình thản trả lời: “Gọi những người còn lại qua đây hết đi”.

Thuộc hạ đó hơi sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.

Dưới trướng ông Hai có vài cao thủ đỉnh cao, được gọi chung là Phong Vũ Lôi Điện. Bọn họ là những sát thủ đỉnh cao mà ông Hai dốc sức bồi dưỡng, thực lực ai nấy đều rất mạnh, có thể dễ dàng giết chết Mã Thiên Long.

“Rõ thưa ông Hai!”, hắn chắp tay cung kính đáp, sau đó xoay người rời khỏi phòng.

Không lâu sau, bốn cao thủ Phong Vũ Lôi Điện đều hội tụ. Bọn họ đứng trước mặt ông Hai, trên mặt có vẻ hiếu kỳ.

Trước đó dù có xảy ra chuyện gì, ông Hai cũng không để tất cả cao thủ bọn họ đều ra mặt, không biết lần này cần phải đối phó với ai.

Cuồng Phong tiến lên, tò mò hỏi: “Ông Hai, ông định phái chúng tôi đi đối phó với ai?”.

Ông Hai ngồi trên ghế sofa, không có cảm xúc gì, trả lời: “Tuần sau, mấy người các cậu đi theo Thiên Lôi tông sư, đợi ông ta giết Tần Cao Văn rồi, các cậu đưa người nhà của cậu ta về đây cho tôi”.

“Ý ông là…”.

Khóe miệng ông Hai nhếch lên nụ cười lạnh lùng.

Đừng thấy bây giờ ông ta đã hơn năm mươi mà lầm, cơ thể ông ta khá cường tráng, công năng ở một số mặt nào đó còn tốt hơn cả người trẻ tuổi. Nhu cầu của ông ta giống như một vực sâu không đáy, mãi mãi không thể thỏa mãn.

Vương Thuyền Quyên là người đẹp nhất thành phố Minh Châu, nếu có thể có được thân thể xinh đẹp yêu kiều của cô thì đó sẽ là một loại phúc khí.

Không chỉ có Trương Hoa trước kia thèm thuồng cô đến nhỏ dãi, mà ngay cả ông Hai cũng khó cưỡng lại nổi.

Tiếp theo, ông ta muốn làm gì không cần nói cũng biết.

“Tôi hiểu rồi, ông Hai”, Cuồng Phong chắp tay, đáp lại.



“Cơ thể anh bây giờ sao rồi?”, Tần Cao Văn đi đến phòng của Giang Sơn, hỏi thẳng.

Giang Sơn ôm ngực ngồi dậy, dùng tay xoa xoa, lát sau mới nói với Tần Cao Văn: “Cảm ơn sư phụ đã quan tâm, tôi uống thuốc của sư phụ rồi nghỉ ngơi một đêm, bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi”.

“Vậy thì tốt, tôi dẫn anh đi gặp một nhóm người”.

Giang Sơn đi theo sau Tần Cao Văn, tỏ ra hơi tò mò, không biết Tần Cao Văn định làm gì.

Không bao lâu sau, Tần Cao Văn dừng lại, nói với những người ở đó: “Từ hôm nay trở đi, người ở bên cạnh tôi đây sẽ là đại sư huynh của các anh, người này sẽ huấn luyện cho tất cả các anh”.

Mấy chữ đại sư huynh khiến Giang Sơn biến sắc, tò mò hỏi: “Sư phụ, ý sư phụ là sao?”.

“Tôi muốn bồi dưỡng bọn họ thành lực lượng tinh nhuệ nhất dưới tay tôi, anh hiểu chưa?”.

Giang Sơn nhìn những người lao động đứng ở trước mặt, khóe miệng khẽ giật giật, không dám tùy tiện đồng ý với quyết định lần này của Tần Cao Văn.

“Sư phụ, có phải sư phụ hơi vội rồi không?”.

Tần Cao Văn khẽ nhíu mày, hỏi: “Có vấn đề gì sao?”.

“Xin lỗi cho tôi nói thẳng, sư phụ, tôi cảm thấy tính dẻo dai của mấy người này vô cùng kém, sư phụ thu nhận bọn họ chỉ lãng phí thời gian mà thôi”.

Sắc mặt Tần Cao Văn trở nên khó coi: “Im miệng cho tôi!”.

Hắn im lặng cúi đầu, không nói gì nữa, Tần Cao Văn lại tiếp tục: “Anh chỉ cần huấn luyện bọn họ theo yêu cầu của tôi là được. Trừ chuyện đó ra, anh không cần lo những thứ khác, hiểu chưa?”.

“Tôi biết rồi, sư phụ!”, Giang Sơn lặng lẽ cúi đầu, tỏ ra áy náy.

Tiếp đó, Tần Cao Văn lại nói: “Bây giờ, nhiệm vụ mỗi ngày của các anh rất đơn giản, chỉ cần anh chuyên tâm huấn luyện bọn họ, những chuyện khác cứ giao cho tôi”.

“Chiều nay tôi sẽ đến ngân hàng rút một khoản tiền về làm phần thưởng cho các anh. Ai chịu khó tập luyện nhất, thành tựu cao nhất, tôi sẽ thưởng số tiền này cho người đó”.

Mặc dù bọn họ không biết rốt cuộc Tần Cao Văn sẽ rút bao nhiêu tiền, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được đó chắc chắn là một số tiền cực lớn.

Vẻ mặt của mỗi người đều rất nghiêm túc.

Ở ngân hàng.

Cuối cùng cũng tan làm, Tiểu Tuyết vươn vai, đầy uể oải.

Đúng lúc đó, một giọng nói đột nhiên vang lên ở bên ngoài.

“Tôi muốn rút tiền!”, Tần Cao Văn nói thẳng.

Tiểu Tuyết hơi mất kiên nhẫn, liếc nhìn Tần Cao Văn, đáp: “Bên ngoài có ATM không rút được hay sao? Cứ phải vào làm phiền tôi?”.

Tần Cao Văn ngồi xuống đối diện Tiểu Tuyết, lấy thẻ ngân hàng ra, trả lời: “Tôi rút hơi nhiều tiền, ATM không rút được”.

Tiểu Tuyết không nhịn được lạnh lùng hừ một tiếng: “Một kẻ nghèo khó như anh rút được bao nhiêu tiền chứ?”.

Tần Cao Văn có thể nghe ra được sự giễu cợt trong lời nói của cô ta.

Bởi vì cách ăn mặc của Tần Cao Văn trước nay rất bình thường, giống như hàng chợ mấy chục tệ, bị người ta hiểu lầm cũng là chuyện bình thường.

Tần Cao Văn ngồi xuống trước mặt cô ta, nói: “Tôi muốn rút năm triệu tệ”.

Gương mặt Tiểu Tuyết lập tức lạnh đi: “Mau cút đi cho tôi!”.

Cô ta chỉ tay vào cửa ngân hàng, mắng Tần Cao Văn: “Bà đây không có thời gian ở đây lằng nhằng với anh, nếu anh còn không đi thì đừng trách tôi không khách sáo”.

“Tôi không đùa với cô, nếu cô không tin thì cứ tra thử xem”, Tần Cao Văn quăng thẻ ngân hàng lên mặt quầy.

Tiểu Tuyết liếc mắt nhìn, cười nhạt: “Anh nghĩ tôi có tâm tư ở đây lằng nhằng với anh à?”.
Chương 98: Người phụ nữ ngu xuẩn

Tần Cao Văn đã gặp phải tình huống thế này không chỉ một lần, từ lâu đã xem như bình thường. Đối diện với thái độ chán ghét mà Tiểu Tuyết thể hiện ra, anh cũng không tức giận.

Lát sau, anh lại nói: “Cô chắc chắc không muốn rút tiền giúp tôi chứ?”.

Rầm!

Tiểu Tuyết đập tay lên bàn, chỉ tay vào mũi Tần Cao Văn mắng chửi: “Bà đây cho anh một cơ hội nữa, mau cút đi cho tôi, đừng ở đây lằng nhằng với tôi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đến giải quyết anh”.

“Tôi rút tiền thật sự là có việc cần dùng”.

Theo dự toán của Tần Cao Văn, ít nhất cũng cần hơn mười triệu tệ tiền mặt mới đủ. Nhưng một lần rút nhiều như vậy có khả năng sẽ gây ra rắc rối không cần thiết cho ngân hàng, cho nên mới giảm bớt còn một nửa.

Nếu nói ra mình chuẩn bị rút mười triệu tệ, chắc chắn cô ta sẽ càng không tin, nhưng đây là sự thật.

Tiểu Tuyết hung hăng nói: “Bà đây đã thấy mấy kẻ giả vờ ra vẻ như anh nhiều rồi. Các người thấy tôi xinh đẹp nên đến đây đùa giỡn tôi, đừng tưởng tôi không biết!”.

Khóe miệng Tần Cao Văn hơi giật giật.

Bây giờ cuối cùng anh cũng hiểu thế nào gọi là không có mặt dày nhất, chỉ có mặt dày hơn.

Rốt cuộc ai cho cô ta dũng khí này?

Đường nét gương mặt cô ta cũng chỉ tính tầm trung mà thôi, so với Vương Thuyền Quyên thì đúng là khác nhau một trời một vực, mắt anh mù rồi hay sao mà lại chú ý tới cô ta?

“Xem ra tôi phải gọi điện thoại cho giám đốc ngân hàng các cô thôi”.

Hôm nay, mục đích Tần Cao Văn đến đây rút tiền là để làm phần thưởng cho cấp dưới của mình.

Những người lao động đó đều là người khá đơn thuần. Nếu số tiền này ở trong thẻ ngân hàng thì mãi mãi cũng chỉ là một con số, không đánh vào thị giác bọn họ một cách trực quan được, nhưng nếu bày nó ra trước mặt họ thì lại khác.

Đến lúc đó, tất cả mọi người đều sẽ dốc hết sức tập luyện.

Tần Cao Văn nhất định phải biến bọn họ thành cao thủ võ thuật trong thời gian ngắn nhất.

Bởi vì tiếp theo anh sẽ có một kế hoạch hành động lớn, thống trị cả thành phố Minh Châu chỉ là bước đầu tiên, sẽ có ngày anh sẽ đưa những người cấp dưới này mở rộng ra quốc tế.

Còn tổ chức Thiên Phạt, bọn họ không chủ động tìm tới cửa thì quan hệ giữa hai bên hoàn toàn có thể là nước sông không phạm nước giếng.

Nếu bọn họ không biết điều, Tần Cao Văn cũng sẽ không dễ dàng nhân nhượng.

“Giám đốc của chúng tôi đã về nghỉ ngơi lâu rồi, anh gọi điện thoại thử xem giám đốc có chửi chết anh không”.

Tần Cao Văn không muốn nhiều lời với cô ta, nói chuyện với loại người tầm nhìn nông cạn này đúng là có chút khó khăn.

Anh cầm điện thoại lên gọi cho giám đốc ngân hàng.

Tần Cao Văn anh là khách hàng tôn quý của ngân hàng này, trong thẻ VIP lưu giữ bao nhiêu tiền đến bản thân anh cũng không biết.

Tất cả giám đốc trong ngân hàng bọn họ đều có số liên lạc của Tần Cao Văn.

Tiểu Tuyết đóng cửa phòng bên đó lại, đi đến trước mặt Tần Cao Văn: “Cút đi nhanh đi, không tôi gọi bảo vệ đấy”.

Chốc lát sau, Tần Cao Văn cúp máy.

“Giám đốc của cô nói rồi, trong vòng ba phút nữa anh ta nhất định sẽ có mặt”.

Tiểu Tuyết nhìn anh như nhìn một thằng ngốc, nói: “Bây giờ tôi cho anh ba phút, nếu ba phút sau mà họ còn không tới, tôi chắc chắn sẽ gọi bảo vệ đuổi anh ra khỏi đây”.

Tần Cao Văn tỏ vẻ bình thản vô cùng, trên mặt không để lộ bất cứ cảm xúc nào.

Vì sao gần đây ra ngoài cứ luôn gặp phải kẻ ngốc như vậy?

Nháy mắt ba phút đã trôi qua, vẫn chưa thấy giám đốc ngân hàng đến, sắc mặt Tiểu Tuyết trở nên u ám. Quả nhiên người này đến đây là để đùa giỡn cô ta, tuyệt đối không thể tha thứ dễ dàng vậy được.

“Bảo vệ!”.

Không lâu sau, một nhóm bảo vệ ở bên ngoài chạy vào, bao vây lấy Tần Cao Văn và Tiểu Tuyết.

“Có chuyện gì vậy?”.

Người bảo vệ đứng ở trước nhất là một người đàn ông trung niên, thân hình khá to cao. Lúc nói chuyện, ông ta luôn nhìn tới chỗ không nên nhìn.

Tiểu Tuyết cảm nhận được vẻ tham lam trong mắt đội trưởng đội bảo vệ, cô ta cũng không quan tâm, ngược lại còn khoe bộ phận đó ra thêm.

“Đuổi người này ra ngoài!”.

Bấy giờ, bảo vệ mới nhìn Tần Cao Văn nói: “Thưa anh, ngân hàng đã đến giờ đóng cửa, nếu anh rút tiền thì hoàn toàn có thể đến chỗ ATM rút”.

“Mau tránh ra!”, giọng nói của Tần Cao Văn không lớn.

Trước kia, người bảo vệ này đã luyện qua quyền anh, còn đoạt giải á quân cấp thành phố, người bình thường không thể đánh lại ông ta.

“Người anh em, nếu anh còn không đi thì đừng trách tôi không khách sáo”.

Tần Cao Văn ngẩng đầu lên nhìn ông ta, chửi: “Đồ ngu xuẩn”.

“Anh nói lại lần nữa xem?”, đội trưởng đội bảo vệ tức giận, siết chặt nắm đấm, mắng chửi: “Ông đây nói cho mà biết, đừng có cứng đầu ở đây”.

“Mau cút sang một bên cho tôi!”.

Đội trưởng đội bảo vệ siết chặt nắm đấm, đánh thẳng vào đầu Tần Cao Văn.

Một quyền của ông ta đánh xuống chắc chắn sẽ đánh ngất anh.

Rầm!

Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại chuyện gì xảy ra, đội trưởng đội bảo vệ đã bay ra ngoài, va đập vào cửa.

Tất cả mọi người đều nhìn Tần Cao Văn, tràn đầy vẻ khó tin.

Sao tên này lại giỏi đánh đấm như vậy?

Tiểu Tuyết cũng trắng bệch mặt: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết, đừng có gây sự ở đây”.

Tần Cao Văn ngồi tại đó không nhúc nhích, nói: “Bây giờ tôi không có tâm trạng gây sự với các người”.

Rõ ràng hôm nay anh đến đây chỉ để rút tiền, kết quả vẫn cứ có người chọc giận anh, bây giờ còn đổ mọi tội lỗi lên người anh, rốt cuộc là sao?

“Các người còn đứng đó làm gì? Cùng nhau xông lên đi, tôi không tin anh ta có thể đánh lại tất cả chúng ta”.

Vừa rồi Tần Cao Văn không dùng sức quá mạnh với đội trưởng đội bảo vệ, chỉ cho ông ta một bài học mà thôi.

Không bao lâu sau, ông ta đã phản ứng lại.

Những người khác nghe lệnh của đội trưởng, cầm dùi cui điện xông về phía Tần Cao Văn.

Đúng lúc đó, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Các người làm gì đấy?”.

Tất cả bảo vệ đồng thời dừng tay, quay người nhìn lại, giám đốc ngân hàng đang đi về phía này.

Anh ta có vóc người cao thẳng, gương mặt gầy gò, đeo một cặp kính, cho người ta cảm giác nho nhã lịch sự.

Anh ta bước nhanh đến trước mặt Tần Cao Văn, cúi người thật sâu trước mặt anh, nói: “Thật ngại quá, anh Tần”.

Ầm!

Nghe tiếng xưng hô này, sắc mặt Tiểu Tuyết lập tức tái nhợt, đầu óc quay cuồng, cảm giác trong đầu như có thứ gì đó nổ tung.

Mấy chữ xưng hô ấy giống như quả bom nặng ký rơi vào mặt hồ phẳng lặng, dẫn đến con sóng cực lớn.

Tất cả mọi người đều nhìn Tần Cao Văn, vô cùng kinh ngạc.

“Tổng giám đốc, chuyện… chuyện này là sao?”.

Tổng giám đốc sa sầm mặt, nói với Tiểu Tuyết: “Từ ngày mai cô không cần đến đây làm việc nữa”.

Mặc dù Tần Cao Văn không kể đầu đuôi câu chuyện cho tổng giám đốc, nhưng anh ta cũng có thể đoán ra được đại khái, chắc chắn là Tiểu Tuyết không biết điều đắc tội với Tần Cao Văn.

Sắc mặt Tiểu Tuyết rất khó coi, không hiểu hỏi: “Vì sao vậy tổng giám đốc? Tôi đã làm sai điều gì?”.

Đúng là một người phụ nữ ngu xuẩn.
Chương 99: Không dễ tha thứ

“Cô còn mặt mũi nào mà hỏi hả?”.

Tổng giám đốc quát lên, sau đó túm lấy tóc Tiểu Tuyết mắng: “Mở to mắt cô lên mà nhìn, đây là VIP chí tôn của ngân hàng chúng ta, cả Hoa Hạ chỉ có một vị này thôi”.

Ồ!

Tất cả mọi người đều ồ lên.

Ai nấy đều sững sờ tại chỗ.

Lời mà tổng giám đốc vừa nói không ngừng văng vẳng bên tai bọn họ.

Chuyện... chuyện này là thế nào vậy?

Cho dù nhìn thế nào đi nữa thì Tần Cao Văn cũng không giống như người có tiền, cách ăn mặc của anh quá là giản dị, bộ đồ trên người cộng lại cũng chỉ một hai trăm tệ mà thôi.

Điều này đúng là khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi.

Tiểu Tuyết lắp bắp nói: “Tổng giám đốc, điều anh vừa nói là thật sao?”.

“Giờ tôi còn có tâm trí mà đùa với cô à?”.

Đám có mắt như mù này, đúng là không biết trong đầu mấy người chứa cái gì nữa.

Thế mà lại dám đi làm khó Tần Cao Văn.

Dựa vào bản thân anh, đừng nói là rút năm triệu tệ, cho dù rút 50 tỷ thì cũng vô cùng đơn giản.

Tiểu Tuyết sau khi phản ứng xong thì sắc mặt trở nên càng khó coi hơn, sau đó cô ta quỳ xuống trước mặt Tần Cao Văn nói: “Thực sự xin lỗi anh, vừa rồi đều do tôi không tốt, Tần tiên sinh, mong anh tha thứ cho tôi”.

Học vị của người phụ nữ này không cao, năng lực cũng không giỏi gì, làm một nhân viên trong ngân hàng đối với cô ta mà nói là công việc tốt nhất hiện nay, nếu bị đuổi việc thì e rằng khó mà có được may mắn như vậy nữa.

Cô ta không muốn cứ thế mà bị đuổi việc.

“Tổng giám đốc, quyền giải quyết vụ việc này tôi giao cho anh”.

Tổng giám đốc đưa tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán, không ngừng đoán hàm ý trong câu nói vừa rồi của Tần Cao Văn.

Anh ta buộc phải cẩn thận đối đãi, đây là một nhân vật có thân phận vô cùng cao quý.

Tuyệt đối không thể làm trái với ý của Tần Cao Văn dù chỉ một chút.

Nếu không đến lúc đó tạo ảnh hưởng không tốt thì bản thân anh ta cũng không thể gánh được hậu quả.

Suy nghĩ một lúc sau anh ta nói: “Ngày mai cô không cần đến làm nữa, với lại... tôi sẽ nói với tất cả tổng giám đốc ngân hàng mà tôi quen, tuyệt đối không cho phép bọn họ nhận cô”.

Rầm!

Tiểu Tuyết lập tức cảm thấy cơ thể như bị cứng đơ, muốn đứng vững cũng không còn sức nữa.

Lần này tổng giám đốc ra tay quá dứt khoát.

Còn Tần Cao Văn từ đầu đến cuối đều không có bất cứ thái độ nào, rõ ràng là đồng ý với quyết định mà tổng giám đốc đưa ra.

Điều này cũng khiến tổng giám đốc thở phào nhẹ nhõm.

May mà không làm ra chuyện gì trái với ý của Tần Cao Văn.

“Vậy được, tất cả cứ làm theo như anh nói”.

“Không vấn đề, thưa Tần tiên sinh!”.

...

Buổi tối.

Khoảnh khắc Tần Cao Văn cầm túi tiền mặt xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Bọn họ nhìn những tệp tiền trên bàn không rời khỏi mắt.

Chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy số tiền nhiều như vậy.

Ánh mắt của mỗi người đều nhìn về phía Tần Cao Văn với vẻ tham lam và xúc động.

“Cuối tháng này tôi sẽ tiến hành sát hạch mọi người, nếu ai đạt giải quán quân thì đây chính là tiền thưởng”.

Tất cả mọi người đều há mồm trợn mắt.

Một lần chi cả năm triệu tệ, đúng là quá hào phóng.

Đến ngay cả Giang Sơn cũng không kìm được mà khóe miệng giật giật, chúng ta cho dù có tiền thì cũng không thể lãng phí như vậy.

Tần Cao Văn lại nói tiếp: “Đã có thưởng thì chắc chắn cũng sẽ có phạt, ai bị đứng thứ ba từ dưới lên, thì xin lỗi, tôi sẽ thu lại nhà của người đó, cho các người ra đường mà ngủ, chờ sau khi các người có thành tích tốt thì sẽ trả lại nhà cho các người”.

Ngay lập tức thần thái mọi người đều trở nên nghiêm túc.

Đúng là một bên là trời một bên là vực.

Hơn nữa tất cả đều cần sự nỗ lực của chính bản thân bọn họ.

Tần Cao Văn châm một điếu thuốc, làn khói trắng bay lơ lửng, anh chậm rãi nói: “Tôi chỉ nói đúng một lần, rốt cuộc là muốn ngủ đường ngủ chợ hay là muốn số tiền thưởng hậu hĩnh này, hoàn toàn do mọi người quyết định”.

...

Lúc này chủ thầu đứng ra thể hiện rõ chính kiến: “Tôi đương nhiên là muốn tiền thưởng rồi”.

“Tôi cũng muốn tiền thưởng”.

“Chúng tôi đều muốn”.

...

Ai nấy đều thể hiện hết sức hào hứng.

Trong lòng tất cả mọi người, Tần Cao Văn không chỉ là đại ca của họ, mà còn là ân nhân của họ nữa.

Nếu không có Tần Cao Văn thì sẽ không bao giờ có bọn họ của ngày hôm nay.

Thế giới ngầm.

Mã Thiên Hạo cuối cùng cũng xử lý xong toàn bộ thi thể, một mình ngồi trong phòng uống rượu.

Trong đầu hắn không ngừng xuất hiện cảnh tượng huy hoàng năm xưa của phái Thiên Long bọn họ.

Phái Thiên Long khi đó vô cùng uy vũ bá đạo, căn bản không có ai dám dây vào, cho dù bản thân bọn họ cũng biết rõ, chỉ là một con chó dưới trướng của ông Hai mà thôi.

Nhưng vẫn khó kìm được sự tự hào trong lòng.

Khi đó chỉ cần nói bản thân là người của phái Thiên Long, thì ắt sẽ nhận được sự tôn trọng của người khác.

Ai ngờ chỉ trong thời gian một tháng ngắn ngủi đã xảy ra thay đổi lớn đến vậy.

Phái Thiên Long bọn họ đã bị người ta hủy diệt.

Nhìn ảnh của anh cả, Mã Thiên Hạo thở dài một tiếng: “Anh cả, anh đừng lo, ngày mai em có thể báo thù cho anh rồi”.

Khi Tần Cao Văn trả lời trên mạng, trong lòng Mã Thiên Hạo rất phức tạp, một mặt là cảm thấy kích động vì biểu cảm sợ hãi của Tần Cao Văn.

Mặt khác là có chút thất vọng.

Không ngờ Tần Cao Văn là một người tham sống sợ chết như vậy.

Xử Tần Cao Văn rất đơn giản.

Ngày mai sẽ là ngày chết mà Tần Cao Văn.

...

Nhà họ Vương.

“Bố thấy sao về chuyện này ạ?”.

Bố của Vương Chấn Hoa ngồi dựa vào ghế mỉm cười nói: “Rốt cuộc bố thấy như thế nào, lẽ nào bản thân con còn không biết sao?”.

“Chờ sau khi Tần Cao Văn chết đi, chúng ta nên xử lý Vương Thuyền Quyên thế nào?”.

Vương Chấn Hoa nói là Vương Thuyền Quyên, chứ không hề gọi đối phương là em gái.

Rõ ràng Vương Chấn Hoa đã không còn quan tâm mối quan hệ huyết thống giữa hai người nữa.

Anh ta luôn cảm thấy Vương Thuyền Quyên là một người phản đồ thực sự, căn bản không có tư cách trở thành người của nhà họ Vương bọn họ.

Ông Vương suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đến lúc đó cho nó hai con đường, đồng ý bỏ dã chủng kia thì cho nó trở lại nhà chúng ta, nếu không đồng ý bỏ dã chủng kia thì để mặc nó sống chết”.

“Bây giờ nó đã mở một công ty, hoàn toàn có thể kinh doanh rất tốt, muốn nó về nhà chúng ta chắc chắn không thể nào”. Vương Chấn Hoa nói tiếp.

Ông Vương trả lời: “Đến lúc đó chúng ta sẽ phá cả công ty của nó luôn”.

Trong mắt ông ta lóe lên một vẻ độc ác.

Cho đến bây giờ nghĩ lại những tai tiếng mà trước đây Vương Thuyền Quyên gây ra, ông Vương lại cảm thấy mất hết mặt mũi.

Khi đó nhà họ Vương bọn họ chuẩn bị thông gia với nhà họ Trương, trong thời gian ngắn ngủi cả khu Minh Châu đều bàn tán tin này, ai ai cũng biết đây là một tin lớn nhất khi đó.

Nhưng ai ngờ không bao lâu thì truyền ra tin Vương Thuyền Quyên mang bầu.

Khi đó ông Vương chuẩn bị bắt Vương Thuyền Quyên bỏ thai, nhưng Vương Thuyền Quyên nhất quyết không nghe.

Cuối cùng không còn cách nào khác, ông Vương đành đuổi cô con gái mà ông ta yêu thương nhất ra khỏi nhà.

Sau đó ông ta cho nhiều cao thủ giỏi đi tìm bố đẻ của Đóa Đóa, nhưng nhiều năm mà vẫn không có thông tin gì.

Ngày mai, tất cả mọi chuyện đều sẽ được phơi bày.
Chương 100: Thời khắc quyết chiến

“Con biết nên làm thế nào rồi bố ạ”.

..

Hôm nay Tần Cao Văn thức dậy rất sớm.

Sớm hơn tất cả mọi ngày.

Ánh mặt trời ấm áp đang từ từ chiếu xuống, bao trùm lên cơ thể vạm vỡ của anh.

Mở điện thoại ra đều thấy hiện toàn tin tức về trận đối quyết giữa Tần Cao Văn và Thiên Lôi tông sư, gần như toàn bộ cư dân mạng đang mắng anh là kẻ nhu nhược.

“Tôi biết từ lâu rồi, Tần Cao Văn là người vô dụng nhất trên thế giới này”.

“Loại người như vậy toàn chỉ sợ kẻ mạnh rồi đi ức hiếp kẻ yếu, một khi gặp phải cao thủ thực sự thì như rùa rụt cổ ngay”.

“Thiên Lôi tông sư e rằng chỉ cần dùng một ngón tay đã có thể giết chết hắn rồi”.

...

Đối với Tần Cao Văn đã trải qua nhiều sóng gió mà nói, những tin này thực sự chẳng có nghĩa lý gì cả, nếu anh còn chấp thì đúng là sống quá thất bại.

Đối với Tần Cao Văn mà nói, hôm nay là một ngày vô cùng trọng đại.

Là sinh nhật của Đóa Đóa, đồng thời cũng là ngày mà Tần Cao Văn quyết định nhận con.

Anh chuẩn bị trước cho Đóa Đóa rất nhiều bất ngờ, một chiếc bánh sinh nhật to và cả những món quà mà cô bé thích.

Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là khu vui chơi đó.

Lòng bàn tay của Tần Cao Văn không kìm được toát mồ hôi, rõ ràng là anh vô cùng hồi hộp.

Hôm nay sẽ nhận bố con với Đóa Đóa, cô bé đáng yêu liệu có phản đối anh không, có muốn nhận anh làm bố không đây.

Tuy qua nhiều cử chỉ và biểu cảm của Đóa Đóa, cô bé đều rất thích Tần Cao Văn, thậm chí không chỉ một lần nói hy vọng Tần Cao Văn là bố của cô bé.

Nhưng...

Trong lòng Tần Cao Văn vẫn chưa yên tâm.

Anh đi vào bếp chuẩn bị, chờ khi Đóa Đóa và Vương Thuyền Quyên ngủ dậy là có một bàn toàn đồ ăn ngon rồi.

...

Đóa Đóa không kìm được thốt lên, khuôn mặt cười rất tươi.

Ngay sau đó ập vào lòng Tần Cao Văn, ôm chặt anh và nói: “Chú siêu nhân, sao chú biết hôm nay là sinh nhật của cháu thế ạ?”.

“Vì chú siêu nhân có siêu năng lực đó”.

Tần Cao Văn dùng tay bũng nhẹ vào mũi cô bé.

Sau khi ăn cơm xong, cả nhà mang bánh sinh nhật ra, hát bài hát chúc mừng sinh nhật, bảo Đóa Đóa cầu ước nguyện, Tần Cao Văn nói: “Chú siêu nhân hôm nay sẽ có một món quà bí mật muốn tặng cho cháu đó”.

Đóa Đóa ngây thơ hỏi: “Là gì vậy ạ?”.

“Nếu giờ mà chú nói với cháu thì không còn là bất ngờ nữa, cháu đi cùng chú siêu nhân là sẽ biết ngay, chú dám đảm bảo Đóa Đóa chắc chắn sẽ rất thích”.

“Thật không ạ?”.

Tần Cao Văn gật đầu.

Vương Thuyền Quyên nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng vui phơi phới, cảm giác vô cùng hạnh phúc.

Khoảnh khắc này Vương Thuyền Quyên càng lúc càng tin điều mà cô chọn là hoàn toàn chính xác, cũng may đã không vì áp lực mà bỏ Đóa Đóa đi.

Nếu không cô sẽ hối hận cả đời.

“Vậy cháu nhắm mắt vào đi nào!”, Tần Cao Văn nói với Đóa Đóa.

“Vâng ạ!”.

...

Bên ngoài khu vui chơi.

Mọi người chỉ biết hôm nay là ngày đối quyết của Thiên Lôi tông sư và Tần Cao Văn, nhưng địa điểm cụ thể của hai người họ ở đâu thì vẫn chưa rõ.

Có không ít phóng viên và người quan tâm đều rất muốn biết địa điểm sự việc, thế là cả quãng đường cứ đi theo Thiên Lôi tông sư.

Cho dù thế nào bọn họ cũng không ngờ Thiên Lôi tông sư lại tìm một nơi là khu vui chơi vừa mới xây dựng xong để chờ Tần Cao Văn.

Ý của ông ta là gì thế?

“Vì sao sư phụ lại lựa chọn ở đây nhỉ?”.

Đến ngay cả Mã Thiên Hạo cũng cảm thấy khó hiểu.

Thiên Lôi tông sư trả lời: “Hôm nay là sinh nhật của con gái Tần Cao Văn, và khu vui chơi này chính là món quà sinh nhật mà cậu ta tặng cho con gái”.

Mặt Mã Thiên Hạo hơi biến sắc.

Có tiền đúng là làm gì cũng được.

Khu vui chơi này cho dù là vị trí hay là thiết bị vui chơi đều xa hoa hơn các khu vui chơi bình thường khác rất nhiều lần.

Ban đầu Mã Thiên Hạo luôn cho rằng là một đại gia nào đó xây lên kinh doanh.

Không ngờ là món quà mà Tần Cao Văn tặng cho con gái.

Tên này rốt cuộc có bao nhiêu tiền vậy?

Bốn sát thủ Phong, Vũ, Lôi, Điện cũng đang âm thầm mai phục.

Chờ khi Thiên Lôi tông sư giết chết Tần Cao Văn, bọn họ sẽ đột nhiên nhảy ra, làm kiểu trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

Đương nhiên bọn họ chưa từng bẩm báo với cấp trên về việc Thiên Lôi tông sư giết Tần Cao Văn, lần này đến chỉ là muốn cướp Tần Cao Văn trong tay của Thiên Lôi tông sư.

Ông Hai muốn đích thân chặt đầu của Tần Cao Văn.

Dù sao từ ngày ông ta xuất đạo đến ngay, chưa từng thua ai cả, Tần Cao Văn là người duy nhất có thể khiến ông ta coi trọng.

...

Không bao lâu, một chiếc xe lái đến, Tần Cao Văn, Đóa Đóa và Vương Thuyền Quyên, ba người bọn họ đều ở trong xe.

Nhìn thấy Tần Cao Văn bên trong xe, cơ thể Mã Thiên Hạo lập tức rạo rực sát khí.

“Sư phụ, tôi thấy có thể ra tay được rồi đấy”.

Thiên Lôi tông sư là một người khá có nguyên tắc, ông ta nói: “Không vội, chúng ta vẫn có thể chờ thêm một lát, để cậu ta tổ chức sinh nhật cho con gái xong rồi giết cậu ta cũng không muộn”.

Cho dù không hiểu lắm về hành vi của Thiên Lôi tông sư nhưng cũng không dám làm trái yêu cầu.

“Mọi việc đều nghe theo sư phụ”.

Xe dừng lại, Đóa Đóa vẫn nhắm mắt, trong lòng vô cùng hồi hộp.

“Đóa Đóa, cháu chuẩn bị xong chưa?”.

Tần Cao Văn ghé sát tai Đóa Đóa nói.

Điều này khiến Đóa Đóa càng cảm thấy bí mật và thêm vẻ mong chờ.

“Cháu chuẩn bị xong rồi ạ”.

Tần Cao Văn nhìn Vương Thuyền Quyên một cái, nở nụ cười nói: “Món quà tiếp theo này nhất định sẽ khiến Đóa Đóa thích”.

Sau đó Tần Cao Văn bỏ hai tay của Đóa Đóa xuống, Đóa Đóa nhìn thấy khu vui chơi trước mặt, cả người ngây ra, một cảm giác vui sướng bất ngờ bao trùm lấy cô bé.

“Chú siêu nhân ơi... đây là...”.

Tần Cao Văn dùng ánh mắt trìu mến nhìn Đóa Đóa nói: “Đóa Đóa, chú nhớ có một lần cháu nói với chú rằng cháu thích có một khu vui chơi của chính mình đúng không nào?”.

Đóa Đóa gật đầu.

Trong mắt đã long lanh nước mắt.

“Chú xây cho cháu một khu vui chơi này, Đóa Đóa có thích không?”.

Bây giờ Đóa Đóa không nói nổi nữa, nhất thời òa lên khóc, cô bé vô cùng cảm động.

Đóa Đóa vừa khóc vừa nói: “Chú siêu nhân, vì sao chú tốt với nhau như vậy?”.

Mấy năm trước Đóa Đóa đã chịu rất nhiều tủi thân, xung quanh có không ít bạn bè trêu chọc cô bé, ức hiếp cô bé, nói rằng cô bé không có bố.

Nhưng từ sau khi Tần Cao Văn xuất hiện, thế giới của Đóa Đóa đã thay đổi vô cùng lớn.

Vốn dĩ mọi thứ đen tối đã trở nên tươi sáng, Tần Cao Văn giống như ánh sáng mặt trời vậy, xua tan đi màn đêm và lạnh lẽo trong cuộc đời, mang đến sự ấm áp vô tận cho cô bé.

Đóa Đóa dang tay ra ôm chặt lấy Tần Cao Văn và nói: “Chú siêu nhân... cháu... cháu có thể gọi chú là bố không?”.

Tần Cao Văn sững người, sau đó trong lòng tràn ngập vui sướng.

Ôm Đóa Đóa vào lòng nói: “Con bé ngốc này, đương nhiên là có thể gọi chú là bố rồi, vì chú chính là bố ruột của cháu”.

“Gì cơ ạ?”.

Đóa Đóa mở to hai mắt, nhìn với vẻ khó tin: “Thật... không ạ?”.

“Nếu cháu không tin có thể hỏi mẹ cháu đi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK