Vương Thuyền Quyên siết chặt bàn tay nhỏ, cơ thể run lên vì tức giận.
Bất luận thế nào thì cô cũng không nghĩ rằng Trương Thiên Khoát lại bỉ ổi, vô liêm sỉ như vậy.
Công ty của Vương Thuyền Quyên mới thành lập. Mỗi một chi tiết trong các quy trình đều vô cùng quan trọng. Một khi để xảy ra sai sót, thì bọn họ sẽ rơi vào tình huống khó có thể phục hồi.
Trương Thiên Khoát cướp mất lô hàng đó đã đánh bọn họ một đòn chí mạng.
Sau này công ty của Vương Thuyền Quyên mà muốn phụ trách đơn hàng khác thì sẽ gặp khó khăn vô cùng.
“Trương Thiên Khoát, anh là tên khốn nạn, vô liêm sỉ”
Đầu dây bên kia vọng tới tiếng cười của Trương Thiên Khoát.
“Vừa rồi cô nói hay lắm. Tôi chính là một tên khốn vô liên sỉ. Cô Vương, để có được cô, dù phải làm những chuyện bỉ ổi thì tôi cũng sẽ làm”.
Lúc này tình cảm của Trương Thiên Khoát dành cho Vương Thuyền Quyên hết sức phức tạp.
Trước khi scandal giữa Tần Cao Văn và Vương Thuyền Quyên xảy ra, anh ta luôn si mê cô.
Là người đẹp số một thành phố Minh Châu, dù là thân hình, dung nhan hay khí chất thì Vương Thuyền Quyên đều nổi bật, không chê vào đâu được.
Nhưng sau đó khi cô chưa kết hôn mà đã sinh con, trao tặng lần đầu quý giá của mình cho Tần Cao Văn thì Trương Thiên Khoát bỗng dẫy lên cảm giác muốn hủy diệt đối phương.
Thế nhưng sau đó anh ta đã từ bỏ suy nghĩ đó.
Giờ đây anh ta không còn quá thích Vương Thuyền Quyên nữa mà chỉ là muốn thỏa mãn dục vọng của bản thân mà thôi.
Đương nhiên Trương Thiên Khoát hoàn toàn có thể sử dụng thủ đoạn nhưng anh ta không muốn làm như vậy.
Anh ta nhất định phải khiến Vương Thuyền Quyên đích thân quỳ xuống trước mặt anh ta, hôn lên chân anh ta và tỏ ra sám hối.
“Cô Vương, cô muốn lấy lại lô hàng đó hết sức đơn giản, chỉ cần tối nay cô tới khách sạn Đế Quốc, phòng 302 tìm tôi là được”.
Đối phương định làm gì thì không cần nói cũng biết.
Công ty đúng là quan trọng nhưng Vương Thuyền Quyên chắc chắn sẽ không vì chuyện đó mà bán linh hồn mình.
“Tôi nói anh biết, anh đừng hòng. Tôi nhất định sẽ không để anh đạt được mục đích của mình đâu”.
Trương Thiên Khoát cười nói: “Cô Vương, cô đừng vội. Mọi chuyện mới chỉ bắt đầu thôi”.
Nói xong, anh ta tắt máy.
Vương Chấn Hoa ngồi đối diện với Trương Thiên Khoát nói: “Em gái tôi nói thế nào?”
Trương Thiên Khoát thở dài, trả lời với vẻ bất lực: “Cô ấy đúng là không biết điều, không chịu đáp ứng yêu cầu của tôi”.
Vương Chấn Hoa tỏ ra điềm nhiên giống như anh ta sớm đã đoán được mọi chuyện sẽ như vậy.
Là anh trai của Vương Thuyền Quyên nên anh ta biết rất rõ tính cách của em gái mình.
Cô gái đó luôn cứng đầu, ương ngạnh như vậy.
“Vậy tiếp theo anh định làm gì? Thật sự sẽ dùng kế hoạch tiếp theo à?”
Lô hàng bị mất đã gây ra tổn thất hết sức to lớn cho công ty của Vương Thuyền Quyên.
Nếu tiếp tục triển khai bước tiếp theo thì Vương Thuyền Khuyên sẽ rơi vào tình cảnh không thể phục hồi.
Trương Thiên Khoát tới gần Vương Chấn Hoa và nói: “Anh đừng nói với tôi là giờ anh mềm lòng rồi đấy nhé?”
Anh ta không nói gì.
Con người mà, dù nói thế nào thì Vương Thuyền Quyên cũng là em gái anh ta.
Nhìn thấy cô ấy rơi vào tình cảnh như vậy, chắc chắn Vương Chấn Hoa cũng cảm thấy đau lòng.
Trương Thiên Khoát nói tiếp: “Anh yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô ấy đâu. Chỉ cần Vương Thuyền Quyên ngoan ngoãn quỳ trước mặt tôi ăn năn sám hối thì công ty của cô ấy đương nhiên sẽ an toàn”.
Giờ đây Tần Cao Văn không có ở Minh Châu nên Trương Thiên Khoát chẳng có gì phải kiêng dè cả.
Đợi đến khi anh quay lại thì có lẽ có lẽ bố con Vương Chấn Hoa đã mời được cao thủ cấp bậc võ vương rồi.
Thực lực hiện tại của Tần Cao Văn cũng lắm là tới mức tông sư.
Sự chênh lệch giữa võ vương và tông sư có thể chỉ là một cấp nhưng thực lực thì cách biệt rất lớn.
Tới khi đó Tần Cao Văn chết chắc.
Ân oán nhiều năm giữa bọn họ đã đến lúc kết thúc rồi.
Vương Chấn Hoa nói tiếp: “Anh có thể ra tay với công ty của con bé nhưng với nó thì không được, hiểu chưa?”
Trương Thiên Khoát lắc nhẹ ly rượu trong tay, cười đáp lại: “Chúng ta quen biết bao nhiêu năm, tôi là người thế nào, lẽ nào anh không rõ sao?”
Vương Chấn Hoa thầm thở dài.
Giờ anh ta cảm thấy hơi hối hận rồi.
Bành Khải lần đầu hợp tác với Vương Thuyền Quyên mà đã bị tổn thất lớn như vậy, hơn nữa các phương tiện truyền thông cũng đăng tin về chuyện này.
Trong nháy mắt sự việc đã bùng nổ khắp các mặt trận phương tiện truyền thông khiến ai ai cũng biết.
Hiện tại công ty của Vương Thuyền Quyên đã trở thành trò cười cho thiên hạ.
Vương Chấn Hoa mở điện thoại, đập vào mắt đều là những tin tức liên quan tới Vương Thuyền Quyên.
Mới có một, hai tiếng đồng hồ mà thôi.
Nếu sự việc cứ tiếp tục thế này thì thật sự khủng khiếp.
Vương Chấn Hoa thật không dám tin.
…
Lúc này tại sân bay...
Tần Cao Văn và Tiểu Điệp đang làm thủ tục check in. Đúng lúc này, điện thoại của anh đổ chuông.
Sau khi nghe máy thì giọng nói cuống quýt của Vương Thuyền Quyên vang lên.
“Chồng ơi, anh đang ở đâu? Khi nào về?”
Tần Cao Văn có thể nghe thấy rõ giọng nói khẽ run lên của vợ mình.
Anh cảm thấy thật đau lòng.
Tần Cao Văn vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy vợ?”
Thế là Vương Thuyền Quyên thuật lại một lượt cho Tần Cao Văn nghe.
Sau khi nghe xong Tần Cao Văn không để lộ ra biểu cảm gì nhiều. Anh chỉ cảm thấy tức giận bèn siết nắm đấm khiến xương cốt kêu lên răng rắc.
“Đừng lo, chiều nay anh sẽ quay về Minh Châu, tới khi đó anh sẽ lấy lại lô hàng cho em”.
Vương Thuyền Quyên vốn không định gọi điện cho Tần Cao Văn. Đây là mối họa do cô gây ra nên cô muốn một mình gánh vác.
Tần Cao Văn ưu tú quá khiến nhiều khi đứng cạnh anh mà cô cũng cảm thấy bản thân thật thấp kém.
Vậy nên Vương Thuyền Quyên muốn thông qua sự nỗ lực của bản thân để khiến mình càng ngày càng tốt lên.
Nhưng tình huống hiện tại của công ty khiến cô thật sự không thể tự giải quyết nữa rồi.
Vương Thuyền Quyên nghẹn ngào: “Có phải em vô dụng lắm không? Luôn gây phiền phức cho anh?”
Tần Cao Văn dịu dàng nói: “Ngốc này, em đừng nghĩ nhiều, trong mắt anh, em là tuyệt vời nhất, chẳng có ai bằng em cả”.
Vương Thuyền Quyên bỗng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Anh đi làm thủ tục check in và về ngay. Khi đó mình nói tiếp nhé”.
Nói xong, Tần Cao Văn bèn tắt máy.
Tiểu Điệp đứng từ xa nhìn cảnh tượng Tần Cao Văn nói chuyện với Vương Thuyền Quyên mà cảm thấy ngưỡng mộ.
Thậm chí…Còn có một chút đố kỵ.
Khi ở gần Tiểu Điệp, Tần Cao Văn cũng tỏ ra vô cùng dịu dàng. Nhưng đó là sự dịu dàng của một người anh trai dành cho em gái chứ không phải tình yêu đôi lứa.
Nó khác xa so với những gì Tần Cao Văn dành cho Vương Thuyền Quyên.
“Tiểu Điệp chúng ta về thôi”.
Tần Cao Văn quay qua gọi Tiểu Điệp
“Dạ, em tới đây”.
Tiểu Điệp vội vàng đi theo Tần Cao Văn.