Dám đến quán bar Thiên Long gây chuyện, đây là địa bàn của Mã Thiên Long đó.
Choang!
Nhân viên pha chế đập vỡ một chai rượu trong tay, chỉ vào Tần Cao Văn mắng: “Rốt cuộc hôm nay anh có trả tiền không?”.
“Câu này phải là tôi nói với anh mới đúng, hai trăm triệu không được thiếu một đồng”.
Một đám người mặc đồ đen núp xung quanh từ trước nhảy ra, trong tay cầm vũ khí nóng, bao vây lấy Tần Cao Văn.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía họ.
Không ít khách khứa lộ ra vẻ hả hê trên khuôn mặt, rõ là xem anh như một kẻ điên.
Lần đầu tiên bọn họ thấy có người dám chạy đến quán bar Thiên Long gây chuyện, cũng to gan lắm.
“Tên này rốt cuộc là ai?”.
“Chắc là trốn trại tâm thần ra đây mà”.
“Anh ta thảm rồi”.
……
Nhân viên pha chế ánh mắt hằm hằm nói: “Rốt cuộc anh có trả không?”.
“Tôi cho anh thời gian ba phút, nếu như không có hai trăm triệu, tôi sẽ san bằng cái quán này”.
Biểu cảm của anh rất cương quyết, ngồi xuống ghế, châm một điếu thuốc, rồi bắt đầu nhả khói.
Từ đầu đến cuối, anh không hề nhìn đám người xung quanh.
Nhân viên pha chế vô cùng tức giận.
Chỗ rượu đó cộng lại tổng cộng khoảng trên một trăm triệu, là đồ để tiếp đãi khách hàng.
Nếu Tần Cao Văn ăn quỵt mà bị Mã Thiên Long biết được, anh nhất định sẽ bị rút gân lột da.
Hắn nhất định phải bắt anh nôn tiền ra.
“Là anh tự chuốc lấy đấy nhé!”.
Sau đó nhân viên pha chế lạnh giọng nói: “Ra tay đi!”.
Tất cả khách khứa đều tự giác tìm chỗ để trốn, mười mấy người mặc đồ đen này mà ra tay thì sẽ tạo ra một uy lực rất lớn.
Chỉ cần bọn họ sơ sẩy, rất có khả năng sẽ bị vạ lây.
Vũ khí trong tay những người này bắt đầu hoạt động, những tiếng pằng pằng vang lên không dứt.
Tiếp theo đó là những làn đạn dày đặc như vũ bão, bắn thẳng về phía Tần Cao Văn.
Nhân viên pha chế tức giận tung ra hai nắm đấm.
Hắn nhất quyết muốn cho Tần Cao Văn nhừ đòn.
Làm việc ở đây mười mấy năm, trước giờ chưa có ai dám đến gây phiền phức, cho dù là người của gia tộc có quyền chức cũng phải nhượng bộ Mã Thiên Long vài phần.
Anh là cái thá gì chứ?
Pằng pằng pằng!
Âm thanh chói tai vang lên liên tiếp không ngừng.
Nhưng sau đó, một cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc vô cùng đã xảy ra.
Thân thể của Tần Cao Văn thế mà tránh được tất cả mọi viên đạn, trong chớp mắt đã lao đến trước mặt mấy tên áo đen.
Bốp bốp bốp!
Mỗi tên một đấm, không lâu sau, mười mấy tên áo đen đó dần dần bị bay ra xa, đập vào bàn bên cạnh, đập vào tường, vào cửa sổ…
Chỉ trong vỏn vẹn thời gian mười mấy giây, tất cả bọn họ đều bị Tần Cao Văn đánh ngã ra đất.
Nắm đấm của Tần Cao Văn nhìn thì có vẻ rất tầm thường, nhưng mỗi một chiêu đều mang một sức mạnh vô cùng dũng mãnh, đánh bọn họ nằm ra đất, mất đi năng lực phản kháng.
Bọn họ ngã trên đất rên rỉ thảm thiết.
Cả quán bar trở nên yên tĩnh, lặng như tờ.
Ánh mắt của bọn họ đổ dồn về phía Tần Cao Văn, trên mặt lộ rõ vẻ không dám tin.
Người này là ai thế?
Đánh nhau giỏi quá thể.
Mười mấy con người mà trong chớp mắt đều bị ngã ra đất.
Sức mạnh đáng sợ quá.
Toàn thân của nhân viên pha chế cứng đờ tại chỗ, cứ như người gỗ vậy, hắn nhìn Tần Cao Văn, nhất thời không biết nên nói gì.
Tên này rốt cuộc là ai?
Tốc độ còn nhanh hơn cả đạn dược.
“Mau nộp hai trăm triệu ra đây!”.
Tần Cao Văn đi đến trước mặt nhân viên pha chế, dùng giọng ra lệnh nói.
Nhân viên pha ché khẽ run lên, hắn lắp bắp trả lời: “Anh… anh định làm gì?”.
“Tôi muốn làm gì à? Lẽ nào còn chưa đủ rõ ràng?”.
Tần Cao Văn ném điếu thuốc trong tay vào thùng rác.
“Tôi nói cho anh biết, đây là quán bar của Mã Thiên Long, nếu anh dám chọc tức anh ta, thì anh xong đời rồi”.
Tần Cao Văn trả lời với vẻ thờ ơ: “Lần trước anh ta nợ tôi sáu trăm triệu, lần này lại nợ hai trăm triệu nữa, tổng cộng là tám trăm triệu”.
Trong mắt nhân viên pha chế, Tần Cao Văn giống như kẻ điên đang nói mớ, Mã Thiên Long một năm thu nhập chỉ có một, hai trăm triệu.
Bảo hắn đưa ngần ấy tiền cho anh?
Đùa chắc?
“Tôi nói cho anh biết, anh…”.
Phập!
Nhân viên pha chế chưa nói xong, dao găm của Tần Cao Văn đã vung xuống, cắt đứt mấy ngón tay của anh ta, máu tươi tuôn xối xả.
Nhân viên pha chế rống lên một tiếng thảm thiết.
Hắn bịt vết thương bên tay phải của mình, nghiến răng nói: “Thằng khốn, đại ca sẽ không tha cho mày đâu”.
Xoẹt!
Lại một tiếng nữa vang lên, lần này cánh tay phải của nhân viên pha chế bị chặt đứt luôn.
Cảnh tượng đẫm máu trước mắt khiến rất nhiều người không dám nhìn, lần lượt quay mặt đi chỗ khác.
Quá tàn nhẫn và đáng sợ.
Nhân viên pha chế chịu cơn đau kịch liệt như vậy, toàn thân ngã xuống đất, máu tuôn ra như suối.
Tần Cao Văn ngồi xuống, kề dao vào cổ hắn nói: “Giờ anh có hai sự lựa chọn, hoặc là ngoan ngoãn bảo Mã Thiên Long trả tôi hai trăm triệu, hoặc là… tôi lấy đầu của anh”.
“Mày… mày dám!”.
Biểu hiện của hắn còn bất khuất hơn mấy tên tay sai của Vương Bưu.
Dù đã bị Tần Cao Văn làm cho ra nông nỗi này, hắn vẫn không chịu thỏa hiệp, hắn cho rằng đối phương không có cái gan dám thực sự giết hắn.
Nếu làm như vậy thật, có nghĩa là anh và Mã Thiên Long sẽ bước vào cục diện một sống một còn.
Với cái thế lực của tên đó, anh nhất định có thể dễ dàng trấn áp hắn.
“Có gì mà không dám?”.
Xoẹt!
Đầu của hắn bị chém lìa khỏi cổ, máu tươi xối ra ào ạt.
Nhân viên pha chế nhắm mắt, không còn hơi thở.
Mọi người đều bị đả kích mạnh.
Ai cũng ngây người đứng đờ ra, trên mặt lộ rõ vẻ không dám tin.
Bọn họ không nghĩ rằng Tần Cao Văn dám ra tay với người của quán bar Thiên Long.
Mã Thiên Long sẽ không tha cho anh.
…
Đưa tay lên day day trán, Mã Thiên Long đặt quyển sách trên tay xuống.
Hôm nay ngồi đây đọc sách cả ngày trời, cũng đến lúc nên ra ngoài vận động rồi.
Mã Thiên Long mở cửa phòng ra, đang định đi ra ngoài, thì em trai hắn là Mã Thiên Hạo chạy đến.
“Anh!”.
Mã Thiên Hạo có vẻ gấp gáp, trán ướt mồ hôi, thở hổn hển.
“Cái gì thế?”.
Mã Thiên Long mặt không biểu cảm hỏi.
“Có người gửi một thùng quà đến”.
Mã Thiên Long từ chối thẳng thừng như đinh đóng cột: “Đừng có mang mấy thứ đó về đây”.
Mã Thiên Long có dã tâm hại người, cũng có lòng phòng bị, lần trước hắn đã dùng cách này để đối phó với Tần Cao Văn, tuyệt đối không thể để đối phương nhân cơ hội phản đòn.
Mã Thiên Hạo cười nói: “Anh yên tâm, em không ngu thế đâu”.
“Đồ để ở đâu rồi?”.
Mã Thiên Long tò mò hỏi.
Mã Thiên Hạo đáp: “Đồ đó em để ngoài cửa rồi, hay là cả hai chúng ta cùng đi xem”.
“Được”.
Không lâu sau, hai anh em đã về đến nhà, bên ngoài có một chiếc thùng màu đen rất to đặt ngay trước mặt.
Mã Thiên Long lùi lại, nói với em trai: “Mở cái thùng này ra cho anh, nhớ phải cẩn thận một chút”.
“Vâng”.
Nói rồi Mã Thiên Hạo lùi sang một bên, lấy một thanh gỗ bậy cái thùng ra.
Không có gì bất thường cả.
Chương 37: Quyết một trận sống mái
Qua vài phút, Mã Thiên Long mới nói với em trai: “Ra xem đi!”.
Mã Thiên Hạo hơi hồi hộp, đi đến trước cái thùng, nhìn một cái mà toàn thân liền cứng đờ tại chỗ.
Lấy tạy dụi mắt, ánh mắt đầy vẻ không dám tin.
Việc… việc này là thế nào?
Hắn bỗng cảm thấy đầu óc trống rỗng, máu không lên não, sống lưng đổ mồ hôi lạnh toát.
Không lâu sau, cơn thịnh nộ trong lòng bắt đầu bộc phát dữ dội.
“Bên trong là cái gì thế?”.
Mã Thiên Long đứng một bên hỏi.
Mã Thiên Hạo không nói gì.
Một lát sau, Mã Thiên Long đến trước cái thùng, nhìn một cái, cả người cũng bất động tại chỗ.
Trong thùng là mười mấy cái đầu còn đang rướm máu, mùi tanh hôi nồng nặc phả ra.
Bên trên còn có một tờ giấy, Mã Thiên Long cầm lên xem: Anh đang nợ tôi tám trăm triệu.
Dù là như vậy, nhưng gương mặt của Mã Thiên Long vẫn không lộ ra biểu cảm gì.
Một lúc lâu sau, Mã Thiên Hạo nói: “Anh, thằng khốn nào làm vậy? Để em đưa người đi đập chết nó”.
“Hay lắm, khá lắm!”.
Mã Thiên Long vo tờ giấy trong tay lại, ném vào sọt rác.
“Đã mười mấy năm rồi, không có ai dám đối đầu trực tiếp với tao”.
Mã Thiên Long ngửa cổ lên trời mà thét.
“Anh mau nói cho em biết rốt cuộc là thằng nào đi, để em đập chết nó, em phải giết hết cả nhà nó, dám ra tay với anh em của chúng ta, nó không muốn sống nữa rồi”.
Mã Thiên Long quay người đi vào trong biệt thự, thản nhiên đáp: “Tối nay sắp xếp mười mấy anh em, giết hết cả nhà nó, một tên cũng không được bỏ sót”.
“Không thành vấn đề”.
Mã Thiên Hạo rất phấn khích, cuối cùng cũng có thể đại khai sát giới rồi.
Mặc dù bàn tay của Mã Thiên Long đã vấy máu hàng trăm sinh mạng rồi, nhưng hắn luôn nghĩ rằng những người hắn giết đều là kẻ đáng chết.
Hắn trước nay tuyệt đối không lạm sát người vô tội, trong thời kỳ ổn định của Mã Thiên Long cùng bang phái của hắn, cơ bản sẽ không để tay vấy máu.
Mã Thiên Hạo thì ngược lại với anh trai, hắn bẩm sinh đã thích giết chóc.
Đã một, hai năm nay Mã Thiên Hạo không ra tay với ai, hắn sắp không chịu nổi nữa rồi.
Tối nay, Tần Cao Văn và cả nhà anh đều phải chết.
…
“Tối nay em có phải tăng ca không?”.
Buổi trưa, Tần Cao Văn đến đưa cơm cho Vương Thuyền Quyên rồi hỏi cô.
Vương Thuyền Quyên ăn một miếng, rồi ngẩng đầu lên, tò mò trả lời: “Tối nay không tăng ca, có việc gì à?”.
“Anh muốn đưa em đi tham dự một buổi tiệc”.
“Dự tiệc?”, Vương Thuyền Quyên mở to đôi mắt long lanh như nước nhìn Tần Cao Văn, ngây thơ hỏi.
“Gia tộc Thượng Quan!”.
Tần Cao Văn vừa nói xong, bên tai liền vang lên âm thanh quen thuộc.
“Cái ngưỡng như anh mà cũng đòi tham dự tiệc của gia tộc Thượng Quan á?”.
Tần Cao Văn quay người lại thì thấy Mã Linh Nhi mặc một chiếc váy trắng đang đi về phía bọn họ.
Cô ta khoanh tay trước ngực, mỉa mai nói với Tần Cao Văn: “Bữa tiệc của gia tộc Thượng Quan tối nay mở ra là để tiếp đãi một vị khách quý, người bình thường làm gì có tư cách tham dự, chỉ có bọn tôi mới có thể nhận được thiệp mời thôi”.
Dường như để thêm phần thuyết phục, Mã Linh Nhi còn chìa tấm thiệp màu đỏ trong tay ra, đặt lên bàn với vẻ đắc ý.
Tần Cao Văn không thèm để ý.
Mã Linh Nhi đắc ý nói tiếp: “Anh có thiệp mời không?”.
Lần trước Thượng Quan Thiên Long có gửi cho anh một tấm thiệp mời, nhưng Tần Cao Văn từ chối.
Anh cảm thấy không cần thiết.
“Tôi không có”.
Lần này đến cả Vương Thuyền Quyên cũng khẽ cau mày, Tần Cao Văn không có thiệp mời, thế thì đến nhà Thượng Quan làm gì? Há chẳng phải là để tự làm xấu mặt mình sao?
“Nghe thấy chưa Vương Thuyền Quyên, đến cả thiệp mời mà tên vô dụng này cũng không có, còn nói tham dự tiệc nhà gia tộc Thượng Quan, đúng là trò hề”.
Nói rồi Mã Linh Nhi đứng dậy, vỗ vào vai Vương Thuyền Quyên nói: “Loại người như cô chắc cả đời cũng không thể tham dự tiệc của gia tộc Thượng Quan được đâu, thật đáng thương”.
Nói xong, Mã Linh Nhi quay người rời khỏi nhà ăn.
Vương Thuyền Quyên đặt đũa xuống, hơi tò mò hỏi Tần Cao Văn: “Anh không hề có thiệp mời, vậy tại sao lại muốn đến gia tộc Thượng Quan?”.
“Chẳng phải vừa nãy cô ta nói gia tộc Thượng Quan tiếp đãi một vị khách quý sao?”.
Vương Thuyền Quyên gật đầu.
“Anh chính là vị khách quý đó”.
Tần Cao Văn trả lời một cách thản nhiên.
Khóe miệng Vương Thuyền Quyên khẽ động đậy, một lúc sau bật cười rồi nói: “Đừng có đùa như thế nữa được không? Sao anh lại là khách quý của gia tộc Thượng Quan được?”.
Cô chỉ đơn thuần cảm thấy buồn cười, chứ không hề có ý chế giễu lời nói của Tần Cao Văn.
“Trước kia anh từng cứu mạng Thượng Quan Thiên Long một lần, hơn nữa còn cho ông ta một ít tiền để vượt qua thời kỳ kinh tế khó khăn, ông ta rất biết ơn anh”.
Tần Cao Văn thẳng thắn kể hết chuyện ngày xưa ra.
Qua mấy ngày gần đây tiếp xúc, Vương Thuyền Quyên cũng đã hiểu được phần nào tính cách của Tần Cao Văn, anh không phải là một người thích bốc phét.
Câu chuyện vừa rồi hơn một nửa là thật.
“Vậy tại sao anh ta không đưa thiệp mời cho anh?”.
Đây là vấn đề Vương Thuyền Quyên thấy khó hiểu nhất.
“Lúc đầu ông ta định tối hôm đó cho người đặc biết đến đón anh, nhưng anh từ chối, sau đó đưa thiệp mời cho anh, anh cũng không lấy, vì cảm thấy không cần thiết”.
Tần Cao Văn bình thản đáp.
“Vậy…”.
Vương Thuyền Quyên lưỡng lự một lúc rồi nói: “Để tôi xem tình hình lúc đó, nếu đi được tôi sẽ cố gắng”.
“Ừ, thế anh về trước chuẩn bị”.
Vương Thuyền Quyên gật đầu.
Buổi chiều lúc Vương Thuyền Quyên vừa đến văn phòng, đã nghe thấy Mã Linh Nhi đi bêu rếu mình khắp nơi.
“Tôi nói cho các cô biết, cái con đĩ Vương Thuyền Quyên đó rất thích hư vinh, rõ ràng gia tộc Thượng Quan không hề đưa cô ta thiệp mời, mà tối nay cô ta vẫn định đến”.
Cô ta khoanh tay trước ngực, chìa thiệp mời của gia tộc Thượng Quan ra nói: “Các cô nhìn thấy chưa? Không phải ai cũng có tư cách nhận thiệp mời của gia tộc Thượng Quan như tôi đâu, có người chưa đủ trình độ, còn muốn đến đó tự làm bẽ mặt mình, không biết xấu hổ à?”.
Vương Thuyền Quyên không thèm để ý đến Mã Linh Nhi, ngồi xuống trước máy tính chuyên tâm làm việc.
Tiểu Vương ngồi bên cạnh nhao đến trước mặt Vương Thuyền Quyên, bất mãn nói: “Chị Thuyền Quyên, chị giỏi thật đấy”.
Vương Thuyền Quyên không hiểu ý của Tiểu Vương, quay sang hỏi: “Tại sao?”.
“Em mà là chị, thì giờ em đã lao ra tát cho con khốn kia mấy cái rồi”.
Vương Thuyền Quyên cười đáp: “Bỏ đi, không cần thiết, chị chả hơi đâu mà để ý đến cô ta”.
“Chị thật là lương thiện, giờ em chỉ muốn ra cho cô ta mấy cái tát thôi”.
Sau đó, Mã Linh Nhi đi đến trước mặt Vương Thuyền Quyên, lấy tay đập lên bàn nói: “Hai người đang ở đây thì thầm to nhỏ cái gì thế, hôm nay không làm việc à?”.
Tiểu Vương đảo mắt một cái nói: “Biết rồi, biết rồi, gào cái gì mà gào”.
“Này, cô ăn nói kiểu gì thế, tôi là giám đốc của cô đấy”.
Tiểu Vương bĩu môi nói: “Vâng, vâng, giám đốc Mã thân yêu của tôi”.
Chương 38: Không thể vào
Mã Linh Nhi lại khoanh tay trước ngực, có phần bất mãn nói: “Tiểu Vương, tôi nói cho cô biết đây đã là lần thứ hai rồi, quá tam ba bận, nếu như còn để tôi phát hiện ra cô nói nhăng nói cuội sau lưng tôi, tôi sẽ đuổi cô ra khỏi công ty”.
Người bình thường gặp phải tình huống này chắc chắn sẽ tức đến run người, nhưng Tiểu Vương thì khác.
Cô ấy nghe xong chỉ cười, không nói gì.
Tiếp đó, Mã Linh Nhi lại đi đến trước mặt Vương Thuyền Quyên, ghé miệng vào tai cô nói: “Tối nay tôi thực sự mong có thể gặp cô tại bữa tiệc nhà Thượng Quan, nếu không, lời nói dối của cô sẽ thành trò cười mất”.
“Tôi sẽ không để cô thất vọng đâu”.
Vương Thuyền Quyên vẫn dán mắt vào màn hình máy tính, không hề nhìn thẳng vào Mã Linh Nhi.
Cô rất tin Tần Cao Văn, mặc dù thời gian tiếp xúc của hai người chưa lâu, nhưng Vương Thuyền Quyên vẫn cảm nhận được, những việc đối phương đã nói thì nhất định sẽ làm được.
Dù sao trước đây cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện làm thay đổi cách nhìn của Vương Thuyền Quyên đối với Tần Cao Văn.
…
Đèn hoa đăng được thắp lên, ngoài cửa sổ, ánh đèn neon sáng rực rỡ, các loại ánh sáng lấp lánh như tô điểm thêm vào màn đêm của thành phố.
Hôm nay, Vương Thuyền Quyên lại một lần nữa khoác lên mình bộ Tình Yêu Thiên Sứ mà Tần Cao Văn chuẩn bị riêng cho cô. Lúc soi gương, cô đứng trước gương ngắm nghía rất lâu.
Không thể tin được người con gái băng thanh ngọc khiết, xinh đẹp kiều diễm kia lại là mình.
“Giờ anh không có thiệp mời, liệu tới lúc đó chúng ta có được vào không?”.
Vương Thuyền Quyên nhìn Tần Cao Văn vẫn có chút lưỡng lự.
Mặc dù không hề nghi ngờ những lời Tần Cao Văn đã nói, nhưng lo lắng như vậy âu cũng là chuyện thường.
“Cùng lắm thì bảo Thượng Quan Thiên Long chủ động ra đón là được”.
Buổi tiệc ngày hôm nay được tổ chức dành riêng cho Tần Cao Văn, nếu như anh không đến, Thượng Quan Thiên Long chắc chắn sẽ rất thất vọng.
“Vậy được!”.
Vương Thuyền Quyên không nói gì nữa.
Không lâu sau xe đã tới biệt thự của Thượng Quan Thiên Long.
Sau khi xuống xe, Vương Thuyền Quyên đứng ngây ra trước cổng, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Người ta nói biệt thự Vân Sơn là quần thể kiến trúc hào hoa nhất của vùng Minh Châu, nhưng so với biệt thự của Thượng Quan Thiên Long thì đúng là còn thua xa.
Bất luận là tính ứng dụng hay tính nghệ thuật của căn biệt thự này đếu khiến người ta trầm trồ.
Tần Cao Văn nhẹ nhàng vỗ vai Vương Thuyền Quyên, nói: “Chúng ta đến nơi rồi”.
“Ừm”.
Hai người vừa đi đến cổng, thì hai người bảo vệ lực lưỡng đã ngăn họ lại, trong đó có một người hơi mập nói: “Thưa anh, mời anh cho tôi xem thiệp mời”.
“Tôi không có thiệp mời”.
Người bảo vệ nói với Tần Cao Văn: “Thưa anh, nếu như anh không có thiệp mời thì xin lỗi, hôm nay anh không thể vào trong”.
“Vậy tôi có thể gọi một cuộc điện thoại, bảo Thượng Quan Thiên Long ra đón được không?”.
Bảo vệ khẽ nhếch mép, nhìn Tần Cao Văn với ánh mắt như nhìn một kẻ điên, nói: “Đầu óc anh có vấn đề à?”.
Hôm nay người đến dự buổi tiệc rất đông, vốn dĩ bảo vệ cũng sẽ rất bận, kết quả là lại bị người như Tần Cao Văn gây rắc rối.
Anh ta đương nhiên không có tâm trạng mà đôi co.
“Tôi nói thật mà”.
Tần Cao Văn đột nhiên thấy hơi buồn cười, nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay là anh, kết quả lại bị chặn ở ngoài cửa, những người nhờ anh mà thơm lây, thì lại được đón tiếp như khách quý.
“Thưa anh, tôi mong là anh mau rời khỏi đây, nếu không lát nữa tôi sẽ báo đội bảo vệ của chúng tôi đuổi anh ra đấy”.
Người bảo vệ càng nói càng tỏ vẻ bất mãn.
Đúng vào lúc này, một âm thanh quen thuộc lại vang lên.
“Ôi chao, đây chẳng phải là Vương Thuyền Quyên sao?”.
Vương Thuyền Quyên quay người lại, Mã Linh Nhi bước trên đôi giày cao gót tiến lại gần. Hôm nay cô ta mặc một bộ đầm dự tiệc màu đỏ, trang điểm nhẹ, vô cùng gợi cảm quyến rũ.
Mã Linh Nhi đứng trước mặt Vương Thuyền Quyên, nhìn cô từ trên xuống dưới, lắc đầu nói: “Sao lại bị chặn ở ngoài cửa thế này? Không được vào à?”.
Từ Hạo khoác tay Mã Linh Nhi, khinh thường nói: “Không phải ai cũng có tư cách được ông Thượng Quan mời đâu, trước khi mấy người đến đây, đáng ra nên cân nhắc cho kỹ, hậu quả của không có thiệp mời sẽ mất mặt như thế nào”.
“Vương Thuyền Quyên, cô cũng dũng cảm thật đấy, mặt còn dày nữa, không có thiệp mời mà cũng dám chạy đến đây, thật là khiến tôi nể phục”.
Từ Hạo lại quay sang Mã Linh Nhi nói tiếp: “Vợ ơi, chúng ta không cần phải ở đây lãng phí thời gian với đám người hạ đẳng này, màu đi vào thôi”.
Mã Linh Nhi lấy thiệp mời ra, đi vào biệt thự với dáng vẻ khoe khoang, đứng ở cửa còn nói Vương Thuyền Quyên: “Vương Thuyền Quyên, cô yên tâm, ngày mai ở công ty tôi nhất định sẽ giúp cô đi rêu rao, để cả công ty đều nhìn rõ bộ mặt thật của cô”.
Nói xong, cô ta liền cùng Từ Hạo quay người rời đi.
Tần Cao Văn và Vương Thuyền Quyên vẫn bị chặn lại ở ngoài.
“Mời anh đi cho!”.
Người bảo vệ lại nhấn mạnh lần nữa.
“Xem ra tôi phải gọi điện cho Thượng Quan Thiên Long rồi”.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Thượng Quan Thiên Long, hai người bảo vệ vẫn đứng đó, trên gương mặt lộ rõ vẻ khó chịu.
Bọn họ trước nay chưa từng thấy ai mặt dày như thế, rõ ràng là không nhận được thiệp mời của Thượng Quan Thiên Long, mà lại cứ ra vẻ.
Đúng là khiến người ta ghét.
Không lâu sau, bên kia đầu dây vang lên tiếng của Thượng Quan Thiên Long.
“A lô, là cậu Tần Cao Văn đấy à?”.
Thượng Quan Thiên Long tỏ thái độ rất cung kính, giọng nói vô cùng phấn khởi.
“Tôi đến biệt thự nhà ông nhưng bảo vệ không cho tôi vào, vì tôi không có thiệp mời”.
Câu nói này đã khiến Thượng Quan Thiên Long bị chột dạ, ông ta không kìm được mà nhớ đến một vài chuyện xảy ra trước đây.
Cấp dưới của ông ta đã không ít lần đắc tội với Tần Cao Văn, hôm nay tuyệt đối không thể làm hỏng việc được, nếu không những cố gắng trước đây đều sẽ công cốc hết.
Gia tộc Thượng Quan của nhà họ sau này còn có thể phát triển xa hơn nữa không, đều phải dựa vào Tần Cao Văn.
“Cậu đợi chút, tôi sẽ ra ngay!”.
Thượng Quan Thiên Long gần như là chạy, chỉ tầm nửa phút sau, đã ra đến cổng biệt thự rồi.
Sau khi hai người bảo vệ nhìn thấy ông ta, lần lượt quay ra cúi người chào.
“Chào chủ tịch!”.
Bốp bốp!
Thượng Quan Thiên Long không nói gì, mà cho mỗi người một cái tát.
Trước đây ông ta từng luyện võ, sức không hề yếu, một cái tát này cũng đã khiến hai người kia choáng váng, rụng mấy cái răng.
“Chủ tịch, chúng tôi đã làm gì sai ạ?”.
Thượng Quan Thiên Long nói luôn: “Hai người mau xin lỗi vị này đi”.
“Ông nói gì cơ ạ?”.
Hai người bảo vệ nhìn Thượng Quan Thiên Long vẻ ngỡ ngàng.
“Tôi bảo hai người xin lỗi cậu ấy, không nghe rõ à?”.
Thượng Quan Thiên Long rất mất kiên nhẫn, hận không thể tát cho hai tên bảo vệ không có mắt này thêm cái nữa.
Cho dù là không biết chuyện gì, nhưng nhìn tình hình này, bảo vệ cũng nhận ra được, quan hệ giữa Tần Cao Văn và Thượng Quan Thiên Long không hề bình thường.
Hai người bọn họ đều cúi người trước Tần Cao Văn, gần như là cúi gập người vào.
“Xin lỗi anh Tần!”.
Giọng nói của hai người rất vang, không ít người có mặt đều nghe rõ.
Chương 39: Khách quý của tôi
Thượng Quan Thiên Long ở bên cạnh dè dặt nhìn Tần Cao Văn, chỉ sợ anh nổi giận. Nếu thật như vậy, mọi nỗ lực trước kia của ông ta sẽ đổ sông đổ biển.
Ông ta yên lặng đợi chỉ thị của Tần Cao Văn.
Giây lát sau, Tần Cao Văn nói: “Đừng khách sáo như vậy, đứng lên đi”.
Ba người họ đồng thời thở phào một hơi, hai bảo vệ đứng thẳng lên lại.
Thượng Quan Thiên Long tiếp tục dạy dỗ: “Tiền thưởng tháng này của hai cậu sẽ bị trừ hết”.
Hai người bảo vệ không dám có bất cứ ý kiến nào.
Thượng Quan Thiên Long đi đến trước mặt Tần Cao Văn, xấu hổ nói: “Cậu Tần, thật sự ngại quá, tôi…”.
“Không sao”.
Tần Cao Văn cũng không đến mức so đo với hai người bảo vệ, hơn nữa bọn họ cũng chỉ làm tròn chức trách của mình, suy cho cùng, anh không có thiệp mời là sự thật.
Nếu ai cũng có thể trà trộn vào trong thì hai bảo vệ kia lại thành ra không đủ tiêu chuẩn.
Thượng Quan Thiên Long lau mồ hôi trên trán, sau đó nói với Tần Cao Văn: “Vậy chúng ta vào trong đi, tất cả mọi người đã đến cả rồi, đều đang đợi cậu”.
“Ừ”.
Ba người họ cùng đi vào biệt thự của gia tộc Thượng Quan.
Mã Linh Nhi khẽ đảo ly rượu vang trong tay.
“Chồng à, con nhỏ đó đúng là mặt dày, vừa nãy cô ta bị hai bảo vệ chặn lại ở bên ngoài, cũng không biết tự nhìn lại xem mình là ai”.
Từ Hạo ngồi bắt chéo chân, nói: “Sau này vợ đừng qua lại với những người hạ đẳng đó nữa, chúng ta với họ không ở cùng một thế giới. Chẳng biết ai cho hai vợ chồng họ lá gan lớn như vậy”.
Sau đó, Mã Linh Nhi ngồi xuống bên cạnh Từ Hạo, hôn lên má ông ta rồi nói: “Chồng em vẫn giỏi nhất”.
“Đương nhiên!”, Từ Hạo bắt chéo hai chân, cực kì đắc ý.
Mã Linh Nhi cưới Từ Hạo chẳng qua là tham tiền của ông ta, cái gọi là tình yêu đối với cô ta mà nói có cũng được không có cũng được.
Nguyện vọng lớn nhất của cả đời cô ta là phải có cuộc sống tốt hơn Vương Thuyền Quyên.
Lần trước chuyển nhà, cô ta muốn sỉ nhục Vương Thuyền Quyên một phen nhưng thất bại. Vốn dĩ lần này Mã Linh Nhi chỉ muốn khoe khoang trước mặt Vương Thuyền Quyên để cô ngưỡng mộ.
Không ngờ Vương Thuyền Quyên lại mặt dày như vậy, rõ ràng không được phát thiệp mời mà cũng dám chạy đến đây.
Chỉ nghĩ tới cảnh lúc nãy thôi, Mã Linh Nhi đã cảm thấy thật hay ho. Ngày mai đi làm, cô ta nhất định phải kể chuyện này với tất cả mọi người.
Xem đi, Vương Thuyền Quyên bình thường ra vẻ trong sáng thuần khiết, lạnh lùng cao ngạo, trên thực tế lại là một người phụ nữ đê tiện thích hư vinh.
“Chồng à, anh nhìn xem, người đó là ai?”.
Mã Linh Nhi nhìn thấy một bóng hình quen thuộc ở nơi cửa, cô ta đặt ly rượu vang trong tay xuống, hơi ngạc nhiên.
Từ Hạo nhìn theo tay vợ mình chỉ, vẻ mặt kinh ngạc.
“Người đó hình như là Vương Thuyền Quyên?”, Từ Hạo buột miệng nói.
Sắc mặt Mã Linh Nhi trở nên rất khó coi, đứng dậy khỏi ghế sofa.
“Không thể nào, cô ta không có thiệp mời, hai bảo vệ ở ngoài cửa sẽ không để cô ta vào!”.
Hiện nay, Vương Thuyền Quyên là người phụ nữ bị cả hai gia tộc lớn khinh ghét, Thượng Quan Thiên Long mở tiệc chắc chắn sẽ không mời cô ta.
“Em qua đó xem sao”, Mã Linh Nhi đặt ly rượu trong tay xuống, đi thẳng tới phía cửa.
Khi cô ta nhìn rõ hình dạng người đó thì đứng ngây ra tại chỗ.
Sao lại như vậy?
Người trước mắt chính là Vương Thuyền Quyên.
Cô ta vào trong rồi ư?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mã Linh Nhi đi thẳng đến trước mặt Vương Thuyền Quyên, chỉ vào mũi cô nói: “Vương Thuyền Quyên, sao cô lại mặt dày như vậy? Không có thiệp mời mà dám lén trà trộn vào đây!”.
Vương Thuyền Quyên khoác tay Tần Cao Văn, cười nói: “Thật ngại quá, là ông Thượng Quan đích thân đón chúng tôi vào”.
Mã Linh Nhi chắc chắn không tin, nghe những lời Vương Thuyền Quyên nói, cô ta cười nhạt đáp lại: “Sao cô không nói là Thượng Quan Thiên Long cầu xin hai người đến đây luôn đi? Dựa vào mấy kẻ hèn mọn các người mà đủ tư cách để ông Thượng Quan ra mặt sao?”.
Hôm nay, Thượng Quan Thiên Long cần xử lý một số chuyện ở trên lầu, sau khi đón Tần Cao Văn và Vương Thuyền Quyên vào trong thì bày tỏ áy náy, tiếp tục lên lầu làm việc.
“Tôi nhớ rõ vừa rồi ông Thượng Quan luôn ở đây, hoàn toàn không ra ngoài, hai người đúng là không biết xấu hổ”.
Tần Cao Văn liếc cô ta một cái rồi nói: “Nếu cô không phục thì có thể nói hai bảo vệ kia vào đuổi chúng tôi ra ngoài”.
“Đây là anh nói đấy nhé, lát nữa tôi sẽ cho mọi người thấy trò cười của các người”.
Mã Linh Nhi vội vàng chạy ra cửa, nói với hai bảo vệ: “Có phải các anh mù mắt rồi không? Rõ ràng vừa nãy có hai người không mang theo thiệp mời, các anh còn để bọn họ vào trong?”.
Người bảo vệ cường tráng liếc nhìn Mã Linh Nhi như nhìn một con ngốc, hoàn toàn không muốn để tâm tới cô ta.
“Tôi đang nói chuyện với anh đấy, anh không nghe thấy sao?”.
Người bảo vệ cường tráng vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực đứng tại chỗ, coi như không nghe thấy Mã Linh Nhi nói.
“Lát nữa tôi sẽ đi tố cáo với ông Thượng Quan để ông ấy đuổi việc hai kẻ ăn hại các anh, thuê các anh đứng đây có tác dụng gì?”.
Hai người bảo vệ vẫn không có phản ứng gì.
Mã Linh Nhi tức giận giậm chân. Chắc chắn là con điếm Vương Thuyền Quyên kia đã dùng mỹ nhân kế với hai người này dụ bọn họ mắc bẫy.
Người phụ nữ đê tiện đó có chuyện gì mà không dám làm chứ!
Không lâu sau, Mã Linh Nhi lại chạy vào, nói với Vương Thuyền Quyên: “Đúng là không nhìn ra, Vương Thuyền Quyên, bản lĩnh ve vãn đàn ông của con đàn bà đê tiện như cô cũng ghê gớm quá đấy! Hai bảo vệ trước cửa đều bị cô mê hoặc đến điên đảo thần hồn”.
Vương Thuyền Quyên không quan tâm đến biểu hiện vừa rồi của Mã Linh Nhi, nhưng Tần Cao Văn thì không nghe nổi những lời quá đáng như vậy.
“Để anh ra tay giúp em!”.
Vương Thuyền Quyên lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, chỉ chuyện nhỏ thế này không cần thiết phải như vậy”.
“Đừng tưởng hai bảo vệ đó cho cô vào thì cô có thể yên ổn ở trong này. Lát nữa gặp ông Thượng Quan, tôi sẽ nói với ông ấy để ông ấy đích thân đuổi hai người ra ngoài”.
Tần Cao Văn nhún vai, nói: “Tùy cô”.
Sau đó, Thượng Quan Thiên Long mở cửa phòng trên lầu ra, bước xuống cầu thang. Mã Linh Nhi nhìn thấy thì vội vàng chạy tới.
Cô ta kích động nói: “Ông Thượng Quan, cuối cùng ông cũng xuống đây rồi”.
“Xin hỏi cô có chuyện gì không?”.
Mã Linh Nhi quay người lại, chỉ vào mũi Vương Thuyền Quyên nói: “Người phụ nữ này không có thiệp mời mà dám trà trộn vào đây, tôi thấy ông nên đuổi cô ta ra ngoài đi”.
Thương Quan Thiên Long sững người.
Rốt cuộc trong đầu bọn họ chứa cái gì thế? Bã đậu sao?
Bữa tiệc hôm nay được tổ chức đặc biệt cho Tần Cao Văn, Vương Thuyền Quyên là vợ của Tần Cao Văn, đương nhiên phải để cô vào rồi.
Mã Linh Nhi khoanh hai tay trước ngực, đắc ý nói với Vương Thuyền Quyên: “Tôi nói cho cô biết, lát nữa hai người sẽ bị đuổi khỏi đây”.
“Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, hai người họ là do tôi đặc biệt mời vào đây”.
Ầm!
Đầu óc Mã Linh Nhi lập tức trống rỗng.