“Có thể nào khắc họa lại hình ảnh của kẻ đó không?
Anh ta suy nghĩ một lúc rồi nói với Công Tôn Thiên Hạ: “Có thể ạ”
Thái độ của anh ta vô cùng kiên định.
“Được, vậy làm xong thì cậu có thể đi chết được rồi”.
Bạch Thiên Không sớm biết sẽ có kết cục như vậy, anh ta không hề bao biện, chỉ lẳng lặng gật đầu.
Sau đó Bạch Thiên Không trở về phòng của mình, đóng cửa lại. Hơn một giờ đồng hồ sau anh ta bước ra.
Bức họa trong tay chính là hình dạng của Tần Cao Văn. Trông bức hình sống động y như ảnh thật.
Cầm bức họa trong tay, Công Tôn Thiên Hạ im lặng một hồi lâu.
Sau đó ông ta nói tiếp: “Thật không ngờ tên này còn có tài vẽ vời nữa”.
“Cảm ơn môn chủ đã khen ngợi”.
Bốp.
Nói xong, ông ta tát bôm bốp vào mặt đối phương khiến cho anh ta bay bật ra sau. Sau đó ông ta đi tới trước mặt và giẫm mạnh lên ngực Bạch Thiên Không.
“Thấy ông giống đang khen ngợi sao?”
Công Tôn Thiên Hạ cười lạnh lùng: “Đầu cậu có phải bị úng nước rồi không, nên mới không hiểu ý tôi nói gì. Giờ có nằm mơ tôi cũng muốn đập chết cậu, lại còn khen à!”
“Môn chủ tôi…”
Ông xách cổ đối phương, kéo lê và vứt qua bức tường bên cạnh như vứt rác.
Bạch Thiên Không đập mạnh vào tường, ngất lịm. Sau đó ông ta gọi mấy tên thuộc hạ tới.
“Đại ca có gì dặn dò ạ?”
Một gã đàn ông lực lưỡng hỏi Công Tôn Thiên Hạ.
Công Tôn Thiên Hạ trả lời: “Đưa thằng này ra ngoài, chặt đầu rõ chưa? Làm sạch sẽ chút”.
“Đã rõ, đại ca”.
Công Tôn Thiên Hạ không biết rằng khi ông ta nói ra câu đó thì đối phương bỗng nở nụ cười lạnh lùng.
Một lúc sau, Bạch Thiên Không bị đưa ra ngoài.
…
Bên dưới là một bờ vực thẳm hun hút. Dù là thứ gì vứt xuống thì cũng nát bét.. .Huống hồ là một con người như Bạch Thiên Không.
“Cứ thế này mà giết nó thì đúng là hời cho nó quá”.
Tên mập nhìn Bạch Thiên Không và nói. Tên khác nghe thấy vậy thì cảm thấy tò mò. Nói như tên mập thì bọn họ nên xử lý Bạch Thiên Không thế nào đây?
“Ý của mày là…”
Tên mập thản nhiên nói: “Nói gã này là tội nhân thiên cổ của Mãnh Hổ Môn thì cũng không ngoa!”
Tên kia không nói gì, chỉ thản nhiên gật đầu. Vì sự thật đúng là như thế.
Hành động của đối phương đã tấn công một đòn chí mạng vào Mãnh Hổ Môn, tuyệt đối không thể bỏ qua được.
“Vậy ý của mày là…”
Tên mập trả lời: “Chúng ta chặt đầu nó trước rồi vứt xát nó đi để nó vĩnh viễn không thể hồi sinh. Mày thấy thế nào?”
Tên kia nở nụ cười lạnh.
“Cách này được đấy!
Tên mập nhổ nước bọt lên bàn tay.
“Để ông ra tay”.
Tên mập giơ cao cây rìu trên tay lên và đi về phía Bạch Thiên Không.
Hắn nhắm thẳng vào cổ Bạch Thiên Không. Khi chiếc rìu sắp giáng xuống thì có một giọng nói từ trong bóng tối vọng lại.
“Có giỏi thì cứ thử xem”.
Giọng nói không lớn nhưng đủ để khiến hai tên kia nghe mà thấy sợ. Bọn chúng dừng tay, đồng loạt quay qua nhìn thì thấy một người đàn ông khôi ngô từ trong bóng tối đi ra.
“Mày là thằng nào?”
Tên mập cảm thấy rất bất mãn với tên khốn này, vì nó dám ngăn cản người của Mãnh Hổ Môn hành sự. Nó chán sống rồi chắc.
Người thanh niên trả lời; “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là các người không được làm hại anh ta”.
Tên mập lạnh mặt. Cả cái tỉnh này chưa có ai dám nói với chúng như vậy.
Tên này là cái thá gì?
“Có giỏi thì mày nói lại coi. Có tin tao chặt luôn đầu mày chơi đá bóng không?”
Đối diện với sự uy hiếp của tên mập, người thanh niên vô cùng thản nhiên, anh không hề tỏ ra sợ hãi.
Người thanh niên chắp tay sau lưng, đi về phía tên mập. Không biết tại sao mà tên mập bỗng cảm nhận được một nguồn áp lực cực lớn khiến hắn khẽ run lên.
“Mày…mày định làm gì?”
Tên mập cảm thấy bất an.
“Đương nhiên là tới cứu người rồi!”
“Hôm nay có tôi ở đây, các người đừng hòng đưa anh ta đi”
Vụt!
Vũ khí trong tay tên mập nhằm thẳng vào người thanh niên, định giáng xuống đầu anh ta nhưng anh ta nhanh chóng né được.
Thế là tên mập chém hụt. Người thanh niên bèn lao lên chụp cổ hắn.
“Mày… mày thả tao ra!”
Tên mập nhìn người thanh niên trước mặt bằng ánh mắt sợ hãi. Hắn có thể cảm nhận được sức mạnh kinh người phát ra từ người thanh niên này.
“Ngại quá, các người phải chết rồi!”
Rắc.
Một lúc sau, đầu của tên mập ngoẹo qua một bên.
Tên còn lại thông minh hơn chút, hắn biết mình không phải là đối thủ của người thanh niên nên nhanh chóng đi tìm cứu viện.
Hắn định bỏ chạy thì người thanh niên nói:
“Đến cũng đến rồi, hà tất phải vội đi như thế chứ?”
Vụt.
Soạt.
Người thanh niên phóng thẳng con dao vào lưng hắn. Tên này từ từ đổ rầm xuống đất.
Sau đó người thanh niên đi tới trước mặt Bạch Thiên Không, vỗ vai anh ta.
“Cả hai người đã bị tôi xử lý rồi, không cần giả vờ nữa”.
Bạch Thiên Không mở mắt, vội vàng quỳ dưới đất, chắp tay nói: “Tại hạ chào môn chủ”.
“Đứng dậy đi!”
Bạch Thiên Không trả lời: “Cảm ơn môn chủ”.
Người đàn ông này trông vô cùng khôi ngô. Anh ta chắp tay sau lưng hỏi: “Sự việc tiến triển thế nào rồi?”
“Thuộc hạ đã làm theo lời dặn của môn chủ, tạo ra một cú sốc đối với Mãnh Hổ Môn, lần này bọn họ bị tổn thất rất nặng nề”.
Người thanh niên mở quạt ra khẽ nói: “Vậy anh nói xem, đã gây ra cú sốc như thế nào cho bọn họ?”
“Là như thế này môn chủ. Lúc này, thứ quan trọng nhất đối với Mãnh Hổ Môn là cuốn sách đó và tôi đã cố tình làm mất nó rồi”.
Hai mắt môn chủ Huyền Vũ sáng rực.
“Thật không?”
Bạch Thiên Không nói: “Thật một trăm phần trăm, tôi không dám lừa gạt môn chủ”.
Sau đó môn chủ Huyền Vũ bật cười.
“Được, lần này anh làm tốt lắm. Sau này chọn đường chủ của Đệ Tam Đường sẽ giao cho anh”.
Bạch Thiên Không vui mừng.
“Cảm ơn môn chủ!”
Anh ta gật đầu: “Sau này làm cho tốt, đừng phụ sự kỳ vọng của tôi”.
“Môn chủ yên tâm, tôi sẽ khiến môn chủ hài lòng”.
“Phải vậy chứ!”
Ngay sau đó môn chủ Huyền Vũ rời đi. Bạch Thiên Không cũng theo sát phía sau.
Anh ta là nội gián của Huyền Vũ Môn được cài vào Mãnh Hổ Môn được hai năm.
Chương 194: Thiết kế cạm bẫy
Rầm!
Vương Diệu Họa đấm mạnh vào tường khiến mảng tường hõm xuống.
Anh ta tức run lên. Thật không ngờ Tần Cao Văn lại không biết điều, không chịu nhượng bộ như vậy.
Hoa Sen Tử Vong, cuốn sách này đối với tổ chức Long Đằng của bọn họ vô cùng quan trọng. Một khi anh ta có thể kiểm soát trong tay thì nó sẽ là con át chủ bài để đối phó với Mãnh Hổ Môn.
Vậy mà Tần Cao Văn bắt anh ta bỏ ra một tỷ tệ. Lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Tần Cao Văn quả là kẻ tham lam.
“Chuyện gì khiến môn chủ tức giận như vậy?”
Có giọng nói từ bên ngoài vọng tới. Một bóng hình quen thuộc xuất hiện. Người này cầm quạt, mặc đồ đen từ ngoài cửa bước vào.
Đó chính là Ngô Tuấn Kiệt.
“Anh tới rồi à!”
Ngô Tuấn Kiệt chắp tay, quỳ xuống: “Chào môn chủ”.
“Giữa hai chúng ta không cần phải nhiều lễ nghĩa như vậy. Mau đứng dậy. Hôm nay tôi gọi anh tới là vì có chuyện cần thương lượng với anh”.
Anh ta có thể cảm nhận được lúc này môn chủ đang vô cùng tức giận. Ngô Tuấn Kiệt cảm thấy tò mò, rốt cuộc là ai đã chọc gian môn chủ vậy?
“Xem ra tâm trạng của môn chủ không được tốt lắm”.
Vương Diệu Hoa nói: “Tôi muốn anh giúp tôi nghĩ cách lấy lại Hoa Sen Tử Vong trong tay Tần Cao Văn”
Ngô Tuấn Kiệt cảm thấy hơi bất ngờ.
“Lẽ nào Tần Cao Văn không chịu tặng lại Hoa Sen Tử Vong cho môn chủ sao?”
Vương Diệu Hoa cười lạnh lùng: “Thằng đó tham như gì. Bắt tôi phải bỏ ra một tỷ tệ, nếu không miễn bàn”.
Anh ta co giật khoe miệng: “Tên đó tham như vậy, đòi một tỷ tệ, lẽ nào không sợ bị nghiệp quật sao?”
“Có trời mới biết được gã đó nghĩ cái gì. Tổ chức Long Đằng bây giờ làm gì có nhiều tiền như vậy. Nhưng cuốn sách đó thì phải giành cho bằng được. Anh có thể nghĩ ra được cách gì không?”
Ngô Tuấn Kiệt nói: “Cách thì có nhưng không biết có phải là cách hay hay không”.
“Đừng có lòng vòng trước mặt tôi nữa, mau nói xem rốt cuộc là cách gì!”
Ngô Tuấn Kiệt bước tới trước nói: 'Chúng ta đã nói hẳn hoi mà đối phương không nghe thì xử lý dứt khoát luôn”.
Ý của anh ta là gì thì đã quá rõ ràng.
Vương Diệu Hoa giật mình.
“Ý của anh là giết chết Tần Cao Văn sao?”
Ngô Tuấn Kiệt ung dung trả lời: “Thực lực của Tần Cao Văn khá mạnh, để anh ta sống lâu cũng chẳng có lợi gì cho tổ chức Long Đằng chúng ta. Giết chết cho rồi!”
Vương Diệu Hoa rơi vào im lặng. Lời nói vừa rồi của Ngô Tuấn Kiệt khiến Vương Diệu Hoa dao động, tuy nhiên…
Nếu sau này để thông tin truyền ra ngoài thì không tốt cho danh tiếng của tổ chức Long Đằng. Vì trước đó rõ ràng là họ chủ động mời Tần Cao Văn tới làm huấn luyện viên, vậy mà người ta tới thì lại đâm sau lưng.
“Còn cách nào hay hơn không?”
Ngô Tuấn Kiệt mở quạt : “Đây là cách tốt nhất rồi, anh nghĩ kỹ đi. Tới khi trừ khử xong Tần Cao Văn, anh còn lấy được cả mảnh nhỏ màu đen của gã đó, vậy chẳng vui hơn sao?”
Mảnh nhỏ màu đen.
Những lợi lạc mà Ngô Tuấn Kiệt vừa nói tới thì Vương Diệu Hoa đều có thể bỏ qua thế nhưng mảnh nhỏ màu đen thì không.
Vương Diệu Hoa ngồi xuống ghế, gõ nhẹ mặt bàn.
Rốt cuộc phải làm thế nào đây?
Làm hay không?
“Cách mà anh nói có lý nhưng gã lợi hại như vậy sao chúng ta có thể giết chết một cách dễ dàng được? Không thể nào điều tất cả cao thủ của tổ chức Long Đằng đi mà”.
Trong tổ chức Long Đằng của bọn họ còn có một đám cao thủ hàng đầu chưa từng sử dụng đến.
Bọn họ chuẩn bị sẵn để có lúc dùng tới. Chỉ cần vào những lúc khẩn cấp thì mới sử dụng tới đội quân nòng cốt này.
Nhưng Ngô Tuấn Kiệt đã ngăn lại: “Lẽ nào anh chưa từng nghe qua mượn dao giết người sao?”
“Ý của anh là…”
Ngô Tuấn Kiệt nói: “Chính là ý đó đấy”.
“Vậy được, vậy chuyện này giao cho anh. Chỉ cần tới khi đó hoàn thành được nhiệm vụ thì tôi sẽ có thưởng”.
Ngô Tuấn Kiệt không nói gì nhưng trong lòng thì mừng rơn.
“Có thể phục vụ môn chủ là vinh hạnh của tôi, sao dám đòi hỏi phần thưởng chứ”.
Anh ta nói thẳng: “Đừng giở chiêu đó trước mặt tôi nữa, mau đi làm đi”.
“Vâng”.
Ra khỏi phòng, Ngô Tuấn Kiệt nhìn qua phòng của Tần Cao Văn và nở nụ cười lạnh lùng. E rằng khi Tần Cao Văn còn chưa biết gì thì họa đã giáng xuống đầu rồi.
…
Tần Cao Văn cầm mảnh nhỏ màu đen trong tay, nhìn một hồi lâu vẫn chưa tìm ra manh mối gì.
Cứ nói rằng trong này có cất giấu một bí mật đáng sợ nhưng sao anh chẳng tìm thấy đầu mối nào cả?
Phía sau mảnh nhỏ này rốt cuộc cất giấu điều gì?Tần Cao Văn thở dài, rõ ràng là cảm thấy thất vọng.
Anh nằm xuống giường, ngày mai còn phải dậy sớm huấn luyện cái đám người của tổ chức Long Đằng nữa.
Yêu cầu của Tần Cao Văn luôn cao hơn của người khác. Anh yêu cầu bọn họ phải dậy lúc bốn giờ, còn ba giờ thì anh đã có mặt rồi.
“Anh em, mau dậy đi”.
Tên chột ngủ đang ngon, đột nhiên nghe thấy có tiếng gọi thì tỏ ra khó chịu lắm.
“Mày làm cái gì thế? Đừng làm phiền ông được không”.
Tên chột chửi đứa bên cạnh.
Tên kia vội vàng nói: “Mày nhớ rõ là nếu mày không dậy sớm thì hậu quả mày tự chịu trách nhiệm đấy”.
Tên chột chẳng thèm bận tâm.
“Tao muốn xem xem rốt cuộc thằng khốn đó làm gì được tao, có giỏi thì đập tao đi! Nó tưởng nó là ài?"
Thấy đôi phương chẳng buồn quan tâm thì tên kia chỉ thở dài. E rằng tên chột sẽ chịu thiệt mà thôi.
Tên đó đi tới khẽ vỗ vai tên chột.
“Tao nói mày nghe, mày nghĩ cho kỹ đấy, tới khi đó hắn gây rắc rối thì chẳng ai giúp được mày đâu”.
Tên chột tỏ ra khinh thường: “Tao cho nó thêm mấy chục lá gan thì nó cũng không dám làm gì tao. Chúng mày mau đi đi, đám chết nhát”.
Tất cả đều thở dài ngao ngán.
…
Bốn giờ sáng đã điểm thế nhưng vẫn còn mười mấy tên là nằm bẹt trên giường không chịu dậy.
Ngô Tuấn Kiệt nhìn Tần Cao Văn và cảm thấy tò mò.
Nếu đám kia không chịu tới thật thì anh sẽ dùng cách gì để đối phó với bọn chúng đây?
Tần Cao Văn lạnh lùng lên tiếng: “Những người khác đi đâu rồi? Sao vẫn chưa tới?”
“Bọn họ vẫn đang ngủ”.
Ngô Tuấn Kiệt khoanh tay trước ngực, bước lên nói với Tần Cao Văn: “Bọn họ không chịu dậy luyện tập”.
“Những lời tôi nói tối qua bọn họ đều xem như gió thổi qua tai à?”
Ngô Tuấn Kiệt tiếp tục nói: "Có lẽ bọn họ vẫn chưa quen, huấn luyện viên quản nhiều như vậy làm gì?”
“Các người bắt đám đó lại cho tôi, tôi phải trừng trị bọn họ”.
Ngô Tuấn Kiệt cười lạnh lùng.
Dựa vào anh…Mà đòi xử lý bọn họ sao?
E rằng chẳng ai phục đâu.
Chương 195: Bái phục hoàn toàn
Mặc dù những người ở đây đều tỏ ra tôn kính Tần Cao Văn, nhưng sâu trong lòng họ vẫn coi thường anh.
Tuy rằng hôm qua anh đã dựa vào sức mạnh một mình anh cướp được Hoa Sen Tử Vong về, nhưng vẫn không thể thay đổi cách nhìn của bọn họ đối với anh.
Bây giờ có mười mấy người không đến, Tần Cao Văn có giỏi thế nào cũng không thể giết hết tất cả bọn họ nhỉ?
Anh chỉ là một người huấn luyện, có tư cách gì quyết định sự sống chết của bọn họ?
“Anh!”.
Tần Cao Văn chỉ tay vào tên chột, nói: “Anh đi trói hết đám người còn đang ngủ đó đến đây cho tôi”.
Tên chột ngẩng đầu nhìn trời, không đáp lại lời của Tần Cao Văn, giống như không nghe thấy.
Tiếng cười giễu cợt liên tục vang lên bên tai Tần Cao Văn, đa số người đều tỏ thái độ hả hê.
Chỉ cần bọn họ không phối hợp, xem anh có thể đắc ý đến lúc nào.
“Tôi vừa nói gì anh không nghe thấy sao?”.
Tên chột khinh thường đáp: “Ngại quá, chân tôi không tiện đi lại, nên bây giờ tôi không muốn đi”.
“Anh chắc chắn chân anh không tiện đi lại?”.
Tên chột không hề để tâm đến sự đe dọa ẩn chứa trong lời nói của Tần Cao Văn. Theo hắn thấy, dù anh có to gan đến mức nào cũng không thể ra tay với hắn ngay trước mặt mọi người.
Ngô Tuấn Kiệt có uy danh lớn nhất trong đội, đứng thứ hai chính là tên chột. Nếu Tần Cao Văn đánh hắn thì sẽ không ai phục anh.
“Không sai, chân tôi không tiện cho lắm”.
Tần Cao Văn cười nhạt: “Nhưng tôi lại thấy chân anh rất tốt. Lúc nãy anh gạt tôi, không muốn chấp hành mệnh lệnh của tôi phải không?”.
Cách nghĩ của tên chột đúng là như vậy, nhưng dù sao hắn cũng phải nể mặt Tần Cao Văn, bình thản nói: “Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó, chỉ là chân tôi thật sự không tiện đi lại mà thôi”.
“Chuyện này tôi có thể chứng minh”, Ngô Tuấn Kiệt ở bên cạnh đứng lên, nói: “Tối hôm qua hắn bất cẩn bị trật khớp chân, nên bây giờ không đi lại được, không thể chấp hành nhiệm vụ của anh”.
Tần Cao Văn biết người thật sự khiến người ta chán ghét chính là tên Ngô Tuấn Kiệt này. Bề ngoài hắn khiêm nhường nói chuyện với anh, nhưng thật ra trong bụng lại là bồ dao găm.
“Tốt lắm”, Tần Cao Văn nói tiếp: “Các anh muốn chơi đùa phải không? Vậy được, tôi sẽ chơi cùng các anh”.
Theo cách nghĩ của đa số người, dù Tần Cao Văn có tài giỏi đi nữa, hành động tiếp theo cũng phải có sự phối hợp của bọn họ. Anh không thể nào chỉ dựa vào sức mình mà giải quyết mọi vấn đề.
Tần Cao Văn không dám động vào bọn họ, đó là nguyên nhân mà bọn họ cả gan ngông cuồng như vậy.
“Anh đứng ra đây cho tôi!”, Tần Cao Văn chỉ vào tên chột.
“Không phải tôi đã nói với anh rồi sao? Bây giờ chân tôi không tiện đi lại, sao tôi có thể đứng ra được, anh đừng làm khó tôi được không?”.
Hừ!
Tần Cao Văn lạnh lùng nói: “Tôi đã cho anh cơ hội rồi đấy”.
Vù!
Một chiếc phi đao phóng ra, đâm thẳng vào bắp đùi của tên chột. Hắn lập tức la lên thảm thiết, ngồi thụp xuống đất.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, không ngờ Tần Cao Văn lại thật sự ra tay.
Tần Cao Văn chắp hai tay sau lưng, chậm rãi bước tới chỗ tên chột: “Ai làm việc dưới quyền tôi mà không nghe lời sẽ có kết cục như vậy”.
Sau đó, anh túm lấy tóc của tên chột, rút phi đao cắm trên đùi hắn ra đặt lên cổ hắn.
“Nói mau, bây giờ chân anh có đi lại được không?”.
Tên chột cắn răng mắng chửi: “Mày dám ra tay với tao, mày…”.
Soạt!
Hắn còn chưa nói xong, phi đao của Tần Cao Văn đã chém xuống cánh tay phải của hắn. Cơn đau mãnh liệt lập tức truyền tới, tay phải của tên chột đã bị Tần Cao Văn chém đứt.
Tất cả mọi người đều im lặng như tờ.
Tần Cao Văn quá ghê gớm.
“Á!”, tiếng la thảm thiết của tên chột vang vọng trong đêm tối.
“Mày… mày dám ra tay với tao thật, mày…”.
Tần Cao Văn nheo mắt lại, nói: “Muốn thử thách lòng kiên nhẫn của tôi à? Tôi nói cho anh biết, nếu anh nghĩ như vậy thật thì anh lầm to rồi, tôi không có tâm trạng chơi đùa với anh”.
Sau đó, anh lại đặt phi đao lên cổ hắn.
“Bây giờ tôi cho anh cơ hội cuối cùng, trói mười mấy người họ dẫn đến đây cho tôi, không thì tôi sẽ cắt đầu anh xuống ngay bây giờ”.
Nếu là trước kia, tên chột sẽ kháng cự lại đôi chút, nhưng bây giờ hắn thật sự không có cái gan đó.
Biểu hiện vừa rồi của Tần Cao Văn quá đáng sợ, hắn dần dần ý thức được con người này chuyện gì cũng có thể làm được. Chọc anh ta giận điên lên thì có lẽ đầu mình không thể đặt trên cổ được nữa.
“Không thành vấn đề, tôi đồng ý với điều kiện của anh”.
Tên chột bị dọa sợ, hắn nào dám từ chối yêu cầu của Tần Cao Văn.
“Các người có ý kiến gì với tôi nữa không?”, Tần Cao Văn quay người lại, lớn tiếng hỏi bọn họ.
Dù trong lòng bọn họ có ý kiến thì bây giờ cũng không dám nói, huống hồ lúc nãy Tần Cao Văn đã thể hiện thủ đoạn mạnh bạo như vậy, dọa bọn họ sợ chết khiếp.
Ai nấy đều im lặng cúi đầu, không lên tiếng.
Nhìn thấy vậy, Tần Cao Văn cực kỳ hài lòng: “Tôi sẽ cho các anh cơ hội, bây giờ nếu các anh biết điều thì mau đi giúp tên chột, trói hết những người còn lại đưa tới đây cho tôi”.
Những người khác đều thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ không dám chậm trễ, đồng loạt xoay người chạy vào phòng trong, chỉ còn lại một mình Ngô Tuấn Kiệt đứng ngây người tại chỗ.
Tần Cao Văn đến trước mặt Ngô Tuấn Kiệt, khẽ vỗ vai hắn: “Anh còn chờ tôi đích thân mời anh à?”.
Ngô Tuấn Kiệt vội vàng lắc đầu, đáp: “Không có, anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó”.
…
Mười mấy người còn ở trong phòng thật ra đã tỉnh dậy từ lâu, bọn họ chỉ không muốn ra ngoài mà đều muốn xem xem rốt cuộc Tần Cao Văn sẽ giải quyết chuyện này thế nào.
Tên béo thấy mãi không có ai vào trong, ngồi bắt chéo hai chân trên ghế, nói: “Ông đây dám bảo đảm, anh ta không dám làm gì chúng ta đâu”.
Những người còn lại cũng phụ họa theo.
“Tôi thừa nhận anh ta có chút bản lĩnh, có thể rút lui an toàn từ đám cao thủ của Mãnh Hổ Môn, nhưng thế thì đã sao? Tôi không phục anh ta, anh ta không phải người của tổ chức Long Đằng thì không có tư cách huấn luyện chúng ta”.
“Hôm nay tôi không ra ngoài, anh ta có gan thì giết chết tôi luôn đi. Nhưng nếu giết chết tôi rồi, có lẽ sau đó anh ta cũng sẽ không dễ sống”.
Rầm!
Hắn vừa dứt lời, bên ngoài lại vang lên tiếng động cực lớn, sau đó mấy bóng người màu đen xuất hiện ở trước cửa.
Tên béo ngẩng đầu nhìn lên, đứng ở trước nhất chính là tên chột. Bây giờ hắn vô cùng chật vật, toàn thân đầm đìa máu, cả gương mặt hiện rõ sự giận dữ.
“Chột, mày làm sao vậy?”, tên béo từ từ đứng dậy, nói với giọng điệu đùa giỡn: “Sao lại biến thành như vậy, là tên nào làm đấy? Không phải là cô nàng nào đấy chứ?”.
Tất cả mọi người đều hùa theo cười lớn.