“Tôi có được vài kết luận như sau, thứ nhất các người phải quan sát được vị trí của tôi. Thứ hai các người nhất định phải ở ngoài phạm vi sát thương của thuốc nổ. Cuối cùng đồng thời cũng là điều quan trọng nhất, các người phải phản ứng trong thời gian ngắn nhất”.
Càng nghe về sau, sắc mặt Trương Thiên Khoát càng trở nên khó coi.
Bây giờ, anh ta đột nhiên phát hiện, cái gọi là không có kẽ hở ở trước mặt Tần Cao Văn lại biến thành nực cười như vậy.
Tần Cao Văn lại nói tiếp: “Khi tôi hiểu rõ được những vấn đề này, tôi đã suy đoán được nơi mà thuộc hạ của các người ẩn nấp”.
“Thế là tôi tạo cho bọn họ một loại ảo giác, đó là tôi sẽ không lái xe vào phạm vi cho nổ”.
“Tôi làm như vậy có thể buông lỏng sự cảnh giác của bọn họ ở mức độ cao nhất, bọn họ sẽ cảm thấy tôi không dám lái xe vào đó”.
“Lúc ấy các người muốn nhìn thấy nhất điều gì?”.
“Đương nhiên là muốn thấy tôi lái xe vào trong đó. Cho nên lần cuối cùng, tôi đã cho các người toại nguyện, đưa xe vào phạm vi cho nổ”.
“Nhưng cũng chỉ đưa xe vào thôi, từ đầu đến cuối tôi không hề ngồi trong đó”.
…
Hành động lúc trước của anh đã mài mòn sự nhẫn nại của bọn họ, sau đó bọn họ không có tâm tư xác nhận kỹ càng, vừa thấy Tần Cao Văn lái xe vào phạm vi thuốc nổ thì lập tức dẫn nổ.
Do đó, bọn họ đều tin rằng Tần Cao Văn đã chết, bấy giờ mới xảy ra những chuyện về sau.
“Anh… anh đúng là tên điên, lẽ nào anh không cần số hàng hóa đó nữa sao?”.
Anh ta thật sự không ngờ kế hoạch của mình đã bị Tần Cao Văn đoán trước được. Vậy thì còn chơi gì nữa?
Tần Cao Văn ung dung nói: “Số hàng hóa đó tượng trưng cho tiền bạc, tôi có cách khác để kiếm được nhiều tiền hơn, vì sao tôi phải để tâm đến số hàng hóa đó nữa?”.
Khi Tần Cao Văn nói ra những lời đó, Trương Thiên Khoát lập tức cảm thấy sự việc không ổn, sắc mặt trở nên khó coi.
Trương Thiên Khoát hỏi Tần Cao Văn: “Anh nói vậy là có ý gì?”.
Tần Cao Văn bình thản trả lời: “Tôi có ý gì? Lẽ nào anh không hiểu thật hay sao?”.
“Anh… anh muốn làm gì?”.
Soạt!
Tần Cao Văn nhanh chóng đứng dậy, bóp cổ Trương Thiên Khoát.
Anh ta giãy giụa dữ dội giữa không trung, muốn thoát khỏi sự khống chế của Tần Cao Văn. Nhưng thực lực giữa hai người chênh lệch quá lớn, hoàn toàn không ở trên cùng một đường thẳng, dù Trương Thiên Khoát có cố gắng thế nào cũng không có tác dụng gì.
Lúc này, cuối cùng anh ta cũng cảm thấy sợ hãi.
“Anh… anh không được giết tôi!”, Trương Thiên Khoát dùng hết sức giãy giụa, anh ta cũng không nhịn được ho khan.
“Muốn tôi không giết anh cũng được!”.
Thấy Tần Cao Văn đồng ý sảng khoái như vậy, Trương Thiên Khoát không thở phào nhẹ nhõm, mà ngược lại càng lo lắng thêm. Chắc chắn Tần Cao Văn không có ý tốt.
Tần Cao Văn lại nói: “Anh đưa tôi một tỷ là được”.
Một…
Một tỷ?
Sao anh không đi cướp luôn đi?
Làm sao anh ta có thể lấy ra nhiều tiền mặt như thế trong một lần chứ?
“Tôi không có nhiều tiền như vậy”.
Tần Cao Văn không nói gì, tiếp tục dùng thêm sức bên tay phải của mình. Trương Thiên Khoát cảm giác hơi thở trở nên khó khăn hơn, đầu óc cũng dần dần trống rỗng.
Hai mắt anh ta bắt đầu tối sầm, cứ tiếp tục như vậy thời gian nữa, anh ta sẽ chết chắc.
Bây giờ, Trương Thiên Khoát cảm thấy bước chân của thần chết cách anh ta càng lúc càng gần.
Loại cảm giác sợ hãi và nghẹt thở mãnh liệt đó khiến Trương Thiên Khoát không thở nổi.
Anh ta vô cùng sợ hãi.
Trương Thiên Khoát hiểu cứ tiếp tục như vậy thì qua hai phút nữa, anh ta sẽ biến thành một thi thể lạnh lẽo.
Không được!
Tuyệt đối không thể chết.
Không tiếc bất cứ giá nào cũng phải sống sót.
Chỉ cần có thể thoát kiếp này, dù có bắt anh ta làm gì cũng được.
Không phải chỉ là một tỷ thôi sao? Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đun, sau này sẽ có cơ hội kiếm lại được.
“Được, tôi đồng ý với anh!”, anh ta ho khan hai tiếng, nói với Tần Cao Văn.
Rầm!
Tần Cao Văn ném cơ thể anh ta đi giống như ném rác, làm anh ta va mạnh vào tường.
Phụt!
Trương Thiên Khoát phun ra máu.
“Mau đi lấy tiền đi”.
Trương Thiên Khoát chật vật đứng dậy, ho khan hai tiếng: “Tôi không có nhiều tiền như vậy, có thể thư thả cho tôi một hai ngày không?”.
Trông như anh ta đang bàn điều kiện trước mặt Tần Cao Văn, nhưng cùng lắm qua ba ngày nữa, các cao thủ khác sẽ đến, Tần Cao Văn sẽ chết chắc.
Nam tử hán đại trượng phu, nhất định phải biết co được dãn được.
“Không được!”, thái độ của Tần Cao Văn rất kiên định, không dài dòng với anh ta, lại bước tới bóp cổ anh ta.
“Được, tôi đưa, tôi sẽ đưa ngay!”.
Trương Thiên Khoát đứng dậy khỏi mặt đất, đến trước mặt Vương Chấn Hoa, ho khụ hai tiếng, cầu xin: “Anh Vương, có thể cho tôi mượn chút tiền không?”.
Vương Chấn Hoa nhanh chóng kéo dãn khoảng cách giữa anh ta với Trương Thiên Khoát.
“Ngại quá, tôi không hiểu anh nói gì, tôi không quen anh”.
Nhân lúc Tần Cao Văn còn chưa có ý định gây rắc rối cho mình, Vương Chấn Hoa nhất định phải rời khỏi đây ngay lập tức, tránh để đến lúc đó lại bị Trương Thiên Khoát liên lụy.
Nói xong, Vương Chấn Hoa vội vàng chạy khỏi phòng, trong phòng chỉ còn Tần Cao Văn và Trương Thiên Khoát.
Trương Thiên Khoát sững sờ tại chỗ.
Chuyện này là sao? Trước kia còn xưng anh gọi em, kết quả vừa gặp phải nguy hiểm đã chạy trước tự lo thân mình. Vương Chấn Hoa đúng là không biết xấu hổ!
Anh ta nói với Tần Cao Văn: “Anh Tần, hay là tôi đưa anh một nửa số tiền trước?”.
“Trong vòng nửa tiếng, xoay sở đủ số tiền cho tôi, nếu không anh biết sẽ có kết cục thế nào đấy”.
Anh dứt lời, Trương Thiên Khoát vội vàng gọi điện cho các ngân hàng và một số mối quan hệ thân thiết của mình, cố gắng mượn tiền. Sau đó lại dốc hết số tiền trong tay mình ra, cuối cùng cũng gom được bảy tám trăm triệu.
Còn thiếu hai ba trăm triệu nữa, anh ta quả thật không kiếm ra được.
“Anh Tần, tôi cầu xin anh, thư thả cho tôi thêm vài ngày, bây giờ tôi thật sự hết tiền rồi”.
Tần Cao Văn nói: “Trước trưa mai phải gửi số tiền còn lại đến công ty cho tôi, hơn nữa phải quỳ xuống xin lỗi vợ tôi”.
Mặc dù Trương Thiên Khoát cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhưng hết cách, ai bảo mình thua chứ.
Thắng làm vua, thua làm giặc, anh ta hiểu đạo lý này.
“Tôi hiểu rồi”, Trương Thiên Khoát siết chặt nắm đấm, đáp.
“Hiểu thì tốt, còn nữa… Tôi đã chuẩn bị cho anh một món quà, khoảng mười phút nữa sẽ có người mang món quà đó đến cho anh”.
Nhìn anh nở nụ cười bí ẩn khó dò, Trương Thiên Khoát lập tức cảm thấy không rét mà run.
Anh ta mong rằng Tần Cao Văn không chuẩn bị gì cả. Trực giác nói cho anh ta biết, món quà mà Tần Cao Văn nhắc tới chắc chắn không phải thứ tốt lành gì.
Anh ta chỉ đành âm thầm cầu nguyện công ty không xảy ra biến cố gì mới. Anh ta thật sự sợ rồi.
Trương Thiên Khoát ngồi bệt dưới đất, ánh mắt lạnh lùng: “Tần Cao Văn, anh đừng quá ngông cuồng!”.
Đúng lúc đó, thư ký đột nhiên tông cửa chạy vào.
“Không hay rồi, chủ tịch, kho hàng của chúng ta bị thiêu cháy hết rồi”.