Mục lục
Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 182: Đoạn tuyệt

Chủ tịch Vương tò mò vội hỏi: “Có chuyện gì? Con cứ nói, giờ bố có thể làm được gì bố sẽ đều cố gắng hết sức”.

Vương Thuyền Quyên lấy ra một xấp giấy đưa cho chủ tịch Vương.

Ông ta cảm thấy tò mò bèn nhận lấy xem, khi nhìn thấy tiêu đề thì sắc mặt ông ta trở nên vô cùng khó coi.

Đó chính là giấy cắt đứt quan hệ.

“Con gái, con làm gì vậy?”

Nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt cô dần biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng.

“Bố sao giờ bố lại đột nhiên nhớ ra con là con gái bố vậy?”

“Năm xưa Đóa Đóa bị bệnh, con đã quỳ xuống xin bố chút tiền thuộc thang, sao bố không nhớ ra con là con gái bố? Hết lần này tới lần khác bố hãm hại chồng con, sao khi đó bố không nhớ ra con là con gái bố?”

“Bố đuổi con ra khỏi nhà, nói với toàn bộ người của thành phố Minh Châu rằng từ nay về sau sẽ không dính líu gì tới con cả, sao khi đó bố không nhớ ra con là con gái bố?”

Những lời này rất lâu trước đây Vương Thuyền Quyên đã muốn nói với bố mình rồi.

Vừa rồi cô để Tần Cao Văn tới cứu họ chỉ đơn giản là vì ơn sinh thành. Tình cảm của hai bố con cũng chỉ đến vậy.

Năm xưa Vương Thuyền Quyên sau khi bị đuổi ra khỏi nhà đã phải sống những tháng ngày vô cùng khốn khó, cơm không đủ no, áo không đủ mặc.

Bởi vì chủ tịch Vương đã tuyên bố trước toàn bộ truyền thông chuyện của Vương Thuyền Quyên khiến cô đi tới đâu cũng bị người ta chỉ trỏ.

Trong mắt người khác, cô là kẻ tiểu nhân, đê hèn, vô liêm sỉ. Vậy mà chủ tịch Vương cũng không hề có động thái gì khi biết điều đó.

Khi đó Vương Thuyền Quyên hận lắm.

Hận vô cùng.

Sau đó Tần Cao Văn trở về, mang đến niềm an ủi vô bờ bến cho hai mẹ con cô. Bọn họ dần có những tháng ngày hạnh phúc.

Thế nhưng người mà cô gọi là bố lại hết lần này đến lần khác muốn giết chết Tần Cao Văn.

Ông ta cử những cao thủ hàng đầu sử dụng vô số những thủ đoạn bỉ ổi để hãm hại anh.

Nếu không phải vì Tần Cao Văn có bản lĩnh thì e rằng giờ cô đã trở thành góa phụ rồi.

Vương Thuyền Quyên rất lương thiện. Nhưng không có nghĩa là có thể dùng các giá trị đạo đức để ràng buộc cô.

Những năm qua những gì cô nợ chủ tịch Vương có lẽ cũng đã trả sạch rồi.

Năm xưa cô vì công ty Vương Thị đã mang về không ít lợi ích. Dù cô ở cùng Tần Cao Văn khiến chủ tịch Vương chẳng nể tình cha con thì cũng không thể nào phủ nhận những cống hiến năm xưa của cô.

Vậy mà ông ta vẫn đuổi cô ra khỏi nhà.

Giờ mới nhớ ra cô là con gái ông ta.

Ngại quá, muộn mất rồi.

Thiên kim tiểu thư nhà họ Vương, ai muốn làm thì cứ làm, dù sao cô cũng không cần.

Chủ tịch Vương để lộ vẻ hoảng sợ. Hiện tại công ty Vương Thị cũng đang lao dốc. Vào lúc giông bão, người duy nhất có thể ra tay giúp đỡ họ là Vương Thuyền Quyên.

Nếu như hai người cắt đứt quan hệ bố con tới khi đó mọi thứ coi như xong.

Dù có thể nào thì chủ tịch Vương cũng không ngờ Vương Thuyền Quyên vừa nãy còn cười cười nói nói mà trong chớp mắt thái độ đã thay đổi 180 độ.

“Con gái, bố sai rồi, tha thứ cho bố được không? Con yên tâm, sau này nhất định bố sẽ bù đắp cho con. Bố sẽ làm một người bố tốt, làm một người ông tốt”.

Nhìn bộ dạng sướt mướt của đối phương, Vương Thuyền Quyên chẳng chút động lòng. Nếu là vài năm trước, có khi biểu cảm này của đối phương sẽ khiến cô cảm động.

Nhưng giờ khác rồi.

Nếu sớm biết vậy thì hà tất phải như thế?

Vương Thuyền Quyên nói: “Bố, bố tự lo cho mình đi”.

Thấy Vương Thuyền Quyên định quay người bỏ đi, chủ tịch Vương vội vàng lao lên giữ lấy tay cô.

“Bố xin con con gái, xin con cứu công ty của bố”.

Sự việc đã thành ra thế này, chủ tịch Vương không muốn giấu diếm nữa. Ông ta không muốn cắt đứt quan hệ với Vương Thuyền Quyên chính là vì nhắm vào sức ảnh hưởng của đối phương.

Có thể con người Vương Thuyền Quyên không có tầm quan trọng lắm nhưng Tần Cao Văn thì khác. Giá trị của anh lúc này có thể mọi người không biết rốt cuộc là bao nhiêu nhưng chắc chắn đó là một con số trên trời.

Vương Thuyền Quyên nói: “Giờ con đã không còn là con gái của bố nữa rồi, không có nghĩa vụ phải giúp bố giải quyết vấn đề”.

“Vương Thuyền Quyên”.

Vương Chấn Hoa không nhịn được nữa bèn lao lên: “Đừng quên người đứng trước mặt là bố của em, nếu như không có ông ấy thì không có em đâu”.

Vương Thuyền Quyên cười lạnh lùng. Lại dùng tình bố con để ràng buộc cô sao?

Nếu là trước đây thì có thể Vương Thuyền Quyên sẽ bị lừa.

Nhưng giờ thì khác. Muốn cô tha thứ sao? Đừng hòng.

“Bố sao, thật nực cười!”

Vương Thuyền Quyên không muốn tranh luận với Vương Chấn Hoa nữa bèn quay người rời đi.

Bụp!

Vương Chấn Hoa vội quỳ mạnh xuống đất ngay trước mặt Vương Thuyền Quyên.

“Con gái, bố xin con”.

Nếu giờ công ty bọn họ không có được một khoản tiền để xoay vòng thì chắc chắn sẽ phá sản, tới khi đó chủ tịch Vương sẽ phải chịu trách nhiệm trước tất cả.

Vương Thuyền Quyên đi tới cửa thì khựng lại. Cô không biết phải làm sao.

Chủ tịch Vương qùy dưới đất, rồi lết tới trước mặt cô.

“Coi như bố cầu xin con có được không?”

“Công ty của bố thật sự rất cần một khoản tiền vào lúc này”.

Vương Thuyền Quyên nhắm mắt, cố gắng không cho nước mắt tuôn trào. Cô nhất thời không biết nói gì.

Tần Cao Văn khẽ vỗ vai cô: “Em nghĩ thế nào thì hãy làm như thế!”

Vương Thuyền Quyên lúc này rất rối rắm. Cô thực sự không muốn có bất kỳ sự dính líu nào tới chủ tịch Vương nữa.

Nhưng vừa rồi Vương Chấn Hoa nói không sai. Nếu như không có chủ tịch Vương thì Vương Thuyền Quyên không thể được sinh ra trên cõi đời này.

Những cũng chỉ đến thế mà thôi.

Sau đó, những gì chủ tịch Vương nói khiến Vương Thuyền Quyên cảm thấy ớn lạnh.

Nếu như không phải vì cô thì sao người khác có thể túm gáy ông ta chứ?

Vương Thuyền Quyên thở dài: “Tôi đồng ý với yêu cầu đó".

Đây là lần cuối cùng Vương Thuyền Quyên giúp đỡ chủ tịch Vương.

Chủ tịch Vương vui mừng nói: “Con gái con nói thật không? Con đồng ý cho bố mượn tiền sao?”

“Đúng vậy”.

Khuôn mặt xinh đẹp của Vương Thuyền Quyên lạnh lùng tới mức đáng sợ, cô không để lộ chút biểu cảm nào.

Một lúc sau Vương Thuyền Quyên lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho chủ tịch Vương.

“Trong này có năm mươi triệu tệ!”

"Số tiền này không thể giải quyết triệt để nguy cơ của công ty ông nhưng có thể giải quyết tình trạng cấp bách trước mắt".

Ông ta vội vàng nhận lấy: “Con gái, cảm ơn con”.

Biểu cảm của bố khiến Vương Chấn Hoa tỏ ra bất mãn.

Anh ta đi tới nói: “Bố, bố mau đứng dậy, đừng có làm cái việc quỳ trước mặt con gái mình như thế”.

Bốp!

Chủ tịch Vương tát vào mặt Vương Chấn Hoa.

“Mau quỳ xuống xin lỗi!”

Vương Chấn Hoa ôm mặt nhìn bố với vẻ không dám tin.
Chương 183: Đuổi ra khỏi nhà

Bất luận thế nào Vương Chấn Hoa cũng không ngờ bố lại đánh mình. Anh ta lắp bắp nói:“Bố, bố đừng quên bố là bố của con bé”.

“Bảo quỳ thì quỳ đi, không nghe thấy sao?”

Chủ tịch Vương siết chặt nắm đấm và nghiến răng.

Dù không cam tâm nhưng Vương Chấn Hoa sao dám làm trái yêu cầu của bố mình. Anh ta nhẫn nhịn và quỳ xuống trước mặt Vương Thuyền Quyên.

“Cảm ơn em gái”.

Mấy chữ này anh ta phải cắn răng mới nói ra được. Vương Thuyền Quyên không nói gì, chỉ cầm tay Tần Cao Văn quay người rời đi.



Tiểu Điệp đã nhận được thông tin Tần Cao Văn bị đánh bom chết. Điều này khiến cô gái vô cùng hối hận.

Nước mắt rơi như mưa trên khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Điệp, cô đổ ập người xuống ghế sô pha và khóc nức nở.

Từ đầu tới cuối Tiểu Điệp không hề muốn làm hại Tần Cao Văn. Tiểu Điệp chỉ muốn trừ khử Vương Thuyền Quyên mà không ngờ sự việc lại thành ra như thế này.

Tiểu Điệp không thể hiểu nổi rốt cuộc Vương Thuyền Quyên có điểm gì tốt mà tại sao Tần Cao Văn lại tin cô, vì cứu cô mà không hề tiếc hi sinh mạng sống của mình.

Lẽ nào người phụ nữ đó thật sự quan trọng tới vậy với anh sao?

Cạch!

Cánh cửa phòng mở ra.

Một bóng hình quen thuộc xuất hiện trước cửa. Tiểu Điệp vội ngầng đầu và dụi mắt. Đôi mắt xinh đẹp của cô gái hiện lên sự kinh ngạc và vui mừng.

Người đứng trước mặt chính là Tần Cao Văn Anh ấy vẫn chưa chết.

Tiểu Điệp nhìn thấy vậy vội đứng bật dậy, chạy về phía Tần Cao Văn và ôm chặt lấy anh.

Thế nhưng anh nhanh chóng né qua một bên khiến Tiểu Điệp ôm hụt. Anh nhìn cô gái bằng ánh mắt lạnh lùng. Tiểu Điệp liếc nhìn Vương Thuyền Quyên đứng ngay ngoài cửa.

“Anh Tần, cuối cùng anh cũng quay trở lại rồi”

Tiểu Điệp vừa khóc vừa nói. Lúc này Tần Cao Văn trông vô cùng lạnh lùng. Anh chỉ thản nhiên gật đầu.

“Anh Tần, trước đó là do em không tốt. Em bị người khác lợi dụng. Anh yên tâm, sau này em nhất định sẽ thay đổi”.

Tiểu Điệp đi tới trước mặt Tần Cao Văn, kéo ống tay áo của anh, không ngừng cầu khẩn: “Anh yên tâm, sau này em sẽ không tin lời nói dối của người khác nữa. Em nhất định sẽ coi chị Thuyền Quyên như chị gái của mình”.

Tần Cao Văn vẫn không hề đả động gì. Anh chỉ cảm thấy bi thương.

Lúc trước Vương Thuyền Quyên giúp đỡ Tiểu Điệp nhiều như vậy, coi đối phương như em gái mình, vậy mà tại sao một lời nói của người khác lại khiến niềm tin giữa hai người bị rạn nứt như vậy chứ?

Lẽ nào chút phán đoán cơ bản như vậy mà Tiểu Điệp cũng không nhận ra sao?

“Anh đối xử với em thế nào?”

Tần Cao Văn nhìn Tiểu Điệp và thản nhiên nói.

Tiểu Điệp không hiểu tại sao Tần Cao Văn lại hỏi vậy. Cô gái lên tiếng: “Anh đối xử với em rất tốt”.

“Nếu đã như vậy thì tại sao lại…hại vợ anh?”

Tiểu Điệp lẳng lặng cúi đầu, không biết phải nói gì. Lúc này bất kỳ lời bao biện nào cũng vô tác dụng. Tiểu Điệp đã phạm phải tội không thể tha thứ.

Suy cho cùng thì là do cô ấy không tốt.

“Em xin lỗi”.

Tần Cao Văn không chấp nhận lời xin lỗi của Tiểu Điệp. Vì nó vô tác dụng.

“Em đi vào phòng thu dọn đồ đạc và rời khỏi nhà của anh”.

Tiểu Điệp lập tức tái mặt.

“Anh Tần, anh làm gì vậy? Anh đuổi em đi sao?”

Tần Cao Văn trả lời: “Nhà anh không thể dung túng người như em được”.

Sắc mặt của Tiểu Điệp trở nên vô cùng khó coi. Cô gái không ngừng lắc đầu: “Xin anh, xin anh đừng đuổi em đi. Em muốn ở lại, rời khỏi anh em biết đi đâu đây?”

Lúc này trông Tiểu Điệp vô cùng đáng thương.

Vương Thuyền Quyên đứng bên ngoài không nhịn được nữa vội vàng bước tới. Lỗi lầm của Tiểu Điệp lần này không phải là không thể tha thứ.

Hơn nữa tạo thành bi kịch ngày hôm nay hoàn toàn là do Trương Thiên Khoát dùng kế ly gián. Tần Cao Văn nếu vì thế mà đuổi Tiểu Điệp ra khỏi nhà thì Vương Thuyền Quyên sẽ cảm thấy áy náy.

“Thôi bỏ đi ông xã”.

Vương Thuyền Quyên dịu dàng nói: “Anh giữ Tiểu Điệp lại, em tin sau này Tiểu Điệp sẽ không phạm sai lầm nữa”.

Tần Cao Văn thản nhiên nói: “Không thể nào”.

Tần Cao Văn nghe theo Vương Thuyền Quyên ở rất nhiều vấn đề nhưng một khi anh đã quyết tâm làm theo ý mình thì không gì có thể thay đổi được.

“Nhưng mà Tiểu Điệp”.

Tần Cao Văn nói thẳng: “Đừng nói nhiều nữa, bảo cô ấy cút đi”.

Tiểu Điệp khẽ run lên. Xem ra hôm nay cô gái không thể ở lại nhà của Tần Cao Văn được nữa.

“Anh Tần, anh chắc chắn chứ?”

Tần Cao Văn nói: “Năm xưa khi anh rơi vào cảnh bần cùng, bố của em đã giúp anh, anh luôn khắc ghi ân tình đó của họ vì vậy khi em khó khăn anh cũng đã giúp đỡ em”.

“Thế nhưng việc mà em làm thật sự khiến anh thất vọng”.

Ngay sau đó Tần Cao Văn lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Tiểu Điệp: “Trong này có mười triệu tệ, đủ để em sống một thời gian, em đi đi”.

Tiểu Điệp khẽ co giật khóe mặt, nước mắt rưng rưng. Khuôn mặt xinh đẹp của cô chỉ còn sự bất cam và đau khổ.

Cô gái cầm lấy tấm thẻ và vứt mạnh xuống đất.

“Ai thèm tiền của anh!”

Sau đó Tiểu Điệp lao ra khỏi phòng. Tần Cao Văn nhìn theo bóng lưng của đối phương và khẽ thở dài.

Anh làm vậy cũng là vì bất đắc dĩ.

Trước đó Tần Cao Văn luôn coi cô gái như em gái, chưa bao giờ nảy sinh tình cảm nam nữ với đối phương. Nếu cứ tiếp tục thì sẽ chỉ có hại cho bọn họ mà thôi.

Vương Thuyền Quyên cũng nói với vẻ bất lực: “Ông xã, em cảm thấy anh làm vậy hơi tàn nhẫn với Tiểu Điệp”.

“Cũng hết cách, anh phải làm vậy”.

Dù Vương Thuyền Quyên không hiểu nguyên nhân quyết định của Tần Cao Văn nhưng cô biết anh làm vậy là có lý do riêng của anh.



Trời bắt đầu đổ mưa lất phất rồi to dần.

Tiểu Điệp co cụm lại một góc, cả cơ thể run lên. Cơn mưa táp vào người khiến cô gái lạnh run.

Lúc này Tiểu Điệp vô cùng đau khổ.

Tại sao? Tại sao Tần Cao Văn lại đối xử với Vương Thuyền Quyên tốt như vậy?

Tại sao lại chỉ coi mình như em gái. Tiểu Điệp không hiểu.

Năm xưa bọn họ ở bên nhau từ sáng tới tối, lẽ nào lại không thể bằng một đêm ở với Vương Thuyền Quyên sao?

Cô không phục.

“Cô gái, sao lại khóc ở đây??”

Lúc này có một giọng nói vang lên bên tai Tiểu Điệp.

Tiểu Điệp ngẩng đầu nhìn, đó là một người đàn ông trung niên mặc đồ đen, đeo kính râm trông vô cùng nho nhã và mang đến cảm giác điềm đạm, thanh cao cho người khác.

Người đàn ông trung niên ngồi xuống, đặt tay lên vai Tiểu Điệp.

Tiểu Điệp vội vàng né tránh.

“Ông làm gì vậy?”

Cô trốn vào góc tường, bởi vì căng thẳng nên sản sinh nỗi sợ mãnh liệt.

Người đàn ông trung niên cười nói: “Cô gái đừng lo lắng, tôi không phải người xấu, sẽ không làm hại cô đâu”

Người đàn ông trung niên tiến lại gần Tiểu Điệp.
Chương 184: Ma thể

Đương nhiên Tiểu Điệp không tin những gì người đàn ông trung niên vừa nói.

Năm xưa, khi còn lưu lạc bên ngoài xã hội, Tiểu Điệp đã phải trả qua rất nhiều sự khổ cực nên hiểu thế nào là nhân tình thế thái.

Vậy nên mỗi khi nhìn thấy người lạ cô gái đều cảnh giác rất cao, sợ một lần nữa lại phải chịu tổn thương.

“Ông, ông đừng có tới đây!”

Tiểu Điệp ôm chặt cơ thể mình, giọng nói khẽ run lên.

“Có phải cô thích Tần Cao Văn không?”

Tiểu Điệp tái mặt. Sao người này lại biết?

“Tôi thích ai liên quan gì tới ông. Đồ biến thái, mau cút, nếu không đừng trách sao tôi không khách khí”.

Người đàn ông trung niên không hề tức giận.

“Đáng tiếc, Tần Cao Văn lại không biết trân trọng, cứ lựa chọn Vương Thuyền Quyên. Tôi cảm thấy không đáng. Dù học lực, gia cảnh, dung mạo của cô thì có điểm nào không bằng Vương Thuyền Quyên chứ?”

Tiểu Điệp cảm thấy tò mò, người đàn ông trung niên này rốt cuộc là ai, tại sao lại hiểu rõ về cô như vậy?”

“Ông là ai, sao lại biết thân phận của tôi”.

Người đàn ông trung niên cười nói: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi có thể giúp được cô, giúp cô ở bên cạnh Tần Cao Văn”.

“Thật…thật sao?”

Tiểu Điệp nhìn người đàn ông trung niên, rõ ràng là cô gái cảm thấy không dám tin.

“Đương nhiên chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của tôi, tới khi đó tôi dám đảm bảo nhất định mọi thứ sẽ theo ý cô”.

Tiểu Điệp chưa tới hai mươi, mặc dù sớm phải lăn lộn ngoài xã hội nên có sự cảnh giác cao độ nhưng dù gì kinh nghiệm sống cũng không nhiều nên không thể tránh hết được cạm bẫy.

“Ông đừng lừa tôi”.

Người đàn ông trung niên trả lời: “Cô yên tâm, con người tôi chưa bao giờ biết lừa người khác”.

“Vậy ông cần tôi làm gì?”

Tiểu Điệp hỏi người đàn ông trung niên.

“Cô đi theo tôi là biết’.

Người đàn ông trung niên dẫn Tiểu Điệp tới một khách sạn hào hoa, sắp xếp cho cô vào một căn phòng.

Tiểu Điệp tắm rửa sạch sẽ.

Người đàn ông này thì bước vào một căn phòng khác. Ông ta mở cửa bước vào và cúi mình trước một người đàn ông già nua.

“Đường chủ, người mà đường chủ tìm đã tới rồi”.

Ông lão được gọi là đường chủ thản nhiên nói: “Có phải là người tôi cần tìm không?”

“Có lẽ phải”.

Ông lão khẽ chau mày, rõ ràng là cảm thấy không hài lòng với câu trả lời của người đàn ông trung niên kia.

“Cái gì mà có lẽ? Con người tôi làm việc không cho phép xảy ra sai sót’.

Người đàn ông trung niên nói giọng chắc nịch: “Tôi đảm bảo là cô ta”.

Ông lão đứng dậy.

“Vạn Sơn, lần này làm khá lắm”.

Ông lão khẽ vỗ vai người đàn ông trung niên, sắc mặt để lộ vẻ tán thưởng.

Vạn Sơn vội vàng nói: “Đường chủ đừng nói vậy, có thể giúp được cho đường chủ là vinh hạnh của tôi”.

“Hai người chúng ta đi xem thế nào”.

Tiểu Điệp đã tắm xong. Cô gái mặc quần áo đã chuẩn bị sẵn, soi gương và nở nụ cười ngọt ngào, xinh đẹp.

“Cô gái thật xinh đẹp, Tần Cao Văn không ở cùng cô thì là một tổn thất lớn của cậu ta”.

Ông lão bước vào phòng.

Tiểu Điệp quay qua nhìn. Người đàn ông mỉm cười, tỏ vẻ cung kính đối với Tiểu Điệp.

“Chào cô Tiểu Điệp”.

Lúc này Tiểu Điệp nào có tâm trạng quan tâm tới những chuyện khác, cô chỉ muốn ở bên cạnh Tần Cao Văn.

“Tôi nghe người kia nói ông có cách có thể giúp tôi ở bên cạnh anh Tần, rốt cuộc là thật hay là giả vậy?”

Ông lão vuốt râu, biểu cảm khuôn mặt có phần ý vị.

Đối với ông ta mà nói đây chỉ là chuyện nhỏ.

“Cô gái yên tâm, tôi nhất định sẽ khiến Tần Cao Văn thích cô”.

Tiểu Điệp kích động nói: “Ông nói thật chứ?”

“Đúng vậy, tiếp theo tôi hi vọng cô có thể nhắm mắt lại sau đó thả lỏng cơ thể. Tới khi đó tôi sẽ đưa cô vào một thế giới khác”.

Nếu như bình thường thì chắc chắn Tiểu Điệp sẽ sinh nghi nhưng vừa rồi những lời nói của ông ta quá hấp dẫn, khiến cô gái không thể quan tâm tới những chuyện khác được nữa.

Tiểu Điệp lập tức nhắm mắt lại. Ông lão ra hiệu cho Vạn Sơn ở bên cạnh.

Một lúc sau, Vạn Sơn nhờ người khiêng vào một cái hòm màu đen. Cái hòm này cao tầm hơn hai mét.

Ông lão cho người mở cái hòm ra, bên trong xuất hiện vô số rắn độc, bọ cạp, nhền nhện và cả thằn lằn.

Hơn nữa còn tỏa ra trược khí nồng nặc. Tiểu Điệp khẽ chau mày, định mở mắt ra.

“Tôi…”

Nhưng cô còn chưa kịp nói hết câu thì người đàn ông đã vội nói: “Cô Tiểu Điệp, tuyệt đối không được mở mắt, nhớ kỹ, không được phản kháng với những gì chuẩn bị xảy ra”.

Một lúc sau, người đàn ông gọi vài người đi tới trước mặt Tiểu Điệp và giữ chặt cô gái.

Tiểu Điệp mở mắt, nhìn thấy thứ được đựng trong cái hòm thì lập tức kêu thét lên.

“Các người…các người định làm gì? Thả tôi ra!”

Tiểu Điệp hét ầm ỹ, tiếng hét vang vọng cả trong căn phòng.

Người đàn ông cảm thấy không hài lòng.

Ông ta nói với Tiểu Điệp: “Cô Tiểu Điệp làm vậy không đúng rồi. Trước đó tôi đã nói dù xảy ra chuyện gì cũng không được mở mắt. Vậy mà cô không tin”.

“Cô đã làm trái quy tắc của chúng ta rồi”.

Giờ Tiểu Điệp hối hận lắm. Sao cô có thể ngây thơ tin lời người khác như vậy chứ.

“Các người thả tôi ra, tôi không muốn ở cạnh Tần Cao Văn nữa, các người đừng vứt tôi vào trong đó, xin các người!”

Nhìn đám rắn độc, thằn lằn trong cái hòm, Tiểu Điệp khóc thất thanh. Khuôn mặt xinh đẹp của cô tái mét.

“Có lẽ cô Tiểu Điệp vẫn chưa biết, người nhà của cô là do tôi cử người đi giết đấy”.

Tiểu Điệp run bắn người.

“Ông nói…cái gì?”

Ông lão nói tiếp: “Tên của tôi là Bạch Xuyên Hà, là người của tổ chức Thiên Phạt. Cô có biết máu của cô rất đặc biệt, là nguyên liệu hoàn hảo để nuôi dưỡng ma thể không? Lúc trước tôi đã thương lượng với bố cố để ông ta cho tôi miễn phí”.

“Nhưng cô có biết bố cô đã làm thế nào không?”

Tiểu Điệp cố gắng vùng ra nhưng dù cô có nỗ lực thế nào thì vẫn không thoát ra được.

Cô chỉ là một cô gái trói gà không chặt. Cộng thêm việc đám người mà cô đang đối diện là những cao thủ được huấn luyện đặc biệt. Sự chênh lệch về sức mạnh của họ quá lớn.

“Đừng, xin các người đừng”.

Cơ thể của Tiểu Điệp vẫn bị đẩy vào cái hòm. Đám rắn độc, thằn lằn, bọ cạp, nhền nhệnh bị thu hút, lập tức bò tới người Tiểu Điệp.

Tiếng hét đau đớn vang khắp căn phòng.

Ngay sau đó cảnh tượng kinh người đã xảy ra. Đám sinh vật vừa mới tiếp cận Tiểu Điệp thì đều bị chết.

Cảnh tượng đó khiến ông lão cảm thấy vô cùng hài lòng.
Chương 185: Nằm trong dự liệu

Mọi chuyện đều không khác gì nhiều so với tưởng tượng của ông lão.

Giây lát sau, làn da vốn trắng nõn của Tiểu Điệp trở nên đen sì, thô ráp với tốc độ rất nhanh. Khoảng mười mấy phút sau, Tiểu Điệp mở mắt ra, đôi mắt vốn xinh đẹp lóe lên màu đỏ quỷ dị.

Bây giờ, Tiểu Điệp đã bị ông lão kiểm soát hoàn toàn.

“Kính chào chủ nhân!”, Tiểu Điệp đi đến trước mặt ông lão, khom lưng chào.

Ông lão nhìn Tiểu Điệp, mắt lóe sáng, vô cùng kích động: “Mau đặt tay phải của cô lên bàn bên cạnh”.

Bây giờ Tiểu Điệp đã hoàn toàn mất đi ý thức của bản thân, ông lão bắt cô ấy làm gì, cô ấy sẽ làm theo.

Khi Tiểu Điệp đặt tay phải lên bàn, chiếc bàn nhanh chóng bị ăn mòn, biến thành mảnh vụn.

Sau đó, ông ta lại bảo Tiểu Điệp đặt tay phải lên tường, bức tường cũng bị ăn mòn thành một lỗ to.

Mọi thứ đều đã hoàn thành.

“Đến lúc có thể tiến hành kế hoạch của mình rồi”.

Bắt đầu từ lúc Tần Cao Văn phản bội tổ chức Thiên Phạt, bọn họ đã phát động lệnh truy sát toàn diện ở thế giới ngầm, phái đi rất nhiều cao thủ đỉnh cao, hi vọng có thể tiêu diệt Tần Cao Văn. Nhưng cuối cùng vẫn không thành công, không ai tiếp cận được Tần Cao Văn, thủ đoạn và thực lực của Tần Cao Văn quá đáng sợ.

Trong tình huống bất đắc dĩ, ông lão mới nghĩ ra biện pháp này.



“Chồng à, ở ngoài có người tìm anh”, Vương Thuyền Quyên vào phòng Tần Cao Văn, dịu dàng nói.

“Là ai?”, anh nhíu mày, tò mò hỏi: “Giờ này rồi mà còn chưa đi ngủ?”.

“Em cũng không biết là ai, trước kia chưa từng gặp, nhưng hình như có chuyện rất quan trọng, anh vẫn nên ra ngoài xem xem”.

Anh mở cửa ra, đứng ngoài cửa là một thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi, mặc một bộ đồ màu đen. Ánh mắt cực kỳ sắc bén, giống như dao nhọn. Gương mặt như được điêu khắc, vô cùng tuấn tú.

“Anh là ai?”, Tần Cao Văn hỏi, anh quả thật không có ấn tượng gì về anh ta.

Thanh niên chắp tay trả lời: “Tôi là Vương Diệu Hoa”.

“Chưa từng nghe qua”.

Vương Diệu Hoa cười đáp: “Anh Tần Cao Văn đây bận trăm công nghìn việc, chưa nghe qua cũng là bình thường. Nhưng chắc anh đã nghe qua tổ chức Long Đằng rồi nhỉ?”.

Mấy chữ tổ chức Long Đằng thu hút sự chú ý của Tần Cao Văn, anh lập tức có hứng thú với Vương Diệu Hoa.

Ngày nay, các gia tộc lớn ở tỉnh Thiên Hải đều đã bị Tần Cao Văn dọa sợ. Công ty của Vương Thuyền Quyên mở ở nơi này cũng thuận theo tự nhiên ngày càng phát đạt.

Mục tiêu tiếp theo mà Tần Cao Văn sẽ đối phó chính là tỉnh Giang Bắc. Tổ chức đáng sợ nhất ở tỉnh Giang Bắc chính là tổ chức Long Đằng, bọn họ có sức ảnh hưởng vô cùng lớn.

Vương Diệu Hoa là tổ chức Long Đằng, đến đây tìm anh có chuyện gì?

“Có chuyện gì sao?”.

Vương Diệu Hoa nói: “Tôi biết thực lực của anh Tần Cao Văn rất mạnh, bản lĩnh cao cường. Hôm nay tôi đến đây là muốn xin anh đồng ý với tôi một yêu cầu”.

“Đừng dài dòng”.

Vương Diệu Hoa nói: “Tôi hi vọng anh Tần Cao Văn có thể trở thành người huấn luyện của đội ngũ đặc biệt thuộc tổ chức Long Đằng chúng tôi”.

Tần Cao Văn cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Ở cả tỉnh Giang Bắc còn ai dám động tới tổ chức Long Đằng, mà bọn họ lại cần phải huấn luyện đội ngũ đặc biệt gì đó? Cho dù là vậy thật thì bọn họ cũng có nguồn tài nguyên rất lớn để lựa chọn, vì sao lại tìm đến anh?

“Vì sao lại tìm đến tôi?”.

Vương Diệu Hoa trả lời một cách rất chân thành: “Tôi rất khâm phục hành động của anh Tần. Hiện nay ở tỉnh Giang Bắc, e là không tìm được ai có thể sánh bằng anh, anh là người phù hợp nhất”.

“Dựa vào đâu tôi phải đồng ý với yêu cầu của anh?”.

Vương Diệu Hoa lấy một chiếc hộp ra: “Anh Tần có thể mở nó ra xem xem, anh nhất định sẽ hài lòng với thứ trong hộp”.

Tần Cao Văn nhận lấy chiếc hộp, mở ra thì phát hiện trong đó có một mảnh nhỏ màu đen.

Người khác nhìn thấy mảnh nhỏ này có lẽ sẽ cho rằng nó không đáng một xu, nhưng với Tần Cao Văn mà nói, nó lại là vật vô giá. Chỉ có anh biết mảnh nhỏ này hiếm có đến mức nào.

Nhiều người chen nhau, tranh giành sứt đầu mẻ trán chỉ để có được nó, cuối cùng cũng khó đạt mục đích. Không ngờ Vương Diệu Hoa lại có thể lấy được mảnh nhỏ này. Quả thật vượt ngoài dự liệu của anh.

Nếu tổ chức Long Đằng đã có bảo vật như thế này, vì sao không giữ riêng cho mình mà lại cho anh?

“Các người không thấy đau lòng sao?”.

Trên mặt Vương Diệu Hoa lộ ra nụ cười cay đắng: “Đau lòng ư?”.

Anh ta thở dài: “Đương nhiên tôi cảm thấy đau lòng, nhưng…”.

Nói đến đây, trên mặt anh ta hiện lên vẻ buồn bã: “Bây giờ, thực lực của tổ chức Long Đằng chúng tôi không bằng ngày xưa. Cho dù có được bảo vật thế này, bị người khác biết được cũng chỉ gặp phải nạn diệt vong mà thôi”.

Tần Cao Văn biết anh ta nói đúng, giữ thứ quý giá trong người sẽ bị người khác để ý đến, từ xưa đã có đạo lý này.

“Thế nhưng nếu để món đồ này rơi vào tay người bình thường, tôi lại cảm thấy không cam lòng. Đồ tốt đương nhiên phải dành cho người xứng đáng”.

Tần Cao Văn cầm lấy mảnh nhỏ màu đen, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được, tôi đồng ý với yêu cầu của anh”.

Anh ta lập tức thở phào nhẹ nhõm, Tần Cao Văn đồng ý thì tốt rồi.

Sau đó, anh ta cúi người thật sâu trước Tần Cao Văn, nói: “Cảm ơn anh Tần”.



Ở tỉnh Giang Bắc, tổ chức Long Đằng.

“Các anh em nghe nói rồi chứ?”, một tên chột nói với các anh em ở xung quanh: “Cấp trên tìm một người ngoài đến huấn luyện chúng ta, mọi người thấy chuyện này có buồn cười không?”.

Mọi người lập tức biến sắc.

“Có chuyện đó à?!”, một gã cao to trong số họ đập bàn đứng dậy, bất mãn nói: “Chuyện của tổ chức Long Đằng chúng ta dựa vào đâu lại để người ngoài can thiệp vào, hắn có tư cách gì?”.

“Phải chăng đầu óc đại ca có vấn đề rồi? Sao đại ca không đích thân huấn luyện chúng ta?”.

Một người đàn ông đeo kính nói: “Người đến đây huấn luyện chúng ta là ai?”.

Tên chột trả lời: “Nghe nói người đó là bá chủ tỉnh Thiên Hải, tên là Tần Cao Văn”.

Người đàn ông đeo kính gõ tay lên mặt bàn, khóe miệng nhếch lên nụ cười khinh thường.

“Tần Cao Văn?”, người đàn ông đeo kính nói: “Một kẻ vô dụng như vậy cũng có tư cách đến huấn luyện chúng ta, khi nào hắn đến?”.

Tên chột trả lời: “Nghe nói sáng mai hắn sẽ đến”.

“Hắn muốn đến đây cũng được”, người đàn ông đeo kính cười nhạt nói: “Đến lúc đó, anh em chúng ta hãy ra oai phủ đầu hắn, để hắn biết tiền của tổ chức Long Đằng chúng ta không dễ kiếm như vậy”.

Biện pháp mà người đàn ông đeo kính đưa ra lập tức nhận được sự tán thành của tất cả mọi người.

“Nhưng rốt cuộc chúng ta nên làm thế nào?”, tên chột nhìn người đàn ông đeo kính, tò mò hỏi.

Người đàn ông đeo kính đáp: “Đơn giản, ngày mai chúng ta sẽ…”.

Hắn nói ra kế hoạch của mình, nhanh chóng nhận được sự tán thành của tất cả mọi người.

Ngày mai chỉ cần Tần Cao Văn dám đến, bọn họ nhất định sẽ khiến Tần Cao Văn mất hết mặt mũi trước mặt đám đông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK