Đêm nay là tiệc liên hoan tốt nghiệp đại học.
Tại nhà hàng White Palace, trong phòng karaoke vip có một nhóm nam nữ đang quay cuồng nhảy nhót theo điệu nhạc remix rộn ràng.
Nổi bật nhất trong đám người là một cô gái có thân hình nóng bỏng, quyến rũ, đôi mắt kẻ line đen sắc sảo, đôi môi đỏ mọng, tóc nhuộm đỏ rực gẩy tím rất ấn tượng. Chỉ cần liếc mắt nhìn qua là sẽ không quên được.
Cô chính là Trần Gia Ly, người thừa kế duy nhất của công ty phân phối xăng dầu Vạn An. Là một cô gái có cá tính mạnh mẽ, thành tích học tập rất xuất sắc, tốt nghiệp loại giỏi với số điểm tuyệt đối, nhưng cũng nổi tiếng là một cô gái nghịch nghợm, ăn chơi hết mình.
“Cậu không nhảy sao?” Gia Ly vừa nhún nhảy đi về phía bàn, cầm cốc nước lọc lên uống, vừa hỏi Minh Châu – Cô bạn thân của mình.
“Tớ không biết nhảy!” Minh Châu ngại ngùng đáp lại, ánh mắt cô ta cẩn thận dõi theo động tác uống nước của Gia Ly.
Thấy chiếc cốc trống không được đặt xuống mặt bàn, khóe môi Minh Châu cong lên lộ ra một nụ cười ác độc.
Đúng vậy, cốc nước đó chính xác là có vấn đề.
Minh Châu đã cho vào đó một viên sủi không mùi không vị, nghe nói đây là loại thuốc kích dục cực mạnh dành cho nữ mà cô ta đã phải mất rất nhiều thời gian để tìm mua cho bằng được. Tất cả cũng là chờ một ngày này, một dịp này.
Cô ta lia nhanh quan sát quanh căn phòng, ở đây, chà chà nhiều đàn ông như thế. Nhìn xem, ánh mắt những gã đó nhìn đang chằm chằm Gia Ly với vẻ thèm khát kìa. Chỉ lát nữa thôi, cô bạn này của cô ta sẽ trở thành một món đồ chơi cho tất cả bọn họ.
Thật là tuyệt!
Rốt cuộc thì cũng có thể trả thù được rồi.
Gia Ly, đừng trách tôi, có trách hãy tự trách chính mình. Ai bảo cô cái gì cũng có, xinh đẹp, tài năng, lại nhiều tiền. Ngay cả người bạn trai tôi thích bao nhiêu lâu cũng quay sang thích cô.
Cuộc đời này thật bất công, nên tôi muốn cho nó trở về trạng thái cân bằng.
“À, Ly. Mình cảm thấy hơi đau bụng, mình về trước nhé!”
“Sao vậy, để mình gọi taxi cho.” Gia Ly quan tâm hỏi han.
Minh Châu chột dạ vội xua tay: “Không cần đâu, mình ra ngoài bắt xe cũng được. Bạn nhớ về sớm nhé!”
“Ừ, về cẩn thận. Nhớ gọi cho mình.”
“À túi của bạn đây nhé!” Minh Châu nhếch mép cười đưa cái túi cho Gia Ly rồi vội vã bỏ về.
Minh Châu đi chưa được bao lâu thì Gia Ly cảm thấy cả người không ổn. Cô không nghĩ tới, trong cốc nước kia thế mà lại có vấn đề!
Trong những dịp đi chơi như thế này, thường có rất nhiều đàn ông không đứng đắn cho nên trước nay cô vẫn luôn phải cẩn thận, chưa từng uống bia rượu.
Nhưng bây giờ lại bị một cốc nước lọc làm hại.
Kẻ nào đã tính kế cô?
Chẳng lẽ là Minh Châu?
Cô ta sao?
Thật không ngờ rằng Minh Châu cũng có suy nghĩ như vậy. Nhất là Gia Ly luôn đối xử với cô ta rất tốt, coi như chị em gái, hễ mua cái gì cũng sẽ mua hai phần, ăn gì ngon cũng sẽ nghĩ tới cô ta.
Vậy mà cô ta lại lấy oán trả ân, sử dụng đến những thủ đoạn hạ lưu thế này.
Cô phải đi khỏi đây, cô phải đi khỏi đây ngay lập tức!
Trong người Gia Ly như có lửa đốt, toàn thân cô đổ mồ hôi đầm đìa, tim đập thịch thịch, mạch máu như muốn sôi lên.
Nóng quá! Càng ngày càng nóng! Cô nóng tới nỗi muốn cởi hết bộ quần áo ở trên người mình xuống, nhưng không được.
Ít ra thì Gia Ly vẫn nhận ra đây là chốn đông người, xung quanh cô đang có rất nhiều đàn ông. Mà tiệc liên hoan đêm nay lại được tổ chức ở nhà hàng White palace, là một địa điểm vui chơi của giới trẻ trong cả cái thành phố T này. Tình huống lúc này quả thực cực kỳ nguy hiểm.
Gia Ly cầm lấy túi xách, không kịp chào hỏi ai vội vã chạy ra cửa. Đầu óc cô bắt đầu lơ mơ không tỉnh táo, cố gắng lắm Gia Ly mới xác định được hướng đi, tâm trạng của cô lúc này vừa lo vừa vội, bước chân cũng cuống cuồng lên.
Bàn tay của Gia Ly bắt đầu đưa lên cổ, muốn nới lỏng cúc chiếc áo sơ mi mặc ngoài ra. Cô đang cảm thấy vô cùng khao khát một điều gì đó, một mùi vị mơ hồ, nam tính thuộc về một người đàn ông mạnh mẽ.
Hành lang nườm nượp người qua lại, cũng có rất nhiều đàn ông và những gã thanh niên trẻ bắt đầu để ý đến biểu hiện khác lạ của Gia Ly, muốn tiến lên hỏi một câu gì đó. Nhưng cô cố gắng giữ cho mình thật tỉnh táo, tỏ ra thản nhiên lắc đầu, bước chân không dừng lại mà kiên trì bước nhanh về hướng có thang máy.
Ý thức của cô đang bị đẩy lùi, cô cần phải nhanh hơn nữa, thế là Trần Gia Ly chật vật hết sức bỏ chạy.
Cô chạy gấp đến nỗi mồ hôi càng toát ra nhiều hơn, cảm giác nóng bức trên người không giảm mà ngày một tăng.
Chỉ muốn đưa tay giật phăng đống quần áo vướng víu này quẳng ra xa. Thật là khó chịu!
Bab 2 Giúp tôi với, làm ơn…
Trần Gia Ly thở hổn hển, cố nhịn xuống sự xúc động muốn xé bỏ quần áo. Cô cảm giác được có tiếng bước chân đang đuổi theo, mơ hồ còn có tiếng nói của mấy gã đàn ông: “Tao thấy con bé đó ngon lắm, hình như nó đi lối này. Bắt nó lại phục vụ bọn mình đêm nay, bo thêm cho vài củ cũng đã!”
Không cần nghĩ nhiều, Trần Gia Ly sải bước tiến nhanh về phía trước, cô đã nhìn thấy thang máy, lập tức lao vào không chút suy nghĩ, đúng là một giây may mắn trước khi cửa thang máy sắp khép.
“Bụp.” Một vách tường bằng thịt ấm áp.
Hơi cứng, hơi nóng, nhưng rất thoải mái.
Cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên, là gương mặt của một người đàn ông. Đôi mắt đen thâm sâu, sống mũi cao, môi hơi mỏng. Anh đang lẳng lặng nhìn xuống cô.
“Đẹp trai quá!” Trần Gia Ly õng ẹo nhận xét, cả người như con rắn bám chặt lấy người đàn ông trước mặt.
Mùi hương trên người đàn ông này thật dễ chịu… cộng với thứ thuốc trong người cô tạo lên một tác động to lớn, phá bỏ tất cả những ranh giới cuối cùng.
Trần Gia Ly thở dài, dục vọng trong cơ thể càng ngày càng mạnh lấn át hết lý trí, không chịu nổi nữa, đôi môi đỏ quyến rũ nhẹ nói: "Giúp tôi..."
Người đàn ông nhìn xuống cô, người phụ nữ này có một đôi mắt đen rất đẹp, lông mi hơi cong, chớp chớp như hai chiếc quạt nhỏ. Nếu bỏ qua mái tóc vuốt keo, xịt màu loè loẹt cứng đơ khó chịu kia thì đúng là một món ăn ngon.
Gái làng chơi bây giờ cũng có kiểu tìm khách như thế này?
Cơ thể mềm mại không xương đang quấn lấy mình, làm dục vọng của anh cũng bị khiêu khích mà sống dậy, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn lại mà không nói gì.
Trần Gia Ly cảm thấy thân thể của mình càng ngày càng mất kiểm soát, chân tay run rẩy, hơi nóng cố đè nén lại đang bốc lên mạnh mẽ hơn, suýt chút nữa thì nhấn chìm cô.
“Giúp tôi với, làm ơn…” Cô bám vào người đàn ông, môi chạm vào cổ anh, tham lam tìm kiếm chút thoải mái da thịt tiếp xúc với da thịt!
Người đàn ông bị cô hôn lập tức nổi một trận da gà, một bộ phận trên người anh lại thêm căng cứng tới đau đớn.
“Cô đúng là một tay chơi, thật biết dụ dỗ khách.” Mắt anh híp lại, bàn tay vô tình của anh giữ chặt lấy vòng eo nhỏ ra sức bóp thật mạnh để giải tỏa bớt sự khó chịu.
“Thật thoải mái... Giúp tôi...” Giọng cô trở nên quyến rũ, cả người dựa hoàn toàn lên người của anh rồi bắt đầu không ngừng cọ xát.
“Chết tiệt!” Bị hành động cọ tới cọ lui của cô khiêu khích, anh buột miệng chửi thề. Trước tới nay anh chưa từng trải qua cái tình huống như thế này bao giờ. Cả người cũng cảm thấy không ổn theo.
"Nhanh lên..." Trần Gia Ly mất kiên nhẫn thúc giục.
Nghe vậy, ánh mắt người đàn ông đột nhiên hiện lên tia lạnh lẽo. Người phụ nữ là từ trong khu giải trí của White palace đi ra, nhìn cách ăn mặc nhất định là một người phụ nữ ăn chơi buông thả, không thì cũng là một con cáo già lành nghề giả dạng nai tơ.
Tuấn Phong chán ghét cái loại phụ nữ như thế này, theo suy nghĩ của anh thì cảm thất thật là bẩn!
Vậy nên đương nhiên đối với người đang cọ tới cọ lui trong lòng, anh vừa thấy hứng thú, lại cũng vừa chán ghét.
Tuấn Phong gằn giọng, cố gắng nhịn xuống cảm giác căng cứng, đau đớn ở bụng dưới, anh cúi xuống hỏi: “Gấp gáp đến mức như vậy sao? ”
“Nhanh lên!” Tiếng nói như tiếng rên ngân nga của Trần Gia Ly lọt vào lỗ tai của người đàn ông chẳng khác gì một loại mê dược.
Tuấn Phong nhếch miệng để lộ ra một nụ cười nguy hiểm.
Chậc, không tệ.
Lần đầu nếm thử mùi vị đàn bà, lại là một người từng có kinh nghiệm... cũng được.
Thang máy di chuyển rồi dừng lại ở tầng một, Tuấn Phong ôm quanh eo Trần Gia Ly đi về phía xe ô tô của mình. Anh không nghĩ sẽ lần đầu tiên của mình sẽ trải qua ở một chỗ như thế này, anh cần phải tìm một chỗ nào thật thoải mái.
Không khí mát lạnh bên dưới hầm ngầm để xe khiến Trần Gia Ly cảm thấy thoải mái hơn một chút, cô ngoái cổ ra nhìn xung quanh chợt nhận ra mình vừa đi lướt qua chiếc xe yêu quý của mình liền giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay đang siết chặt cứng như gọng thép kia.
“Bỏ tôi ra.”
Tuấn Phong bật cười: “Sao? Sợ rồi à, hay cô không thích nữa. Đi làm nghề mà để đến nông nỗi này còn…”
Nói rồi anh khinh bỉ buông tay.
Mất đi lực đỡ, Trần Gia Ly ngã xụi lơ dưới nền đất lạnh bẩn thỉu. Cô cố gắng đứng lên, lảo đảo mãi mới được, sau đó nghiêng ngả lao về phía xe của mình.
Chìa khóa, chỉ cần vào trong xe là sẽ an toàn.
Tuấn Phong đút hai tay vào túi quần âu đứng ở đó, ánh mắt giễu cợt nhìn xem người phụ nữ trước mặt diễn trò.
Bằng chút lý trí còn sót lại, Trần Gia Ly cố gắng lục tung cái túi xách của mình. Mắt cô hoa lên, tay chân lóng ngóng, cuối cùng cô dốc cái túi, đổ toàn bộ ra mặt đất.
Vô số thứ linh tinh từ trong rơi ra: điện thoại, son, phấn, nước hoa, bút, còn có cả mấy hộp hình vuông mà cô chưa thấy bao giờ. Trần Gia Ly cầm lên nhìn qua, dòng chữ “bao cao su” in đậm đập vào mắt khiến cô trợn lên, ném vội xuống.
Bab 3 Cô nôn nóng đến như vậy?
Tuấn Phong ngồi xuống cầm xem, giọng nói châm biếm vang lên ngay sau đó: “Ôi chà, chuẩn bị đầy đủ thế này cơ mà. Đúng là một người rất có kinh nghiệm.”
“Lại còn siêu mỏng, chà gân, này cả hạt, u trời, gai nữa… Chậc chậc!”
Trần Gia Ly cố gắng không để ý đến anh, đôi môi đã bị cô cắn chặt đến bật máu. Cô dò dẫm lật tìm trên mặt đất nhưng vẫn chẳng thấy chìa khóa đâu.
Cỗ lửa nóng kia càng lúc càng thiêu đốt, từng đợt sóng nóng rực cứ dồn dập ập đến, tiếng rên nhè nhẹ bị cô giữ chặt lại nơi cổ họng chỉ trực bật ra ngoài.
“Không cần diễn trò nữa. Tôi đã chọn cô rồi, đêm nay hãy làm việc cho tốt.” Tuấn Phong cười nham hiểm, anh nhặt hai hộp bao cao su bỏ vào túi rồi xách Trần Gia Ly đứng lên.
Trở lại bên người anh, cảm giác dễ chịu lại khiến cô không muốn rời đi, bỏ qua cảm giác đau đớn nơi cánh tay đang bị anh bóp chặt, chút lý trí còn sót lại cũng trở nên rời rạc. Bàn tay cô bắt đầu lần mò muốn tìm tới một chút cảm giác dễ chịu nên bắt đầu cọ sát vào da thịt của anh.
“Đúng thật là một người yêu nghề!” Tuấn Phong trào phúng cười.
Anh bị cô lần mò trên người đến mức cũng muốn bốc hỏa, liền vội vàng ôm chặt cô đi ra phía ngoài, vì xe của anh đã được mang ra trước của nhà hàng.
“Nhanh lên… ” Trần Gia Ly không ngừng thúc giục, bàn tay sờ loạn trên người anh.
“Chết tiệt!” Tuấn Phong chửi tục một câu gì đó nữa, nhưng Trần Gia Ly lúc này đâu còn quản được việc mình đã bị người đàn ông này xem là gái làng chơi. Trước nay cô vốn dĩ là một người cẩn thận. Sự cố lần này đúng là chẳng khác gì lật thuyền trong mương.
Nhưng vì cô đã không thể khống chế được thân thể của mình nữa, thật sự nếu không được giải phóng thì có lẽ cô sẽ bị nổ tan xác mất. Hơn nữa dù gì cũng chỉ là giải tỏa sinh lý, tình một đêm thôi, đâu cần phải nghĩ nhiều đến thế.
Tắt đèn, cởi quần áo ra, giữa đàn ông và đàn bà còn cần gì tới những câu nệ khác.
“Giúp tôi đi... Tôi sẽ cho anh tiền.” Trần Gia Ly chọc tay vào ngực anh nói nói, ánh mắt mang theo sự kiêu ngạo quyến rũ chết người đang nhìn chằm chằm vào đôi môi quyến rũ của người đàn ông.
Cô rướn người lên.
Nhưng mà người đàn ông lại quay mặt đi, anh tránh né không cho cô hôn môi, anh cúi đầu nhìn xuống cô, nhả ra từng chữ: “Đây là do cô.”
“Ừ… thành giao.” Trần Gia Ly bắt lấy tay anh đặt lên nơi đẫy đà của mình, khẽ ấn rồi xoay. “Chúng ta bắt đầu nhé!”
“Cô cố chịu thêm chút nữa, không phải ở đây.” Anh đưa mắt nhìn con đường trước mặt, từ hầm ngầm để xe ra tới ngoài sao mà đi lâu thế không biết!
“Ok, vào khách sạn đi, tôi sẽ trả tiền phòng… ”
“…” Cô nôn nóng đến như vậy?
Chết tiệt, dáng người nóng bỏng của cô cứ cọ sát vào anh, bàn tay còn tham lam chạm vào nơi đẫy đà kia nắn bóp, cmn đúng là sảng khoái không nỡ buông tay.
“Ưm…” Trần Gia Ly ghé vào bên tai Tuấn Phong khẽ rên rỉ, đôi chân đã vòng lên eo anh, cả người treo lên Tuấn Phong như một con khỉ leo cây dừa.
“Anh đi nhanh lên đi… ” Máu nóng trong người Trần Gia Ly cứ liên tục sôi trào, nhất là bụng dưới, vừa khó chịu vừa nóng như lửa đốt, cô rất muốn, cực kỳ muốn... Một loại động chạm nào đó.
“Được rồi… ” Rốt cuộc thì Tuấn Phong cũng ra tới cửa khách sạn. Sau khi bảo vệ đưa chìa khóa xe, anh lập tức mở cửa ngồi vào ghế lái, chẳng quản tới ánh mắt quái dị của của cậu ta khi nhìn cái thứ đang treo trên người anh mà khởi động xe phóng sang khách sạn Vince ở ngay đối diện.
Trần Gia Ly ngồi trên đùi Tuấn Phong, cúi sát mặt vào hõm cổ hít hà hương vị của anh, mũi thở ra hơi nóng, chiếc lưỡi nhỏ liếm lên yết hầu gợi cảm.
Một tay Tuấn Phong cầm vô lăng, một tay giữ lấy Trần Gia Ly để cô ngồi yên. Chiếc xe đi tới ngã tư lập tức vội vã rẽ trái chuyển làn sang bên kia.
Trần Gia Ly đưa đẩy hông, cọ tới nơi cứng rắn của anh nhích lên nhích xuống.
Tuấn Phong gầm nhẹ, bàn tay của anh bóp chặt bờ mông săn chắc.
Thân thể của người phụ nữ này thật sự hoàn hảo chết mất!
Chiếc xe dừng lại, Tuấn Phong ôm theo Trần Gia Ly trang phục không chỉnh tề đi vào khách sạn. Anh bước thẳng lại cầu thang máy đi lên phòng.
Cánh cửa phòng vừa khép lại, Tuấn Phong đã không nhịn được giơ tay cởi khóa quần của Trần Gia Ly ra. Cô đu lấy cổ anh, thả chân xuống để giúp anh nhanh hơn.
Quần dài, quần nhỏ rất nhanh đã rơi xuống, đôi chân dài trắng nõn đập vào mắt kích thích thị giác của người đàn ông. Anh đưa tay mở thắt lưng rồi kéo vội khóa quần của mình xuống giải phóng cự long to lớn. Tay khác cũng vội không kém, bóc bao đeo vào.
Vật cứng rắn nóng hổi cọ vào hạ thể đã bị ướt át nhầy nhụa của Trần Gia Ly khiến cô điên cuồng. Chân dài choàng lên eo anh, không chờ người nào đó, cô chủ động kê lên rồi nhấn mạng xuống.
Quá lớn, không vào.
Cảm giác vừa căng vừa đau khiến đầu lông mày Trần Gia Ly cau lại, miệng nhỏ của cô không ngừng ậm ừ tỏ vẻ bất mãn.
Trán Tuấn Phong đã lấm tấm mồ hôi, anh theo bản năng dùng hai tay giữ chặt eo cô thúc một cái thật mạnh.
Cả hai nhất thời sững sờ, trợn mắt nhìn nhau.
Biểu cảm khiếp sợ khó có thể tin.
Bab 4 Tôi sẽ điên cùng cô.
Ánh mắt anh nhìn gương mặt tái nhợt vì đau của người phụ nữ ở trong lòng thêm thâm sâu, nhưng hông vẫn không ngừng lại mà tiếp tục đưa đẩy.
Cảm giác ấm nóng trơn trượt khiến anh chẳng hề muốn dừng, gạt bỏ mọi hoài nghi sang một bên tiếp tục niềm vui thích mới được khai phá của bản thân.
Đôi tay rắn chắc đỡ lấy cặp mông tròn đầy liên tục nhào nặn, biến hoá ra đủ loại hình dạng, phối hợp cùng cơ thể điều chỉnh tốc độ của cả hai người.
Sau khoảnh khắc đau đớn vì bị phá thân, Trần Gia Ly lại bị cảm giác ham muốn mới lạ nhấn chìm. Gương mặt bắt đầu lại hồng hào trở lại, sóng mắt ướt át nhìn chăm chú vào đôi môi của anh, lưỡi nhỏ đưa ra tự liếm môi mình, thật ngon, thật thèm khát.
Tiếng rên rỉ đứt quãng theo từng cú huých của anh như một bản tình ca gợi cảm, chôn vùi tất cả lý trí, chỉ còn lại sự đê mê với thân thể của đối phương.
Tuấn Phong gầm nhẹ, tốc độ thúc nhanh dần, dồn dập, rồi ghì chặt lấy cô, phóng thích tất cả.
Sau khi kết thúc, anh tụt bao bảo vệ ra thắt nút lại ném xuống góc tường rồi kéo quần của mình lên bước vào phòng tắm. Đến cả ánh mắt cũng không thèm nhìn lại người vừa bị mình thả xuống nền nhà.
Trần Gia Ly kiệt sức nửa nằm nửa quỳ trên sàn nhà trải thảm. Nước từ phần dưới cơ thể cô chảy ra đùi, sau đó nhỏ giọt ra ướt cả một mảng thảm lớn.
Vẫn chưa hết khó chịu.
Cảm giác cơ thể vẫn còn rất cần, nhiều hơn là chỉ như thế.
Đó là cảm giác khát khao thôi thúc từ tận nơi sâu thẳm trong bản năng.
Trần Gia Ly đưa tay lên cởi tiếp chiếc áo vướng víu phía trên ra, áo sơ mi, áo phông ba lỗ, rồi tới áo lót ren màu đen gợi cảm. Nơi đẫy đà trắng sữa tuyệt đẹp hoàn toàn được giải phóng. Cả cơ thể lõa lồ đang kiếm tìm một tư thế thoải mái nhất.
Gương mặt của cô đỏ bừng, đôi mắt long lanh ngập nước, ánh nhìn mê man chìm vào khoảng không trước mặt. Đôi tay tự an vuốt ve thân thể của chính mình, cái miệng nhỏ khẽ đóng mở, tiếng ngâm nga cứ thế vang lên khuấy động căn phòng, mang theo sự mê hoặc khó cưỡng lại đối với bất cứ người đàn ông nào.
Tuấn Phong đang đứng dưới vòi nước, cả cơ thể đang run lên vì sung sướng. anh cảm nhận rất rõ những khoái cảm vừa rồi, nhất là lúc đi vào còn giống như có một tầng ngăn cách… Anh thậm chí còn có loại ảo giác rằng mình đã thật sự phá vỡ một lớp màng trinh.
Nghĩ rồi anh lại lắc đầu, thầm cười chê chính mình ngây ngô chẳng biết gì sự đời.
Nước tắt, tiếng rên rỉ bên ngoài phòng khách vọng vào, lửa nóng của Tuấn Phong vừa dập tắt lại bừng bừng bốc lên. Anh cúi xuống nhìn người anh em của mình mà thở dài thỏa hiệp.
“Bước ngoặt quan trọng đột phá giới hạn chuyển từ trai tân sang đàn ông, cũng không nên phải chịu nhẫn nhịn…”
Tuấn Phong quấn khăn tắm mở cửa bước ra ngoài. Còn lâu anh mới thừa nhận rằng bản thân rất thích thú với cơ thể của người phụ này, chỉ muốn đắm chìm trong đó…
Huống hồ, người ta còn đang rất cần anh giúp đỡ kia kìa!
Nếu như bây giờ để cô ra ngoài, hoặc nếu như tối nay cô không gặp mình… Trí tưởng tượng của anh lạc đến cảnh sẽ có một người, hoặc nhiều người đàn ông khác làm như vậy với cô. Bỗng nhiên tận đáy lòng anh trào dâng một cỗ lửa giận vô cớ, bước chân anh đi nhanh hơn tới đứng trước mặt người phụ nữ đang ngồi dựa lưng vào vách tường rên rỉ.
Trần Gia Ly đang đắm chìm trong cảm giác đê mê do tự mình mang lại, thì bỗng nhiên một đôi chân rắn chắc lọt vào tầm mắt của cô. Bắp chân gân guốc, nhiều sợi tơ đen, cô nhìn tiếp lên trên. Hết rồi, cái khăn tắm chết tiệt.
Cô giơ tay muốn kéo cái thứ kia ra.
Bàn tay Trần Gia Ly bị người đàn ông giữ lại.
Tuấn Phong ngồi xuống, tay bắt lấy cằm cô kéo gương mặt đang dán mắt vào nơi riêng tư của mình lên. Mắt đối mắt.
Thật hấp dẫn! Anh nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn hồng hào của cô, nhất thời cổ họng cũng trở lên khô khốc.
Anh chưa bao giờ hôn một người phụ nữ, thế nhưng vào lúc này anh lại kích động, muốn ăn sạch sẽ cô chỉ với một nụ hôn này. Muốn nếm thử cái miệng nhỏ nhắn của cô, xem nó có tuyệt vời giống như cơ thể của cô hay không.
Nghĩ là làm, anh cúi xuống, bá đạo hôn lên đôi môi kia, tham lam hung hăng muốn hút hết mật ngọt từ trong đó. Chiếc lưỡi anh luồn lách qua hàm răng đều tăm tắp của cô tấn công vào bên trong, quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ mà mút.
Trần Gia Ly vòng tay qua vai anh đu người lên, đôi tay vẫn không từ bỏ ý định, nó lần mò xuống phía dưới giật phăng cái khăn ra sau đó cầm lấy cái vật cứng rắn kia vuốt ve.
“Tên cô là gì?” Tuấn Phong bế Trần Gia Ly lên đi về phía phòng ngủ.
“Tên?” Gia Ly bám lấy cổ anh ghé vào bên tai thì thầm: “Tiểu ly, tiểu hồ ly.”
Sau đó cô cười một nụ cười quyến rũ lả lướt: “Hôm nay tôi ân sủng anh, nếu làm tốt sẽ có thưởng, lên nào!”
“Cô đúng là một người điên!”
Câu nói của anh khiến cô sững lại: “Đúng, tôi điên thật mà!”
Ngay sau đó tiếng cười chua chát lại vang lên, ánh mắt cô căm giận nhìn vào một khoảng không khác.
Tuấn Phong cúi xuống, đặt ngón tay lên môi cô khẽ nói: “Tôi sẽ điên cùng cô.”
Bab 5 Chương 5: Hóa ra cô vẫn còn...
Anh hôn dọc theo gò má cô, xuống tới cổ. Bàn tay bắt đầu chăm chỉ nhào nặn. Trần Gia Ly thoải mái không ngừng tán dương.
“Rất tốt, làm tốt lắm!”
Được sự cổ vũ của cô, anh cúi xuống ngậm lấy một bên hạt lựu nhỏ cắn nhẹ, sau đó là mút mạnh. Đầu lưỡi linh hoạt rà lên đó đưa qua đưa lại. Trần Gia Ly ưỡn người lên, đôi chân thon dài quấn lấy hông anh mà liên tục cọ.
Đột nhiên cặp mắt chim ưng của Tuấn Phong mở lớn. Không biết có phải do ảo tưởng của anh hay không, nhưng thực sự anh đang nhìn thấy vết máu trên đùi trong của cô.
Máu hòa cùng nước nhầy của cô chảy ra, dọc theo đùi, xuống mông và đang nhây ra cả ga giường. Thực sự là máu, hóa ra cô vẫn còn… và người đàn ông đầu tiên cũng chính là anh.
Cả hai đều là lần đầu.
Nghĩ như vậy, tự nhiên Tuấn Phong cảm thấy cân bằng hơn không ít, trái tim cũng rộn ràng vui vẻ rất nhiều. Ánh mắt anh nhìn cô thêm phần nhu hòa hơn.
Tuấn Phong hồi tưởng lại cảm giác khi nãy, lúc mình tiến vào, đã có một tầng ngăn cách kia. Nhưng lúc ấy anh đã không hề suy tới trường hợp này. Căn bản là tại cô quá chủ động.
Trúng thuốc, nhưng phản ứng cũng quá tùy tiện đi.
Dù sao anh cũng chẳng quan tâm nhiều đến thế.
Thỏa mãn nhau là được rồi.
Tuấn Phong hưng phấn gác hai chân của Trần Gia Ly lên vai, không cần tới lớp bảo vệ, trực tiếp tiến công đi vào.
Tiếng thở dốc, tiếng hoan ái vang lên không ngừng nghỉ.
Một đêm điên cuồng trôi qua tới tận trưa hôm sau, Trần Gia Ly mới có dấu hiệu tỉnh.
Đau đầu quá! Không chỉ đầu thôi đâu, toàn thân, chỗ nào cũng đau nhức.
Một giây, hai giây… mười giây trôi qua, Trần Gia Ly mới ngơ ngác nhấc tấm chăn mỏng lên. Hai mắt cô mở to hết cỡ, miệng há ra như có thể nhét vừa quả trứng vịt.
Khắp người, từ trên xuống dưới chi chít vết ban đỏ, còn có… cả dấu răng.
Chuyện gì đã xảy ra? Con chó nào đã cắn bà?
Trần Gia Ly cau mày dùng tay ấn vào hai bên thái dương đau nhức. Từng mảnh vụn ký ức về buổi tối ngày hôm qua ồ ạt tràn vào trong đầu cô.
Bắt đầu từ cốc nước kia, sau đó là cảm giác nóng bức khó chịu, rồi tới ham muốn, sau đó cô gặp một người đàn ông… rồi, rồi dụ dỗ anh ta. Còn nói là sẽ bo tiền, trả tiền khách sạn.
Mà cái gã kia cũng thật là nhiệt tình quá mức, chiếm đoạt cô cả đêm… Má nó, hình như còn không dùng bao.
Trần Gia Ly rùng mình nhìn xuống chất lỏng đặc sệt bốc mùi dừa theo tư thế ngồi của cô mà đang từ từ chảy ra. Cô hoảng hốt tốc chăn lên, mặc cho cơ thể đau nhức, nhanh chóng xác định chính xác vị trí của nhà tắm mà xông vào.
Dòng nước ấm áp chảy xuống, an ủi những phần da thịt đau xót của cô.
“Chẳng biết có để lại di chứng gì không, thằng chó không biết thương hoa tiếc ngọc…” Trần Gia Ly bắn liên thanh những câu chửi tục như muốn phát tiết hết sự run sợ lúc này, nhằm che lấp đi tâm trạng đang bất an của cô.
Cô vậy mà đã ngủ với đàn ông, còn với một gã đàn ông không hề quen biết, ngay cả gương mặt cũng còn mơ hồ không nhớ rõ ràng.
“Mình chết chắc rồi. Chết chắc luôn. Mẹ Lam Anh sẽ giết mình.” Trần Gia Ly vừa lau tóc vừa mở cửa phòng tắm đi ra ngoài.
Nhìn qua, đây chắc là phòng tổng thống của khách sạn nào đó, có một phòng khách, nhà tắm và phòng ngủ. Mà quần áo của cô đã được nhặt lên để sẵn ở trên ghế sô pha phòng khách. Hương vị hoan ái vẫn còn lởn vởn trong không khí, chỉ là người đàn ông kia thì không thấy, hẳn là cao chạy xa bay rồi.
Trần Gia Ly mặc vội quần áo vào, cô tìm túi xách nhưng trong đó rỗng tuếch, chẳng có thứ gì.
“Mả mẹ, đã mất thân lại còn mất đồ. Chả nhẽ gã trai kia lấy hết mấy thứ đó coi như là thu phí?”
Làm sao bây giờ?
Cô đi đi lại lại trong phòng, uống không biết bao nhiêu cốc nước, cuối cùng vẫn quyết định đi xuống quầy lễ tân gọi nhờ điện thoại.
“Xin lỗi, cô có thể cho tôi gọi nhờ một cuộc điện thoại được không?” Trần Gia Ly dè dặt hỏi nữ nhân viên ngồi ở quầy lễ tân.
“Được ạ.” Cô ta cúi đầu nở nụ cười tiêu chuẩn rồi đưa máy sang cho cô.
“Cảm ơn!” Trần Gia Ly nhận lấy rồi bấm số, nhưng cô đột nhiên nhớ ra, không biết nên gọi cho ai.
Mẹ Lam Anh chắc chắn không được, còn Minh Châu, người bạn này cô còn phải tính sổ nữa cơ, những người khác lại không đáng tin.
Trần Gia Ly thở dài, đặt điện thoại xuống, gương mặt vì xấu hổ mà đỏ bừng lên.
“Tôi nhờ cô chuyện này.”
“Vâng?”
“Cho tôi nợ lại tiền phòng được không, chiều tôi sẽ ghé qua đưa tiền. Hiện tại tôi không mang theo thứ gì để thanh toán…”
“Dạ? Quý khách đọc số phòng đi ạ?”
Trần Gia Ly đi ra tới bên ngoài rồi cũng vẫn còn ngơ ngác, tiền phòng đã trả, vậy mà lại lấy sạch tư trang của cô. Gã đàn ông này là một tên biến thái hay sao? Cô cứ vậy thất thểu đi về tới nhà.
***
Ở một nơi khác.
“Giám đốc, đêm qua các anh ấy chờ anh mãi mà không thấy anh tới.” Việt mở cửa ra đi vào nói với người đang ngồi sau bàn làm việc cười tủm tỉm.
“Ừ.” Tuấn Phong chà chà ngón trỏ trên môi thờ ơ đáp lại. Mùi vị thật không tệ.
“Anh bận sao?”
“Ừ.”
“Bà già bên nhà chính họ Vũ mới gọi điện bảo anh về đấy ạ.” Việt cẩn thận nói. Mỗi khi nhắc tới những người ở ngôi nhà kia tâm trạng của giám đốc đều rất tệ.
“Được.” Tuấn Phong nhếch môi đáp lại.