• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bab 96 Chương 96: Tín hiệu đáng mừng

Mới sáng sớm tại nhà Yod đã vang lên tiếng hét thất thanh.

“Á… cậu chủ!” Một cô hầu gái dọn phòng vừa hớt hải chạy ra, nét mặt hoảng sợ tái nhợt.

Khi nãy, cô ta thấy cánh cửa mở, nghĩ rằng cậu chủ không có trong phòng nên vào dọn dẹp, nào ngờ vừa bước đã lại thấy Quốc Dũng đang sùi bọt mép, mắt trợn ngược co giật dữ dội trên giường.

Người làm trong nhà cũng hối hả chạy tới, sau đó nhanh chóng đưa anh ta đến bệnh viện.

“Sao rồi?” Hoàng Minh đứng giữa phòng khách lạnh lùng hỏi.

“Cậu chủ, cậu chủ chơi thuốc quá liều nên bị sốc ạ.” Bác quản gia cúi người run rẩy báo cáo.

Loại ma t.ú.y tổng hợp này một khi quá liều sẽ lành ít dữ nhiều.

Hoàng Minh nghe vậy lập tức bấm điện thoại. Người ở đầu dây bên kia ấp úng gì đó liền bị ông ta quát: “Nói!”

Giọng đàn ông lo lắng vọng ra: “Hiện tại đã qua cơn nguy kịch, nhưng loại mà cậu chủ dùng là… là… mẫu tổng hợp mới nhất có hàm lượng độc tính cao, mạng thì còn nhưng trí não e là sẽ không được như trước.”

Hoàng Minh tắt điện thoại ngồi phịch xuống ghế. Cả người ông ta u ám đáng sợ khiến mọi người đều run rẩy.

“Không thể nào, Dũng chưa bao giờ ăn chơi sa đọa, nó sẽ không dùng cái đó, chắc chắn có người hại.” Xuân Lan gào lên phản đối.

“Đây là nhà Yod, nó là cậu chủ, ai dám ép buộc nó?” Bà Yod chậm rãi nói.

Xuân Lan ngước ánh mắt căm hờn nhìn bà ta rồi bật cười: “Là chị, chị đã hại nó.”

“Tra xét kỹ chưa?” Hoàng Minh quay sang hỏi vệ sĩ của mình.

Vệ sĩ đưa lên một khay inox, trên đó có vỏ ống đựng dung dịch mà đêm qua Xuân Lan đã đưa.

“Ông chủ, trên đây chỉ có dấu vân tay của bà hai và cậu chủ.”

Xuân Lan nhào lên cầm lấy xem xét, sau đó như một người điên đấm thùm thụp vào ngực anh ta: “Tên khốn, mày nói sao, đây không phải, trong này không đựng thức đó.”

Rõ ràng thứ bà ta đưa cho Quốc Dũng là dung dịch gây tê liệt thần kinh. Nó sẽ khiến cho anh ta rơi vào trạng thái hôn mê sâu, và tội lỗi này sẽ bị đổ lên cho bà Yod sau đó thuận lợi đưa con trai trốn khỏi đây. Nhưng tại sao giờ lại thành ra như thế này?

“Ông phải nghe tôi, nhất định có kẻ đã hãm hại tôi!” Xuân Lan lại nhào sang Hoàng Minh khẩn thiết cầu cứu.

“Làm gì đấy? Buông ra!” Hoàng Minh cau mày quát, đẩy bà ta ngã sang bên cạnh.

Đứa con trai duy nhất của ông ta vậy là đã bị huỷ hoại trong tay người đàn bà này. Cho dù bà ta không làm, nhưng vì bà ta mà nó bị ảnh hưởng. Càng nhìn Xuân Lan gào khóc, lòng ông ta càng thêm khó chịu. Cảm tình và sự áy náy lúc trước đã hoàn toàn biến mất.

“Ông...” Xuân Lan oán hận liếc nhìn vẻ mặt thản nhiên của bà Yod. Bà ta liền giật mình nhớ lại sau đó hoài nghi tại sao chuyện bà ta nói với Quốc Dũng lại bị bại lộ. Và người đàn bà đó đã làm cách gì mà có thể tráo đổi được thứ đựng bên trong. Bà ta hiểu con trai mình, Quốc Dũng là người rất yêu mạng sống, anh ta sẽ không ngu tới mức hớ hênh cho kẻ khác nhân cơ hội lẻn vào. Trừ khi bị ép buộc, nhưng là trong tình huống ra sao chứ?

“Trên người Quốc Dũng có dấu vết nào không?” Xuân Lan tỏ ra gấp gáp hỏi vệ sĩ.

“Cậu chủ lên cơn co giật cào cấu chính mình đương nhiên là có nhiều dấu vết rồi.” Ngữ điệu của anh ta hàm chứa sự mỉa mai.

Lúc này trong lòng Xuân Lan đang luống cuống, chẳng có thời gian để đôi co với thái độ của anh ta. Bà ta như con kiến trên chảo rang lại cung kính nói với Hoàng Minh: “Ông… ông biết mà, tôi không thể hại nó. Chuyện này cần tra xét kỹ càng. Trước mắt xin ông hãy cứu lấy con trai của chúng ta, được không?”

Hoàng Minh thở dài, nhẹ nhàng phất tay: “Im hết đi.”

Vẻ mặt Xuân Lan tái mét, dáng vẻ khúm núm nói: “Tôi sao cũng được, chỉ cần ông cứu thằng Dũng!”

Sau khi Hoàng Minh dùng ánh mắt thương hại nhìn Xuân Lan, ông ta dừng lại vài giây rồi đứng dậy đi ra ngoài. Xuân Lan lút cút theo sau.

Bà Yod thấy cả hai đi cùng nhau, đoán chắc bọn họ đến bệnh viện. Rốt cuộc, tình đầu vẫn là thứ tình cảm vấn vương khó quên nhất. Bà ta chua xót mỉm cười, ánh mắt mang theo oán hận dõi theo bóng lưng của bọn họ cho đến khi khuất tầm nhìn.

“Cứu nó? Hừ! Tôi muốn xem xem các người cứu kiểu gì.”

***

Trong phòng bệnh vô trùng, bao quanh Quốc Dũng là nhiều loại thiết bị khác nhau đang hoạt động.

Lúc này, nhịp tim, huyết áp và lượng oxy trong máu của anh ta đều đang ở mức độ nguy hiểm, đèn báo động màu đỏ liên tục chớp nháy.

Những bác sĩ và y tá đang túc trực ở bên trong nhìn thấy Hoàng Minh tiến vào đều kính cẩn cúi đầu chào và tránh ra nhường đường.

Xuân Lan đã run tới mức đứng chẳng vững phải chống tay vào vách tường.

“Tình trạng của nó thế nào?” Hoàng Minh nghiêm giọng hỏi.

“Đã qua nguy kịch, nhưng chưa nói trước điều gì.” Bác sĩ phụ trách chính lên tiếng trả lời.

Hoàng Minh cau mày gật đầu.

“Cứu nó, hãy cứu nó…” Xuân Lan yếu ớt van xin.

Bác sĩ nghi ngờ liếc nhìn bà ta, rồi nói với Hoàng Minh: “Chúng tôi sẽ cố hết sức.”

Hoàng Minh cũng không nhìn ông ta, chỉ qua loa gật đầu.

Nhìn thái độ dửng dưng của ông ta như vậy, nội tâm của Xuân Lan càng thêm bất mãn. Rõ ràng nó là đứa con trai duy nhất, vậy mà cũng không được coi trọng bằng một đứa con gái. Đã không được quyền hạn gì, bây giờ còn chẳng được một tiếng giao trách nhiệm o ép cho đám bác sĩ phải nỗ lực hết mình.

Xuân Lan đang há mồm muốn chen vào ra lệnh cho bọn họ. Nhưng ánh mắt lạnh lẽo của Hoàng Minh đúng lúc liếc tới, bà ta im bặt giống như bị chết lặng.

Đó chính là không coi trọng, là không có lấy một chút tình cảm nào dành cho mẹ con bà ta nữa.

Bà ta suy sụp ngồi xuống. Mắt mở lớn ngất lịm.

***

“Sắp xếp đi, kích thích cho nó điên luôn cũng được, đồng quy vu tận… làm kín kẽ một chút!” Bà Yod ra lệnh cho quản gia.

Cuối cùng sau bao năm chịu đựng sống trong cái bóng của một người đàn bà khác. Bà ta cũng sắp được tự do rồi.

Người đàn bà đoan trang ưu nhã vừa khóc vừa cười, nỗi uất hận tích tụ trong lòng cứ thế trào ra khiến Minh Châu vừa bước tới bên cửa liền sợ hãi rụt về.

Cả cái nhà này ai ai cũng đáng sợ. Cô ta cứ ngỡ rằng mình được cơ hội sống trong thân phận của Gia Ly sẽ được sung sướng nhường nào.

Cô ta đã nhầm rồi.

Cô ta muốn rời khỏi nhà Yod.

Quá khủng khiếp.

Cô ta cần phải tìm Gia Ly, trả lại chỗ này, cần nhanh chóng trốn thoát…

Minh Châu khẩn trương lấy ra điện thoại bấm số gọi đi.

Ở ngôi nhà gần đó, Tuấn Phong nhìn máy bắt tín hiệu nhếch miệng cười. Anh vẫy tay ra hiệu cho người của mình chuẩn bị, sau đó lập tức xuất phát. Lòng anh hân hoan ngập tràn hy vọng. Lần này đúng là sắp tìm được vợ thật rồi.
Bab 97 Chương 97: Gặp lại

Đấu trường Địa Ngục của thành phố cảng hôm nay náo nhiệt hơn hẳn. Kể từ khi Artis biến mất, người thứ hai có thể phá vỡ kỷ lục của cô ấy trên sàn đấu chính là cô gái xinh đẹp đang đứng dựa lưng vào góc cột phía kia. Gần nửa năm nay, toàn bộ các hội viên thường xuyên lui tới đây đều biết mặt cô, cũng đã thử solo qua và tâm phục khẩu phục, có thua cũng không cay cú.

Chứ đâu như gã đàn ông nọ…

Năm lần bảy lượt thua lại vẫn chứ ham chiến.

Và ngày hôm nay là định kỳ trận đấu hàng tháng của bọn họ.

“Anie, lần này tao sẽ hạ gục mày.” Gã đàn ông có nốt sẹo như con rết chạy ngang má đấm hai tay vào nhau vênh mặt cảnh cáo.

Gia Ly mỉm cười tỏ vẻ hào phóng đáp: “Mày muốn mấy chiêu? Tao cho mày mặt mũi.”

“Con ranh!” Đức gồng mình lên tức giận. Gã ta thật sự không hiểu nổi tự nhiên ở đâu lại nhảy ra đứa con gái ngông cuồng và máu chiến đến như vậy, khiến cho gã ta mất hết mặt mũi của một đại ca đất cảng, một tay đấm thép của đấu trường Địa Ngục mà gã ta đã canh giữ bấy lâu nay.

Nếu như trận này vẫn thua, gã thề sẽ phá vỡ lời hứa, anh hùng hảo hán cái cóc khô gì, nhất định sẽ bắt con oắt này về hành hạ một trận cho hết nỗi nhục từ mấy tháng nay mới được. Ánh mắt gã hằm hè nhìn lại, miệng nhếch lên không thèm che giấu ý đồ.

Gia Ly cũng thản nhiên đối mắt rồi bước tới giữa sàn đấu.

Cô mặc bộ quần áo bó co giãn chất lượng tốt màu đen kết hợp cùng mái tóc ngắn củn càng khiến gương mặt xinh đẹp có thêm nét yêu dị. Đức tuy bất mãn nhưng cũng không phủ nhận rằng gã mê mẩn Anie như bao người dưới kia, chỉ tiếc là bông hoa hồng này quá nhiều gai, muốn hái cũng khó.

“Anie! Anie! Anie!” Khán giả phấn khích reo hò khi thấy trọng tài bước ra.

Nhân vật chính trong lời reo hò lập tức giơ tay lên, khẽ lắc, khiêu khích liếc về phía Đức. Gã lẩm bẩm mắng chửi câu gì đó rồi tập trung nhìn lại Gia Ly. Trọng tài giơ hai tay về phía trước hiệu lệnh cho người thi đấu sẵn sàng. Tiếng còi vang lên Đức lập tức vung cú đấm thép của mình về phía cô gái bé nhỏ.

Ai mới xem lần đầu hẳn sẽ thót tim, lo lắng lắm. Nhưng với những người đã từng chứng kiến qua, thì chỉ nhếch miệng cười xòa và nhận xét: [Vẫn cái chiêu ra đòn cũ rích.]

Mà đúng vậy thật, Đức chính là một gã đàn ông tự cao, tự đại, quá tự tin nữa, thế nên biết bao lần thua dưới tay Gia Ly nhưng vẫn cứ huênh hoang tự đắc dùng lại món đòn này.

Cũng như những lần trước, cú đấm của Đức rơi vào khoảng không, Gia Ly lách người tránh sang một bên. Đức nhếch miệng cười rồi nhanh chóng móc ngược tay đấm vào mạn sườn đối thủ. Cặp mắt của gã tựa như con linh cẩu khát má.u.

Tưởng là sẽ chộp được con mồi.

Nào ngờ Gia Ly đã đoán trước được, cô cúi người bước một bước dài lùi ra sau.

Đức lại hụt đòn, gã liền sa sầm mặt mũi. Gã cho rằng lần này nếu vẫn dùng chiêu cũ, Gia Ly cũng sẽ né đòn như cũ, như vậy thì tới chiêu thứ hai sẽ bị gã bất ngờ hạ gục.

Thói đời có ai như gã? Bản thân đã ngu còn cho rằng người khác cũng ngu giống mình?

Gia Ly bật cười: “Có sáng tạo đấy!”

Đức chẳng nói chẳng rằng, hừ mũi xông lên vung nắm đấm móc vào bụng cô. Gia Ly đứng nhìn, cũng không có ý định tránh né. Bàn tay bé nhỏ nhưng cứng rắn chợt hạ xuống một đòn chuẩn xác chặt đúng vào khớp khuỷu tay của Đức khi gã ta ra đòn.

Cảm giác đau đớn truyền đến đại não ngay tức thì, gã ôm cánh tay tê dại trợn mắt khó tin nhìn vào Gia Ly. Muốn mắng chửi một câu thì đã bị cô tung chân đạp thẳng vào mặt.

Đức ngã lăn ra sàn đấu, choáng váng không sao dậy nổi.

Đánh nhanh thắng nhanh chính là phong cách thi đấu của Gia Ly.

“Ba chiêu, tao đã cho mày đủ mặt mũi rồi đấy nhé!” Nói rồi cô cúi đầu chào trọng tài và khán giả sau đó rời khỏi sàn đấu.

Gia Ly không đi ngay, cô còn trở lại phòng riêng vip của mình tại câu lạc bộ để thay đồ, chuyện cô tới đây chơi là hoàn toàn giấu mẹ của mình. Nếu như bà ấy mà biết được cô sẽ bị cấm túc cả tháng cho mà xem, sẽ khổ sở biết bao chứ.

Gia Ly vừa từ nhà tắm bước ra, còn đang dùng khăn lông lau khô mái tóc thì tiếng gõ cửa vang lên. Cô chưa kịp lên tiếng hỏi người tới là ai thì cánh cửa đã bị người ta mở ra.

Có tầm chục gã đàn ông tay cầm ống tuýp, mặt mũi dữ tợn, cười xấu xa, hầm hè tiến vào, sắc mặt Gia Ly liền thay đổi. Tranh thủ lúc bọn họ không phòng bị, vèo một cái cô đã lẻn người chạy vọt ra bên ngoài. Mấy gã đàn ông sau vài giây bất ngờ cũng lập tức đuổi theo.

Tòa nhà của đấu trường Địa Ngục cao mười sáu tầng, phòng vip thay đồ của Gia Ly ở tầng mười. Đấu trường ở tầng hai, Gia Ly chạy dọc hành lang ra tới sảnh muốn vào thang máy để xuống dưới, có điều tiếng bước chân phía sau đang ngày một đến gần.

Nếu như đấu solo cô còn tự tin vài phần, đằng này đám người kia tay còn cầm vũ khí, lại đông, không chạy thì chỉ có chít.

Gã đàn ông kia đã phá bỏ giao kèo, ngay tại đây mà dám ngang nhiên gây chuyện.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để phân bua chuyện này, cô cần phải bảo đảm an toàn cho chính mình trước đã.

Dù sao thân là phái yếu Gia Ly cũng có chút bất an, cứ cắm đầu chạy chẳng còn phân rõ phương hướng. Đột nhiên hai chữ “WC” lọt vào tầm mắt, không cần suy nghĩ Gia Ly lập tức đẩy cửa, chạy vọt vào.

Trong nhà vệ sinh bỗng vang lên một tiếng chửi thề: “Mẹ kiếp!”

Gia Ly trợn mắt nhìn người đàn ông đang giải quyết đại sự, người đó cũng quay sang nhìn cô, ánh mắt có chút hoảng hốt tựa như muốn tắt dòng ngay tức khắc.

Thật không nghĩ lại gặp nhau trong tình huống oái oăm có một không hai như vậy.

Ba tháng nay, Tuấn Phong đã đào gần như cả cái thành phố cảng lên mà vẫn không có chút tin tức nào của Hải La và Gia Ly, hôm nay anh đi cùng Bá Tùng ngang qua đây nhận tin nào ngờ lại rơi vào hoàn cảnh này.

Trong trí nhớ của Gia Ly, đây cũng là lần đầu tiên cô gặp phải, và đương nhiên cũng bị đơ ra, ngây ngốc hai giây, ngay sau đó cũng hiểu được bản thân đã vào nhầm nhà vệ sinh, hai má nhất thời đỏ lên lúng túng cúi đầu đưa hai tay lên che mắt: “Xin… xin lỗi nhé! Tôi đi nhầm! Anh tiếp tục đi.”

Cô xoay người, muốn chạy ra ngoài. Nhưng đúng lúc này ngoài cửa bỗng truyền đến giọng của đám đàn ông: “Con đấy chắc chưa đi xa, chia nhau ra tìm đi.”

“Rõ ràng nó chạy về phía này, loáng một cái đã không thấy?”

“Mẹ nó, chắc là trốn trong nhà vệ sinh. Đi vào tìm!”

Sắc mặt Gia Ly lạnh xuống. Cô xoay người nhìn về phía sau, lúc này người đàn ông đã kéo khóa quần đang thản nhiên rửa tay. Dáng người anh cao lớn gương mặt anh tuấn đúng là loại cực phẩm. Cô nháy mắt tính toán một chút rồi nhỏ giọng đề nghị: “Xin lỗi, tôi hỏi anh cái này. Tôi gặp chút rắc rối, tôi có thể trốn ở chỗ này một chút hay không?”

Tuy rằng vô cùng xấu hổ nhưng vì chẳng còn cách nào khác, đành bán mặt mũi đi vậy.

Sắc mặt Tuấn Phong không chút biểu cảm, ánh mặt lạnh lùng nhìn lại Gia Ly từ trên xuống dưới. Lòng anh quặn thắt lại, trái tim đang cực kỳ đau đớn. Cô thực sự đã quên anh rồi!

Lòng anh chợt run rẩy, hai tay nắm chặt mép bệ chậu rửa, khóe môi cứng ngắc đang muốn lên tiếng thì khóa vặn cửa nhà vệ sinh khẽ xoay. Trong chớp mắt, người đàn ông đã ôm lấy Gia Ly bước vào một ô phòng trống.
Bab 98 Chương 98: Vào nhà thôi!

Gia Ly bị mất thăng bằng, cảm thấy đầu hơi choáng váng, cô vô thức duỗi tay ôm lấy cổ người đàn ông. Cả người Gia Ly đang bị anh ôm giống như một đứa trẻ, đôi chân thon dài quặp chặt vào eo anh, mắt đối mắt.

Da đầu cô chợt căng thẳng, vô thức nhắm mắt lại, chóp mũi liền ngập tràn hơi thở của nhau.

Sau giây phút ngỡ ngàng, Gia Ly đỏ bừng mặt giãy giụa muốn tụt xuống nhưng eo cô lại đang bị cánh tay rắn chắc giữ lại thật chặt, mà tiếng bước chân bên ngoài lại cùng lúc cũng dồn dập vang lên.

“Chắc chắn nó chỉ ở đâu đây thôi, tìm đi.”

Gia nhắm tịt mắt, một cảm giác quen thuộc ập đến nhanh chóng lan ra toàn bộ tế bào khiến cơ thể cô bớt đi phần nào cứng ngắc. Bỗng nhiên người đàn ông thả cô xuống, trước ánh mắt ngạc nhiên của Gia Ly, anh cởi áo vest khoác lên vai cho cô. Chiếc áo trùng qua mông che đi phần nào bộ quần áo có chút ấn tượng của cô sau đó lại như cũ bế lên.

Lần này, gương mặt cô bị ép áp sát vào trong lòng ngực của người đàn ông. Bên tai cô lúc này chỉ có tiếng trái tim anh đang vững vàng đập từng nhịp.

“Đừng nói gì.”

“Cạch!” Tiếng chốt cửa vang lên, Tuấn Phong ôm theo Gia Ly đường hoàng bước ra ngoài trước ánh mắt kinh ngạc của cả đám đàn ông tay lăm lăm vũ khí.

“Cút!” Tuấn Phong lạnh giọng quát. Ánh mắt anh sắc như lưỡi dao liếc về phía đối phương.

Đám đàn ông kinh ngạc nhìn theo, rồi gã cầm đầu cũng lấy lại phản ứng quát lên: “Phong tổng, cho dù anh có quen biết với ông chủ của đấu trường Địa Ngục này, nhưng ông ta cũng còn phải nể mặt đại ca của tôi vài phần đấy. Cô gái này, hôm nay chúng tôi nhất định phải dẫn đi.”

Tuấn Phong nhìn gã ta bật cười, chẳng thèm đáp lại trực tiếp ôm theo Gia Ly liên tiếp tung đòn. Tới lúc này thì cô cũng không thể giả ngu được nữa, cơ thể mềm mại linh hoạt đu bám trên người Tuấn Phong cũng ra đòn đánh trả.

Hai người tựa như một loài sinh vật cộng sinh, lần lượt hạ gục từng kẻ địch. Tiếng rên la thi nhau vang lên trong nhà vệ sinh đánh động tới người khác. Rất nhanh bảo vệ đã bị gọi tới, đồng thời những kẻ có liên quan cũng đã có mặt.

“Ông chủ…” Người đàn ông trung tuổi dáng người cao lớn, tư chất ngoan lệ lại đang cúi đầu xin lỗi Bá Tùng. Ông ta chính là người quản lý Địa Ngục.

“Trật tự của thành phố cảng cũng nên thiết lập lại.” Anh ấy nhìn ông ta, bỏ lại một câu rồi khó hiểu nhìn sang hai người bên cạnh nói: “Coi như tôi thay mặt Địa Ngục mời cô một chầu để tạ lỗi, cô thấy sao?”

“Không cần, tôi không uống được rượu bia, anh có thể miễn vé vào cửa lần sau cho tôi là được rồi.” Gia Ly xua tay chối từ.

“Được!” Bá Tùng thâm ý cười nhìn sang gương mặt xám xịt của bạn mình: “Khuya rồi, để bạn tôi đưa cô về nhé!”

Gia Ly nhìn sang người đàn ông ít lời bên cạnh, nghĩ một lát rồi gật đầu. Cả quá trình đưa cô xuống hầm lấy xe cho đến khi hỏi xong địa chỉ nhà, anh không hề nói thêm một câu nào khác, bầu không khí trong xe đột nhiên trở nên ngượng ngùng. Gia Ly dựa vào cửa xe nhắm mắt liền an tâm ngủ.

“Rốt cuộc em đã xảy ra chuyện gì vậy?” Anh lẩm bẩm nói, bàn tay đưa sang lưu luyến vuốt ve gò má của cô. Xúc cảm truyền từ ngón tay chạy thẳng vào tim khiến lồng ngực anh thổn thức.

Trong mơ màng, Gia Ly nghe thấy đối phương gọi tên cô, ý thức được người này dường như có quen biết cô. Cô hơi nghi ngờ liền hé mắt ra hỏi: “Anh quen biết tôi?”

“Kít…” Tiếng bánh xe ma sát xuống mặt đường phát ra tiếng kêu chát chúa. Gia Ly bị lực giằng của dây an toàn lắc mạnh, đầu váng mắt hoa oán trách nhìn sang. Cô liền bắt gặp ánh mắt của Tuấn Phong đang vô cùng bình tĩnh, mặt mày lạnh nhạt dường như không nhìn ra được cảm xúc của anh. Tuy nhiên, đôi bàn tay đang siết chặt vô lăng lại trở thành kẻ phản bội tố cáo tất cả.

Gia Ly sửng sốt nhìn, rồi chờ đợi. Nhưng mãi một lúc lâu sau mới thấy khóe môi anh cong lên cười giễu cợt đáp: “Không quen biết!”

Chiếc xe tiếp tục chạy trên đường khuya yên tĩnh. Sau khi nghe người đàn ông trả lời, tự nhiên Gia Ly lại cảm thấy trong lòng có chút mất mát, buồn bã dựa người vào ghế im lặng nhìn cảnh vật đang lướt qua phía ngoài.

Đầu óc cô trống rỗng không có chút thông tin nào về những tháng ngày đã qua. Tất cả đều chỉ được nghe mẹ kể lại. Có chuyện quen thuộc, có chuyện không. Nhưng cảm giác quen thuộc nhất phải nói tới chính là khi ở bên cạnh người này.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi cô vang lên. Cô nhíu mày, duỗi tay lục tìm trong túi quần, cuối cùng lấy được di động ra, ấn nghe máy: “A lô?”

“Con đang ở đâu còn chưa về?” Giọng nói nghiêm khắc của Hải La vọng ra.

“Con gặp một người bạn, đi xem phim nên về hơi trễ ạ.” Gia Ly bịa bừa một lý do.

“Ừ, nhanh về đi.” Hải La nói thêm một câu rồi cũng ngắt cuộc gọi. “Dẫn theo cả người đi cùng con về nhà mẹ gặp.”

Cô mở to mắt, ánh mắt mê man có chút khó hiểu: “Hả? Sao mẹ… mẹ biết?”

Nhưng trả lời cô chỉ còn lại tiếng “tút tút” khô khan.

Đột nhiên giọng nói lạnh lẽo âm trầm từ bên cạnh vang lên: “May cho bà ấy đấy!”

Gia Ly quay sang chất vấn: “Anh vừa nói cái gì?”

“Mẹ của em, bà ấy rất thức thời.”

Gia Ly cười nhạo: “Đồ nói dối, chúng ta có quen biết phải không?”

“Anh đẹp trai như thế, lại quen biết chủ nhân của Địa Ngục hẳn cũng không phải là người tầm thường, anh nói xem, trước kia anh đã theo đuổi tôi phải không?” Gia Ly híp mắt hỏi.

“Là em theo đuổi anh trước, là em đã xông vào cuộc sống của anh, buộc anh phải thay đổi, rồi… biến mất!” Tuấn Phong vẫn lái xe, bình thản nói ra lời cay đắng như là đang kể về một người khác.

Nghe vậy, trái tim Gia Ly cũng nhói lên đau đớn: “Chúng ta đã từng là gì của nhau?”

“Vợ chồng!”

Hai tiếng thiêng liêng vang lên, sắc mặt Gia Ly ngây như phỗng, một vài giây sau cô tháo dây an toàn ra, trườn người sang ôm lấy mặt người đàn ông chụt một cái hôn lên má anh.

Lần đầu tiên Tuấn Phong phát hiện ra, vợ của anh còn có bộ mặt vô liêm sỉ đến như vậy, đúng là khiến anh chưa bao giờ hết bất ngờ về cô.

Gia Ly không chút nghi ngờ lập tức nói: “Tuyệt thật! Tôi biết ngay mà, anh xem!”

Cô giơ bàn tay đeo nhẫn lên trước mặt Tuấn Phong.

“Tôi luôn mơ hồ nghĩ rằng mình có một người chồng, nhưng mẹ tôi lại chẳng nói gì.” Gia Ly bĩu môi cười châm chọc.

Tuấn Phong dừng xe lại trước địa chỉ mà cô cho, anh hít sâu một hơi, giọng điệu dần dần không còn giữ được sự kiên nhẫn: “Em đã quên anh.”

Gia Ly ôm lấy đầu mình, sắc mặt tái mét: “Xin lỗi!”

“Anh đã tìm em rất lâu, cũng đã từng tuyệt vọng. Em là tia sáng dẫn đường cho trái tim cô đơn của anh về đúng đích, nhưng nửa đường em lại bỏ rơi nó. Lúc ấy, anh đã nghĩ có lẽ ông trời đang muốn thử thách chúng ta. Chỉ là, anh rất sợ hãi…” Bờ vai người đàn ông rung lên, hai dòng nước nóng hổi tràn ra khóe mắt chảy xuống gò má anh. Từng giọt rơi xuống làm Gia Ly có chút kinh sợ không thốt lên lời.

Trong trí nhớ còn sót lại, Gia Ly chưa từng thấy một người đàn ông mạnh mẽ như thế này khóc bao giờ. Vậy mà ngay lúc này, anh lại đang vì cô mà khóc?

Bỗng nhiên anh lại thay đổi tâm trạng, trở nên nóng giận đến run rẩy người: “Hải La đã giấu em đi. Những ngày qua đã xảy ra chuyện gì? Trí nhớ của em anh sẽ giúp em nhớ lại, buộc phải nhớ lại.”

Đôi mắt anh đỏ ngầu, sau một lát, bỗng nhiên nhỏ giọng nở nụ cười, cười đến vô cùng châm chọc: “Có lẽ, em… Nhưng thôi, anh sẽ khiến cho em yêu lại anh, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không em!”

Trong xe rơi vào sự yên tĩnh đến đáng sợ.

Cô hơi sửng sốt, trong mắt lúc này chính là hình ảnh về một người đàn ông thâm tình và đau khổ, dáng vẻ khổ sở dằn vặt lương tâm. Cô vươn tay ra lau nước mắt trên mặt anh, trong lòng liền suy tính, một ý tưởng hoang đường hiện lên trong đầu cô: “Được!”

Tuấn Phong nhìn cô, ánh mắt nghi ngờ dừng ở trên đôi mắt đẹp hơi đỏ.

Gia Ly vội giải thích: “Không phải vì em áy náy với anh, em vì bản thân mình, người đàn ông cực phẩm như anh sao có thể bỏ lỡ.”

Người đẹp nhất so với những người cô từng gặp. Người đàn ông trước mắt quá lóa mắt, khí chất mạnh mẽ, tác phong lịch lãm, tôn quý không ai bì nổi. Mê trai, chính là mê trai đấy.

Khóe môi Tuấn Phong nhếch lên: “Em biết những người yêu nhau thường hay làm gì không?”

“Làm gì?”

“Thân mật tiếp xúc.”

Câu nói của anh khiến trái tim cô run lên theo phản xạ liền nhìn lên. Dưới ánh đèn xe màu vàng nhạt, gương mặt anh hiện ra lung linh như một vị thần tiên cấm dục.

Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh, nuốt một ngụm nước miếng, đột nhiên hỏi: “Tiếp xúc loại nào?”

Tuấn Phong tỏ ra thần bí cười: “Vào nhà thôi!”

Sống lưng Gia Ly cứng đờ khi nhớ tới lời dặn của mẹ khi nãy.
Bab 99 Chương 99: Tâm lý có vấn đề

“Bịch!” Tiếng cửa xe khép lại kéo Gia Ly trở về với thực tại. Cô mơ màng nhìn theo người đàn ông vừa mới ngồi bên cạnh đã xuống xe còn tự nhiên đẩy cánh cổng sắt ra sải bước vào trong nhà.

Cô ngây ra lầm bẩm: “Tưởng đùa một chút, hóa ra nhặt được một ông chồng, chuyện thật như phim!”

Cô ghé đầu nhìn qua kính xe, đèn phòng khách đang sáng, chắc là mẹ của cô đang chờ hai người vào nhà. Gia Ly có một linh cảm rất mãnh liệt rằng lát nữa thôi, cô sẽ được nghe một câu chuyện rất đáng ngạc nhiên về chính mình cho mà xem.

Cô cắn môi mở cửa xe bước xuống, hấp tấp chạy sau người đàn ông với tâm trạng vừa háo hức lại có chút lo lắng.

Ngôi nhà của mẹ con Gia Ly đang ở nằm tại một con phố nhỏ thuộc khu đô thị mới của thành phố cảng. Nó không lớn, có kiến trúc theo quy hoạch chung của khu phố, với ba tầng lầu và một mảnh sân nhỏ trồng cây phía trước. Hai người vừa vào tới phòng khách đã thấy Hải La đang ngồi xem ti vi.

“Ngồi đi!” Hải La nghiêm mặt nói rồi giơ điều khiển bấm tắt ti vi.

Tuấn Phong đường hoàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện, im lặng nhìn bà ấy. Gia Ly ngồi cùng ghế với anh nhưng cách một khoảng.

Hải La thấy hai người trước mặt đều không muốn nói trước vì vậy bà ấy mới bắt đầu: “Con vẫn luôn biết về chuyện con gặp tai nạn và mất trí nhớ, đương nhiên mẹ biết con không hỏi được thông tin từ mẹ thì cũng tự tìm hiểu. Người này chính là chồng con.”

“Vâng.” Gia Ly thản nhiên gật đầu.

Phản ứng của cô khiến Hải La cau mày, con gái của bà ấy lại dễ dàng chấp nhận sự thật như vậy? Không trách móc hay thắc mắc gì sao?

“Con… Thôi được rồi, mẹ thua hai đứa!” Hải La chờ thêm giây lát rồi thở dài đầu hàng: “Mẹ già rồi, đã qua cái tuổi có dư dả thời gian để chơi trò đuổi bắt.”

“Tối hôm đó em nhận được lệnh của bà Yod lập tức đưa Gia Ly về Thái vì Hoàng Minh đã hạ sát lệnh với con bé. Nhưng mẹ biết, nếu như Gia Ly bị đưa về đó còn nguy hiểm hơn gấp nhiều lần, số phận lại cũng như mẹ, chính là quân cờ trong tay đám người nhà Yod. Vì vậy mẹ đã cho người bắt luôn Minh Châu, vừa cho cô ta một thân phận mà cô ta luôn khao khát, lại giúp cô ta thoát khỏi sự trừng phạt của con nên cô ta lập tức đồng ý tham gia phẫu thuật thẩm mỹ. Quá trình đấy hết nửa năm. Cũng chính là lý do mẹ viện cớ cho vụ tai nạn của Gia Ly lúc trước, trì hoãn với bà Yod, thuận lợi thế Minh Châu vào. Chỉ là, con bé Gia Ly đúng là đã bị mất trí nhớ, mẹ mang theo nó trốn ở đây, cũng không dám liên lạc với ai ngoài Lam Anh và Minh Châu. Tuy nhiên đều dùng phương thức riêng. Vừa rồi khi Minh Châu nôn nóng gọi tới, mẹ đã đoán được con sẽ phát hiện ra nên vẫn luôn chờ.”

“Tôi muốn đưa cô ấy đi.” Tuấn Phong lạnh nhạt nói.

“Ừ, cũng không cần phải trốn tránh nữa, bọn họ đã phát hiện ra hành tung của mẹ rồi. Chúng ta cần chuẩn bị một chút.”

“Mẹ kể một chút về bọn họ được không?” Gia Ly cau mày hỏi, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

“Hoàng Minh là ông trùm hắc đạo tại thành phố A nước Thái. Trước kia khi còn là một kẻ vô danh tiểu tốt, ông ta yêu một cô gái tên là Niran. Sau này về ham hư vinh, Hoàng Minh bỏ Niran lấy bà Yod. Niran không cam lòng, đúng lúc này bà ta lại phát hiện ra mình chính là con riêng của ông cố Yod. Thế là Nira trở về nhà Yod chống đối bà Yod. Ngủ với Hoàng Minh có thai trước lúc chạy trốn khỏi sự truy đuổi của bà Yod, Nira còn hạ độc bà ta khiến tử cung bị tàn phá nặng nề mất đi khả năng sinh nở. Niran chạy sang nước V đổi tên là Xuân Lan chỉnh sửa gương mặt, tu hú đẻ nhờ chiếm tổ hại mẹ Tuấn Phong bị mất khi sinh con. Sau mấy năm bà ta lại bí mật cho người hạ dược Hoàng Minh để ông ta lên giường với mẹ nhằm hạ nhục bà Yod. Nhưng trái với sự hả hê của Xuân Lan, bà Yod đã không cho Hoàng Minh biết sự việc này, giấu chuyện mẹ có thai và đưa con sang gửi cho nhà họ Trần nuôi. Bây giờ, Quốc Dũng đã bị bà ta hại tê liệt thần kinh, lại muốn đẩy con ra một mất một còn với Hoàng Minh. Thế nên Minh Châu đang rất sợ hãi. Ngay cả con hiện tại, cũng đang rất nguy hiểm.

Bởi vì bà Yod đã chuyển toàn bộ quyền thừa kế sang cho con, điều này khiến Hoàng Minh rất cay cú.”

“Rất tiếc, con không biết về những chuyện này, lại cũng may vì giờ con mới biết, chứ không đầu con nổ mất. Chuyện gì mà giăng bẫy khắp nơi vậy?” Gia Ly cười trào phúng.

“Hiện tại Xuân Lan đang rất điên cuồng. Bà ta cũng muốn tóm được con để giải quyết quyền thừa kế nhà Yod.”

“Vâng.” Thực ra Gia Ly cũng chẳng hiểu gì nhưng cứ mù mờ gật đầu. “Lấy chồng rồi cũng ổn.”

Ngay cả khi sau đó Tuấn Phong và Hải La nói về chuyện gì cô còn chẳng chú ý nghe đã ngả người nằm xuống bên cạnh ngủ mất.

“Từ sau khi bị tai nạn, tâm lý con bé không ổn, vừa vui giận thất thường lại bất cần, mẹ luôn bố trí vệ sĩ đi theo nó chỉ sợ nó gây chuyện.” Hải La đỏ mắt nói.

“Việc mẹ không cho con biết thời gian qua, cũng vì Hoàng Minh Và Xuân Lan, ngay cả Yod cũng đều săm soi con, mẹ sợ lộ.”

“Tôi sẽ kiểm tra.” Tuấn Phong ngắt lời bà ấy, rồi bế người trở về phòng đặt cô lên giường. Trước mắt anh là người phụ nữ đã bao lâu anh luôn tìm kiếm, thật không ngờ cô lại ở gần đến vậy mà lại tìm chẳng ra. Anh nghiêng người nằm xuống cạnh cô, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên da đầu, luồn giữa những sợi tóc ngắn thấy rõ vết sẹo dài gớm ghiếc. Ánh mắt đang dịu dàng cũng hằn lên sự giận dữ.

Lát sau người đàn ông lại nhoẻn miệng cười, âu yếm ngắm nhìn vợ của mình.

Gia Ly quả là đẹp, mà cô không chỉ đẹp, còn đẹp đến gợi cảm, đẹp đến rung động lòng người. Nỗi nhớ mong bao lâu tích tụ trong lòng anh giờ đây đang tựa như con sóng dữ sôi sục cuộn trào.

“Ly, dậy thay quần áo rồi hãy ngủ.” Tuấn phong khẽ gọi.

Nhưng Gia Ly chỉ ậm ừ rồi lại thin thít ngủ.

Tuấn Phong bất đắc dĩ thở dài giúp cô cởi bỏ quần áo ngoài. Nhìn cơ thể tuyệt mĩ đã lâu không chạm vào, yết hầu của anh trượt lên xuống, cuối cùng nghiến răng nằm xuống, hậm hực nhắm mắt.
Bab 100 Chương 100: Anh nhìn em kiểu gì thế

Tuấn Phong lăn lộn cả đêm tắm biết bao lần nước lạnh cuối cùng mệt mỏi mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Rất lâu rồi anh chưa có một giấc ngủ ngon lành, vậy nên đã ngủ sâu tới mức người bên cạnh tỉnh dậy lúc nào cũng chẳng hề hay biết.

“Không hiểu một đặc vụ như anh sao có thể hoàn thành được nhiệm vụ. Kẻ thù nó khiêng anh ra bụi chuối vứt anh cũng chả biết!” Gia Ly chọc ngón tay vào má anh khúc khích cười.

Đột nhiên ngón tay bị người đàn ông bắt lấy đưa vào miệng cắn một cái.

“Au!” Gia Ly bị đau kêu lên, mắt rưng rưng ngước nhìn anh.

“Không giả vờ nữa?” Tuấn Phong lật người trấn áp Gia Ly dưới thân, nheo mắt tỏ ra nguy hiểm hỏi: “Em diễn ngày càng đạt, suýt chút nữa anh đã tin.”

Nói rồi một nụ hôn mang theo biết bao yêu thương và nhung nhớ phủ xuống, đến khi người dưới thân gần như sắp cạn kiệt dưỡng khí Tuấn Phong mới thả tự do cho cô.

Gia Ly thở dốc, sửng sốt hỏi: “Sao anh biết?”

Ngón tay Tuấn Phong chạm vào gò má cô, trượt xuống cần cổ thon dài tiếp đến dừng trên nụ hoa màu hồng, sau đó cúi người ngậm lấy tất cả vào miệng.

Gia Ly bị tấn công bất ngờ liền oằn người chống đỡ, lúc này cô cũng mới ý thức được hiện trạng của bản thân. Gò má bất giác đỏ lên gằn giọng: “Vô sỉ, Tuấn Phong anh đã làm gì em vậy hả.”

Tiếc là đáp lại Gia Ly chỉ có tiếng nhóp nhép đùa nghịch của anh. Gia Ly bị kích thích cả cơ thể lập tức nóng bừng lên, tiếng rên khe khẽ phát ra, đôi tay bé nhỏ luồn vào mái tóc của người đàn ông rồi bất ngờ túm chặt tóc anh léo lên.

“Trả lời em trước, tại sao anh biết?”

Tuấn Phong bật cười, đáp: “Em quên chuyên ngành chính của anh là gì à. Ngay khi vào gặp Hải La anh đã phát hiện ra rồi. Bà ấy sẽ không xưng hô với anh như vậy. Một người mẹ ruột cho dù vì lý do gì khiến mẹ con chia cách, khi có cơ hội nhất định sẽ luôn giữ con cái bên mình chứ không giống một người chỉ đóng vai mẹ.”

“Anh siêu thật đấy, sau khi phẫu thuật, lúc tỉnh lại đúng là em đã bị mất trí nhớ tạm thời. Nhưng sau đó em đã nhớ lại tất cả mọi chuyện nên cũng biết được người này không phải Hải La. Em chỉ thắc mắc, chuyện bà ta kể Hải La là mẹ ruột của em có thật không?”

“Thật, chẳng rõ bà ấy đang thế nào.”

“Em biết được người này chính là người của bà Yod, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Gia Ly lo lắng hỏi.

Cô không rõ việc đưa anh vào hang cọp cùng mình có phải là một quyết định đúng đắn hay không.

“Thuận nước đẩy thuyền, cứ diễn thôi.” Anh nói xong liền trượt người xuống dưới chôn đầu giữa hai chân của Gia Ly. Đôi tay tựa như một người thợ làm bánh chăm chỉ nhào nặn cho thứ bột mịn màng ngày càng thêm săn chắc vểnh cao đầu.

Chiếc lưỡi linh hoạt của Tuấn Phong chẳng khác gì một con cá chạch luồn lách giữa những cánh hoa tham lam hút đi mật ngọt sau đó lại như bất mãn mà tiến sâu thêm vào nhụy hoa đòi hỏi thêm thật nhiều mật ngọt nữa.

Anh chính là đang rất thèm khát loại hương vị này, nó chỉ thuộc về riêng cô.

Những âm thanh ái muội rất nhanh liền vang lên như một bản giao hưởng hòa cùng tiếng chim sâu đang nhảy nhót kiếm mồi ngoài ban công. Gió nhẹ lay tấm rèm dập dềnh đưa tia nắng chiếu vào thân ảnh hai người trên chiếc giường màu tím đậm.

Không biết qua bao lâu, khi tia nắng nhẹ chuyển sang gắt gỏng thì Gia Ly mới tạm được buông tha. Cô lim dim mắt nằm lẩm bẩm oán trách.

Tuấn Phong vừa xuống nhà, anh bê lên một khay đồ ăn nhẹ.

“Em ăn chút gì nhé, Hải La vừa ra ngoài rồi.”

Anh cầm cốc sữa ấm đỡ cô ngồi dậy, cái miệng nhỏ của Gia Ly nhấp một ngụm sữa, vệt sữa trắng vẽ ra một đường cong trên môi cô. Tuấn Phong lại thấy rục rịch trong lòng, anh đắn đo chưa tới một giây đã cúi đầu ngậm lấy đôi môi cô xóa đi dấu vết ám muội này.

Sau đó Gia Ly lại được bón một ngụm sữa khác, Tuấn Phong lại cúi đầu hôn lên. Một cốc sữa uống mất gần ba mươi phút đồng hồ, đến ngay cả Gia Ly cũng cảm thấy hoài nghi chính mình. Cô không cần phải khôi phục trí nhớ, nhẽ ra nên quên mới phải, Tuấn Phong mà cũng có những giây phút cố chấp sến súa như thế này?

Hai người uống sữa xong thì cùng ăn sáng.Thời tiết đã chớm đông nhưng phòng bật điều hoà chẳng cảm thấy lạnh. Anh đặt khay đồ đã hết veo lên trên mặt bàn bên cạnh giường rồi nói: “Anh ôm em đi tắm nhé!”

Cũng chẳng đợi cô trả lời, Tuấn Phong đã ôm ngang cô lên. Gia Ly lúc này mới có chút phản ứng kêu lên: “Tắm? Thôi anh, để em tự mình xuống đi.”

Người đàn ông không dừng lại, nhanh chóng ôm cô vào trong phòng tắm.

Phòng tắm không lớn nhưng rất xinh xắn. Đặc biệt là ở sát vách tường có một cái bồn tắm mát xa cỡ lớn. Tuấn Phong vừa ôm cô vừa xả nước vào trong bồn tắm. Sau đó mới thả người xuống, bật chế độ tạo sóng mát xa.

“Em tự tắm được không, hay là anh tắm cho em?”

Gia Ly đang đắm mình trong dòng nước ấm áp nghe anh hỏi như thế mới giật mình ngẩng đầu lên, nhìn vào gương mặt không đứng đắn của anh thì hơi giật mình lập tức tỉnh táo lại. Hai gò má xinh đẹp của cô liền đỏ ửng lên giống như vừa uống rượu, hai tay ôm ngực rối rít lắc đầu: “Em, em tự mình tắm.”

Tuấn phong khẽ cười, cũng không ép cô mà xoay người đi ra ngoài.

Thời gian chậm rãi trôi đi.

“Ly! Em tắm xong chưa? Anh vào nhé!”

Chẳng nhận được tín hiệu đáp lời.

Tuấn Phong cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng mở cửa ra. Mắt anh mở lớn không dám tin, Gia Ly ngủ mất rồi. Cô đang nhắm hai mắt lại dựa đầu vào thành bồn tắm an yên biết mấy.

Anh với lấy cái khăn choàng lớn, cúi người vớt ai kia bế ra ngoài. Trong vô thức Gia Ly vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông áp mắt vào ngực anh rì rầm nói gì đó sau lại yên tĩnh. Lúc này sắc mặt của Tuấn Phong cực kì khó coi. Anh cố nén lại ngọn lửa dục vọng ném cô lên trên giường.

Hành động thô lỗ của anh đã thành công gọi tỉnh Gia Ly, cô mở to đôi mắt mờ mịt hỏi: “Phong, anh bị làm sao vậy?”

Tuấn Phong u ám nhìn cô, trong đôi mắt của anh đang hiện lên dụ.c vọng vô cùng nóng bỏng. Gia Ly hỏi xong cũng mới nhận ra được có gì đó không thích hợp, mặt cô lập tức đỏ bừng như gấc chín, loáng một cái liền tung chăn lên trốn vào, miệng không ngừng nói: “Phong, sáng nay anh đã làm quá nhiều rồi, làm tiếp em sẽ nằm liệt luôn trên giường mất.”

“Chúng ta cần phải giữ sức khỏe để đoàn kết chống địch.”

“Em vẫn còn là bệnh nhân tâm lý không ổn định đấy!”

Tuấn Phong phớt lờ câu nói của cô, chậm rãi quỳ gối xuống mép giường chống tay áp sát cái đống chăn gồ lên, xấu xa nói: “Chúng ta chính là đang nghỉ ngơi dưỡng sức, anh chỉ muốn ôm em một chút thôi.”

“Vậy để em mặc đồ vào đã.” Gia Ly từ trong chăn nói vọng ra.

“Không cần, anh cũng không có mặc.” Tuấn Phong thản nhiên nói đùa.

Gia Ly ngây ngốc kéo chăn xuống để lộ đôi mắt tò mò nhìn ra, ngay lập tức người đàn ông đã đè lên.

“A! Anh, anh đang làm gì vậy?” Gia Ly hoảng hốt cố gắng chui vào sâu trong chăn, nhưng đường lui đã bị anh chặn mất, môi cũng bị môi anh xâm chiếm, cứ thế bị lôi kéo ngủ nướng một mạch đến tận tối.

Hải La ra ngoài cũng chưa có về. Khi Gia Ly tỉnh lại đã thấy Tuấn Phong ngồi dựa vào thành giường cầm điện thoại nhắn tin.

“Tỉnh rồi?”

“Ừ.” Cô vòng tay ôm lấy eo anh, cái đầu gối lên bụng anh khẽ cựa. Hành động vô thức lại khiến hai mắt Tuấn Phong tối đi. Anh giơ tay vuốt ve mái tóc của cô rồi nâng chiếc cằm thon gọn lên.

Gia Ly nhìn vào đôi mắt sói đói của anh thì chợt run sợ lại muốn trốn vào trong chăn, lắp bắp nói: “Anh, anh nhìn em kiểu gì thế?”

“Hải La giả mất tích rồi, bên phía Hoàng Minh đang có biến, chúng ta trở về thành phố T ngay bây giờ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK