• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bab 76 Chương 76: Này! Cô đi đâu đấy?

"Hôm nay, tao sẽ cho mày biết cái gì gọi là ác mộng! Tao sẽ đánh nát toàn bộ danh tiếng và sự tự tin của mày, khiến mày trở thành một kẻ đáng thương, là trò cười cho cả thiên hạ chế nhạo!” Minh Châu đắc ý cười, cảm thấy lửa giận và sự ghen tị tích tụ trong lồng ngực rốt cuộc cũng được giảm bớt.

Cô ta đứng thẳng người, tự tin nhìn theo bóng lưng của Gia Ly trong mắt ánh lên niềm kiêu ngạo của một kẻ chiến thắng.

Lúc này ở cửa nhà vệ sinh nữ, Gia Ly vừa ra tới ngoài đã có hai gã đàn ông bặm trợn bước tới. Một gã buông lời bỡn cợt: “Chào em gái, tụi này đã để ý cô em từ lâu, đúng là rất đẹp.”

Gia Ly liếc nhìn anh ta, sau đó chậm rãi lắc đầu: “Không rảnh!”

“Ha ha ha… cô em có biết tụi này là ai không?”

Gia Ly mỉm cười, không thèm đáp lời nhấc chân muốn bước đi.

Gã đàn ông chợt gải bộ la lên: “Cô ta dám không trả lời anh kìa! Đứng lại.”

“Tôi vì cái gì mà không dám?” Gia Ly dừng bước nhếch miệng hỏi, ánh mắt lóe lên tia sáng.

“To mồm đấy chứ, nhưng mà không sao. Càng cá tính càng được giá, mau bắt nó đi đừng nói nhiều.” Gã đàn ông lên tiếng thúc giục.

Nghe gã ta nói vậy, Gia Ly cau mày hỏi lại: “Có ý gì?”

“Ha ha ha! Cũng không có ý gì, chỉ là có người trả tiền để được ngủ với cô em thôi. Các anh đây chỉ là trung gian giúp đỡ người ta được toại nguyện.”

Gia Ly trừng mắt, chậm rãi tiến về phía hai gã đàn ông nghiến răng nói từng từ một: “Các người có chắc là bắt được tôi?”

***

“Chào cô, bạn của cô ở tầng mười xảy ra chút chuyện, muốn cô đi lên một chuyến.” Một nữ nhân viên phục vụ vội vàng đi tới nói với Gia Ly.

Cô mỉm cười gật đầu hỏi lại: “Bạn của tôi? Tên là gì?”

“Cô ấy nói tên là Minh Châu ạ.” Nhân viên lễ phép trả lời.

Gia Ly đi theo cô ta. Tuấn Phong, Bá Tùng, Linh Lan cũng đi cùng. Những người khác vẫn để ý tới nhóm người này liền tò mò bám sát phía sau.

***

Trong phòng bao, Minh Châu nhìn hai bàn tay đầy máu của mình, cả người cô ta run lập cập vơ vội cái áo sơ mi của đàn ông mặc vào và cố gắng gọi Quốc Dũng tỉnh lại.

Gương mặt ưa nhìn của cô ta trắng bệch nhăn nhó. Hai đầu lông mày cau chặt lại, đầu đau buốt như búa bổ. Trong đó là một mớ hỗn độn, cô ta suy nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra.

Rõ ràng cô ta cho người bắt cóc Gia Ly mang lên phòng của Quốc Dũng. Sao đổi lại là cả Quốc Dũng và cô ta đều bị hai gã đàn không ông tỉnh táo này cường bạo. Quốc Dũng thì thảm hơn đã trực tiếp ngất đi dù cô ta gọi thế nào cũng không chịu dậy. Hai gã đàn ông vừa rồi là bị cô ta dùng gạt tàn thuốc lá điên cuồng đập. Chẳng biết có mệnh hệ gì không. Nhưng chuyện quan trọng bây giờ đâu còn là điều đó nữa.

Cô ta và cả Quốc Dũng cần phải nhanh chóng thoát khỏi chỗ này. Nhưng, nếu như anh ta tỉnh lại… Cô ta sẽ lĩnh đủ hậu quả mất.

Trong lòng Minh Châu chợt có chút hỗn loạn. Bàn tay cố lay gọi Quốc Dũng cũng ngừng lại. Cô ta run rẩy đứng lên lùi dần ra sau.

Cô ta có được như ngày hôm nay, người ngoài nhìn vào chỉ thấy hào quang của cô ta, mà không biết rằng, thực ra cô ta cũng phải bỏ ra rất nhiều. Một đứa sinh viên nghèo mới ra trường đi xin được việc đã khó, mà xin được công việc ngon càng khó hơn gấp bội. Để được vào làm ở Vũ Gia, nhận sự ngưỡng mộ của mọi người, Minh Châu đã phải bỏ ra rất nhiều sự cống hiến và nỗ lực.

Cô ta vất vả lắm mới leo đến vị trí thư ký giám đốc, làm sao có thể lại bị hất xuống chứ?

Cô ta đã phải mất rất nhiều công sức mới đuổi được những đối thủ cạnh tranh khác ra khỏi tầm ngắm của Quốc Dũng, cố gắng gấp đôi, gấp ba những người khác nịnh bợ, lấy lòng mẹ con anh ta. Để đạt được kiểu mẫu cuộc sống mà cô ta thực sự mong muốn, chút nhục nhã này chẳng đáng là gì.

Vậy nên, làm sao cô ta có thể cho phép người khác dễ dàng phá hủy mọi thứ như thế được?

Không thể, tuyệt đối không thể!

Nghĩ đến đây, cô ta hít sâu một hơi cúi người nhặt lên toàn bộ mảnh vụn váy áo của chính cô ta, xóa sạch dấu vết cô ta từng có mặt ở gian phòng này sau đó mở cửa trèo qua ban công lẻn sang phòng bên cạnh trốn lại ở đó.

***

Đoàn người Gia Ly ngay sau đó cũng đã lên tới nơi, sau khi nhân viên phục vụ gọi mãi mà người bên trong không hồi đáp thì đã dùng khóa dự phòng để mở cánh cửa ra, xộc vào mũi mọi người chính là mùi vị tanh nồng của thứ kia. Cô ta sững người lập tức bất động, Gia Ly khó hiểu ngó đầu vào xem. Cô chỉ kịp nhìn thấy trên hai băng ghế dài của phòng bao đang có hai người đàn ông trần chuồng năm đó. Cả trên chiếc bàn kính cũng có một người không mảnh vải che thân. Cả ba đều bất động, dưới ánh đèn huỳnh quang màu hồng cảnh tượng trông quỷ dị vô cùng.

Nhưng Gia Ly còn chưa nhìn rõ gương mặt của ba gã thì cả người đã bị kéo ngược ra sau. Những người khác thấy thế liền bất chấp xông lên ngó vào.

Không nhìn thì thôi, nhìn rồi lại thấy khiếp sợ.

Chuyện gì đây? Hiện trường ăn chơi trác tác của cậu hai nhà họ Vũ hay sao?

Gia Ly cũng rất ngơ ngác. Cô đã lờ mờ nhận ra được hai gã kia. Lúc trước cô chỉ dạy dỗ hai gã đàn ông đó một bài học, quay đi quẩn lại chốc lát sau, hai gã đã được thành nhân vật chính luôn rồi?

Gã còn lại hẳn cũng là người quen đi.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên quỷ dị. Vài người đã vào hẳn trong phòng, còn có cả bảo vệ. Bọn họ đứng vây quanh bộ bàn ghế, còn đang nhao nhao bàn luận ai đè ai.

Mà không có bất kỳ một ai nhớ ra gọi xe cứu thương tới.

Đôi tai của Gia Ly vểnh lên hết cỡ để hóng chuyện. Nhưng cô rất thắc mắc, tại sao bọn họ lại có mặt ở đây.

Ai đã làm ra chuyện này.

Gia Ly liếc mắt nhìn vào gương mặt lạnh tanh không chút cảm xúc của Tuấn Phong rồi trộm cười. Chắc là chuyện cô đánh nhau ở cửa nhà vệ sinh đã bị anh biết được. Tuy cách trả đũa này chẳng đáng vẻ vang nhưng cô lại thấy rất khoái.

Sau này mỗi khi gặp Quốc Dũng nhất định phải hỏi anh ta về cảm giác bị cưỡi này mới được. Dám có ý đồ với cô cơ mà, đáng đời!

Bỗng nhiên một giọng nói đầy hoảng hốt vang lên: “Có chuyện gì vậy?”

Gia Ly quay đầu lại nhìn người vừa xuất hiện một chút, ánh mắt cười như không cười dừng trên người Minh Châu. “Tôi không biết, cô biết không? Mặc váy không thấy thoải mái à?”

Nghe vậy, Minh Châu nhếch mép giật giật: “Cậu ở đây nãy giờ cũng không biết thì tớ làm sao mà biết được?”

Gia Ly thấy sắc mặt của cô ta không tốt lắm, liền giả bộ hỏi: “Cô làm sao vậy? Không thoải mái à?”

Ánh mắt Minh Châu lóe lên tia độc ác, cố gắng giữ bình tĩnh lắng nghe sự việc đang diễn ra bên trong phòng. m thanh huyên náo mà người khác nghe không hiểu, nhưng cô ta lại rất hiểu.

Quốc Dũng đã tỉnh lại và đang nổi điên đánh người. Tiếng động đáng sợ liên tục vọng ra ngoài.

Minh Châu hoảng sợ lùi dần muốn bỏ chạy.

“Này! Cô đi đâu vậy? Trong kia hình như là bạn trai của cô đấy. Không vào xem một chút hay sao?” Gia Ly bật cười hỏi.

Sống lưng Minh Châu cứng đờ, trợn mắt khiếp sợ.
Bab 77 Chương 77: Bằng chứng đâu?

Cô ta đang hối hận gần chết. Biết thế khi nãy chuồn luôn cho rồi, thế quái nào lại bước lại đây. Minh Châu lắc đầu, lùi dần về phía sau. Tiếng quát tháo chửi bới trong phòng vọng ra càng khiến cô ta bất an. Ý chí của cô ta đang mách bảo, nếu như cô ta còn muốn được tiếp tục hít thở thì hãy mau chạy trốn khỏi đây. Vì thế Minh Châu miễn cưỡng cười, tay đưa lên day day hai bên thái dương yếu ớt than: “Tớ đau đầu quá, không chống đỡ được nữa.”

“Hả?”Gia Ly bật cười nhìn người trước mắt đang diễn kịch. Mà phải công nhận cô ta diễn đạt. Sắc mặt tái nhợt kia đúng lúc rất khớp với cái lý do khập khiễng này. “Chẳng lẽ cô đang chột dạ, không dám gặp Quốc Dũng à? Vậy tôi gọi anh ta ra ngoài cho cô nhé!”

Minh Châu nhớ đến lời cảnh báo lúc trước của người đàn ông kia, lại nghĩ về hậu quả nghiêm trọng ở trong căn phòng bao kia thì lập tức khủng hoảng. Cô ta nhìn Gia Ly như van xin. Tiếc là từ sâu trong đáy mắt của đối phương cô ta cũng chỉ thấy được sự lạnh lùng và tia trào phúng.

Trong lúc cô ta đang do dự thì Duy Hoàng đi từ xa lại lớn tiếng nói: “Tôi đã báo cảnh sát rồi, sự việc xảy ra tại địa bàn của tôi làm ảnh hưởng xấu tới uy tín của nhà họ Võ, cần phải điều tra rõ ràng. Tất cả mọi người đều vào hết trong phòng đi.”

Nghe anh ấy nói xong, Gia Ly không ngừng tặc lưỡi cảm kích. Cảnh sát tới, như thế báo chí chắc chắn sẽ biết tin. Giả dụ chỉ có bằng này người thì ít nhiều còn có thể kiểm soát, thêm các cơ quan chức năng khác nữa, vậy thì danh tiếng của Quốc Dũng quả thực sẽ vô cùng thảm hại. Người bạn này của Tuấn Phong đúng là chẳng nể nang gì ai.

Cứ thế Minh Châu cũng bị kéo vào trong phòng. Lúc Gia Ly đi vào, chỉ thấy mùi máu tanh xộc vào mũi đã lấn áp đi toàn bộ những thứ mùi khác. Hai gã đàn ông kia cả người loang lổ vết thương đang ngồi dưới sàn nhà. Quốc Dũng quần áo xộc xệch chiếm lấy chiếc ghế sô pha đơn căm hận nhìn thẳng vào Gia Ly. Sau khi anh ta nhìn thấy cái bóng run rẩy của Minh Châu thì lập tức lao lên vung nắm đấm tới.

Cô ả khiếp sợ trợn mắt nhìn.

Một đòn này mà hạ trúng, cô ta nhất định sẽ bị mất nửa cái mạng, nhất là gương mặt đã chỉnh sửa này coi như toi.

Nhưng chờ giây lát chẳng thấy gì, cô ta khiếp sợ hé mắt nhìn, chỉ nhìn thấy Quốc Dũng đang bị hai bảo vệ cao lớn ấn ngồi chồm hỗm ở ngay giữa phòng, hai tay bị bẻ ngược ra sau lưng đau đến ứa nước mắt.

Những người đang vây xem cũng sợ hãi ánh mắt căm hận của anh ta mà lùi lại.

“Con chó cái, chính mày đã hại tao. Buông ra, bỏ tao ra!” Quốc Dũng gào lên cực kỳ phẫn nộ nhìn Minh Châu. “Bỏ tao ra!”

Sắc mặt của Minh Châu hết đen lại trắng.

“Ôi, hóa ra là cô làm, bảo sao khi nãy lại muốn trốn chạy. Cô phải hận anh ta đến mức nào mới có thể nghĩ ra loại chuyện như thế này chứ?” Gia Ly thản nhiên lên tiếng.

“Câm ngay!” Minh Châu nóng giận quát lớn.

Gia Ly giả vờ kinh sợ: “Đắc tội với cô đúng là ác mộng nha!”

“Không...” Minh Châu đỏ mắt nhìn Quốc Dũng. Bây giờ cô ta rất muốn khóc lóc một chút cho đáng thương nhưng lại chẳng thể khóc nổi.

Giờ phút này, tất nhiên cô ta cũng đã biết mình bị chơi khăm, tưởng là gà hóa ra lại thành hạt thóc, vậy nên chỉ có thể quanh co chối tội: “Anh Dũng, anh biết rõ em không có lá gan này mà. Đúng rồi, chính là cô ta, cô ta đã hại chúng ta. Em cũng chỉ là nạn nhân, em không biết gì hết.”

Nói rồi cô ta quay sang chất vấn Gia Ly: “Cô nói xem, từ nãy đến giờ cô liên tiếp vu khống tôi là có ý gì? Tôi sẽ kiện cô.”

Gia Ly che miệng cười: “Tôi vu khống cô lúc nào? Bằng chứng đâu?”

Minh Châu nhất thời sợ hãi kêu lên: “Ly, cô đừng có được đằng chân lại lân đằng đầu! Nếu tôi nói ra chân tướng sự việc, cô nhất định có liên can!”

Gia Ly nhún vai đáp: “Tôi ngược lại rất muốn nghe chân tướng của cô là cái gì? Xem tôi đã làm gì để mà bị dính líu tới chuyện bẩn thỉu cỡ này?”

Đám người vây quanh đó liên tục xì xào.

“Tất cả mọi người có mặt ở đây đều nghe thấy cô ta vu khống tôi, có phải không?” Minh Châu cười ác độc nhìn qua mọi người. Nhưng đáp lại cô ta chỉ là sự trào phúng khinh bỉ.

Minh Châu bất mãn gào lên: “Các người nói xem!”

“Cô Trần chưa từng nói gì.” Một người lên tiếng, những người khác lập tức gật đầu hưởng ứng: “Đúng vậy.”

“ m mưu, đây chính là một âm mưu. Anh Dũng…” Minh Châu lại chẳng dám nói rằng ngay từ đầu bọn họ đã muốn làm chuyện gì, nhẽ ra nạn nhân giờ này phải là ai…

Quốc Dũng nhíu mày. Anh ta thừa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nếu không phải do con đàn bà ngu si kia, kiếm về hai thằng ngu đó thì sao anh ta có thể bị hại thê thảm như vậy?

Anh ta lạnh nói một câu: “Buông tao ra!”

[Món nợ này tao nhất định sẽ đòi lại!]

Duy Hoàng vẫy tay, hai bảo vệ liền gật đầu thả anh ta ra.

Ánh mắt của Bá Tùng híp lại, sắc bén như lưỡi dao, khác hẳn trạng thái lúc đối mặt với đám người Gia Ly. Lúc này nó đang đặt ở trên người Quốc Dũng, xung quanh anh ấy đang bùng phát loại khí thế sát phạt đáng sợ.

Gia Ly kinh ngạc, cô vẫn cảm thấy Bá Tùng không đơn giản, nhưng lại không ngờ anh ấy sẽ có bộ dạng như thế này.

Từ những người bạn của Tuấn Phong, tất cả những hiểu biết trước đến nay cô đúc kết được đều đã bị đảo lộn và cần phải xác định lại.

Cô ấy suy đoán rằng lai lịch của Tuấn Phong hẳn là không đơn giản, có lẽ còn khủng bố hơn nhiều so với tưởng tượng của cô!

Một người đàn ông bị mẹ kế hãm hại mà có thể bí mật tự giải độc. Còn nắm trong tay rất nhiều khối tài sản lớn, ung dung làm ông chủ sống ở bên ngoài dưới một thân phận khác. Chỉ dựa vào bằng kia sự kiện, đã có thể thấy anh không hề tầm thường.

Quốc Dũng mất hết mặt mũi liền trợn mắt với Gia Ly quát: “Cô lấy anh trai tôi về rồi lại còn đi khắp nơi với đàn ông khác, đúng là loại vô sỉ.”

“Tôi vô sỉ sao bằng anh được, ăn chơi trác táng tới mức này. Có một câu nói rất phù hợp: Tra nam đi với tiện nữ. Tôi thấy các người thực sự vô cùng xứng đôi, hay là nhân tiện chuyện này hãy thông báo luôn đi. Hai gã kia không cần để ý đâu.” Cô chỉ tay vào Minh Châu chẳng thèm che giấu sự ghê tởm trên nét mặt: “Cô ta có anh rồi, sẽ chẳng phải ra ngoài gây tai họa cho người khác nữa!”

Quốc Dũng căm hận liếc Gia Ly một cái. Ánh mắt kia, thậm chí còn có vài tia cảnh cáo và uy hiếp.

Gia Ly là con cáo già giả vờ làm cừu non lập tức ngơ ngác: [Ơ, tôi không làm gì hết nhé! Trong sáng như ánh trăng. Chuyện này đổ lên đầu tôi là không được, oan ức lắm!]

Cô thản nhiên nhìn lại anh ta, nhếch miệng cười giễu cợt.

Minh Châu thấy anh ta tiến về phía mình thì liên tục lùi ra sau, tiếp đó xoay người toan bỏ chạy nhưng đã bị anh ta túm lấy lưng áo thô bạo kéo đi. Động tác mạnh mẽ ấy khiến cho hàng cúc trước ngực lập tức bung ra, cả mảng da thịt cùng với những dấu vết đáng ngờ liền phô diễn ngay trước mắt mọi người.

Tiếng “ồ” trầm trò tuôn ra cùng rất nhiều luồng suy diễn khiến cho sự việc bị truyền ra ngoài phong phú hệt các câu chuyện tam sao thất bản.

Minh Châu hoàn toàn hoảng loạn túm lấy hai vạt áo khó khăn bước đi theo tốc độ của gã đàn ông mà không dám phản kháng.

Sau đó đám người cũng tản ra đi làm nhiệm vụ truyền tin của mình.

Căn phòng hiện tại chỉ còn lại người quen, Duy Hoàng mới nháy mắt với Tuấn Phong vui vẻ hỏi: “Tớ xử lý như thế ổn không?”

Tuấn Phong thở dài: “Nó còn đang sử dụng họ của tớ đấy, thật mất mặt.”

Duy Hoàng hung dữ trừng mắt nhìn lại: “Danh tiếng làm ăn của tớ còn mất kìa.”
Bab 78 Chương 78: Thiên đường của những người lười

Buổi lễ trao bằng cứ thế kết thúc với vô vàn những bản tin hót, ngay cả màn lột xác của Gia Ly cũng không được chú ý nhiều bằng vụ việc khách mời Quốc Dũng đã có một đêm thác loạn cực kỳ ấn tượng.

Đương nhiên những người có mặt đều đoán mười mươi anh ta là bị người ta gậy ông đập lưng ông, nhưng khi tin tức bị truyền ra ngoài đều nhất quán là anh ta chơi bời bị bắt tại trận. Hoặc là người đẹp giảng đường Minh Châu lên tiếng kêu cứu muốn thoát khỏi người bạn trai bệnh hoạn.

Dù là tin gì, thì tai tiếng của Quốc Dũng và Minh Châu hiện giờ không ai là không biết, thực sự trở thành trò cười cho cả thành phố T.

Xuân Lan ngồi trong thư phòng, trước mặt bà ta là một gã đàn ông có dáng người thấp béo nhưng gương mặt quắt queo, mắt lươn híp lại chẳng khác gì hai đường kẻ đang cúi người cẩn thận báo cáo. Nghe xong, sắc mặt của bà ta âm trầm không biết nghĩ gì, im lặng nhìn chằm chằm vào chiếc lọ sứ màu đen đặt trước mặt.

Gã đàn ông cũng rất sợ hãi.

Phản ứng của bà chủ như thế này là sao?

Chẳng phải như mọi lần bà chủ đều sẽ mắng chửi, thậm chí là đập phá đồ đạc, như vậy mới là bình thường. Ít ra như thế gã ta còn biết ý để mà né tránh. Chứ cứ lặng yên như thế này, thực sự đáng sợ lắm. Chẳng khác gì đứng trong tâm bão!

Gã ta lén lút đưa tay lên lau mồ hôi trán. Thời gian từng chút trôi qua, rốt cuộc thì Xuân Lan cũng có phản ứng.

Bà ta cầm lọ thuốc lên ném về phía gã đàn ông ra lệnh: “Lần này tao xem nó còn may mắn được nữa không?”

Gã dàn ông bắt lấy lọ thuốc hiểu ý đáp lời: “Bà chủ yên tâm, không ai có thể may mắn hai lần.”

Xuân Lan hừ mũi, lạnh giọng hỏi: “Hoàng Minh có động tĩnh gì không?”

“Hôm trước người của chúng ta báo về, ngài ấy có nhận một cuộc điện thoại, sau đó liền điều tra lại cặn kẽ việc năm xưa. Tôi đoán việc ngài ấy tới đây chỉ là sớm muộn.” Gã kính cẩn trả lời. Đọc Full tại TruyenOnl.com

Nghe vậy, Xuân Lan thoáng run rẩy. Người đàn ông đó thực sự rất đáng sợ. Nếu như bị ông ta phát hiện ra sự tồn tại của Quốc Dũng… bà ta không dám nghĩ tới hậu quả.

“Xóa hết mọi dấu vết cho tôi, Niran Yod đã chết cách đây hai mươi lăm năm rồi.”

“Vâng ạ.”

***

“Trọng Đạt, bộ dạng này của cậu là sao? Khách quý đến đây cậu không nghênh đón, còn ngồi ở đó mà ăn uống? Mau đứng dậy sắp xếp!” Tuấn Phong dẫn theo Gia Ly đến chỗ Trọng Đạt, một nông trại ở khu vực ngoại ô có hệ thống an tinh rất tối tân.

Như lời kể của Tuấn Phong thì anh ấy là một quân nhân xuất ngũ, hiện đang nghỉ dưỡng tại chỗ này.

Gia đình Trọng Đạt có truyền thống quân nhân. Đến đời anh ấy không chỉ tham gia vào quân ngũ ngay từ nhỏ, mà giờ còn là đội trưởng của đội đặc vụ Bella. Một nhánh lực lượng vũ trang tinh nhuệ của quân đội. Bề ngoài thì Trọng Đạt chỉ là một quân nhân xuất ngũ thảnh thơi, nhưng thực chất ngày nghỉ phép của anh ấy được tính bằng giờ.

Sau khi Duy Hoàng báo tin Xuân Lan bắt đầu hành động, Tuấn Phong đã quyết định cho Gia Ly biết thân phận thực sự của mình, tránh cho những hiểu lầm đáng tiếc xảy ra về sau.

Gia Ly nghe xong ngoài dự đoán của Tuấn Phong, cô cũng chẳng làm ra biểu cảm gì là quá bất ngờ. Nếu như anh nói anh là người ngoài hành tinh thì cô còn sợ, chứ chỉ là một giáo sư tâm lý học của đội đặc vụ ngầm thì cô vẫn còn tiếp thu được.

Lần này anh đưa cô đến nông trại thực chất là nánh đi vài ngày để mọi người buông lưới bắt cá. Vừa đúng lúc những nhà khoa học của Tuấn Phong cần mẫu độc nguyên bản để nghiên cứu, quả nhiên là trời giúp.

Suy đi tính lại, đưa Gia Ly tới đây vẫn là an toàn nhất, cho cô và cả những người khác nữa, lại kết hợp nghỉ dưỡng luôn.

Trọng Đạt bị mắng cũng không làm ra phản ứng nào, chỉ tay về phía ghế sô pha sau đó ung dung ăn hết cốc mì tôm rồi mới thủng thẳng đứng dậy đi rót nước: “Tớ đói hai ngày nay, bộ dạng giống quỷ không?”

Anh ấy đặt cốc nước lọc trước mặt Gia Ly nói thêm: “Chào em nhé, chỗ này của anh chính là thiên đường cho những người lười đấy.”

“Khích bác cũng không ăn thua đâu, vợ tớ chính là khách quý đừng có ý đồ gì.” Tuấn Phong vòng tay ôm lấy vai Gia Ly hất mặt nói.

“Ái chà, nói như cậu, người nào không biết còn tưởng rằng tớ là đứa mưu mô. Chính ra là tớ nói để vợ cậu nhìn thấy cỏ dại cũng không cần nhặt, nhà bẩn không cần dọn, cơm không cần nấu vì tủ lúc nào cũng sẵn mì tôm.”

Gia Ly cứng ngắc cười, anh chàng này mà là đội trưởng đội đặc nhiệm. Tính cách thẳng thắn này chả nhẽ chưa làm mất lòng ai?

Vậy mà cô còn nghe chồng mình gọn lỏn đáp: “Được!”

Được cái quái gì vậy? Là đồng ý cho cô ăn mì tôm, cả ngày ngồi nhìn cỏ dại sau đó… không cần làm gì! Gia Ly sửng sốt một hồi, nghi ngờ chính mình đang nằm mơ.

Cô gượng cười, lòng thầm cầu mong cho anh sớm thu lưới, chỉ cần nghĩ đến cuộc sống như thế, một người quen nhảy nhót gây sự giống Gia Ly đã cảm thấy mình vừa bước một chân vào nhà tù rồi.

“Chỗ này của tôi được chào đón cô Trần chính là vinh hạnh lớn lao đó!”

Trán Gia Ly xuất hiện ba vạch đen, không nói lên lời, khẽ gật đầu. Người làm lính nói năng đúng là rất khuôn phép. May mà người đàn ông của cô không giống như vậy.

Đúng lúc này, bỗng nhiên điện thoại của Tuấn Phong đổ chuông.

Sau khi trả lời điện thoại, anh chào Gia Ly, dặn dò thêm mấy câu rồi lập tức rời khỏi nông trại.

Trọng Đạt liếc nhìn Gia Ly, thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô rất hài lòng. Anh ấy không thích kiểu phụ nữ thích đu bám đàn ông.

“Cậu ấy rất nhiều việc, thời gian này có vẻ độc lại tái phát!” Trọng Đạt thở dài nói.

Gia Ly cau mày gật đầu: “Vâng!”

“Em cũng đừng nóng lòng, chỉ cần lấy được mẫu độc, toàn bộ đám người đó sẽ bị tóm ngay lập tức!” Trọng Đạt khuyên nhủ. “Hiện tại chưa thể rút dây động rừng.”
Bab 79 Chương 79: Minh Châu tìm giúp đỡ

Sau vài ngày điều trị, rốt cuộc tình trạng của Minh Châu cũng đã khá hơn.

Trong buồng bệnh trật trội, bệnh nhân và bác sĩ nờm nượp ra vào. Đây là phòng chấn thương ngoại của bệnh viện đa khoa thành phố. Những người đang điều trị ở đây đa số là bị tai nạn, duy chỉ có cô ta là bị bạo hành đến chấn thương mà thôi.

Minh Châu nằm im một góc, chùm kín chăn lên đầu để tránh ánh mắt tò mò của mọi người. Tuy không phải tất cả bọn họ đều biết mặt và bàn tán về cô ta, nhưng chuyện ầm ĩ liên quan đến cậu hai nhà họ Vũ thì cũng khá nhiều người quan tâm, còn kèm theo vô số câu chuyện mang tính giải trí đi kèm nữa, thế nên tiếng xấu của Minh Châu đã như một loại bệnh độc nguy hiểm lan ra rất nhanh chóng.

Mặt cô ta ê buốt vô cùng khi có người nhắc đến tên mình. May là cũng chẳng ai nhận ra nhân vật chính đang có mặt ở đây.

Một mình tự nhập viện, tự làm tất cả mọi chuyện không có người chăm sóc, lại hứng chịu lời bàn tán rèm pha của mọi người khiến cho tâm trạng của Minh Châu vì tủi hờn mà mỗi lúc một nóng giận. Đến cả tiếng kêu o o của cái quạt trần ngay giữa phòng bệnh cũng khiến cô ta cảm thấy khó chịu.

Nỗi tức giận bị dồn nén trong lòng chẳng khác gì một ngọn núi lửa sắp bùng phát muốn phun ra mất rồi.

Càng nghĩ Minh Châu càng căm hận Gia Ly. Cô ta cũng không hiểu nổi vì sao tối hôm đó lại xảy ra cơ sự đấy. Đến tận bây giờ, cả người cô ta khi nhớ tới những vết thương trên cơ thể do hai gã đàn ông và Dũng gây ra, vẫn còn run rẩy sợ hãi vô cùng.

Không chỉ thế, sau đó Quốc Dũng đã bắt cô ta về rồi cho người hành hạ cô ta hết một ngày một đêm, đến khi cô ta hoàn toàn ngất đi không thể gọi tỉnh mới được đưa đến đây và vứt lại.

Minh Châu co người vòng tay ôm lấy cơ thể đau nhức, nước mắt lặng lẽ rơi, lát sau cũng yên ổn ngủ.

***

“Bùm, bùm, bùm!” Tiếng đập cửa liên tiếp vang lên. Bác Đào cau mày đặt bát cơm xuống nói với bà Lam Anh.

“Bà cố ăn thêm chút cháo nữa, tôi đi ra xem là ai mà vô ý thức như thế.”

“Ừ!” Bà Lam Anh gật nhẹ đầu cũng đặt chiếc thìa xuống nhìn theo bóng lưng của bác Đào.

Minh Châu trong bộ quần áo bệnh nhân không thèm quan tâm tới ánh mắt hiếu kỳ của những người hàng xóm xung quanh nhà họ Trần, đôi tay cô ta cứ liên tiếp vỗ mạnh vào cánh cổng, ánh mắt còn dáo dác sợ hãi liếc nhìn về phía con đường sau lưng.

Thấy bác Đào đi ra cô ta lập tức mếu máo gọi: “Bác Đào ơi cứu mạnng... Cứu cháu với, cho cháu vào, bọn chúng sẽ giết cháu mất.”

Bác Đào nhìn gương mặt vốn ưa nhìn của cô ta vào lúc này vì bị đánh đã biến dạng ghê gớm. Những mảng filler bị trôi bên dưới da tạo lên ụ lớn ụ nhỏ đọng máu ứ. Dù là người từng trải, nhìn thấy nhiều thứ gớm ghiếc, nhưng gương mặt này phải nói là ám ảnh bác ấy nhất.

Hơn nữa, nó xảy ra ở trên người Minh Châu càng làm cho bác ấy thấy rõ cảm xúc trong lòng đang bị xáo trộn. Nếu là ngày bình thường có lẽ bác ấy đã tống cổ đuổi cô ta đi rồi. Nhưng bộ dáng này, thật quá đáng thương.

“Để tôi gọi báo cảnh sát cho cháu.”

“Không cần ạ. Nếu cảnh sát đến, cha mẹ cháu sẽ biết chuyện. Hai người họ sẽ đánh què chân cháu mất ạ.” Minh Châu sướt mướt khóc: “Cháu xin bác, hãy cho cháu vào nánh tạm mấy hôm ạ. Bác nói với bác Lam Anh làm ơn làm phước hãy cứu cháu!”

Để có được vai diễn này, cô ta đã phải chịu đựng không uống thuốc giảm đau và kháng sinh, tiêu viêm mấy ngày hôm nay, mục đính chính là muốn kìm hãm lại tốc độ hồi phục. Hiện tại nhìn bộ dáng bên ngoài của cô ta thảm như thế thôi, nhưng mà thực chất vết thương bên trong đã gần như khỏi rồi. Minh Châu còn phải vắt óc tính mưu nghĩ kế muốn được vào ở trong ngôi nhà này, cô ta cần phải liều mạng một phen.

Giờ phút này để đạt được mục đích, nếu mà buộc phải quỳ dưới đất cầu xin người đàn bà trước mắt cô ta cũng rất sẵn sàng.

Tình huống này thực sự khiến bác Đào khó xử.

Bà Lam Anh đứng bên cửa sổ nhìn xuống, khóe môi hơi mỉm cười. Ánh mắt nhìn Minh Châu càng thêm sâu sa. Quả thực bà ấy cũng rất ngạc nhiên, một đứa trẻ còn ít tuổi như vậy mà tâm cơ lại quá gian xảo. Trách gì con gái mình lại bị nó hại.

Bây giờ đã bị dạy cho một bài học còn không biết chừa, vẫn muốn chạy đến chỗ này của bà để giở trò? Chả nhẽ… Xuân Lan đã thực sự hành động rồi.

Bà ấy vội lấy điện thoại gọi cho một người. Sau khi hỏi qua tình hình một chút nói chung cũng đã nắm bắt sơ sơ mọi chuyện. Bà Lam Anh dặn dò: “Ông chú ý một chút, nhắn Tuấn Phong, có lẽ tôi biết bọn chúng muốn bắt đầu từ đâu rồi.”

Bên ngoài trời bắt đầu nổi giông. Những cơn gió lớn cuốn theo bụi cuộn lên thổi tới khắp nơi. Minh Châu vẫn một bộ dáng thảm thương đứng bám vào cánh cổng khóc lóc.

“Cháu về đi, nếu không tiện về nhà thì tới khách sạn ở. Tôi cho cháu tiền, bà chủ cần nghỉ ngơi, không được làm loạn.” Bác Đào sốt ruột vén vài sợi tóc bị gió thổi tung ra sau tai, sau đó rút ra một tờ hai trăm nghìn đưa cho Minh Châu.

Từ nãy đến giờ bác ấy đã khuyên nhủ rất nhiểu, nhưng Minh Châu lại cố tình ăn vạ ở chỗ này. Vậy nên bác ấy liền cảm thấy rõ ràng là cô ta đang có ý đồ gì đó. Nhất là còn kêu gào như vậy, chính là muốn gây khó xử cho nhà họ Trần.

“Không bác, cháu chỉ cần bác cho cháu ở tạm mấy hôm thôi ạ.” Minh Châu nhận thấy sự khó chịu trên nét mặt bác Đào, nhưng cô ta bất chấp mặt mũi mà cầu xin.

“Tôi thương hại cháu từng là bạn của Gia Ly nên mới nói vài câu. Nhà họ Trần cũng không phải trung tâm bảo trợ xã hội, không có trách nhiệm phải cưu mang cháu. Đi đi!” Bác Đào xoay người đi vào trong.

“Bác… họ sẽ giết cháu mất.” Minh Châu quỳ thụp xuống đất, ‘bụp bụp’ cụng đầu lạy về phía cổng.

Bác Đào sửng sốt, tay chân luống cuống. Tình huống này khiến một người phụ nữ giàu lòng nhân hậu như bác ấy liền cảm thấy vô cùng tức giận. “Cháu đừng quá đáng, mau đứng lên!”

Mặc cho người phụ nữ phía trong tức giận đi đi lại lại. Cô gái phía ngoài vẫn gan lì quỳ lạy.

Gió càng lúc càng lớn, những hạt mưa to bắt đầu rơi xuống phát ra tiếng động lớn, mưa rơi trên người cũng đau rát lắm. Vài người đứng hóng chuyện đã vội chạy vào nhà, lúc này chỉ còn lại Minh Châu hứng mưa ở nguyên đấy.

Trong cơn mưa tầm tã, tiếng mưa đã át cả tiếng khóc của Minh Châu, tầm nhìn cũng không còn rõ ràng. Chẳng biết cảm xúc lúc này của cô ta ra sao, nhưng bác Đào thì sắp không nhịn được nữa rồi.

“Bà chủ, hay là tôi gọi báo cảnh sát. Hoặc gọi vài người tới kéo nó đi. Ăn vạ chỗ này lại xảy ra chuyện thì tính sao?”

“Bên ngoài cổng không phải trách nhiệm của nhà họ Trần.” Bà Lam Anh lạnh nhạt nói. Bà ấy ngừng một chút rồi xoay người vào trong nhà chậm rãi nói: “Để nó ở đó, ba mươi phút sau nếu vẫn còn thì cho vào, gọi luôn cho Nam nhắn là cử người đây, nói là y tá riêng của tôi. Sắp xếp cho nó ở phòng khách số Ba.”

“Vâng ạ!” Bác Đào thầm thở phảo nhẹ nhõm liếc mắt nhìn đồng hồ.
Bab 80 Chương 80: Để xem chúng nó ngang ngược tới đâu!

Một chiếc xe ô tô màu trắng rẽ mưa, phóng nhanh tới biệt thư nhà họ Trần. Bác Đào che ô chạy ra mở cổng. Tiếng mưa át cả tiếng động cơ xe, nhưng vì đang chờ người nên không khó để phát hiện ra nó đã đến.

Từ trên xe một cô gái có vóc dáng cao ráo nam tính bước xuống. Nếu như không phải cô ấy đang mặc một chiếc váy y tá trùng tới đầu gối, thì có lẽ ai cũng sẽ nghĩ đó là một chàng trai anh tuấn.

“Chào bác, anh Nam điều cháu tới đây ạ.” Thảo mỉm cười để lộ má lúm đồng tiền đáng yêu, đưa tay cầm lấy cái ô rồi ôm lấy vai bác Đào đi vào nhà.

Cô ấy là một bác sĩ thông thạo các loại dược liệu, chất độc, cũng như có thân thủ tốt. Một thành viên trong đội nghiên cứu thuốc giải độc của Tuấn Phong.

Hai người vừa vào tới trong nhà, bác Đào vội vàng nói nhỏ: “Cô ta đang ở trên lầu, tầng ba, căn phòng cuối cùng bên phải.”

Thảo đưa tay vuốt mái tóc ngắn hơi ướt của mình rồi đi lên chỗ của Minh Châu.

“Ổn không bác?”

“Chắc là ổn đấy!” Bác Đào nghiến răng đáp.

Con nhỏ chít tiệt dám chạy tới đây ăn vạ.

Không biết chừng nào thì biến nữa.

Bác Đào nhẹ bước dẫn Thảo đi lên.

Căn phòng khá rộng, có đầy đủ đồ dùng. Nhiệt độ ấm áp cùng ánh sáng đèn vàng đang soi lên trên giường. Ở đấy có một cô gái tóc tai xõa xượi, gương mặt dữ tợn đang ngủ.

Thảo đặt tay lên trán của cô ta, lấy tai nghe, soi đèn đồng tử và kẹp nhiệt độ. Lát sau khẽ nói: “Chắc cô ta bị cảm. Cháu tiêm một liều hạ sốt và kháng sinh luôn.”

“Ừ, bác đi chuẩn bị phòng cho cháu.” Bác Đào thở phào nhẹ nhõm rời khỏi phòng.

Minh Châu nghe thấy có tiếng người nói chuyện, chỉ hơi cau mày khó chịu rồi lại an ổn ngủ.

Một tiếng trước cô ta đã ngất đi ngay tại cổng, vậy là bác Đào phải phải mặc áo mưa chạy ra kéo người vào nhà. Cả người cô ta ngấm nước mưa, lạnh toát như một pho tượng. Môi tím tái hơi thở mong manh. Sau khi bác Đào lau người bằng nước gừng thì cô ả mới đỡ hơn chút ít.

Quả là liều mạng!

Nghĩ lại bây giờ bác Đào vẫn còn run sợ. Cô ta mà ngoẻo ở đây chả phải chính là ăn vạ nhà họ Trần hay sao?

Nghĩ vậy lòng bác ấy càng thêm chán ghét. Chuyện giữa cô ta và Gia Ly đã không có thiện cảm rồi, lại thêm chuyện khác… Lúc nãy, khi nhìn thấy khuôn mặt đau đớn của Minh Châu, bác ấy liền cẩn trọng quay lại hỏi Thảo thêm một câu: “Hay là… hay là chúng ta đưa cô ta về lại bệnh viện đi! Bác thấy bộ quần áo cô ta mặc là của bệnh viện đấy.”

Thảo lắc nhẹ đầu kéo tay bác Đào ra ngoài nhỏ giọng nói: “Cô ta cố tình muốn vào đây ở. Chúng ta giăng lưới chờ đợi sẵn xem cô ta muốn làm cái gì. Cô ta ngoài sáng, chúng ta trong tối sẽ thuận lợi hơn.”

Nghe vậy, bác Đào cũng hiểu ra vấn đề, lạnh lùng nói: “Được rồi, để xem chúng nó ngang ngược tới đâu!”

Trong quan niệm của bác ấy, ngoài bà chủ và Gia Ly ra không có ai là quan trọng hơn. Có lẽ đến cả chính Gia Ly cũng không hề biết bản thân mình vì sao lại được mọi người yêu thương như vậy. Đặc biệt là bà Lam Anh.

Mọi người không biết, nhưng bác Đào biết.

Vậy nên việc bảo vệ an toàn cho cô ấy đã trở thành một loại bản năng của bà ấy.

***

Xuân Lan ngồi sau bàn làm việc nhìn đứa con trai yêu quý của bà ta. Đến bây giờ bà ta vẫn còn chưa nguôi cơn giận dữ. Kẻ chít tiệt nào đã hại Quốc Dũng? Ngoài Minh Châu ra Xuân Lan không nghĩ được ai.

Nhưng rõ ràng con ranh đó không có lá gan này. Mạng của cô ta còn nằm trong tay của bà ta nữa. Chỉ là… hay Tuấn Phong?

Nghĩ tới đây sắc mặt Xuân Lan càng đen lại. Ánh mắt nhìn Quốc Dũng lại thêm ác liệt.

Thằng con trai này chẳng khác nào một loại gà công nghiệp, sống quá an nhàn sung sướng nên đã trở nên vô dụng mất rồi. Để xảy ra chuyện mất mặt kia, thằng con trời đánh này cũng phải chịu lỗi. Cái chính là bà ta không lỡ xuống tay với anh ta. Mà chỉ có thể trưng ra một vẻ mặt khó chịu, và khó chịu.

Đây lại càng khiến Quốc Dũng khó chịu hơn.

“Mẹ, mẹ không thấy con như thế này đã đủ thảm rồi à? Suy nghĩ muốn nhảy lầu cũng có rồi đấy. Nhưng con là vì thương mẹ nên mới cố gắng vượt qua, mẹ có thể vui vẻ cười một cái được không!”

Xuân Lan lừ mắt lườm anh ta. Bà ta tức muốn điên rồi, bây giờ tất cả mọi người đều biết con trai của bà ta bị người ta cưỡi. Đi tới đâu cũng nghe nói về chuyện ấy. Nếu không có biện pháp nào khác để xóa đi, bọn họ còn sống thế nào được ở cái thành phố T này?

Xuân Lan lừ mắt, lạnh giọng nói: “Sắp đến thời khắc quan trọng. Tốt nhất con an phận cho mẹ.”

“Mẹ có chắc lần này sẽ thành công không? Hay để con…”

Xuân Lan cắt ngang lời anh ta: “Tốt nhất con ngồi im cho mẹ. Cha con mà tìm được tới đây. Ông ta bắt mẹ về chịu tội, mụ đàn bà kia cũng sẽ không để con được yên đâu. Chúng ta cần nắm trọn thế lực nhà họ Vũ trong tay trước. Có thế lực rồi, con muốn làm gì thì làm.”

Quốc Dũng ngồi thẳng lưng hỏi: “Mẹ, tại sao năm đó mẹ bỏ trốn khỏi cha?”

Xuân Lan bật cười, tiếng cười của bà ta vang vọng khắp căn phòng. Mãi lâu sau cũng không thấy ngừng. Quốc Dũng thở dài đứng lên đi khỏi đó.

***

Lúc này Tuấn Phong đang ngồi trước màn hình máy tính. Trên đó là kết quả khám tổng quan sức khoẻ của Gia Ly. Sau đầu cô ấy đang có một con chíp điện tử. Anh không hề xa lạ với loại này. Nhưng nó xuất hiện ở trên người Gia Ly lại khiến Tuấn Phong vô cùng khó hiểu. Cứ như kẻ đứng sau đang xem bọn họ là con rối mà chơi đùa vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK