• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bab 36 Chương 36: Hoảng hốt

“Xem em kìa! Đúng rồi, anh tức giận, bởi vì tại anh mà em phải chịu những đả kích đó, còn bị đặt điều. Anh rất tức giận…” Ánh mắt sáng ngời của anh nhìn thẳng vào mắt cô mang theo loại thông điệp rất rõ ràng: Em mau an ủi, xoa dịu anh đi!

Gia Ly thấy vậy liền cười, tiếng cười nhẹ của cô gần như đã gỡ bỏ được phần nào sự nặng nề trong lòng, vừa rồi chính là cô đã rất lo lắng cho anh, cơ mà giờ này thấy anh thản nhiên trả lời liền cảm thấy yên tâm phần nào.

Nụ cười của cô cũng như một dòng nước ấm chạm khẽ vào trái tim anh khiến nó loạn lên một nhịp đập. Tuấn Phong đúng là không ngờ tới một ngày sẽ có người thật tâm mà lo lắng cho anh như vậy, chút tự ti mặc cảm của cơ thể tật nguyền này gần như đều không đáng kể.

Trong thâm tâm anh nghĩ, có lẽ chỉ có cô gái này mới xứng với tình cảm của anh, được phép ở bên anh. Rốt cuộc sau bao nhiêu năm cô đơn lạc lõng trên cõi đời, cũng xuất hiện một người sẵn sàng ở bên kề vai chia sẻ cùng anh khó khăn của cuộc sống. Nếu như cô chính là thực lòng, anh thề sẽ vì cô mà làm bầu trời chống đỡ tất cả. Chỉ cần cô đối với anh không giả dối…

Minh Châu đi được một đoạn không thấy hai người đi theo, cô ta quay đầu nhìn lại liền thấy cảnh ân ái của bọn họ, trong lòng cô ta liền tức đến muốn nổ tung. Vẻ mặt hớn hở vừa xong cũng biến mất, thay vào đó là sự âm u oán hận.

Mà Gia Ly thì đang bị cảm xúc do anh mang lại làm cho tim cô rung động ngẩn ngơ. Cứ thế nhìn anh không chớp mắt.

“Sao nào? Có phải chồng em rất đẹp trai không?” Tuấn Phong nhìn bộ dáng đáng yêu của cô nhịn không được muốn trêu chọc, anh ghé vào tai cô khẽ hỏi.

Nghe vậy, Gia Ly giật mình đẩy người thoát khỏi tay anh đứng dậy, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ hắng giọng trả lời: “Đúng rồi, anh rất xinh đẹp.”

“Hả?” Tuấn Phong cau mày hỏi.

“Em nói anh rất xinh đẹp, ha ha ha!” Gia Ly cố tình nhấn mạnh lại, còn cười khúc khích.

Bầu không khí mờ ám cũng lập tức tan biến. Tuấn Phong ra hiệu cho vệ sĩ đẩy xe đi theo Gia Ly buông lời tán tỉnh.

“Vợ của anh còn xinh đẹp hơn.”

“Ô, xin chào tôi là Duy Hoàng!” Một người đàn ông đột nhiên xuất hiện chào hỏi đưa tay về phía Gia Ly.

Tuấn Phong lịch sự đưa tay ra tranh bắt lấy: “Xin chào, tôi là chồng của cô ấy!”

“Đây là vợ sắp cưới của cậu hay sao?” Duy Hoàng nháy mắt hỏi Tuấn Phong. “Không tệ nha!”

Sau đó anh ấy vẫn cố chấp giơ tay về phía Gia Ly: “Rất vui được gặp cô!”

Gia Ly lễ phép nhẹ nhàng chạm vào tay Duy Hoàng một chút rồi theo phép lịch sự nói: “Chào anh! Em là Gia Ly.”

Cô nhìn người đàn ông đẹp trai ấm áp như ánh mặt trời, trong lòng không khỏi không thừa nhận rằng ông chủ của chuỗi nhà hàng năm sao Song thiên, Đế Tước quả nhiên phong thái bất phàm. Tuổi trẻ tài cao.

Lại bất giác nhớ tới một người, rồi lại nhìn về người đàn ông đang ngồi trên xe lăn, sự áy náy trong lòng càng thêm lớn.

Thấy ánh mắt phức tạp của cô, Duy Hoàng thuận miệng nói: “Tuấn Phong có được người vợ giỏi giang như cô Trần, thật là khiến người khác ngưỡng mộ. Nghe nói Vạn An của cô đã chính thức hợp tác với Hoành Phi?”

Gia Ly chột dạ cứng ngắc cười: “Vâng ạ.”

“Chúc mừng cô, Phong Vũ là một người đàn ông rất không tầm thường.” Duy Hoàng thâm ý nói.

“Vâng.” Gia Ly đáp lấy lệ. Cô có chút bối rối liền bất an hướng ánh mắt nhìn sang Tuấn Phong, lại thấy anh đang chăm chú nhìn mình, gương mặt chợt tái đi cụp mắt xuống ấp úng. “Anh, chúng ta đi thôi.”

Tuấn Phong nhếch miệng cười, hất cằm về phía Duy Hoàng bình tĩnh nói: “Cậu bị vợ phạt hay sao mà chạy tới đây tự kỷ thế?”

Vệ sĩ thấy anh vẫy tay cũng lập tức đẩy xe lăn. Bốn người chậm rãi tiến về phía sân khấu.

“Ha ha! Cậu cứ đùa, Ngọc Ly nhà tớ rất hiền lành. Tớ tới là đại diện nhà họ Võ tham dự tiệc thôi.” Duy Hoàng cười đáp.

“Vậy à, tớ nghe nói Vạn An sắp tới sẽ tiếp nhận mấy công ty con chuyên về ngành dịch vụ đấy. Sau này có gì thì cậu giúp đỡ cô ấy một chút!”

“Được thôi!” Duy Hoàng hào sảng đáp ứng.

“Vậy em cảm ơn anh Hoàng trước ạ!” Gia Ly cảm kích nói. Đúng là nhìn mấy hạng mục mà Việt nói qua cô có chút lúng túng, giờ được người này hỗ trợ thì ổn hơn rồi.

“Cô Trần biết khách sạn Vian không?” Duy Hoàng đi bên cạnh bâng quơ hỏi.

Nhưng cái tên Vian kia vô tình lại khiến cô luống cuống. Thấy vậy, Tuấn Phong liền giải cứu: “Đương nhiên là biết rồi, cậu lại định khoe về mối lương duyên với vợ cậu từ cái nơi đó hay là gì?”

Duy Hoàng lại cười: “Không biết cô Trần đã thử tìm hiểu về cách thức vận hành của nó chưa?”

Nghe được lời này, Gia Ly có chút xấu hổ đáp: “Thực ngại quá, em mới tiếp nhận mọi thứ vào chiều nay, cũng chưa kịp xem thêm thông tin gì.”

“Vian được xây dựng lại cách đây không lâu theo lối kiến trúc châu u. Hệ thống nhân sự được vận hành theo phương pháp tự quản, nếu có dịp mời cô tới tôi sẽ dốc hết tâm can truyền lại bí kíp.” Duy Hoàng không để ý tới sự lúng túng của cô mà thản nhiên nói.

Đáy lòng Gia Ly đúng là kiểu ngũ vị tạp trần.

Hai lần cô sa vào vòng tay của Phong Vũ cũng đều ở đó. Cái tên Vian trong ký ức của cô gần như là một bí mật lớn không thể nói ra, chả nhẽ Duy Hoàng đang ẩn ý nhắc nhở cô điều gì?

Nếu như… Anh ấy biết cô và Phong Vũ, vậy chẳng phải là, chính cô đang bị ngầm tố cáo hay sao?

Đương nhiên, Gia Ly cũng không tin anh ấy có thể biết được chuyện này, tuy trong lòng cô vô cùng khiếp sợ nhưng vẫn cố thản nhiên đối đáp: “Cảm ơn anh.”
Bab 37 Chương 37: Thằng què đấy sẽ không dám làm gì cháu đâu.

Đám người vừa đi vừa nói, cứ vậy đã tới một bàn tiệc đặt ở khu vực trung tâm sân vườn lớn ở phía trước của khuôn viên biệt thự nhà họ Vũ. Nơi đây từng được tạp chí kiến trúc đánh giá là một trong những biệt thự đẹp nhất thành phố T.

Lúc này ở sân tiệc đã tập trung rất đông người, tản ra ngồi ở khắp các bàn, ngay cuối sân giáp bể bơi là sân khấu và bàn tiệc của mẹ con Xuân Lan. Không biết vô ý hay là cố tình mà chỉ còn duy nhất chiếc bàn gần đó là trống. Thấy vậy Tuấn Phong nhếch miệng cười đưa mắt nhìn Duy Hoàng rồi ra hiệu cho vệ sĩ đẩy xe lăn lại. Duy Hoàng bĩu môi nhún vai đi theo. Gia Ly nhìn hai người cũng chẳng hiểu mô tê gì cứ thế ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Tuấn Phong.

Xuân Lan liếc thấy mọi người đã ổn định chỗ ngồi thì lập tức đứng dậy hớn hở bước sang đóng kịch trước mặt mọi người.

“Hôm nay là tiệc thường niên của nhà họ Vũ chúng ta, mấy năm nay con không có trở về nên vài quy định đã không biết. Phụ nữ sẽ không ngồi chung bàn với các đấng mày râu, Ly sang ngồi với mẹ và mọi người bên kia nhé!” Nói dứt lời, bàn tay với những móng nhọn sơn đỏ chót đã bắt lấy cánh tay của Gia Ly kéo lên.

Rõ là còn cố ý nhéo.

Tuấn Phong cau mày vừa định lên tiếng, thì Gia Ly đã đứng dậy khỏi ghế mỉm cười đáp: “Được.”

Cô cúi đầu nói nhỏ bên tai anh: “Đừng lo cho em.”

Gia Ly theo Xuân Lan sang bàn kế bên, tránh được Duy Hoàng, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Cậu cố ý đuổi vợ tớ đi phải không?” Tuấn Phong lừ mắt trách Duy Hoàng.

“Cậu có nhầm không vậy, chính bà ta bắt vợ cậu đi chứ!” Duy Hoàng nhăn nhó kêu oan.

“Đừng tưởng tớ không biết.” Tuấn Phong thở dài, nói: “Lần trước tớ nhờ cậu điều tra mọi chuyện nên chắc cậu đã biết, còn cố tình trêu chọc cô ấy.”

“Tớ chỉ tò mò một chút, chả nhẽ cô ấy không nhận ra cậu?” Duy Hoàng thì thầm, nheo mắt thăm dò: “Hai người còn gần gũi như vậy?”

“Điều này chỉ chứng tỏ rằng tài năng của tớ đã vượt xa cậu, lên hẳn một tầm cao mới!” Tuấn Phong có chút chột dạ nhưng vẫn không quên đá xoáy Duy Hoàng.

“Vợ tớ khác vợ cậu.” Duy Hoàng cố vớt vát.

“Ừ, đã biết vậy mà cậu còn đi so sánh làm gì?” Tuấn Phong bĩu môi chê cười, trong lòng anh đúng là cũng vẫn luôn có chút lăn tăn này thật. Nếu như nói cô không nhận ra anh, chả khác nào cô đang ngang nhiên sống hai mặt lừa chồng dối nhân tình. Còn nếu như cô nhận ra anh… chuyện này không thể?

Cứ nghĩ tới điều này, anh lại không nhịn được một nỗi tức giận cứ âm ỉ cháy như đốm lửa. Rốt cuộc Gia Ly là loại người phụ nữ như thế nào mới có thể có lối sống buông thả như thế?

“Phong này, chuyện cậu muốn biết về bác Vũ và người đàn bà kia, đã lâu như vậy thực sự rất khó đào lại. Vài năm nay tớ cũng chưa có thu hoạch gì lớn. Chỉ là, khi tớ tỉ mỉ điều tra về lý lịch của bà ta đã phát hiện ra vài thứ thú vị. Hôm nào cậu tới chỗ tớ nhé!” Duy Hoàng hất cằm về phía bàn bên cạnh nói.

Tuấn Phong gật đầu, ánh mắt vẫn luôn liếc về phía đó.

Lúc này ở bàn bên cạnh, Gia Ly đang ngồi cùng với Xuân Lan, Minh Châu và mấy người phụ nữ lớn tuổi. Bầu không khí giả tạo đến lợm giọng.

Liên tục những câu nói nịnh hót Xuân Lan và mấy mụ béo đó bay ra từ miệng Minh Châu cứ như một loại âm thanh vo ve, nheo nhéo của tên hề kệch cỡm. Tiếng nói đá đưa xáo rông qua lại thế quái nào lại đẩy lên trên người Gia Ly.

Đó là một mụ đàn bà trung tuổi, gương mặt tròn xoe môi đỏ da trắng cứng đơ như đeo mặt nạ. Bởi vì muốn che đi những nếp nhăn trên mặt nên bà ta đã trang điểm rất đậm, nhưng khổ ở chỗ, mỗi khi bà ta cười lấy lòng thì lớp phấn dày cộp ấy liền bị nứt ra tạo thành vô số khe rãnh, trông rất buồn cười.
Bab 38 Chương 38: Quyền thừa kế Vũ Gia

Minh Châu thấy Gia Ly bị dồn cho cứng họng không dám cãi câu nào thì rất hả hê. Cô ta cũng muốn góp vui nên vội xen vào, vẻ mặt lo lắng rối rít xua tay, buông lời quả quyết: “Bác nói rất đúng, Gia Ly đừng sợ. Muốn huỷ hôn phải không? Tớ sẽ giúp cậu.”

Gia Ly thở dài, vòng hai tay trước ngực thản nhiên nhìn qua các gương mặt của đám người đang ngồi cùng bàn, cái trò hề rẻ tiền này có vẻ như vẫn rất được ưa chuộng. Không những thấy nhàm chán mà mấy người này lại còn hăng say diễn?

Cô nhếch miệng cười nhẹ, nhìn thẳng vào bà béo chậm rãi nói: “Cháu không biết bác nghe được tin là cháu bị cưỡng ép kết hôn với Tuấn Phong ở đâu. Có lẽ bác chưa biết nên tiện đây cháu nói luôn. Chính là cháu hoàn toàn tự nguyện lấy anh ấy. Tuy cả hai còn chưa thật sự hiểu nhau, cơ mà đó cũng chẳng phải là bất đồng quá lớn cần phải đưa ra để mổ xẻ bàn luận ở chỗ này. Đương nhiên, cháu không phủ nhận sự quan tâm của mọi người, chỉ là cháu thiết nghĩ hai người sống cùng dưới một mái nhà cũng chẳng nhất thiết cần phải quá hiểu nhau, vậy sẽ nhanh nhàm chán.”

“Cháu thật cao thượng!” Bà béo la lên, nếu có thể vỗ tay, bà ta đã nhảy lên vỗ loạn xạ rồi.

Nghe mụ đàn bà chua ngoa phán như thế, Gia Ly lại đột nhiên im lặng, chớp mắt nhìn. Người ngoài trông vào vẻ mặt của cô thì liền cảm thấy giống hệt như đang rất khiếp sợ khí thế của bà ta, sợ hãi đến mức líu cả lưỡi.

Tất nhiên đấy chỉ là suy nghĩ của đám người này mà thôi. Còn Gia Ly thì đang nắm chặt hai bàn tay để kiềm chế bản thân không làm ra hành động thô lỗ nào.

Cả năm nay cô đã luôn cố gắng thay đổi chính mình, tự rèn luyện sức chịu đựng, độ kìm nén để chuẩn bị cho vị trí làm người thừa kế của Vạn An. Vì vậy bằng một sự diệu kỳ nào đó, Gia Ly mới từ một cô gái cục cằn ngỗ nghịch lột xác trở thành nữ giám đốc lạnh lùng quyết đoán chừng này. Kể cả việc quen với Phong Vũ, Gia Ly cũng không thể phủ nhận chính anh trong lúc không biết đã khiến bản tính bốc đồng của cô ngày càng bị trầm xuống.

Chính thế nên mới có thể chịu đựng được đòn khích bác đến mức này.

Nhưng nếu như tới giờ cô vẫn còn tiếp tục nhịn, người ta sẽ không cho rằng cô kiềm chế tốt, mà sẽ hết lớp này đến lớp khác trèo lên đầu lên cổ cô để bắt nạt, nhục mạ.

Điều này sao có thể?

Mượn tiếng xấu của dư luận để buộc cô biết khó mà lui, từ bỏ cậu cả nhà họ Vũ để kết hôn với cậu hai?

Các người là ai chứ?

Cho rằng muốn thông qua cô để cướp Vạn An hay là gì?

Nếu không phải cô đã thay mặt Vạn An đạt được hiệp nghị với Hoành Phi, đưa Vạn An lên một vị thế mới, thì đám người này có chạy đến để nịnh hót, tranh đoạt?

“Tuấn Phong không cần đến sự thương hại của bất cứ ai, nên cháu cần gì phải cao thượng ở đây? Bác cũng không cần quá khoa trương, đừng nhắc tới chuyện này nữa, mọi người hãy thu lại tâm tư đó đi.” Gia Ly lạnh nhạt nói.

Sắc mặt bà béo vô cùng khó coi. Xuân Lan cau chặt mày, [Có vẻ con nhóc nhà họ Trần này đã nảy sinh tình cảm với thằng què kia rồi.]

“Mọi người đây là quan tâm lo lắng cho cậu! Ít ra thì cậu cũng phải nói lời cảm ơn người ta chứ!” Minh Châu ở một bên đổ thêm dầu vào lửa.

“Tôi cũng đâu có nhờ mọi người góp ý?” Gia Ly nhấp một ngụm nước thờ ơ nói.

“Thật có lỗi, tôi lại ăn cơm nhà vác tù bà hàng tổng rồi.” Bà béo già giả bộ ấm ức, bĩu môi ngân giọng mỉa mai, sau đó ngồi im nghe đám chị em của mình tiếp tục công kích.

“Xin lỗi, là tại cháu, chỉ vì cháu lo lắng cho cậu ấy lấy người kia sẽ vất vả nên mới nói thêm đôi ba câu lại thành ra vô duyên xen vào việc người khác.” Minh Châu thút thít khóc.

“Cô biết vậy là tốt, quản cái mồm mình cho tốt vào.” Gia Ly liếc mắt sang cô ta cảnh cáo.

“Nói gì khó nghe vậy?” Xuân Lan đập tay xuống bàn lớn giọng quát: “Đây là nhà họ Vũ, cô Trần có trở thành con dâu cả của nhà chúng tôi hay không còn chưa có chắc, vậy mà dám ở đây lên giọng xấc xược nhục mạ khách của tôi. Cha mẹ cô không dạy cô phép tắc lễ giáo à?”

Minh Châu cũng chưa từ bỏ ý định thả tiếp đá xuống giếng: “Dì Lan, tính cách cậu ấy ngang bướng cố chấp từ nhỏ, trước nay chưa từng phải cúi đầu bao giờ, cháu cũng quen rồi, nên mong dì thông cảm ạ!”

Một câu nói đã đánh vào mặt mũi Gia Ly, Minh Châu còn cố ý nói lớn giọng để những người ngồi ở xung quanh đều nghe thấy.

Vậy là những đôi tai hóng chuyện đang cố dỏng lên thăm dò càng thêm hưng phấn.

Nói đến cậu cả nhà họ Vũ, chỉ xét riêng về thành tích đánh người đã là một truyền kỳ, chưa kể tới những thói hư tật xấu được lan truyền trong giới thượng lưu. Bây giờ cậu cả lấy vợ, đương nhiên người vợ này cũng sẽ nhận được sự quan tâm của mọi người. Mà những gì họ nghe được nãy giờ, chính là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, chẳng lệch đi đâu tí nào. Rõ là vợ chồng cùng tệ như nhau nên bảo sao cô Trần lại nguyện ý như thế!

Tuấn Phong ngồi đó nghe tiếng xì xào bàn bán, gương mặt có vẻ bệnh tật yếu ớt nhưng ánh mắt lại mang theo tia lạnh lùng nhìn sang Gia Ly, nó mang theo loại uy áp kinh người đổ dồn lên trên đôi vai của cô. Thấy bộ dáng cô tự tin không mấy lúng túng, anh lại ung dung mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Hoàng, vợ của tớ như là không có dây thần kinh cảm giác!”

Duy Hoàng nhướng mày: “Phong tổng, thật xin lỗi, cậu nói sai rồi. Cô Trần chính là đang chọc đám người kia tức chết thì có.”

Tuấn Phong không đáp lại, mắt vẫn dán lên cơ thể có chút yếu đuối kia, cứ như làm thế thì có thể khiến cô cảm thấy mình không cô độc, giúp cô đủ khả năng lớn giọng đáp trả lại đám người kia vậy.

Dường như Gia Ly cũng cảm giác được, cô quay đầu nhìn về phía anh. Bốn mắt nhìn nhau, đôi môi anh đào đỏ mọng khẽ mỉm cười.

Cô chỉ lo lắng, không muốn để Tuấn Phong biết được những lời cay độc của đám người này đang nhắm vào đôi chân kia. Không phải vì cô thương hại anh, chỉ là từ tận đáy lòng cảm thấy như mình chính là trụ cột từ nay về sau sẽ giúp anh chống đỡ và dựa vào.

Về phần mấy ả đàn bà này, thực lòng mà nói, Gia Ly không giỏi đối đáp. Cô chán nản nhìn Xuân Lan, khẽ mở miệng: “Mẹ tôi là một người phụ nữ tuyệt vời, bà ấy dạy tôi kính trên nhường dưới, biết trước biết sau. Cũng dạy tôi một điều là, nếu người ta ném vào con một nắm bùn, con chỉ cần né người tránh, cũng đừng nên bắt chước kẻ đấy, loại bùn hôi thối bẩn thỉu chỉ có kẻ thấp hèn mới không sợ bẩn mà cầm nên tay để ném người mà thôi.”

Cô nhếch miệng cười trào phúng: “Hơn nữa, tôi và Tuấn Phong kết hôn, chuyện này bà chỉ là người ngoài, không có quyền tham vấn!”

“Nghe nói quyền thừa kế của Tuấn Phong là do đôi chân không thuận nên đang nhờ bà quản lý giúp. Nếu như chân anh ấy tốt, bà cũng nên trả lại.” Gia Ly bịa bừa.

Sắc mặt Xuân Lan tái đi vì tức giận, cặp mắt chứa đầy oán hận nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi cười của Gia Ly. Vì cái gì mà một con ranh cũng có thể lớn giọng xỉa xói bà ta như vậy? Tại sao lại có thể bảo vệ thằng oắt con kia đến thế? Chả nhẽ bị thằng đó bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi?

Tuy con ranh này không xuất sắc đến nghịch thiên, nhưng nếu nó đứng về phía thằng oắt đó, chả phải là sẽ như hổ cụt lại có cánh, không đi thì có thể bay, rất có thể sẽ giúp thằng đó lần nữa vùng lên. Vậy mẹ con bà ta sẽ ra sao?

Thằng đó lấy đâu ra tư cách để bay lên lần nữa chứ! Chỉ có thể ôm hận mà sống, nhục nhã đến hết đời.

Không được ai giúp đỡ, hỗ trợ. Bà ta sẽ không để điều này xảy ra.

Thật đáng giận!

Nhưng mà Xuân Lan lại không biết, trong khi bà ta đang tức giận, thì Tuấn Phong so với bà ta càng tức giận nhiều hơn.

Hóa ra cô gái này là nhắm vào khối tài sản ghẻ kia của nhà họ Vũ?

Cho dù là chính ta vừa nghe được nhưng Tuấn Phong vẫn không dám tin. Có lẽ cô chỉ là đang rung cây dọa khỉ làm cho Xuân Lan khó chịu. Nhưng ý nghĩ kia một khi đã có, liền cứ như một hạt mầm nghi ngờ nảy nở trong lòng anh. Làm cho ánh mắt anh nhìn cô mỗi lúc một lạnh xuống.

Tuấn Phong cảm thấy mình thật thảm hại, chẳng những là ông chồng đổ vỏ, tóc xanh rì, còn là bước đệm để Gia Ly lấy về tay một khoản gia tài.

Hình tượng về một cô gái thơ ngây không hiểu sự đời, ngồi đó mặc cho người ta châm biếm, như thế quái nào chớp mắt một cái đã thành con cáo già tham lam?

Chả nhẽ Duy Hoàng nói đúng, cô đây là làm cho đám người kia tức chết.

Càng nhìn càng thấy điều này có lý. Từng người từng gương mặt lộ vẻ khiếp sợ, vợ cậu cả chính thức lên tiếng đòi lại quyền thừa kế tài sản của nhà họ Vũ?

Mãi lâu sau Xuân Lan mới mỉm cười: “À được rồi, tôi cũng quên mất chuyện thú vị này. Bao nhiêu năm đôi chân kia chưa từng đứng lên dù chỉ một lần. Nếu như cô Trần là quý nhân giúp cho cậu cả khỏi bệnh, tôi đương nhiên sẽ giao trả lại toàn bộ quyền hạn.”

Nghe bà ta nói, vài người liền ồ lên kinh ngạc.

Gia Ly cũng thế, vốn dĩ cô chỉ là nói bâng quơ, chứ cô cần cái công ty đấy làm quái gì. Một Vạn An, còn chưa kể mấy công ty con khác của Hoành Phi đưa tới cô đã mệt muốn chết, đâu có thiếu tiền tới mức đó. Nhưng là ghét cái thái độ trịch thượng nên đâm chọc đôi ba câu, ai ngờ bà ta đáp ứng.

Bà ta tự tin như vậy, chả nhẽ là do đôi chân kia đã hoàn toàn mất hết hy vọng?

Cô nghiêng người nhìn Tuấn Phong, chỉ thấy trong mắt anh là một sự lạnh lùng xa cách. Đáy lòng chợt lộp bộp hoảng sợ. Nhẽ nào cô đã đụng tới nỗi đau của anh?

Cái miệng nhỏ lại nhịn không được khẽ lẩm bẩm, [Người này, mẹ nó thật mong manh.]

“Được. Lúc ấy bà đừng nuốt lời!” Đâm lao thì phải theo lao, Gia Ly mỉm cười đáp ứng. Cô cũng rất muốn thử xem thực trạng đôi chân kia có thể chữa được hay không…

Minh Châu xen vào: “Cậu quá tự tin rồi, tới lúc bị thực tế phũ phàng vả mặt cũng đừng khóc nhé!”

“Tôi thực lòng quan tâm đến chồng mình, qua miệng cô là vả mặt nọ kia, rõ là, miệng chó!” Gia Ly vẫn không kiêng nể gì nói lại.

“Cậu…” Minh Châu ấm ức.

“Tôi nói rồi, đừng tự chạy tới trước mặt tôi tìm nhục.” Gia Ly lạnh nhạt nói rồi không nhìn cô ta nữa.

Lúc này Xuân Lan lại che miệng khúc khích cười. “Cô Trần rất có lễ giáo!”

“Mỗi lần nói chuyện với mấy con chó cưng nhà nuôi tôi đều như vậy hết nên quen rồi.” Gia Ly buông tiếp một câu nữa muốn chặn họng luôn đám người này lại, đúng là mỏi tai, mỏi miệng, cô rất lười.
Bab 39 Chương 39: Gợn sóng nghi ngờ.

Minh Châu nghe vậy liền tức điên. Miệng há to, mắt trợn lên,tay ôm ngực phập phồng. Trong nháy mắt, thậm chí cô ta còn nghĩ mình có thể cầm bộ dao nĩa trước mặt đâm thẳng vào người vừa buông lời nhục nhã đó. Hả hê dằn mặt…

Phải cố gắng lắm cô ta mới dằn được mong muốn đó xuống rồi cứng ngắc mỉm cười: “Cậu cứ hay mạnh miệng đùa ác giống hồi bé. Ở đây không phải ai cũng hiểu cậu như tớ mà rộng lượng bỏ qua đâu.”

“Tôi đâu có đùa. Câu nào cũng rất thật. Thật một trăm phần trăm.” Gia Ly hất cằm: “Chỉ là nói bằng tiếng người, cô nghe không hiểu cũng phải thôi!”

Minh Châu biết có nói nữa cũng chỉ thêm bực mình nên cắn răng im lặng. Cô ta đứng lên xin phép đi vào nhà vệ sinh.

Gia Ly vẫn thảnh thơi ngồi đó, không chút để ý. Phong thái của cô khiến cho tất cả đám người ngồi chung bàn vô cùng khó chịu

Xuân Lan liếc mắt ra hiệu cho người dẫn chương trình trên sân khấu. Anh ta cầm mic nói một tràng dài những lời hoa mỹ chả mấy ai để ý nghe, cuối cùng là đến mục giới thiệu Gia Ly, vợ sắp cưới của cậu cả.

“Đây là một cô gái kiên cường mạnh mẽ nhất tôi từng gặp, rất dũng cảm đối mặt với sự lựa chọn của mình…”

Gia Ly cũng chả để ý xem anh ta lải nhải những gì, chỉ thấy đột nhiên mọi người im lặng, ánh sáng và toàn bộ ánh mắt của mọi người đều soi rọi về phía cô. Cô ngơ ngác nhìn.

“Xin mời cậu cả và cô Trần lên sân khấu!” Người dẫn chương trình nhắc lại.

Gia Ly trợn mắt kinh ngạc, lên đó làm quái gì?

Chả nhẽ mẹ con mụ Xuân Lan là đang chờ một màn này để hạ nhục Tuấn Phong?

Cô lo lắng nhìn lại phía anh. Người đàn ông ấy vẫn thản nhiên như thường. Chẳng nhẽ đúng như anh đã từng nói, anh quá quen với những cảnh này rồi?

Đáy lòng Gia Ly bỗng nhói đau, cô không tài nào tưởng tượng nổi Tuấn Phong đã trải qua quãng thời gian thơ ấu như thế nào. Cho dù cô với anh chưa có quá nhiều tình cảm. Nói chung cũng chỉ giống như những người bạn cảm mến nhau, Gia Ly cũng cảm thấy bất bình vô cùng.

Vậy mà anh vẫn dai dẳng sống? Hay là… đang cố tồn tại như một cái gai để ngày đêm khiêu khích bọn họ?

Con người còn gì có thể tuyệt vọng hơn thế!

Hốc mắt Gia Ly chợt nóng lên.

Tuấn Phong mỉm cười, ra hiệu cho vệ sĩ đẩy xe tới bên cạnh cô, anh cầm lấy bàn tay lạnh lẽo ấy. Hai người nhìn nhau rồi cùng lên sân khấu.

Hình tượng vô cùng thân thiết hoà hợp của cặp đôi trẻ không vì đôi chân của Tuấn Phong bị bất tiện mà mất đi, kẻ ngồi người đứng lại có chút gì đó thật đẹp. Như là người vợ e lệ đang đứng bên cạnh dựa vào chồng mình, nhận lấy sự che chở từ người đàn ông đang lạnh lùng ngồi đó.

Ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người đổ dồn lên sân khấu, chẳng thể rời đi. Bất tri bất giác vỗ tay tán thưởng rồi vô vàn lời chúc phúc từ tận đáy lòng gửi tới đôi bạn trẻ.

Phản ứng của mọi người trái ngược với ý định ban đầu, làm Quốc Dũng đang đứng một bên mong chờ kết quả để cười chê tức giận lắm. Anh ta nắm chặt tay đấm vào mặt tường một quyền thật mạnh.

“Đáng chết! Vì cái gì mà cái thằng què đấy lại may mắn như vậy, vì cái gì...”

Xuân Lan cũng rất bất ngờ với những gì đang diễn ra, xung quanh bà ta liền toả ra loại tín hiệu đáng sợ khiến đám chị em tốt vừa cùng hợp lực đả kích Gia Ly cũng sợ tới mức run rẩy.

Mang theo nỗi tức giận, Xuân Lan đi lên sân khấu đứng cạnh hai người nói vài lời sáo rỗng. Trong thâm tâm bà ta ngàn lần mong đám cưới này chẳng bao giờ được diễn ra: “Từ khi cha con mất, mẹ thay ông ấy chăm sóc các con, bao nhiêu vất vả nhọc nhằn chẳng đáng là chi. Chỉ mong con hạnh phúc. Các vị, nhân dịp gặp mặt thường niên hôm nay, hãy cùng nâng ly chúc phúc cho tụi nhỏ.”

Bà ta vừa dứt lời, bên dưới lập tức hưởng ứng. Không khí náo nhiệt này nhất thời khiến sắc mặt Xuân Lan trở nên hung dữ đáng sợ, bộ dáng như rất muốn ăn thịt người. Nhưng chỉ giây sau liền tươi cười hớn hở.

“Đừng vội đắc ý!” Xuân Lan gằn giọng rồi bước vội xuống sân khấu như đang bỏ chạy.

Vừa xong, khi chạm vào cặp mắt lạnh lẽo của Tuấn Phong, cả người bà ta chợt run rẩy. Đôi môi bị hàm răng cắn chặt hằn nốt, bàn tay không tuổi nõn nà cũng đang nắm lại.

Bà ta tức lắm, ghen ghét đến ngu cả người.

Gia Ly nhịn cười chứng kiến sắc mặt biến đổi như tắc kè hoa của Xuân Lan, lòng liền hả hê rất nhiều. Cũng đã hiểu Tuấn Phong vừa sai vệ sĩ đi giở trò gì rồi.

Cô vừa định quay sang tán dương anh vài câu, thì người ta lại chẳng thèm để ý tới chút mưu hèn kế bẩn của mẹ con Xuân Lan, một đường mang theo Gia Ly xuống sân khấu, rời khỏi nhà cũ của họ Vũ, vẻ mặt không mấy thoải mái.

Ngồi trên xe, cả hai đều trầm ngâm không nói tiếng nào. Đột nhiên Tuấn Phong vòng tay sang ôm lấy vai cô kéo lại.

Gia Ly hoảng hốt phản xạ tự nhiên hỏi: “Anh khó chịu chỗ nào vậy?”

“Cả người!” Tuấn Phong phụng phịu đáp. Bàn tay càng thêm sức bóp chặt đầu vai gầy. Hơi thở nguy hiểm cũng đổ xuống phả vào bên tai người phụ nữ đang co rúm lại trong lòng mình: “Em thực sự nghĩ muốn chữa chân cho anh để đòi lại số tài sản kia?”

“Vâng!” Gia Ly thật thà gật đầu.

Cô vừa trả lời thì cảm xúc của người bên cạnh càng tệ hại.

Gia Ly ngây ngốc không hiểu, tâm tư hỗn loạn giải thích: “Em biết có thể anh đã từng hy vọng rồi lại thất vọng nhiều lần nên sinh ra tâm lý bài xích. Nhưng, em vẫn muốn thử, hãy để em thử giúp anh đứng lên, được không?”

Người bên cạnh vẫn im lặng, Gia Ly quay cuồng suy đoán, cuối cùng vội vàng thanh minh: “Em không hề có ý đả kích chuyện anh đi lại bất tiện, em hoàn toàn không có ý đó. Anh như thế nào em cũng đều chấp nhận hết… cũng chẳng muốn sói gia sản kia, em chỉ muốn chọc tức người đàn bà đáng ghét ấy thôi. Em thề, em không cần chỗ gia sản ấy…”

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn lộ vẻ hoảng sợ, lời nói ra cũng lộn xộn cùng đôi mắt ướt át lấp lánh nước oan ức ngước nhìn mình, sự buồn bực của anh bỗng chốc tan biến.

Anh đưa tay chạm vào gò má cô, đầu ngón tay di chuyển xoay cố định gương mặt cô đối diện với mình. Khoé môi hiện lên ý cười: “Anh đã từng nói với em, là anh thực sự rất thích em chưa?”

Gia Ly đang chìm đắm trong cặp mắt si tình kia, chỉ vì một câu hỏi tưởng như bâng quơ mà choàng bừng tỉnh.

Tuấn Phong thì chưa, nhưng người khác thì rồi. Đó là một người đàn ông bá đạo ngang ngược.

Cô ngây người sợ hãi, mọi phản ứng như bị đông cứng. Cả người chẳng khác gì tượng gỗ mặc anh ôm lấy.

Tuấn Phong hài lòng cười, [Muốn giúp tôi sao? Hay là lợi dụng tôi?]

Gia Ly mở lớn mắt nhìn Tuấn Phong, cô có cảm giác như chính anh vừa cố ý nói thế. Tỉ mỉ quan sát gương mặt này thêm lần nữa, ngoại trừ đôi mắt kia ra, rõ ràng hai người không có bất cứ đặc điểm nào giống nhau. Một người cao lớn khỏe mạnh, cả người toát lên phong thái, bản lĩnh sáng ngời, nước da rám nắng, dù cho gương mặt rất bình thường nhưng lại khiến người đối diện không thể bỏ qua mà nhìn thêm lần nữa. Ngược lại, người này suy nhược bộ dạng yếu đuối, tính cách tự ti, gương mặt đẹp tựa thần tiên nhưng da dẻ tái nhợt. Mà sở thích nước hoa cũng không giống nhau. Người thì hương gỗ nồng nàn người lại hương sen u tịch.

Vậy tại sao lại có những điểm trùng hợp nhiều lúc làm Gia Ly bị thót tim như thế?

Đúng rồi, đây là có tật giật mình chăng?

Nghĩ vậy, mặt Gia Ly bất giác ửng đỏ. Chả nhẽ cô là đang tham lam thích cả hai người?

Từ lúc nào mà cô lại biến thành con người như vậy?

Cô giận lắm, giận và ghét bỏ chính mình. Lòng cũng ngập tràn bất an và lo lắng.

“Anh Phong, nếu như chúng ta…”

“Em đừng nghĩ ngợi nhiều, anh hiểu em rất quan tâm tới anh. Đợi chúng ta chính thức kết hôn rồi, em muốn làm gì đều được.” Tuấn Phong chặn ngang lời nói của Gia Ly, ngay cả cơ hội để cô lùi bước trốn khỏi hôn sự này cũng không có.

“Nếu một ngày anh biết được mọi chuyện không giống như những gì mình biết, anh sẽ làm gì?” Gia Ly hồi hộp chờ câu trả lời.

“Anh luôn làm những thứ mình nắm chắc, chả có gì là anh không biết, em có tin không?” Tuấn Phong chẳng cần suy nghĩ đáp.

“Không tin...” Gia Ly buột miệng trả lời, rồi trợn mắt hoảng hốt: “Ý là… em… em tin.”

“Tốt!” Tuấn Phong gối đầu lên vai cô thì thầm: “Người chồng đại lượng như anh cũng rất mệt mỏi. Nếu đổi thành người bình thường có lẽ sẽ không nhịn được mà thường xuyên cáu gắt trút giận lên người xung quanh...”

[Anh cứ nói khoác đi, em thực sự mong là như vậy!] Gia Ly thầm nghĩ.

Xe dừng trước cửa biệt thự nhà họ Trần, Gia Ly muốn xuống xe nhưng tư thế mập mờ của hai người lúc này làm cô mãi không mở miệng nói được.
Bab 40 Chương 40: Sói giả làm cừu non.

Hai người cứ vậy duy trì tư thế mập mờ hồi lâu, đến khi Gia Ly lấy hết can đảm để chuẩn bị lên tiếng thì chợt nghe thấy tiếng cười rất khẽ từ trên đỉnh đầu. Cô tò mò ngửa đầu lên nhìn, chỉ thấy ý cười trêu chọc trên gương mặt anh tuấn cách rất gần đang từ từ hạ xuống. Gia Ly hoảng sợ đẩy mạnh vào ngực anh, lách người thoát ra rồi ngồi nép về phía cửa xe, trợn mắt nhìn lại.

Tuấn Phong bật cười, duỗi tay bắt lấy cô, nhưng vì có chút xa nên không chạm tới được. Anh buồn thiu nói: “Em lo lắng cái gì chứ?”

Sắc mặt Gia Ly bỗng như rất đau khổ: [Anh tự tin như thế, sau này khi phát hiện ra em lừa dối anh, với bản tính cổ quái, ương ngạnh không buông tha người kia của anh. Em chắc hẳn sẽ thảm lắm, không lo lắng mới lạ!]

Tuấn phong chờ giây lát, chẳng thấy Gia Ly đáp lại, cô cứ ngồi im y như con thỏ nhỏ ngây thơ đang sợ lão sói xám, cố gắng tìm cách lẩn trốn ra một nơi xa nhất có thể, thế nên anh càng muốn cười. Tuấn Phong chống tay xuống ghế xe, đẩy người ngồi dịch gần ra phía cô, từng bước áp sát: “Hay là em đã làm điều gì có lỗi với anh?”

“Không.” Gia Ly buột miệng phủ nhận.

Tuấn phong liền cười nhạo: “Làm gì mà căng thẳng như thế? Em không muốn ở bên anh lâu thêm chút nữa hay sao!”

“Em, em… thấy muộn lắm rồi, sáng mai em phải đi làm, chiều mai chúng ta còn…” Gia Ly bồn chồn như đang ngồi trên đống lửa cố gắng tìm lý do.

“Đi đăng ký hả?” Tuấn Phong mỉm cười.

Gia Ly cắn môi khẽ gật đầu tâm trạng càng thêm hoang mang.

“Ừ nhỉ, anh suýt quên.” Khóe miệng người đàn ông nhếch lên trâm biếm: “Em không nhắc thì anh đã chẳng nhớ.”

“…” Anh quên? Gia Ly lúng túng hỏi: “Vậy… em vào nhà được chưa hả anh?”

“Thơm anh một cái đã.” Tuấn Phong chỉ vào mình: “Tập làm quen với cơ thể nhau.”

Gia Ly vừa định từ chối, nhưng khi nhìn thấy thái độ kiên quyết của anh liền nuốt lời muốn nói xuống. Cô chần chừ hồi lâu cuối cùng từng chút ghé đầu sát vào gương mặt anh. Hai tay có chút lạnh nhẹ nhàng vòng qua vai anh, đôi môi anh đào hơi cong lên, khoảng cách giữa hai gương mặt mỗi lúc một gần.

Chóp mũi cũng ngập tràn hơi thở của đối phương, mắt đối mắt, môi mềm nóng bỏng chạm nhẹ vào đôi môi lạnh lẽo, rồi nhanh chóng rời ra.

Tuấn Phong mỉm cười chạm ngón tay lên môi mình, sau đó như không thỏa mãn, cả người anh áp sang giơ tay ôm lấy cô cố định trong ngực mình. Cả người Gia Ly gần như nằm vắt ngang trên đôi chân của anh. Sau đó người đàn ông bá đạo cúi xuống.

Đến khi Gia Ly được buông ra, cả người đã ngây ngốc như khúc gỗ. Linh hồn lúc này hẳn là dạo chơi chỗ nào đó mất rồi. Đôi mắt đầy nghi hoặc không chớp nhìn chằm chằm vào anh.

Đây là bị hôn đến ngu cả người hay sao?

“Em mau đi nghỉ sớm đi!” Tuấn Phong lên tiếng thúc giục, vươn tay mở cửa xe đẩy vai Gia Ly.

Cánh cửa mở ra, không khí tự nhiên mát mẻ của buổi đêm tràn vào, Gia Ly lấy lại chút tỉnh táo, gạt đi sự thắc mắc trong lòng, cúi đầu chào anh rồi bước xuống xe.

Lúc này vệ sĩ mới cúi đầu cung kính chào cô rồi đóng cửa xe lại, lưu loát lên xe khởi động. Tuấn Phong hạ kính xuống, mỉm cười vẫy tay chào. Gia Ly cứng ngắc nhìn gương mặt anh, lúc này đột nhiên cảm thấy con người này thực sự có gì đó rất không tầm thường. Y như cảm giác lần đầu tiên cô gặp ở Đế Tước, chính là một con sói giả làm cừu non.

Nhìn chiếc xe chậm chạp lăn bánh rời đi, Gia Ly khẽ thở dài. Đúng lúc cô định xoay người quay vào nhà thì một giọng nói mỉa mai chợt vang lên: “Thiệt là… chậc chậc, oan gia ngõ hẹp!”

Gia Ly giật mình quay lại, cả người đột nhiên hừng hực khí thế xôi xục: “Tao còn đang bận chưa có thời gian đi tìm mày tính tội, năm lần bảy lượt mày xỏ xiên tao. Con Châu, hôm này mày biết tay bố mày.”

Nói rồi Gia Ly ném túi xách cầm tay về phía cổng, đá đôi giày cao gót ra, hùng hổ đi về phía Minh Châu.

Thái độ ác liệt của Gia Ly khiến Minh Châu có chút hoảng sợ lùi vội ra sau, nhưng đôi giày cao gót cùng bộ lễ phục rườm rà ngày hôm nay của cô ta chính là một bất lợi lớn. Cho dù những trang sức đắt tiền trên đấy đã được tháo ra, nhưng chính là số hạt cườm đính trên đó cũng làm cho cô ả chịu đủ khổ sở.

Gia Ly vung tay tạt cho cô ta một bạt tai, làm ả lảo đảo ngã xuống, miệng la hét oai oái. Đêm hôm khuya khoắt tiếng thét của cô ta kinh động tới những con chó canh nhà ở các biệt thự xung quanh, chúng đua nhau sủa inh ỏi.

Bác Đào thấy động cũng chạy ra, rồi cũng giống như những người khác há mồm kinh sợ.

Chính là thấy Gia Ly đang ngồi trên người Minh Châu liên tiếp vả vào mặt cô ta. Chẳng biết cô ả yếu thế không đánh lại nổi hay là cố ý khóc lóc, kêu cứu tỏ ra đáng thương mà chấp nhận nằm chịu trận để Gia Ly đánh đến tê tay.

Cũng chẳng ai dám vào can.

Ở khu này ai chẳng biết tính cách Gia Ly, nghịch ngợm chẳng khác gì một thằng con trai ngay từ nhỏ, mấy năm nay nhìn phong cách có vẻ nữ tính hơn, tưởng là đã lột xác thành thiếu nữ, nay chứng kiến cảnh này lại cũng chả có mấy người ngạc nhiên, coi như là bản tính cũ đâu có gì lạ.

Chỉ là mưu kế tính toán chịu khổ nhục kế để bôi xấu Gia Ly của Minh Châu chẳng những thất bại, không uy hiếp được, ngược lại còn bị ăn đòn, cô ta nhếch nhác đứng dậy, ôm gò má sưng vù, liếm máu khóe miệng chỉ tay vào mặt Gia Ly mắng chửi: “Mày nhớ đấy, tao sẽ khiến mày phải trả giá.”

“Tao thì chưa biết như nào, nhưng chuyện mày làm với tao, chưa tính xong đâu. Loại ăn cháo đá bát, còn dám đến đây đe dọa tao. Tao đập chết mẹ mày luôn.” Gia Ly nói rồi toan đi tới tẩn cho cô ta thêm vài cái nữa thì cô ả đã vội vàng bỏ chạy như gặp ma.

Bác Đào thấy vậy vội đi tới kéo Gia Ly khuyên can: “Quên đi, thời gian không còn sớm, mau vào nghỉ ngơi thôi!”

Bác ấy nói xong liền giữ cánh tay Gia Ly dẫn thẳng vào nhà, những người khác thấy vậy cũng tản ra trở về. Cô gái kia bọn họ biết, chính là đứa bạn rất thân của Gia Ly, thường xuyên tới đây ăn ngủ. Vậy mà hôm nay đánh nhau như thế, hay là vì tranh chấp yêu đương? Bảo sao dạo này nhìn Gia Ly lại thay đổi như vậy, hóa ra là vì yêu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK