Chiều tà u ám.
Cuối cùng cánh cửa sắt nặng nề cũng mở ra.
Diễm Liên từ bên trong chậm rãi bước từng bước, cánh tay gầy guộc đưa ngang chặn bớt ánh nắng gay gắt chiếu vào. Gió Bấc thổi từng cơn rét và lạnh quất lên tấm thân yếu ớt, nhưng dường như cô ta không cảm thấy gì, rệu rã lê chân y như một người đã chết.
Chỉ có sự thù hận từ đôi mắt của cô ta cuồn cuộn tuôn ra là sống động.
Đúng vậy, cô ta chính là Minh Châu, giờ đây đổi tên thành Diễm Liên, đóa hoa sen tinh khiết diễm lệ.
"Diễm Liên!” Một người đàn ông ngoại quốc to cao đẹp trai đang ngả lưng dựa vào chiếc xe mui trần thương hiệu nổi tiếng đậu ở lề đường phía đối diện cười và vẫy tay về phía cô ta.
Bên cạnh anh ta còn có một người phụ nữ ngọt ngào và quyến rũ khẽ cười châm chọc. Người đàn ông này chính là khách hàng ruột mà khi còn làm ở phố đèn đỏ Diễm Liên đã trăm cay ngàn đắng phô bày đủ mọi thủ đoạn để lấy lòng. Biết được cô có thù hận lớn lao với Hoành Phi, anh ta đã ngấm ngầm hỗ trợ để cứu cô ta thoát khỏi lao tù.
Bây giờ, bọn họ đều có chung một kẻ thù, chính là hủy hoại Tuấn Phong, còn có cả vợ của anh ta, người thừa kế của nhà Yod - Gia Ly.
Diễm Liên chua sót cười, lặng lẽ hạ tay còn lướt qua vết sẹo gớm ghiếc trên má mình bắt đầu bước về phía đối diện.
“Chào mừng em đã tái sinh trở lại!” Giọng nói rất chuẩn của người đàn ông vang lên, anh ta đưa bàn tay nâng cằm của Diễm Liên lên chậc chậc: “Thật tò mò về gương mặt lúc trước của em, nhưng không sao, từ bây giờ nó sẽ trở thành gương mặt mới mà tôi thích!’
Diễm Liên cười nhạt: "Cảm ơn anh, Hill! Em sẽ tận lực vì anh mà hoàn thành nhiệm vụ, kẻ thù của chúng ta chuẩn bị rơi vào địa ngục rồi, thật háo hức!”
Cô ta vừa dứt, Hill đã cúi xuống ngậm lấy môi cô ả trao một nụ hôn cuồng nhiệt, bàn tay khác cũng không quên luồn vào trong lớp áo sờ soạng một hồi sau đó theo thói quen đi xuống phía dưới.
Người đàn bà bên cạnh chứng kiến cảnh tượng dâm mỹ này chỉ mỉm cười một cách xảo quyệt, đưa đẩy: “Hill, em mở cửa xe cho hai người nhé, chỗ này cũng mới mẻ đấy chứ… ừm, ông chủ giàu có và cô ả tù nhân…”
Cũng không chờ cho hai người đang quấn quýt lấy nhau đồng ý, cô ta đã mở cửa rồi đưa tay đẩy nhẹ, lập tức bọn họ thuận thế ngã vào trên chiếc ghế phụ đã được tự động ngả ra sau, cửa khép lại, mui xe nháy mắt đã hạ tạo ra một không gian riêng biệt.
Chẳng bao lâu sau, tiếng rên rỉ hoan ái vọng ra, chiếc xe rung lắc dữ dội, đến khi chỉ còn nghe thấy tiếng gầm gừ của người đàn ông, lúc lâu sau mọi tiếng động mới ngưng. Cửa mở ra, Hill bước ra khỏi xe, miệng ngậm điếu xì gà, cô ả Lara liền châm lửa. Khói trắng bay lên, gương mặt của anh ta ẩn hiện lộ ra ánh mắt nguy hiểm.
Lara hoai nghi nhìn anh ta: “Cô ta không còn khiến anh hài lòng?”
“Mau sắp xếp phẫu thuật cho cô ta, tôi không muốn kế hoạch bị trì hoãn lâu hơn nữa!”
“Vâng!” Cô ả liếc nhìn Diễm Liên nằm bất tỉnh như con búp bê rách nát trên ghế ngồi, ghét bỏ bĩu môi. Suy cho cùng, cho dù có được Hill yêu thích đến đâu cũng chỉ là phận quân cờ bé nhỏ, không có quyền tự quyết.
Người đàn ông này chính là ông chủ của tập đoàn ô tô lớn, chuyên sản xuất các linh kiện độc lạ chất lượng dành riêng cho dòng siêu xe của các đại gia. Anh ta đang ở đỉnh cao cảu quyền lực nhận được rất nhiều lời mời hợp tác của các hãng xe lớn, nhưng đều từ chối mà lại sẵn sàng cống hiến cho công ty nội địa Hoành Phi của Tuấn Phong, thậm chí còn hạ mình làm đối tác hỗ trợ với tư cách giống một chuyên gia kỹ thuật.
Vì sao chứ?
Người kia đã làm điều gì?
Lara nghĩ mãi vẫn không hiểu, rồi cô ta cũng chẳng muốn quan tâm nữa. Cô ta tin rằng, người đã bị Hill nhắm tới chắc chắn sẽ rất thảm, và cô ta chỉ cần ở một bên thừa hưởng thành quả của anh ta cùng Diễm Liên mà thôi.
“Lara, em biết không, tôi đã bắt đầu nghe thấy tiếng la hét tuyệt vọng của kẻ thù rồi. Đi thôi, mau trở về, đưa cô ta cho tiến sĩ Plank.” Người đàn ông mở cửa xe trở lại bên ghế lái, mui lần nữa được mở ra, gió lạnh lùa vào khiến Diễm Liên yếu ớt tỉnh lại.
Không có giây phút chần chừ, cũng chẳng oán trách, cô ta nhanh chóng mặc lại quần áo và ngồi nép sang một bên nhường chỗ cho Lara tiến vào.
Hill nhướng mày hài lòng rồi khởi động xe.
***
Tám tháng sau tại thành phố T.
Cổng sân bay xuất hiện một người phụ nữ với vóc dáng đẹp hoàn hảo đi cùng với một người đàn ông ngoại quốc tóc vàng trông khá già dặn với bộ râu quai nón. Cô ta kéo theo vali giơ tay bắt một xe tắc xi, rồi ghé vào tai người đàn ông nói một câu gì đó.
Anh ta tỏ ra không mấy vui vẻ, nhưng khi được đền bù một nụ hôn mới miễn cưỡng ngồi vào xe. Trước câu hỏi lịch sự của bác tài, đôi môi đỏ mọng đọc ra một địa chỉ không hề xa lạ: “Tới tòa nhà Hoành Phi!”
Qua kính chiếu hậu, bác tài ngưỡng mộ nhìn hai người rồi khởi động xe. “Cô gái này, cô là nhân viên ở Hoành Phi sao? Đó là một nơi tốt đấy!”
“Ồ!” Cô ta nhếch miệng cười giễu cợt thầm nghĩ, [Điều đó sắp trở thành quá khứ rồi!]
Không nhận được câu trả lời mong muốn, nhưng với đặc thù của công việc, bác tài vẫn có thể bắt chuyện tiếp: “Hai người mới đi công tác về sao? Ông ta chắc là chuyên gia của công ty, tôi đoàn không sai chứ!”
“Nhân viên của Hoành Phi thật quá vinh dự, đứa cháu tôi muốn xin vào đó, nhưng mấy lần thi tuyển nó đều bị rớt, mà con bé vẫn cố chấp nhất định không chuyển sang xin việc ở một công ty khác. Nghe nó kể, nhân viên nam ở đó cũng rất nhiều, tùy tiện chọn một người làm chồng cũng đủ sống nửa đời sau sung sướng. Cô thấy quan niệm của nó có ổn không?”
“Cháu gái của bác đúng là biết nhìn xa trông rộng đấy!” Cô ta đưa tay tháo xuống cặp kính đen để lộ ra cặp mắt hằn chứa đầy hận thù.
Đã năm năm trôi qua, thành phố T cũng không giống như trước, có lẽ nhiều người cũng chẳng còn nhớ đến nơi đây đã từng có một người tên Minh Châu nữa rồi.
Diễm Liên khẽ cười nói với bác tài: “Chúng tôi tới đó để bàn chuyện làm ăn thôi.”
Nói rồi cô ta rút từ ví ra một tờ tiền mệnh giá năm trăm nghìn đồng đặt lên hộc xe cạnh vô lăng: “Cháu gái bác có chấp niệm với Hoành Phi như thế, hẳn là bác cũng có nhiều thông tin về giám đốc nơi đó phải không, chia sẻ với tôi một chút đi, biết đâu sẽ có thông tin tôi đang cần.”
Bác tài nhìn thấy hành động của Diễm Liên, biết mình gặp trúng mối liền ba hoa tất cả những chuyện mà ông ta biết. Ngay cả chuyện Phong tổng không thể có con cũng được moi ra.
Nụ cười trên gương mặt của Diễm Liên càng thêm sâu sắc.
Xe dừng tại cổng Hoành Phi, nghĩ ngợi một lát cô ta lại bảo tài xế lái xe sang khách sạn Song Thiên ở gần đó.
***
Bữa tiệc liên hoan chào mừng chuyên gia đầu ngành trong lĩnh vực thiết kế ô tô của Hoành Phi được tổ chức rất hoành tráng. Hội trường Song Thiên chật ních khách mời.
“Hill, ông thấy thế nào?” Tuấn Phong chạm ly với anh ta cười nói.
“Hoàn hảo!” Hill lịch sự đáp cố làm cho giọng nói ồm ồm già nua ngang độ tuổi được hóa trang ra bên ngoài.
“Chào Phong tổng, tôi là Diễm Liên trợ lý của ông Hill.” Cô ả đứng cạnh Hill, vươn một tay về phía trước.
Tuấn Phong nhìn người trước mắt, ánh mắt lạnh lùng vươn tay chạm nhẹ vào cô ta, vừa muốn rút lại đã bị bắt chặt lấy, ngón tay cái của Diễm Liên đầy ẩn ý vuốt ve mu bàn tay anh.
Hai đầu lông mày của người đàn ông nhíu chặt, bóp mạnh tay khiến cô ả bị đau mà lùi lại.
“Ồ, Phong tổng sao chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì thế!” Diễm Liên giơ tay ấm ức nói.
Hill nhướng mày nhìn người phụ nữ của mình bị bắt nạt, đang muốn lên tiếng liền bị Tuấn Phong chặn lại: “Hill này, tôi rất lấy làm tiếc, chắc tại tôi quen với các loại máy móc nên không khống chế được lực. Chuyến này ông dự định ở lại bao lâu?”
“Hai tuần.” Hill đáp.
“Vậy được, hai tuần này hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ!”