Tuy rằng Gia Ly chưa thực sự yêu Tuấn Phong sâu đậm,nhưng cô cũng không có bài xích việc hai người tiếp xúc thân mật. Nhiều lần cô còn nghĩ đến loại tình huống này rồi, chỉ là khi đó cô chưa biết rằng cơ thể anh vẫn còn tồn đọng chất độc chưa giải. Lúc này nhìn tình trạng của Tuấn Phong lại làm Gia Ly thấy lo lắng nhiều hơn.
Cô không dám giãy dụa mạnh hoặc động tay động chân với anh nữa. Trong miệng cô vẫn còn cảm nhận rất rõ vị tanh kia, đáy lòng thêm run rẩy không yên.
“Phong, sức khỏe của anh không tốt… thả em xuống đi.”
“Yên tâm, anh rất khỏe.”
“Nghiêm túc đi… á!” Cả người Gia Ly bị anh thả rơi xuống giường, sau đó người đàn ông nheo mắt từ trên cao nhìn xuống, khóe miệng nhếch lên rành rọt nói:
“Anh đang chứng minh lời của mình nói đây.”
Tuấn Phong đưa tay lên chậm rãi cởi ra từng nút cúc áo, ánh mắt nóng rực thì ghim chặt trên người Gia Ly, chẳng khác gì một con thú dữ đang chuẩn bị thưởng thức con mồi.
Cơn choáng váng qua đi, Gia Ly ngồi chộc dậy ngây người nhìn người đàn ông đang phanh ngực trước mặt. Từng khối cơ bắp vừa vặn đẹp mắt không quá phô trương ẩn hiện sau vạt áo lại khiến con sâu trong lòng cô động đậy.
“Phong, nói cho em biết hôm nay anh gặp chuyện gì được không?” Gia Ly tha thiết hỏi.
Tuấn Phong bước một chân lên mép giường, một khuỷu tay chống vào đầu gối, tay còn lại đưa lên chạm vào gò má người phụ nữ trước mặt nhẹ giọng nói: “Em có biết tên đàn ông đi cùng với em là ai không?”
“Tên đàn ông…” Cô ngơ ngác, mãi sau mới như bửng tỉnh hô lên: “Ý anh là Đạt? Đây là người anh em của em, chơi với nhau lâu rồi, em cũng không quan tâm tới đời tư của anh ta lắm, vì thấy không thật cần thiết.”
“Hai người có vẻ rất thân?”
“Thân gì chứ? Chính là đối thủ một mất một còn.” Gia Ly hừ mũi tức giận nói. “Hôm nay em đã bị mất một khoản lớn đấy!”
“Hử?” Tuấn Phong híp mắt tỏ ra nguy hiểm.
“À, là thách đấu.” Gia Ly xua tay giải thích. Cô cầm lấy bàn tay anh khẽ lắc.
Tuấn Phong nhìn đôi mắt đang mở lớn liền thở dài ngồi phịch xuống giường rồi nằm ngửa ra gối tay lên đầu, ngữ điệu hờn dỗi vang lên: “Em chơi vui chẳng bao giờ biết nhớ đến anh.”
Trái tim Gia Ly như hững mất một nhịp, cô cười khổ xoay người nằm xuống bên cạnh gối đầu vào vai anh, một tay chọc chọc vào khuôn ngực rắn chắc lẩm bẩm: “Anh có nghĩ rằng chúng ta chưa đủ hiểu nhau không?”
Câu hỏi của Gia Ly lập tức làm cho Tuấn Phong sửng sốt.
Mắt anh mở lớn nhìn chằm chằm lên trần nhà, đúng vậy, bọn họ chưa có hiểu nhau, chính ra mà nói chưa thực sự thành thật với nhau.
“Anh xin lỗi!” Tuấn Phong vòng tay run rẩy ôm lấy Gia Ly vào lòng. “Anh đã rất sợ mất đi em.”
“Anh có thể mất tất cả, ngoại trừ em.”
“Cho dù em và anh ta không có gì nhưng anh vẫn rất khó chịu.”
“...”
Gia Ly thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị nói một loạt các lời động viên khích lệ thì người đàn ông đã chẳng cho cô cơ hội. Anh lật người áp chế cô dưới thân, môi mỏng bá đạo cứ thế từng chút một nhấp nháp hương vị ngọt ngào.
Đúng là không thể tin vào những lời mật ngọt chết người của đàn ông. Giây trước còn tỏ ra yếu đuối nhu nhược, nhưng giây say đã hiện nguyên hình biến thành con sói già gian xảo. Ánh mắt chứa đựng biết bao cảm xúc thèm khát, vui vẻ tận hưởng thành quả mình dày công bày ra, từng hơi thở, từng cử chỉ, thậm chí ngay cả nhịp tim đập đều đang hân hoan muốn được ăn mừng.
Con sói già ấy đang tung đòn vây hãm con mồi bằng hàng nghìn tuyệt chiêu cho một màn dạo đầu vô cùng ấn tượng.
Con mồi đáng thương cư thế u mê bị anh dẫn dắt mà quên đi hẳn lo lắng trong lòng, cứ thế trầm luân vào trong lưới tình không có lối thoát.
Gia Ly cảm thấy đời này của cô chính là đã bị người đàn ông này nắm trong lòng bàn tay mất rồi. Mọi sự chống chế che đậy đứng trước anh chẳng có lấy một chút hiệu quả. Trước kia cứ ngỡ rằng anh chỉ là một phế nhân cần cô che chở, hóa ra cô đúng là đã đánh giá nhầm rồi.
Một con người nhẹ nhàng, lịch lãm, mạnh mẽ bá đạo là vậy nhưng có lúc lại tỏ ra yếu đuối cần cô yêu thương sau đó bất ngờ lật thuyền áp đảo cô ở dưới thân thì cô đã biết bản thân mình đã bị anh dẫn dụ vào hang sói. Nhưng tuyệt nhiên không có cách nào để mà chống cự, càng không thể nào thoát khỏi được nhục dục, khoái lạc mà đối phương dụ dỗ.
Cứ thế cam tâm tình nguyện bị nhấn chìm.
***
Vài ngày êm ả trôi qua, cuối cùng thì cũng đã đến ngày lễ trao bằng tốt nghiệp.
Đối với buổi lễ này vốn dĩ Gia Ly cũng không có hứng thú gì, lúc đi học cô chính là loại học sinh cá biệt, không phải nói là đặc biệt ấy. Thành tích học hành luôn dẫn đầu toàn kho kinh tế nhưng danh tiếng khiến mọi người biết đến cô lại không phải là cái kiểu như hoa khôi giảng đường, học sinh xuất sắc, con nhà người ta… này nọ. Mà điều khiến cô nổi tiếng chính là bởi tính cách nghịch ngợm ngông nghênh kia. Nói không ngoa chứ Gia Ly chính là nữ đầu gấu, đại ca của trường khiến cho toàn bộ giáo viên thường cuyên ngao ngán lắc đầu, còn bí mật liên hoan khi cô tốt nghiệp kìa.
Tóm lại là, mới cách đây có mấy tháng nhưng bây giờ nghĩ lại Gia Ly vẫn thấy da mặt không ngừng nóng ran vì một thời trẻ trâu bồng bột đấy. Với đại vị của cô bây giờ mà cái danh tiếng đo truyền ra, ai có thể hình dung được hai người trước sau chính là một chứ.
Vậy nên thực lòng là Gia Ly không có muốn đi. Nhưng chẳng hiểu sao thầy giáo chủ nhiệm, ngay cả thầy hiệu trưởng cùng ba lần bốn lượt gọi điện đến mời cô tham gia với lý do thủ khoa không nên vắng mặt, vậy là sau khi đắn đo suy nghĩ, cuối cùng là đáp ứng.
Sau khi Gia Ly đồng ý tham gia buổi lễ, Gia Ly cũng quên luôn mất, cho đến khi Đạt gọi điện tới hỏi cô tối nay có tham gia hay không, Gia Ly mới sực nhớ ra sự kiện này.
“Anh nghe nói khoa của em có em và Minh Châu sẽ lên phát biểu đấy!” Đạt vui vẻ nói, anh ta thừa biết tình bạn của hai người đã rạn nứt liền châm chọc.
Nghe anh ta nói vậy, Gia Ly chỉ thản nhiên đáp lại: “Ừ, thầy hiệu trưởng có nói qua, em chẳng hứng thú, có mặt là được rồi. Anh có đi không?”
“Có chứ, chuyện vui như thế học sinh cá biệt là anh không đi đúng là đáng tiếc. Anh biết là lần này trường mời đến rất nhiều khách quý, quy mô hoành tráng hơn tất cả các năm. Oai chưa?”
“Không biết bọn họ có mục đích gì? Định kêu gọi đầu tư hay sao? Muốn xin học bổng?” Gia Ly sửng sốt.
“Chả rõ, chúng ta tới chơi là được. Anh nghe nói em chồng em là cựu sinh viên cũng được mời đấy!”
“Vậy sao?” Kệ xác anh ta. Gia Ly nói thêm vài câu rồi cúp máy.
Bab 72 Chương 72: Chuẩn bị tới lễ trao bằng.
Lúc này tại văn phòng làm việc của tổng giám đốc Hoành Phi. Người đàn ông với gương mặt lốm đốm tàn nhang đang chăm chú gõ bàn phím máy tính, chốc chốc lại liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay như đang rất gấp gáp.
Việt mang tới bộ hồ sơ do Duy Hoàng gửi, anh ta đứng bên cạnh hứng thú nhìn bộ dạng của một người chồng mẫu mực đang nỗ lực hoàn thành công việc để sớm trở về với gia đình của ông chủ. Đáy lòng không kìm được sự vui vẻ. Kể từ khi ông chủ lấy vợ, anh ta đã không còn phải đêm hôm lọ mọ làm việc nữa, thời gian này quả nhiên là thoải mái rất nhiều.
Đột nhiên người đàn ông đang bận rộn làm việc ngẩng mặt lên nhìn anh ta hỏi: “Lúc trước tôi bảo cậu giúp tôi làm một chuyện, đã làm xong chưa?”
Việt giật mình, sửng sốt, rất nhanh anh ta liền nhận ra Tuấn Phong hỏi về việc gì nên vội vàng đáp: “Xong rồi ạ.”
“Cô ta có biết không?”Người đàn ông lạnh lùng hỏi tiếp.
“Không ạ. Cha cô ta ham mê cờ bạc gái gú, mẹ cô ta là loại đàn bà chanh chua, chỉ cần cho một chút lợi ích là đến con gái cũng có thể bán.” Việt khinh bỉ kể lại: “Em đã cho bà ta một khoản tiền nhân lúc cô ta ngủ lấy cắp điện thoại, trước đó còn mở cửa cho người của mình vào lục lọi lấy đi tất cả tư liệu khác ở trong phòng của cô ta nữa. Toàn bộ đều nhắm tới bà chủ, giờ chúng đã ở đây rồi. Bản gốc cũng bị xóa, hiện tại là an toàn ạ.”
“Tôi không tin loại người như cô ta lại không tạo đường lui cho mình, giám sát chặt chẽ cho tôi.”
“Vâng.” Dừng một chút, bỗng nhiên Việt chợt nghĩ đến cái gì đó, từ trong ngực anh ta lấy ra một tấm thiệp mời.
“Tổng giám đốc, đây là thư mời của trường đại học kinh tế gửi cho anh mấy hôm trước, em quên mất hôm nay mới nhớ ra.”
Tuấn Phong không ngẩng đầu lên thờ ơ hỏi: “Về chuyện gì?”
“Tối nay là lễ trao bằng tốt nghiệp cho những sinh viên tiêu biểu anh có muốn đi không?”
“Lại có cả loại hình này? Cũng đua đòi gớm nhỉ?” Tuấn Phong bĩu môi nói.
“Vâng, em nghe nói ông hiệu trưởng sắp về hưu nên muốn tạo ra sự đột phá.”
Tuấn Phong lại trào phúng cười hoàn toàn không có ý định sẽ tham gia. Việt thấy thế vội vàng nhắc nhở: “Cô Trần cũng học trường này, như là có tên trong danh sách lên nhận bằng đấy ạ.”
Lúc này Tuấn Phong mới sực nhớ ra, Gia Ly vừa mới tốt nghiệp được tầm hơn một tháng gì đó. Trong khi những người khác còn cầm tờ giấy chứng nhận tốt nghiệp chạy đi vất vả làm thêm khắp nơi để tích lũy kinh nghiệm, thì cô đã làm nữ tổng giám đốc rồi. Nghĩ vậy, khóe môi người đàn ông bất giác mỉm cười đầy tự hào.
Anh nhìn Việt vui vẻ hỏi: “Cậu chắc chứ?”
“Em thấy tên cô ấy trong danh sách khen thưởng, anh xem tài liệu người ta gửi trước này, còn cả bản phương hướng nữa. Lần này mời đến nhiều khách quý chắc là muốn có một đầu ra thuận lợi hơn cho đám sinh viên mới ra trường đây mà.” Việt lải nhải.
“Vậy đáp ứng đi, tôi gọi điện về nhà!”
“Vâng.”
Ngay sau đó, Tuấn Phong cũng dừng công việc, anh quyết định tan làm sớm. Vừa theo cổng phụ về đến nhà, liền gặp Gia Ly từ trong phòng tắm đi ra, gương mặt cô ẩn ẩn một làn hơi nước, làn da hồng hào mà nổi bật lên trên đó là đôi môi đỏ mọng và cặp mắt to tròn đen láy. Chỉ nhìn thôi đã khiến cả người anh hưng phấn khó nhịn.
Đúng lúc Tuấn Phong đang định nhào lên cắn một ngụm thì giọng nói ngọt ngào của cô vang lên.
“Anh!” Gia Ly bước tới đưa chiếc khăn lông và máy sấy trong tay sang. Tuấn Phong hiểu ý cầm lấy.
Gia Ly nằm trên giường gối đầu lên chân anh, mắt lim dim như đang ngủ. Người đàn ông tỉ mỉ sấy khô mái tóc ướt nhẹp của cô, giọng nói dịu dàng cũng vang lên: “Tối nay em phải tới dự lễ trao bằng phải không?”
Gia Ly mở mắt ngước đầu nhìn anh, thấy anh không có vẻ gì là tức giận mới bĩu môi nói: “Vâng ạ, em cũng quên mất. Chiều nay Đạt gọi tới em mới nhớ ra.”
Nghe cô nói như vậy, ánh mắt người đàn ông lại có chút u oán: “Lại là anh ta.”
Gia Ly sửng sốt. “Anh đừng vậy, anh có muốn đi cùng em không?”
“Phong Vũ có nhận được giấy mời.” Anh tắt máy sấy cúi xuống hôn lên đôi môi kia quyến luyến không muốn rời.
Gia Ly mờ mịt hỏi: “Vậy là anh đến đó với tư cách là khách vip?”
Tuấn Phong: “...”
“Như vậy thì làm sao chúng ta có thể đi cùng nhau được, em sẽ bị thiên hạ chửi mắng vì dám công khai cắm sừng chồng mình mất.” Gia Ly nhăn mày than thở.
“Không sao, em tới trước, anh sẽ vào sau. Dù sao Hoành Phi và Vạn An chính là đối tác, chúng ta đi cùng nhau cũng không quá phô trương, còn có Bá Tùng nữa, cậu ta là bạn của anh, người yêu của cậu ta cũng trong danh sách nhận bằng tối nay.” Tuấn Phong rất tự nhiên sắp xếp.
“Vâng.”
Bởi vì là lễ trao bằng, khi lên sân khấu sẽ phải mặc áo cử nhân và đội mũ nên Gia Ly không cần làm tóc cầu kỳ. Chỉ đơn giản xõa ra là được, mái tóc dài qua vai xoăn sóng khiến gương mặt của Gia Ly chẳng khác gì một con búp bê dịu dàng đáng yêu.
Tuấn Phong đưa tới cho cô một bộ lễ phục màu thiên thanh may thủ công, thiết kế kiểu cúp ngực, đai váy thêu những viên kim cương nhỏ, dưới ánh đèn lấp lánh phản chiếu ra vô vàn tia sáng. Đây chính là điểm nhấn nổi bật nhất cảu chiếc váy thu hút ánh nhìn của người khác tới chiếc eo nhỏ xinh.
Phần đuôi váy không quá dài, được thiết kế kiểu đuôi cá, phía trước thì cao trên đầu gối một chút, phía sau chỉ trùng qua bắp chân. Vạt váy có một lớp voan mỏng màu trắng lồng viền cước khiến nó có cong lên uốn lượn bồng bềnh như một đám mây, bất cứ ai nhìn thấy đều khó có thể rời mắt.
Mặc chiếc váy này Gia Ly vừa có thể choàng áo cử nhân ra ngoài để lên nhận bằng, sau đó lại vẫn có thể tham gia tiệc rượu mà không cần mất thời gian thay đồ.
“Quả nhiên thiết kế của Alex luôn luôn rất tốt!” Tuấn Phong hài lòng cười.
Dáng người Gia Ly đã đẹp sẵn rồi, mặc lên thiết kế này của Alex chẳng khác nào được tiếp thêm ánh hào quang, cả người như một tiên nữ bị lạc xuống trần gian quên đường về. Cô chỉ cần đứng im cũng khiến chúng sinh mê muội.
Anh đưa cô tới trước bàn trang điểm sau đó thành thạo lấy ra tất cả những phụ kiện cần thiết. Lưu loát trang điểm cho Gia Ly. Sau đó cũng hoá trang cho chính gương mặt của mình.
Lát sau trong gương liền xuất hiện hai gương mặt.
Một thì đẹp đến ngây người, một lại tầm thường không đáng chú ý.
Gia Ly theo ánh mắt ngưỡng mộ của Tuấn Phong mà nhìn chính mình trong gương, cũng có chút hoảng hốt. Tay nghề của anh quả nhiên rất cao.
Tuấn Phong kéo tủ giày lấy ra đôi giày cao gót, túi xách màu bạc, cùng một chiếc dây chuyền sợi mảnh đơn giản nhưng lại rất tinh xảo đeo lên cho cô, cả người Gia Ly nhìn qua càng thêm kinh diễm động lòng người.
“Anh đang cảm thấy hối hận. Em xinh đẹp như thế này không biết đêm nay có trêu hoa ghẹo nguyệt gì không?” Tuấn Phong ôm lấy cô từ phía sau hậm hực nói.
“Cũng phải công nhận tài năng của anh đáng liệt vào hạng cao thủ. Nếu như chúng ta thất nghiệp, anh có thể đi làm stylist để nuôi em đấy!” Gia Ly bật cười châm chọc.
“Anh đại lượng, lần này quyết cho thiên hạ trầm trồ vợ của anh đẹp đến nhường nào!” Tuấn Phong buông cô ra tới bên tủ lấy một bộ lễ phục rồi nhanh chóng thay vào.
Chưa đầy ba mươi phút sau hai người đã có mặt tại cổng trường đại học kinh tế. Lúc này đã có rất nhiều xe cộ, khách khứa ra vào, cảnh tượng vô cùng tấp nập.
Bab 73 Chương 73: Cô ấy là ai?
Theo như kế hoạch của Tuấn Phong. Gia Ly xuống xe trước.
Cô vừa đi qua cổng trường đã làm cho tất cả mọi người đang có mặt tại đó nhịn không được, hít vào một ngụm khí lạnh.
“Trời ạ! Cô ấy là ai vậy?”
“Đẹp quá!”
Cô gái có dáng người cao gầy tinh tế, diện một thân váy màu thiên thanh tuy rất đơn giản nhưng vẻ ngoài xinh đẹp của cô lại được phác họa một cách hoàn hảo vô cùng.
Mái tóc buông nhẹ qua vai, rung lên theo chuyển động của từng bước đi. Da thịt trắng noãn ở dưới ánh đèn tựa như một món đồ sứ thượng hạng khiến ai cũng muốn giơ tay thử chạm vào một lần nhưng lại e sợ sẽ làm vỡ. Gương mặt cô gái lạnh lùng với ngũ quan xinh xắn giống như một nàng tiên vừa từ trong tranh đi ra, hoàn mỹ đến mức khó có thể tìm ra được một chút khuyết điểm nào.
Ánh mắt của cô gái thờ ơ liếc qua gương mặt sửng sốt của đám đông. Một khắc đó, trong lòng mọi người đều nghĩ đến cùng một vấn đề.
Có chút quen thuộc.
Nhưng không nhớ rõ là ai.
Từ trước tới nay cái trường đại học kinh tế này có bao nhiêu người đẹp bọn họ đều biết hết, nhưng trước nay chưa gặp qua cô?
Chẳng lẽ là khách mời?
“Cô ấy là ngôi sao ư? Ca sĩ hay diễn viên?”
Họ đều không có một chút ấn tượng nào?
“Hay là tài phiệt? Không thể. Thành phố T này lấy đâu ra một nữ doanh nhân trẻ như vậy. Trừ phi…”
Mọi người lần nữa khiếp sợ nhìn lại thật kỹ.
Gia Ly cũng biết bản thân cô ngày hôm nay xuất hiện ở đây trong dáng vẻ này sẽ gây ra biết bao bất ngờ cho người khác, nhưng phản ứng của mọi người như vậy, lại khiến cô có chút không được tự nhiên.
Cô đang chuẩn bị bước nhanh qua khoảng sân để vào thẳng hội trường thì nghe thấy Đạt gọi: “Ê, Tiểu Ly chỗ này!”
Anh ta đang đứng cùng với đám bạn ở gần chỗ bàn đăng ký tặng hoa của ban tổ chức. Ai nấy cũng đều bảnh bao với áo sơ mi trắng và quần âu. Nghe Đạt gọi mọi người liền há to mồm không dám tin nhìn vào Gia Ly, mặc dù thảng thốt đấy nhưng vì sợ hãi uy danh của Gia Ly nên chẳng có ai dám biểu hiện ra dáng vẻ quá khích gì nữa, đều im thin thít lén lút than thở.
Chẳng thể ngờ đó lại là chị đại đầu gấu mới tốt nghiệp của trường. Đúng là một màn lột x.á.c ghê thật!
Gia Ly liếc một vòng rồi thản nhiên đi tới, cô bĩu môi nhìn Đạt nói: “Đừng có gọi cái biệt danh trẻ trâu đấy của em.”
“Ừ, hồ ly bé bỏng… au!” Đạt ôm chân nhảy lò cò, gương mặt lại chẳng hề tỏ ra đau đớn: “Hôm nay em mặc váy đấy!”
Gia Ly nhìn dáng vẻ của anh ta không nhịn được, “khúc khích” cười khẽ một tiếng.
Lúc cô không cười đã khiến người khác mê mẩn, giờ cô vừa mới cười một tiếng, đã lập tức phá tan vẻ thanh lãnh xa cách trên gương mặt, khiến mọi người quên luôn sự sợ hãi mà tiếp tục xì xào bàn tán:
“Trời ạ! Đây rốt cuộc là ai? Chị đại đầu gấu sao?”
“Tớ muốn làm vợ người ta, không biết chị ấy có thu mua tớ không?”
“Tim tớ đã loạn nhịp vì chị ấy mất rồi.”
“...”
Đạt nghe mấy lời bàn tán liền nghiêm mặt nói: “Có lẽ em vẫn nên mặc quần thì hơn.”
“Anh quên là em thuận tay hơn chân à?” Gia Ly giơ nắm đấm dứ về phía anh ta vui vẻ cảnh cáo. Mấy người bạn của Đạt đứng đó cũng cười ồ lên. Chuyện Gia Ly và Đạt là đối thủ sống còn trên sàn đấu suốt năm năm ai mà không biết, đương nhiên cũng đều chẳng dám trêu chọc cô. Ngoại trừ Đạt.
Bây giờ thấy được dáng vẻ này của Gia Ly, bọn họ lại hận là khi xưa sao không liều mạng đánh một trận. Các cụ vẫn nói là không đánh không quen đấy thôi, biết đâu lúc đó bị đau thì bây giờ đã có cơ hội thân quen với người đẹp rồi.
Nhiều người đang ủ rũ luyến tiếc thì đột nhiên mấy cô gái đứng gần bọn họ ồ lên kinh ngạc.
Mọi người tò mò nhìn theo liền thấy Minh Châu và Quốc Dũng đang tiến vào, đi theo sau còn có vài sinh viên trẻ đang tanh tách chụp ảnh. Cho dù hai người đó không có thân mật khoác tay nhau nhưng hình thức này khi được bọn họ đưa lên diễn đàn của trường chắc chắn sẽ kéo theo không ít lượt xem.
Khi Minh Châu còn đi học chính là cô gái được rất nhiều chàng trai yêu thích. mấy em sinh viên khóa dưới còn coi cô ta như một thần tượng. Bởi vì bên cạnh luôn có một nữ đầu gấu Gia Ly bảo kê, cô ta chỉ cần diễn tốt vai dịu dàng ngọt ngào là được. Những chàng trai trong danh sách hâm mộ cô ta nhiều vô kể, nhưng người được cô ta công khai thừa nhận lại chỉ có cậu bạn cướp về kia. Tiếc là người ta đã sợ hãi chạy mất dép từ hồi nào rồi.
Tuy nhiên tâm lý của con người ta thường hay làm điều ngược lại, thứ không có được thì luôn khiến bản thân thèm khát. Những chàng trai bị Minh Châu từ chối vẫn thường xuyên tặng quà và chưa bao giờ hết ngưỡng mộ cô ta.
Thế mới nói, Gia Ly thật may mắn vì đã sớm tỉnh ngộ.
Cô nhếch miệng cười nhún vai tỏ ra thương hại cho cả một đám si tình dính vào tấm lưới của Minh Châu mà không biết đến bao giờ mới thoát ra được. Đám người này hẳn sẽ là khách hàng tiềm năng hậu hĩnh cho hệ thống bướm đêm của cô ả.
Không chỉ có đám đàn ông, ngay cả mấy cô em sinh viên cũng u mê quên lối:
“Chị Minh Châu thật đẹp!”
“Tên hay y như người vậy.”
“Ước gì tớ cũng được như chị ấy, đích thân giám đốc Vũ Gia tháp tùng kìa!”
“Hai người bọn họ đúng là ông trời tác hợp! Rất xứng đôi!”
“Nghe nói vừa tốt nghiệp chị ấy đã xin vào làm ở Vũ Gia, còn được tổng giám đốc để ý tới. Không biết sau này tớ có may mắn được như thế không?”
“Quên đi, đấy chính là dựa vào thực lực.” Một cô gái khác lên tiếng.
Mấy cô gái nhỏ lại tiếp tục trầm trồ:
“Tối nay chị ấy mặc bộ váy thật đẹp, tớ rất thích!”
“Chị ấy không hổ là thần tượng của tớ! Đẹp quá đi mất.”
“...” Tiếng rì rầm bàn tán vẫn còn rất nhiều nhưng Gia Ly không còn chú ý nghe nữa. Cô đang tập trung quan sát kẻ thù không đội trời chung của mình.
Tối nay Minh Châu mặc một chếc váy màu trắng xếp ly cộc qua đầu gối. Phần eo thắt lại đính một chiếc lơ điệu đà to chờm lên che bớt lại phần nào sự đồ sộ của bộ ngực. Nhìn cô ta chẳng khác nào một cô nhóc mới mười mấy tuổi đầu còn thơ ngây chưa trải sự đời.
Quốc Dũng vẫn điển trai với nụ cười duyên để lộ một bên má lúm đồng tiền, tuy chỉ xuất hiện trong vài giây ngắn ngủi nhưng đã chiếm được trái tim của biết bao cô gái. Anh ta đi thẳng vào bên trong hội trường, Minh Châu dù muốn lán lại làm màu một chút cũng không có cơ hội đành lẽo đẽo theo sau.
“Đúng chuẩn mặt người dạ thú, tất cả mọi người đều mù rồi sao? Thích ai không thích lại thích đôi cẩu nam nữ này!" Đạt khục khục cười khoái trá.
Gia Ly thì châm chọc nhếch môi: “Nồi nào úp vung nấy, chả phải rất hợp hay sao?”
Cô lại gật gù bổ sung: “Nhưng em cũng phải công nhận rằng ở trước mặt người khác cô ta diễn vai người tử tế rất đạt. Còn anh ta ngụy trang cũng tài lắm, mẹ con anh ta vừa thoát được tội danh mưu sát còn chiếm được tài sản Vũ Gia; thế mà thiên hạ vẫn trầm trồ khen ngợi đấy.”
“Cười chết anh! Cái chuyện cô ta làm tú bà cầm đầu đường dây bướm đêm kia, với độ tuổi của những cô gái đó, chậc chậc mấy bữa nữa khi cơ quan công an thu lưới, anh rất chờ mong được xem phản ứng của bọn họ.”
“Chả thú vị. Thì lại xúm vào chửi bới, cùng lắm thì moi gia phả ba đời nhà cô ta ra chửi chứ có gì đâu. Em cảm thấy không có đã.”
“Ha ha ha, anh là chỉ muốn xem bộ mặt thanh thuần kia khi đấy sẽ trông như thế nào mà thôi.” Đạt bật cười lại có chút suy tư: “Đúng là nhìn mặt không thể biết được lòng người. Càng xinh đẹp càng thối nát.”
Anh ta nói xong, mới ý thức được chính mình nhất thời lanh mồm lanh miệng lỡ lời liền quay đầu liếc mắt nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Gia Ly. Đến khi anh ta thấy trên mặt cô không có biểu hiện gì bất bình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm bổ sung thêm: “Ngoại trừ em.”
Gia Ly nhếch miệng cười, một lát sau cô mỉa mai nói: “Kỳ thật em cũng phải cảm ơn cô ta.”
[Nếu như cô ta không quá nôn nóng muốn hại em, có lẽ chính em bây giờ vẫn còn bị đâm sau lưng mà không hề hay biết.]
Có đôi khi cô thật sự không dám tưởng tượng, nếu đêm hôm đó, cô không gặp được Tuấn Phong thì hiện tại cô sẽ như thế nào. Tương lai bị hủy hoại, có thể còn bị cô ta dùng những hình ảnh không sạch sẽ để khống chế ép buộc làm chuyện bẩn thỉu. Đương nhiên là nếu như, nếu như có chuyện đó, Gia Ly đời nào để cho cô ta được như ý. Cùng lắm là cá chết lưới rách liều mạng một phen. Chỉ là Mẹ Lam Anh hẳn sẽ không thể chịu đựng nổi với cú sốc này.
Vậy cho nên việc làm của Minh Châu chính là tội ác tày trời không đáng được tha thứ.
Gia Ly nheo mắt nhìn theo bóng lưng của cô ta như con thú săn đang dõi theo con mồi.
Dường như Đạt cũng lờ mờ cảm thấy giữa hai người đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm, vậy nên mới khiến Gia Ly lật mặt với Minh Châu. Thực tâm mà nói chuyện này lại khiến anh ta thấy nhẹ nhõm. Bởi chính anh ta cũng đã nhìn rõ bản chất của cô ta luôn lợi dụng Gia Ly từ lâu, nhưng thấy cô vui vẻ bao che cho cô ta nên cũng không tiện xen vào. Đường đường là một người đàn ông đi quan tâm tới chuyện của mấy cô gái có vẻ không tiện lắm.
Hiện tại Gia Ly như thế này vừa hay rất tốt. Anh ta cho rằng cô vẫn còn nuối tiếc một tình bạn đẹp đành an ủi: "Đừng nghĩ nhiều, dù sao bây giờ em cũng đã là người có gia đình rồi, loại người như cô ta có mơ cũng không được một phần của em. Hơn nữa anh cũng biết Phong tổng đối với em rất là cưng chiều nhé!”
Kể từ lần Gia Ly nhờ anh ta điều tra về hai thân phận của người đàn ông này, được sự cho phép của Duy Hoàng anh ta mới tiết lộ một chút thông tin cho Gia Ly biết. Đấy là còn chưa có nói hết toàn bộ sự thật về mạng lưới mối quan hệ ngầm của Tuấn Phong với Bella và những người khác đâu.
Nhưng mà chỉ cần vậy, anh ta cũng hiểu được vị trí của Gia Ly trong lòng Tuấn Phong mà cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh để làm một người bạn tận tâm của cô.
Gia Ly nghe Đạt nhắc tới chồng mình, cô không kiềm chế được nở một nụ cười hạnh phúc. Quả thực, Tuấn Phong đối với cô rất tốt ngoại trừ việc anh đã lừa dối, coi cô là con ngốc mà trêu đùa một khoảng thời gian ra thì mọi chuyện đều ổn.
Thậm chí đôi khi Gia Ly còn không nhịn được suy nghĩ, có phải ông trời không đành lòng để cô phải chịu đựng thêm bất hạnh nữa, nên mới cố ý sắp xếp cho hai người gặp nhau không. Nghĩ tới đây, ánh mắt cô lại liếc về phía cổng trường đầy mong đợi.
Việt đánh lái chạy thêm một vòng nữa, sắp xếp một chút chuyện rồi mới dừng lại.
Tuấn Phong vừa bước xuống đã gây lên một trận xôn xao.
Không phải vì anh đẹp trai làm trái tim thiếu nữ của các cô gái trẻ mê đắm. Mà bởi vì bó hoa hồng rất lớn Việt đang ôm đi theo phía sau anh. Ai cũng tò mò bán tán sôi nổi.
Tổng giám đốc Hoành Phi hôm nay lại tới lễ trao bằng của trường đại học kinh tế? Còn mang theo hoa hồng, kia là sẽ tặng cho một ai đó phải không?
Lúc này ở phía trong hội trường, Quốc Dũng vừa đi vào đã được thầy hiệu phó đon đả chạy ra đón và mời anh ta ngồi vào vị trí ở hàng ghế vip. Ông ta nhìn thấy Minh Châu đi ngay sau lưng anh ta liền cười hỏi: “Minh Châu, em đến cùng cậu Vũ sao?”
Minh Châu biết ông ta hỏi để xắp xếp chỗ ngồi nên lập tức gật đầu: “Em chào thầy, chúng em đi cùng nhau ạ.”
Thầy hiệu phó liếc mắt qua gương mặt thờ ơ của Quốc Dũng thì lập tức hiểu ra mọi chuyện nhưng ông ta vẫn coi như không biết gì mời cô ta ngồi vào vị trí bên cạnh Quốc Dũng. Người khôn khéo như ông ta luôn rất biết cách đối nhân xử thế. Huống hồ các cô gái trẻ giống Minh Châu cũng không hiếm lạ, dù sao thì cũng chẳng liên quan đến ông ta nên cứ coi như không biết là được.
“Em thật tài giỏi, mới ra trường đã được vào chỗ cậu Vũ làm việc, biết bao bạn sinh viên mơ còn chẳng được.” Thầy hiệu phó cười nói.
Minh Châu mỉm cười đáp lại: “Tuy rằng em xin vào làm ở Vũ Gia là dựa vào thực lực nhưng cũng không phủ nhận anh Dũng đã giúp đỡ em rất nhiều, em rất biết ơn anh ấy ạ.”
Giọng nói của cô ta vừa nhẹ nhàng lại hàm chứa sự biết ơn khiến ai nghe cũng đều rất có cảm tình.
Thầy hiệu phó hài lòng gật đầu: “Em hiểu lễ nghĩa như vậy chẳng trách cậu Vũ lại ưu ái thế. Chúc mừng em nhé!”
Cô ta miễn cưỡng cười: “Cảm ơn thầy ạ.”
Cách trả lời lấp lửng của Minh Châu đã khiến cho tất cả những người đang dỏng tai hóng hớt đều cho rằng cô ta và Quốc Dũng chính là một cặp. Trái tim thiếu nữ của các cô gái ở phía sau vừa thất vọng nhưng cũng thầm chúc mừng cho thần tượng của mình.
Cựu hoa khôi giảng đường của bọn họ chính là một chị gái vừa học giỏi, vừa xinh đẹp, lại còn rất có lễ nghĩa. Duyên số lại đào hoa nữa chứ! Như này ai chẳng mê!
“À cô bạn thân của em đâu? Cô ấy không đi cùng em à?” Thầy hiệu phó sực nhớ ra đứa học sinh đầu gấu thủ khoa của mình, khi xưa vẫn kè kè cùng Minh Châu như hình với bóng.
“Thầy hỏi Gia Ly sao? Có lẽ cậu ấy cũng đã đến rồi ấy.” Cô ta vừa nói dứt lời thì đã nhìn thấy một đoàn người kéo vào.
Đi đầu ở vị trí trung tâm chính là nhân vật chính mà cô ta mới nhắc tên. Bên cạnh Gia Ly là người đàn ông cao lớn - Ông chủ của Hoành Phi. Cạnh anh là một người đang ôm bó hoa hồng cực lớn che gần như toàn bộ cơ thể. Đi cùng bọn họ là những nam sinh viên có vẻ ngoài cực kỳ bảnh bao. Nhìn đoàn người chậm rãi tiến vào giống hệt cảnh tượng của một buổi hộ tống một nữ minh tinh nổi tiếng.
Minh Châu nhìn chằm chằm vào Gia Ly. Bàn tay cô ta âm thầm nắm chặt. Cho dù trong lòng đang vô cùng khó chịu vì ghen tị, nhưng lấy đại cục làm trọng, cô ta đành yên lặng nhịn đau, nhẹ nhàng nói:
“Vừa nhắc cái liền tới.”
Thầy hiệu phó xoay người nhìn lại, biết là khách quý đã đến thì lập tức đứng dậy đi ra chào hỏi.
“Ôi cảm ơn anh Phong đã đến, trường chúng tôi rất vinh dự. Mời anh ngồi, thầy hiệu trưởng đang bận, lát nữa sẽ ra gặp anh.”
Vốn dĩ Tuấn Phong tới đây là vì Gia Ly nên anh không có chú ý đến mấy người này, đương nhiên là không biết ông ta là ai nhưng vẫn lịch sự gật đầu đáp lại: “Chào ông, chúc mừng nhà trường.”
Tuấn Phong chìa tay ra rồi rất nhanh thu lại, anh bước tới vị trí cách Quốc Dũng ba chiếc ghế thì ngồi xuống. Lúc này thầy hiệu phó mới nhìn thấy cô gái xinh đẹp đi bên cạnh Tuấn Phong.
“Bạn gái của Phong tổng sao, mời ngồi.”
“Chào thầy, em là Gia Ly.”
“Vâng chào cô… hả, là em sao? Trách gì thầy thấy quen quen. Em đã thay đổi rất nhiều.”
Gia Ly mỉm cười liếc nhìn về phía Minh Châu ở gần đó, đáy mắt thoáng qua một tia khiêu khích: “Vâng ạ.”
Tất nhiên là Minh Châu biết Gia Ly đang hướng tới cô ta, nên cảm thấy tức giận không chịu được. Nhưng lại chỉ có thể âm thầm hít sâu, thầm mắng một câu: [Cứ đắc ý đi lát nữa mày đừng có khóc.]
Ai bảo Gia Ly cứ luôn may mắn hơn cô ta?
Vậy nên hôm nay cô ta muốn cho Gia Ly nếm thử chút tư vị khi bị người khác ở trước mặt tất cả mọi người chửi mắng. Đã một thời gian qua rồi nhưng mỗi khi nghĩ đến chuyện phát sinh ngày đó, cô ta liền hận đến nghiến răng.
Cô ta nhìn sang người đàn ông có gương mặt bình thường đang ngồi bên cạnh Gia Ly. Tuy không được hào nhoáng như Quốc Dũng nhưng rõ ràng là anh ta có rất nhiều tiền, khí thế cũng tốt. Cô ta cũng muốn giống như Gia Ly được anh ta chiều chuộng.
Đây là môi trường giáo dục không phải thương giới nên chuyện hiện nay Gia Ly đã là một nữ doanh nhân không phải ai cũng rõ. Ngay cả chuyện cô kết hôn với cậu cả nhà họ Vũ nữa. Tuy nhiên, cũng cũng có thể nói là những người biết chuyện thì cũng không phải là quá ít. Đừng quên đây là trường đào tạo những chuyên ngành gì? Nhất là những người vừa tốt nghiệp đang đi xin việc khắp nơi, ngày nào chả cày nát mấy tờ tạp chí kinh tế hay sàn chứng khoán.
Vì thế chuyện Vạn An và Hoành Phi hợp tác với nhau để bình ổn lại giá xăng dầu là điều khá nhiều người cũng biết. Vài người còn dõi theo từng chút biến động để tìm ra được phương hướng hành động. Từ đó chuyện hai người cùng ngồi ở vị trí ghế vip còn đang ghé đầu thân thiết trò chuyện chính là đề tài bàn tán của bọn họ.
Trong nháy mắt hai người đàn ông Tuấn Phong và Phong Vũ đã được dân tình thay mặt Gia Ly đặt lên bàn cân.
Bab 74 Chương 74: Em đã thay đổi rất nhiều
Bab 75 Chương 75: Bạn của chồng
Minh Châu ngồi đó lắng nghe những lời bàn tán ngưỡng mộ Gia Ly mà điên cuồng ghen tị. Cố gắng lắm cô ta mới duy trì được nụ cười mỉm ở trên môi, giả vờ như không biết gì mà cố tình ghé đầu sang, ra vẻ thân thiết hỏi Quốc Dũng: “Nhà trường muốn xin mười xuất thử việc ở Vũ Gia, anh có xem xét đề nghị này không?”
Giọng nói ngọt ngào như mật khẽ vang lên, thầy hiệu phó đang say sưa nói chuyện cũng nhỏ giọng lắng nghe.
Nhưng mà, đợi vài giây, cũng không nghe thấy đáp án của người đàn ông được hỏi. Minh Châu cau mày, ngẩng đầu lên liền thấy Quốc Dũng đang ngơ ngác nhìn về phía Gia Ly, trong mắt anh ta còn tràn đầy sự kinh ngạc và hâm mộ.
Sắc mặt Minh Châu lập tức trầm xuống, u ám như một mụ đàn bà vừa bắt gặp bồ nhí của chồng.
Bàn tay của cô ta nắm thật chặt, ánh mắt phẫn nộ nóng rực giống như con hổ cái chuẩn bị nhào lên cắn xé con mồi, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống được.
Khóe miệng cô ta giật giật cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, cứng ngắc nói: “Đằng nào thì lát nữa anh chẳng được nếm qua, cần gì phải làm ra bộ dáng thèm khát đấy?”
Nghe vậy, Quốc Dũng mới phục hồi lại tinh thần. Anh ta mỉm cười: “Cô hãy tự cầu nguyện để đừng có bị thất bại.”
Đáy mắt Minh Châu hiện lên một tia châm chọc cùng hận ý khi nghe những lời đó. Cô ta hít sâu một hơi, gương mặt lập tức treo lên nụ cười dịu dàng. Minh Châu nghiêng người ngó qua Quốc Dũng nhìn về phía Gia Ly lớn giọng gọi: “Ly, hôm nay cậu rất đẹp đấy, đã khiến cho tất cả mọi người đều thổn thức. Lát nữa khi nhận bằng, chúng ta cùng song ca một bài để cảm ơn các thầy cô nhé!”
Dù không cam lòng nhưng cô ta vẫn buộc phải thừa nhận người phụ nữ kia thật sự rất xinh đẹp. So với vài lần gần đây cô ta gặp Gia Ly ăn mặc nữ tính, thì lần này chính là mê hồn nhất. Trái ngược hoàn toàn so với dáng vẻ trước kia.
Không chỉ thế, còn xinh đẹp hơn cô ta rất nhiều.
Nếu như khi còn đi học, Gia Ly chẳng khác nào một nữ tướng cướp, là vệ sĩ trung thành của cô ta. Thì hiện tại, cô tựa như một con thiên nga trắng kiêu sa không ngừng tỏa sáng giữa đám đông, càng ngày càng chói mắt, càng ngày càng rực rỡ.
Gia Ly đang nói chuyện cùng thầy hiệu phó, nghe Minh Châu nói vậy, khóe môi khẽ nhếch, cười giễu, thờ ơ đáp: “Tôi đã chuẩn bị quà tặng nhà trường rồi, sức khỏe hôm nay không tốt, cô tự mình lên đi. Cũng cần phải cảm ơn!”
Đáy mắt Minh Châu nhanh chóng xẹt qua một tia u ám. Cô ta lắc đầu, tỏ vẻ đáng thương: “Trước kia chúng ta vẫn thường song ca. Tớ không quen hát một mình.”
Nếu không phải hoàn cảnh này có chút bất tiện, Gia Ly đã túm tóc giật cô ta xuống đánh cho vài bạt tai. Mẹ nó! Đúng là cái loại mặt dày không biết xấu hổ, còn dám nhắc lại chuyện cũ, nghe vào tai liền cảm thấy ghê tởm!
Gia Ly tỏ ra không hề nghe thấy cũng chẳng đáp lời cô ta. Cô bình tĩnh tiếp tục cuộc nói chuyện với những người ngồi bên cạnh. Mặc xác cô ả đang trừng mắt phẫn nộ ở phía kia.
Rất nhanh sau đó, toàn bộ số ghế vip đều đã kín người ngồi. Đa số bọn họ là giảng viên trong trường cùng với vài doanh nhân. Những người nên đến gần như đã có mặt đông đủ.
Đúng lúc này, sân khấu đột ngột sáng lên. Có một cặp sinh viên, nữ mặc áo dài trắng đính kim sa, nam mặc sơ mi trắng quần âu bước ra giữa sân khấu. Hai người cúi chào và bắt đầu làm theo chương trình. Đầu tiên là phần giới thiệu ban giám hiệu, khách mời. Tiếp đó là tự giới thiệu về văn hóa lịch sử của trường, cùng với nội dung của lễ trao bằng.
Gia Ly không hứng thú với những gì đang diễn ra trên sân khấu lắm, cô chỉ chăm chú nghĩ về lời hứa hẹn của Tuấn Phong khi nãy: “Anh có quà tặng em.”
Chương trình nhanh chóng qua đi, tới khi thầy hiệu trưởng phát biểu xong và Gia Ly được gọi lên cánh gà mặc áo cử nhân chuẩn bị ra nhận bằng thì tâm trí của cô mới trở về với thực tại. Cô đưa mắt liếc sang vị trí bên kia của Minh Châu thấy trống không, có lẽ cô ta cũng ra phía sau để chuẩn bị.
Cô khẽ cụp mắt xuống, khóe môi hơi cong lên.
Cô gái xinh đẹp rạng ngời ôm bó hoa to lớn cùng tấm bằng tốt nghiệp chính là hình ảnh nhận được nhiều lượt tương tác nhất trên diễn đàn của trường ngay sau đó.
Buổi lễ trao bằng kết thúc, phần hai chính là tiệc liên hoan được tổ chức tại khách sạn Song Thiên. Đây là sự kiện không chỉ các sinh viên, mà Minh Châu và Quốc Dũng là người mong ngóng hơn cả.
Tuấn Phong đưa Gia Ly đi một vòng xung quanh đại sảnh của yến tiệc, ánh mắt anh rơi vào người đàn ông mặc bộ vest đen đang đứng dựa lưng vào cửa sổ, trước mặt anh ấy có một cô gái mặc bộ váy vàng dáng bó. Dù cho chiếc váy cực kỳ nữ tính nhưng khi nó được mặc ở trên người cô gái đó, nhìn qua lại rất cá tính.
Anh mỉm cười nói nhỏ: “Bá Tùng kìa, chúng ta đi qua chào hỏi một chút.”
“Tùng!” Tuấn Phong lên tiếng gọi.
Nghe tiếng, anh ấy ngẩng đầu lên giơ ly rượu vang trong tay lên cao làm ra động tác chào.
Gia Ly biết người này, Bá Tùng chính là ông trùm ngành giải trí. Từ điện ảnh, thời trang cho tới âm nhạc. Các ngôi sao ở dưới trướng của anh ấy nhiều vô kể. Không ngờ đây lại là bạn của chồng cô.
Gia Ly nhìn Bá Tùng từ trên xuống dưới, cô có cảm giác người đàn ông này thật khác lạ. Theo kinh nghiệm của cô, thường những người làm ăn liên quan tới lĩnh vực nghệ thuật thì tính cách ít nhiều sẽ có phần bị ảnh hưởng mà bộc lộ ra dáng vẻ nghệ sĩ. Nhưng người này lại khác. Cảm giác của Gia Ly chính là tính khí của anh ấy rất kỳ lạ, vừa lạnh lùng lại có vẻ gì đó tàn bạo.
Nhất là cặp mắt hẹp dài kia, tuy đẹp nhưng đáng sợ.
Khi nhìn thấy Gia Ly, đôi mắt đó lập tức lóe lên không giấu nổi sự kinh ngạc. Bá Tùng quay sang Tuấn Phong cười nói: “Có vợ tài giỏi cảm giác chắc là thích lắm nhỉ?”
Tuấn Phong không đáp lại mà quay sang giới thiệu với Gia Ly: “Cậu ta là Bá Tùng có lẽ em đã nghe qua. Đây là Gia Ly.”
Bá Tùng vươn tay kéo Linh Lan lên, bàn tay còn giữ tại eo cô ấy nói: “Chào em, đây là Linh Lan bạn gái của anh.”
“Chào bạn!” Hai cô gái gật đầu chào nhau sau đó cả bốn người đều ngồi xuống bàn.
Buổi tiệc này diễn ra rất náo nhiệt, tiếng nhạc remix cùng với ánh đèn thi nhau chớp nháy. Cả hội trường lớn của Song Thiên chẳng khác nào vũ trường hót nhất biện nay.
Các cặp trai gái đung đưa uốn lượn thả mình theo tiết tấu rộn rã. Kể từ sau lễ tốt nghiệp, đây là lần tiếp theo bọn họ được đến những nơi cao cấp để vui chơi như thế này, cớ gì không tận hưởng.
Gia Ly cầm chai nước lọc, cả người đu đưa lắc lư không ngừng. Tuấn Phong ngồi bên cạnh bật cười nói: “Em thích thì đứng lên ra đó đi.”
“Em hưởng ứng chút thôi!” Gia Ly bĩu môi đáp.
Cô ngồi trò chuyện cùng Linh Lan liền biết cô ấy đang là phát thanh viên của chương trình cửa sổ tình yêu. Một kênh rất nổi tiếng của đài phát thanh. Hai người trò chuyện vui vẻ quên cả trời đất. Gia Ly nói nhiều đến mức miệng lưỡi khô, liên tiếp uống thêm hai chai nước lọc, cuối cùng phải đứng dậy vào nhà vệ sinh.
Chỉ chờ có thế, từ một góc khuất có hai người đàn ông lập tức bám theo.