“Hôm nay chứng kiến bản lĩnh của cô Trần tôi mới hiểu vì sao ông chủ nhà mình lại nhất nhất muốn chọn cô vào vị trí đấy!” Việt nheo mắt nửa đùa nửa thật nói. [Cái kiểu nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài này chỉ có Phong tổng mới có thể làm được! Đem tài nguyên giao cho vợ mình mà cũng muốn dùng thủ đoạn.]
“Anh cứ đùa, tôi còn đang rất e ngại không thể đảm nhiệm được…” Hai người vừa đi về phía thang máy vừa nói chuyện.
“Đương nhiên cô có thể! Nếu khúc mắc ở đâu cứ nói với tôi, tôi lập tức tới hoặc cho người hỗ trợ!” Việt sảng khoái nói. Anh ta cũng rất muốn thử xem người này có đủ bản lĩnh để sánh vai cùng ông chủ nhà mình hay không.
Hai người dừng trước cửa thang máy.
“Cảm ơn anh! Vậy… hợp tác vui vẻ!” Gia Ly đưa tay ra phía trước.
Việt đưa tay đáp lại: “Hợp tác vui vẻ!"
“Chiều mai sẽ công bố tin tức ra ngoài đồng thời ký kết hợp đồng, cô sắp xếp nhé!” Việt nhìn Gia Ly nói rồi gật đầu bước vào thang máy.
Gia Ly có chút kinh ngạc, mỉm cười đáp lại rồi vẫy tay chào.
Cô lững thững quay trở lại phòng làm việc của mình, đúng lúc mở cửa ra liền trông thấy La Hàm đang cầm tách trà ung dung ngồi đó.
“Chú La Hàm, chú tới đây sao không báo cho cháu trước.” Gia Ly bước vào lễ phép chào rồi ngồi xuống vị trí đối diện.
La Hàm ngước mắt lên nhìn cô, giọng nói có chú oán giận: “Nhóc con ngày nào giờ đã lớn, những lúc khó khăn cũng chẳng thèm nhớ đến chú nữa rồi…”
Nhìn mà xem, người trước mắt ông phong thái đĩnh đạc, tự tin. Đâu còn là con nhóc đầu nhuộm xanh đỏ, quần áo te tua thủng lỗ chỗ đeo khuyên tai khuyên mũi, mỗi khi đánh nhau gặp rắc rối đều chẳng quên réo tên ông ấy đầu tiên. Nhóc con đã lớn rồi, ngay cả khi công ty gặp đại họa như vậy, nếu không phải ông ấy nghe ngóng được tiếng gió từ đám lão già cổ đông chạy tới đây thì đã chẳng biết gì.
“Chú, cháu đã trưởng thành rồi. Nhưng mà vẫn còn cần chú lắm, chuyện xem xét lại các điều khoản trong hợp đồng với Hoành Phi lần này, cháu muốn chú giúp cháu ạ.” Gia Ly thành thật nói.
“Đã bàn xong cả rồi còn gì!” La Hàm vẫn còn giận dỗi, bĩu môi đáp.
“Cháu đối phó một chút với đám người kia, tuy nhiên hợp đồng còn chưa ký, cháu cảm thấy đúng là khó tin.” Gia Ly cau mày thở dài, cả người mệt mỏi dựa lưng ra sau ghế.
“Thế không phải vì cháu có quen biết với Phong Vũ nên mới được cậu ta ưu ái à?” La Hàm nhịn cười hỏi. “Tin tức từ buổi lễ ký kết của Bách Hằng vẫn còn chình ình trên các mặt báo kia kìa!”
Gia Ly trợn mắt há hốc mồm: “Sao có thể, chú lừa cháu, làm gì có bài báo nào!”
Cô cũng từng lo lắng như thế, nhưng sau đó mọi chuyện im hơi lặng tiếng liền cảm thấy yên tâm, giờ nghe chú La nói tự nhiên đáy lòng Gia Ly lại có chút chột dạ.
“Đấy nhé, cháu thừa nhận cháu và Phong Vũ có chút qua lại rồi phải không? Làm gì có bài báo nào, chú thử cháu thôi. Tuy báo không dám đưa nhưng tin tức này đã truyền đi khắp nơi rồi.” La Hàm tủm tỉm cười: “Cháu tính sao?”
“Tính cái gì ạ? Cháu và anh ta vốn không có gì, chỉ là đối tác không hơn, cháu sắp kết hôn rồi đấy chú ơi!” Gia Ly nhăn mặt thanh minh, trong lòng thì rối như tơ vò. Nói như chú La Hàm, vậy hẳn là Tuấn Phong cũng biết rồi phải không? Bảo sao tối hôm đó anh lại nói ra câu nói kia.
“Cháu nghĩ vậy à? Tuổi trẻ ấy mà, cháu nên suy nghĩ thật kỹ. Mặc dù thằng bé Tuấn Phong không tệ, nhưng dù sao so với Phong Vũ vẫn chính là thua xa…”
“Chú, cháu vẫn kết hôn với Tuấn Phong.” Gia Ly ngắt lời ông ấy. Ánh mắt cô kiên quyết nhìn thẳng vào người trước mắt không chút do dự: “Cháu với Phong tổng không có chuyện gì, cũng không có tương lai, cháu tự biết vị trí của mình ở đâu, chú không cần phải thử cháu đâu.”
“Chú đâu có thử, chú là đang khuyên cháu thôi.” La Hàm nhún vai cười. “Nào, nói xem cần chú làm gì?”
Ông ấy vừa nói dứt lời thì bản hợp đồng mới của Hoành Phi liền gửi tới. Gia Ly đi tới máy fax cầm lên đem đến đưa cho La Hàm: “Chú xem giúp cháu.”
La Hàm nhìn cô giây lát rồi nhận tập tài liệu nghiêm túc xem. Thời gian từng chút trôi qua, ông ấy đã xem tới lần thứ năm rồi... Gia Ly ngồi bên cạnh châm ba lần trà mà người đàn ông này vẫn chăm chú dò từng dòng chữ, chốc chốc lại cầm điện thoại tra xét, đầu lông mày lúc thì cau, lúc thì giãn. Gia Ly bắt đầu có chút sốt ruột, nhưng không dám hỏi.
Mãi sau, khi ánh hoàng hôn đỏ rực xuyên qua ô cửa chiếu lên bàn nước, La Hàm mới rời mắt khỏi tập tài liệu, ánh mắt ngập tràn vẻ kinh ngạc, không dám tin.
“Gia Ly, chú nói rồi, cậu ta không có ý tứ với cháu chú thề chú cho không cháu cái bằng luật sư cùng các bằng khen thành tích của chú.” La Hàm nghiêm túc nhìn Gia Ly.
Cô có chút thấp thỏm hỏi: “Có vấn đề gì ạ?”
“Chắc là cháu cũng biết rồi, các điều khoản hoàn toàn có lợi cho Vạn An, chẳng có điều gì bất lợi, mọi đề mục phân chia lợi ích rất chi tiết cụ thể, ngay cả phương án dự phòng cũng được đưa ra đầy đủ. Nói chung, không có bất cứ một đề mục nào bất lợi cho Vạn An. Cháu làm thế nào mà khiến anh ta trở thành tài phiệt vung tay quá trán như vậy?”
“Ý chú là bản hợp đồng này không có vấn đề.” Gia Ly hồi hộp hỏi. Cho dù cô đã biết chắc khi đọc nhưng vẫn muốn nghe ý kiến từ người có chuyên môn.
La Hàm gật, xong lại lắc, lại gật.
Gia Ly trợn mắt hoang mang: “Có hay không ạ?”
“Về mặt pháp luật thì nó không có vấn đề, nhưng về mặt tình cảm, chính là cháu nợ cậu ta một ân tình rất lớn đấy!” La Hàm sâu sa trả lời.
Nghe ông ấy nói thế, gánh nặng trong lòng Gia Ly liền được cởi bỏ, nét tươi cười lập tức trở lại trên gương mặt xinh xắn kia của cô. “Vậy là tốt rồi.”
“Thế cháu... thôi, chú già rồi nên hay lo lắng được mất. Hết giờ làm rồi, về thôi.” La Hàm đứng dậy đặt tay lên đầu Gia Ly: “Cố lên cháu gái, có chuyện gì cứ a lô cho chú nhé!”
Gia Ly cảm kích: “Cảm ơn chú!”
Cô đứng dậy tiễn ông ấy ra cửa, cảm ơn thêm lần nữa rồi trở lại với chính mình. Gia Ly đứng áp lưng vào cánh cửa, nhìn căn phòng, khóe môi hơi cong lên, cô đứng đó trầm mặc suy nghĩ lúc lâu, rồi cầm theo túi xách rời khỏi.
Bab 32 Chương 32: Rung động vô cớ.
Xuống tới hầm để xe, Gia Ly hốt hoảng tìm, cô nhìn mãi không thấy xe mình đâu, lát sau mới sực nhớ ra xe vẫn còn đang để ở Hoành Phi, đầu giờ chiều là chính Phong Vũ chở mình tới đây.
Trời ơi, không hiểu cô sao có thể như vậy, cái cần nhớ thì quên mà cái cần quên lại nhớ!
Gia Ly hồi tưởng về chuyện xảy ra lúc sáng, đáy lòng không khỏi nhộn nhạo. Trong khung cảnh nhá nhem của hầm để xe, ngọn đèn neon trắng nhạt chiếu xuống sắc mặt có chút tái của cô, bỗng nhiên lại có chút gì đó thê lương đến nao lòng.
Người đàn ông đó và Tuấn Phong, như lời chú La Hàm vừa nói, rõ ràng Gia Ly hoàn toàn có thể đưa ra được lựa chọn, nhưng chẳng hiểu sao cô vẫn cứ đắn đo, tâm trạng luôn mông lung chơi vơi khó tả.
Nếu như không nói đến chuyện rung động nhất thời, Gia Ly đã chẳng phải suy nghĩ nhiều đến thế. Đằng này, chính bản thân cô cũng không hiểu nổi cảm xúc của mình hiện giờ là gì?
Cô đã qua cái tuổi bồng bột, mù quáng chạy theo một thứ tình cảm chợt đến chợt đi giống như những cô gái khác. Vốn dĩ từ trước tới nay Gia Ly chẳng tin vào tình yêu, cũng chưa từng yêu. Nhẽ ra mãi sau này cũng thế, nếu như…
Nhưng cô cần một cái đích rõ ràng, cần một mối quan hệ không mệt mỏi, phần nào khiến mẹ Lam Anh yên lòng. Mà thực tế thì sao?
Chính cô đang nhập nhằng ở ngã ba đường, chẳng khác gì một con kiến mất râu cứ mãi xoay vòng chưa tìm được lối thoát.
Tuy nhiên đây cũng đâu phải lỗi của cô, cô chính là nạn nhân cơ mà, nạn nhân bị kéo vào tất cả mọi chuyện, chỉ là nạn nhân thôi…
Đúng vậy, Gia Ly tự bịa ra một cái cớ cho hành động ngu ngốc của mình, tự bản thân cô cũng cảm thấy mình quá xấu xa, ngoài chuyện bị mất khống chế vào đêm hôm trước, những lần sau cô hoàn toàn có thể tự làm chủ được thế nhưng vẫn ngu muội lao đầu vào sự rắc rối. Sáng ở bên một người và giờ chuẩn bị tới với một người khác.
Như thế này, thật đúng là đáng đời!
Đứng nhìn gara trống trơn hổi lâu, Gia Ly y như bức tượng cứng ngắc khẽ cử động cúi đầu nhìn lại chính mình, sau giây lát mới thở dài đi ra phía cửa bắt tắc xi trở về nhà.
Bà Lam Anh đang sốt ruột chờ trong phòng khách, vừa thấy cô vào đã nói: “Mẹ định gọi cho con nhắc một chút về lịch hẹn tối nay với Tuấn Phong, nhưng sợ con bận nên lại thôi. May con về kịp, mau lên thay đồ đi, đừng để thằng bé đợi.”
Nghe thế, sắc mặt của Gia Ly liền lúng túng, cô gật đầu, mím môi cúi gằm mặt đi thẳng lên lầu, bộ dáng chẳng khác gì một kẻ phạm tội non nớt đang cố che giấu lỗi lầm của bản thân.
Bà Lam Anh nhướng mày nhìn theo khẽ lẩm bẩm: “Có lẽ con bé đã mệt mỏi quá rồi!”
Chuyện ở công ty bà ấy có nghe La Hàm nói qua, cả chuyện về tổng giám đốc Hoành Phi nữa. Trong lòng Lam Anh có chút dở khóc dở cười chẳng biết thằng nhóc Tuấn Phong đang giở trò đùa gì với con gái mình. Nhưng bà ấy nắm chắc rằng nhất định không có ác ý.
Chuyện Hoành Phi hỗ trợ Vạn An bằng cách o ép nực cười kia, nghe xong Lam Anh cũng chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ, ngoài thằng bé đấy làm gì có ai nghĩ ra được chiêu trò như vậy. Vừa cho đám cổ đông biết được năng lực của Gia Ly, lại khiến con bé không chút nghi ngờ mà phụ thuộc vào mình.
Chỉ là, chả nhẽ con bé không nhận ra hai đứa nó là một người hay sao?
Mặc dù gương mặt không giống nhau cơ mà cảm giác lúc ở bên cạnh cũng không thấy gì nốt?
Hay là bị dọa đến ngu người mất rồi?
Trong khi bà Lam Anh vẫn đang bần thần suy diễn đủ loại tình huống thì Gia Ly đã xuống nhà. Cô mặc một bộ váy liền thân màu be kín đáo. Phần ngực cổ chữ U vừa đủ khoe ra khuôn ngực nở nang đầy đặn, thân váy trơn, chân váy bút chì bó sát triệt để tôn lên đôi chân thon dài và cặp mông cong đẹp hấp dẫn. Mái Tóc búi thấp sau gáy, trên người không đeo bất cứ loại trang sức nào, nhưng lại toát lên một vẻ thanh lịch sang quý từ trong cốt tủy.
“Chà, con gái mẹ đẹp lắm, đêm nay chắc sẽ là cô gái đẹp nhất bữa tiệc!” Bà Lam Anh trầm trồ tán dương.
“Mẹ, con có chút lo lắng, mẹ kế của Tuấn Phong là một người đàn bà rất cứng rắn, lâu lắm rồi con không có gặp, ấn tượng về bà ta cũng rất tệ, chỉ sợ anh ấy gặp rắc rối mà con lại…” Gia Ly ngồi bên cạnh bà ấy, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng sáng trong như một loại gốm sứ hảo hạng đang cau mày nhăn nhó, dù vậy, nhìn lại càng đáng yêu.
Bà Lam Anh đưa tay dí vào trán cô yêu chiều bĩu môi trêu chọc: “Thế nào? Chưa gả về đã lo lắng cho người ta đến vậy? Con chính là quý nhân của thằng bé, nó có thể gặp dữ hóa lành. Nếu con còn không tin, tối nay cứ thử xem có phải mẹ nói đúng hay không.”
Nhìn nụ cười mỉm hiền từ của mẹ, Gia Ly chợt cảm thấy bớt lo phần nào, đúng là chỉ có mỗi khi bên mẹ, lòng cô mới cảm thấy bớt chơi vơi và hụt hẫng.
“Cảm ơn mẹ!” Gia Ly ghé đầu vào vai của bà ấy nũng nịu.
“Con bé này, tự nhiên khách sáo vậy. Mẹ chỉ mong con được hạnh phúc, dù gì nguyện vọng cũng chẳng lớn lao, có thế thôi đấy!” Bà ấy ôm lấy vai cô thì thầm, mọi bí mật cất chứa trong lòng cũng đành giữ lại, có lẽ cả đời này không cần phải nói ra, sống để dạ chết chôn theo. Chuyện của bọn trẻ, vẫn nên nhìn về tương lai mới là tốt nhất.
Gia Ly nghe Lam Anh nhắc vậy bỗng giật mình, hạnh phúc là gì chứ? Với cô, liệu nó có quá xa vời?
Đối với Tuấn Phong, cô chính là người vợ tội lỗi, với bản thân mình cô là kẻ không xứng đáng… Hôn nhân này, còn chưa biết có nên tiếp tục hay không.
Cô đây là đang phụ sự kỳ vọng giản đơn cuối cùng của mẹ?
Nhưng rất nhanh, Gia Ly liền đem ý nghĩ ngớ ngẩn hỗn loạn này gạt ra khỏi đầu! Cô không phải điên rồi sao! Mấy giờ rồi còn quá quan trọng tới điều này, những cuộc hôn nhân thương giới đâu cần tới tình yêu chứ? Vậy tại sao cô cứ mãi lăn tăn làm chi. Rõ khổ!
Đúng lúc này điện thoại của Gia Ly vang lên, Tuấn Phong gọi tới nói anh đang chờ ngoài cổng đón cô đi luôn nên không có vào, Gia Ly chào mẹ rồi vội đứng lên ra ngay.
Chiếc xe màu đen đậu bên đường tắt đèn im lìm như một con ác thú rình chờ con mồi sập bẫy, Gia Ly từng bước tới gần, cảm giác có chút hồi hộp. Kể từ sau đêm trước anh ôm cô ngủ, đến giờ còn chưa gặp lại, tự nhiên vào cái khoảnh khắc này, trái tim lại rộn lên hào hứng khó tả.
Hỏng rồi, người ta thường nói trái tim là một thực thể chỉ biết rung động khi gặp đúng tần số, thế quái nào tim của cô gặp Phong Vũ cũng loạn mà gặp Tuấn Phong cũng nháo. Đúng là loại thông tin vô căn cứ!
Gia Ly hít sâu một hơi chạm tay vào cánh cửa bên cạnh ghế lái kéo ra.
Bab 33 Chương 33: Loại áp lực vô hình.
Cánh cửa xe vừa mở, người ngồi ở vị trí ghế lái lập tức cúi đầu lễ phép chào: “Cô Trần.”
Gia Ly có chút lúng túng, sao cô lại quên mất anh không thể nào cầm lái, sao có thể ngồi ở đó chứ?
Cô cúi đầu đáp lại rồi liếc nhìn ra ghế sau xe liền nhìn thấy Tuấn Phong mặc một thân âu phục màu tím than, cặp mặt híp lại nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, cả người anh như có như không một ngọn lửa giận dữ. “Em định đứng đó nhìn anh tới khi nào?”
Gia Ly có chút sững sờ: “Ồ, vào ngay, em vào ngay đây!”
Cô vội đóng cửa xe lại rồi lật đật mở cửa sau ngồi vào, cầm lòng không được liếc nhìn anh thêm hai lần nữa.
“Ngày hôm nay của em thế nào?”
Câu hỏi bâng quơ của anh vang lên trong diện tích chật hẹp của xe chợt khiến Gia Ly hoảng sợ. Cô theo phản xạ hỏi ngược lại: “Anh có ý gì?”
Tuấn Phong mỉm cười, giơ tay vén lọn tóc mai của cô ra sau tai nhẹ nhàng trả lời: “Anh quan tâm em, sao lại hỏi như vậy?”
Gia Ly trầm mặc không nói, chỉ có Tuấn Phong tự hỏi tự trả lời, bâu không khí giữa hai người bỗng trở nên kỳ quặc.
Người vệ sĩ lái xe cũng thấy sợ hãi rùng mình, tác phong này đâu phải của ông chủ kiệm lời ít nói chứ? Anh ta đến nhìn cũng không dám nhìn, nếu như tai có thể bịt chặt anh ta cũng nguyện ý.
Chiếc xe cứ thế vội vã phóng đi, rất nhanh đã đến biệt thự của nhà họ Vũ, Gia Ly xuống xe đứng bên cạnh chờ đợi Tuấn Phong được vệ sĩ đỡ ngồi vào xe lăn sau đó đẩy vào bên trong.
“Tiệc năm nay có vẻ khá là to!” Tuấn Phong trào phúng.
Gia Ly đi bên cạnh anh khẽ giơ tay chạm vào bờ vai anh, nhỏ giọng nói: “Đừng lo lắng.”
“Đương nhiên rồi, anh là lo cho em, nếu lát nữa có chuyện gì quá sức chịu đựng, em cũng không cần nhịn nhé, cái nhà này đối với anh chẳng còn ràng buộc nữa.” Tuấn Phong trào phúng nói.
Thì ra là vậy, ngày hôm nay bọn họ là đi vả mặt hay sao? Gia Ly nhất thời lại chẳng còn ủ ê mà lập tức hưng phấn mười phần. “Anh nói rồi đấy nhé!”
“Ừ!” Tuấn Phong liếc mắt qua gương mặt cô gái đi bên cạnh xe của mình, chỉ hận không thể kéo cô xuống ôm đặt ngồi lên đùi mình ngấu nghiến một phen. “Em biết không, cảm giác có em bên cạnh thật tuyệt vời, đã lâu rồi anh không muốn tới những bữa tiệc như thế này, bởi vì cảm thấy mình quá lạc lõng, giờ thì khác rồi!”
“…” Gia Ly cắn môi dưới, hơi nhăn mày.
“Tới chỗ bà đi, tôi muốn giới thiệu vợ mình với bà.” Anh nghiêng người nói với vệ sĩ đi cùng.
“Vâng ông chủ!” Vệ sĩ kính cẩn đáp ứng, đẩy xe lăn rẽ vào trong phòng khách.
Bà cụ Vũ đang ngồi nói chuyện với vài người lạ mặt, thấy hai người đi vào bà cụ liền vui vẻ chào: “Cháu đã về đấy à, bà mong cháu mãi. Đây có phải là cô bé cháu kể không?”
“Vâng ạ, đây là bà anh, còn đây à Gia Ly ạ.” Anh ngắn gọn giới thiệu hai người với nhau. Sau khi chào hỏi một chút ba người đều quây quanh bàn nước nói chuyện rôm rả.
Bà cụ hăng say kể chuyện hồi bé của Tuấn Phong cho Gia Ly nghe, càng nghe khóe mắt cô không hiểu nổi cứ nóng lên trực trào ra. Người đàn ông ngồi bên cạnh biết ý đưa tới cho cô tờ giấy ăn nhẹ than: “Em đúng là mau nước mắt, bà kể toàn chuyện cười mà cũng khiến em khóc được.”
“Thằng bé này, cháu cưới được cô vợ như Gia Ly thật may mắn!” Bà cụ Vũ tủm tỉm cười hiền hậu.
Gia Ly trợn mắt kinh ngạc: “Bà ơi, may mắn gì chứ, cháu chỉ sợ mình hậu đậu lại gây thêm rắc rối cho anh ấy đấy ạ.”
“Đâu cứ phải làm gì, chỉ cần cháu ở bên thằng bé đã tốt rồi.” Bà cụ ngậm ngùi nói rồi trừng mắt cảnh cáo Tuấn Phong: “Cháu ấy, đừng có dọa nạt con bé.”
“Cháu đối với cô ấy rất dịu dàng mà bà, phải không em?”
“À, vâng ạ, anh ấy rất tốt ạ!” Vừa mới lúc nãy còn hung dữ vô cớ nhé!
“Vậy hả, tại bà già rồi nên có chút lo lắng!” Bà cụ hài lòng gật đầu.
“…” Gia Ly không biết nên tiếp chuyện bà cụ ra sao đành im lặng.
Đến bản thân cô còn không chắc mình có thể ngoan ngoãn ở bên anh hay không kìa, đúng là sự kỳ vọng của những người già vào hai người bọn họ sao lại nhiều đến vậy. Loại áp lực vô hình này thực sự không hề nhẹ.
Hai người nói thêm đôi ba câu với bà cụ Vũ rồi xin phép đi ra bên ngoài khu vườn tiệc.
“Nghĩ cái gì vậy?” Bỗng nhiên Tuấn phong bắt lấy cổ tay cô hỏi.
“Không… Không có gì!” Gia Ly cụp mắt trốn tránh trả lời.
Nói xong, cô liền rút tay ra đi tới bàn tiệc lấy hai ly nước lọc mang tới, đưa cho Tuấn Phong một ly. Thấy ánh mắt dò xét của anh cô ngập ngừng chút rồi đáp: “Em không uống chất cồn, cũng quên không hỏi anh, vậy anh uống gì?”
“Kể từ khi bị hạ độc, anh chưa từng ăn uống bất cứ thứ gì ở đây.” Anh lạnh nhạt đáp.
Nghe anh nói thế, bàn tay cầm hai chiếc ly của Gia Ly khẽ run lên: “Vậy thì thôi, không thì sẽ rất phiền phức!”
“Em khát thì cứ uống, bà ta chắc không có lá gan hạ thuốc vào tất cả đồ ăn, thức uống đâu.” Anh bật cười nhìn thái độ sợ hãi của Gia Ly. Nhưng Tuấn Phong đâu biết, ấn tượng về chuyện bị hạ thuốc đối với Gia Ly mà nói chính là nỗi đau nhớ đời, chỉ cần nhắc tới là cả người liền cảm thấy không ổn.
“Được rồi… chúng ta ra vườn hoa nhé?”
Tuấn Phong cười khổ nhìn Gia Ly hấp tấp muốn trốn tránh, thực lòng mà nói, anh cũng chỉ thuận miệng nhắc nhở, nào ngờ cô lại liên tưởng nhanh đến vậy ấy chứ.
Bỗng nhiên trước mặt hai người xuất hiện một cô gái, gương mặt xinh đẹp, mặc lễ phục của thương hiệu nổi tiếng, trên người đeo rất nhiều trang sức đắt tiền. Nhẽ ra cô gái này hẳn là phải ung dung cao quý, nhưng ngược lại, cô ta làm cho người nhìn có một loại cảm giác giống như kiểu kệch cỡm phô trương.
Bị chặn đường, Gia Ly không khỏi nhíu mày. Hồi ức không tốt lại hiện lên trong đầu.
“Minh Châu? Thật không nghĩ rằng cô cũng tới được chỗ này, tránh ra đừng có nhảy nhót ở trước mặt tôi. Phiền phức!” Gia Ly cau có đuổi.
“Ơ, cậu thật là, tớ là cố tình tới chào hỏi cậu và chồng sắp cưới. Chào anh, em là bạn thân của Gia Ly tên là Minh Châu ạ” Cô ta mỉm cười thân thiết hỏi han.
Khóe môi Tuấn Phong hơi vểnh lên thích thú, thì ra cô ta thực sự có quan hệ với đám người nhà họ Vũ, bảo sao lại muốn nhắm tới vợ của anh? Rõ là ngại cuộc sống quá dài hay sao?
Một khi đã để cho Tuấn Phong anh để ý tới, chắc chắn sẽ thú vị vô cùng.
Bab 34 Chương 34: Thâm độc khích bác
Minh Châu chờ giây lát không thấy người đàn ông ngồi trên xe lăn đáp lại, cho dù gương mặt anh tái nhợt nhưng vẫn rất đẹp trai, chỉ có điều lại là kẻ tàn tật, nghĩ đi nghĩ lại cô ta liền cảm thấy hả hê.
“Anh không biết đâu, hôm trước em và anh Dũng tới dự bữa tiệc của Hoành Phi có gặp Ly đi cùng với tổng giám đốc ở đấy, em còn cho rằng hai người không thể cơ đấy, nào ngờ hôm nay gặp cô ấy ở đây nên mới bất ngờ như vậy.” Minh Châu làm bộ giải thích.
“Ừ!” Tuấn Phong thản nhiên đáp lại, cả người chẳng có chút biểu hiện gì gọi là tức giận.
Gia Ly đứng bên cạnh gần như đã tức đến chết lặng, trong lòng hỗn loạn hết lo lắng cho tâm trạng bất ổn của anh lại nghĩ xem xử lý con ranh này bằng cách nào.
Nhớ khi xưa, hai người học chung với hau từ cấp hai, cấp ba, ngay cả lên tới đại học cũng chung một lớp. Vậy mà nào ngờ, đứa bạn tưởng như thân hơn cả chị em này lại liên tục đâm cho cô những nhát dao trí mạng. Giờ nghĩ lại Gia Ly mới thực sự sáng mắt ra, bản thân cô vô tình đã trở thành kẻ ngu để cô ta lợi dụng bao nhiêu năm.
Học phí, chi phí sinh hoạt hầu như đều do Gia Ly chi trả, dù Minh Châu thường nói là vay mượn sau này hồi báo cơ mà cô còn chưa có nhận lại được một xu, cũng chẳng tính toán. Không những vậy nhiều khi cô còn cho cô ta cả tiền tiêu vặt, quần áo phụ hiện hàng hiệu... thì ra con người ích kỷ này vẫn luôn diễn kịch trước mặt cô. Rốt cuộc thì lòng đố kỵ sau bao nhiêu năm cũng không còn muốn che giấu nữa. Giờ đây đủ lông đủ cánh liền quay đầu cắn ngược lại.
Sao trước kia cô không sớm nhìn ra bản chất của cô ta cơ chứ. Một người hay đố kỵ với bạn học, thay đàn ông như thay áo, ưa thích đi tranh cướp bạn trai với người khác mà cô từng cho rằng cô ta là kẻ bị hại.
Quá sai lầm rồi!
Hồi học đại học, có một cậu bạn tên Tuấn, gọi theo tên hót trên mạng thì là nam thần nhà giàu học giỏi. Cậu ta được rất nhiều người theo đuổi. Minh Châu cũng là một trong số đó. Nhưng người ta đã có người thương, vậy mà cô ta nằng nặc một hai đòi phải tán đổ bằng được Tuấn không là sẽ tự tử chẳng thiết sống.
Gia Ly cho rằng cô ta là kẻ si tình nên đã trợ giúp cô ta chia rẽ cặp đôi nọ cướp người về tay, trở thành một đôi. Sau đó chẳng hiểu sao cậu bạn kia hoảng sợ mà chạy mất. Cô đã phải an ủi cô ta rất lâu nữa đấy.
Giờ thì cô hiểu rồi.
Với một con người như thế này cậu ta không chạy mới là lạ, trừ khi... nồi nào úp vung nấy may ra thích hợp.
Gia Ly tận tình là vậy, thế mà cô ta lại ăn cháo đá bát chỉ vì ghen tị mà rắp tâm hãm hại cô. Đáy lòng Gia Ly rất đau đớn, không phải vì luyến tiếc một tình bạn, mà vì cảm thấy bản thân đã quá ngu ngốc không sớm nhìn ra bản chất của cô ta, chính là một con rắn độc xảo trá.
Giờ phút này nghe cô ta đang bóng gió tố cáo cô trước mặt chồng chưa cưới, nỗi uất hận dồn nén lâu nay gần như sắp bùng nổ không thể kiềm chế được, lại nghe Tuấn Phong thờ ơ đáp lại cô ta, Gia Ly cứ cảm giác như mình đi ngoại tình mà bị bắt gian tại trận, uất hận mà chẳng dám lên tiếng.
“Nghe nói hai người sắp làm đám cưới, chúc mừng nhé! Một cô gái ưa thích hoạt động mạnh như cậu rốt cuộc cũng chịu bó chân đứng ở bên cạnh anh ấy, tớ rất hâm mộ, đúng là chưa bao giờ hết hâm mộ cậu!” Minh Châu híp mắt lại diễn trò, làm như rất ngưỡng mộ người ta.
“Không cần hâm mộ đâu, chỉ cần trả lại toàn bộ những khoản vay lúc xưa cho tôi là được, dạo này có chút nghèo túng, mà cô thì... trang sức đeo kín người, chắc là làm ăn rất khá.” Gia Ly cay cú muốn dùng chuyện này đuổi cô ta đi.
“Tình huống của tớ cậu còn không biết sao? Tớ lấy đâu ra tiền để trả cậu, rõ ràng trước kia cậu đâu có nói là sẽ đòi!” Minh Châu há mồm ngạc nhiên thốt lên.
“Tại vì cô nói vay rồi sẽ trả nên tôi mới chưa đòi thôi.” Gia Ly bĩu môi nói.
“Cậu...” Minh Châu đỏ mắt uất ức nói không nên lời.
“Cô lo mà thu xếp đi, bằng không cứ hễ nhìn thấy cô ở đâu tôi sẽ đòi tiền ở đấy!” Gia Ly lãnh đạm nói. Ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn cô ta hàm chứa sự căm hận.
Thấy Minh Châu ấp úng không lên tiếng, trong nội tâm Gia Ly dâng lên một chút khoái cảm trả thù.
“Thực ra tôi vốn chẳng thiếu mấy đồng bạc lẻ ấy đâu, nhưng cảm thấy nếu chỗ tiền đó đem ủng hộ cho những đứa trẻ mồ côi sẽ có ý nghĩa hơn là để ở chỗ cô, sợ nhiễm mùi hôi hám!”
Tuấn Phong phì cười.
“Ly, cậu thay đổi rồi, sao cậu lại trở nên như vậy?” Minh Châu đau lòng, nghiến răng kèn kẹt.
Nhìn màn diễn xuất khổ sở của Minh Châu, Gia Ly không khỏi líu lưỡi, thiếu chút nữa đã không biết ứng đáp ra sao. Cô đâu ngờ mặt của cô ta lại dày đến như vậy chứ?
“Vậy nên tôi mới không chơi với cô, ghê tởm chết mất!” Gia Ly khinh bỉ nói.
“Cậu… Cậu nói cái gì thế?” Minh Châu sợ hãi la lên.
Phản ứng của cô ta chẳng ngoài dự đoán của Gia Ly, cái thể loại lúc nào cũng tỏ ra mình là kẻ bị hại này có lẽ cô ta diễn đã thành quen, trước kia có thể lừa lấy lòng thương hại của cô chứ giờ thì không.
Nhận ra được điều này rất đáng để Gia Ly cô ăn mừng, nhưng cũng chẳng vui vẻ nổi. Cái giá phải trả đối với cô thực quá đắt.
“Tôi đều nói tiếng người, loại ruồi nhặng quanh năm thích ăn cứt như cô nghe không hiểu cũng phải thôi!” Gia Ly chán ghét đáp, cố ý nhạo báng cô ta.
“Những ngôn từ bẩn thỉu như vậy cậu cũng nói ra được, anh Phong, anh xem cô ấy đúng là luôn nóng nảy nói năng không suy nghĩ!” Minh Châu quay sang công kích Tuấn Phong. Người đàn ông này cứ bình thản ngồi một bên không xen vào làm cô ta cảm giác mình đi chọc gậy bánh xe thực thất bại.
Tuấn Phong gật đầu: “Đúng vậy, có chút hơi nóng!”
Gia Ly cứng họng, vừa định chửi thêm vài câu cay nghiệt cho xứng với cái bản chất nóng giận kia thì giọng nói lạnh lẽo của Tuấn Phong lại vang lên: “Đi tranh cãi với thứ không sạch sẽ rõ là mất thời gian, trực tiếp đập nát là được rồi.”
Nghe anh nói xong, không chỉ Minh Châu mà ngay cả Gia Ly cũng há mồm kinh ngạc. Đây là lời nói của một người đàn ông yếu đuối tật nguyền sao? Lời đồn tính cách anh u ám quỷ quái quả nhiên không sai, lời nói ra cũng đáng sợ như vậy.
Đập nát là ý gì? Là đập đến… hay sao?
Minh Châu khanh khách cười, cố dùng vẻ ngoài trào phúng để che giấu đi sự khó chịu đến cực điểm ở trong lòng. Cô ta đả kích như vậy mà người đàn ông này không hề tức giận với Gia Ly, cũng không tủi phận tật nguyền, lại quay sang đe dọa mình.
“Theo tôi được biết, cậu cả nhà họ Vũ cũng không thể cứ thích đập ai là liền đập được đâu, tôi chính là bạn của Quốc Dũng, ở đây ai dám đập tôi?” Minh Châu hất mặt thách thức.
Cô ta vừa nói dứt câu, Quốc Dũng cũng từ phía sau đi tới, có vẻ như đứng xem kịch đã mắt rồi đợi đến cao trào mới tham gia góp vui.
“Ai muốn gây sự ở đây thế?” Quốc Dũng mỉm cười hỏi.
Trong chớp mắt, thời gian như ngưng đọng!
Hai người đàn ông lặng lẽ đối mắt với nhau.
Quốc Dũng đút hai tay túi quần nhìn Tuấn Phong. Gương mặt như chạm khắc của Tuấn Phong với ngũ quan rõ ràng, khóe miệng phóng túng không kiềm được mà yếu ớt cười, cả người bình thản ngồi trên chiếc xe lăn giống một vị thần không nhiễm chút bụi trần. Đôi mắt dưới khung mày kiếm kia khác với vẻ lười biếng bình thường, lúc này hiện lên tia sáng thâm thúy, mỉa mai anh ta.
Làm Quốc Dũng nhìn đến ngây người, nỗi ghen tị trong lòng anh ta càng lúc càng sâu!
Dựa vào cái gì tên tật nguyền này lại ung dung như vậy, còn có được người vợ đẹp đến thế kia. Anh ta cảm giác như bản thân mình cướp đi mọi thứ của Tuấn Phong như vậy vẫn chưa đủ, cần phải tiếp tục đoạt lấy tình yêu của anh, để anh oán trách, hối tiếc, cả đời phải sống mãi trong đau khổ mới cam lòng.
Minh Châu thấy cứu tinh của mình đến liền mỉm cười khoác lấy tay anh ta nũng nịu: “Anh mà đến muộn có khi em bị đập nát thật rồi!”
Bab 35 Chương 35: Nói một câu thật lòng khó lắm sao?
Quốc Dũng cười gượng, dứt khoát rút cánh tay ra khỏi sự đu bám của Minh Châu, anh ta treo lên vẻ mặt hớn hở, muốn lấy lòng Gia Ly nên vội gải bộ quan tâm, nói: “Chắc cô Trần sợ lắm nhỉ, anh trai tôi từ bé đến giờ tính tình vốn dĩ cộc cằn thô lỗ như vậy đấy, đám người hầu trong nhà còn thường xuyên bị đánh đập, có lần còn gây ra án mạng. Sau này mẹ mới cho anh ấy ra ở riêng, có lẽ mọi chuyện đều ổn cả rồi… vì khuất mắt trông coi ấy mà.”
Gia Ly lạnh nhạt nhìn lại anh ta, còn chưa đáp. Ngược lại Minh Châu đã khoa chương la lên: “Trời ơi, hóa ra em suýt mất mạng thật, thôi lần sau em chả dám đến trước mặt cậu cả nữa vậy.”
“Cô nói thật không?” Gia Ly nhếch miệng cười hỏi lại.
“Đương nhiên!” Minh Châu đầy tự tin đáp.
“Mong là vậy!”
“Con người tôi rất ghét những kẻ lắm lời.” Tuấn Phong chậm rãi nói. “Càng ghét những kẻ tay chân không sạch sẽ.”
“Ý anh là sao? Hiện tại tình huống đã không giống xưa, tôi rất sẵn lòng tiễn anh một đoạn đường.” Quốc Dũng nham hiểm gằn giọng nói. Sau đó gã quay sang Gia Ly làm như lo lắng lắm: “Em không cảm thấy sống với loại người như anh ta chính là đang liều mạng hay sao? Trước khi quá muộn anh mong em sáng suốt suy nghĩ lại, nếu như nhất thiết phải thực hiện hôn ước giữa hai nhà cũng đâu cứ phải chọn anh ta?”
“Bản thân tôi lại cảm thấy chồng sắp cưới của mình là một người không tệ.” Trừ việc anh ấy không thể đứng lên nện vào mặt các người vài cái tát thì mọi thứ đều tốt.
“Cô Trần nghĩ vậy thật à?” Quốc Dũng híp mắt cười chế giễu. Bữa tiệc ngày hôm nay mẹ con anh ta cố tình tạo ra vài bất ngờ, cô gái này đã không biết điều thì lát nữa cũng đừng khóc nháo hối hận.
“Cũng chả liên quan tới anh!” Gia Ly hờ hững đáp.
[Mẹ nó thật ngang ngược giống nhau!] Quốc Dũng thầm nghiến răng.
Đối thoại của hai người gần như không thể tiếp tục, mà Quốc Dũng lại muốn dùng Gia Ly để đả kích Tuấn Phong nên vẫn cố cắn lấy không chịu buông tha. Anh ta liếc nhìn gương mặt bình thản của người đàn ông trước mặt, bàn tay trong túi quần càng thêm siết chặt.
“Tôi chỉ là đang tìm cho cô Trần một lối thoát, tạo một cái cớ giúp cô, dù sao hai chúng ta…” Anh ta cố tình lấp lửng khiến người nghe cảm thấy nhất định giữa hai người có gì đó gian díu, vừa nói còn vừa nháy mắt ra hiệu với Gia Ly làm như là rất kín đáo nhưng lại phô trương kệch cỡm chẳng khác gì tiết mục diễn hài rẻ tiền trên đường phố.
Mặc dù biết rõ là anh ta đang cố ý diễn trò trước mặt Tuấn Phong và nhất định anh cũng chẳng tin vào mấy lời nói điên rồ ấy. Nhưng Gia Ly vẫn không tự chủ mà nổi nóng.
“Ăn nói cho đàng hoàng.” Nếu như là đang đứng ở một chỗ khác, rất có thể Gia Ly đã nhảy lên cho anh ta một cái tát. “Tôi với anh không thân quen đến mức khiến anh phải lo lắng cho tôi như vậy đâu. Nó khiến tôi toàn thân khó chịu như bị dị ứng với thứ bẩn thỉu nào đấy, rõ là rất khó chịu.”
“Sao cậu có thể nói như vậy? Cậu có ăn có học đàng hoàng… càng lúc lại càng chẳng ra làm sao, chỉ thích học theo mấy bà hàng tôm hàng cá chanh chua ngoài chợ.” Minh Châu che miệng khiếp sợ lớn tiếng.
Thực ra từ khi Quốc Dũng xuất hiện thì đã có vài người ve vãn ở xung quanh hóng chuyện rồi, nghe đối thoại của bọn họ từ nãy tới giờ cũng tụm lại xôn xao bàn tán về tính cách chua ngoa đanh đá của cô con gái nhà họ Trần. Rõ là tiếng xấu thì đồn nhanh, chẳng bao lâu, ai ai cũng biết vợ sắp cưới của cậu cả nhà họ Vũ là một cô gái không biết phép tắc.
Ngay khi Gia Ly định lên tiếng đáp trả lại cô ta thì một giọng nói dịu dàng vang lên: “Mấy đứa nhỏ này tụ tập cả ở đây làm gì vậy, không mau tới sân chính của tiệc, lát nữa còn giới thiệu con dâu tương lai của nhà họ Vũ với toàn bộ khách khứa”
Xuân Lan mặc một chiếc váy xanh dương đậm dáng xuông xẻ tà. Phần ngực thêu một đường xiên đính kim cương sáng lấp lánh, nhìn bà ta quý phái xinh đẹp trái ngược hẳn với nội tâm xấu xa ẩn giấu bên trong.
Gương mặt trang điểm tỉ mỉ không có một chút dấu hiệu của năm tháng với cặp mắt sắc xảo không chút kiêng dè đánh giá Gia Ly từ trên xuống dưới: “Cô Trần thật là đẹp, cho dù tính cách có chút táo bạo cũng không có sao hết, miễn Tuấn Phong thích là được!”
Tuấn Phong nhếch miệng cười, cảnh báo: “Đừng có đánh chủ ý lên cô ấy.”
Minh Châu đột nhiên tức giận xen vào: “Nhìn anh kìa, dì Lan đâu có nói câu nào quá đáng mà anh lại nặng lời như vậy?”
Tuấn Phong nhìn Minh Châu đang tích cực bôi nhọ mình và Gia Ly bật cười: “Cái tai nào của cô nghe ra tôi nặng lời? Gia Ly nãy giờ nói câu nào sai? Cô không chỉ ra được thì tốt nhất đừng để nó trên đầu làm gì, phí phạm!”
Chuyện này nếu đổi thành loại hoàn cảnh khác, rất có thể cô ả còn chả có cơ hội được tiếp tục hót nữa ấy chứ, chỉ là ở chỗ này lại trước mặt Gia Ly, rõ ràng là Tuấn Phong không tiện làm gì, cũng cảm thấy rất lười phải nói chuyện với đám người này.
Minh Châu khiếp sợ ánh mắt của anh liền ngậm miệng rụt đầu lại.
Xuân Lan quan sát vẻ mặt của hai người trước mặt, nhẽ ra theo lẽ thường, nhất định Gia Ly sẽ oán hận không nhiều thì ít, đằng này, dường như cô rất nguyện ý, như vậy là sao chứ?
Nhưng giờ phút này bà ta cũng không muốn đứng đây dây dưa nhiều nên chỉ nhẹ nhàng nói: “Không tranh cãi nữa, mau đi thôi!”
Nói rồi bà ta đánh mông dẫn đầu đi trước, trước khi xoay người còn không quên liếc mắt tán dương Minh Châu. Cô ả được khích lệ liền hưng phấn õng ẹo đi ngay phía sau, tiếp đó là Quốc Dũng.
Đợi đám người đó đi khá xa, Gia Ly cúi đầu bên tai Tuấn Phong khẽ hỏi: “Anh có tức giận không?”
“Không, anh quen rồi.” Anh nhún vai thản nhiên đáp, chóp mũi ngập tràn hương thơm từ cơ thể cô, ánh mắt như sói đói còn chăm chú nhìn vào nơi đẫy đà trước ngực đang bị kéo xuống nặng nề sau lớp vải.
“Nói một câu thật lòng khó lắm sao?” Gia Ly hừ mũi toan đứng thẳng người dậy liền bị anh vòng tay sau gáy giữ lại, cô vội chống tay vào ngực anh theo phản xạ. Tư thế hai người liền trở nên mập mờ khiến anh chàng vệ sĩ đẩy xe lăn cũng phải ngượng ngùng xoay lưng lại.