Hải La nhìn thấy bộ dáng của anh ta thì trong lòng liền chùng xuống. Ánh mắt sắc bén của bà ấy đã liếc nhanh ra cửa. Rồi ngay khi Gia Ly còn chưa kịp phản ứng Hải La lập tức cầm tay cô ấy một mạch đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Quốc Dũng cũng theo quán tính bước vội theo hai người sau đó rẽ sang nhà vệ sinh nam ở bên cạnh. Vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Hải La cũng run rẩy không kém nhưng bên ngoài bà ấy vẫn cố tỏ ra thản nhiên giải thích với Gia Ly: “Cô thấy khó chịu quá, mà lại không dám vào đây một mình.”
Gia Ly không hề hay biết tâm tư của người phụ nữ này, nên mỉm cười nói: “Không sao đâu cô. Cháu đợi cô ở đây, cô vào đi.”
“Cô cảm thấy đỡ hơn rồi, có lẽ rửa mặt một chút sẽ thoải mái.” Hải La từ chối vào buồng cá nhân. Bà ấy dựa người vào bồn vệ sinh, vặn nước vã lên mặt. Qua chiếc gương, chăm chú nhìn Gia Ly.
Vừa xong bà ấy đã thấy đám người của Hoàng Minh. Bộ dáng hớt hải đó của Quốc Dũng chứng tỏ anh ta cũng đã được Xuân Lan nói qua về đám người này rồi. Bọn họ chính là thể loại bá đạo đến mức không phân biệt đúng sai, coi thường pháp luật. Nếu bị họ tóm, chắc chắn sẽ bị đưa sang Thái ngay lập tức.
Như thế hành tung của Hải La cũng sẽ bị lộ mà rất có thể đẩy Gia Ly vào nguy hiểm. Mà quan trọng là, nếu như cô mất đi giá trị lợi dụng, liệu có thoát được bà Yod hay không kìa.
Còn riêng Quốc Dũng thì khỏi phải nghĩ.
Cho dù anh ta có là đứa con trai duy nhất của Hoàng Minh, nhưng với những chuyện Xuân Lan đã gây ra, anh ta sẽ không thể êm xuôi mà trở về. Cũng giống như sự tồn tại của Gia Ly. Mặc dù bà Yod đã làm mọi thủ tục chuyển nhượng quyền thừa kế lại cho cô, cơ mà điều này cúng chả có gì làm bảo đảm.
Bởi vì sự tồn tại bất kể đứa con nào của Hoàng Minh đối với bà Yod đều là sự đả kích to lớn, bà ta chỉ có thể cắn chặt răng ngậm bồ hòn làm ngọt, trước mặt dịu dàng, đương nhiên là ở sau lưng vẫn ngầm ám toán.
Thế nên, tránh được cần tránh, trốn càng xa càng tốt.
Gia Ly không thể hiểu được những điều máu tanh như thế này trong gia đình Yod. Cô chỉ có chút khó hiểu về phản ứng này của Hải La nên mới hơi nghi hoặc nhưng không thể thẳng thắn hỏi.
“Vâng ạ.” Gia Ly gật đầu tiếp lời bà ấy, rồi như sực nhớ ra điều gì liền nói: “À, nãy cháu thấy Quốc Dũng bị một đám người đuổi, không biết anh ta lại gây họa ở đâu rồi.”
“Cô thấy đó đều là những người rất hung dữ. Tốt nhất chúng ta không cần can dự vào.”
“Rốt cuộc anh ta là người có vận đen đủi hay là gieo gió gặt bão không biết?” Gia Ly cảm thán.
Hải La nheo mắt, xoay người lại hằn học nói: “Đúng là mẹ nào con nấy!”
“Cô biết mẹ anh ta?” Gia Ly kinh ngạc hỏi.
“Ừ.” Hải La thờ ơ đáp rồi đi về phía cửa nghe ngóng.
Bên ngoài hoàn toàn tĩnh lặng. Bà ấy phân vân một chút rồi quyết định mở cửa đi ra.
Hành lang không một bóng người.
Gia Ly cũng ngó đầu ra theo nhỏ giọng nói: “E là đã đi cả rồi. Mấy người đó dám không coi cậu hai nhà họ Vũ ra gì, khả năng duy nhất là, kẻ đứng đằng sau rất ngang ngược!”
Hải La cau mày nhìn sang cô bĩu môi nói: “Đời cha ăn mặn đời con khát nước, anh ta chịu tội thay mẹ rồi. Chúng ta đi thôi.”
Mà lúc này, Quốc Dũng đã được đưa đến một phòng bao vip của khách sạn gần đó. Mắt của anh ta bị bịt kín, hai tay trói ngược ra phía sau, bị bắt quỳ gối giữa căn phòng.
Không có một tiếng động, còn lạnh lẽo chẳng khác gì nhà lạnh khiến anh ta cứ thần hồn át thần tính, run lên cầm cập. Loại khủng bố tinh thần này quá kinh khủng.
Đột nhiên tiếng bước chân vang lên, từng chút tiến sát lại gần Quốc Dũng. Cho tới khi tới trước mặt anh ta rồi dừng lại, sau đó bất ngờ đạp thẳng vào ngực hất anh ta ngã ngửa ra sau. Tiếp theo là rất nhiều những cú đấm đá dội xuống cơ thể của người đàn ông đăng co quắp dưới sàn nhà lạnh toát.
Miệng anh ta bị bịt kín không thể phát ra bất cứ âm thanh gì.
Chỉ có tiếng hít thở thô sâu, nặng nề vang lên.
“Dừng!” Một tiếng nói bất chợt vang lên. Tên vệ sĩ liền dừng tay đứng tránh sang bên cạnh.
Hoàng Minh nhìn kẻ đang nằm trước mặt bằng ánh mắt căm ghét. Xuân Lan vì một người đàn ông khác mà bỏ ông ta, vì người khác mà sinh ra thằng con này.
Trong khi đó, ông ta lại không có một đứa con nào. Bà Yod đã bị Xuân Lan hại không thể có con, bên cạnh ông ta cũng không dám có bất cứ một người đàn bà nào. Yod đâu phải là một người hiền lành như bà ta thể hiện chứ?
Ông ta thèm khát một đứa con bao nhiêu đều không có. Vậy mà người khác lại được. Điều này không thể tha thứ.
“Mang nó ném về, nhắn bà ta tới gặp tôi.” Hoàng Minh vẫy tay ra lệnh cho người của mình.
Quốc Dũng run rẩy ú ớ chân không đứng nổi.
***
Sau khi Gia Ly đưa Hải La đi một vòng thành phố T, mãi chiều muộn mới trở về. Cũng có nghe ngóng tin tức về Quốc Dũng thì biết anh ta đã được ném trả trước cửa nhà thì không giấu nổi sự hả hê.
Hai người vừa vào đến sân, đã nhìn thấy cái bóng lả lướt khiêu gợi của Minh Châu bên cửa sổ, cô vừa định mắng chửi một câu thì chợt nhận ra như là cô ta đang nói chuyện với ai đó.
Một cái bóng hơi mờ nhạt, giống như là đàn ông.
Nhưng người đàn ông duy nhất trong nhà này chả phải là Tuấn Phong hay sao? Anh làm gì ở phòng của cô ta? Chả nhẽ là muốn dùng mỹ nam kế thật?
Sau khi suy đoán này lóe lên trong đầu, Gia Ly liền nhấc chân vội vã vào nhà, cô muốn lên tầng nhìn một chút.
Hải La nhìn theo, đầu lông mày hơi cau lại. Người con rể này trong mắt một người mẹ nghiêm khắc đã mất đi kha khá điểm.
Gia Ly bước vào phòng ngủ bên cạnh phòng của Minh Châu, sau đó nhẹ nhàng như một bóng ma đi ra ban công lách người sang nhìn vào trong.
Lúc này, trong phòng Minh Châu lại không có người. Gia Ly hít một hơi rồi bước vào, cô rón rén bước đến trước cửa nhà vệ sinh, bởi vì trong đó đang vang lên những tiếng động nhỏ. Loại mà khiến cho người nghe phải đỏ mặt ấy.
Gia Ly đứng ngây ra như trời trồng bên ngoài cánh cửa mà nghe những âm thanh hoan ái nam nữ bên trong. Tử ô kính mờ nhỏ của cửa vệ sinh, một thân thể lung linh như ngọc cứ đong đưa qua lại đập vào mắt Gia Ly đau nhói.
Nước mắt đã tràn ra trên gương mặt cô từ lúc nào, nó không nóng hổi mà ngược lại lạnh toát như lòng cô lúc này. Bỗng nhiên một tiếng hét vang lên, sau đó mọi âm thanh đều ngừng lại, dường như bọn họ vừa diễn tấu trong một màn kịch. Gia Ly gạt vội nước mắt, chợt cảm thấy lúng túng. Cơ thể run rẩy lạnh như băng đờ đẫn mở cửa phòng đi ra ngoài.
Đúng lúc này cánh cửa nhà vệ sinh mở toang, Minh Châu đắc ý bước ra ngoài. Cô ta cười như một con điên.
Gia Ly vật vờ như cái bóng bám tay vào tường dò dẫm đi xuống.
“Em vừa đi đâu vậy?”
Gia Ly máy móc ngẩng đầu lên, rồi lại cụp mắt xuống.
Nhưng ngay lập tức cô đã tỉnh lại: “Hiểu nhầm… Hiểu nhầm…”
“Con khốn kiếp, nó dám chơi em!”
Tuấn Phong khó hiểu đẩy xe lăn đi tới bên cạnh Gia Ly, kéo tay cô ngồi lên đùi mình. Sắc mặt không giấu nổi sự tức giận khi thấy vệt nước mắt trên má cô.
“Vừa có chuyện gì vậy?”
“À, không.” Gia Ly lắc đầu lia lịa. Cô nào dám nói rằng vừa xong đã bị Minh Châu lừa, chỉ vì không có niềm tin vào anh, cho rằng những điều mắt thấy tai nghe đó tưởng như là thật. Nhưng lại hóa ra là giả.
Thực ra bên trong nhà vệ sinh chẳng có ai cả. Chính là Minh Châu dùng một đoạn phim con heo rồi tự biên tự diễn. Gia Ly đã mắng chửi cô ta cả ngàn lần trong lòng rồi.
“Em bị Minh Châu lừa phải không?” Tuấn Phong nghiêm giọng hỏi.
Gia Ly thêm lần nữa ngây ra như bị sét đánh, cô nhìn Tuấn Phong ấp úng nói: “Anh… em…”
“Em không tin tưởng anh?” Tuấn Phong thất vọng thở dài.
Gia Ly cắn môi cũng không phủ nhận, đúng là lúc đó cô đã ghen, và mù quáng tin vào chuyện đó. Cô áy náy ngẩng đầu lên, muốn xin lỗi anh thì chỉ thấy một sự cô đơn ở sâu trong cặp mắt đen đó, anh chăm chú nhìn lại, khiến cho Gia Ly thực sự khó mà mở lời.
Sau cùng cô cũng không nói gì, chỉ vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông, nén nút thở dài.
Cái hai người đang thiếu, chính là niềm tin.
Lúc này ở trong Phòng, Minh Châu vẫn còn rất hả hê. Ít ra mánh khóe của cô ta cũng đã gây ra một gợn sóng nho nhỏ. Tuy chẳng thấm vào đâu nhưng cũng đủ khiến cô ta cảm thấy vui vẻ rất nhiều. Cuộc sống còn dài, cô ta còn nhiều cơ hội.
Chỉ là cũng hơi tiếc, nếu như cái tên tật nguyền này ra đi, chả phải Gia Ly sẽ lại là người phụ nữ độc thân hay sao, như thế hành trình chinh phục Phong tổng của cô ta lại phải cạnh tranh tiếp hay sao?
Nghĩ vậy, Minh Châu liền ảo não, vội mặc quần áo vào đi xuống lầu góp vui tiếp.
Bab 87 Chương 87: Có yêu mới ghen
Có cơ hội được vào trong nhà họ Trần ở, Minh Châu thầm nhủ, cô ta nhất định sẽ làm cho Gia Ly bị tức chết mới cam lòng.
Và đúng là cô ta đã thành công.
Trên bàn ăn, mỗi người đều đang đuổi theo suy nghĩ của chính mình nên bầu không khí có chút gượng gạo. Mặc dù Thảo và bác Đào nhiều lần gợi chuyện để nói nhưng cũng chỉ được đôi ba câu là bàn ăn cũng chỉ còn lại tiếng bát đũa khẽ va chạm vào nhau.
Gia Ly len lén nhìn sang gương mặt vẫn đang giận dỗi của Tuấn Phong, đáy lòng buồn bã cũng khó mà tươi cười nổi. Vài lần cô cố ý gắp thức ăn sang cho anh, cả món anh không thích, nhưng anh cũng chỉ im lặng ăn mà chả thèm nói gì. Gia Ly tự nhủ lòng, lát nữa lên phòng sẽ tận tình nhận lỗi để trấn an anh. Có lẽ như thế anh mới nguôi giận, cô thực sự không chịu nổi sự lạnh nhạt này thêm nữa. Vài phút mà cứ như cả vài năm.
Tất cả chuyện này đều cho con ả kia gây ra, trong lòng Gia Ly càng thêm ghét Minh Châu. Sự ghét bỏ chẳng thèm che giấu hiện cả lên trên gương mặt xinh đẹp đang liếc mắt nhìn về bóng người vừa bước xuống cầu thang.
Dù sao, ngay từ nhỏ tính cách Gia Ly đã ương ngạnh, từng làm Không ít việc khiến khối người khiếp sợ, tuy nhiên đấy là dùng võ. Còn bây giờ đối với con người như Minh Châu lại cần thêm một chút mưu kế để đáp trả nữa, có thế mới không phụ lại sự cố gắng của cô ta.
Phải khiến cô ta ôm hận trong lòng, bị Gia Ly cô âm thầm chơi đùa trong lòng bàn tay. Nghĩ thôi cũng đã cảm thấy vui biết mấy!
[Mẹ nó! Con chó.]
[Đã được ở nhờ rồi còn giở trò, làm cho tao bị dính vào một vở kịch bẩn thỉu như vậy, khiến tao bị mất sạch niềm tin của Tuấn Phong.]
[Thù này không báo, tao thề, tao sẽ không ăn thịt nửa năm!]
“Ôi, mọi người đã ăn rồi ạ.” Minh Châu nhìn bộ bàn ăn có sáu vị trí đều đã kín người, đáy lòng tức giận nhưng gương mặt lại tỏ ra áy náy: “Cháu xin lỗi ạ, vì thân thể cháu không tốt nên tắm có chút lâu.”
Gia Ly nghe thấy câu đó liền sặc canh ho đỏ cả mặt. Tuấn Phong vươn tay vuốt lưng giúp, ánh mắt trầm xuống.
“Tôi định lát sẽ mang chút thức ăn thanh đạm lên cho cháu nên cũng không có nấu dư.” Bác Đào thở dài nói.
“Không cần vậy đâu bác, cô ta ăn được rồi. Chỗ này chúng tôi cũng chẳng ăn hết, cô kéo cái ghế kia lại ngồi ăn tiếp đi, ăn nhanh để bác Đào còn dọn.” Thảo nhanh miệng cắt ngang.
Minh Châu bị rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, đi không được, mà ở lại cũng nhục nhã không kém. Nhưng dù sao khi cô ta cũng đã xác định tâm lý từ trước rồi nên rất nhanh trưng ra bộ mặt dày.
“Mấy bữa trước để bác Đào mang cháo trắng lên cháu cũng ngại quá, nên tối nay mới muốn xuống ăn chung cùng mọi người cho vui ạ.” Nói rồi cô ta bê chiếc ghế gỗ trong góc nhà lại đặt giữa Tuấn Phong và Hải La ngồi vào.
“Ha ha ha... Cô đang nói gì vậy hả? Ý cô là nhà họ Trần chúng tôi để cô ăn cháo trắng nên cô không vui hả?” Gia Ly nhếch miệng cười lớn.
“Ly, Tớ không có ý đấy. Tớ cảm kích mọi người còn không kịp, sao có thể oán trách?” Minh Châu rơm rớm nước mắt bắt đầu diễn. Cô ta quay sang bám vào cánh tay Tuấn Phong mếu máo: “Anh nói với Gia Ly đừng giận em nữa được không? Em chỉ có một người bạn duy nhất là cô ấy thôi. Những ngày tháng vừa qua em thực sự rất đau khổ.”
Gia Ly trợn mắt nhìn. Tất cả mọi người cũng dừng hình nhìn một màn diễn này. Hải La ngồi bên cạnh, tay đã sắp bẻ gãy đôi đũa mất rồi.
“Buông ra!” Tuấn Phong lạnh nhạt nói. Ánh mắt ngập tràn sự tức giận liếc sang cô ta.
Người đàn ông mặc bộ đồ thể thao màu đen, rõ ràng nhìn rất đơn giản, nhưng chỉ cần anh lẳng lặng ngồi ở đó, liền giống như một bức tượng anh tuấn đẹp đẽ, vừa nhu nhược yếu đuối lại vừa toát lên loại áp bức nguy hiểm chết người, mang theo cỗ hương vị thuần khiết của băng, của hắc ngọc vạn năm, tự nhiên khiến cho người nhìn sinh ra lòng ngưỡng mộ không tự chủ mà liều mạng chạm vào.
Minh Châu chẳng hề muốn bỏ tay ra chút nào.
Cô ta thật sự rất muốn liều lĩnh bám lấy. Ánh mắt thách thức liếc sang Gia Ly.
Hốc mắt dần dần nóng lên, âm thanh nỉ non cũng đi kèm: “Anh Phong.”
“Ôi mẹ ơi, da mặt của cô đúng là dày.” Thảo cảm thán.
Gia Ly mỉm cười không nói gì, bàn tay cô giấu dưới bàn đang nắm chặt lại. [Tuấn Phong chít tiệt! Anh dám trả thù em như thế này chứ gì?]
“Ôi em xin lỗi, tại em xúc động quá thôi ạ.” Minh Châu lúc này mới lưu luyến buông tay giải bộ ăn năn nói lời xin lỗi.
Hải La ngồi bên cạnh nhướng mày, ánh mắt sắc bén đánh giá cô ta: “Cô là bạn của Gia Ly?”
“Vâng ạ. Bạn thân ạ.” Minh Châu tỏ ra khéo léo đáp.
“Ừ!” Bà ấy đáp lại một tiếng rồi lại tiếp tục ăn.
Những người khác cũng tự nhiên gắp thức ăn. Không ai để ý tới Minh Châu nữa.Thi thoảng bà Lam Anh sẽ gắp cho Gia Ly vài món ăn, khóe môi bà ấy cong lên tỏ ra rất vui vẻ.
Bởi vì bà ấy đang thấy sự ghen tuông, có yêu mới ghen, có ghen mới hiểu nhau. Rất tốt!
Bab 88 Chương 88: Gặp người quen
Bữa ăn tối vội vàng kết thúc. Gia Ly hậm hực đưa Tuấn Phong trở về phòng. Cánh cửa khép lại hai người lập tức trừng mắt nhìn nhau.
“Con người em từ trước đến nay không thích những chuyện mập mờ, anh nói xem, bây giờ anh thích thế nào?” Gia Ly vòng hai tay trước ngực dựa vào cửa hỏi.
Tuấn Phong liếc mắt nhìn lại, khẽ thở dài lẳng lặng đứng lên khỏi xe lăn đi thẳng vào trong nhà vệ sinh.
Gia Ly há mồm trợn mắt.
Đây là phản ứng gì?
Lần đầu tiên kể từ khi hai người quen biết anh tỏ loại thái độ này với cô.
Thế này là thế nào?
Một kẻ không am hiểu nhân tình thế thái như Gia Ly bắt đầu dùng cái chỉ số EQ một con số của mình cố gắng phân tích lại mọi chuyện. Nhưng mà mãi cô vẫn không hiểu anh tức giận vì cớ gì?
Chả phải chuyện hai người chưa có niềm tin ở nhau thực sự là rất dễ hiểu, không phải sao?
Còn chuyện gì nữa nhỉ?
Đâu có?
Mẹ kiếp, còn anh đã từng che giấu cô bao nhiêu chuyện kia kìa, còn chưa có nhắc đến. Chả nhẽ lại muốn cộng vào tính toán một thể.
Gia Ly thở phì phò kéo hai ống tay áo lỡ lên qua vai ra vẻ một đàn chị ngổ ngáo híp mắt nhìn về phía cửa nhà vệ sinh. Vừa hay cánh cửa liền bật mở, người đàn ông bước ra đi về phía bàn rót nước.
“Vũ Tuấn Phong!” Cô vừa gọi tên anh vừa bình bịch bước lại, hất cằm vênh mặt ngồi xuống ghế.
“Em sao vậy?” Tuấn Phong tỏ ra thản nhiên hỏi.
Thái độ thờ ơ lại khiến Gia Ly muốn tức hộc máu: “Chúng ta cần thẳng thắn nói chuyện.”
Tuấn Phong ngồi xuống đối diện cô gật đầu đáp ứng: “Được, em nói đi.”
[Mẹ kiếp, người cần nói không phải anh hay sao?] Gia Ly nghiến răng: “Anh đang giận em chuyện gì?”
“Anh không giận, chỉ chọc tức em.” Tuấn Phong gác hai chân lên nhau rất hồn nhiên trả lời.
Đủ thẳng thắn và quá thành thật.
“... Chuyện như thế mà anh cũng nghĩ ra được?” Gia Ly ấm ức đứng lên chỉ tay vào mặt Tuấn Phong, ngực cô phập phồng: “Được lắm, tự nhiên em lại cũng muốn chọc tức anh. Em đi một lát.”
Anh thích so đo? Xem ai thù dai liều lĩnh hơn ai?
“Ly!” Tuấn Phong mỉm cười gọi nhưng Gia Ly đã uất ức xoay người sắp ra tới cửa rồi. Cô chẳng thèm đáp lại lời anh dứt khoát mở cửa bước ra ngoài.
Minh Châu ở trong phòng tháo tai nghe ra bật cười sung sướng. Cô ta đi tới trước gương bắt đầu tỉ mỉ trang điểm cho chính mình, lát sau mặc một chiếc váy thật quyến rũ. Cô ta quay vài vòng tự ngắm chính mình gật gù hài lòng.
“Gia Ly, mày đúng là đồ ngốc. Bây giờ tao sẽ tiễn thằng chồng tật nguyền của mày một đoạn đường. Mày đi chơi về sẽ được nhận một món quà cực kỳ lớn, tội danh mưu sát chồng có trời cũng không cứu nổi mày.” Minh Châu cầm lọ sứ mà Xuân Lan giao, đổ toàn bộ chất lỏng bên trong vào cốc nước cam khuấy đều.
Xong xuôi cô ta õng ẹo đi xuống căn phòng của Tuấn Phong.
Lúc này Gia Ly lại đang lang thang trên đường, lòng cô nóng như lửa đốt. Vụ cãi nhau vừa rồi chính là hai người đang tương kế tựu kế tạo cơ hội cho Minh Châu ra tay. Cô chính là đang đặt cược, bởi vì căn phòng ấy đã từng được lục soát rất kỹ nhưng vẫn chẳng tìm thấy gì nên mới không chắc chắn việc Minh Châu có phải là người hạ độc được cử đến hay không. Cần phải liều mạng để dẫn dụ kẻ đứng sau hành động.
“Gia Ly!” Đột nhiên có kẻ quát lên làm Gia Ly giật bắn mình. Cô ngước mặt nhìn lại thì thấy Quốc Dũng với gương mặt sưng vù đang đi cùng Xuân Lan, theo sau mẹ con họ còn có vài tên vệ sĩ dáng vẻ hung dữ.
Bọn họ đang chuẩn bị vào khách sạn Vian gặp Hoàng Minh. Nhưng Quốc Dũng vừa trông thấy Gia Ly đã lập tức nổi điên tập tễnh lao về phía cô. Anh ta muốn báo thù chuyện lần trước, chỉ sợ là lần này sau khi gặp Hoàng Minh anh ta sẽ không còn cơ hội nữa.
“Gia Ly! Cô đứng lại đó cho tôi! Cô dám dở trò chơi khăm tôi, cô chán sống rồi phải không, để tôi giúp cô.” Quốc Dũng gào lên khiến rất nhiều người chú ý.
Gia Ly nhếch môi cười châm chọc, nhìn anh ta giống như nhìn một kẻ điên mới trốn viện. Cô lại nhìn Xuân Lan vui vẻ nói: “Con trai bà quên chưa uống thuốc phải không?”
Xuân Lan điềm tĩnh vẫy tay nói với vệ sĩ: “Bắt nó lại, đi thôi, ông chủ của các người đang chờ.”
Quốc Dũng không chịu càng gào to: “Các người bắt tôi làm gì? Muốn bắt thì bắt thêm cả người phụ nữ kia! Cô ta chính là một kẻ có tiền đấy, rất nhiều tiền.”
“Nếu các người không bắt cô ta, đợi đến khi cô ta báo cảnh sát rồi đừng trách tôi không nhắc trước.”
Sắc mặt của mấy gã vệ sĩ vẫn không có chút thay đổi nào. Đôi tay như chiếc kìm cứng rắn giữ cứng lấy hai tay cánh anh ta. Bọ họ nhận lệnh mời mẹ con Xuân Lan, người khác không có liên quan thì bắt làm gì.
“Chát!” Xuân Lan vung tay tát thẳng vào mặt Quốc Dũng rồi ra lệnh: “Đi thôi!”
“Mẹ vừa làm cái quái gì vậy?”
Xuân Lan mệt mỏi day thái dương, đầu bà ta đau như búa bổ đến cả thở thôi cũng thấy khó khăn. Bà ta thật sự không nhịn được, phẫn nộ quát: “Câm miệng!”
Quốc Dũng kêu lên: “Mẹ chả nhẽ mẹ không biết sao? Chúng ta gặp người kia lành ít dữ nhiều…”
Xuân Lan không thể nhịn được nữa, nâng tay tát vào mặt anh ta thêm một lần nữa.
Quốc Dũng liếm khóe môi rớm máu, không dám tin nhìn bà ta.
Bab 89 Chương 89: Mối đe dọa
“Mẹ bị làm sao vậy?” Quốc Dũng đỏ mắt hỏi Xuân Lan. Anh ta không dám tin, ngày hôm nay lại liên tiếp ăn hai cái tát. Chả phải mẹ vẫn luôn yêu thương dung túng cho anh ta rất nhiều hay sao?
“Cô ta hết lần này đến lần khác hạ nhục con trai của mẹ…”
Bà ta nghiến răng gằn giọng cắt lời anh ta: “Nhẽ ra mẹ không nên nuông chiều con, để bây giờ con trở nên vô dụng như vậy, có một con nít ranh cũng không xử lý được, ngược lại cứ hở tí là bị nó chơi khăm. Con không thấy nhục hay sao mà còn kêu la giữa đường giữa chợ? Sợ người biết đến tai tiếng của con chưa đủ nhiều à?”
Xuân Lan phẫn nộ trừng mắt nhìn Quốc Dũng, lòng bà ta đau đớn như bị dao cắt, sắc mặt thì tái đi vì tức giận. Bà ta chỉ hận không thể dán mồm anh ta lại.
Trước mặt đám tay chân của Hoàng Minh có chít cũng không được bày ra bộ dạng đáng thương này.
Quốc Dũng nghe xong cũng đã ý thức được sự ngu ngốc của bản thân, liền nhanh chóng thu lại dáng vẻ uất ức ngang ngược. Anh ta vung tay thoát ra khỏi hai gã vệ sĩ, lạnh nhạt nói: “Con sai rồi, xin lỗi mẹ. Mẹ đừng tức giận nữa. Chỉ tại con muốn dạy dỗ cô ta một chút mà thôi.”
Xuân Lan lắc đầu thở dài. Hai tay vẫn day thái dương có chút đau, ánh mắt ẩn giấu sự mệt mỏi nói: “Biết vậy thì tốt, đi thôi.”
Quốc Dũng kinh ngạc mở to hai mắt: “Vẫn đi sao mẹ? Hay là chúng ta về nhà. Người đó… con rất sợ ông ta.”
[Vậy mà thế nào ngày xưa mẹ lại yêu được một kẻ bạo lực như vậy?]
Trận đòn lần trước chính là muốn đánh phủ đòn. Giờ anh ta liền sợ hãi không dám đối mặt.
Xuân Lan liếc mắt nhìn về phía Gia Ly, lạnh lùng nói: “Con không muốn đi cũng phải đi, không cần thương lượng!”
Dù sao hổ dữ không ăn thịt con, Xuân Lan tin rằng nếu Hoàng Minh biết được thân phận của Quốc Dũng, hai mẹ con bà ta sẽ coi như tìm được đường sống từ trong cõi chít.
“Ông ta sẽ thịt mẹ con mình đấy, lần trước còn không cho con cơ hội nói gì. Đáng sợ lắm!” Quốc Dũng không cần để ý tới mấy gã vệ sĩ thẳng thắn nói.
Xuân Lan mặc kệ anh ta, xoay người đi vào khách sạn Vian trước, sau đó hai gã vệ sĩ đã tiến lên, cưỡng chế áp giải Quốc Dũng vào theo.
Anh ta hằn học nhìn Gia Ly lẩm bẩm bỏ lại một câu gì đó rồi biến mất sau cánh cửa lớn.
Gia Ly bĩu môi nhún vai lấy điện thoại ra gọi cho Việt lái xe đến đón. Chưa tới mười lăm phút Việt đã tới nơi, anh ta nhanh nhẹn bước xuống mở cửa xe cho Gia Ly nhỏ giọng hỏi: “Bà chủ, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Nghe anh ta thay đổi cách xưng hô, Gia Ly bật cười đáp: “Về nhà đi, tôi muốn xem ông chủ của anh làm việc đến đâu rồi.”
Cô cũng nhấn mạnh hai tiếng “ông chủ” để trêu lại Việt. Anh ta giật mình, hơi chột dạ mỉm cười: “Vâng.”
Xe lăn bánh, Gia Ly chống tay ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, cô lại nhớ tới mẹ con Quốc Dũng khi nãy không nhịn được nhếch miệng lạnh nhạt cười.
[Số phận của anh sinh ra đã định sẵn là sẽ bị tôi chơi khăm cả đời, tên khốn!]
[Rõ ràng mẹ con bà mới chính là người gây chuyện trước, tới khi người ta phản kháng lại, liền tỏ ra ấm ức, oan uổng. Đạo lý ở đâu ra vậy hả?]
Đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, Gia Ly quay sang nói với Việt: “Anh điều tra giúp tôi xem tối nay mẹ con Xuân Lan tới Vian gặp ai.”
“Vâng.” Việt gật đầu đáp ứng.
“Làm ngay đi, bọn họ mới vào trong đó.” Gia Ly thúc giục.
Việt lập tức liên hệ với Duy Hoàng, sau một phút, đường truyền trực tiếp từ hệ thống camera của Vian được chuyển tới cho Việt. Anh ta mở điện thoại lên đưa sang chỗ Gia Ly.
Lúc này đám người kia đang tụ tập trong một phòng bao Vip. Trên chiếc ghế sô pha dài là một người đàn ông trung niên dáng vẻ tuỳ ý. Ông ta có gương mặt điển trai, lạnh lùng rất cuốn hút. Quỳ trước mặt ông ta là Xuân Lan.
Không biết lúc nãy đã xảy ra chuyện gì, Quốc Dũng đang nằm bất động ở giữa phòng. Xuân Lan thì khóc lóc cầu xin.
“Đó là…” Gia Ly há mồm kinh ngạc.
Việt cũng cau mày, ngay lập tức lấy chiếc điện thoại khác gọi người sắp xếp mọi chuyện. Tiếp đó anh mới quay sang trả lời câu hỏi của Gia Ly: “Như cô nghĩ, ông ta chính là Hoàng Minh. Ông trùm hắc đạo lớn nhất Thái Lan đấy.
Một người đàn ông quyền thế ngập trời, muốn đối phó với ông ta không phải là chuyện đơn giản. Chỉ là, một người như vậy, tại sao xuất hiện ở thành phố T?
Rốt cuộc ông ta tới làm gì? Bắt Xuân Lan về chịu tội.
Nếu Hoàng Minh biết Quốc Dũng là con trai ông ta. Liệu… đến lúc đó có thay con trai báo thù Gia Ly, đối phó với Tuấn Phong?
Gia Ly cũng rơi vào trầm tư.
…
Ở biệt thự nhà họ Trần, sau khi Tuấn Phong tắm rửa, thay bộ quần áo khác, anh đang ung dung ngồi ở bàn nước chờ đợi con mồi.
Bab 90 Chương 90: Đúng là không mùi không vị
Minh Châu gõ cửa, sau một hồi không có người đáp, cô ta tự động đẩy cửa ra bước vào.
Giọng nói ngọt ngào vang lên: “Có ai không? Anh Phong ơi!”
Tuấn Phong ngồi trên ghế bất động như bức tượng chẳng thèm đáp lời cô ả.
Căn phòng chỉ bật duy nhất bóng đèn ngủ màu vàng trong góc phòng, Minh Châu liếc một vòng mới thấy được anh. Căn bản là cô ta chăm chú nhìn lên giường, tiếc là người ta lại ngồi mãi gần cửa sổ hơi khuất tầm nhìn.
“Anh ngồi ở đây sao em gọi lại không lên tiếng.” Cô ả bước vào phòng tiện tay chốt cửa lại ra vẻ trách móc. “Em mang cho anh cốc nước cam.”
“Khi nãy em gặp Gia Ly ngoài cầu thang, cậu ấy rất tức giận. Còn lớn tiếng nói rằng bản thân anh đã tàn tật như vậy còn không biết suy nghĩ.” Minh Châu thở dài đặt cốc nước trên bàn rồi ngồi xuống đối diện Tuấn Phong ra vẻ quan tâm an ủi: “Anh cũng đừng buồn. Vợ chồng cãi nhau là chuyện rất bình thường, huống chi tính cách Gia Ly vốn ích kỷ, nói năng không biết suy nghĩ. Anh đấy, nếu như đã xác định lấy cậu ấy thì cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Hoặc là muốn thay đổi, thì em có thể giúp.”
Thấy người đàn ông vẫn không nói gì, Minh Châu có chút thất vọng. Cô ta đã cho người đàn ông này cơ hội để được sống, mà anh lại không nhận, đã hạ mình chấp nhận một tên tàn tật để miễn cưỡng bước chân vào nhà họ Vũ, tuy nhiên người ta rõ ràng đang coi thường cô ta.
Vậy thì cũng đừng oán trách.
“Anh Phong, thực ra em chỉ muốn giúp hai người thôi. Không có ý gì khác.”
Tuấn Phong khẽ gật đầu, mắt anh cứ nhìn chăm chú cốc nước. Cô ta thấy vậy liền thúc giục: “Anh uống đi, để lâu sẽ bị đắng đó.”
Anh lắc đầu, làm bộ đề phòng.
“Không có gì đâu, để em uống cho anh xem nhé!” Minh Châu đưa lên miệng nhấp một ngụm.
Tuấn Phong hoảng hốt trợn mắt nhìn cô ta. Đáy lòng thì tràn ngập sự thất vọng. Nhưng rất nhanh khóe môi anh đã nhếch lên để lộ nụ cười nguy hiểm.
Minh Châu vẫn chưa ý thức được mánh khóe của mình đã bị phát hiện, cô ta lại nói thêm: “Anh uống đi, rồi em dìu anh lên giường nhé. Gia Ly để anh ngồi đây, ngủ sô pha rất khó chịu.”
Cô ta mong chờ nhìn về phía người đàn ông.
Chỉ thấy anh im lặng cúi đầu.
Lúc này cô ta mới mỉm cười ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Anh không thích uống nước cam chứ gì, vậy để em rót giúp anh một cốc nước lọc nhé.”
Cô ta cầm chiếc cốc trên mặt bàn đứng dậy đi tới cây lọc nước ở góc phòng, trong lúc rót liền thuận tay đổ lọ thuốc độc giấu sẵn trên người vào sau đó quay lại đưa cho Tuấn Phong.
Anh vươn tay cầm lấy cốc nước, đưa lên trước mặt nhìn, xoay xoay, tỉ mỉ quan sát khiến Minh Châu cứng ngắc cười.
Giọng nói âm u vang lên: “Đúng là không mùi không vị.”
“Hả?” Minh Châu có tật giật mình hỏi lại. Con ngươi trong mắt cô ta đảo quanh hốt hoảng.
Sao người đàn ông này có thể biết được, cô ta đã làm rất khéo léo. Lọ thuốc được cất tại nơi bí mật trên cơ thể cô ta, chỗ mà chắc chắn Tuấn Phong không thèm nhìn tới. Sao anh có thể phát giác được.
Không kịp để cho cô ta suy nghĩ thêm, Tuấn Phong chợt đứng dậy khỏi chiếc ghế. Minh Châu há mồm kinh ngạc ngã lăn ra khỏi ghế, dùng cả tay và chân đẩy người lùi lại phía sau. Gương mặt cô ta ngây ra bộc lộ nỗi sợ hãi tột độ.
“Anh, anh…” anh có thể đứng lên?
“Cạch!” Thảo đẩy cửa bước vào nhận lấy cốc nước trên tay Tuấn Phong bỏ toàn bộ vào chiếc hộp bảo hiểm đã chuẩn bị sẵn, sau đó vội vàng bỏ đi. Hai vệ sĩ khác cũng lần lượt bước vào ngay sau đó.
“Các người làm gì? Đây là nhà họ Trần, không phải nhà họ Vũ.” Minh Châu hoảng loạn la lên. Chân tay khua loạn xạ.
“Đúng vậy, đây là nhà họ Trần.” Bà Lam Anh được bác Đào đỡ bước vào nhẹ nhàng nói. Toàn bộ sự việc họ đã được báo trước nên cũng chả bất ngờ.
Minh Châu lạnh sống lưng run rẩy ngồi giữa nền nhà, khóc không thành tiếng.
“Cháu, cháu… không phải cháu.” Minh Châu ấp úng muốn nói nhưng ánh mắt lạnh lùng của toàn bộ người trong phòng khiến cho cô ta không thể thốt lên lời.
“Chưa biết thật giả chuyện này ra sao, nhưng chuyện lúc trước cô hại Gia Ly tôi đều đã biết hết. Tôi chưa nói chẳng qua là chờ đợi chuyện này, một kẻ ăn cháo đá bát như cô đúng là đáng nhận sự trừng phạt.” Bà Lam Anh thất vọng vẫy tay. Vệ sĩ nhanh chóng bước lên mang cô ta đi.
Trên mặt bác Đào cũng lộ ra vẻ vui mừng khi thấy Tuấn Phong đã đứng lên, tuy không nói ra nhưng bác ấy cũng đã phần nào hiểu mọi chuyện.
“Để tôi gọi điện báo cho Gia Ly, không biết con bé đi đâu.”
“Việt đang đi cùng cô ấy ạ, bác và mẹ cứ về phòng nghỉ ngơi đi.” Tuấn Phong nhìn hai người nhẹ nhàng nói.
“Được, người già chúng tôi đi trước.” Bà Lam Anh bật cười kéo tay bác Đào rời khỏi.
Tình cảm của Tuấn Phong và Gia Ly thật tốt, đây chính là chuyện đáng mừng. Bây giờ Tuấn Phong còn đứng lên được rồi, bà ấy vui vẻ còn không hết, động tác của bác Đào lập tức trở nên nhanh nhẹn phấn khích hơn hẳn.
***
Lúc này tại khách sạn Vian.
Sau khi nghe Xuân Lan khổ sở nói về những năm tháng bà ta vất vả trốn khỏi sự truy đuổi của Yod. Nhẫn nhục chịu đựng cảnh làm vợ lẽ ông Vũ. Hai đầu lông mày của Hoàng Minh cũng phải cau lại.
“Đây là những gì bà muốn thanh minh với tôi hay sao? Giờ tôi nên gọi bà là Niran Yod hay là Xuân Lan? Bà Vũ?” Hoàng Minh lạnh giọng hỏi.
Người phụ nữ này là mối tình đầu của ông ta. Là người ông ta đã phụ. Nhưng chính bà ta lại hết lần này tới lần khác hại ông ta thê thảm. Nhiều chuyện không phải ông ta không biết, chỉ là tự lừa mình dối người giả ngu mà thôi.
Nhìn Xuân Lan thê thảm như này, cho dù lòng ông ta còn trăm nghìn nỗi hận cũng không sao xuống tay nổi.
“Cái tên đâu có nói lên điều gì? Ông ta cũng có động vào tôi đâu, tôi chỉ tìm cho Quốc Dũng một thân phận để che mắt Yod, chị ta nham hiểm cỡ nào ông không hiểu sao?” Xuân Lan quỳ gối lê lết tới ôm chân Hoàng Minh năn nỉ.
“Đây là đứa con trai duy nhất của ông, ông không thể trơ mắt nhìn nó bị người ta ức hiếp được.”
Ánh mắt Hoàng Minh trở nên sắc lạnh. “Nếu tôi không tới, không ép bà, liệu tôi có biết nó là con tôi không?”
Ông ta nâng cằm của Xuân Lan lên gằn giọng nói: “Tôi sẽ tính sổ với bà sau. Chuyện bà làm với Yod cũng không thể tha thứ được.”
“Tôi biết, trái tim ông vốn sắt đá. Ba mươi năm trước ông nhẫn tâm với tôi, ba mươi năm sau vẫn vậy. Phận tôi hèn, tôi chấp nhận. Chỉ là đừng để Quốc Dũng giống tôi, tôi làm một đứa con ngoài giá thú bị người đời chê cười. Vì tương lai của con, tôi phải hy sinh thứ gì cũng được.” Xuân Lan tủi phận nén lại uất ức nghẹn ngào nói.
Xuân Lan càng như thế càng khiến người khác phải đau lòng. Phải khiến người đàn ông này nảy sinh một chút ăn năn, lợi dụng điểm này bà ta mới có thể lần nữa đứng dậy được.
Hoàng Minh đẩy Xuân La ra đứng dậy đi thẳng ra ngoài. Bác sĩ lập tức chạy tới chăm sóc cho Quốc Dũng.
Xuân Lan nhếch miệng cười đắc ý.
Một lát sau, vệ sĩ của Hoàng Minh nhận được lệnh lập tức đi làm việc.