“Quan hệ? Theo anh thì chúng tôi là loại quan hệ nào?” Gia Ly nhếch miệng cười, đáy lòng ẩn ẩn một nỗi chua xót. Cô liếc qua gương mặt cau có của Quang Minh rồi cầm tập tài liệu trên bàn lên tay toan đứng dậy.
Quang Minh gấp gáp hỏi: “Làm gì có loại đối tác nào như thế, cho không lợi ích!”
“Anh cho rằng là như vậy à?” Gia Ly không để ý tới anh ta nữa, lạnh nhạt hỏi ngược lại một câu rồi bước chân ra phía cửa.
“Chúng tôi chính xác là tìm đối tác, vừa hay cô Trần rất thích hợp, tổng giám đốc của chúng tôi muốn chuyển nhượng lại một chút lợi ích cũng là cảm ơn cô ấy, anh đừng quá nghĩ ngợi.” Việt trào phúng cười nói, rồi bước theo Gia Ly.
Quang Minh há hốc mồm kinh ngạc, Trần Gia Ly thì có cái cóc khô gì tài năng mà được Hoành Phi trân trọng? Anh ta bất mãn tới toát mồ hôi, cả gương mặt đầm đìa nước nối đuôi nhau chảy thành dòng, anh ta nghĩ thầm: [Trên dưới Hoành Phi đều là người điên hay sao? Một kiểu hợp tác bất lợi như thế này cũng có thể làm?]
Thắc mắc chưa được giải đáp mà người thì đi mất, sắc mặt Quang Minh thay đổi không ngừng, hàng loạt nghi vấn không căn cứ nháy mắt dâng cao vô tận trong lòng như sóng thần càn quét khắp mọi ngóc ngách. Bắt đầu từ khoảnh khắc này, Gia Ly đã thoát xác bước lên một tầm cao mới vượt ra khỏi phạm vi kiểm soát của anh ta mất rồi.
Con mồi tưởng như đã nằm sẵn trong tay lại đột nhiên vụt mất, anh ta hụt hẫng đứng đó ngây người mãi không dám tin.
Xong rồi một ý nghĩ bất chợt lóe lên.
Vạn An trở thành tập đoàn lớn, Gia Ly thành tổng giám đốc… Như vậy, đồng nghĩa với việc anh ta cũng thành trợ lý của tổng giám đốc… Đúng rồi, sao anh ta lại quên mất điều này?
Suýt chút nữa anh ta đã quên mất vị trí của mình, nước lên thì thuyền lên, anh ta cũng đâu còn là một trợ lý giám đốc quèn nữa!
Quang Minh rốt cuộc cũng đã phân tích xong tình huống, anh ta lấy lui làm tiến, để tránh bị nẫng mất vị trí béo bở này liền vội đuổi theo Gia Ly.
“Cô Trần, chuyện này đúng là tôi đã hiểu lầm, hy vọng cô có thể tha thứ cho sơ xuất ngu xuẩn của tôi, lần sau tôi nhất định sẽ không nghi ngờ quyết định của cô!” Gương mặt bất bình nhoáng cái đã biến thành vẻ nịnh nọt.
Gia Ly đứng lại hoài nghi liếc nhìn Quang Minh, trong lòng có chút buồn bực về thái độ lật mặt nhanh chóng của anh ta, đúng là loại cáo già lươn lẹo.
Trong làm ăn, vì bất luận một lợi ích gì một khi đã bị nhắm tới, ai cũng sẵn sàng đeo mặt nạ để gạt người, nhất là sau khi thấy được một phần thái độ của Quang Minh, đương nhiên Gia Ly không còn tin tưởng vào diễn xuất của anh ta nữa rồi.
“Chuyện sắp xếp nhân sự...” Gia Ly thử thăm dò đối phương.
“Cơ cấu công ty cứ y như cũ mà vận hành, chỉ là nâng quyền hạn lên mà thôi. Cô xem thế nào?” Quang Minh vội hỏi.
“...” Cách đặt vấn đề quá trực tiếp của anh ta làm Gia Ly bị chấn kinh không nói gì, cô lặng lẽ nhìn lại anh ta, dáng vẻ lúc này sao lại đáng ghét thế không biết!
Cô còn không dám tin, qua bao nhiêu năm, con người này đã bị biến chất đến mức độ như thế. Làm gì còn bộ dáng chính trực vô tư hỗ trợ, đây là vì tiền mà lóa mắt, sẵn sàng bán rẻ lòng tự tôn thì có.
Nếu như không phải Gia Ly đang chứng kiến, cô sẽ không thể tin rằng Quang Minh đã trở thành con người như thế này, cô sẽ vẫn còn ngây ngô bị dắt mũi.
Thấy Gia Ly do dự, sắc mặt Quang Minh liền trở nên vô cùng khó coi, ánh mắt anh ta nóng rực nhìn chằm chằm vào cô như đang săm soi vào tận sâu suy nghĩ, chờ đợi câu trả lời.
Nếu như Gia Ly đáp ứng giữ lại chức vụ cho anh ta, vị trí của anh ta ở tập đoàn Vạn An sẽ lên như diều gặp gió. Tương lai cho dù có muốn động tay với vị trí tổng giám đốc hoặc Gia Ly đều thuận lợi hơn rất nhiều.
Việt chứng kiến tình huống trước mắt, không biết đã thầm chửi rủa tên đàn ông không biết xấu hổ này biết bao nhiêu. Giá như được phép động thủ anh ta đã vung quyền khiến cho tên khốn này im mồm từ lâu rồi.
Rõ là loại mặt dày không biết xấu hổ!
“Gia Ly, tôi hy vọng cô có thể cho tôi cơ hội sửa chữa sai lầm. Tôi là người được ông Trần giao cho để hỗ trợ cô, vậy nên trách nhiệm của tôi trong việc đưa ra những lời khuyên về chính sách hỗ trợ cô chính là nằm trong phạm vi nhiệm vụ được giao, thực sự tôi cũng rất khó xử. Cô xem…” Quang Minh ngập ngừng thầm nghĩ: [Cô mau nhận lời của tôi đi! Rồi trao quyền này cho tôi... Tôi nhất định sẽ không từ chối.]
Thái độ lạnh nhạt của Gia Ly ở phía đối diện khiến anh ta càng lúc càng hoang mang, lời nói ra câu trước cũng đá câu sau không còn rõ ràng. Nhưng mục đích vẫn cố kiên trì, cắn chặt không chịu từ bỏ lợi ích.
Việt đứng bên cạnh chỉ thiếu mỗi nước vỗ tay khen ngợi màn diễn xuất tài ba của Quang Minh, cỗ vũ anh ta tiếp tục phát huy. Gương mặt luôn treo nụ cười tiêu chuẩn của Việt cũng đang ngoác ra cười toe toét.
Cái này rõ ràng là la liếm cầu xin lợi ích chứ còn gì!
Trời ạ! Đây là việc một người đàn ông có thể làm ra hay sao?
Thấy vậy, Việt chợt nghĩ đến một loại khả năng khác, nhất định trong chuyện này có gì đó khuất tất!
Cả Gia Ly cũng nghĩ đến điểm này, chỉ là cô mãi vẫn không nghĩ ra mục đích cuối cùng của Quang Minh là gì, tiền tài địa vị? Hay thứ gì khác?
Trên công việc, cô để ý Quang Minh xử lý mọi chuyện vốn dĩ rất tài giỏi, chỉ là không biết hiện tại mọi vấn đề nội bộ Vạn An, nơi góc khuất cô chưa chạm tới như thế nào mà thôi.
“Anh Minh, tôi vẫn rất tôn trọng anh, không có ý gì khác. Chuyện bất đồng quan điểm trong công việc là lẽ đương nhiên, tôi không giận, anh đừng nghĩ nhiều.” Cô thở dài gần như sắp mất hết kiên nhẫn rồi.
Nghe thấy Gia Ly nói không giận mình, nước mắt trong hốc mắt Quang Minh liền đảo quanh, xúc động như muốn khóc, nói: “Cảm ơn em, em chính là người phụ nữ đẹp nhất trong đời tôi, không chỉ có xinh đẹp còn tài giỏi. Vạn An được em dìu dắt nhất định sẽ ngày càng phát triển.”
“Anh lại nói lời khách khí rồi, chúng ta đâu phải người xa lạ?” Gia ly thở dài đáp. [Mẹ kiếp anh tấu hài tôi cũng cảm thấy sợ!]
“Vậy chuyện nhân sư…” Quang Minh ngập ngừng hỏi.
“Trước mắt tôi chưa có ý định thay đổi!” Gia Ly liếc mắt qua Việt trả lời anh ta.
Việt hiểu ý gật đầu.
Nhận được đáp án mong muốn, Quang Minh lập tức vui mừng rời khỏi.
“Tôi không nghĩ Vạn An cũng ẩn núp nhiều nhân tài đến vậy!” Việt trào phúng.
“Tôi cũng rất bất ngờ!” Gia Ly mỉm cười đáp.