Tuấn Phong nhìn chiếc đồng hồ đang chầm chậm quay, lòng anh ngập tràn sự hân hoan và hạnh phúc. Lấy được chất độc nguyên bản, điều chế thành công thuốc giải. Như vậy cái ngày mà anh được đứng lên sánh bước bên người phụ nữ của mình đi ngắm nhìn thế giới ngoài kia không còn là mơ ước viển vông nữa rồi.
Sẽ không phải sống trong nỗi thấp thỏm bất an nữa. Tự tin nắm tay vợ mình đến khi đầu bạc răng long…
Anh chờ mong từng phút giây trôi qua để khoe thành quả với Gia Ly, hẳn là cô sẽ vui lắm. Tuấn Phong còn đang nghĩ xem sẽ nói như thế nào, gải vờ thất bại, hay là bế Gia Ly xoay vài vòng…
“Ông chủ, Minh Châu, cô ta được một đám người tới cướp đi rồi.” Đột nhiên một trong hai vệ sĩ chịu trách nhiệm mang Minh Châu đi chạy vào phòng báo cáo.
Tuấn Phong quắc mắt nhìn anh ta. Vệ sĩ cúi đầu lí nhí nói: “Hai bọn em vừa ra tới đầu đường, đột nhiên xe em bị một chiếc xe khác chặn đầu. Người của bọn chúng rất đông, đập mở xe của mình cứu cô ta đi.”
Vệ sĩ hổn hển thở, vừa nói vừa lau mồ hôi, ngữ điệu bất lực xen lẫn sự tức giận.
“Báo cho Duy Hoàng tìm xem kẻ nào.” Tuấn Phong lạnh nhạt nói, thái độ vẫn dửng dưng không thèm để ý. “Dám manh động tại nơi này gan cũng to thật.”
“Vâng ạ.” Vệ sĩ cúi đầu nhận lệnh.
Đúng lúc này điện thoại của Tuấn Phong đổ chuông. Anh nhìn vệ sĩ một cái rồi mới cầm điện thoại lên. Đó là số máy của Việt.
Lòng anh chợt hoảng, giống như một dự cảm không lành vừa xẹt qua trong suy nghĩ của anh.
Điện thoại vừa được kết nối thì giọng nói bất thường của Việt cũng truyền tới như khẳng định suy đoán của anh: “Ông chủ… không xong rồi… Bà chủ bị một nhóm người bắt đi. Tôi… bị thương không thể đuổi kịp, mất dấu chúng rồi.”
Bầu không khí đột nhiên đông lại. Bàn tay cầm máy của Tuấn Phong run lên ánh mắt trở nên sắc lạnh. Vệ sĩ nhìn thấy lập tức vô thức lùi lại phía sau.
“Nói lại.” Tuấn Phong đứng lên lạnh giọng nói.
“Gia Ly bị bắt đi rồi.” Việt dồn hơi nói một câu hoàn chỉnh.
“Phụt!” Tuấn Phong phun ra một ngụm má.u loãng.
“Ông chủ!” Vệ sĩ hoảng sợ kêu lên.
Tuấn Phong lừ mắt nhìn anh ta, người đàn ông tội nghiệp đưa tay bịt chặt mồm của mình lắc đầu lia lịa.
“Thu dọn mọi thứ, báo với mẹ tôi là vợ chồng tôi đã xong việc, sẽ đi du lịch mấy ngày.” Anh nói với vệ sĩ.
Vệ sĩ cúi đầu đáp ứng, gương mặt vô cùng lo lắng cho ông chủ nhà mình, anh ta không biết đang có chuyện gì xảy ra.
“Giữ máy, tôi đến ngay.” Tuấn Phong nhắc Việt rồi loáng cái đã ra khỏi nhà. Vừa đi vừa giữ liên lạc với Việt thỉnh thoảng sẽ gọi anh ta một câu. Anh còn dùng thiết bị liên lạc đặc biệt gọi cho Trọng Đạt, gửi tọa độ GPRS của Việt.
Chưa đầy năm phút sau tất cả mọi người đã có mặt tại hiện trường vụ tai nạn giao thông. Chiếc xe của Việt rúm ró tàn tạ chẳng khác gì một đống sắt vụn. Nó bị lật ngửa giữa đoạn đường quốc lộ vắng vẻ, một bên là đồi chè, một bên là ruộng lúa, nhưng lại ngay gần ngã tư đường nên chắc chắn hình ảnh đã được camera giao thông tại đó ghi lại.
Trong không khí trong lành của buổi đêm chỗ này lại nồng nặc mùi xăng dầu, mùi tanh của má.u, ngay cả mùi khét cao su của bánh xe ma sát với mặt đường cũng có thể ngửi thấy.
Nhìn một vòng cũng có thể tưởng tượng ra được tình huống lúc đó nguy hiểm cỡ nào. Đáy lòng Tuấn Phong lạnh xuống, bất an và chơi vơi vô cùng nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh bước lại gần.
Việt đang nằm bên cạnh xe, cả người toàn má.u thoi thóp thở. Thấy Tuấn Phong đi tới, anh ta thều thào gắng gượng nói:
“Xin…lỗi…”
Tuấn Phong lắc đầu: “Cậu cần phải sống khỏe mạnh để tìm cô ấy về cho tôi.”
“Hai nhóm người…” Việt cố nói thêm một câu nữa rồi bất tỉnh.
Tuấn Phong vẫy tay cho người mang băng ca tới nhanh chóng đưa Việt đi.
“Đúng là có hai nhóm người cùng hàng động.” Duy Hoàng đưa máy tính bảng tới trước mặt Tuấn Phong.
Anh xem qua rồi cũng đồng ý.
Nhóm gây ra vụ tai nạn cố ý muốn hại Gia Ly, chúng dùng xe tải liều mạng đâm vào chiếc xe của Việt, sau đó còn xuống lôi người ra ngoài định xử lý. Không biết Gia Ly bị thương nghiêm trọng hay không, chỉ thấy cô đang bất tỉnh. Đúng lúc đó lại có một đám người khác xông đến cướp người mang đi. Đám người tới sau từ trang phục cho tới tác phong giống với đám đã bắt Minh Châu.
“Cậu tra được gì rồi.” Tuấn Phong hỏi Duy Hoàng.
“Nhóm đầu là người của Hoàng Minh. Lúc tối nãy Việt vừa nhờ tôi chuyển kết nối mạng của Vian. Ông ta đã sang đây, gặp Xuân Lan và Quốc Dũng rồi. Nhóm sau chưa rõ hành tung, không phải người trong nước.” Duy Hoàng cau mày trả lời.
“Chúng ta bị mất dấu bọn chúng.” Trong Đạt nhìn báo cáo của hệ thống camera giao thông bực bội nói.
“Bắt đầu từ Hoàng Minh, tớ cần toàn bộ tin tình báo về ông ta.” Tuấn Phong xoay người đi rồi chợt khựng lại nói với Trọng Đạt: “Phong tỏa tin tức, tuyệt đối không được để bà Lam Anh biết chuyện này.”
“Ừ, yên tâm đi.”
Đoàn người nhanh chóng trở lại trụ sở của Bella.
***
“Cậu ăn chút gì đi.” Duy Hoàng lo lắng thúc giục: “Ngày mai bắt đầu liệu trình khử độc, cậu hiểu được tầm quan trọng của việc đó chứ?”
“Ừ!” Tuấn Phong đưa hai tay lên xoa mặt, bộ dâu lởm chởm chọc vào lòng bàn tay như nhắc nhở anh về mốc thời gian đang dần dần trôi đi.
Đã một tháng nay, tin tức về Gia Ly hoàn toàn không có. Mọi kết quả tìm kiếm đều trở nên vô vọng.
Đôi mắt trũng sâu đỏ hoe của người đàn ông nhìn sang những người bạn của mình khẽ cười: “Cảm ơn các cậu.”
“Yên tâm, mình và Tùng vẫn luôn thu thập thông tin trên phạm vi rộng, các nước lân cận cũng không bỏ sót. Nếu có bất cứ thông tin nào nhất định sẽ thông báo cho cậu đầu tiên. Nhưng cậu nên ở tâm thế sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.” Duy Hoàng vỗ vai anh động viên.
“Tớ hiểu.” Tuấn Phong gật đầu, anh cụp mắt che giấu nỗi khổ sở vào đáy lòng khi ngẩng đầu lên lần nữa đã vui vẻ hơn: “Không biết mục đích của kẻ đó là gì, tớ nhất định không bỏ qua.”
“Gần đây bên phía Hoàng Minh đang lục đục. Khi cậu truy đuổi Xuân Lan, ông ta đã đưa cả hai mẹ con bà ta sang Thái, thế lực chính của ông ta đặt bên đó, chúng ta chỉ có thể đánh tỉa. Tuy hiện tại ông ta chỉ như một con chuột già thoi thóp, nhưng vì dựa vào nhà Yod nên cũng không tiện ra tay.” Bá Tùng nheo mắt nói. Trận chiến này quả thực khiến anh ấy rất khó chịu.
“Bà Yod sẽ không để cho mẹ con Xuân Lan được yên đâu, đấy là một người đàn bà tâm cơ. Cậu giám sát bà ta kĩ một chút, tớ cảm thấy rất có thể bà ta có liên quan tới sự mất tích của Gia Ly.” Tuấn Phong nhìn tấm bảng liệt kê thông tin. Những hình ảnh và chữ chú thích chi chít khiến người khác phải hoa mắt. Nổi bật nhất chính là bức ảnh của bà Yod được anh khoanh bút đỏ và cả Hải La.
Đơn giản là sau cái đêm đó, Hải La cũng đã biến mất.
Bab 92 Chương 92: Thử thách mới
Bầu không khí u ám nặng nề bao trùm lên nhà họ Vũ. Tuấn Phong tựa như sát thần càn quét khắp nơi khiến ai ai cũng khiếp sợ.
Vạn An và Hoành Phi hoàn toàn bị đẩy sang chỗ Minh Quân. Còn Phong Vũ đã trở lại với thân phận của chính mình thu về mọi thế lực ngầm của ông Vũ lúc trước. Trước sự ngỡ ngàng của mọi người, anh đưa ra đầy đủ bằng chứng phạm tội của mẹ con Xuân Lan, dùng cả pháp luật và quy tắc ngầm để truy sát.
Thành Phố T đã bị rà soát không biết bao nhiêu lần về sự việc xảy ra đêm hôm đó nhưng lại chẳng có thêm chút thu hoạch nào. Tất cả những người có liên quan giống như bị bốc hơi.
Rõ ràng đang có một thế lực ẩn núp phía sau điều khiển mọi chuyện. Ý thức được vấn đề mấu chốt này, toàn bộ người tham gia tìm kiếm càng thêm nôn nóng. Thời gian qua đi chẳng những không mài mòn ý chí của họ mà ngược lại càng làm cho họ thêm quyết tâm hơn.
Tuấn Phong cũng ở trụ sở của Bella rất lâu rồi chưa từng lộ diện. Văn phòng của anh bày la liệt đủ mọi văn bản hình ảnh, các loại thông tin khác nhau. Tất cả đều được chú thích tỉ mỉ và rõ ràng.
Anh cầm bản thống kê liên lạc của bà Lam Anh trầm tư hồi lâu. Hai đầu lông mày cau lại, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu và phẫn nộ. Anh đã chạm tay được tới tấm rèm che bí ẩn đó, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi.
Sức khỏe của bà Lam Anh ngày càng xấu đi, hiện tại bà ấy đã không thể tự đi lại được nữa, mà cũng giống như Tuấn Phong trước kia, dùng xe lăn.
Hôm nay Tuấn Phong tới thăm bà đương nhiên là chuyện xảy ra với Gia Ly vẫn được giấu kín, đấy là ý tứ trước kia của anh. Tuy nhiên, những gì bà ấy đang nói lại khiến Tuấn Phong khiếp sợ mãi không thôi.
Hoá ra anh đã suy đoán đúng.
“Mẹ nói sao?”
“Đúng vậy, mẹ và Hải La đều biết. Chính bà Yod đã mang con bé đi. Tiếc là nó bị mất trí nhớ, đã quên đi chúng ta rồi.” Bà Lam Anh thở dài than thở.
“Cô ấy là vợ con.” Tuấn Phong đỏ mắt gằn giọng đáp.
“Bà ta dùng con bé để đả kích mẹ con Xuân Lan, toàn bộ gia tài của dòng họ Yod đều sang tên cho nó. Con sang đấy cũng chưa chắc đưa được nó về nước.” Bà Lam Anh thở dài.
“Sáu tháng mười ngày rồi. Con đã chờ nửa năm nay. Con không thể ngồi im được.” Tuấn Phong đứng dậy bỏ đi.
Bà Lam Anh nhìn theo bóng lưng của anh khẽ lẩm bẩm: “Thử thách của mẹ vợ con, ta cũng chẳng có cách nào.”
***
Gia Ly lái xe ra khỏi cổng, hạ kính xuống thân thiện chào bác quản gia: “Cháu đi đây.”
Bác quản gia vuốt mái tóc bạc của mình cười nói: “Cô chủ, cô không quen đường, hay là tôi bảo lái xe đưa cô đi nhé!”
Gia Ly lắc đầu: “Không cần, cháu muốn tự lái xe nếu lạc đường sẽ gọi cho bác.”
“Được, vậy cô chủ đi đường cẩn thận.” Ông ta cúi người chào rồi đứng nhìn chiếc xe lăn bánh. Kể từ khi ông chủ đưa về hai người con, Xuân Lan thì ông ta biết rồi, mẹ nào con nấy nên ông ta cũng chẳng ưa gì Quốc Dũng. Chỉ có cô chủ là nhẹ nhàng thân thiện với tất cả người trong nhà, ai cũng thích cô ấy. Hơn nữa cô chủ còn là chủ nhân tương lai của nhà Yod được chính bà chủ thừa nhận, không trung thành với cô chủ thì có thể trung thành với ai chứ?
Đi theo cô chủ, nhất định tương lai của bọn họ sẽ ngày càng tươi sáng.
Ông ta vui vẻ đi trở vào trong nhà đúng lúc gặp Quốc Dũng đi ra: “Ông già, bảo lái xe đưa tôi đi dạo một chút.”
“Cậu chủ, tất cả lái xe đều bận rồi ạ. Tôi đưa chìa khóa xe, cậu tự lái nhé!” Bác quản gia cúi người đáp lại.
Quốc Dũng tức trợn mắt, rõ ràng vừa xong anh ra có nghe thấy ông ta hỏi Gia Ly, vậy mà chưa tới mấy giây đã nói lái xe bận. Đây chính là công khai chống đối anh ta phải không?
“Được.” Quốc Dũng nhịn xuống đáp. Đợi tới lúc anh ta lên làm chủ cái nhà này, sẽ xử lý toàn bộ những kẻ hỗn láo cho mà xem.
Nghĩ tới chuyện này anh ta lại thêm bực tức. Có chít anh ta cũng không thể ngờ rằng Gia Ly lại chính là đứa em cùng cha khác mẹ của mình. Càng không thể ngờ là cô lại bị mất trí nhớ, như vậy mọi ân oán trước kia của hai người cô đều không nhớ, anh ta có thể thỏa thích chơi trò ném đá giấu tay ở chỗ này.
Nghĩ vậy, anh ta sung sướng lái xe bám theo Gia Ly.
Chiếc xe lăn bánh không bao lâu thì ở phía sau cũng có một chiếc xe khác bám theo. Người ngồi trong xe là Tuấn Phong, anh ấy trầm tư nhìn theo hai chiếc xe, không biết trong đầu đang tính toán chuyện gì.
Xe chạy đến trung tâm thương mại thì dừng lại. Gia Ly đi vào trong đó. Cô điên cuồng mua sắm rất nhiều quần áo, túi xách hàng hiệu. Những món trang sức, kiểu dáng lòe loẹt phô trương, không cần quan tâm tới gu thẩm mỹ, chỉ cần đắt là điên cuồng quẹt thẻ.
“Chuyển tới nhà Yod cho tôi.” Gia Ly dịu dàng nói với nhân viên, cô gái đó lập tức tận tình đáp ứng. Cô ta cứ tưởng tiểu thư nhà ai, vừa xinh đẹp, lắm tiền lại ăn nói dễ thương, hóa ra là nhà Yod.
Ba tháng trước tiểu thư bị thất lạc bao năm được tìm về, còn thừa hưởng khối tài sản khổng lồ của bà Yod. Tin tức này đã được báo chí thi nhau đăng rầm rộ. Chỉ là hình ảnh của cô thì bị làm mờ, giờ đây cô ta mới có dịp gặp người ngoài đời, quả nhiên rất xứng đáng.
Gia Ly hài lòng với phản ứng của nhân viên. Cảm giác có tiền thật sung sướng. Khoé môi cô treo lên một nụ cười đắc ý tiếp tục tận hưởng cuộc sống sa hoa mới mẻ này. Cô rẽ ngang, rẽ dọc đi dạo qua tất cả những cửa hàng tốt nhất của trung tâm thương mại, sau đó mới hài lòng trở về.
Lúc xuống hầm để xe, một giọng nói bất chợt vang lên khiến cô giật nảy mình: “Em gái đấy à, đi chơi với anh trai không?”
Quốc Dũng trưng ra vẻ mặt đẹp trai mê hồn nhất của mình.
Gia Ly nhìn anh ta giây lát, miệng cười dịu dàng, cất chìa khóa xe vào túi rồi bước lại mở cửa ghế phụ lưu loát ngồi vào, ngọt ngào hỏi. “Anh trai muốn đưa em đi đâu?”
“Đương nhiên là đi giải trí rồi.” Quốc Dũng gạt bỏ đi cảm giác khác lạ trong lòng khởi động lái xe ra khỏi hầm xe nhá nhem ánh sáng.
Vệ sĩ liếc mắt nhìn sang gương mặt lạnh lẽo bốc mùi chua của ông chủ nhà mình. Anh ta không dám hé răng nói nửa câu lặng lẽ bám theo chiếc xe phía trước.
Bab 93 Chương 93: Phục vụ chu đáo một chút
Quốc Dũng lái xe đi vòng vèo qua các con phố nổi tiếng ăn chơi nhất thành phố A. Anh ta liếc mắt nhìn sang cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh, trong đầu thì đang suy tính nghĩ cách để đòi lại những món nợ lúc trước như thế nào cho hả hê. Chiếc xe dừng lại trước sảnh một nhà hàng khá nổi tiếng của thành phố A, chỗ này đang có rất đông khách du lịch.
“Chúng ta cùng vào trải nghiệm nhé, anh cũng là lần đầu đến đây.” Quốc Dũng tỏ ra vô tội nói.
Gia Ly nhìn những người phụ nữ và các bé gái đang đứng khắp vỉa hè hai bên đường. Cô cũng đã đoán được ý tứ của anh ta nhưng vẫn tỏ ra thản nhiên gật đầu: “Vâng ạ.”
Quốc Dũng hí hửng lập tức đưa xe vào hầm ngầm ngay bên cạnh.
Nhìn hai người trên xe bước xuống, ánh mắt Tuấn Phong chợt nóng lên nong sòng sọc. Anh đóng sầm cửa xe lại sải bước đi theo. Vệ sĩ thấy tình huống có vẻ không thích hợp liền gọi cho Bá Tùng cầu cứu. Phải biết rằng đây là địa bàn của Hoàng Minh, bọn họ tuyệt đối không thể rút dây động rừng vào lúc này được.
Tuấn Phong đi vào phòng bao vip ở phía đối diện với phòng của Quốc Dũng và Gia Ly. Cánh cửa phòng mở tung, anh cứ ngồi đó nhìn chằm chằm cánh cửa đóng kín ở phía trước.
Cả người toả ra một loại áp lực vô hình khiến mấy vệ sĩ e sợ lùi lại né tránh.
Không bao lâu sau thì Bá Tùng chạy tới.
Anh ấy liếc nhìn gương mặt của Tuấn Phong rồi ngồi xuống cầm cốc nước lọc lên nhấp một ngụm mới nói: “Cho dù cô ấy bị mất trí nhớ cũng không phải là một kẻ ngu, tự biết phân biệt tốt xấu, cậu nên bình tĩnh.”
Chỉ tiếc là lúc này dường như Tuấn Phong đã giận quá mất khôn, anh chẳng thèm để ý gằn giọng đáp: “Tớ chẳng quan tâm cô ấy mất trí nhớ thật hay giả, đây là đâu, nếu như cô ấy xảy ra chuyện, tất cả bọn họ đều sẽ phải trả giá!”
Bá Tùng lại khuyên giải: “Tớ nghĩ là cậu nên quan sát và tìm hiểu thật rõ tình huống trước mắt đã. Chạy thẳng từ VN sang đây chưa có chuẩn bị là không được. Nếu Gia Ly thật sự bị mất trí nhớ giống như bọn họ nói, cậu không thể dùng thân phận là chồng của cô ấy để tiếp cận, mà chỉ có thể dựa vào một thân phận khác, cậu hiểu ý tớ không?”
“Cậu cẩn thận nghĩ lại mà xem, rốt cuộc tớ vẫn chưa hiểu mục đích của Hải La là gì.”
Tuấn Phong thở dài: “Một người mẹ chưa một ngày nuôi nấng thì liệu có chút tình cảm nào với con gái của mình không?”
“Vậy nên chúng ta mới cần quan sát. Hiện tại Gia Ly vẫn chưa biết mẹ ruột của cô ấy là ai, có lẽ ngay cả Hoàng Minh cũng chẳng biết.” Bá Tùng nhếch miệng cười.
“Không thể nào, ông ta chính là một gã đàn ông nguy hiểm, những gì Xuân Lan và bà Yod làm hẳn không thể qua mặt được ông ta. Căn bản thứ ông ta nhắm đến là thế lực của nhà Yod, mà bây giờ nó lại nằm trong tay Gia Ly. Cậu nói xem, một người là mẹ ruột, một người là cha ruột, Gia Ly sẽ ổn chứ?”
Bá Tùng lắc đầu rơi vào trầm mặc. Anh ấy sao có thể đưa ra được câu trả lời. Đứng trước cám dỗ của tiền tài và quyền lực rất ít người có đủ can đảm để chối từ.
Tuấn Phong cũng bất lực mệt mỏi nói: “Thực hư chuyện Gia Ly bị mất trí nhớ khoan hẵng nói vội, hiện tại cô ấy đang ở trong căn phòng kia, tớ nhất định phải đưa người ra ngoài.”
Bá Tùng biết không thể khuyên giải được chuyện này nên cũng chẳng nói thêm gì nữa, anh ấy im lặng ngồi một bên lạch tạch nhắn tin.
Trong căn phòng bao đối diện, Gia Ly lén nhắn tin báo cho bác quản gia sau đó hùa theo Quốc Dũng uống đến say mèm.
“Ly, em gái, anh gọi thêm nam phục vụ cho em nhé!” Quốc Dũng vươn tay vỗ vào gò má cô gái đang nằm sấp trên mặt bàn.
Gia Ly ậm ừ đáp rồi không có phản ứng nào khác nữa. Quốc Dũng thấy vậy liền bấm số gọi nhân viên phục vụ báo thêm dịch vụ mới. Mấy phút sau tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi!” Anh ta đáp lại.
Một dàn có năm người đàn ông to cao cơ bắp tiến vào phòng. Bọn họ mặc quần âu, để trần thân trên khoe ra cơ thể tuyệt đẹp cúi chào khách: “Chào ngài!”
Quốc Dũng hài hòng gật đầu: “Tốt lắm! Em gái tôi đang khó chịu, các cậu giúp con bé một chút đi!”
Anh ta hất cằm về phía cô gái đang nằm gục trên mặt bàn ở phía đối diện. Năm người đàn ông rất chuyên nghiệp lần lượt tiến lên, Quốc Dũng đắc ý cười lớn. Gia Ly đang nằm im cũng hơi mỉm cười.
“Phục vụ chu đáo một chút, con bé thích kiểu châu âu, lãng mãn như ánh trăng nhưng lại mãnh liệt tựa núi lửa, hiểu không?”
Những người đàn ông mặt mày tỉnh bơ tiếp tục tiến đến, nhưng không phải là tới chỗ Gia Ly, bọn họ vây quanh Quốc Dũng ấn anh ta nằm dí mặt xuống bàn, hai tay bị bẻ ngược ra sau lưng.
Cánh cửa lần nữa bị đạp mở, Tuấn Phong mang theo cơn giận ngút trời tiến vào giơ chân sút một phát vào đầu Quốc Dũng khiến anh ta đơ ra trợn mắt sợ hãi không thốt lên lời. Gia Ly cũng sợ không kém, cô nhắm tịt mắt, cơ thể bất giác run rẩy kịch liệt.
Tuấn Phong ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn cách đó một khoảng nheo mắt nhìn. Gương mặt kia thực sự khiến tim anh nhói lên đau đớn.
Bab 94 Chương 94: Có chuyện gì vậy?
Bầu không khí như đột nhiên bị hạ nhiệt. Căn phòng không một tiếng động. Ngay cả tiếng hít thở cũng nhẹ như tơ.
Ai nấy đều khiếp sợ nhìn nhau chẳng dám nói gì.
Một lát sau Tuấn Phong mới chậm rãi cất tiếng: “Không giả vờ say nữa?”
Gia Ly thấy mình đã bị phát hiện, cô lấm lét ngẩng đầu lên, tròng mắt đảo quanh muốn tìm đường chạy trốn. Khóe môi hơi mỉm cười, gương mặt cố tỏ ra đờ đẫn với gò má ửng hồng. Cô ợ hơi một cái, cứng ngắc xoay cổ, mơ màng nhìn lại giọng nói run rẩy khẽ vang lên: “Chào anh đẹp trai.”
Đôi mắt Tuấn Phong nheo lại lạnh lẽo nhìn cô. Từ trên người anh tỏa ra loại áp lực tràn đầy nguy hiểm, anh nhìn cử chỉ và ánh mắt của Gia Ly mà bàn tay cứ nắm lại thật chặt. Nó cho thấy bản thân anh đang hết sức kiềm chế.
Ai cũng ngạc nhiên với phản ứng này của Tuấn Phong.
Mãi sau anh mới mỉm cười hỏi: “Cô có quen biết anh ta không?”
Gia Ly thấy Tuấn Phong tỏ ra không quen biết mình, cô liền thở phào nhẹ nhõm hùa theo đáp: “Đây là anh trai cùng cha khác mẹ với tôi.”
Cô vốn định mượn hành động ngu xuẩn này của Quốc Dũng để gọi người tới. Khi đấy sẽ có đầy đủ nhân chứng để tống cổ anh ta ra khỏi nhà, loại bỏ mối nguy hiểm. Vậy mà giữa đường lại nhảy ra một kẻ ngáng đường, có chút ngoài ý muốn, nhưng không sao. Suy tính một chút, khóe môi Gia Ly nhếch lên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô sửa sang lại mái tóc hơi rối, đứng dậy khoe ra cơ thể hấp dẫn của bản thân, đang muốn tiến tới bên cạnh Tuấn Phong nhưng anh đã đứng lên xoay người đi ra ngoài và chỉ bỏ lại một câu: “Đã là anh em thì tôi đi trước.”
“...” Gia Ly ngây ngốc. Cô ta còn chưa kịp nói gì.
Chả phải Tuấn Phong là chồng của Gia Ly hay sao?
Chả phải tình cảm của hai người rất tốt hay sao?
Giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì mà cô ta không biết hay sao?
Ánh mắt tiếc nuối của cô ta nhìn theo người đàn ông mãi không chớp.
“...” Còn Quốc Dũng thì vẫn chưa hết kinh sợ, anh ta vẫn ở tư thế ngồi ngã ngửa ra ghế. Tròng mắt khẽ động đuổi theo bóng lưng những người đang rời đi.
Tuấn Phong đã truy sát sang tận đây rồi, mẹ của anh ta đã biết hay chưa?
Nhóm người Bá Tùng cứ vậy đi theo Tuấn Phong.
Hành động của anh không chỉ khiến cho hai người đó bất ngờ, mà ngay cả bọn họ cũng rất ngạc nhiên, tuy lòng chứa đầy tò mò nhưng chưa có ai dám hỏi gì. Cứ vậy lặng lẽ theo sau.
Thế là nhóm người Tuấn Phong đến nhanh, rút cũng nhanh chẳng kém.
“Cậu bố trí thêm người theo dõi chặt trẽ cô ta cho tớ.” Tuấn Phong dặn dò Bá Tùng rồi vội vàng đi tới bãi đỗ xe.
“Chuyện gì vậy?” Bá Tùng cau mày hỏi.
“Cô ta là Minh Châu.”
“Ồ.” Bá Tùng bật cười: “Trách gì tớ thấy hành động kỳ cục, một người bị mất trí nhớ thì sao có thể thay đổi thói quen, bản năng và tính cách lớn chừng đấy. Thú vị thật.”
Dám phẫu thuật thẩm mỹ để đánh lừa người khác, ai cho cô ta lá gan này?
Lúc này, cơ mặt Tuấn Phong mới hơi thả lỏng: “Đúng vậy, chúng ta cần phải tìm ra vợ tớ bằng mọi giá.”
Lý do vì sao Gia Ly chưa xuất hiện, có chuyện gì không?
Bá Tùng giễu cợt cười: “Tớ đang nghĩ nếu như đó là Gia Ly thật thì không biết cậu sẽ làm ra hành động ngu ngốc gì.”
Tuấn Phong lạnh lùng nhìn sang anh ấy, thản nhiên mở khóa xe, ngồi vào ghế lái khởi động máy.
“Giế.t không tha.” Anh liếc nhìn ra phố xá tấp nập bên ngoài, nơi này chính là thành phố A, thiên đường thác loạn lớn nhất khu vực Nam Á, một cô gái không có sự bảo vệ sống ở đây thì lấy gì làm đảm bảo cô ấy sẽ được an toàn?
Tuấn Phong lẩm bẩm nói tiếp: “Không biết cô ta lấy đâu ra loại bản lĩnh dám giả mạo này, cũng có thể người đứng đằng sau muốn cô ta thay Gia Ly đỡ đòn, cũng có thể Gia Ly không còn ở trong tay kẻ đó. Dù sao tớ cũng tạm bớt lo. Tuy nhiên, người có thể đi được nước cờ này chắc chắn không đơn giản, vợ tớ phải ở bên cạnh tớ, lúc đấy mới tuyệt đối an tâm.”
Bá Tùng gật đầu giơ tay ra ngoài cửa xe khẽ vẫy. Chiếc xe vệ sĩ phía sau lập tức rẽ sang một hướng khác và nhanh chóng biến mất.
Xe của Tuấn Phong vừa rời hỏi nhà hàng thì một chiếc xe khác cũng chạy tới, bác quản gia của nhà Yod dẫn theo mấy vệ sĩ chạy thẳng lên số phòng được cô ả Minh Châu cho rồi sau đó cả đám thất vọng đưa cô ả về. Đương nhiên là cũng chẳng có lý do gì để buộc tội Quốc Dũng.
“Cô chủ, lần sau cô đừng mạo hiểm như vậy nữa, nếu như chúng tôi đến muộn…” Bác quản gia nói với Minh Châu. Ông ta không mong muốn tương lai của mình sẽ bị chặt đứ.t.
“Nếu không phải muốn tống cổ mẹ con anh ta ra khỏi nhà, cháu việc gì phải liều mạng. Chỉ tại cháu không cam lòng nhìn mẹ Yod bị mụ đàn bà nham hiểm kia ngày ngày uốn éo trước mặt chọc tức mà thôi. Cháu chỉ là bất bình thay mẹ của mình.” Minh Châu nức nở khóc lên khiến cho tất cả đám đàn ông có mặt trên xe đều cảm thấy đau lòng.
“Cô chủ thương bà chủ là không sai. Nhưng cô phải nhớ, bà chủ đã để lại toàn bộ nhà Yod cho cô rồi, quyền thừa kế đã ở trong tay của cô, tương lai của tất cả chúng ta đều phụ thuộc vào cô, chỉ cần cô không mắc sai lầm, cô sẽ có tất cả. Tới lúc đấy, mẹ con anh ta sẽ chẳng là cái thá gì, bọn họ không xứng đáng để cô chủ phải lo lắng.” Ông ta tỉ mỉ phân tích.
Minh Châu mỉm cười yếu ớt. Đúng là cô ta biết việc thừa kế nhà Yod, nhưng đó là của Gia Ly kìa. Còn cô ta cũng chỉ là một bản sao được người ta đưa vào. Tuy hiện tại vẫn rất suôn sẻ chưa ai phát hiện ra, nhưng đâu thể chắc rằng tương lai vẫn sẽ an toàn.
Cô ta biết rõ được chuyện này nên luôn chuẩn bị sẵn phương án lui trước cho bản thân.
Ví dụ như việc mua đồ. Tất nhiên không phải cô ta sính hàng hiệu tới mức cuồng như thế. Chính xác mà nói, là cô ta mua, mua và mua rất nhiều, nhưng đều để giao bán lại trên chợ hàng si online. Số tiền này chính là cô ta dùng cách thủ công mất nhiều công sức nhất để rửa về, tuy chậm nhưng lại là cách an toàn nhất khi phải sống trong lòng địch.
Hôm nay gặp Tuấn Phong, cô ta lại nảy ra một ý định khác. Cô ta muốn có được người đàn ông đấy. Sẽ dùng gương mặt của người phụ nữ anh ta yêu để cướp anh ta về tay, đồng thời dựa vào đó thoát khỏi nơi này lấy lại tự do thực sự.
Bab 95 Chương 95: Thuốc tê liệt
Minh Châu đắc ý cười, cô ta sẽ không tính toán chuyện quá khứ, sẽ bỏ qua mọi hành vi vô ý của Tuấn Phong đã từng làm tổn thương cô ta… rộng lượng bỏ qua tất cả.
Cô ả chống tay vào cửa xe cười khúc khích làm mọi người đều tò mò nhìn sang.
Nhìn sang rồi lại bị gương mặt xinh đẹp ấy hấp dẫn và si mê đến thẫn thờ.
Chậc chậc, nói thật, gương mặt này của Gia Ly quá hoàn hảo, thế nên mỗi lần ngắm mình ở trong gương cô ả vẫn luôn đắc ý lắm. Cô ta cảm giác cứ như số phận của cô ta và Gia Ly đã hoàn toàn bị hoán đổi cho nhau, cũng như ước mơ được sống trong nhung lụa của cô ta đã trở thành hiện thực.
“Chuyện tối nay tuyệt đối không được để mẹ Yod biết nhé, nếu có ai hỏi thì bác và mọi người nói là cháu bị lạc phải tới đón ạ.” Minh Châu quay sang dặn dò bác quản gia.
“Vâng.” Ông ta thở dài đáp ứng.
***
“Chát!” Sau một tiếng tát giòn vang, Quốc Dũng ôm lấy má trừng mắt nhìn Xuân Lan.
Bà ta kéo lại vạt áo ngủ có chút xộc xệch vì hành động vừa rồi sau đó ngồi xuống ghế liên tiếp uống hết mấy cốc nước lọc lớn.
Bộ dáng giống như đang cố nuốt xuống cơn giận dữ. Cho dù uống bao nhiêu cũng không thể đủ.
“Sao con càng ngày càng ngu thế!” Xuân Lan thất vọng đè nén nói.
“Con biết đây là đâu chứ? Biết mẹ con mình đang phải dè dặt cẩn trọng tới mức nào không? Nếu như việc làm ngu ngốc của con để lại chứng cứ, sẽ bị khởi tố về tội cưỡng bức em gái không thành. Lúc đấy đừng mong Hoàng Minh có thể tha thứ cho con.”
Xuân Lan nói xong ôm ngực đau khổ. Bà ta đang hận không thể bổ não Quốc Dũng ra để mà xếp lại. Bàn tay run rẩy mất khống chế chỉ vào anh ta:
“Con nhỏ này hiện tại, thậm chí ngay cả mẹ cũng chẳng dám đi trêu chọc nó!”
Bà ta vừa nói dứt lời, sắc mặt của Quốc Dũng lập tức thay đổi. Anh ta đần mặt ra ngồi thụp xuống ghế, cả người ngơ ngác như bị thoát não. Mẹ anh ta là một người đàn bà mạnh mẽ biết chừng nào, vậy mà bây giờ cũng phải cụp đuôi sợ hãi. Chẳng lẽ Hoàng Minh đưa bọn họ về đây không phải là muốn che chở bù đắp, mà ông ta có mục đích khác.
Thấy Quốc Dũng vẫn ngây ra giống một đứa bị thiểu năng, Xuân Lan liền tức giận quát lên: “Đã hiểu chưa?”
Quốc Dũng giật mình sợ hãi , chẳng dám ho he gì nữa, chỉ gật nhẹ đầu.
Lúc này Xuân Lan mới cười trào phúng rồi đứng dậy. Bà ta vỗ vỗ bộ đồ ngủ không hề dính bẩn của mình, và xoay người sang an ủi Quốc Dũng:“Mẹ con mình cần phải nương tựa lẫn nhau, không ai được phép mắc sai lầm. Nhưng nếu như Hoàng Minh xét tội, con sẽ tự hứng chịu một mình, đừng kéo theo mẹ cùng xuống. Bởi vì con, mẹ đã phải hy sinh quá nhiều rồi.”
“Mẹ… mẹ…” Quốc Dũng sửng sốt, tức giận đến trắng bệch mặt, cả người bỗng run rẩy. Anh ta cảm nhận rất rõ ràng sự chấp nhất của Xuân Lan đối với Hoàng Minh. Nhưng lại bất lực chẳng thể làm gì.
Đột nhiên từ sau lưng hai người truyền đến một giọng nói lạnh lẽo.
“Thật đáng thương!” Bà Yod đứng ở cửa mỉm cười.
Hai mẹ con Xuân Lan sửng sốt nhìn nhau. Nhưng rất nhanh Xuân Lan đã mỉm cười đon đả đi ra cửa cười nói: “Chị, chị tới có việc gì sao?”
Bà Yod hừ mũi liếc mắt nhìn bà ta rồi nói với Quốc Dũng: “Hoàng Minh nói ngày mai mày tới chỗ ông ta.”
Bà ta cười ưu nhã xoay người bước chân đi khỏi đó.
Tới cuối hành lang, bỗng nhiên bà Yod dừng lại, nghiêng đầu lại nhìn vẻ mặt tức giận của Xuân Lan rồi lại cười mỉa mai: “Ồ! Suýt thì quên nói cho mày, ông ta đã biết chuyện vui của mày lúc tối nay nhé!”
Bà ta nhíu mày, làm ra dáng vẻ buồn rầu bất đắc dĩ than thở: “Tao cũng hết cách, quản cái nhà này đã mệt, thêm mẹ con nhà mày… một lũ ngu hèn mọn lại càng thêm mệt!”
Sau khi nói xong, bà Yod còn bày ra loại biểu cảm như là rất đồng tình với mẹ con anh ta, lúc này mới hài lòng rời đi.
Căn phòng rơi vào trạng thái lặng im như tờ.
Con ngươi trong mắt Quốc Dũng chậm rãi chuyển động, anh ta nhìn Xuân Lan đứng như trời trồng ở gần cửa, vẻ mặt bà ta đang vô cùng âm lãnh và tàn khốc.
Rõ ràng là cực kỳ tức giận. Đôi tay bà ta nắm chặt lại khiến các khớp xương cũng trắng bệch.
Anh ta không biết nên nói gì lúc này.
Hẳn là Xuân Lan đang chịu sự đả kích rất lớn. Vậy là đúng như lời bà ta nói khi nãy. Anh ta sẽ tự chịu một mình.
Cuối cùng anh ta trào phúng cười đứng dậy muốn trở về phòng. Ngày mai có lẽ chính là ngày kết thúc của anh ta. Thực sự Quốc Dũng rất sợ hãi, nhưng anh ta cũng quá mệt mỏi rồi.
Ngay lúc này đây, anh ta mới sâu sắc nhận ra, bản thân mình quả nhiên là một kẻ rất yếu ớt và vô dụng.
“Ngày mai, con đừng đến. Uống cái này vào mẹ sẽ xử lý mọi chuyện.” Đột nhiên Xuân Lan bắt lấy cánh tay Quốc Dũng kéo lại và đưa cho anh ta một ống nhựa chứa một loại dung dịch màu vàng.
Quốc Dũng nhận lấy cười lạnh đáp: “Vâng.”
“Không phải thuốc độc đâu. Đây chỉ là một loại gây tê cứng tạm thời.” Xuân Lan gằn giọng giải thích.
Nụ cười trên gương mặt Quốc Dũng trở nên cứng ngắc: “Vâng.”
“Chuyện này tuyệt đối không được để lộ ra ngoài.” Bà ta căn dặn.
Quốc Dũng châm chọc cười: “Mẹ yên tâm, con vốn dĩ là công cụ báo thù của mẹ, con sẽ làm đúng những gì mẹ muốn.”
Xuân Lan kinh ngạc nhìn theo bóng lưng cô độc của con trai mình khẽ lẩm bẩm: “Xin lỗi.”
Tất cả chỉ tại mụ đàn bà kia.
Tại con nhỏ chít tiệt Gia Ly.
Sắc mặt Xuân Lan lại chuyển từ đau khổ sang căm hận rồi đóng mạnh cánh cửa lại tự nhốt mình bên trong.
Cả đời này bà ta đã chịu nhiều khuất nhục, nhưng chưa từng thấy đau lòng bằng câu nói kia của Quốc Dũng. Quả thực Xuân Lan chợt giật mình tự hỏi, đến tận bây giờ bà ta là đúng hay đã sai.
Bà ta đấu tranh cho hạnh phúc của chính mình tại sao có thể sai được?
Chỉ có những kẻ khác cố chấp đeo bám không chịu từ bỏ kia, tất cả đều do bọn họ đã dồn ép bà ta mà thôi.
Đúng là một lũ đáng chít!
Dám đùa bỡn bà ta! Sẽ phải trả giá!
Xuân Lan điên cuồng cười. Tiếng cười thê lương vang vọng cả ra bên ngoài. Bác quản gia nấp ở gần đó nhếch miệng đắc ý bỏ đi.
***
“Cái gì?” Minh Châu luyến thoắng hỏi lại. “Xuân Lan cho anh ta uống thuốc giả chết?”
Tất cả mọi người đều biến sắc.
Bà Yod liếc nhìn cô ả cảnh cáo, sau đó nói với ông ta: “Ông chắc đó chỉ là thuốc tê chứ không phải thuốc độc?”
Bác quản gia sửng sốt. Sau đó cúi đầu đáp: “Tôi hiểu rồi, để tôi đi sắp xếp.”
Những người còn lại người hiểu người không nhưng đều đưa mắt về phía Gia Ly. Cô ta tái mét mặt mũi im bặt không dám lớn tiếng ho he gì mãi sau mới run rẩy nói:
“Người ta vẫn nói hổ dữ không ăn thị.t con. Xem ra bà ta còn không bằng cầm thú.”
Nghe cô ta nói, lúc này bà Yod mới hơi mỉm cười: “Đúng thế, nếu đã như vậy, chúng ta chỉ cần chờ xem Hoàng Minh xử lý ra sao thôi.”
“Vâng.”
Bà Yod nhìn một đám vệ sĩ thân tín trong phòng cất cao giọng nói: “Nhà Yod tuyệt đối không chứa chấp loại người vong ân phụ nghĩa. Kẻ nào hai lòng sẽ đều bị loại bỏ.”
“Vâng.” Cả đám cung kính đáp.
Thấy vậy bà ta gật đầu xoay người đi nhanh ra ngoài. Nếu như Hải La còn ở đây, bà ta đã chẳng phải cực thân làm những chuyện này. Tiếc là sau khi đến nước V, bà ấy cũng chưa từng trở về.