Gia Ly nói xong, lại nặng nề hừ một tiếng, giống như đang giận hờn làm nũng trong lòng Tuấn Phong không có ý bước xuống.
Được vợ mình đòi cưng chiều, Tuấn Phong nhất thời dở khóc dở cười. “Em chắc chứ?”
Gia Ly ậm ừ gật đầu, gương mặt nhỏ vẫn tỏ ra ấm ức.
Tuấn Phong mỉm cười, vòng tay ôm lấy cô, gương mặt anh tuấn dần dần tới gần, đôi mắt anh thâm thúy như loại ngọc đen thượng hạng đang nhìn chăm chú vào Gia Ly, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Vợ đang muốn kiểm tra sức khỏe của chồng hay sao?”
Gia Ly bị ánh mắt như radar của Tuấn Phong soi tới, trong lòng cô chợt có chút chột dạ. Nhưng cô vẫn mạnh miệng gân cổ lên nói: “Chẳng nhẽ anh không làm được?”
Người đàn ông có gương mặt đẹp lại cười lạnh một tiếng: “Đương nhiên là làm được. Nhưng mà có qua có lại, anh không thể làm không công.”
Vừa nói dứt lời, anh đã kéo Gia Ly tới gần rồi hôn lên môi cô.
Gia Ly vô cùng bất ngờ, trợn trắng mắt. Trái tim bất giác như trống trận đập thình thịch hưng phấn. Có một cảm xúc rất mãnh liệt dâng trào từ trái tim sau đó lan nhanh ra khắp nơi trong cơ thể, mang theo một loại tín hiệu có tên khát khao.
Tuấn Phong hôn rất bá đạo, cho dù Gia Ly hoảng sợ với cảm xúc của chính mình nên muốn giãy dụa mấy lần, cũng không thể thoát ra được. Miệng cô ú ớ muốn nói điều gì đó phản đối. Ngược lại còn khiến cho đối phương nhân cơ hội xông vào, cường thế lách qua hàng răng ngọc, xâm nhập vào khoang miệng thơm tho ngọt ngào.
Hơi thở mát lạnh mang theo hương sen của anh mạnh mẽ phả vào mặt Gia Ly, cùng với sự ham muốn độc chiếm rất mãnh liệt. Bàn tay trên cơ thể cô bắt đầu theo thói quen du tẩu tới nơi đẫy đà cách một lớp áo xoa nắn.
Gia Ly bị hôn sắp ngạt thở, ngay khi cô không nhịn được muốn đẩy anh ra thì người đàn ông chợt dừng lại. Đôi tay anh ôm lấy gương mặt của cô, mắt đối mắt.
Gia Ly gấp gáp thở lấy hơi, bàn tay cô đặt trên cơ thể anh, cũng cảm nhận rõ từng thớ cơ hữu lực đang cuộn lên nhẫn nhịn.
Ngay khi nhịp thở của Gia Ly bình ổn lại một ít, nhưng cô còn chưa kịp nói chuyện thì môi và lưỡi đã lại xâm chiếm lần nữa. Cũng không biết nụ hôn này kéo dài trong bao lâu, Gia Ly mơ màng tiếp nhận, bị trôi theo cảm xúc của anh, bộ não của cô giống như vừa bị đánh rơi, hiện tại đã hoàn toàn mất đi khả năng phán đoán.
Cho đến phía sau bỗng vang lên tiếng hô khe khẽ. Gia Ly mới mở bừng mắt, liền nhìn thấy bóng lưng vội vã của chú đầu bếp. Cô giật mình xấu hổ ôm lấy cổ Tuấn Phong, ánh mắt hoảng hốt nhìn xuống đất. Mặt cô lập tức đỏ bừng, tại sao cô lại quên mất mình đang ở đâu chứ?
Bị người ta hôn cho mụ mị cả đầu óc.
Tiếng cười nhẹ của anh chợt vang lên: “Em xấu hổ à?”
“Chúng ta vào nhà đi.” Nói rồi cô tụt xuống khỏi người anh chạy ra phía sau đẩy xe lăn vào nhà.
“Ông, ông chủ, bà chủ, xin, xin xin xin lỗi, tôi không phải cố ý quấy rầy hai người, tôi hâm nóng lại đồ ăn rồi, hai người mau ăn đi rồi nghỉ ngơi.” Ông chú đầu bếp lắp bắp nói. Ông ta hối hận muốn chết, tự nhiên lại chạy ra phá hư chuyện tốt của ông chủ nhà mình.
Ông ta vừa nói xong liền muốn rời đi.
Sắc mặt của Tuấn Phong cau có, lạnh giọng nói: “Không sao.”
“Không sao thì anh quát to như thế làm gì?” Gia Ly nhịn cười hỏi anh sau đó không chờ nghe đáp án cô đã quay sang chú đầu bếp nói: “Ngày mai chú làm cho cháu mấy món nướng nhé.”
Cô vừa nói vừa ngáp ngắn ngáp dài ăn qua loa một chút rồi chạy lên phòng trước.
***
Tuấn Phong ăn tối xong, khi anh lên phòng đã thấy Gia Ly mệt mỏi nằm ngủ từ bao giờ, bánh xe lăn chầm chậm đi tới ben cạnh giường, anh chạm tay vào má cô gái như đang thưởng thức một phiến ngọc hiếm quý giá.
Gia Ly hé mắt nhìn anh, giọng nói ngái ngủ vang lên: “Em buồn ngủ lắm, chỉ muốn ngủ thôi, anh cũng ngủ sớm đi nhé.”
Tuấn Phong nhếch miệng cười: “Em ngủ tiếp đi.”
“Gần đây Vạn An có chút bận...”
“Không sao, em ngủ đi.” Tuấn Phong hôn lên trán cô nhỏ giọng nhắc.
Gia Ly nghe giọng nói ấm áp của anh, lòng lại dâng lên cỗ xúc động. Bàn tay cô giơ lên chạm vào gương mặt anh thì thầm: “Phong, chúc anh ngủ ngon.”
[Tuấn Phong, Phong Vũ, đều là phong. Ngay từ đầu cái tên này đã mang hết ẩn ý.] Gia Ly thở dài, mí mắt nặng trịch khép dần lại.
“Cứ thế ngủ sao?” Tuấn Phong mỉm cười hỏi: “Em còn chưa tắm.”
Nghe vậy, Gia Ly cũng chẳng chút nào để ý, cô mơ màng đáp: “Mai em tắm sớm.”
Biết cô mệt mỏi chẳng thể dậy nổi Tuấn Phong cũng từ bỏ ý định gọi người. Anh đẩy xe vào phòng tắm bên cạnh lấy khăn ra tỉ mỉ lau mặt cho cô, sau lại lấy ra một bộ đồ ngủ muốn thay giúp thì Gia Ly hé mắt phản đối. “Không cần thay, anh để em ngủ đi. Không được ngủ em sẽ rất dễ cáu.”
“Ừ.” Tuấn Phong thở dài buông bộ đồ ngủ xuống sau đó đẩy xe sang phía bên kia của giường nhẹ nhàng ra khỏi xe lăn nằm vào bên cạnh cô. Vòng tay kéo người phụ nữ của mình vào lòng, ánh mắt anh không giấu nổi sự thích thú.
Chính là Gia Ly càng ngày càng thân cận với anh, chiến lược này đúng là xuất sắc.
Đêm dần qua đi, sáng sớm hôm sau khi chuông báo thức vang lên đến lần thứ ba mới có thể gọi được Gia Ly. Cô chống tay ngồi dậy dựa lưng vào thành giường, tay bấm vào màn hình điện thoại đưa lên trước mặt hé mắt nhìn giờ tiếp đó lại nhắm lại ngủ tiếp, nhưng chỉ vài giây sau Gia Ly đã mở bừng mắt tỉnh táo nhìn xung quanh.
Mất thêm vài giây nữa để nhận định lại chỗ này. Có cái gì đó sai sai.
Tuấn Phong không có ở đây.
Đúng lúc này thì điện thoại cô đổ chuông. Lần này là cuộc gọi của Tuấn Phong.
“Em dậy chưa?”
“Chưa, là ma ngủ bắt máy đấy.”
Người đàn ông mỉm cười: “Anh có chút việc vắng nhà mấy hôm, anh xin lỗi vì không muốn đánh thức em nên anh đi sớm rồi. Mấy hôm anh không ở nhà em có thể về nhà họ Trần ít bữa, khi nào anh trở lại sẽ tới đón em.”
“Anh đi lâu không?”
“Tầm một tuần gì đó!” Tuấn Phong nhìn chiếc xe quân đội trước mặt khẽ thở dài.
“Xa không?”
“Đã nhớ anh rồi à? Anh sẽ sớm về.”
“Vâng.”
“Anh cũng nhớ em!”
Gia Ly bần thần ngồi nhìn màn hình điện thoại đã tối thui. Cô đang nghĩ về cuộc nói chuyện vừa rồi, đáy lòng liền cảm thấy bồn chồn không yên.
Tuấn Phong lên xe, đóng cửa lại, chiếc xe quân đội lập tức khởi động rồi chạy về phía biên giới. Nhiệm vụ lần này của Bella chính là truy đuổi theo dấu vết của kẻ thủ ác. Gã ta đang theo lối vượt biên trái phép chạy sang lãnh thổ của mước láng giềng.
Người ngồi trên xe không nói chuyện, Cả chặng dường dài chỉ có thở dài và thở dài.
Bab 57 Chương 57: Âm hồn bất tán
“Cậu vẫn chưa nói với vợ về tình trạng của đôi chân à? Những chuyện khác tạm thời không nói, nhưng chuyện này, về sau cô ấy mà phát hiện ra cậu nói dối thì sẽ nghĩ như thế nào? Giả dụ cậu không động lòng… đằng này cậu lại… Cậu có quan tâm đến cảm nhận của cô ấy không?” Trọng Đạt cau mày hỏi.
Tuấn Phong nhìn liếc qua gương mặt lo lắng của anh ấy, giọng nói rầu rĩ cũng vang lên: “Vậy tớ hỏi cậu nhé! Tình huống hiện tại thực chất là chưa tuyệt đối an toàn, mẹ con Xuân Lan đã bắt đầu rục rịch hành động. Tớ không muốn đẩy cô ấy vào hoàn cảnh nguy hiểm. Mà cậu có chắc là khi Gia Ly biết chuyện sẽ không chạy mất không?”
“Hơn nữa tớ thấy trò phân thân này chơi cũng rất vui.” Tuấn Phong thản nhiên bổ sung.
Nghe những lời này, Trọng Đạt chưa một lần yêu bỗng ngẩn ra, anh ta liền cảm thấy có lý. Nhưng sau một lát, lại kinh ngạc thốt lên: “Cậu dùng hai thân phận để ở bên cô ấy, còn thân thiết như thế? Rồi cô ấy chấp nhận cả hai hay sao?”
Tuấn Phong nghe vậy chỉ cười nhạt mà không trả lời, thực ra trong lòng anh ấy cũng đang rất ghen tuông. Ghen với chính mình, đúng là tự làm tự chịu.
Đúng lúc này chiếc xe dừng lại. Nhóm người trên xe lần lượt bước xuống. Đến giờ Bá Tùng ngồi tít bên trong mới nhúc nhích đứng dậy, anh nhìn theo bóng lưng của những người đi trước bĩu môi khinh thường. Trong đầu anh ấy chợt xẹt qua hình bóng về một con cáo nhỏ hung dữ, khoé môi lại bất giác cong lên đầy tự hào.
“Cậu cười cái gì thế?” Tuấn Phong dừng lại đợi người anh em khó hiểu hỏi.
“Con đường ngắn nhất để có được một người phụ nữ chính là vừa đấm vừa xoa.” Bá Tùng vênh mặt bỏ lại một câu rồi cứ thế bước qua.
“Cậu giỡn mặt với tớ hả? Cậu có biết tớ là ai không?” Tuấn Phong không phục đuổi theo.
“Cậu có là ông trời cũng phải vậy…”
Tuấn Phong há mồm ngạc nhiên, con hồ ly nhà mình hôm nay như là vừa mới nhắc đến triết lý tình yêu, là sao? Giáo sư tâm lý học, tuổi trẻ tài cao với chỉ số IQ lẫn EQ cao nhất nhóm bỗng nhiên ngẩn ra, lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân có chút lạc hậu mất rồi.
Đoàn người tiến vào một ngôi biệt thự trong rừng thay đổi trang phục, cải trang thành người bản địa sau đó tụ họp cùng lực lượng an ninh của nước bạn, từng người nhận nhiệm vụ chấp hành mệnh lệnh hành động.
***
Thành phố T. 19 giờ.
Tại hội trường lớn của khách sạn Song Thiên, nơi diễn ra buổi bán đấu giá ngọc thô thường niên của giới sưu tầm và chế tác đá quý đang rất nhộn nhịp. Cả một không gian lớn tính ra cũng phải gần một nghìn người, tốp năm tốp ba tụ tập bắt chuyện. Ở gần ban công có những bàn tiệc đứng với rất nhiều món ăn được trang trí đẹp mắt, phong phú chỉ cần nhìn qua đã muốn nếm thử. Còn có nhân viên phục vụ hối hả bưng khay rượu đi xuyên qua đám người.
Một bầu không khí đông vui tấp nập rất thích hợp để giải tỏa căng thẳng.
Gia Ly vừa bước vào đã cảm thấy khá thoải mái, tuy cô tới là để làm ăn nhưng lại không quá áp lực, vì vậy có thể nói là hôm nay Gia Ly đi để thử vận may. Cô nhìn một vòng chưa thấy người quen nên tiện tay cầm một ly cocktail trên khay của nhân viên phục vụ, cũng chưa kịp thưởng thức thì đã bị phá hư.
Y hệt như thứ gọi là định mệnh. Cũng không phải, đây chính là oan gia, là khắc mệnh…
Một giọng nói mang theo sự kinh ngạc vang lên sau lưng làm Gia Ly nổi cả da gà.
“Đây không phải là tân tổng giám đốc Vạn An hay sao?”
Gia Ly nghe tiếng chẳng cần quay đầu lại, cô cũng đã nhận ra người vừa nói là ai.
Minh Châu bị phớt lờ nhưng không tức giận, cô ta nói tiếp: “Chồng của cậu đi đứng không tiện nên chẳng thể dẫn theo tới những chỗ này nhỉ, chẳng nhẽ cậu cũng không mời được Phong tổng đi cùng à? Một mình lẻ bóng đơn chiếc như thế, tội nghiệp!”
Gia Ly trừng mắt nghiêng đầu nhìn lại cô ta, thái độ của cô vẫn dửng dưng như là đang nhìn một kẻ điên trốn viện. “Tôi nói rồi, đừng có mà nhảy nhót trước mặt tôi.”
[Đúng là cái loại ma xó, cái đồ âm hồn bất tán, mới vả mặt chưa được bao lâu đã lại ra sân.]
Những người đứng xung quanh nghe vậy đều tò mò.
Nghe đồn tổng giám đốc mới của tập đoàn Vạn An không phải dạng vừa. Mới nhận chức đã thẳng tay chèn ép đuổi cổ đám nguyên lão ra ngoài, không những thế còn dùng thủ đoạn lôi kéo được rất nhiều lợi ích về cho công ty. Ngay cả Vũ Gia cô ta cũng tuyên bố muốn cướp về tay. Đúng là rất ghê gớm.
Người như thế vừa khiến người ta nể phục, lại sợ hãi nhưng cũng ghen ghét.
Thế nên có vài thành phần miệng lưỡi trơn tru bắt đầu lên tiếng.
“Đây chẳng phải là tân tổng giám đốc của Vạn An hay sao?”
“Lấy cậu cả của nhà họ Vũ, còn quen biết với cả Phong tổng nữa cơ! Quan hệ thật rộng.”
“Nghe nói mối quan hệ còn rất thân thiết đấy!”
Phản ứng của đám đông vừa hay đúng ý Minh Châu, cô ta hài lòng gật đầu, cười vui vẻ, lớn tiếng giới thiệu với những người xung quanh: “Các vị! Có lẽ mọi người còn chưa biết đi! Người ngoài đều cho rằng bạn thân của tôi là bị ép hôn với cậu cả nhà họ Vũ. Nhưng kỳ thực không phải. Cậu ấy là hoàn toàn tự nguyện chấp nhận cưới một người đàn ông như thế. Cậu ấy là một người mạnh mẽ, luôn sẵn sàng giang cánh như gà mẹ để bảo vệ người đàn ông của mình. Tôi luôn hãnh diện vì cậu ấy. Một người rất lợi hại, mà không chỉ tôi, bất cứ ai quen biết và hiểu Gia Ly đều sẽ không tự chủ được mà yêu quý cậu ấy. Tôi đoán tổng giám đốc Hoành Phi cũng vậy đấy.”
Bab 58 Chương 58: Em quan tâm cậu ấy thật sao?
Gia Ly sững sờ, con ranh kia vừa mới nói cái gì?
Nghe thì như là đang tâng bốc cô nhưng thực chất lại thâm độc chĩa mũi giáo thọc cho cô một nhá. Mẹ nó, mới không để ý một tý là lại bị chơi khăm!
Với cái loại này đúng là phải dùng bùa trừ tà cấp cao dán chặt vào mồm cho đỡ khẩu nghiệp mới được.
Tuy lời nói của Minh Châu rất hoa mĩ, ngữ điệu nhẹ nhàng ngọt ngào nhưng lại khoa trương quá mức còn ẩn dụ mắng chửi Gia Ly là loại phụ nữ lăng nhăng, gián tiếp bôi nhọ Tuấn phong bất tài núp váy vợ.
Đây là cố ý gây chiến ở chỗ này phải không?
Gia Ly tức giận bật cười, đưa mắt nhìn một vòng người.
Cô nâng ly cocktail trong tay lên hướng về Minh Châu dõng dạc nói: “Cô có nói nữa thì khoản tiền cô nợ tôi cũng vẫn phải trả. Nhẽ ra cô không nên học kinh tế, ngành điện ảnh mất đi một nghệ sĩ tài năng chuyên diễn bi hài kịch như cô quả là đáng tiếc.”
Cô ngừng một chút rồi cười tươi: “Hôm nay cô đến đây, có phải là chuẩn bị bộc lộ tài năng diễn xuất cho mọi người xem phải không?”
Ánh mắt lạnh lẽo của Gia Ly đảo qua Minh Châu, từng bước tới gần ghé vào bên tai cô ta nhỏ giọng: “Tú bà toàn năng của tập đoàn bướm đêm!”
Minh Châu giật mình mở to mắt khiếp sợ nhìn Gia Ly: “Tại sao mày…”
“Cũng chả liên quan gì đến mày, nhưng mà tao nói rồi, nhìn thấy tao thì cút cho xa vào! Những gì mày làm với tao, tao đều nhớ, và nhất định sẽ đòi lại, dương dương tự đắc trước mặt tao á, mày nghĩ mày là ai.”
Nói xong, Gia Ly chẳng thèm để ý tới gương mặt cứng đờ tái nhợt của Minh Châu liền chán ghét xoay người rời đi.
Mọi người xung quanh chỉ trỏ Minh Châu xì xầm bàn tán, đây là vừa bị đe doạ, bị người ta nạt cho sợ tới ngu luôn rồi?
Tiếng bàn tán theo bóng dáng đã khuất của Gia Ly liền không kiêng dè như muốn nổ tung. Ánh mắt mọi người nhìn lại Minh Châu vừa thương hại lại khó hiểu. Cô gái kia như là bạn tốt của cô Trần, vậy hà cớ gì đi châm chọc người ta thâm độc đến nỗi đó, còn bị nói lại không ho he được câu gì?
Đúng là sống ở đời đừng nên nhìn bề ngoài mà đánh giá một con người.
Minh Châu cứng ngắc như bức tượng, cặp mắt ngập tràn thù hận lạnh lẽo nhìn theo bóng dáng rời đi của Gia Ly, trong lòng cô ta âm thầm nghĩ cách đối phó. Cô ta ngàn vạn lần không hiểu, tại sao Gia Ly lại biết được công việc cô ta đang làm. [Gia Ly, cùng chờ xem, đến cuối cùng là cô hay là tôi chiến thắng?]
Mà giờ phút này, Gia Ly đã đến một góc của hội trường. Trên tay cô vẫn cầm ly coctail không có uống, ánh mắt dò xét nhìn xung quanh. Quy mô của buổi bán đấu giá ngọc thô và qua chế tác ngày hôm nay so với tưởng tượng của cô lớn hơn rất nhiều. Những lần trước đó tuy Gia Ly không tham gia hết nhưng có ghé qua đôi lần, lần này đúng là rất hoành tráng.
Nghe nói ông chủ của Song Thiên cũng chính là Duy Hoàng có sở thích sưu tầm các loại đá quý và đồ cổ nên hoạt động này luôn được tổ chức miến phí tại đây. Không chỉ có những người trong giới thượng lưu được mời, mà tất cả các nghệ nhân, thậm chí các công ty liên quan tới chế tác kinh doanh ngọc đều tham dự, ngoài ra còn có không ít người có sở thích muốn thử vận may giống Gia Ly, tới tìm vật hữu duyên.
Mà hôm nay căn bản là Gia Ly cũng có hẹn Đạt tới để nhận kết quả điều tra của anh ta, nhưng cô đã tìm một vòng cũng không phát hiện ra tung tích của anh ta.
“Anh không nghĩ là em cũng có sở thích này đâu!” Duy Hoàng đi tới thân thiện hỏi.
“Ồ, chào anh.” Gia Ly nháy mắt: “Trước khi lấy lại Vũ Gia em muốn học hỏi một chút.”
“Em nghĩ vậy thật à?”
“Ý anh là sao ạ?”
“Em sẽ giúp Tuấn phong, em quan tâm cậu ấy thật sao? Hai người tiến triển cũng nhanh nhỉ?” Duy Hoàng mỉm cười hỏi.
Gia Ly nghiêm mặt đặt ly coctail xuống cái bàn bên cạnh sau đó vòng hai tay trước ngực nhìn Duy Hoàng, ánh mắt mang không thèm che dấu sự giễu cợt: “Anh Hoàng ạ, em thiết nghĩ vợ chồng cũng là duyên số, em đây chính là thuận theo duyên số đấy. Anh là bạn thân của anh ấy, anh biết Phong Vũ không ạ?”
“À, có, bọn anh chơi cùng nhau từ bé.” Duy Hoàng bật cười đáp.
“Anh nói xem liệu hôm nay em có gặp được anh ta ở đây không? Hai người là bạn thân mà, một hoạt động thú vị như thế này chẳng nhẽ lại không tới.”
Duy Hoàng hắng giọng, nhấp một ngụm rượu: “Em gấp cái gì, thần long như anh ta đến hay đi bất cứ đâu cũng chẳng mấy ai hay biết. Em chẳng phải cùng hợp tác với Hoành Phi hay sao, em thấy anh ta thế nào?”
“Tất nhiên là rất thú vị rồi, kể ra mấy người bạn của chồng em chẳng có ai là tầm thường cả. Nếu như em muốn thay Tuấn Phong đòi lại Vũ Gia, mọi người sẽ ủng hộ chứ?”
“Nói như vậy là em đã có sự chuẩn bị rồi!”
“Thật ngại quá, kinh nghiệm của em hơi nghèo nàn vậy mới cần đến mọi người đây!” Gia Ly cười.
Duy Hoàng mỉm cười, anh biết thừa ý tứ dò hỏi của Gia Ly nhưng vẫn không thèm vạch trần. Chuyện rắc rối này vẫn nên mặc kệ người anh em kia thì hơn, ai bảo diễn đến ham luôn quên trời đất, sau chuyến này về mà xử lý hậu quả.
“Anh rất sẵn lòng hỗ trợ, cần gì em cứ nói nhé.” Duy Hoàng mỉm cười đưa ra lời hứa hẹn.
Anh ấy đưa tay chỉ về phía trước tiếp tục nói: “Đi nào, anh dẫn em đi làm quen với vài người trong giới đá quý, đều là những mối làm ăn tốt.”
Hai người sóng đôi đi về phía một đám người đàn ông, bọn họ là những người ở độ tuổi khác nhau, già trẻ đều đủ cả, trên tay mỗi người đang cầm ly rượu tán gẫu rất vui vẻ.
Bab 59 chương 59: Thật là không đáng yêu.
Một người đàn ông trung tuổi trong đám người có tên là Thắng. Ông ta là một người thẩm định ngọc rất nổi tiếng trong giới mà những công ty có liên quan đến đá quý mỹ nghệ đều xếp hàng để mời về. Hiện nay ông ta đang làm tư vấn cho công ty đá quý Lucy - Thương hiệu trang sức nổi tiếng thuộc top một trong nước của Hoành Phi.
“Tôi nói với ông đúng là cái loại đàn gảy tai trâu.” Ông Thắng lườm người đàn ông bên cạnh nói.
Người kia liếc mắt nhìn lại ông ta ưỡn ngực đáp: “Tất cả đều là suy đoán vô căn cứ của ông, rõ ràng nó là hàng thật do đích thân tôi dùng một khoản tiền lớn để mua về, chưa từng có chuyên gia nào nói nó là hàng giả.”
Ông Thắng cạn lời thở dài: “Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa, đấy là đồ cổ thật, nhưng không phải của nghệ nhân Nguyễn Văn Đông của làng gốm sứ Kim Lan.”
Người đàn ông kia không muốn nghe nữa, trợn mắt xem thường: “Trên thân của lọ hoa này rõ ràng có con dấu khắc của nghệ nhân Nguyễn Văn Đông.”
Ông Thắng hừ mũi, cầm chiếc kính lúp trên bàn lên đi tới bên cái tủ đặt một lọ hoa men sứ trắng cao tầm ba mươi xăng-ti-mét, đường kính miệng tầm mười lăm xăng-ti-mét, bề mặt vẽ hoa sen màu xanh tinh xảo rất đặc trưng của thời nhà L.
Những người đứng xung quanh đó đều đi theo tới và dỏng tai lắng nghe.
Giọng nói đều đều của ông Thắng vang lên: “Họa tiết trang trí hoa sen trên lọ hoa bằng gốm men ngọc mang nét đặc trưng trong bút pháp của nghệ nhân Đông. Mảng và nét được đơn giản hóa đến cao độ, nét bút phóng khoáng, bay bổng không theo một khuôn mẫu đăng đối nào nên hoa sen trong các sản phẩm của ông ấy rất sinh động. Nét vẽ khi thì nhấn mạnh tạo mảng đậm cho cánh sen, lúc lại nâng cao, lướt qua nhẹ nhàng mô tả chi tiết cuống hoa hoặc búp sen; phong cách này tạo nên tên tuổi cho ông ấy trong giới quyền quý thời bấy giờ, ngay cả hiện tại, giới sưu tầm cũng vẫn còn rất săn lùng những sản phẩm gốm sứ có nước men trong, màu mực chuẩn và nét vẽ tinh xảo rất đặc trưng của nghệ nhân Đông.”
Vừa nói ông Thắng vừa chỉ vào từng điểm đặc sắc trên thân lọ hoa, mọi người đều gật gù lắng nghe. Người đàn ông kia thì ưỡn ngực tự hào, ông ta đã bỏ ra một khoản tiền rất lớn để mua về, hôm nay tới đây hy vọng sẽ sang tay nhận về một khoản hời.
Ông Thắng lại nói tiếp: “Có điều, đặc trưng trong thủ pháp tạo ra sản phẩm của nghệ nhân Đông không phải ai cũng biết, mà ngay cả người đã làm nhái sản phẩm này của ông ấy có lẽ cũng vậy.”
Đám đông lập tức ồ lên. Gia Ly cũng rất háo hức muốn biết.
“Ông Đông vẽ chìm họa tiết lên xương đất, sau đó vào màu, tráng men rồi mới đem nung để cho ra một sản phẩm gốm sứ có chất lượng cao, men xanh ngọc sắc đậm, nét gọn không bị lem màu, nền gốm trắng mịn và trong.”
“Lọ hoa này nhìn qua thì hoàn hảo, từ kiểu dáng, nước men tới họa tiết, nhưng nếu nhìn kỹ độ lan màu của cánh hoa sẽ dễ dàng nhận ra chúng là được vẽ lên ngay bề mặt của lớp men. Hơn nữa, con dấu tên này là ấn xuống từ khuôn mộc. Còn của nghệ nhân Đông là trực tiếp khắc thủ công lên xương đất.”
Mọi người trầm trồ gật gù, người đàn ông kia nghe tới đây đã không còn chống đỡ nổi khuỵu xuống. “Rõ ràng nó là đồ cổ, tôi đã giám định niên đại rồi.”
Ông Thắng bật cười: “Tôi chỉ nói nó không phải của nghệ nhân Đông chứ có phủ nhận nó là đồ cổ đâu. Đây chính là một sản phẩm nhái hoàn hảo của ông ấy.”
Ông ta lại thở dài: “Đôi khi những thứ giả giá trị còn cao hơn cái thật.”
Một người khác hùa vào động viên: “Đúng đấy ông đừng hoảng, chỉ là không phải của nghệ nhân Đông thôi, nó vẫn là đồ cổ. Giống như tờ tiền cổ giả ấy, giá trị còn hơn tiền cổ thật.”
“Biết đâu hợp gu một người khác.” Một người nọ lại xen vào. Lúc này người đàn ông kia đã hết huênh hoang đang lau mồ hôi trán rối rít cảm ơn mọi nguời rồi áy náy nhìn ông Thắng: “Xin lỗi ông bạn, tôi đúng là thiển cận.”
“Không sao.” Ông Thắng mỉm cười. Sau đó ông ta nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi cao lớn đứng quan sát nãy giờ gật đầu: “Nếu ông muốn xem một lọ hoa do đích thân nghệ nhân Đông làm ra có thể tới chỗ cậu Võ, cậu ấy có cả một bộ sưu tập đấy.”
Mọi người kinh ngạc nhìn theo ánh nhìn của ông Thắng lúc này mới nhận ra ông chủ Song Thiên đang có mặt ở đây. Duy Hoàng là ông trùm trong giới săn cổ vật thì ai cũng biết nhưng cô gái đi bên cạnh anh thì hầu như bọn họ không quen mặt.
Gia Ly mỉm cười, hôm nay cô mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt, tóc búi sau gáy, cả người mang đậm phong cách nữ doanh nhân năng động, hiện tại đứng trước những người đàn ông khó tính này thành ra lại nhận được sự tán dương.
“Cô gái xinh đẹp này là bạn gái của Võ tổng sao?” Một người trẻ tuổi lên tiếng hỏi.
“Ồ, không, đây là cô Trần, tổng giám đốc Vạn An. Mọi người nghe tên rồi chứ, chồng cô ấy là bạn của tôi.” Duy Hoàng vắn tắt giới thiệu.
Mấy ông già cập nhật thông tin xong thì lập tức mỉm cười. “Có nghe nói qua, hôm nay mới được gặp mặt quả nhiên cô Trần lợi hại như lời đồn.”
“Lời đồn không đáng tin đâu ạ.” Gia Ly bật cười dí dỏm trêu: “Cháu trăm phương ngàn kế, thủ đoạn vung ra khắp nơi mà lại không thấy nhắc tới.”
Những người này đã trải qua thương trường, nghe Gia Ly nói như vậy liền hiểu đôi ba phần, bọn họ cũng không muốn nhắc tới chuyện đó liền chuyển đề tài: “Một cô gái như cháu cũng hứng thú với nơi này?”
“Cháu tới góp vui thôi , lát nữa xem có may mắn chọn được viên ngọc quý nào không nữa ạ.”
“Cháu thật sự nghĩ rằng trong cái đống đá vụn ấy thực sự có hàng thượng hạng? Tỉnh lại đi, xác xuất cực nhỏ, y chang như người ta mua sổ xố ấy.” Một ông già khà khà cười.
“Đó, vậy nên cháu nói là vận may đấy.” Gia Ly tiếp lời ông ta.
“Cô Trần luôn rất may mắn, biết đâu lát nữa lại nhặt trúng cục trứng vàng ấy chứ.” Đột nhiên một giọng nói trào phúng từ phía sau vang lên.
Tất cả mọi người nghe ngữ điệu đó thì lập tức quay lại nhìn, Quốc Dũng đứng một bên giơ ly rượu trong tay lên làm bộ nâng ly chào hỏi: “Chị dâu, đi với em một chút được chứ?”
“Không rảnh.” Gia Ly nhìn gương mặt đẹp trai với cái má lúm đồng tiền kia lại cảm thấy chán ghét xoay người lại đám người trước mắt.
Thái độ của cô làm Quốc Dũng bị mất mặt nhưng anh ta cũng không tức giận: “Chị dâu, chị chẳng nể mặt em chồng cái gì cả, thật là không đáng yêu.”
Gia Ly trợn mắt cảnh cáo anh ta, đồng thời liếc mắt nhìn sang cô ả Minh Châu đang núp sau lưng anh ta.
“Dẹp ngay cái bộ dáng luôn tỏ ra thân quen ấy đi, đối với hai người, tốt nhất nên nhìn thấy tôi ở đâu làm ơn tránh đi giùm cái.”
Mồ hôi lạnh từ trên cái trán thanh tú của Minh Châu thi nhau chảy xuống. Trong lòng cô ta bồn chồn, rõ ràng Gia Ly ngày càng lợi hại, chẳng lẽ lại từ bỏ công kích hay sao? Cô ta không cam lòng.
Lúc trước cô ta cứ ngỡ rằng bản thân cô ta đã rất hiểu Gia Ly, có thể dễ dàng bóp chết hay là khống chế cô trong lòng bàn tay. Nhưng hiện tại, sau bao nhiêu lần cô ta cố gắng mà vẫn bị thất bại, thì giờ phút này Minh Châu lại cảm thấy những nhận định trước kia đều do tầm nhìn phiến diện của bản thân, Con hàng này rõ ràng là yêu tinh mà đối phó với yêu tinh thì phải có cách khác.
Bab 60 Chương 60: Tôi muốn gặp riêng cô ta
Phản ứng gay gắt của Gia Ly khiến cho những người có mặt tại chỗ đó đều rất ngạc nhiên. Minh Châu giả bộ lau nước mắt, miệng cười méo mó: “Trần Gia Ly, tớ biết cậu vẫn còn giận tớ về chuyện buổi tối đó, nhưng làm người thì nên có giới hạn, tớ nhẫn nhịn cậu nhưng không có nghĩa là dung túng cho tính xấu của cậu, mong cậu hãy sửa đổi đi, đây cũng không giống với tác phong của cậu!”
Gia Ly nhíu mày: “Minh Châu, cô nói cái quái gì vậy? Cô là ai mà muốn tôi phải thế này hay thế kia? Mẹ nó, đúng là cái đồ điên mắc bệnh ảo tưởng.”
“Cậu… cậu càng ngày càng quá quắt rồi đấy, tớ không chơi với cậu nữa!” Minh Châu đau khổ nói. Cô ta lau nước mắt, gượng cười, hình tượng kiên cường gắng gượng này lại khiến cho mọi người đồng cảm xót thương, đặc biệt là nững người đàn ông ở đây, họ cũng bắt đầu xoay theo hướng gió, quên luôn khởi đầu của chuyện này là ai gây sự trước.
Gia Ly nghe vậy càng nổi giận: “Minh Châu, cô thích tìm ngược à?”
Cô ta hèn mọn cười: “Tớ là thực sự đau khổ và lo lắng cho tương lai của cậu.”
“Ha ha ha, cô tha cho tôi nhé, được làm bạn với cô tôi lãnh đủ lắm rồi.” Sắc mặt Gia Ly lạnh lẽo ẩn chứa sự tức giận chỉ trực bùng phát bất cứ lúc nào. “Một kẻ trong đầu luôn nghĩ cách hại người như cô, ở bên ai cũng chính là tai họa. À mà tôi nhầm, có lẽ hai người chính là trời sinh một cặp đấy.”
Quốc Dũng bị nói kháy liền phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Gia Ly: “Chị quan tâm đến cá nhân tôi như vậy thì ra đây tôi hỏi chút chuyện!”
Gia Ly hừ lạnh không thèm đáp lại.
Minh Châu nghiến răng, tên đàn ông này đã không được lời nào bảo vệ cô ta thì thôi, đằng này còn xum xuê đu bám người ta. Mặc dù tức lắm nhưng cô ta vẫn phải tươi cười, coi như không để ý đến sự khó chịu của người đối diện. Minh Châu lắc tay Quốc Dũng cất lời nũng nịu: “Anh muốn gặp riêng cậu ấy sao? Để lúc khác đi, chắc là người ta đang bận làm ăn. Đi nào, đi với em một chút.”
Có một bậc thang đi xuống, Quốc Dũng cũng không dám ở lại dây dưa mất mặt thêm, nhất là trước những bậc tiền bối trong làm ăn, đây là điều tối kỵ. Vì vậy anh ta không nhiều lời liền gật đầu, trước khi đi còn quay sang nói với Gia Ly: “Lát nữa gặp nhé chị dâu.”
“Đừng để ý tới tên đó, anh giới thiệu với em một chút.” Duy Hoàng phá vỡ bầu không khí có phần căng thẳng. “Đây đều là những người có thành tựu cao trong giới kinh doanh đá quý, ông chú vừa có bài phân tích thẩm định kia là Thắng, chú Thắng đang hợp tác với Hoành Phi, còn các chú các bác, và mấy anh này là trong hiệp hội đồ cổ, mỗi người cũng đều có công ty riêng, hoặc nhiều mánh làm ăn rất khá.”
“Không tới mức đó đâu, cậu Hoàng cứ quá lời.” Một người xua tay phản bác.
“Vinh hạnh quá ạ. Cháu cũng rất đam mê với mấy món đồ trang sức hiện đại mang phong cách cổ xưa và kết hợp cùng với yếu tố phong thủy ngũ hành. Không biết cháu có thể tham khảo một chút từ các chú không ạ?”
“Đương nhiên rồi!” Ông Thắng vui vẻ đáp ứng. “Chúng ta cũng coi như đồng nghiệp cháu đừng ngại.”
Quốc Dũng và Minh Châu còn chưa có đi xa, toàn bộ cuộc đối thoại hai người đều nghe rất rõ. Khóe môi Quốc Dũng treo lên một nụ cười lạnh lẽo.
Hà cớ gì mọi chuyện đối với Gia Ly lại có thể thuận lợi như thế.Phải biết là anh ta đi mòn gót giày cũng không được lão già quái gở kia tiếp chuyện lấy một lần, vậy mà vừa mới gặp Gia Ly ông ta đã nhiệt tình đến vậy.
Vũ Gia thiên về khai thác khoáng sản, thời gian gần đây nguồn nguyên liệu chất đốt, đặc biệt là các mỏ than tự nhiên cũng như quặng đều đã cạn kiệt. Quy trình khai thác xuống dưới bề mặt sâu đòi hỏi đến yêu cầu kỹ thuật và máy móc phức tạp, nhưng lâu nay Vũ Gia không duy trì vốn để tái đầu tư vì vậy để nâng cao hiệu quả khai thác gặp phải rất nhiều hạn chế. Với hàng loạt các khó khăn mà anh ta không muốn tìm cách khắc phục ấy, Quốc Dũng đang tìm cách chuyển đổi sang nghề khai thác đá quý và những vật dụng đá phong thủy. Thế nên anh ta rất cần một người như ông Thắng để tư vấn kiến thức chuyên môn liên quan. Ngặt một nỗi, cho dù anh ta tha thiết đến đâu, ông ta cũng chỉ lắc đầu, hôm nay anh ta đến đây cũng chính là muốn có thêm một cơ hội nữa, cơ mà có vẻ như đã lại thất bại. Căn bản là người ta không ưa Vũ Gia, nên mới không ưa anh ta, phải không?
Ông Thắng từ chối hợp tác với Vũ Gia nhưng lại sẵn dàng hỗ trợ con dâu nhà họ Vũ, động thái này khác nào vả vào mặt anh ta?
Quốc Dũng âm thầm nghiến răng nguyền rủa một phen, nỗi tức giận qua đi, anh ta đứng một bên quan sát nhất cử nhất động của Gia Ly, lòng thầm tính toán làm sao có thể phá hỏng được chuyện hợp tác này.
Nhà họ Vũ chính là của anh ta, cho dù hiện giờ nó chỉ là một cái thùng rỗng đi nữa thì anh ta cũng nhất định phải cố giữ lại công ty Vũ Gia.
“Anh Dũng, anh cứ năn nỉ muốn gặp cô ta làm gì?” Minh Châu hậm hực hỏi: “Chẳng nhẽ anh thích cô ta?”
Quốc Dũng đang sẵn tức giận không có chỗ trút liền bực bội quát: “Câm mồm, đã không làm được việc gì lên hồn thì mau cút xéo, đừng có lởn vởn bên cạnh tôi, cô đúng là cái loại ngu mà, có chút chuyện cũng không làm xong.”
Minh Châu thấy Quốc Dũng nổi nóng thì lập tức nuốt sự không cam lòng xuống, treo vẻ mặt lấy lòng lên, cười nịnh nọt: “Anh Dũng, không phải là em không nghe lời anh, chỉ là toàn bộ ảnh chụp và file gốc của cô ta đều bị mẹ anh lấy hết rồi, mà người đàn ông đó em không có biết?”
“Cô thực sự không nhận được mặt của gã đàn ông ngủ với cô ta đêm đó?” Quốc Dũng nghi ngờ hỏi.
Minh Châu gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, em thực sự không biết.”
Hai tay cô ta nắm chặt lại che giấu sự run rẩy, lá bài tẩy cuối cùng cô ta không thể phung phí cho tên đàn ông tệ bạc trước mặt này được. Nếu biết cách lợi dụng điều này vào thời điểm thích hợp đấy sẽ chính là nhát dao trí mạng mà cô ta sắp sẵn cho Gia Ly, vậy nên sao có thể lãng phí chứ.
“Hừ, tốt nhất là cô nên thành thực, kẻ phản bội tôi sẽ không dễ chịu đâu.”
Minh Châu tươi cười nói: “Anh Dũng bớt giận, em chính là quân cờ tuyệt đối trung thành của anh, nhất định chỉ có anh là chủ nhân, em nào dám đắc tội anh, nên sao có thể không thành thực được!”
Anh ta vừa nghe lời này, nhếch miệng cười khinh miệt. “Vậy nghĩ cách đi, tôi muốn gặp riêng cô ta.”
“Vâng, em sẽ cố gắng.” Minh Châu cắn răng đáp. Đáy lòng lạnh lẽo ngập tràn sự phẫn nộ và tò mò. Tại sao tên đàn ông này cứ nhất nhất đòi gặp riêng Gia Ly, là có chuyện gì muốn nói hay sao?