Tròng mắt Gia Ly nhìn Tuấn Phong đầy trăn trở, trong đầu mặc dù đã có sẵn hàng chục câu nói ứng đối nhưng để mở miệng nói ra lại có chút khó khăn. Hai tay đặt bên người có chút mất tự nhiên nắm chặt, môi hơi hé hắng giọng.
“Anh Phong…”
“Em vào đi chứ!” Tuấn Phong tỏ ra quan tâm thúc giục Gia Ly. Ánh mắt long lanh ngập hơi nước ủy khuất nói: “Anh lo em làm việc quên giờ giấc nên mới chạy tới đây, tình cảnh của anh thế này có khiến em khó chịu không?”
Gia Ly há miệng, cô bị anh cắt ngang câu nói, giờ thì biết phải tiếp tục thế nào. Gương mặt xinh đẹp nhăn lại, khóe miệng giật giật: “Anh vẫn luôn tự ti như vậy hay sao?”
“Tại anh cảm thấy… như là em không muốn…” Tuấn Phong dừng một chút, đáy mắt lóe lên ý cười nhưng giọng điệu lại ủ rũ đầy đau khổ: “Có phải em định từ chối đi đăng ký…” Nói xong, người đàn ông cúi gằm đầu, hai tay nắm chặt hai đầu gối, vai rung lên.
Gia Ly trợn mắt khiếp sợ.
Anh đây là đang ép cô gật đầu thừa nhận?
Ngay cả vệ sĩ đi cùng cũng run rẩy. Không phải vì thương cảm cho ông chủ nhà mình, mà là lo sợ anh ta không nhịn được sẽ bật cười thành tiếng. Như thế cả tháng lương đi tong, có khi phần thưởng hậu hĩnh cuối năm cũng chẳng còn. Có ai làm vệ sĩ lại đau khổ giống như anh ta không, muốn cười cũng không được, cơ mặt thì căng cứng, cơ bụng thì tổn thương. Trong khi đó bộ dáng giả nai ăn thịt thỏ này của ông chủ lại quá mức vô sỉ đáng cười.
“Anh đừng như vậy.” Gia Ly vội bước vào thang máy, khuỵu chân ngồi xuống gỡ bàn tay cứng đơ của anh ra khỏi đầu gối, nắm lấy, mắt cũng nhòe đi, nghẹn ngào nói: “Em cảm thấy so với anh, em quá tệ, em không xứng đáng. Anh tốt đẹp như vậy, có lẽ…”
Tuấn Phong cắt ngang lời cô: “Em chê anh, rõ ràng là em cố tình nhạo báng anh.”
Anh đẩy mạnh tay, Gia Ly mất đà ngã ngửa ra vừa đúng lúc vệ sĩ đỡ lấy cô.
“Ngay từ đầu anh đã hỏi em rất nhiều lần.” Tuấn Phong đỏ mắt nhìn thẳng vào gương mặt đau khổ của người phụ nữ, cố diễn nốt vai khổ nhục kế, đôi tay anh đấm thật mạnh vào hai đùi mình: “Em cũng như bọn họ, muốn nhìn thấy anh rơi vào trong tuyệt vọng.”
“Không phải!” Gia Ly sợ hãi nhào tới giữ chặt lấy tay anh nhưng sức lực của anh quá lớn lại hất văng cô ra, vệ sĩ tiếp tục phối hợp ăn ý đỡ lấy cô. Rốt cuộc, Gia Ly không nhìn được cảnh anh hành hạ đôi chân của mình liền len người vào ôm chặt lấy cổ của Tuấn Phong. “Em có nói gì đến việc hủy hôn đâu. Anh đừng như thế.”
Khóe miệng Tuấn Phong cong lên, vẫn hậm hực: “Rõ ràng em do dự.”
“Em không do dự nữa.” Gia Ly cắn môi khẽ gật đầu thôi miên chính mình: “Đây là tự nguyện.”
Nói xong mà cô chỉ muốn cắn luôn lưỡi chính mình.
“Thật?” Tuấn Phong vòng tay ôm lấy cô.
Gia Ly đẩy vai anh đứng sang bên cạnh gật đầu.
Thái độ có chút gượng ép của cô làm anh không vui, nhưng mà mục đích đã thành anh cũng chẳng muốn trêu chọc cô nữa, lời nói vui mừng hớn hở lập tức vang lên phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng: “Cảm ơn vợ nhé! Anh hứa sẽ là một người chồng ngoan ngoãn biết vâng lời vợ, yêu thương vợ, không bao giờ cãi vợ…”
Gia Ly bật cười, cười ra nước mắt.
Sau đó, anh liếc mắt nhìn vệ sĩ.
Lúc này vệ sĩ mới dám đứng tránh cánh cửa thang máy bước vào trong bấm số. Cuối cùng thì ông chủ cũng thành công ép được người ta đi đăng ký kết hôn với mình.
Lời đồn cậu cả nhà họ Vũ tính tình quái dị đâu phải do ông chủ cố ý truyền ra, tóm lại là đều có cơ sở hết ấy chứ, không có bột sao gột nên hồ. Lấy vợ cũng cần phải có thủ thuật.
Hai người cầm tờ giấy đăng ký kết hôn trên tay với hai loại tâm trạng trái chiều trở về nhà.
Đêm đã khuya mà Gia Ly vẫn chẳng thể ngủ nổi. Mắt cứ nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên mặt bàn trang điểm. Hết nằm lại ngồi, đi đi lại lại…
Cô nhớ tới lúc chụp ảnh cưới ở tiệm của Alex, có điều gì đó không đúng lắm thì phải nhưng cô nghĩ mãi mà vẫn không hiểu sai ở đâu. chính là linh cảm thấy có gì đó ở Tuấn Phong mà cô rất khó lý giải được.
Đấy là khi chọn váy cưới, mấy mẫu váy bà Lam Anh đã chọn trước cũng khá đẹp nhưng đúng là kiểu dáng có chút rườm rà, sau khi Tuấn Phong nhìn qua liền biết Gia Ly sẽ không thích. Anh còn đích thân chọn ra đúng mấy mẫu váy hợp ý cô nhất, còn cả kích thước cũng đều vanh vách nhắc nhở trợ lý của Alex điều chỉnh cho phù hợp.
Không chỉ thế, điều khiến Gia Ly kinh ngạc nhất phải nói đến là đích thân Tuấn Phong là người đã trang điểm cho cô. Mọi điểm mạnh trên gương mặt đều được anh tinh tế khai thác triệt để, đến ngay cả góc chụp của hai người sao cho đẹp nhất cũng có bàn tay của anh.
Mọi chuyện diễn ra khiến Gia Ly cứ ngây ra tuân theo mọi sự sắp đặt cho tới khi trở về nhà mà đầu óc vẫn còn lơ mơ nhớ đến những câu từ chuyên ngành anh nói chuyện cùng Alex.
Lúc này Gia Ly mới chợt nhớ ra, không chỉ Phong Vũ mà ngay cả Tuấn Phong cô cũng chả biết gì.
Vậy mà vẫn gật đầu đồng ý.
Đây chính là nhắm mắt bước liều?
Bab 47 Chương 47: Quỵt tiền
Hôn lễ của Gia Ly và Tuấn Phong được tổ chức ngay sau đó hai ngày. Nhẽ ra là cũng còn vài ngày nữa mới đến ngày định trước, nhưng bác sĩ điều trị cho bà Lam Anh nói tình trạng khối u đang có nguy cơ biến xấu, hiện tại đã không thể can thiệp nên cũng coi như là đám cưới chạy...
Mặc dù sức khỏe của bà Lam Anh không còn được tốt, mọi sinh hoạt chỉ quanh quẩn trong nhà, cùng lắm là ra tới khu vườn trước biệt thự để tắm nắng nhưng tinh thần lại rất tốt. Gia Ly chưa từng thấy bà ấy u sầu, hay tỏ ra bi quan chút nào. Từ tận đáy lòng cô vừa đau xót lại vô cùng ngưỡng mộ. Chút gợn sóng lăn tăn về cuộc hôn nhân này cũng bị ném ra khỏi đầu. Có thể nói là nghiêm túc tiếp nhận Tuấn Phong và quyết tâm dừng mọi mối liên hệ tình ái với Phong Vũ.
Cũng may mắn, vài ngày này Phong Vũ không hề làm phiền đến cô, cứ như là đã đọc được tâm tư kia mà tự mình rút lui vậy. Đêm trước hôm tổ chức hôn lễ, Tuấn Phong còn chụp ảnh tổ ấm của hai người rồi gửi cho cô. Anh khoe từng món đồ đều do đích thân anh lựa chọn, nếu cô không ưng thứ gì có thể đổi.
Gia Ly khẽ cười, chẳng biết anh có chính tay làm thật hay không, nhưng sự đáng yêu này vẫn khiến khoảng cách của hai người gần thêm được một chút.
Thông tin về đám cưới cũng được giữ bí mật đến phút chót, nên báo chí hầu như không được biết.
Hơn nữa vì tránh cho việc bà Lam Anh phải di chuyển vất vả nên hôn lễ của hai người được tổ chức ngay tại biệt thự nhà họ Trần chứ không phải phô trương nơi khách sạn lớn. Sau khi làm xong lễ, Gia Ly cùng Tuấn Phong sẽ trở lại luôn nhà của anh và cũng không có làm thêm tiệc tùng gì nữa. Vậy nên khách khứa rất hạn chế, ngoài họ hàng, người thân ra thì chỉ có một ít đối tác thân thiết mới được mời.
Mà thế quái nào trong số khách ít ỏi đó Minh Châu lại được một vé tới dự. Hỏi ra mới biết, cô ta đến với danh nghĩa là bạn gái của Quốc Dũng đại diện cho anh ta và Xuân Lan. Đúng là giỏi bấu víu, hay đúng hơn đây chính là chiến thần được mẹ con Xuân Lan cử đến để phá đám thì có.
Lúc này đây, cô ta đang giả làm bạn thân của cô dâu tự nhiên cười nói, còn tận tình tiếp đón khách mời rồi quen cửa quen nẻo đi lên phòng cô dâu.
“Chúc mừng cậu nhé, cuối cùng cũng lấy được anh chồng rất xứng đôi.” Minh Châu đi tới sau lưng Gia Ly lớn giọng mỉa mai.
Qua tấm gương, Gia Ly lạnh nhạt liếc nhìn cô ta nhếch miệng cười nói: “Con dâu nhà giàu cũng không dễ làm… Cô chưa chắc đã bước chân vào nổi. Chậc chậc, mà có khi tôi nhầm, bao nhiêu năm cô đu bám theo tôi học lỏm phong thái của người có tiền, hẳn là cũng đã tích lũy được không ít kinh nghiệm. Loại bản lĩnh diễn kịch này, chắc là cô… vẫn có thừa, nhỉ?”
Minh Châu nghe vậy, nhất thời ngây ra. Miệng lưỡi của Gia Ly từ khi nào trở nên nhanh nhảu, có thể nói ra được những lời độc địa như thế?
Mấy người trợ giúp cho Gia Ly đứng bên cạnh cũng nhịn không được che miệng trộm cười.
Sắc mặt Minh Châu bỗng nhiên đỏ bừng lên, sau đó lại nhanh chóng tái đi. Cô ta trừng mắt nhìn Gia Ly, nếu như ánh mắt có thể giết người, có lẽ cô ta đã mưu sát thành công rồi.
Nhưng không để cho Minh Châu kịp lên tiếng phản bác, Gia Ly lại cười nói: “Thật ra ấy, tôi lại thấy như này này. Dù gia cảnh của cô so với nhà họ Vũ thua kém rất nhiều. Tuy nhiên tính xấu của cô và mẹ con Quốc Dũng thì giống y hệt nhau không lệch đi đâu một li, vậy nên là, chắc chắn hai người rất xứng đôi, tin tôi đi, cô cứ vô tư mà khoe ra mình chính là con dâu tương lai của Xuân Lan. Hẳn là mọi người sẽ đều ngưỡng mộ cô lắm.”
Lời này vừa thốt ra, Minh Châu đã chịu hết nổi, thái độ của cô ta lập tức thay đổi, tay run rẩy giơ lên chỉ thẳng vào gáy Gia Ly mà ấm ức quát: “Gia Ly!”
“Có ngưỡng mộ vì tôi nói đúng quá thì cô cũng không cần hét to vậy đâu.” Gia Ly tặc lưỡi lắc đầu.
Minh Châu tức nghiến răng nghiến lợi, tròng mắt đỏ lên: “Tình cảm của tớ và Quốc Dũng chính là tình yêu tự nguyện, cả hai đều có thời gian tìm hiểu qua lại lâu dài. Cậu đừng có vơ đũa cả nắm, đừng nghĩ là ai cũng như cậu lấy bừa một người chồng để trốn tránh!”
Đáy mắt Gia Ly lạnh đi, nhưng lại tỏ ra không để bụng nhún vai đáp: “Tùy cô nói thế nào cũng được, chả liên quan đến tôi. Mà cô tới đây có mang tiền mừng không đấy, đừng nói là ăn cỗ quỵt nhé, tiền cô nợ tôi còn chưa có trả hết đâu. Gì chứ, sớm muộn cô cũng sẽ được gả vào hào môn, vậy mà cứ để mang tiếng nợ nần như này tôi cảm thấy mất mặt thay cô luôn!”
Minh Châu tức đến sắp không chịu được. Cô ta mấp máy môi muốn nói mà chưa tìm được câu nào thích hợp. Bản thân cô ta đúng là con nợ thật, và hôm nay đến đây vốn dĩ cũng không chuẩn bị quà mừng. Ma xui quỷ khiến thế nào Gia Ly lại nhắc tới chứ?
Gia Ly đứng dậy, khinh bỉ cười, cũng không tính tiếp tục ở đây nói chuyện với cô ta nữa mà quay sang nhắc nhở hai cô gái bên cạnh: “Hai cô ở đây, khi nào vị khách ăn cỗ trực này rời đi thì đóng cửa khóa kỹ vào giúp tôi nhé!”
Nói xong cô liền xách váy bước ra ngoài. Một cô gái chạy theo hỗ trợ Gia Ly xách váy, hai người còn lại thì nháy mắt nhìn nhau đều nhịn không được thì thầm vài câu.
Sắc mặt Minh Châu ngày càng tái đi. Hai tay cô ta nắm chặt gấu chiếc váy ngắn màu trắng đính kim sa lấp lánh, nhìn qua thì cao quý nhưng nhìn kỹ thì thật kệch cỡm khi rõ ràng size của chiếc váy nhỏ hơn so với phần ngực có chút phì nhiêu của cô ta nên vô hình chung đã làm cho nó bị mất đi vẻ đẹp thanh lịch vốn có, lại trở nên dâ.m dụ,c tục tằng.
Minh Châu dậm chân đành đạch lắc mạnh đầu hét lên một tiếng để giải tỏa bức xúc rồi mới nện gót rời khỏi căn phòng. Trước khi đi, cô ta còn hung ác liếc nhìn hai cô gái đang to nhỏ nói chuyện, cho dù người ta không hề nói về cô ta chăng nữa, nhưng chuyện cô ta mất mặt khi nãy đã bị bọn họ chứng kiến thì cũng đều bị cô ta quy thành kẻ thù, vậy nên việc ghi nhớ gương mặt của kẻ thù chính là điều không thể bỏ qua.
Hai cô gái trợn mắt nhìn nhau, bỗng nhiên lại có chút bối rối.
Vừa rồi bọn họ còn không dám cười, ngay cả bàn tán còn chẳng dám. Nhưng ánh mắt độc ác kia là gì? Một kẻ xấu xa tính cách rẻ rách như vậy mà cũng muốn trừng mắt cảnh cáo hay sao? Chả nhẽ là muốn tính sổ với bọn họ?
Chết tiệt, nhẽ ra việc tiết lộ chuyện không hay ho liên quan tới khách hàng là không được phép nhưng đăng ẩn dụ ABC thì vẫn vô tư. Hai cô gái lập tức rút điện thoại chụp lấy bóng lưng của Minh Châu rồi đăng lên diễn đàn thợ trang điểm kể một chiến lược đỉnh cao để bước vào hào môn, sau đó có người chuyển bài viết ra ngoài, bài viết nhận được nhiều sự quan tâm đến mức ngay khi hôn lễ còn chưa kết thúc mà nó đã nhận được đến hàng triệu lượt thích và hàng nghìn lượt chia sẻ.
Gia Ly đọc xong tin tức chỉ biết cười khúc khích, sau đó mới coi như lấy lại năng lượng để cùng Tuấn Phong cầm theo ly rượu đi cảm ơn mọi người.
Bab 48 Chương 48: Tấu hài
Thực chất hôn lễ giữa hai nhà Vũ - Trần cũng chỉ như một bữa tiệc báo hỷ thông thường. Sau khi người dẫn chương trình nói những lời chúc hoa mỹ và thực hiện xong nghi thức trao nhẫn, thì cô dâu chú rể sẽ cùng đi tới từng bàn chúc rượu cảm ơn khách mời. Họ đi hết một vòng coi như là tiệc sẽ kết thúc, không có trưởng tộc phát biểu cũng chẳng có dặn dò, chỉ bảo. Cứ thế mà tuyên bố với tất cả mọi người, là Tuấn Phong và Gia Ly đã chính thức lên duyên vợ chồng.
Lúc này đã tầm ba giờ chiều, Gia Ly đang đứng bên cạnh xe lăn, gương mặt cô giãn ra tủm tỉm cười trông rất vui vẻ, khác hẳn với sắc mặt căng thẳng khi nãy ở trên sân khấu. Tuấn Phong đã biết được trò nghịch ngợm của cô với Minh Châu, chính anh cũng có góp một chút công sức, nhưng mà thái độ vì người khác mà vui vẻ kia của cô vẫn khiến anh cảm thấy rất khó chịu.
Thế là anh khẽ ho khan một tiếng, đưa tay ra bắt lấy tay cô giả bộ hỏi: “Trở thành người đã có chồng khiến em vui như vậy hay sao?”
“Không…” Gia Ly buột miệng đáp rồi lại nhanh chóng sửa lời: “...chỉ vui, mà còn rất háo hức ạ.”
“Ừ, thế hay là chúng ra đi lướt qua một vòng thôi rồi trở về nhé!” Tuấn Phong giật giật tay cô đề nghị.
Gia Ly nhìn vào gương mặt anh tuấn đang chờ đợi câu trả lời, hai gò má anh có chút ửng hồng của men rượu, cặp mắt lấp lánh ấy chỉ có duy nhất hình bóng của cô, mắt cô hơi đảo, miệng ậm ừ, lại vội nhìn sắc trời nhỏ giọng nói: “Nếu anh mệt thì về sớm cũng được ạ.”
Tuấn Phong nhếch miệng cười, trong đầu còn đang đoán xem đêm nay sẽ vui như thế nào thì ngoài cổng chợt lao xao một trận. Ngay sau đó, người đàn ông cao lớn mặc bộ vest trắng, ngực cài hoa hồng đỏ, trên má có lúm đồng tiền đang tiêu sái bước vào.
Anh ta vừa xuất hiện, liền thu hút hết mọi hào quang về phía mình.
Quốc Dũng giơ tay chỉnh cái cà vạt và phủi lớp bụi không tồn tại trên vai áo mình sau đó lớn giọng nói: “Chúc hạnh phúc! Anh thông cảm nhé, tại công ty nhiều việc quá, anh không biết đâu, đi làm thật vất vả, sản nghiệp của nhà họ Vũ đều dồn cả lên hai vai của em, đúng là có chút quá sức nên em đến hơi muộn!”
“Nếu biết muộn thì có thể không cần đến.” Tuấn Phong lạnh nhạt đáp.
“Anh lại giận dỗi em hay sao, ai bảo em nghe người ta nói vợ của anh như là có người đàn ông khác nên không muốn lấy anh, vậy nên mới tức tốc chạy tới xem có giúp được gì cho anh không ấy chứ.” Quốc Dũng nhếch miệng cười, liếc nhìn Gia Ly mỉa mai nói. “Em chính là sợ anh của mình bị người ta bắt nạt.”
“Vậy đến đây rồi mày thấy thế nào?” Tuấn Phong chống hai khuỷu tay lên thành xe lăn bĩu môi hỏi.
Quốc Dũng nhìn một vòng quanh nơi này: “Em thấy lời đồn không phải là vô căn cứ, anh xem đi, anh chính là cậu cả của nhà họ Vũ chúng ta, hôn nhân chính là việc hệ trọng cả đời, sao lại lén lút làm ở đây, có khác nào đang núp váy vợ. Nếu như anh nói ra, có phải mẹ đã làm cho anh một cái đám cưới to nhất nhì thành phố T này rồi không?”
Tuấn Phong thở dài, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào gương mặt đang diễn trò của Quốc Dũng, trào phúng hỏi: “Vậy ý mày bây giờ muốn gì?”
“Hủy cái lễ cưới này đi, làm lại một cái khác lớn hơn…” Vài tiếng cười chợt vang lên cắt đứt câu nói của Quốc Dũng.
“Lời Vũ tổng nói vừa rồi, mọi người cũng đều nghe được rồi, ai không biết lại tưởng Xuân Lan thực có lòng tốt muốn giúp Tuấn Phong của chúng tôi đấy!” Duy Hoàng bước tới đứng bên cạnh Tuấn Phong vừa nói vừa vỗ tay.
“Nhóc con, có vài chuyện đừng nên mỏng môi hay hớt, cái công ty khai thác khoáng sản Vũ Gia kia, hiện tại so với Vạn An của cô Trần chỉ là con tép riu, hiểu chưa?”Minh Quân đứng một bên khinh miệt khuyên nhủ.
Gia Ly biết hai người này, ban đầu cô còn nghĩ bọn họ là khách mời của mẹ Lam Anh, giờ đột nhiên nhảy ra bảo vệ Tuấn Phong, cộng thêm lần trước gặp Duy Hoàng ở nhà cũ họ Vũ. Cô liền cảm thấy sự quen biết của bọn họ không hề đơn giản.
Những mối quan hệ bạn bè của Tuấn Phong rõ ràng rất đáng chú ý. Theo lẽ thông thường, một người có số phận bất hạnh luôn tự ti, mặc cảm như anh sao có thể quen biết được với những người tai to mặt lớn như vậy, nếu không nói là thân thiết?
Như nghĩ tới điều gì, Gia Ly thoáng rùng mình, ánh mắt có chút khiếp sợ liếc nhìn xuống sườn mặt lười biếng của người đàn ông đang điềm tĩnh ngồi trên xe lăn. Từ anh tỏa ra loại khí chất giống như một bậc vương giả chí tôn đang kiên nhẫn nghe các đại thần của mình tố cáo đấu đá nhau, chẳng có chút để ý.
Quốc Dũng nghe hai người kia nói xong, sắc mặt có chút cứng đơ nhưng vẫn cố ra vẻ nói thêm: “Không ngờ Võ tổng và Nguyễn tổng cũng tới đây, đúng là đã nể mặt nhà họ Vũ chúng tôi quá rồi.”
Duy Hoàng bật cười, [Mẹ nó, may cho mày hôm nay Trọng Đạt và Bá Tùng không tới kịp…]
“Nhà họ Vũ sao? Họ Vũ mà cậu nói á, tôi biết mỗi Tuấn Phong.”
“Anh…” Quốc Dung tái mặt.
“Thôi đi đi, chào hỏi vậy là được rồi.” Minh Quân vẫy tay đuổi anh ta.
“Được, hiểu rồi.” Quốc Dũng nghiến răng, ánh mắt ác độc liếc nhìn qua Tuấn Phong rồi mới vội vã rời đi. Anh ta không ngờ lại gặp hai cây đại thụ kia ở đây, lại còn đứng ra bênh vực Tuấn Phong. Nhưng dù sao, bộ dáng anh ta chăm chút như vậy, đứng ở đó cũng đã đủ đả kích tới đôi chân kia rồi. Nghĩ vậy Quốc Dũng lập tức cảm thấy được an ủi ngẩng đầu bước đi qua những ánh mắt chán ghét của mọi người.
Mà ở một góc gần đó, Minh Châu ghen tị đứng nhìn Gia Ly được phúc nhờ chồng quen biết cả với những người đàn ông mà cô ta ngưỡng mộ, càng nghĩ, Minh Châu càng cảm thấy không cam lòng, vì vậy mà bước chân cô ta cứ vô thức bước lại phía trung tâm đấy.
Từ khi cô ta bị Gia Ly nói cho một tràng, sau đó lại bị hai cô trợ lý kia đăng tin lên mạng đến giờ, mặt mũi cô ta đã coi như mất sạch, nhẽ ra cũng chẳng nên còn đứng ở đây, xuất hiện trước mắt mọi người. Nhưng Minh Châu là ai chứ? Chút danh tiếng cỏn con ấy sao có thể khiến cô ta chùn bước?
Chẳng có gì có thể cản trở cô ta thực hiện mục tiêu bước vào hào môn đổi đời lên phú bà của mình được.
Bởi vậy, cho dù cô ta có bị mọi người đánh mắng chửi rủa, nhưng trong mắt người cô ta thích tất thảy chuyện đó đều chỉ là những bịa đặt vu khống vô căn cứ là được. Qua một thời gian, khi mà cô ta có địa vị rồi, làm gì còn ai nhớ tới, thậm chí có nhớ cũng chả dám đào cái quá khứ nhơ nhuốc đó lên làm gì.
Thế đấy, Minh Châu đã nghĩ như vậy đấy, nó khiến tâm can cô ta tràn ngập tự tin mà hẩy mông lần nữa đi tới trước mặt Gia Ly buồn tủi nói: “Ly, tớ biết lúc trước cậu chỉ là đùa tớ, nhưng con người tớ cậu cũng biết mà, tớ vốn đa cảm hay nghĩ ngợi, thực sự tớ đã rất khổ tâm đấy. Nhưng tớ biết, vì hôm nay là ngày vui của cậu nên không được khóc, cơ mà, tớ vẫn rất buồn, cậu sao có thể đối xử với người bạn thân này như vậy!”
Tất cả mọi người: “...” Đây là tiệc báo hỷ hay sân khấu hài?
Sao mọi người lại cứ thích chạy lên tự diễn như vậy chứ?
Gia Ly lại bị nhắc tên, cả người nổi đầy da gà rùng mình vài lần, chân vô thức lùi sang một bên như tránh tà vật.
Bab 49 Chương 49: Em cõng anh.
Minh Châu thấy Gia Ly không nói gì liền giả bộ đưa tay lau nước mắt rồi được nước lấn tới tiếp tục diễn: “Ly, tớ cũng không so đo với cậu nữa, cho dù cậu có thế nào đi nữa, tớ vẫn mãi coi cậu là bạn.”
Nói xong, không để Gia Ly kịp phản ứng cô ta đau khổ chạy thẳng ra cổng. Chỉ cần nghe được những lời vừa rồi của cô ta, ai không hiểu chuyện sẽ cho rằng mâu thuẫn lúc trước quả thực là hiểu lầm của hai người bạn và sự hẹp hòi của Gia Ly. Một người hết lòng vì bạn như cô ta chính là đang chịu tổn thương.
Đúng là cô ta đã thành công, ít nhất thì cũng đã có vài người lắc đầu thì thầm không tán thành với cách cư xử của Gia Ly. Những người còn lại thì vốn chẳng quan tâm. Trong đó có mấy người đàn ông ưu tú đứng cạnh Tuấn Phong, ai cũng tủm tỉm trộm cười bạn của mình. Sau này ngồi lại, bọn họ hẳn là có khối chuyện để nói ấy chứ.
Tuấn Phong chống một tay vào cằm, ngón tay trỏ đặt ngang môi khẽ ngọ nguậy. Ánh mắt anh vẫn luôn đặt trên người Gia Ly nãy giờ. Nhìn sắc mặt nín nhịn của cô mà anh cũng cảm thấy cơ bụng của mình mỏi mệt theo.
Anh vẫy tay ra hiệu cho người dẫn chương trình cầm mic tới, giọng nói trầm ấm của người đàn ông khẽ vang lên: “Các vị!”
Toàn bộ sân tiệc chợt im lặng lắng nghe.
Tuấn Phong tiếp tục: “Tôi xin phép xưng tôi cho trân trọng ạ. Tôi xin gửi lời cảm ơn sâu sắc tới mọi người, các ông, các bà, cô, dì, chú, bác dòng họ Vũ, Trần đã tới chúc phúc cho vợ chồng chúng tôi. Thực tâm tôi biết ơn và vô cùng cảm kích. Các vị, tôi xin kính mọi người một ly.”
Anh nhận lấy ly rượu champagne từ tay vệ sĩ giơ lên, người dẫn chương trình hiểu ý lập tức nói: “Mọi người cùng nâng ly chúc mừng cho đôi bạn trẻ nào!”
Tiếng hô liền rầm rầm vang dội: “1,2,3 dô. 1,2,3 dô. 1,2,3 chúc mừng hạnh phúc!”
Cạn xong ly rượu, không khí lại vui vẻ trở lại. Tuấn Phong giao lại nơi này cho người của mình sau đó cùng Gia Ly chào hỏi bà Lam Anh rồi trở về nhà.
Nhà của cậu cả nhà họ Vũ nằm ở khu ngoại thành. Nhìn từ bên ngoài vào nơi này khá đơn giản. Chính là tường bao quanh làm bằng những thanh thép trắng sáng loáng dưới ánh chiều tà. Cổng có hệ thống đóng mở tự động. Sau cánh cổng là con đường đá nhựa chạy vòng vèo qua khu vườn trái cây, dẫn tới ngôi nhà theo kiểu Thái, một tầng ở mãi phía trong.
Có thể hình dung ngôi nhà giống một khu nghỉ dưỡng dành cho người già, vì nó gần với thiên nhiên quá, tách biệt hoàn toàn với sự xô bồ tấp nập ở ngoài kia khiến tâm hồn con người thực sự tĩnh lại khi đặt chân vào nơi này.
Thì ra đây là nơi Tuấn Phong sinh sống?
Bảo sao đôi khi ở bên anh, Gia Ly lại cảm giác anh cô đơn đến vậy. Ngôi nhà tách biệt như thế này, đối với những người phải chịu áp lực của cuộc sống cần một nơi yên tĩnh chính là một lựa chọn tốt, nhưng với một người bị hạn chế đi lại ít giao tiếp thì ngược lại, quanh năm suốt tháng trốn ở đây, nó chẳng khác nào nấm mồ chôn đi hoài bão.
“Nhà của chúng ta.” Đột nhiên giọng của anh vang lên bên tai. Gia Ly mới giật mình nhìn sang. Hóa ra nãy giờ hai người vẫn ngồi trên xe, và chẳng biết cô đã ngây người nhìn mất bao lâu.
Gia Ly cười gượng khẽ gật đầu: “Vâng.”
“Ly, anh muốn tự tay bế em vào nhà.” Tuấn Phong chạm tay lên gò má cô: “Được không?”
“Chân anh?” Gia Ly trợn mắt nghi ngờ hỏi. “Anh đi được rồi?”
Tuấn Phong bật cười: “Em cứ làm như đám cưới xung hỉ là có thật vậy.”
Gia Ly gạt tay anh ra nhăn mặt áy náy: “Nếu anh thích, hay là em cõng anh?”
Tuấn Phong: [Loại lời thoại nào thế này? Em phải bẽn lẽn xấu hổ từ chối chứ?]
Thấy người bên cạnh không nói gì, Gia Ly xua tay giải thích: “Anh đừng lo em khỏe lắm, cũng đừng buồn, em chính là đôi chân của anh, đừng ngại.”
“...” Tuấn Phong đần mặt ra, trong lòng đang thầm đấu tranh, nửa muốn làm theo kế hoạch của mình, nửa lại muốn thử được Gia Ly cõng.
“Lên đây.” Trong lúc Tuấn Phong còn đang đắn đo thì Gia Ly đã mở cửa xe ra quay lưng lại vỗ vào lưng mình, đôi tay mảnh khảnh trắng hồng còn đang vòng ra sau sẵn sàng đỡ người.
“Em có chắc không?” Tuấn Phong e dè hỏi.
“Chắc, anh lên đi.” Gia Ly đầy tự tin nói.
Cuối cùng không kìm hãm nổi bản tính tò mò, Tuấn Phong đã đẩy người trườn tới, vòng tay bám lên vai cô trước ánh mắt khiếp sợ của vệ sĩ cả người anh nhanh chóng treo lên cơ thể gầy gò rồi được cô vững vàng đỡ lấy.
Không chỉ vệ sĩ, ngay cả ông chú đầu bếp vừa từ trong nhà chạy ra cũng vậy. Ông ta phải dụi mắt mấy lần mới chắc rằng mình không nhìn nhầm. Bà chủ trong bộ váy cô dâu trắng tinh đang cõng theo ông chủ mặc bộ vest đen. Nhìn thế nào cũng thấy quái dị vô cùng. Chuyện gì đang diễn ra thế?
Ông ta vội vàng toan chạy tới muốn hỗ trợ một chút thì bị anh chàng vệ sĩ nhanh tay cản lại, còn nói nhỏ: “Tình thú vợ chồng trẻ, đừng làm phiền. Chú mau chuẩn bị đồ ăn đi.”
“Tình thú? Loại này? Có mà là bắt nạt người ta thì có, ông chủ…” Chú đầu bếp lau mồ hôi trán thì thầm.
“Đây là bà chủ chiều ông chủ, thôi chú đi chuẩn bị đi.” Vệ sĩ lại thúc giục. Khi nãy anh ta cũng đã nghĩ giống với ông chú này đấy, nhưng vừa giơ tay ra đã bị cái nhìn sắc lẹm của ông chủ dọa sợ. Ông chú còn yếu tim, đây là anh ta đang làm phúc cứu ông ta một mạng đấy.
Gia Ly từng bước cõng Tuấn Phong vào nhà. Bởi vì chủ nhân của nơi này phải ngồi xe lăn nên toàn bộ từ trong ra ngoài đều không có bậc thang hay bậu cửa, thế nên càng thuận lợi cho Gia Ly cõng người rẽ vào phòng ngủ dán chữ hỷ đỏ ở bên trái.
Khi gần tới bên chiếc ghế sô pha kê bên cạnh cửa sổ, ánh mắt Gia Ly hơi đảo, chân có chút loạng choạng mất thăng bằng.
Bab 50 Chương 50: Anh có thể không?
Gia Ly đang liều mạng đánh cược một phen.
Nhưng mà có lẽ cô đã nghĩ quá nhiều. Ngay khi cô cho rằng người đàn ông trên lưng mình trong lúc nguy hiểm sẽ theo bản năng mà bộc phát hành động thì cả hai đã ngã ngả nghiêng trên sàn nhà lát gỗ, cả người Gia Ly lọt vào trong lòng anh, được đôi tay anh che chở nên chỉ hơi ê. Nhưng rõ ràng khi nãy, bên tai cô đã nghe thấy tiếng “cục” rất lớn khi Tuấn Phong dùng bản thân làm đệm thịt để bảo vệ cô.
Cả người cô ngây ra, chính là vừa thất vọng lại hoài nghi, đan xen hoảng hốt. Đôi chân kia khi nãy cô đã chạm qua, cơ bắp chắc khỏe đó không thuộc về một người bị liệt nhiều năm. Nhưng, chuyện này là thế nào?
Khi nãy cô đã hy vọng, đã rất rất hy vọng để rồi giờ thất vọng. Nhưng rồi rất nhanh Gia Ly đã bình tĩnh trở lại. Cô mỉm cười giả bộ áy náy, hơi lay tay anh rụt rè hỏi: “Em bị vấp chân, anh có sao không?”
“Không.” Tuấn Phong trả lời, ngữ điệu không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào.
Nghe câu trả lời cụt lủn của anh, Gia Ly cau mày, cô nhích người muốn đứng dậy nhưng lại bị Tuấn Phong đè lại. “Em có cảm thấy thất vọng không?”
Gia Ly giật mình, cả người chợt căng thẳng: “Dạ?”
Chả nhẽ anh đã phát hiện ra cô đang nghi ngờ mình?
“Bời vì lấy một người tàn tật như anh?” Tuấn Phong vùi mặt vào cổ cô hỏi.
Gia Ly trộm thở phào: “Em không, chỉ là…”
Cô rất muốn nói ra sự nghi hoặc của bản thân nhưng lại thôi, ngay cả bản thân cô còn chẳng dám nói với anh về tội lỗi của mình, vậy cô còn lấy quyền gì để đòi hỏi anh phải thành thật?
“Là sao?”
“Mặc bộ váy này có chút khó chịu, em nóng lắm rồi, còn chưa tẩy trang nữa.” Gia Ly bịa ra một lý do.
Lần này thì Tuấn Phong buông cô ra, sau đó chống tay ngồi dậy. Gia Ly như được giải thoát vội vàng đứng dậy, cũng không có hỏi qua ý kiến của anh dứt khoát cúi người đỡ anh ngồi lên ghế sô pha trước mặt. Cô vừa muốn xoay người đi ra lấy hành lý thì lại bị anh kéo lại, cả người theo quán tính đâm sầm vào ngực anh. Hương sen u tĩnh lần nữa xông vào mũi.
“Anh có chuẩn bị đầy đủ quần áo và đồ dùng cá nhân cho em rồi, không phải ra xe lấy nữa. Chỗ đồ ấy để mai mang vào cũng được.”
Bàn tay anh nhẹ nhàng đưa ra sau lưng cô chạm vào khóa kéo của chiếc váy. Tiếng kêu khe khẽ vang lên làm Gia Ly hoảng hồn giữ tay anh lại: “Vậy để em lấy quần áo, em muốn xem gu của anh có hợp ý em không?”
“Chắc chắn hợp, như chiếc váy cưới này, chả phải em cũng rất thích hay sao?” Tuấn Phong vẫn chẳng từ bỏ hành động, chiếc khóa nhanh chóng bị kéo đến tận điểm cuối, ngón tay anh theo khe hở của khóa váy chạy từ điểm thắt eo tinh tế của cô ngược lên trên. Nó di chuyển đến đâu, cả người Gia Ly bất an đến đấy. Cô nằm sấp trong lòng anh như một con rối không có tự chủ.
Ngón tay anh chạy tới xương cánh bướm, chậm rãi luồn vào ngược ra phía trước.
Tim Gia Ly vì hoảng hốt mà đập loạn xạ, vậy nên tại nơi đẫy đà mà bàn tay anh đang hướng đến kia cũng phập phồng căng tức.
Ánh mắt Tuấn Phong quan sát mọi biểu hiện của Gia Ly, miệng anh khẽ nhếch cười xấu xa ẩn ý nói: “Ly, chúng ta đã là vợ chồng.”
Một giọt nước mắt khẽ trượt ra khỏi hốc mắt của Gia Ly, cô cắn chặt môi để không bật lên thành tiếng, đôi vai run lên, đột nhiên cô vòng tay ôm chặt lấy eo Tuấn Phong.
“Anh có thể không?” Tuấn Phong cong môi hỏi.
Có một loại áp lực vô hình bỗng nhiên xuất hiện, Gia Ly im lặng, cô rất khó có thể đưa ra được câu trả lời.
Tuấn Phong chờ một lúc, không thấy cô nói gì, bàn tay liền đổi hướng chạy lên vai cô vẽ vòng tròn tại đó: “Anh nhận thấy… mỗi khi anh muốn gần gũi, em đều rất căng thẳng.”
“Em chán ghét anh?”
“Không.” Gia Ly thốt lên: “Là em, em cảm thấy em rất tự ti, là em… là em khi đi học đã từng yêu một người, chúng em đã từng chung sống một thời gian, em cảm thấy, em lo sợ, bản thân em…”
“Không xứng đáng với anh sao?” Tuấn Phong cắt ngang lời cô, ngữ điệu có phần vui vẻ.
Gia Ly gật đầu, mắt cô ngập nước, cả mảng áo vest của Tuấn Phong đã ướt nhẹp rồi.
“Em và người đó đã chấm dứt chưa?”
Gia Ly mở bừng mắt, tận sâu trong lòng cô đang giam giữ một sự dằn vặt, mà cho dù nó có đập cửa kêu cứu thế nào đi nữa, cũng không ai có thể nghe được.
Qua vài phút sau, Tuấn Phong áng chừng thời gian rồi đột ngột tung ra một câu khẳng định: “Em chưa quên được anh ta?”
Gia Ly như bừng tỉnh, đúng vậy, lý do đây rồi, cô sụt sùi nói: “Phong, em xin lỗi. Chúng em đã chấm dứt rồi, nhưng mà em vẫn… Không phải là nhớ mong anh ta. Em chỉ, anh Phong…”
Cô lấp lửng nói để Tuấn Phong tự suy diễn. Tất nhiên đấy là những gì Gia Ly đang nghĩ. Nhưng cô đâu biết người đàn ông này nãy giờ chỉ có đắc ý vụng trộm cười cô.
“Anh sẽ không so đo chuyện quá khứ.” Tuấn Phong hào sảng nói. “Cũng không trách em vẫn còn nhớ đến người ta.”
Gia Ly im lặng nghe.
“Anh đã từng nói rồi, nếu như em phản bội lại anh, có chết anh cũng sẽ kéo em theo cùng. Vậy nên, bất kể quá khứ của em có đẹp đến đâu, đáng nhớ đến chừng nào. Cũng hãy quên hết đi. Anh không cho phép em được mơ tưởng tới bất cứ người đàn ông nào khác ngoài anh.” Anh đưa tay lên lấy xuống từng vật trang trí đính trên mái tóc cô, nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ đợi một ngày nào đó em tự nguyện gần gũi với anh mà không phải chịu bất cứ áp lực nào.”
Lời nói của anh cứ thế tuôn ra như đang đọc một đoạn kịch bản có sẵn từ trước. Thân phận kia của anh đã trở thành bạn trai trong quá khứ rồi cơ đấy. Nhẽ ra anh là người chủ động trò đùa ác ý này, là người hiểu nhất về thực hư câu chuyện bịa đặt của cô, vậy mà khi nghe cô kể, lại vẫn có chút tức giận ghen tuông, chẳng khác gì một kẻ đa nhân cách đang tự ghen tuông với chính mình.
Gia Ly nghe anh nói xong, cô cũng không biết mình nên vui hay buồn, nhưng thực chất vẫn là lo sợ nhiều hơn. Mối quan hệ của cô với Phong Vũ còn chưa giải quyết xong. Nếu để Tuấn Phong biết, anh nhất định sẽ bị đả kích rất nhiều.
“Anh Phong, em xin lỗi.”
“Đừng nói mãi câu đó nữa, em cũng đâu có làm gì sai. Thôi đi tắm đi, anh lấy quần áo giúp em nhé!” Tuấn Phong đẩy vai Gia Ly,
“Anh thì lấy kiểu gì.” Cô buột miệng phản bác, rồi nhanh chóng ngọ nguậy muốn đứng dậy, một tay đè lại phần cúp ngực, tay khác chống người đứng dậy: “Ý em là anh ngồi đây, em tắm trước, lát sẽ gọi người vào giúp anh.”
Bởi vì cũng không muốn trêu quá đà sẽ khiến Gia Ly sinh nghi nên Tuấn Phong gật đầu đồng ý. Gia Ly vừa vào nhà tắm thì điện thoại của anh đổ chuông. Đây là thiết bị liên lạc riêng của đội đặc nhiệm Bella, Tuấn Phong không dám chậm trễ vội bắt máy.
Người gọi đến là Trọng Đạt.
“Phong, tớ biết là cậu cũng không làm gì vào đêm tân hôn nên giúp tớ một chuyện.”
“Tớ đột nhiên lại bận rồi đấy.” Tuấn Phong lạnh giọng đáp.
“Thôi, tớ biết rồi. Là có chuyện hệ trọng muốn nhờ cậu.”
“Nói mau.”
“Bọn tớ đang truy tìm một hung thủ *** người liên hoàn. Nhưng mà mỗi một người xấu số bị hắn ta lựa chọn thì đều phải trải qua một cách thức khác nhau. Người xấu số ngày hôm nay được phát hiện ngay trước cổng rạp chiếu phim với ngoại hình và tư thế bị hóa trang giống hệt với nhân vật anh hùng trong phim. Bên pháp y giám định thời gian qua đời của người đó là trong vòng bốn tiếng. Nhưng tình trạng co cứng của thi thể lại phải từ hai mươi bốn giờ trở lên. Bọn tớ cũng có xác minh lại thời điểm cuối cùng người đó mất tích, cũng là năm tiếng trước. Vậy là sao? Kẻ thủ ác đã làm thế nào vậy?”