Trần Gia Ly về tới nhà thì đã thấy bà Lam Anh đang ngồi uống trà ở phòng khách. Cô nhìn nhanh qua vẻ ngoài của mình chợt có chút lo sợ.
Với một đứa con gái cả đêm không về nhà, sáng sớm lại có bộ dạng như này, ai nhìn thấy cũng sẽ dễ dàng liên tưởng.
Ngay cả việc cô là một đứa ăn chơi lêu lổng nhưng từ trước tới nay cũng chưa từng phạm phải cái lỗi đi cả đêm không về.
Đây là nguyên tắc cô tự hình thành lên cho mình.
Bà Lam Anh tuy là mẹ kế nhưng luôn yêu thương coi cô như con gái ruột thịt, mọi chuyện cô làm bà ấy chỉ nhắc nhở chứ không cấm đoán. Bởi vì bà ấy hiểu và tin tưởng ở cô.
Mà Gia Ly cũng đã từng hứa, tốt nghiệp xong sẽ trở về công ty, hoàn thành di nguyện của cha và người mẹ đã khuất của cô, lấy người đàn ông kia.
Nên việc đi chơi quá đà vào lễ tốt nghiệp xem ra vẫn có thể hiểu được.
Biết tâm trạng cô có phần không tự nguyện đối với cuộc hôn nhân, nhưng vẫn cố chấp làm theo nên bà Lam Anh cũng không quá gượng ép.
Bao năm qua, bà ấy đã ở bên chăm sóc cho Gia Ly tận tình chu đáo, đến bây giờ cũng coi như đã gần như trọn vẹn.
Vốn dĩ bà Lam Anh với mẹ của Tuấn Phong – Đối tượng kết hôn với Gia Ly, và người mẹ ruột đã mất lúc sinh cô là bạn thân. Sau này lại lấy cha cô nên nguyện vọng của bọn họ chính là muốn hai đứa trẻ có thể ở bên chăm sóc nhau.
Rõ là vô lý.
Nhưng Gia Ly lại không phản đối.
Vì cô đã gặp qua người đàn ông kia rồi.
Ấn tượng chẳng tốt mà cũng không xấu. Nói chug là có thể thể điều khiển được.
Hồi bé hai người có gặp nhau vài lần.
Nhưng sau này khi mẹ của Tuấn Phong mất, cha anh cũng theo phong trào kiếm về một cô vợ lẽ. Có điều Tuấn Phong lại không may mắn giống Gia Ly, mẹ kế của anh lại là mụ đàn bà độc ác, có dã tâm.
Khi ông Vũ mất, Tuấn Phong mới mười lăm tuổi, chưa đủ tuổi đứng quyền thừa kế, Xuân Lan đã thay anh điều hành công ty nhà họ Vũ. Tới khi Tuấn Phong tròn mười tám, bà ta đã đầu độc anh khiến hai chân bị liệt. Sau đó đẩy đứa con trai của mình – Quốc Dũng lên làm tổng giám đốc công ty khai thác khoáng sản Vũ Gia.
Hai mẹ con tự tung tự tác chèn ép cậu cả, đẩy tin đồn ra bên ngoài nhằm khiến nhà họ Trần hủy đi hôn ước đã định từ trước kia.
Quốc Dũng cũng muốn chiếm lấy mối hôn sự thương mại này, có được Gia Ly chính là có được nhà họ Trần, ôm luôn cả công ty phân phối xăng dầu Vạn An, như thế anh ta sẽ chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh.
Nhưng điều khiến anh ta thất vọng đó là Trần Gia Ly lại đồng ý lấy cậu cả phế vật nhà họ Vũ.
Anh ta sao có thể hiểu được, vốn dĩ Gia Ly không có tin tưởng vào hôn nhân. Cứ nhìn xung quanh cô mà xem, có mấy ai lấy nhau mà được hạnh phúc. Chính vì vậy, lấy ai đối với cô đều không quan trọng. Mà hơn cả, chính là lấy người đàn ông bị liệt chân kia, chả phải là cô và anh ta sẽ không phải làm những chuyện kia… Càng phế vật, càng vô dụng thì lại càng khiến Gia Ly tự chủ.
Cho dù tin đồn có là một người hay cáu bẳn cục cằn đi nữa… cũng không quan trọng. Cô chỉ giúp mẹ Lam Anh thực hiện di nguyện với hai người bạn thân của mình, cũng là giúp bà ấy vui vẻ sống những tháng ngày còn lại.
Gia Ly nghe bác sĩ nói, khối u tử cung của bà ấy đã tới giai đoạn nguy hiểm, mọi chuyện tích cực trong cuộc sống đều sẽ có tác dụng đẩy lui tiến triển xấu của bạo bệnh. Vì thế mà Gia Ly cũng có thêm cái cớ để cho bản thân chấp nhận mối hôn sự này.
“Liên hoan tốt nghiệp mà giờ này mới về?” Bà Lam Anh ghé mắt nhìn lại Gia Ly. Cặp mắt hiền từ hơi nheo lại qua gọng kính quan sát người nào đó từ trên xuống dưới.
Dưới cái nhìn săm soi của mẹ kế, Gia Ly chỉ muốn hét lên thật to: [Mẹ ơi! Con xin lỗi mà, cầu mẹ, xin mẹ đừng có đưa ra bất cứ câu hỏi gì nhé!]
Đối với Gia Ly, đêm qua quả nhiên quá điên khùng! Nhất là khi hình ảnh mờ ảo đó lao thẳng vào đầu cô. Chỉ cần nghĩ tới thôi, cô cũng thấy mình sắp phát điên lên rồi!
Cô khẽ đặt tay lên ngực mình, miệng nhoẻn cười đánh trống lảng: “Mẹ, con ngủ ở nhà đứa bạn. Con lên thay đồ đã nhé!”
Nói rồi Gia Ly vụt chạy lên lầu. Cô sẽ gạt chuyện xảy ra tối qua khỏi đầu, coi như đấy chính là một chút mộng du trong vô thức không còn nhớ gì nữa.
Bà Lam Anh nhìn qua, khẽ lắc đầu, sau đó thở dài thườn thượt. Bà ấy chợt nghĩ, việc mình muốn con bé thực hiện theo di nguyện lấy Tuấn Phong không biết là đúng hay sai?
Quả thực, Tuấn Phong chính là một người đàn ông tốt.
Về đôi chân kia, bà Lam Anh biết rõ nó đã sớm lành, nên việc Gia Ly ở bên anh hẳn là sẽ không bị thiệt thòi gì.
Bà ấy thực tâm rất luyến tiếc cho anh, lại muốn Gia Ly có thể ở bên, hai đứa trẻ một mạnh mẽ cá tính, một thâm trầm có thể bù đắp cho nhau, cùng giúp nhau trong cuộc sống sau này.
Chỉ có như vậy bà ấy mới có thể yên tâm mà nhắm mắt đi gặp bạn của mình ở thế giới bên kia.
“Tối nay đi gặp Tuấn Phong nhé! Mẹ hẹn thằng bé rồi.” Bà Lam Anh gọi với theo Gia Ly. Giọng không lớn nhưng cũng đủ khiến cái người đang trốn chạy kia giật mình thoáng qua tia sợ hãi.
Bab 7 Chương 7: Con nguyện ý
Lên tới phòng Gia Ly lập tức xông vào phòng tắm, cô ngâm mình trong bồn tiếp tục chà lau, giống như đang muốn xóa sạch mọi dấu vết mờ ám kia ra khỏi cơ thể của mình.
Rất lâu sau, cô mới chậm rãi đứng dậy, choàng khăn tắm lên, mái tóc sũng nước chảy ròng xuống theo bờ vai trần làm hiện lên một dáng người mê ly, nhưng lại hiện rõ vẻ mệt mỏi.
Gia Ly đi tới trước tấm gương, giơ tay vẽ ra một vòng tròn. Ở đó chính là gương mặt của một cô gái đã tháo bỏ đi toàn bộ lớp trang điểm dày cộp lòe loẹt, với cặp mắt to tròn, đen láy lạnh lùng.
Cô cứ thế đứng đó tự ngắm chính mình, sau cùng thở dài bước ra ngoài.
Lúc này đã quá trưa, bụng Gia Ly từ tối qua tới giờ chưa hề được ăn no, lại thêm việc vận động kia nên đã bắt đầu kháng nghị. Cô mở tủ lấy một bộ quần áo ở nhà mặc vào rồi đi xuống phòng ăn.
Bà Lam Anh đã không còn ở phòng khách, có lẽ đã đi nghỉ. Cả ngôi nhà giờ chỉ có mỗi bác giúp việc đang cặm cụi thu dọn, thấy Gia Ly bác ấy lập tức chạy vào bếp lấy đồ ăn đi hâm nóng.
Vốn dĩ dạ dày của cô không tốt, nếu như bác Đào mà không nhanh là cô chủ sẽ ăn đồ ăn nguội liền à.
Nhìn bác giúp việc bỏ dở việc đang làm để đi hâm đồ ăn cho mình, Gia Ly bật cười: “Bác cứ làm như cháu vẫn giống hồi bé vậy.”
“Lần nào cháu chả nói vậy, một lần hai lần bác còn tin, giờ thì bác tự làm cho yên tâm. Sau này đi lấy chồng cũng phải nhớ không được ăn đồ ăn nguội đấy…” Bác Đào bắt đầu lải nhải nói.
Năm nay bác ấy đã ngoài năm mươi, cũng ở nhà họ Trần này rất lâu rồi, chăm sóc Gia Ly từ nhỏ như một thành viên trong gia đình. Đây là một người phụ nữ tảo tần, không lấy chồng mà ở vậy một thân một mình.
Tính ra cái nhà này, nếu như mà Gia Ly không đi lấy chồng thì đúng là có thể đổi tên thành nhà ba bà cô được.
Gia Ly mỉm cười, cầm cốc nước ấm mà bác Đào vừa đặt ở trước mặt lên uống từng ngụm. Dòng nước ngọt chảy vào họng làm dịu đi cảm giác khô khốc đau rát, nó đi tới đâu khiến cô cảm thấy dễ chịu tới đấy.
“Sao cháu không sấy tóc khô đi, hay là đói quá rồi hả. Lần sau không nên để bụng quá đói, biết chưa!” Bác Đào đặt bát súp bốc khói xuống rồi đẩy về phía cô: “Ăn bát này trước đi.”
“Cảm ơn bác.” Gia Ly cầm thìa vội vàng ăn, “Bác không cần hâm lại đồ ăn đâu ạ, cháu ăn thế này thôi.”
Gia Ly nói xong thì bát súp cũng gần hết, đợi bác giúp việc quay lại bàn thì cô cũng đã uống hết cốc nước và nhanh chóng chạy lên phòng rồi.
Không phải vì Gia Ly đã no, mà vì cô vừa chợt nhớ ra bản thân mình còn một chuyện cấp bách cần làm ngay. Cô thế mà lại quên chưa uống thuốc phòng ngừa hậu quả.
Chết mẹ rồi!
Lần đầu tiên quan hệ với đàn ông, lại là một người đàn ông xa lạ, đến cả mặt mũi giờ này cô cũng còn không mấy ấn tượng vậy ma chẳng dùng biện pháp gì.
Tên trai bao khốn kiếp.
Gia Ly nhanh chóng thay ra bộ quần áo khác rồi cầm theo thẻ, xách túi chạy ra ngoài bắt tắc xi.
Cô cứ thế mà hành động, ngay cả xe riêng cô cũng chưa nhớ nổi nó đang ở đâu.
Như một cỗ máy hoảng hốt đẩy nhanh tốc độ để hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng tới khi ngồi trên xe Gia Ly lại ngơ ngác không biết nên tới đâu. Cô xuống xe đứng trước cửa phòng khám tư hồi lâu, sau cùng quyết định rẽ sang hiệu thuốc. Mặt không đổi sắc, cố tỏ ra tự nhiên nhất có thể để xin tư vấn của cô dược sĩ rồi mua một liều ngừa th,a.i bảy mươi hai giờ.
Ra khỏi hiệu thuốc, Gia Ly đặt tay lên trái tim vẫn đang nhảy “bang bang” trong lồng ngực mình mà cố gắng hít thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Lát sau cô mở hộp bóc bao phim lấy ra viên thuốc ném vào trong miệng cứ thế nhai rồi tự nuốt xuống.
Giờ thì Gia Ly mới thoáng chút yên tâm, cơ thể cũng bớt run rẩy lo lắng.
Đứng chốc lát cô liền đi tới cửa hàng điện tử mua một chiếc điện thoại mới, lắp sim mới rồi trở về nhà.
Cũng hơn bốn giờ chiều, tính ra thì còn vài tiếng nữa, như vậy là vẫn đủ để ngủ một giấc.
Gia Ly cố buông bỏ mọi suy nghĩ ra ngoài, nằm xuống khẽ nhắm mắt. Giấc ngủ nhanh chóng ùa tới kéo cô chìm vào trong một giấc mơ lặp lại vào đêm trước.
“Cộc cộc cộc!” Tiếng gõ cửa vang lên kéo Gia Ly choàng tỉnh khỏi ác mộng.
“Dạ!” Gia Ly khẽ đáp bằng giọng mũi.
“Dậy chưa con, dậy nhé, lát nữa đi cùng mẹ đấy!” Bà Lam Anh đứng bên ngoài nói vọng vào.
Gia Ly đỡ cái đầu đau buốt ngồi dậy, cô ngả lưng dựa vào đầu giường nhỏ giọng đáp: “Vâng mẹ!”
Nhận được tín hiệu đáp lại, bà Lam Anh cũng xoay người rời đi.
Gia Ly xòe hai bàn tay trước mặt rồi bất chợt vỗ mạnh vào hai bên thái dương. Cơn choáng váng lập tức khiến cô sa sầm mặt mũi.
“Mẹ kiếp, tôi mà gặp lại anh, nhất định sẽ không tha cho anh.” Cô nghiến răng chống lại cơn đau buốt từ nửa đầu bên phải, rồi nói.
Gia Ly hít sâu một hơi, nheo mắt lại cố kiềm chế cho cơn đau đầu cho nó mau qua, được giây lát liền nghiêng người kéo ngăn tủ đầu giường, lấy ra vỉ thuốc giảm đau lưu loát bóc hai viên ném vào miệng nhai.
Vị thuốc đắng chát từ đầu lưỡi nhanh chóng lan ra ngấm vào mọi giây thần kinh vị giác, thành công đánh lạc hướng cơn đau của Gia Ly. Lúc này cô mới đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.
Ba mươi phút sau Gia Ly đã xuất hiện dưới nhà trong bộ quần áo công sở màu xanh đen, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng thiên về nét đẹp tự nhiên, tóc búi sau đầu. Cả người nhìn qua liền toát lên vẻ đẹp thanh lịch, lại có gì đó mạnh mẽ xa cách.
Bà Lam Anh ngồi đợi trên ghế sô pha khẽ mỉm cười: “Đúng là lột xác, mẹ thấy con như thế này mới giống với một nữ doanh nhân đấy.”
“Thế lúc trước con giống gì?” Gia Ly đi tới đứng trước mặt bà cười hỏi.
“Giống tướng cướp.” Bà Lam Anh phì cười đáp. “Thôi đi nào, đừng để thằng bé đợi lâu.”
“Vâng.” Gia Ly gật đầu.
Gia Ly nhìn phố xá phồn hoa đầy đèn đuốc đang trôi qua bên ngoài cửa kính lại lơ đễnh nhớ ra cái xe của mình còn để ở chỗ White place, mà hiện tại chìa khóa cũng bị lấy mất. Tâm trạng cô mỗi khi nhớ tới lại muộn phiền, hai đầu lông mày bất giác cau chặt lại.
“Nếu như con không thích, cũng đừng ép bản thân. Dù sao thì bọn họ cũng đều đã sang thế giới bên kia, có những chuyện trước kia chưa lường trước được, con cũng…”
“Mẹ, con nguyện ý mà. Không có chút bất mãn nào hết.” Gia Ly quay sang nhìn vào gương mặt hiền hậu của mẹ kế mỉm cười, lại nói thêm: “Mẹ đừng suy nghĩ nhiều.”
Bầu không khí trong xe tiếp tục rơi vào im lặng.
Không bao lâu sau cũng đến nơi.
Đế Tước lúc này cũng khá đông khách, đây là một trong chuỗi hệ thống nhà hàng của nhà họ Võ. Nghe nói những món ăn ở Đế Tước đều do đội ngũ đầu bếp hàng đầu thế giới sáng tạo ra.
Một bữa tối ở đây cần phải đặt trước.
Người ra vào không phú cũng quý.
Bởi vì tâm trạng không tốt nên Gia Ly cũng chẳng có hứng thú nhìn ngó xung quanh, vốn dĩ những nơi độc đáo hơn đây cô cũng từng tới rồi, nên cho dù chỗ này vẫn được đồn thổi rất nhiều trong giới thượng lưu và dù cho Gia Ly chưa từng tới thì cô cũng chả có hứng thú cho lắm. Chỉ biết vô thức bước đi cùng với bà Lam Anh theo nhân viên phục vụ đi tới phòng bao mà thôi.
Cửa vừa mở, ánh sáng của chùm đèn pha lê màu vàng cheo ngay chính giữa trần nhà đã tỏa ra ánh sáng hài hòa, tạo bầu không khí ấm áp tràn ra cả phía ngoài căn phòng.
Mùi hương liệu nhẹ nhàng cũng từ trong đó lan tỏa vào không trung, bay tới chóp mũi Gia Ly tạo ra một cảm giác rất gần gũi.
Ngay chiếc bàn tròn kê ở vị trí trung tâm của căn phòng đang có một người đàn ông đang ngồi. Thấy có người đến anh ngước mắt nhìn ra rồi nở nụ cười thân thiện: “Chào dì!”
Bab 8 Chương 8: Không bất mãn sao?
Giọng nói từ tính vang lên đột nhiên lại khiến Gia Ly có chút giật mình lập tức dương mắt nhìn lại.
Lâu lắm cô mới gặp một người làm cho bản thân bỗng nảy sinh ảo giác quái dị.
Đó là một người đàn ông có gương mặt đẹp đẽ đang mỉm cười, nụ cười thể hiện sự nhu nhược bất đắc dĩ.
Anh mặc bộ vest màu xám ngồi co người trên xe lăn khuất sau cái bàn nên Gia Ly không rõ cụ thể chân anh hiện giờ trông thế nào. Thân hình ra sao…
Nhưng có gì đó ở Tuấn Phong toát ra khiến cô bỗng cảm thấy anh thật đặc biệt.
Như là… con sói đói khát đang ẩn mình trong hang giả bộ đáng thương.
Đúng vậy, chính là sự giả tạo.
Tuy là ở cùng một thành phố nhưng bọn họ lại chẳng khác gì hai đường kẻ song song với nhau. Cho dù cha mẹ hai bên rất thân thiết nhưng bản tính Gia Ly hồi nhỏ phản nghịch nên chẳng mấy khi đi theo người lớn tới những bữa tiệc liên hoan giao lưu với nhau.
Lần cuối cô gặp anh chính là vào dịp sinh nhật lần thứ mười tuổi thì phải. Cô vốn không có thói quen để ý tới những người mà bản thân không thân nên tới bây giờ những gì còn đọng lại về anh chỉ có chút ít ký ức mờ nhạt.
Khi đó anh chính là một cậu nhóc bảnh chọe, ngông nghênh lại khéo mồm khiến Gia Ly có chút ác cảm, chính là kiểu không thích những người khẩu tâm bất nhất đấy.
Nham hiểm xảo quyệt tựa hồ ly.
Vậy mà ở trước mặt cô bây giờ là ai?
Một con sói đã thu lại móng vuốt và ẩn mình?
Hay là một người thất bại đang bất mãn với đời?
Lúc đồng ý với mối hôn sự này cô cũng có điều tra đôi chút về anh. Từ sau khi bị tai nạn liệt mất đôi chân, nghe nói tính tình Tuấn Phong ngày càng cục cằn. Chính bởi trở thành một người vô dụng nên mới hành xử như thế?
Vì vậy mà Gia Ly đồng ý.
Cô cần một người chồng trên danh nghĩa để ký tên vào tờ giấy kết hôn kia, làm tấm bình phong cản những tên đàn ông hám lợi khác không còn chạy tới để nghĩ cách quấy rối cô.
Mà mục đích của đám người đấy chỉ có công ty Vạn An thuộc quyền thừa kế tài sản nhà họ Trần, đương nhiên là Gia Ly nhìn rõ dã tâm đấy ngay từ đầu nên cũng muốn loại bớt phiền toái.
Nói như vậy để thấy rằng ý định của cô khi tới buổi hẹn này chính là thừa nhận cuộc hôn nhân với anh.
Cơ mà tại sao ngay khi nghe giọng nói kia lại khiến Gia Ly có cảm giác bất an khó tả.
Cô cứ đứng đó nhìn chằm chằm vào Tuấn Phong.
Còn anh thì cũng ngồi đó, nheo mắt nhìn lại.
Cô gái này cho dù có biến hóa như thế nào anh cũng sẽ vẫn nhận ra được. Chính là người phụ nữ đã cùng anh điên cuồng một đêm.
Người phụ nữ đầu tiên của anh.
Thật chẳng ngờ lại là Trần Gia Ly.
Vị hôn thê mà người cha “yêu quý” đã muốn sắp đặt cho anh.
Hai người một đứng một ngồi xe lăn cứ thế nhìn nhau khiến cho những người có mặt trong phòng bao gồm bà Lam Anh và Việt cũng đều thấy lạ.
“Con sao vậy, chào hỏi đi chứ!” Bà Lam Anh kéo tay Gia Ly tới bên bàn mỉm cười, nhẹ trách.
Việt cũng kịp phản ứng lại nhanh chóng cất tiếng chào rồi đi tới kéo ghế cho bà Lam Anh sau đó là đến lượt Gia Ly, xong xuôi lại lùi về sau lưng Tuấn Phong.
Lúc này Gia Ly mới nhận ra mình thất thố quá, cô chớp mắt nhìn lại gương mặt của Tuấn Phong nở nụ cười xã giao: “Chào anh.”
“Lâu lắm không gặp em rồi nhỉ?” Khóe môi Tuấn Phong treo lên một nụ cười đầy ẩn ý, anh nhìn vào gương mặt kia đáy lòng như đang có hàng ngàn vạn con sóng dữ cuồn cuộn sôi trào.
[Em giỏi thật, kết hôn với tôi khiến em cảm thấy thiệt thòi tủi phận đến vậy hay sao? Em nguyện đi kiếm một người đàn ông khác, một người xa lạ rồi trao thân cho người ta? Nhẽ ra tôi cũng sẽ từ chối mối hôn sự này, nhưng giờ tôi nghĩ lại. Em càng không muốn, tôi lại nhất định muốn. Để xem em sẽ giải thích với chồng mình ra sao?]
Gia Ly nhạy cảm nhận ra ác ý từ anh đang phóng tới, cô cau mày cụp mắt che dấu tia khó hiểu trong đáy mắt, rồi thản nhiên trả lời: “Vốn dĩ hồi bé em và anh cũng không thân, đương nhiên là ít qua lại rồi.”
“Từ nay về sau, chúng ta sẽ trở nên thân thiết rồi còn gì!” Anh bật cười đáp lại sau đó tỏ ra áy náy quay sang nói với bà Lam Anh: “Dì. Chuyện gia đình con rất phức tạp, chỉ sợ thiệt thòi cho Gia Ly.”
Bà Lam Anh thở dài nhìn Gia Ly: “Con hãy nói suy nghĩ của mình cho Tuấn Phong nghe đi.”
“Em không có đòi hỏi gì ở anh, thế nên chắc chắn sẽ chẳng có gì gọi là thiệt thòi rồi.” Gia Ly rành rọt.
“Ồ!” Tuấn Phong bật thốt. Không bất mãn sao? Vậy là nguyện ý thật? Đây là ý gì?
“Con bé này, sao lại nói như thế?” Bà Lam Anh gượng cười giải thích: “Chắc ý của Gia Ly là nó không để ý tới vấn đề tiền bạc, đúng không?”
“Ờm… vâng ạ!” Gia Ly bị bà Lam Anh đá chân liền gật đầu thừa nhận. Mặc dù câu nói của cô rõ ràng là cũng có ý đó nhưng không hiểu sao thái độ của những người này lại đặc sắc đến vậy.
Bữa ăn cứ thế diễn ra trong bầu không khí vô cùng kỳ quặc, hầu như đều là do Tuấn Phong và bà Lam Anh nói chuyện hỏi han lẫn nhau, còn mỗi khi anh có đưa ra vài câu nói cùng Gia Ly thì đều bị bà ấy gạt sang một vấn đề khác.
Về sau Gia Ly nhất quyết ngồi ăn không để ý tới hai người kia nữa.
Bữa tối cứ thế trôi qua với một lịch hẹn đi chụp ảnh cưới và tới công an phường làm thủ tục đăng ký kết hôn.
Gia Ly có cảm giác như mình vừa mới tham dự một bữa cơm xã giao để bàn tới việc ký kết một bản hợp hợp đồng bán thân. Cho tới tận khi trở về nhà lên giường đi ngủ, cô vẫn còn cái cảm giác bất an không thực kia.
***
Lúc này ở một nơi khác.
Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, quần tây tối màu đang đứng trước khung cửa sổ. Tay cầm cốc rượu sóng sánh như mật khẽ lắc. Hương thơm của thức rượu mạnh nhẹ nhàng bay ra lan vào trong không khí.
Anh đứng đó, nhấp từng ngụm nhỏ, đáy mắt chỉ toàn sự lạnh lẽo nhìn về phía xa kia. Khí áp thấp từ người tỏa ra làm cho cả căn phòng cũng lạnh lẽo chẳng khác gì mùa Đông.
Việt đứng đó không dám ho he câu nào.
Kể từ lúc ở Đế Tước anh ta đã thấy ông chủ có chuyện gì đó rồi. Nhưng rõ là khó hiểu.
Ông chủ vốn dĩ chủ định tới đó để từ hôn, nửa đường tại sao lại quay sang chọn xong luôn ngày đăng ký rồi cưới…
Giờ lại về đây tự kỷ bực tức?
“Cậu liên hệ với Duy Hoàng, giúp tôi điều tra toàn bộ các mối quan hệ của Gia Ly. Tất tần tật.” Anh nghiến răng đưa ra yêu cầu.
“Vâng ạ.” Việt nhận lệnh liền ba chân bốn cẳng rời khỏi căn phòng lạnh lẽo kia. May quá, đứng thêm chút nữa chắc anh ta sẽ mắc bệnh tim mất.
Bab 9 Chương 9: Nhận chức
Sáng hôm sau Gia Ly lại được bà Lam Anh gọi dậy từ khá sớm, hôm nay hai người cần đến công ty để hoàn tất các thủ tục nhận chức. Bà Lam Anh chính thức được lui về nghỉ ngơi, tân giám đốc mới – Trần Gia Ly chính là người thừa kế của công ty phân phối xăng dầu Vạn An, một người trẻ tuổi tài giỏi, tính cách mạnh mẽ quyết đoán.
Cô mặc bộ vest màu tím than, áo sơ mi trắng quần âu, tóc búi sau đầu, đeo kính gọng đen đi theo phía sau bà Lam Anh bước vào tòa nhà của Vạn An.
Đón bọn họ ở sảnh công ty là hai người đàn ông.
La Hàm- Luật sư nổi tiếng. Ngoài bốn mươi tuổi nhưng dáng vẻ khoẻ mạnh nhanh nhẹn, rất ít người có thể đoán được tuổi chính xác của ông ta.
Quang Minh - Trợ lý giám đốc. Là đứa trẻ được ông Trần tru cấp cho mọi chi phí ăn ở, sau này tốt nghiệp cử nhân kinh tế liền tới làm cho Vạn An. Người này tầm ngoài ba mươi tuổi. Đối với Gia Ly chẳng khác gì một người cha khó tính.
Đương nhiên là với tác phong lúc trước của cô thì vô cùng bất mãn. Lần này cô tới nhận chức ở Vạn An chính là chuyện anh ta cảm thấy phiền lòng nhất…
“Bà Trần, cô Trần!” Quang Minh cúi người đúng lễ chào.
Gương mặt của La Hàm nhìn Gia Ly có chút trào phúng nói: "Tôi còn tưởng hôm nay Trần tiểu thư sẽ không đến chứ!”
“Thì ra cháu cũng đã thông suốt rồi?”
Trần Gia Ly mỉm cười, giơ tay đẩy gọng kính trên sống mũi, nhỏ giọng đáp: "Chú La cứ trêu cháu, thực sự là cháu đã nghiêm túc rồi, sau này có gì đều trông cậy ở chú đấy.”
"Vậy thì tốt, cũng đến lúc lớp già như chúng ta cần lui lại phía sau rồi." La Hàm nhàn nhạt cười một tiếng. “Chỉ mong cháu chuyên tâm một chút, đừng để tâm huyết cả đời của cha cháu và Lam Anh đổ sông đổ bể là được.”
“Cháu hiểu rồi ạ.” Gia Ly gật đầu đáp.
“Chúng ta mau lên thôi, tất cả mọi người cũng đang chờ rồi.” Quang Minh hắng giọng xen vào rồi đưa tay mời về phía thang máy.
Nhóm người nhanh chóng đi lên tiến vào căn phòng họp lớn của công ty. Lúc này ở đây đang có rất đông người ngồi. Bọn họ là các cổ đông, trưởng các phòng ban đầu não của công ty và cả những giám đốc chi nhánh nhỏ phân phối ở khắp nơi cũng tới.
Tất cả ngồi quây xung quanh một cái bàn hình elip kê giữa phòng, ngồi phía sau họ là nhân viên cấp dưới, cũng là những người có vai trò quan trọng tại Vạn An.
Thấy có người vào tất cả đều im lặng dõi theo, ánh mắt thì dừng trên người Gia Ly. Ai mà chẳng biết danh tiếng lừng lẫy của cô, nhưng biết sao được, chỉ đành vụng trộm thở dài, có chút hoài nghi và lo lắng cho nguồn thu nhập của mình trong tương lai.
Người như thế này có đủ trình độ và năng lực để lãnh đạo công ty không?
Vài lão già cổ đông cũng bắt đầu tỏ rõ sự khinh thường, bất mãn cúi đầu nhỏ giọng bàn tán: [Chi bằng để con nhóc kia phấn đấu đi lên từ một đứa nhân viên quèn xem năng lực tới đâu, chưa gì đã đẩy lên làm giám đốc… Đúng là quá đường đột rồi?]
“Chào mọi người!” La Hàm lớn tiếng, giọng nói của ông ta dường như mang theo âm thanh của sự uy hiếp, lập tức khiến cho căn phòng trở nên im lặng hoàn toàn.
“Hôm nay chúng ta có mặt tại đây để chứng kiến buổi nhận chức giám đốc của cô Trần Gia Ly theo đúng trình tự pháp luật. Trên di chúc của ông Trần có ghi rõ điều này.” Ông ta dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Việc cô Trần Gia Ly lên làm giám đốc là hoàn toàn phù hợp với quyền lợi người thừa kế. Sau đây tôi xin phép được đọc các văn bản liên quan bao gồm: Di chúc, quyết định từ chức của bà Lam Anh, quyết định bổ nhiệm chức giám đốc công ty phân phối xăng dầu Vạn An của cô Trần Gia Ly.”
La Hàm đọc xong tất cả các văn bản có liên quan, coi như cũng đã hoàn tất mọi thủ tục. Lúc này Trần Gia Ly mới đứng dậy cúi người một góc bốn mươi lăm độ rồi thẳng lưng tự tin lên tiếng: “Chào mọi ngừời, rất mong sẽ nhận được sự ủng hộ.”
"Không cần khách sáo như vậy, chỉ cần cô không làm hụt đi khoản tiền hàng tháng của chúng tôi là được.” Đám người lại lần nữa sôi nổi trò chuyện.
Đây là đi họp hay đi buôn dưa lê?
Thái độ này rõ ràng là không coi tân giám đốc mới ra gì.
Cả quá trình bà Lam Anh không hề có hành động can thiệp nào, phong thái nữ cường nhân lạnh lùng tuyệt đối im lặng cho tới khi cuộc họp tan, hai mẹ con trở lại phòng giám đốc.
“Con làm rất tốt.” Bà Lam Anh giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
“Con có làm cái gì đâu ạ, thực ra mấy người đó nói gì con còn chẳng nghe…” Gia Ly bĩu môi nói. “Ngày đầu tiên làm giám đốc cảm giác nó cũng khác biệt lắm mẹ ạ.”
“Ừ. Thế con làm việc đi nhé, mẹ trở về.” Cần phải rèn rũa thêm con ạ!
“Vâng ạ, cảm ơn mẹ, con sẽ cố gắng.” Gia Ly ôm lấy bà Lam Anh rồi đẩy ra phía cửa thúc giục: “Mẹ mau về nghỉ ngơi đi nào.”
“Được rồi, mẹ đi đây. Chúc mừng con!” Bà ấy đưa cho cô một phong bao màu đỏ rồi cũng rời khỏi nơi này.
“Cô Trần, à giám đốc Trần!” Một giọng nói có phần giễu cợt của anh chàng trợ lý giám đốc Quang Minh vang lên.
“Có chuyện gì vậy ạ?” Gia Ly đang ngồi sau bàn làm việc ngước mắt lên nhìn thẳng vào anh ta.
Khí thế lạnh lùng quyết đoán đối ngược với cô nhóc ngang ngược mà anh ta từng biết trước kia, đột nhiên khiến Quang Minh nhất thời lúng túng.
“À, bên cung cấp nguyên liệu cho chúng ta vừa gửi thông báo nâng giá. Đây đã là lần thứ năm trong tháng, nếu cứ tiếp tục như thế này, giá cả leo thang chúng ta sẽ phải bù lỗ, tổn thất rất lớn.”
[Cái quái gì thế này, tôi mới nhận chức được bao lâu chứ? Vậy mà đã bắt đầu thử thách?]
“Chúng ta đang hợp tác với ai?”
“Tập đoàn khai thác dầu mỏ Hoành Phi.” Quang Minh đặt tài liệu tới trước bàn làm việc rồi nói. “Nghe nói từ khi tập đoàn này đổi chủ, đã liên tục thay đổi chính sách. Nhưng thị trường này bọn họ chính là độc quyền, chúng ta hoàn toàn bị phụ thuộc.”
Gia Ly chợt cười nhẹ một tiếng. “Vậy những điều chỉnh này có nằm trong phạm vi cho phép của hợp đồng không?”
“Có!”
“…” Loại hợp đồng kiểu gì mà vô lý như thế?
“Giám đốc, cô tính sao?”
“…” Tính gì mà tính, tôi chưa biết tính gì hết.
Gia Ly hắng giọng dựa lưng vào ghế, bàn tay đặt trên mặt bàn gõ gõ nhịp: “Anh cứ gọi tên của tôi là được, xưng hô như kia khách sáo quá."
"Được, cô Trần." Quang Minh cúi người.
Gia Ly liếc nhìn anh ta khẽ lắc đầu,đúng là kiểu người cứng ngắc.
“Mang cho tôi xem hợp đồng kia.”
“Anh sắp xếp cho tôi một lịch hẹn với bên phân phối của Hoành Phi, nếu có thể thì là người chịu trách nhiệm ký kết hợp đồng của hai bên. Tôi muốn bàn bạc một chút.”
Quang Minh gật đầu xoay người ra khỏi phòng.
Đáy lòng anh ta thoáng lộp bộp,đúng là đã thay đổi rồi. Nghĩ vậy, khoé môi người đàn ông khẽ nhếch lên, gương mặt cau có hiếm khi vui vẻ lúc này lại đang treo một tia cười nhàn nhạt đầy ẩn ý.
***
Tại tòa cao ốc của tập đoàn khai thác dầu mỏ Hoành Phi.
Sau khi nói danh tính, Trần Gia Ly được một nhân viên lễ tân đưa tới trước thang máy cá nhân rồi lễ phép nói: "Phòng của tổng giám đốc ở tầng 60, ra khỏi thang máy rẽ trái đi thẳng là tới nơi.”
"Tôi nhớ rồi, cảm ơn cô." Gia Ly gật đầu nói.
Thang máy khép lại, qua tấm gương trên đó phản chiếu rõ một cô gái có gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng. Cặp mắt kẻ line sắc bén cùng phong cách ăn mặc gọn gàng có chút nam tính. Tóc vuốt keo búi gọn sau đầu, quần âu, áo sơ mi tối màu. Trên tay cầm cặp tài liệu.
Chỉ nhìn thôi đã thấy một con người khô khan cứng ngắc.
Gia Ly chớp mắt, rất hài lòng với vẻ ngoài của mình.
Cuối cùng thang máy cũng tới tầng 60, cánh cửa từ từ mở ra, Gia Ly thong dong bước ra đi hết dãy hành lang liền gặp một bàn thư ký.
“Xin hỏi cô là giám đốc Trần.” Cô gái thư ký đứng dậy lễ phép hỏi.
“Vâng.” Gia Ly hơi mỉm cười gật đầu.
“Phiền cô chờ một lát.” Nói rồi cô ta bấm máy gọi nội bộ.
“Thưa ngài, cô Trần tới rồi ạ.”
“Vâng.”
Nhận được đáp án, cô ta liền cúp điện thoại rồi nói với Gia Ly: "Cô Trần, ngài ấy mời cô vào."
"Được, cảm ơn." Gia Ly đứng thẳng người, từng bước đi về phía cánh cửa kia.
Không hiểu sao, khi đặt tay lên tay nắm cửa, tim cô bỗng đập loạn lên, đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
Gia Ly từ từ đẩy cửa đi vào, đối diện với cô là một chiếc bàn làm việc dài tầm hai mét và rộng một mét, tổng giám đốc mới kế nhiệm của Hoành Phi không có ở đó, cô bỗng cảm thấy hơi nghi hoặc.
"Giám đốc Trần. Mời ngồi!" Một giọng nam trầm thấp truyền đến, còn mang theo tia dịu dàng trào phúng.
Cô giật nảy trong lòng, dự cảm không tốt ngày một rõ ràng, hình như cô đã nghe giọng nói này ở đâu rồi?
Bab 10 Chương 10: Tôi khiến cô cảm thấy không thoải mái à?
Gia Ly đưa mắt muốn tìm nơi phát ra giọng nói của người đàn ông kia.
Căn phòng tổng giám đốc này rất lớn, gần như chính là toàn bộ diện tích của nửa bên trái tòa nhà Hoành Phi nhưng lại có chút u ám.
Con ngươi Gia Ly nhanh chóng thích nghi với thứ ánh sáng không được mấy rõ ràng, cô nhìn lướt nhanh một vòng cuối cùng mới thấy được bóng dáng vị tổng tài độc đoán bí ẩn kia đang đứng trước khung cửa sổ sát đất phía tít đằng xa. Nơi đó là chỗ sáng nhất của cả căn phòng.
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào vị trí đó đột nhiên lại thành ra quá lóa mắt, vả lại nó còn ở khoảng cách xa khiến Gia Ly nhất thời chưa nhìn rõ được gương mặt ngược sáng của người đàn ông.
Chỉ thấy anh mặc bộ vest màu đen, một tay đút vào túi quần âu tay còn lại đang cầm một món đồ gì đó. Thân hình anh cao lớn toát lên vẻ lạnh lùng quyết đoán.
Cô còn cảm giác như ánh mắt sáng quắc tựa diều hâu của người nọ cũng đang nhìn chăm chú vào mình.
Trong hồ sơ mà Quang Minh đưa có đôi dòng về con người này, mới nhận chức không lâu nhưng đã đưa ra những chính sách mạnh tay thay máu toàn bộ hệ thống lãnh đạo của Hoành Phi. Cách làm việc rất nhanh gọn, quyết đoán độc tài, chứng tỏ một tính cách vô cùng cứng rắn.
Không biết chuyến đi này của cô có thu lại được chút lợi ích nào hay không, nhưng rốt cuộc thì Gia Ly cũng vẫn muốn thử. Cô thật không muốn mình vừa nhận chức tại Vạn An thì công ty đã dính lời nguyền phá sản vì không tìm được nguồn cung.
Dưới ánh mắt săm soi nóng bỏng không chút kiêng dè của người đối diện, Gia Ly có chút mất tự nhiên, cô khẽ cắn môi muốn lảng tránh khỏi tầm mắt đó liền thuận theo ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh, rồi cố tình tỏ ra tự nhiên đối diện với anh, giọng nói nhẹ vang lên: “Tổng giám đốc, tôi là Trần Gia Ly, xin hỏi có thể xưng hô với anh thế nào?”
Người đàn ông nghe cô đưa ra cô câu hỏi, hơi nhếch miệng cười, anh xoay lưng lại nhìn ra phía thành phố hoa lệ bên ngoài.
Gia Ly hoàn hoàn không hiểu phản ứng của anh là sao.
Cho tới khi tinh thần hăng hái của cô gần như đã bị bào mòn mất một nửa thì người đàn ông mới nhàn nhạt đáp: “Tôi tên là Phong Vũ. Cô có thể gọi tôi là Phong.”
“À, vâng Phong tổng. Hôm nay tôi đến đây là muốn hỏi một chút về hợp đồng của chúng ta.” Gia Ly mỉm cười tỏ ra thân thiện.
Hai tiếng “chúng ta” thốt ra từ miệng của cô lọt vào tai Tuấn Phong lại có phần mỉa mai. Anh nhìn xuống thứ đang cầm trong tay mình, nghĩ ngợi giây lát rồi bỏ vào túi quần xoay người đi về phía Gia Ly.
Bước từng bước chậm rãi.
Mỗi bước đi tựa như một nhịp đếm đều đều của thủ thuật thôi miên mà các bác sĩ tâm lý vẫn hằng áp dụng cho bệnh nhân. Nó gõ vào tâm trí Gia Ly tạo lên từng làn sóng nhấp nhô, khiến trái tim cô không sao hiểu nổi cũng trở nên hỗn loạn.
Anh càng tới gần, Gia Ly lại càng cảm thấy hoang mang khó tả.
Từ trên người đàn ông này tỏa ra một loại uy áp mang theo tia giận dữ rất lớn, vừa đáng sợ lại có chút… quen thuộc, đúng vậy cảm giác này thật sự có chút rất… rất quen thuộc.
Một cơn ớn lạnh chợt xuất hiện từ sống lưng rồi nhanh chóng lan ra tứ chi của Gia Ly. Chân tay cô lạnh ngắt sau đó lòng bàn tay lại bắt đầu đổ mồ hôi, nụ cười nhẹ xã giao treo trên gương mặt cũng sắp tắt, không giữ nổi nữa rồi.
Rõ ràng là cách đây năm phút cô còn không biết người này, ngay cả tên cũng không. Vậy hà cớ gì lại tức giận với cô?
Điều này khiến cô hoài nghi.
Hiện tại Gia Ly bỗng cảm thấy dường như mình đã từng gặp anh ở đâu đó nhưng không sao nhớ nổi.
Tuấn Phong đi tới cách cô tầm năm bước chân thì dừng lại. Gương mặt bên dưới lớp da giả đã đen đi rồi, nhưng vẫn duy trì một biểu cảm bình thản.
Người đàn ông đó đứng im lặng không nói gì lại khiến Gia Ly sinh ra loại xúc động muốn lùi bước, co cẳng bỏ chạy thật nhanh.
Cô vô thức ngồi nhích lại phía sau của ghế, hai tay nắm chặt vào cái cặp tài liệu vẫn đang cầm, cả người căng thẳng vã mồ hôi lạnh.
Đột nhiên Tuấn Phong bật cười, mày kiếm khẽ nhếch, đôi môi mỏng hơi cong lên bước nhanh tới phía sau ghế của Gia Ly. Chống hai khuỷu tay ở đó, cúi người nhìn xuống tấm lưng thon gầy thẳng tắp, ngay cả cái gáy thon gầy đẹp đẽ cũng bị anh nhìn không bỏ sót bất cứ một chi tiết nào.
Mọi phản ứng sinh lý của Gia Ly đều bị anh nhìn thấu.
Người phụ nữ trước mắt này đúng là khiến cho anh phải mở mang tầm mắt. Khi thì ngang ngược hống hách, dám tới vũ trường tìm trai, khi lại tỏ ra ngoan hiền hiểu lễ nghĩa trước mặt trưởng bối, giờ thì lại chẳng khác gì một con nai nhỏ sợ hãi cầu được người tới che chở bảo vệ.
Quả là đã thu hút sự chú ý của anh.
Liệu đây có phải là chiêu trò để giúp cái công ty cỏn con ấy vượt qua khó khăn?
Tư duy làm việc của những cô gái trẻ bây giờ đều như thế? Việc gì không thể dùng đầu giải quyết thì có thể dùng một thứ khác sẵn có hơn để trao đổi?
Rốt cuộc thì cô vợ này đã khiến cho anh được mở rộng tầm mắt.
Tuấn Phong ở phía sau Gia Ly cứ thế nhìn. Hơi thở nóng hổi như có như không phả vào gáy làm cô nổi lên từng trận da gà.
Tiếng thở từ sâu tới nông của anh vang lên bên tai làm cho Gia Ly thấy bồn chồn giống như đang ngồi trên đống lửa.
Vô cùng khó chịu.
Kể từ lúc cô bước chân vào căn phòng này cho tới giờ, anh đã liên tục khiến Gia Ly tự sinh ra vài trận rùng mình sợ hãi. Một đứa ngang ngược như cô trước nay chưa thấy e ngại điều gì, vậy mà lần đầu tiên trong đời cô lại liên tục cảm thấy hồn vía của mình như vừa bị đánh cắp.
Cỗ khí lạnh bá đạo tỏa ra từ trên người anh liên tục bủa vây lấy cô, làm cho cô thực sự sắp không chịu nổi nữa rồi.
Cô hơi rụt cổ lại theo phản xạ tự nhiên, đáy lòng còn đang đắn đo xem có lên đứng dậy bỏ đi ngay và luôn hay không, từ bỏ cơ hội thỏa thuận lại hợp đồng, đồng nghĩa với việc rất có thể sẽ khiến Vạn An kiệt kệ về nguồn vốn lưu động, liên tục phải bù lỗ và bước tới bên bờ vực phá sản.
"Giám đốc Trần, cô sao vậy? Tôi khiến cô cảm thấy không thoải mái à?” Tuấn Phong ghé vào bên tai cô nhỏ giọng hỏi.