Người đến là Quang Minh, anh ta hấp tấp đi tới bên bàn làm việc của Gia Ly lớn giọng hô: “Cô Trần, không tốt rồi.”
Gương mặt bảnh trai của người đàn ông tỏ ra khá lo lắng, động tác như muốn nhào lên ôm lấy vai Gia Ly rồi lắc.
“Chuyện gì vậy?” Gia Ly thờ ơ hỏi. Mắt vẫn đang chăm chú đọc lại bản hợp đồng của Hoành Phi.
“Có mấy cổ đông đang rục rịch muốn rút vốn.” Quang Minh chống tay lên mặt bàn, nghiêng người lại, nhỏ giọng đáp.
Gia Ly ngừng lại động tác ngước mắt lên nhìn anh ta. Gương mặt xinh đẹp cũng không có vẻ gì là quá bất ngờ. Chân hơi đẩy cho ghế lùi ra một chút kéo giãn khoảng cách mờ ám giữa hai người.
Cô nhún vai bĩu môi nói: “Anh hỏi thẳng bọn họ giúp tôi. Hãy nhanh chóng đưa ra quyết định, rút thì rút lẹ, một giờ sau tôi sẽ không giải quyết bất cứ nội dung nào liên quan tới nguồn vốn.”
Cô gõ tay xuống mặt bàn lộc cộc, cả người dựa ra sau ghế, lạnh lùng đối mặt với Quang minh.
Quang Minh nghe vậy ngược lại có chút không dám tin. Chả phải vấn đề lớn nhất của Vạn An chính là nguồn vốn hay sao?
Chẳng nhẽ cô thực sự buông xuôi chấp nhận kế sách phá sản của anh ta, nhưng nếu như giải quyết hết cổ phần thì vốn cũng cạn, khác nào tự tìm đường chết?
Hay là chấp nhận bị Hoành Phi thu mua? Là cam chịu bị biến thành kẻ làm thuê?
Không thể nào!
“Cô thực sự muốn làm vậy?”
“Đấy là họ muốn, đâu phải tôi. Anh xem, tôi chính là bị ép!” Rõ ràng là đang bị ép đây này!
Gương mặt cô đầy vẻ đắc ý, ngông nghênh, khóe miệng nhoẻn cười thích thú.
Nào có vẻ gì bị o ép.
“Cô hoàn toàn có thể lấy tình huống trước mắt để từ chối.” Quang Minh cau mày nói. “Chuyện này không thể lấy ra để đùa cợt. Nó không phải trò con nít mà cô Trần vẫn chơi đâu!”
Anh ta thực sự chờ mong Gia Ly bị dồn vào đường cùng, sẽ khẩn khoản nhờ vả cầu xin anh ta giúp đỡ, khi đấy anh ta sẽ dùng nguồn vốn tích lũy từ công ty riêng của mình mà dang tay ban phát cơ hội, Gia Ly hẳn sẽ cảm kích lắm, cả người và công ty đều sẽ thuộc về anh ta.
Nhưng tình huống này là sao? Rõ ràng người sốt ruột lại là anh ta, chuyện quái quỷ gì thế?
“Anh nghĩ họ sẽ đồng ý sao? Những cuộc họp trước chính anh cũng đã nói rằng tôi còn non trẻ nên đều tự mình đứng ra giải quyết. Thôi thì lần này lại cậy nhờ anh tiếp, mau đi hỏi bọn họ một chút giúp tôi, sắp đến giờ họp, tôi còn phải chuẩn bị nhiều thứ lắm, đi đi.” Gia Ly bĩu môi bất lực, thái độ xa cách muốn đuổi người.
Quang Minh vẫn không nhúc nhích, sắc mặt khó coi cực kỳ. Hai bàn tay anh ta nắm chặt mép bàn, gân xanh nổi lên ẩn nhẫn rất nhiều sự kiềm chế. Nhịp thở nông dần, phì phì tức giận.
Gia Ly thở dài, nhìn lại: “Trước tiên không nói tới chuyện đám người đó rút vốn! Thực ra tôi muốn thử sức của bản thân một chút, tôi tự nhận thấy, công ty có vài thành phần không chuyên tâm, rời đi sớm sẽ càng tốt.”
Cô ngừng một chút hỏi: “Anh hiểu ý của tôi chứ?”
“Cô muốn... cô lấy cơ sở gì mà muốn thanh lọc công ty vào lúc này?” Quang Minh lớn giọng chất vấn.
“Đúng, tôi muốn loại bỏ đi vài thành phần phá đám, không sai đâu! Vậy thì thế nào? Khó sao?” Gia Ly tủm tỉm cười hỏi ngược lại.
“Chứ còn gì nữa... À, không... Cũng chẳng phải vấn đề khó khăn, cô Trần, có phải cô đã quên cái gì hay không?” Cô làm quái gì có vốn mà trả cho đám người kia, còn muốn tổng cổ họ đi?
“Chắc là không.” Gia Ly thản nhiên đáp, sau đó lại cúi đầu tiếp tục đọc bản hợp đồng.
Nó có vài đề mục quá hời dành cho cô, mà Gia Ly thực sự không nghĩ rằng Phong Vũ có thể vì tình một đêm mà đầu tư nhiều đến vậy. Chắc chắn anh có mục đích khác, chỉ là cô nghĩ mãi vẫn không hiểu người này làm vậy vì điều gì?
“Nghiêm túc mà nói cô đang mạo hiểm, Vạn An là một công ty với rất nhiều lao động phụ thuộc vào nó, không phải là một món đồ chơi.” Quang Minh gằn giọng nói. Anh ta vẫn cố uốn lái Gia Ly vào cạm bẫy của mình.
“Tôi rất nghiêm túc, anh xem, giờ còn đang cắm mặt vào công việc đây thôi.” Gia Ly đập tay xuống bàn: “Mặc dù anh được cha tôi đào tạo để trở thành trợ lý hỗ tợ tôi quản lý Vạn An, anh có thể đưa ra góp ý, còn việc lắng nghe và thực hiện, quyết định cuối cùng vẫn là tôi. Anh nên đi làm việc của mình đi.”
Gia Ly đã hoàn toàn mất tính nhẫn nại.
“Tôi chỉ muốn hỗ trợ cô phát triển Vạn An!” Quang Minh nhăn mặt nói.
“Tôi cũng chưa từng hoài nghi mong muốn của anh.” Gia Ly không kiên nhẫn hất cằm về phía cửa. Hỗ trợ cái quái gì, nếu như tôi không biết anh ngầm đẩy tài nguyên của Vạn An sang cho hệ thống bán lẻ của riêng anh thì tôi đã tin. Rõ là nuôi ong tay áo.
“...” Thái độ này của Gia Ly lại làm Quang Minh có chút sợ hãi. “Tôi đi thu xếp.”
“Trong vòng năm mươi phút phải giải quyết xong chuyện này! Anh đã lãng phí mười phút rồi.” Gia Ly lạnh nhạt nói, đầu vẫn không ngẩng lên.
“...” Quang Minh bực bội nện bước rời khỏi.
Anh ta vừa đi thì lần nữa cánh cửa bị gõ vang.
Lần này người đến khiến Gia Ly sửng sốt không thôi.