Leandre không nhân nhượng mà chém rơi đầu Karlis, anh đứng trước Violet và toàn dân của vương quốc Carlender tuyên bố:
"Từ nay trở về sau, ta, Leandre Richelieu chính là vị vua trị vì vương quốc này, còn Violet Vaillancourt chính là hoàng hậu. Tên phản đồ của vương quốc đã chết, vương quốc ta sẽ có một cuộc sống ấm no."
Và kể từ đó trở đi, vương quốc Carlender dưới sự trị vì của Leander đã phát triển vô cùng mạnh mẽ, Violet cũng không phải chịu đựng sự ép bức của Karlis nữa, cuộc sống về sau vô cùng mỹ mãn.
.....
Đó là đoạn kết của cuốn tiểu thuyết "Vận mệnh và tình yêu" mà Thẩm Tinh Vũ vừa mới đọc xong.
Phải nói rằng đó là một cái kết quá có hậu, quá mãn nguyện mà bất cứ ai cũng phải ao ước sau biết bao nhiêu sống gió của nam và nữ chính.
.....Đó là người khác nghĩ như thế.
Ở đây Thẩm Tinh Vũ không muốn như vậy, cậu nhốt mình trong phòng gào thét:
"Tại sao??? Tại sao vậy??? Tại sao tên Karlis kia là có thể ngu ngốc đến như thế, biết là bẫy mà vẫn thích đạp, biết là sẽ thất bại mà vẫn cứ đâm đầu, bao nhiêu kế hoạch bày ra lại tan tành mây khói, tại sao lại có một người ngu ngốc đến mức đó! Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc!!! Rồi còn cái người thần bí thoát ẩn thoát hiện kia là ai?? Không lẽ chỉ là một nhân vật làm nền thôi à? Hắn ta xuất hiện xuyên suốt như thế mà không bao giờ lộ mặt, ngay cả tên cũng không biết được, không lẽ một người như vậy chỉ xứng làm NPC thôi sao? Bất công, bất công, quá là bất công!!!!"
Thẩm Tinh Vũ tức giận thôi chưa đủ, cậu phải lên website đánh giá một sao cho tác phẩm này, còn không quên kèm theo nhân xét vô cùng, vô cùng tiêu cực.
Đại khái đánh giá của cậu là như này:"Tác phẩm quá phi logic, cốt truyện đi quá nhanh, nữ chính quá vô dụng, phản diện quá ngu ngốc, còn NPC thì lại quá bá đạo. Vậy mà ngay tên của NPC còn không giới thiệu được, tôi đánh giá một sao, khuyên các bạn độc giả không nên đọc."
Chỉ trong một câu mà cậu đã dùng đến tận năm từ "quá" để nói về tác phẩm kia. Đánh giá xong, Thẩm Tinh Vũ còn định cáu tiết tiếp thì có một phản hồi ẩn danh đã trả lời cậu.
[Ẩn danh] đã phản hồi đánh giá của [Dzu Dzu]: Nếu tác phẩm đã dở như vậy thì tại sao cậu không tự cải biên lại?
[Dzu Dzu]: Nói thừa, nếu tôi làm được chắc chắn tác phẩm đã không tệ hại đến mức này!
[Ẩn danh]: Thật sao? Vậy cậu muốn viết lại nó không?
[Dzu Dzu]: Đương nhiên, nếu có thể tôi sẽ biến tác phẩm này thành cực phẩm!
[Ẩn danh]: ha ha.
Người kia để lại một tiếng cười không rõ tâm trạng rồi biến mất, Thẩm Tinh Vũ cũng chẳng để trong lòng, dù sao trên mạng xã hội thì người xa lạ nói đôi ba câu với nhau cũng là chuyện hết sức bình thường thôi, chẳng cần phải để tâm.
Thẩm Tinh Vũ mang theo tâm trạng như vậy đi đến siêu thị.
À phải giới thiệu một chút. Thẩm Tinh Vũ của chúng ta năm nay vừa tròn mười tám tuổi, cậu ấy là một trạch nam chính hiệu không lẫn đi đâu được. Sở thích hằng ngày của cậu ấy là suốt ngày ru rú trong nhà đọc truyện. Và quan trọng hơn hết là, cậu ấy không có bạn gái!
Lý do mà một trạch nam phải đi ra khỏi nhà hôm nay là vì trong nhà không còn bất cứ thứ gì để ăn cả! Cậu không ở cùng ba mẹ nên không thể ngày nào cũng chầu chực ăn ké như lúc trước được, vậy nên nếu đã không thể nấu ăn thì ít nhất cũng phải nấu được mì, vì thế nên cậu đã quyết định đến siêu thị để mua thật nhiều mì để dành cho mấy hôm sau.
Thẩm Tinh Vũ vừa đi vừa dán mắt vào điện thoại đọc đánh giá của các độc giả khác. Có người cho rằng kết thúc như vậy là quá mãn nguyện, nhân sinh không còn gì để luyến tiếc. Cũng có người cho rằng tác phẩm kết thúc quá nhanh, cốt truyện chưa rõ ràng. Nói chung mỗi người một ý, vô vàng những ý kiến khác nhau.
Nhưng mà.... Tại sao không một ai chịu để ý đến NPC thần bí kia hết vậy?
Vừa đi vừa nhìn điện thoại như vậy thì không đụng trúng người đi đường có hơi phí đúng không? Và đúng là như vậy đấy, cậu chàng Thẩm Tinh Vũ của chúng ta đã đâm thẳng vào một người đang đi bộ theo hướng ngược lại.
Thẩm Tinh Vũ ngẩng đầu lên, miệng mấp máy định nói xin lỗi thì cả người bỗng ngã nhào về phía sau. Ánh đèn ô tô lóa mắt chiếu đến từ hướng bên phải, cậu còn chưa kịp ý thức được xảy ra chuyện gì thì chiếc ô tô kia đã đâm sầm vào người cậu.
Trước khi mất đi ý thức, cậu nhìn thấy được người cậu vô tình đụng trúng đang đi đến, anh ta đưa tay làm dấu "suỵt" rồi khẽ khàng nói:
"Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi."