Karlis và Grayce được đưa đến một căn phòng bên dưới quán rượu. Tuy chỉ là một căn tầng hầm nhưng nơi này không hề có mùi ẩm mốc đặc trưng mà lại thoang thoảng một mùi hương gì đó rất ngọt. Karlis cứ cảm thấy không đúng lắm nhưng rốt cuộc không đúng chỗ nào hắn không thể giải thích được.
Đường xuống căn phòng này được trang hoàng đẹp đẽ hơn cả quán rượu bên trên, cánh cửa được điểm rất nhiều họa tiết sang trọng.
Grayce thì thầm vào tai Karlis:"Cậu nói xem rốt cuộc là bài kiểm tra gì vậy? Chỉ là một nhân viên phục vụ mà phải làm kiểm tra ở một nơi sang trọng như vậy hay sao?"
Karlis nghe cậu ta nói xong cuối cùng cũng nhận ra chuyện này rốt cuộc sai ở đâu. Hắn dừng chân, lén lút kéo Grayce dừng lại:
"Chúng tôi nghĩ lại rồi, có lẽ công việc này không hợp với chúng tôi, tôi xin phép rời đi trước, làm phiền anh rồi."
Ông chủ xoay người lại, nhướng mày nhìn hắn:"Tại sao lại đổi ý rồi?"
Hắn nhất thời chưa nghĩ ra lý do, đương nhiên đã bước xuống tới đây thì việc rời đi sẽ không dễ dàng, nhưng trước khi quá muộn, hắn phải đưa Grayce rời khỏi đây.
Không ngoài dự đoán, khi không nhận được câu trả lời từ hắn, ông chủ nói tiếp:"Đã bước vào đây rồi thì phải thăm thú một chút chứ, biết đâu sau đó hai người lại đổi ý thì sao?"
Hai người lui về phía sau, ông chủ bình thản vỗ tay hai cái ngay lập tức có ba người đàn ông cao to với khuôn mặt đầy sẹo bước xuống. Grayce đứng gần Karlis khẽ lắc đầu, dùng khẩu hình miệng nhắc nhở hắn:
"Đừng manh động"
Ba người đàn ông cùng tên ông chủ đưa Karlis và Grayce bước vào căn phòng kia. Khi nãy ở bên ngoài mùi hương ngọt ngào kia chỉ thoang thoảng thì bây giờ nó trở nên vô cùng gay gắt xộc vào mũi bọn họ.
Cảnh tượng khiếp đản bên trong căn phòng đó cũng chẳng khác với những gì Karlis nghĩ là bao. Rất nhiều người đàn ông khỏa thân đang cùng nhau thác loạn, những âm thanh ám muội và gợi cảm vang khắp cả căn phòng.
Karlis biết những nơi như thế này nhưng Grayce là lần đầu nhìn thấy. Cậu ta nhíu chặt mày, khắp người cảm thấy ớn lạnh, thậm chí còn có cảm giác buồn nôn.
Ông chủ đẩy hai người bọn họ vào bên trong còn bản thân ông ta thì không bước vào. Anh ta nở một nụ cười giả tạo, nói:
"Nếu hai người có thể thức đến sáng mai tôi sẽ đến đón hai người, lúc đó muốn làm việc ở đây hay không thì tùy ý các vị."
Cánh cửa đóng sầm lại, ánh mắt mơ màng của những người kia cũng hướng về phía này, có một số người còn chủ động tiến lại gần bọn họ. Một người đàn ông mập mạp nằm trên chiếc giường duy nhất trong phòng, lớn giọng nói:
"Người mới sao? Gương mặt các ngươi rất hợp với ta đấy, đặc biệt là cậu tóc đỏ, đến đây phục vụ ta đi rồi vàng bạc châu báu các ngươi muốn ta đều cho các ngươi."
Nói rồi lập tức có người lôi Grayce tới bên cạnh giường. Khuôn mặt cậu ta lộ rõ vẻ kinh hãi, Karlis cũng bị những người đàn ông khác vây quanh.
Tên béo kia ngồi dậy, trên người ông ta không một mảnh vải che thân, ông ta vỗ vỗ đùi mình, lập tức có kẻ ném Grayce vào lòng ông ta. Khuôn mặt ông ta nhìn cậu đầy vẻ thèm khát, Grayce vùng vẫy hất ông ta ra, bức quá còn tặng cho ông ta một cái tát.
Karlis dùng những kĩ năng mình luyện tập trong hai tháng nay đánh ngất bốn tên vây quanh mình rồi lập tức chạy đến chỗ Grayce, kéo cậu ra sau lưng.
Tên béo không ngờ mình lại người ta nên giờ đây đang gào thét:"Thằng chết tiệt, ngươi có biết ta là ai không? Ta chính là hoàng thân Aubrey Kelvin, ngươi có tin ta trục xuất ngươi ra khỏi vương quốc Stillber không hả!"
Grayce không đáp lời ông ta, cậu đang vô cùng hoảng loạn. Karlis nhíu mày, hắn cười khẩy:
"Vậy ông có muốn sau hôm nay không chỉ vương quốc Stillber mà cái vương quốc láng giềng đều biết ông là một kẻ thác loạn mở hẳn một quán rượu chỉ để phục vụ cho sở thích trụy lạc của mình không?"
Aubrey lại càng tức giận hơn:"Ngươi, ngươi là tên khốn nào mà dám đe dọa ta, ta sẽ giết chết ngươi, ta sẽ giết chết ngươi!"