Roshan tặc lưỡi:"Rốt cuộc thì bọn họ đã đi đâu rồi cơ chứ! Phải làm sao mới tìm được họ đây!"
Anthony tuy không vừa mắt Roshan nhưng nếu đã bàn đến chuyện chủ nhân của hắn, hắn chẳng có lí nào lại không giúp cả. Anthony vào trong lấy một chiếc mũ đội lên đầu, nói:
"Trông chừng cô ta đi, tôi ra ngoài tìm thêm ít thông tin."
Roshan kéo Anthony lại:"Ngươi định tìm kiếm thông tin bằng cách nào?"
Anthony không đáp, hắn quả thật không biết mình nên làm sao. Những gì có thể làm hắn đều đã làm cả rồi nhưng kết quả nhận lại vẫn là con số không, thật sự bây giờ hắn chỉ có thể tìm bừa tìm đại bên trong thị trấn. Roshan không nhận được câu trả lời đúng như dự kiến, hắn ta nói:
"Đi hỏi thông tin từ những hầu tước, nam tước thuộc phe phái nhà Alarie đi."
Anthony ngạc nhiên ngẩng đầu, Roshan nói tiếp:"Đến tìm nam tước Jean Berger trước tiên."
.....
Sau vụ việc ngày hôm qua, Rayson phải trở về nhà theo lời của Olivia, còn Alexander và Eric lại tiếp tục đến cung điện nói chuyện cùng quốc vương Kelesta. Trong quán rượu giờ này chẳng có khách, chỉ có ba người Karlis, Grayce và Albert ngồi quây quần bên một chiếc bàn trong bên dưới.
Grayce muốn hỏi Karlis về thế giới song song mà hắn đã từng sinh sống nhưng lại sợ nói ra lại chạm tới nỗi đau nào đó trong lòng hắn nên đành thôi. Cậu ta buồn chán gục đầu xuống bàn, làu bàu:
"Tại sao bọn họ lại có việc ra ngoài làm còn chúng ta thì phải ở đây cơ chứ, ngồi không như thế này ngứa tay ngứa chân lắm!"
Karlis cũng cảm thấy tẻ nhạt không thôi, chuyện binh lính tạm thời xem như ổn thỏa, không cần phải suy nghĩ đến nữa. Chuyện hướng di chuyển, tấn công cũng đã có Albert lo liệu, bọn họ bây giờ có thể xem như rảnh rỗi đến mức không thể rảnh rỗi hơn.
Albert ngày thường luôn im lặng, anh liếc nhìn Grayce một cái, lạnh lùng nói:"Ra ngoài kiếm chuyện gì đó làm đi, tiền thuê phòng của chúng ta sắp không đủ rồi."
Grayce bật dậy:"Không phải chứ! Rốt cuộc tên Alexander kia làm hoàng tử kiểu gì mà ngay cả tiền phòng rẻ như thế cũng không trả được?"
Nói rồi Grayce mới ngộ ra tình cảnh của Alexander khi còn ở hoàng cung rồi lại nhớ ra bên cạnh mình còn một vị có quan hệ rất "thân mật" với anh, cậu ta hắng giọng, nói:
"Alexander bận như thế không mang theo tiền cũng có thể hiểu được. Vậy bây giờ anh nói xem, chúng ta nên làm sao để kiếm thêm tiền đây?"
"Vào thị trấn tìm việc làm."
"..."
Karlis và Grayce thế mà lại đi vào thị trấn thật, nghĩ lại thì lời Albert nói rất đúng, Karlis có mang theo kha khá tiền nhưng số tiền ấy chỉ đủ trước mắt mà thôi, đến khi thật sự tiến vào vương quốc Carlender bọn họ sẽ không đủ tiền để xoay sở nữa.
Hai người đi khắp nơi tìm xem thử có cửa tiệm nào gắn bảng tuyển người làm hay không nhưng tìm hoài tìm mãi, cuối cùng thế mà lại tìm được một quán rượu đang tuyển người, mà yêu cầu của quán chính là chỉ tuyển đàn ông.
Grayce có chút nghi ngờ về nơi này nhưng không muốn công sức cả ngày trời của mình uổng phí thế nên đành kéo Karlis vào bên trong.
Ở nơi này đến bóng dáng của một người phụ nữ cũng chẳng có, chỉ toàn là những tên đàn ông tụm ba tụm bảy lại uống rượu cùng nhau, có một số người còn có những hành động "thân mật" rất đỗi tự nhiên. Hai người mắt nhắm mắt mở đi sâu vào bên trong, đi đến quầy pha chế, Grayce tiến lên phía trước chào hỏi:
"Xin chào, anh có phải là ông chủ ở đây không?"
Một người đàn ông đang chăm chú rửa sạch những cốc rượu, nghe thấy tiếng gọi thì xoay lại nhìn bọn họ, nhướng mày nói:"Đúng rồi, chính là tôi. Các vị muốn dùng gì sao?"
Grayce lắc đầu:"Tôi thấy các anh có treo bảng tuyển người nên muốn đến ứng tuyển."
Ông chủ không vội trả lời, anh ta đánh giá khắp người bọn họ một lần, gật gù hài lòng:"Cũng được, nhưng hai người phải vượt qua bài kiểm tra mới có thể làm việc ở đây."