Karlis biết thế nào Violet cũng sẽ xuất hiện trong buổi dạ hội bởi hắn biết nếu Alexander muốn giúp cô ta thì dù hắn có xây dựng tường thành cao đến cỡ nào anh vẫn có cách giúp cô ta thoát ra.
Bởi vì đã biết trước nên hắn không nghĩ nhiều, mà vấn đề khiến hắn nhọc lòng lại nằm ở thái độ của tên Alexander đó cơ!
Karlis vừa suy nghĩ vẩn vơ vừa vô thức sờ tay mình, vô tình chạm phải chiếc nhẫn trên ngón áp út. Hắn cúi đầu nhìn, nhìn một lúc thì cực kỳ khó chịu, dứt khoát tháo chiếc nhẫn đặt bỏ vào trong túi.
Quản gia Algie ngồi đối diện hầu hạ hắn, nhìn thấy công tước nhà mình tự đấu tranh tư tưởng như thế không khỏi tò mò.
Xe ngựa đã đến trước cổng cung điện, phu xe bước xuống mở cửa, quản gia Algie xuống trước rồi vươn tay đỡ lấy Karlis đang ngồi bên trong.
Hắn bước xuống xe, lập tức nhíu mày vì ánh sáng tỏa ra từ tòa cung điện kia quá chói mắt, Karlis phải mất một lúc mới có thể làm quen được. Quản gia Algie đứng sau lưng hắn, cung kính đáp:
"Thưa công tước, tôi và người hầu sẽ đợi ngài ở bên ngoài, khi nào ngài muốn trở về hãy đi về phía Đông cổng chính, chúng tôi luôn ở đó chờ đợi ngài."
Karlis gật đầu, lấy chiếc mặt nạ người thợ may mang đến lúc sáng đeo lên rồi ung dung sải bước vào bên trong.
Sảnh chính tòa cung điện được trang hoàng lộng lẫy, những ánh sáng vàng nhạt tỏa ra vô cùng đẹp mắt. Ở giữa sảnh chính là một khoảng không gian rộng để dành cho tiết mục khiêu vũ, xung quanh là những chiếc bàn chất đầy những món ăn nhẹ và rượu. Cuối cùng, đối diện sảnh chính là hai chiếc cầu thang dài nối thẳng lên trên, bên trên có hai chiếc ngai vàng lớn đặt ở giữa dĩ nhiên là của đức vua và hoàng hậu. Hai bên còn có hai chiếc ghế nữa dành cho hai hoàng tử.
Karlis thấy cách bài trí xa hoa như vậy thì không khỏi rùng mình. Biệt thự Alarie đã khiến Karlis vô cùng choáng ngợp, vậy mà nơi này lại hơn hẳn biệt thự của hắn gấp mười lần!
Hiện tại ở sảnh chính chỉ có các quý tộc cùng khách mời. Đức vua và hoàng thân vẫn chưa đến nên mọi người tụ tập thành nhóm để trò chuyện, thiết lập các mối quan hệ làm ăn hay thậm chí là tán tỉnh nhau.
Dù đã đeo mặt nạ nhưng khi bước vào vẫn có nhiều người nhận ra Karlis. Các nam tước, hầu tước thì đến bắt chuyện với hắn còn các tiểu thư quý tộc chỉ mong tránh được hắn càng xe càng tốt.
Lý do đương nhiên là nhờ phúc của tên Karlis trong nguyên tác.
Karlis tiếp chuyện một lượt rồi bắt đầu đi tìm Roshan. Hắn quanh quẩn một lúc nhìn ai ai cũng đeo mặt nạ đến hoa cả mắt mà vẫn không tìm thấy người mình cần tìm. Ngay khi Karlis nghĩ hắn ta sẽ không đến thì có người đã vỗ vai hắn.
Karlis quay lại, Roshan với một chiếc mặt nạ được chế tác từ vàng và đá quý đang đứng sau lưng hắn nở nụ cười:
"Ôi em trai thân yêu, cuối cùng em cũng đến rồi, có biết ta đợi em rất lâu rồi không?"
Karlis nghe mà lông tơ dựng ngược, hắn đẩy người đang cố khoác vai mình ra, lạnh giọng hỏi khẽ:"Muốn gì nói nhanh đi!"
Roshan dứt khoác khéo Karlis lại, hỏi khẽ:"Này, tôi nghe nói cậu với nhị hoàng tử Alexander Richelieu có mối quan hệ tốt lắm à?
???? Tốt??? Tốt từ bao giờ vậy?
Karlis cứng ngắc quay đầu sang hỏi hắn:"Anh bị thần kinh hả? Tôi với anh ta nói chuyện với nhau chưa đến mười câu thì tốt thế quái nào?"
Roshan xoa cằm:"Không lẽ là NPC đó lừa tôi?"
Karlis bắt được trọng tâm trong câu nói của hắn ta:"NPC? NPC nào? Ý anh là cái tên làm việc ở tiệm xem bói, không gì là không biết nhưng lại nhạt nhòa trong nguyên tác ấy à?"
Roshan gật đầu khẳng định. Karlis đưa tay đỡ trán, lầm bầm:"Anh ta học được cách lừa tiền những tên quý tộc ngu ngốc rồi đấy à?"
Nói rồi hắn túm chặt vai Roshan, nhìn vào mắt hắn ta mà nói:"Anh phải nhớ này, tên NPC đó chỉ giúp nữ chính thôi chứ không giúp chúng ta! Anh ta chỉ cung cấp những tin tức chính xác cho nữ chính thôi!"
Roshan ngơ ngác nghe hắn nói, ngẫm nghĩ một lúc thấy cũng hợp lý:"Cậu nói cũng đúng, vậy thì không nên tin anh ta!"
Karlis gật đầu lia lịa.
Trong lúc hai người nói chuyện, một tiểu thư xinh đẹp với chiếc đầm dạ hội xanh ngọc cùng mái tóc xõa dài tiến vào đã đánh cắp biết bao trái tim của những người đàn ông, tuy đã đeo mặt nạ nhưng vẫn không thể che hết nét đẹp kiều diễm phía sau.
Bởi vì quá lo nói chuyện nên Karlis không để ý đến sự xuất hiện của Violet nhưng Violet thì thấy hắn rất rõ! Cô nheo đôi mắt đẹp, từ chối rượu của những người đàn ông vây quanh, đến bàn cầm một ly rượu mới, tiến về phía Karlis.
Roshan thấy có người đi về phía này, khẽ nhíu mày, nói thầm vào tai Karlis:
"Một tiểu thư đang tiến về phía này, cẩn thận một chút!"
Karlis gật đầu, quay mặt về phía Violet đang đi đến, ban đầu hắn không nhận ra cô ta nhưng khi cô cất tiếng, cả bầu trời của Karlis như tối sầm lại:
"Công tước, tôi mời ngài một ly được chứ?"- Nói rồi Violet còn hất nhẹ tóc.
Karlis cười trừ:"Thật ngại quá, bụng tôi yếu không thể uống rượu!"
Những người xung quanh nghe vậy đều bàng hoàng, Roshan đứng bên cạnh véo đùi cố nhịn cười. Karlis làm như chẳng ai thấy cảnh tượng hắn uống rượu như uống trà tại bữa tiệc của nam tước Jean Berger vậy.
Từ nãy đến giờ Violet luôn nở nụ cười nhưng khi nghe câu nói của hắn, nụ cười của cô không khỏi sượng lại.
Roshan đứng bên cạnh xem kịch hay bất ngờ bị Karlis vươn tay véo vào eo, nhịn không được "a" một tiếng, tất cả mọi ánh nhìn đều đổ vào hắn.
Roshan thấy tình huống không ổn, hắng giọng, rồi vươn tay đoạt lấy ly rượu của Violet, cười nói:
"Ngài ấy không thể uống thì tôi uống thay ngài ấy, làm sao có thể từ chối rượu của một người con gái xinh đẹp như thế này được, ngài Karlis đúng thật là..."
Những tiểu thư xung quanh hóng hớt từ nãy đến giờ, thấy hành động của Roshan như thế thì liên tục xì xào.
Nào là "ngài Roshan quả là một người đàn ồn đích thực.", "ngài Roshan ngầu thật đấy!",...vô vàn lời ca ngợi dành cho Roshan. Còn lời dành Karlis thì...."Ngươi nhớ tránh xa công tước Karlis một chút, kẻo ngài ấy lại đưa ngươi về làm vợ.", "ngài Karlis đúng là kiêu ngạo, không biết cách nói chuyện với mỹ nhân"....
Nói là xì xầm bàn tán nhưng lời họ nói đâu có nhỏ, từng câu từng chữ chạy vào tai hắn rõ mồn một. Karlis bất lực nhìn sang Roshan và Violet....
....Bỗng nhiên muốn giết người.