Karlis đứng yên một lúc thì thấy chán, hắn đi dạo vài vòng, nào ngờ lại chạm mặt với người mình không muốn gặp.
Đại hoàng tử Leandre ăn mặc như dân thường không biết chạy từ đâu đến khoát vai hắn:"Công tước Karlis Alarie, lâu rồi không gặp!"
Mới gặp hôm qua mà lâu thế quái nào?
Karlis hất tay anh ta, cung kính đáp:"Điện hạ."
Leandre bị hất tay cũng chẳng để bụng, chỉ lên tiếng hỏi:"Ngươi cũng tham gia lễ hội mùa thu sao? Ngươi đi một mình à? Hay là-"
"Tôi đi cùng phu nhân của mình!"-Karlis chen lời, đáp mà chẳng cần nghĩ ngợi.
"Phu nhân?" Leandre có hơi ngạc nhiên, sau đó lại cười:"Ngươi kết hôn rồi sao? Ta chưa từng nghe nói nhắc đến, nếu có thất lễ với ngươi thì cho ta xin lỗi."
"À không, ngài không cần phải xin lỗi tôi."-Karlis còn đang định nói thêm vài lời khách sáo thì Alexander đã trở về. Anh không nói lời nào mà nắm lấy tay hắn kéo đi.
Karlis thấy anh không nói lời nào như vậy, nhất thời cảm thấy khó hiểu. Hắn liền quay đầu nói với Leandre:"Xin lỗi điện hạ, tôi có việc phải đi trước, xin thất lễ với ngài."
Leandre đứng yên tại chỗ, anh ta vẫy tay với Karlis, đến khi bóng dáng hắn khuất hẳn mới nhoẻn miệng nở một nụ cười không rõ nguyên nhân.
Anh ta liếc thấy Violet đang đứng nhìn mình từ xa, liền quay người về hướng đó, cười ngọt ngào với cô:"Nàng cũng tham gia lễ hội này sao? Đến đây với ta."
Alexander kéo Karlis ra khỏi lễ hội mùa thu, Karlis bị lôi đi mà không rõ nguyên căn mọi chuyện, cổ tay bị nắm chặt đến đau nhói, hắn nhíu mày, hỏi:"Ngươi, rốt cuộc là bị làm sao vậy?"
Alexander không đáp nhưng cũng không dừng lại. Anh vẫn tiếp tục kéo hắn đi, đi đến một con hẻm vắng người, Alexander liền đẩy Karlis vào bên trong, ép hắn lên tường mà hôn.
"Ưm" Karlis không kịp phản kháng, đôi mắt hắn trợn to, khuôn mặt hiện rõ vẻ không thể tin được. Hắn vùng vẫy muốn thoát ra nhưng sức lực của hắn căn bản không bằng Alexander.
Hắn càng chống cự Alexander càng lấn đến, môi lưỡi quấn quýt với nhau, những thanh âm ám muội liên tục thoát ra khiến Karlis không thể nào thở được. Không những thế bàn tay của anh bắt đầu luồn vào bên trong vạt áo của hắn.
Bứt quá, hắn dùng môi giữ chặt lưỡi của anh rồi dùng răng cắn thật mạnh vào đó. Mạnh đến mức máu chảy ra khỏi khoang miệng hắn.
Alexander bị cắn đau, anh buộc phải tách ra khỏi miệng hắn. Karlis vươn tay lau đi vết máu trên môi, cau mày quát:
"Ngươi phát điên cái gì!"
Alexander nhìn gương mặt ửng đỏ không biết là do giận hay xấu hổ của hắn, từ từ lên tiếng:"Tại sao ngươi lại thân thiết với tên đó?"
"Thân thiết cái gì? Với ai?" Karlis hỏi.
"Đại hoàng tử Leandre Richelieu!"- Alexander dường như đang rất mất bình tĩnh.
Karlis vốn định giải thích nhưng nhìn thấy thái độ như thế của anh thì không khỏi cười khẩy, hắn xoa xoa cổ tay đã hiện một vệt lằng đỏ, nói:
"Thì sao? Ngươi cấm được ta chắc?"
Nghe được lời thách thức của hắn, Alexander lại một lần nữa sán lại hôn, một nụ hôn vô cùng cưỡng ép.
Đồng tử Karlis co lại, hắn không ngờ Alexander lại dám đối xử với hắn như thế, không tự chủ được mà giơ tay tát thẳng vào mặt anh.
Chiếc mũ áo choàng rơi xuống, đôi mắt xanh ngọc hiện rõ trước mắt, khuôn mặt tuấn tú có đến ba phần giống với đại hoàng tử Leandre... Karlis vô thức rụt người lại, bàn tay không khỏi run rẩy.
Người trước mặt hắn chính là Alexander nhưng mà là nhị hoàng tử Alexander Richelieu! Ngàn vạn lần hắn cũng không ngờ được NPC thần bí trong nguyên tác luôn giúp đỡ nữ chính với người mình yêu lại chính là người mà yêu cô đến mức hận, càng không ngờ hơn nữa là ngươi đính hôn với mình lại là nhị hoàng tử!
Alexander đã giận đến mức mất kiểm soát, anh mặc kệ việc thân phận của mình bị lộ mà áp chặt hắn lên tường. Kể từ lúc nhìn thấy hình ảnh hoàng huynh của mình cùng Karlis choàng vai bá cổ, anh đã chẳng còn ý thức để giữ bình tĩnh nữa rồi.
Karlis giơ tay chắn trước người, môi khẽ lắp bắp:"Điện hạ, dừng, dừng lại."
Nghe hai tiếng "điện hạ" thốt ra từ miệng hắn, Alexander như hoàn hồn lại, ý thức được hành động của bản thân, anh lập tức thả hắn ra, đôi môi mấp máy:"Xin, xin lỗi."
Karlis không trả lời, hắn chưa tiếp nhận được việc Alexander chính là nhị hoàng tử, hắn cúi đầu quay người bỏ ra khỏi hẻm, nhưng chưa đi được mấy bước đã bị Alexander nắm cổ tay kéo lại.
Karlis không quay đầu lại chỉ âm thầm dùng sức để kéo tay mình ra. Alexander thì lại không thả, anh cúi đầu, nói:
"Ta, ta không phải muốn gạt em, chỉ là...em nghe ta giải thích đi, được không?"
Karlis mím môi, im lặng một lúc mới lên tiếng:"Ngài nói đi."
"Em quay lại nhìn ta đi."-Alexander nói từ phía sau, giọng điệu anh không còn mang vẻ bỡn cợt như thường ngày mà mang theo sự nghiêm túc khó tả.
Karlis thở dài, hắn quay lại đối diện với đôi mắt xanh ngọc nhưng ngay sau đó lại quay đi:"Ngài nói nhanh đi."
Hành động của hắn nhưng vậy khiến lòng Alexander quặn thắt. Anh chầm chậm lên tiếng:
"Thân phận của ta, ta không muốn giấu em nhưng ta lại sợ rằng nếu ta nói ra em sẽ không thể chấp nhận được."
Đúng là hắn không thể chấp nhận được thật. Hắn có thể thoải mái vui vẻ trò chuyện cùng Alexander nhưng không thể làm vậy với Alexander Richelieu!
"Ta muốn dùng thân phận thật của mình từ từ tiến gần đến em từng chút một để em có chấp nhận ta, rồi ta sẽ nói sự thật cho em biết. Nào ngờ..."
Karlis mù mờ:"Ý ngài là sao?"