• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Violet mặc một chiếc đầm hầu gái, tóc xõa dài ngang lưng, tay bưng một khay rượu, những yếu tố đó kết hợp cùng với khuôn mặt xinh xắn, quả đúng là tuyệt sắc mỹ nhân.

Trên khay có sáu ly rượu, nhìn thấy mỹ nhân bưng rượu như thế các công tử liền đến lấy một ly. Đến khi trên khay chỉ còn hai ly, cô nhẹ nhàng tránh khỏi đám người, đi đến trước mặt hai vị hoàng tử.

Violet lên tiếng, giọng nói của cô vô cùng ngọt ngào và thánh thót:

"Xin mời hai vị dùng thức uống."

Đây là lần đầu tiên trong suốt bữa tiệc cô chịu mở miệng. Các quý tộc nam khác thì si mê, Karlis thì đổi một ly rượu mới đến gần hơn để xem kịch hay.

Hoàng tử Leandre nhận lấy, gật đầu cảm ơn rồi quay sang nói chuyện cùng hoàng tử Alexander và nam tước Jean Berger. Cả nhị hoàng tử và nam tước đều chưa có rượu, mà trên khay chỉ còn một ly. Lúc nãy cô nàng chỉ mời hai vị hoàng tử, chứ đã mời nam tước nhà mình đâu. Thấy hai người kia đang khó xử mời qua lại, Karlis cầm thêm một ly rượu khác xen vào.

"Cho ta xin phép mời n...."

Lời còn chưa nói hết, ly rượu trên tay hắn đã biến mất, nhị hoàng tử Alexander là người cầm lấy nó, anh ta gật đầu với hắn:"Cảm ơn"

Thế là người nhận ly rượu trên khay của Violet chính là nam tước Jean Berger. Trên mặt hắn hiện đầy dấu hỏi chấm, rõ ràng hắn mang rượu đến cho nam tước mà.



Hắn còn chưa hiểu vấn đề ra làm sao thì đã có một sự việc khác xảy ra. Violet cầm khay quay đi, "bất cẩn" vấp phải tà váy khiến bản thân té ngã. Nhưng thế quái nào cô ta lại ngã về phía Karlis, hắn đưa tay theo bản năng đỡ được cô ta.

Karlis định hỏi cô ta có sao không liền nhận được một cái lườm sắc lẹm của cô. Karlis giật mình buông tay khiến cô ngã nhào ra đất. Hắn cuống quýt xin lỗi:

"Ta, ta xin lỗi, cô, cô có sao không?"

Violet ngồi im tại chỗ thút thít khóc, tay phải đỡ lấy tay trái, nói:

"Là, là tôi sai, tôi, tôi lỡ ngã vào người công tước. Hức, bây, bây giờ..."

Karlis không biết phải làm sao, hoàng tử Alexander vươn tay ra trước mặt cô:"Không sao chứ?"

Violet nắm tay anh đứng dậy, bất cẩn dựa vào người anh. Cô khập khiễng nắm lấy vạt áo của anh, thỏ thẻ:

"Cảm ơn ngài đã đỡ ta, ngài cần gì cứ nói, ta sẽ giúp ngài hết lòng."

Hoàng tử Alexander đỡ cô ta đứng vững dậy rồi buông tay, trở lại vị trí cũ của mình. Leandre đứng cạnh bật cười:

"Xem ra cả hoàng đệ của ta lẫn công tước Alarie đều không có khiếu dỗ dành phụ nữ rồi."

Hoàng tử Leandre gật đầu với cô rồi cho cô lui. Karlis thoáng nhìn thấy sự kinh ngạc trên khuôn mặt cô ta trước khi bỏ đi.

Đến cả người đã đọc nguyên tác như Karlis còn thấy sốc nữa mà. Từ đầu đến bây giờ chẳng có chuyện nào khớp với nguyên tác hết, điều này khiến Karlis hoài nghi có phải đã có chuyện gì xảy ra rồi không.

Violet đi rồi thì Karlis cũng chẳng còn luyến tiếc nơi này. Hắn muốn bỏ đi nhưng hoàng tử Leandre lại gọi hắn:



"Cảm ơn công tước Alarie đã mang rượu đến cho hoàng đệ ta, ngài không phiền nếu chúng ta tiếp chuyện chút chứ?"

Phiền!

Ngoài mặt Karlis vẫn vui vẻ gật đầu, mặc dù trông khá miễn cưỡng nhưng Leandre vẫn không có ý định buông tha cho hắn. Lúc này nhị hoàng tử Alexander mới lên tiếng:

"Ngươi không khỏe, tìm một chỗ nghỉ ngơi đi."

Karlis ngớ người một lúc mới nhận ra Alexander đang giải vây cho mình, hắn liền cúi đầu chào, quay người chạy thẳng ra vườn hoa.

Leandre nhìn theo bóng lưng của hắn, bật cười cảm thán:"Công tước Alarie quả đúng là một người thú vị."

Hoàng tử Leandre vô tư nói như thế mà không để ý đến phía sau mình, ánh mắt của Alexander đã lạnh lùng đến mức nào.

Karlis đứng hít thở không khí bên ngoài vườn hoa, hôm nay nhiều chuyện kì lạ xảy ra quá, dung lượng não của hắn không thể nào tiêu hóa hết lượng thông tin khổng lồ này được.

Hắn đang suy nghĩ không biết sau này sẽ diễn ra chuyện gì thì nghe thấy sau lưng mình phát ra tiếng sột soạt.

Hắn đi qua khỏi những chậu hoa, phát hiện Violet đang ngồi ở phía xa ôm mặt khóc. Karlis không kiềm lòng được, dù sao cô ta cũng là nữ nhân, bị đối xử như vậy thì thật sự không thể nào chấp nhận được.

Karlis đi đến gần cô, hắn ngồi đối diện, gãi đầu nói:

"Chuyện khi nãy, ta...ta không biết, ta chỉ theo phản xạ thả cô ra thôi. Cho...cho ta xin lỗi..."

Violet ngẩng khuôn mặt lấm lem nước mắt của mình lên nhìn hắn, cô không nói lời nào mà đứng dậy, kéo một góc váy của mình xuống, tự giáng cho mình một bạt tai, ngã sụp xuống rồi hét toáng lên.

Tiếng hét của cô ta khiến những người trong sảnh chính phải ra xem có chuyện gì. Karlis đang hoang mang không biết chuyện gì xảy ra thì Violet đã khóc:

"Tôi xin ngài đừng làm như vậy, tôi, tôi không muốn, hãy tha cho tôi, làm ơn..."

Đại loại thì mọi người cũng đoán được có chuyện gì xảy ra nên túm tụm lại bàn tán xì xào. Trong giới quý tộc ai mà chẳng biết đến lối sống bẩn thỉu của công tước nhà Alarie, chẳng qua chỉ là người ta không dám nói trước mặt hắn mà thôi, chứ sau lưng thì tin đồn về nhân cách của hắn vẫn cứ được lan rộng.

Karlis thấy tình cảnh trước mắt như vậy thì huơ tay múa chân không biết phải làm sao, hắn vươn tay định đỡ Violet đứng dậy thì có một người đã xuất hiện trước mặt hắn.

Alexander cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên người cô, đỡ cô đứng dậy rồi giao cô cho một nữ hầu khác trong biệt thự, còn bản thân thì chỉ nhìn đăm đăm vào mắt Karlis chẳng nói lời nào.

Nam tước Jean Berger hiện tại vô cùng khó xử, lắp bắp đứng giữa hai người nói:

"Ờm, chuyện này.... Nếu, nếu công tước muốn ta có thể tặng nàng ta cho ngài, nên là chúng ta..."

Ai mà thèm nhận củ khoai lang nóng bỏng tay đó, chồng tương lai của người ta đang đứng nhìn như thế thì sao hắn dám nhận, Karlis không tìm được lí do gì để từ chối, buộc phải nhắm tịt mắt nói một câu:

"Nhưng ta thích nam nhân thì làm sao nhận cô ta được!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK