Alexander gật đầu, khi kể ra những chuyện hôm nay đã nói cùng quốc vương Kelesta, anh đã cố ý lược bỏ đi những lời khiếm nhã của ông ta về Karlis. Những lời đó thật sự chẳng hay ho gì, Alexander cố gắng lắm mới nhịn được, nếu bây giờ kể ra tại đây sợ rằng Grayce sẽ lập tức ván kiếm đứng trước cổng cung điện mất.
Eric tiếp lời Rayson:"Đúng là như vậy, nhưng e là lần này ông ta sẽ không thật sự giúp chúng ta đâu. Vẫn nên huy động các sát thủ và binh lính của các quý tộc phe cánh thì hơn, phải chuẩn bị trước ông ta một bước chúng ta mới có cơ hội giành thắng lợi."
"Với cả, ta vừa nhận được một tin rằng bây giờ lực lượng của hoàng gia là do một tay Leandre Richelieu nắm giữ, hoàng hậu là người khơi mào chiến tranh nhưng cũng là người bị áp chế ngay khi cuộc chiến vẫn chưa bắt đầu."
Tất cả quyền lực trong hoàng cung đều rơi vào tay Leandre sao?
Karlis liếc mắt nhìn Eric, hôm nay anh ta trông nghiêm nghị lạ thường, không còn vẻ ngả ngớn vốn có của anh ta nữa. Nhận thấy ánh mắt của cậu, anh ta quay sang nhìn, khẽ gật đầu, nói tiếp:
"Được rồi, ngày mai ta sẽ liên hệ với công tước Roshan Michelle, nếu có thể mượn binh lính của hắn, ta sẽ cố hết sức."
Eric chịu hạ mình đàm phán cùng người anh ta ghét như thế xem ra chuyện này không thể đùa giỡn rồi.
Một âm thanh cộc cộc vang lên ngay ô cửa sổ căn phòng bọn họ đang ngồi. Karlis ở gần nhất nên đứng lên mở cửa, phát hiện bên ngoài là một chú chim bồ câu đưa thư. Karlis vội gỡ lá thư trên chân của nó đọc sơ qua.
Bức thư này được gửi từ nam tước Jean Berger, một quý tộc có mối quan hệ khá mật thiết với Karlis nhưng đã lâu lắm rồi hắn chưa gặp lại. Ông ta gửi thư cho hắn là vì đã có người phát hiện ra tung tích của hắn ở vương quốc Stillber, bây giờ tất cả mọi quyền lực nằm trong tay Leandre nên hắn đừng nên làm bừa, ba vị Công tước khác ngoại trừ hắn đã bị tước đi chức vị và trục xuất khỏi Carlender vì thế nên hắn phải cẩn trọng mọi nhất cử nhất động, nếu có bất cứ chuyện gì cần giúp đỡ hay gửi thư cho ông ta đến vùng ngoại ô của vương quốc Carlender.
Karlis tặc lưỡi một tiếng, hắn đặt lá thư lên bàn cho tất cả mọi người cùng đọc.
Eric day day trán, anh ta nhíu mày nói:"Mang cho ta một ít nước đi."
Tuy không chỉ đích danh nhưng ánh mắt anh ta lại hướng về Karlis vì thế nên đương nhiên người phải đi chính là hắn rồi. Nhưng đây là lúc bàn chuyện chính sự chứ chẳng phải thời gian để đôi co nên hắn lập tức đi ngay không nhiều lời.
Karlis bước từng bước xuống tầng bên dưới, hắn với lấy một chiếc cốc chuẩn bị rót nước thì bắt gặp bóng dáng của một người phụ nữ vô cùng quen thuộc.
Người phụ nữ ấy mặc một bộ trang phục trong vô cùng tao nhã, trên đầu một chiếc mũ hoa trông rất thanh lịch, tay bà mang theo một chiếc quạt lông quý phái kết hợp cùng những thứ đó chính là nụ cười luôn hiện trên môi.
Đây chẳng phải là công nương Legnica Olivia sao?
Cảm nhận được có người đang nhìn mình, Olivia quay mặt sang, dường như cũng nhận ra hắn, bà ta nói:"Henry?"
....
Sau khi Karlis rời đi, sắc mặt những người còn lại còn nghiêm trọng hơn khi nãy gấp vạn lần. Alexander đọc kỹ lại bức thư một lần nữa rồi cười khẩy:
"Trục xuất ba trên bốn quý tộc ngoại trừ Karlis Alarie sao? Đáng ra nếu thật sự muốn trừng trị kẻ phản đồ thì em ấy phải là người bị trục xuất đầu tiên chứ? Rốt cuộc tên khốn Leandre đang âm mưu điều gì đây!"
Sắc mặt Grayce cũng tệ chẳng khác gì anh:"Tên này quả là một kẻ không dễ đối phó, đến cả ruột thịt của mình còn có thể xuống tay được, xem ra quả là một con thú máu lạnh."
Albert cũng nói xen vào:"Lần này nhất định phải cẩn thật hết mức."
Eric đợi bọn họ bàn tán xong xuôi mới nói ra suy nghĩ của mình:"Lần này người Leandre muốn nhắm vào không phải Alexander mà chính là bản thân Karlis."
Cả bốn người còn lại đều xoay mặt sang nhìn anh ta, Eric kể lại chuyện mình cùng Karlis thảo luận đêm hôm trước rồi thở dài nói:
"Có lẽ các ngươi không tin đâu nhưng ta cam đoan tất cả chuyện này đều là sự thật, ta cũng hi vọng ngoài chúng ta ra sẽ không có bất kì người nào biết về sự thật của thế giới này."
Ngoại trừ Alexander thì ba người còn lại có vẻ khó chấp nhận chuyện này nhưng sau một lúc suy đi nghĩ lại, sắc mặt của họ cũng dịu hơn đôi chút.
Grayce là người khéo ăn nói nhất trong cả ba nên cậu ta xung phong lên tiếng:"Như anh đã nói thế giới này tự tạo nên cho mình một quy luật vậy thì nó chính là một thế giới tồn tại song song với thế giới của anh rồi."
Eric gật đầu:"Có lẽ là vậy."
"Vậy thì không cần lo nữa, chúng ta hãy tìm ra nguyên nhân tại sao tên Leandre đó lại trở nên điên dại như vậy và tìm cách cứu lấy vương quốc của chúng ta đi!"
Tinh thần lạc quan của cậu ta vậy mà lại khiến cho tảng đá đè nặng trong lòng mọi người hạ đi đôi chút, Eric còn bật cười ha hả trả lời cậu ta:"Được được, chúng ta làm thôi!"