Karlis hoàn toàn bất động, hắn chớp chớp mắt nhìn Alexander trao nhẫn cho mình, môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt nên được lời nào.
Alexander đeo cho hắn xong, nhấc mắt hỏi:"Ngài không định mang chiếc còn lại vào cho tôi sao?"
"Hả, à, ừ..." Karlis đáp.
Đây đúng là việc tự làm tự chịu, chính hắn là người nói muốn kết hôn với người ta, để người ta phải tự chuẩn bị nhẫn, bây giờ lại chính là người tự xấu hổ.
Karlis gãi đầu, thấy Alexander không lên tiếng, hắn hỏi:"Cặp nhẫn này, ngươi...chuẩn bị hết bao nhiêu tiền?"
Alexander ngơ ra một lúc mới bật cười, anh không ngờ rằng câu đầu tiên Karlis hỏi mình lại là như vậy, anh ta cố nhịn cười, đáp:
"Không tốn."
Làm sao mà không tốn cho được. Vừa nhìn vào là biết đây không phải một chiếc nhẫn bình thường, đá quý đính bên trên nhẫn chắc chắn tốn của anh ta không ít tiền. Karlis sờ sờ chiếc nhẫn trong tay:
"Tốn bao nhiêu ngươi cứ nói đi, dù, dù sao cũng là, là tín vật định ước. Ta lại là người yêu cầu kết hôn với ngươi nên ta phải chịu trách nhiệm."
Alexander không đáp, lảng tránh sang chủ đề khác:"Nhưng ngài đến đây tìm tôi có chuyện gì? Chắc phải có gì đó nên ngài mới đến tận đây đúng không?"
Lúc này Karlis mới sực nhớ đến ý định ban đầu của mình, cảm giác xấu hổ cũng bay biến đi đâu mất:
"À à, ta đến đây để tâm sự với ngươi, nhân tiện xin chút lời khuyên."
Alexander đi đến phía trước lấy cho hắn một chiếc ghế còn bản thân ngồi vào chiếc ghế đặt sau bàn, hỏi:
"Công tước phải xin lời khuyên của tôi sao? Chuyện gì vậy?"
Karlis ngồi tựa người vào ghế, bực dọc:"Ta đang phải cầm trên tay một củ khoai nóng bỏng tay, bây giờ muốn vứt cũng không được, giữ cũng không xong, ngươi nói xem ta nên làm gì đây?"
"Hmmm" Alexander có vẻ trầm ngâm:"Thế thì ngài cứ giữ lại đi, miễn sao không để nó làm tổn hại đến ngài là được."
"Không làm tổn hại đến ta sao?"- Karlis nhắc lại.
Alexander gật đầu:"Đúng vậy, dù sao thì nơi nguy hiểm nhất cũng sẽ là nơi an toàn nhất."
Tuy không thể hiểu hết được ẩn ý trong lời nói của anh ta nhưng Karlis cảm thấy có thể tin tưởng được
Hắn đã tìm được cách giải quyết cho sầu não của mình, bây giờ là đến sự tò mò của cá nhân:
"Này, tại sao ngươi không bao giờ tháo áo choàng ra vậy, nơi này chỉ có ta với ngươi, còn ai khác đâu?"
"Ý ngài là ngài khác với "ai khác" nên tôi có thể để lộ bản thân trước mặt ngài sao?"
Karlis đỏ mặt xua tay:"Không, không phải. Ý, ý ta là, dù sao chúng, chúng ta cũng đã đính hôn nên ta ta cũng muốn thấy mặt phu nhân của mình..." giọng nói của hắn từ từ nhỏ lại, những chữ cuối thậm chí còn chẳng nghe ra được.
Karlis cúi gằm mặt nên không thể nhìn thấy Alexander, hắn chỉ nghe thấy tiếng cười phát ra từ phía đối diện, sau đó là giọng nói của anh ta:
"Nhưng tôi chỉ là một người bình thường, không có dung mạo xuất chúng như ngài, thậm chí là khó coi. Sợ rằng khi nhìn thấy khuôn mặt tôi rồi ngài lại muốn hủy hôn với tôi đấy."
Nhớ lại con mắt màu xanh ngọc kia, Karlis không thể nào ghép nó với từ "khó coi" kia được. Hắn lắc đầu nguầy nguậy:
"Đương nhiên là không rồi, ta đâu phải một người chỉ xem trọng ngoại hình đâu."
"Được rồi." Alexander vừa cười vừa đứng dậy.
Karlis nhìn theo anh ta, đúng là không nhìn được ánh mắt nên hắn không thể nào đoán được anh ta nghĩ gì trong đầu. Chỉ thấy anh ta đến trước mặt hắn, đưa tay trái ra để lộ chiếc nhẫn trên ngón áp út, nói:
"Đi thôi, tôi đưa ngài đi dạo thị trấn."
....
Những lần trước đây ở thị trấn của Karlis đều là vì đi tìm Alexander, dù đúng là hắn có ghé qua nhiều cửa tiệm đấy nhưng chưa lần nào được thoải mái thưởng thức cả. Hôm được có dịp được Alexander đưa đi dạo, hắn phải tận hưởng hết mình mới được.
Alexander đưa hắn đi dạo qua vài con phố rồi dừng chân trước một cửa tiệm bán bánh baguette, Karlis hứng thú đi vào bên trong, phát hiện ở đây không chỉ có baguette mà còn nhiều loại bánh khác.
Chủ tiệm là một tiểu thư trẻ, thấy hai người họ bước vào thì vô cùng chào đón:
"Chào mừng hai vị, ở đây tôi có rất nhiều loại bánh, hai vị cứ thoải mái lựa chọn."
Karlis không hề khiêm tốn mà lấy một túi bánh to, định bụng khi về đến biệt thự sẽ chia cho mọi người. Hắn lấy xong mới nhìn qua Alexander, phát hiện người ta chỉ cầm một cái bánh.
Nghĩ đến cặp nhẫn ngày hôm nay, Karlis tưởng rằng anh ta không còn tiền, liền bảo:"Ngươi ăn gì cứ lấy nhiều lên, ta trả tiền cho, ta mang theo nhiều lắm."
"Tôi chỉ ăn vậy thôi."- Alexander điềm nhiên đáp.
Karlis cảm thấy khó chịu trong lòng:"Ngươi vì ta mà tốn không ít tiền, vì ta mà ngươi chỉ..."
Nghe hắn nói như vậy, Alexander chỉ biết cười khổ. Anh nói:"Tôi không thể ăn hết được nhiều bánh chứ không phải tôi hết tiền, nên ngài khỏi phải lo cho tôi."
Karlis nghệch mặt ra rồi lúng túng quay đi. Alexander chỉ im lặng đi theo phía sau hắn. Karlis đưa cho cô chủ tính tiền số bánh này, tính luôn cả phần của Alexander.
Cô chủ vui vẻ bảo:"Của ngài hết hai mươi bốn đồng bạc."
Karlis theo thói quen lấy vàng trong túi mình ra, lúc hắn đang đưa cho chủ tiệm thì bị một bàn tay ngăn lại. Alexander đặt lên bàn hai mươi bốn đồng bạc rồi kéo Karlis đi.
Hai người vừa bước ra khỏi cửa tiệm, Karlis đã tức tối nói:"Tại sao không để ta trả tiền hả!"
Alexander xoa đầu hắn:"Ngài định cứ dùng đồng vàng mà trao đổi trong thị trấn này sao? Gặp người tốt thì không nói, nếu gặp người xấu ngài sẽ mất sạch đấy."
Karlis bình tĩnh lại ngẫm nghĩ, thấy lời anh ta nói quả thật không sai mới gật đầu hỏi:"Vậy, ta phải đổi đồng bạc ở đâu đây?"
"Trước tiên cứ sử dụng của tôi đi, rồi chúng ta sẽ đi đổi sau."