Quốc vương Kelesta gật đầu, ra hiệu cho binh lính rồi nói:"Thôi, ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ suy nghĩ về chuyện này."
Người khác có thể không để ý nhưng Alexander có thể nhìn thấy rõ, ngay khoảng khắc anh nói ra chuyện hoàng hậu tạo phản, đáy mắt Kelesta hiện lên một tia vui sướng kì lạ.
Sau đó Alexander và Eric được đưa đến căn phòng dùng để tiếp khách trong hoàng cung. Alexander đi dạo quanh vòng một vòng, xác định không có bất kì ám khí gì mới an tâm ngồi xuống bàn cùng Eric.
Vừa ngồi xuống ghế Eric đã giở giọng ngả ngớn:"Nhóc con, ta thấy cô công chúa kia có vẻ rất thích ngươi đấy, cho cô ấy một cơ hội đi."
Alexander lập tức lườm anh ta một cái. Eric bật cười ha hả:"Tại sao lại không? Nếu ngươi kết hôn cùng nàng ta ngươi sẽ có cả Stillber trong tay, đến lúc đó ngươi lật đổ Carlender đưa tên công tước kia trở thành người tình là được."
"Ta không cặn bã như ngươi."- Anh lạnh lùng lên tiếng."Với cả, ngươi không nhận ra ánh mắt của quốc vương có điều bất thường sao?"
"Có, ta thấy chứ."- Eric vẫn giữ giọng điệu thiếu nghiêm túc."Cứ nghĩ ngươi là người kém tinh ý, ai mà ngờ cũng để ý lắm nhỉ."
Alexander lại lườm thêm một cái, định nói tiếp nhưng cửa phòng bị người khác gõ vài tiếng nhẹ nhàng. Một giọng nói mỏng manh vang lên:
"Hoàng tử Alexander... Ta là công chúa Jouri, phụng mệnh quốc vương đích thân mang trà đến cho ngài, liệu ta có thể vào chứ?"
Anh quay sang nhìn Eric, anh ta nhún vai lập tức chạy ra ban công gần đó, đứng nép sang một bên.
Alexander đi đến mở cửa, một tiểu thư tóc vàng óng với tranh phục hồng nhạt lộng lẫy đứng trước mặt anh. Thấy ánh mắt anh đang nhìn mình, cô e thẹn cúi đầu, giọng nói lại càng nhỏ hơn:
"Nếu ta làm phiền hoàng tử, vậy thì..."
"À không sao, nàng vào đi."- Alexander tránh người sang một bên.
Jouri nhìn xung quanh không thấy người thứ ba xuất hiện bèn thở phào một hơi, đặt bình trà xuống bàn tròn, đích thân đứng pha trà.
"Trà này là mẹ đã hướng dẫn cho ta nhưng ta chưa có dịp pha cho người khác. Nếu hoàng tử không ngại thì nếm thử một ít nhé?"
Alexander lãnh đạm gật đầu. Jouri dịu dàng pha một ấm trà theo đúng quy tắc, nàng nâng nhẹ ly của anh ly, rót dòng nước vàng trong vào đấy rồi đẩy đến trước mặt anh.
Ly trà được nâng lên, Alexander nhấp một ngụm, cảm thán:"Quả thật rất ngon, công chúa đúng là đa tài đa nghệ."
Công chúa Jouri lập tức đỏ bừng mặt, nàng mấp máy môi nhưng không nói được bất kỳ thứ gì. Bức quá, nàng đành nắm chặt tay mình, cúi đầu nói với Alexander:
"Ta, ta, ta đi trước, ngài ở lại, uống trà đi."
Đợi đến khi Jouri rời đi, Eric mới đi vào bên trong. Anh ta ngồi xuống ghế, ung dung rót cho bản thân một tách trà, cũng uống một ngụm rồi nói:
"Ngon đấy chứ. Vị công chúa này quả thật rất hao tâm vì ngươi."
Nghe được lời này, Alexander không những không vui mà còn cảm thấy khó chịu một cách kì lạ.
Eric thấy anh nghiêm túc như vậy cũng chẳng cợt nhả nữa, đặt tách trà trong tay xuống bàn, hỏi:
"Bước tiếp theo làm gì?"
"Chờ lời nói từ ông ta."
Nói chờ là chờ, hai người cứ thế chờ ròng rã suốt một tháng trời. Vì chưa nhận được lời khẳng định từ Kelesta nên Alexander không thể gửi thư cho Grayce, Karlis cũng vì thế mà thấp thỏm không yên.
Trong thời gian này, Karlis ngủ trễ dậy sớm. Buổi sáng hắn cùng thức dậy tập thể dục và luyện tập với đội sát thủ. Trời sinh bản chất Karlis tiếp thu rất nhanh nên Rayson đã dạy cho hắn dùng kiếm cùng một vài chiêu thức tự vệ.
Sáng sớm hôm nay cũng như mọi ngày, Karlis thức dậy từ bốn giờ, chạy bộ suốt một tiếng bên trong rừng sau đó mới trở về tắm rửa, dùng bữa sáng.
Mọi người trong đội sát thủ đã quá quen với sự hiện diện của hắn, mọi người đều vô cùng thân thiện với hắn nhưng không một ai biết hắn là quý tộc cả.
Một người đàn ông cao to đang ôm một thùng rượu lớn bước ra từ bên trong, giữa đường anh ta chạm mặt Karlis liền cười sang sảng:
"Người trẻ tuổi, mới sáng sớm đã siêng năng vậy rồi."
Karlis cười đáp lại:"Tôi quen rồi."
"Tốt, tốt. Người trẻ tuổi nên vận động, ta mang ít rượu vào thị trấn bán, tối mang thịt về cho các ngươi."
"Cảm ơn"-Karlis gật đầu rồi đi vào bên trong.
Grayce đang ngồi thong thả đợi Albert lấy đồ ăn sáng, nhìn thấy hắn bước vào, cậu ta liền vẫy tay:
"Karlis! Vào ăn đi, hôm nay Albert rán xúc xích đấy, ngon cực kỳ."
"Anh ăn trước đi, tôi đi tắm đã."
Grayce bĩu môi:"Có cần phải ở sạch vậy không?"
Karlis cười cười không đáp. Albert đi từ xa đến gõ đầu cậu ta, đẩy phần xúc xích và bánh mì đến trước mặt rồi quay sang nói với Karlis:
"Tắm nhanh đi, tôi làm sẵn cho cậu."
"Được!"- Karlis vui vẻ rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của hắn, Grayce thở phào nhẹ nhõm:"Đây mới chính là con người tôi muốn thấy, con người thân tàn ma dại của tháng trước tôi không muốn nhận làm người quen đâu."
Albert "ừm" một cái xem như tán thành rồi lập tức trở vào trong bếp.