Trong một khu thương mại điện tử tại Ô thành.
Trình Trục rời khỏi nơi nữ nhân viên đang live stream bán hàng, trở lại văn phòng của mình. Hắn ngồi xuống ghế, theo thói quen cầm chiếc bật lửa Dupont trên bàn, châm một điếu thuốc. Hắn dùng ngón tay cái bật nắp chiếc bật lửa, khiến nó vang lên một tiếng “ding” trong trẻo!
Chính thứ âm thanh đó khiến hắn quyết định mua chiếc bật lửa này!
Hắn cứ thế chậm rãi đóng mở chiếc bật lửa Dupont có trị giá 13.200 tệ. Trong văn phòng, Trình Trục gác chân lên bàn, vô tư hút thuốc.
Hắn cầm điện thoại di động, mở app Douyin, ngay lập tức xuất hiện hình ảnh nữ nhân viên đang chăm chỉ bán hàng. Trình Trục chỉ xem nó khoảng nửa phút, sau đó lướt qua.
Hắn cảm thấy rất yên tâm về năng lực kinh doanh của Dịch Dịch. Nàng chính là gương mặt đại diện của công ty, được một tay hắn dìu dắt.
Một mình nàng có thể mang về cho hắn số tiền lên đến 8 chữ số trong vòng một năm. Nếu so với những “đại thần” live stream, thì nàng kém rất xa. Tuy vậy, không thể phủ nhận nàng đã giúp hắn kiếm được một khoản tiền tương đối lớn.
Trình Trục đối xử với nàng cũng không tệ, thỉnh thoảng hắn sẽ nói cho nàng nghe về những dự án lớn trị giá hàng trăm triệu trong căn phòng của một khách sạn cao cấp và xem đó như là phần thưởng cho sự nỗ lực của nàng. Hiển nhiên điều đó khiến nàng thường xuyên được mở mang tầm mắt.
...
Đột nhiên, Trình Trục thấy một video, trong đó có viết: “Nếu có cơ hội trọng sinh trở về quá khứ, ngươi có muốn không?”
Douyin này nhận được hơn 2.000 bình luận.
Trình Trục cảm thấy đây là một video nhảm, hắn mở phần bình luận, quả nhiên đại đa số người đều nói: “Muốn”.
Có người muốn được quay lại thời trẻ để trải nghiệm tình yêu, có người muốn quay về quá khứ để kiếm tiền, có người thì nói sẽ chăm chỉ học hành... Kiểu bình luận gì cũng có.
Trình Trục ngậm điếu thuốc trong miệng, trực tiếp bình luận: “Ta không muốn.” Kèm theo đó là ảnh chụp màn hình số dư một thẻ ngân hàng hơn 600 vạn tệ
Lão tử còn trẻ, sức dài vai rộng, bầu trời rộng lớn ta mặc sức bay, ngươi bảo ta trọng sinh?
Quay về cái thời một nghèo hai trắng ấy? Đùa chắc? (*)
[(*) NHẤT CÙNG NHỊ BẠCH/一穷二白: một nghèo hai trắng, chỉ nền tảng yếu kém; công – nông nghiệp, sản xuất lạc hậu; trình độ văn hóa, khoa học thấp.
Chỉ sự cực nghèo; nghèo rớt mồng tơi. Mình muốn để nguyên một nghèo hai trắng để có thể diễn tả được ý của tác giả, vừa nói về thời kỳ còn chưa phát triển, vừa diễn tả được thời gian khó khăn lúc trẻ của nam chính.]
Trong vòng tròn bạn bè, ai cũng biết Trình Trục hắn khí thế bức người. Đa số mọi người đều cố ra vẻ, nhưng hắn lại thật sự tỏa ra khí thế này!
Không giống mọi người, muốn trang bức còn phải loanh quanh tìm lý do, hắn sống một cuộc đời tự do và có phần phóng túng hơn.
Bình luận khác người của hắn nhanh chóng trở nên vô cùng hot, chẳng qua bao lâu, nhận được phản hồi liên tục:
“Đó là ảnh mạng đúng không, lại còn tỏ vẻ như thật nữa chứ.”
“Ảnh này chắc chắn là giả!”
"Nếu là ở ngoài đời, ngươi xòe ra tấm thẻ trị giá 600 vạn, ta sẽ thật lòng gọi ngươi một tiếng đại ca, nhưng đây là Douyin, chỉ có thể nói rằng ngươi đang bốc phét! "
“Mẹ kiếp! Hắn cố tình lừa người!”
“Xóa nó đi ngay cho ta!”
“Trong máy lão tử có hàng vạn tấm ảnh như thế!”
Trình Trục dập điếu thuốc trong gạt tàn, mỉm cười lạnh nhạt, hiển nhiên hắn chẳng thèm trả lời những bình luận này.
Khi ánh hồng cuối cùng trên điếu thuốc vụt tắt, hắn đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng. Sau đó, hắn hoàn toàn mất ý thức.
...
...
Trình Trục! Trình Trục!
Một giọng nữ vang lên liên hồi bên tai hắn.
Thị giác của hắn dần dần hồi phục, hắn nhìn thấy một cô gái có mái tóc dài màu hạt dẻ đang đứng trước mặt mình, trông có vẻ rất tức giận.
Những mẩu tàn thuốc còn vương vãi trên sàn nhà...
Khung cảnh trước mắt khiến Trình Trục cảm thấy hơi quen thuộc, nhưng hiện tại chẳng thể nào nhớ được .
Ngoài ra, hiện tại ở đây còn có hai nam một nữ.
Một nam tử nói với hắn: “Trình Trục, mặc dù chúng ta đã tốt nghiệp cấp ba, nhưng dù sao hút thuốc cũng có hại cho sức khỏe, hơn nữa ngươi không nên nói chuyện với Lý Hân Duyệt như thế.”
Ngay sau đó, Trình Trục cảm thấy đầu mình như vỡ ra, rất nhiều ký ức vốn đã có chút mơ hồ giờ phút này lại trở nên ngày càng rõ ràng .
Mẹ nó! Những ký ức chết tiệt chết tiệt này bắt đầu “công kích” hắn!
Hắn nhớ rằng đây là mùa hè năm những năm 14, hiện đang là kỳ nghỉ sau khi tốt nghiệp trung học. Người con gái kia là tình đầu của hắn.
Đây là cũng lần đầu tiên hai người cãi nhau to và Lý Hân Duyệt đã nói chia tay.
Thanh niên mới lớn thường hay nổi loạn và bốc đồng, Trình Trục cũng vậy, hắn thất tình nên bắt đầu học đòi hút thuốc, thậm chí còn cố tình hút cho Lý Hân Duyệt xem.
Việc này giống như là nữ sinh mua rượu sau khi chia tay, cố tình uống quá chén rồi gọi điện cho bạn trai, kể lể giải thích nỗi khổ tâm của mình.
Cho tới tận sau này, khi nghĩ về việc mình dấn thân vào con đường khói lửa kia, lại còn ra sức cống hiến cho nền quân sự nước nhà, hắn cảm thấy mình cực kỳ ngu ngốc.
...
Kẻ vừa trách mắng Trình Trục là lớp trưởng của hắn, tên là Lý Duệ. Thành tích học tập không tồi, gia đình lại khá giả, bố hắn lái chiếc Mercedes-Benz S350. Nhưng thật ra nó là một chiếc Mercedes-Benz S300 và được “độ” logo thành S350.
Lý Duệ luôn thích Lý Hân Duyệt, cha mẹ hai nhà cũng là đồng hương, hai người quen biết từ khi còn nhỏ.
Nhưng có câu nói:
Thanh mai bất địch thiên giáng.(1)
[ (1) thanh mai: chỉ bạn thuở nhỏ, thiên giáng: từ trên trời rơi xuống, hàm ý Lý Duệ và Lý Hân Duyệt là thanh mai nhưng Lý Hân Duệ lại yêu Trình Trục, thanh mai trúc mã không thắng được kẻ “từ trên trời rơi xuống”, chơi từ nhỏ không bằng người mới gặp.]
Lý Duệ hơi lùn, cũng chẳng đẹp trai. Không giống như Trình Trục, hắn cao 1m82 hơn nữa lại khá soái.
Khi Trình Trục yêu đương với tình đầu, hắn cực kỳ khó chịu Lý Duệ.
Một kẻ tiểu nhân, ngày nào hắn cũng tìm lý do để bắt chuyện với Lý Hân Duyệt. Mỗi khi đôi tình nhân trẻ cãi nhau, hắn sẽ ngay lập tức đến bên cạnh rồi an ủi Lý Hân Duyệt bằng nhiều cách, thậm chí còn mời cô đi ăn tối và xem phim, nhưng tất cả lại là dưới danh nghĩa thanh mai trúc mã.
Bất cứ khi nào có cơ hội, hắn sẽ cố gắng hết sức để thể hiện sự ôn nhu, ân cần săn sóc của mình, đích thực là một người đàn ông ấm áp.
Đáng tiếc là, Lý Hân Duyệt lại là một kẻ trọng sắc khinh tài...
Những ký ức “chết tiệt” lại liên tục xuất hiện trong đầu Trình Trục, hắn nhớ rằng sau cuộc cãi vã, mình đã đến gặp Lý Hân Duyệt để xin lỗi và muốn hòa giải trong tuyệt vọng.
Rõ ràng lúc đầu cãi nhau là do nữ hài quá tự phụ, nhưng đối với Trình Trục mà nói, chỉ cần nhắc đến từ "chia tay", hắn sẽ đầu hàng vô điều kiện.
Đương nhiên, kết quả cuối cùng là hai người thật sự hòa giải, Lý Duệ chẳng khác nào robot, sau ba ngày liên tục khai sáng giảng đạo cho Lý Hân Duyệt, hắn lại bị cô đá qua một bên, lại trở về làm “anh trai mưa”.
Ngày nay, việc nhận “anh chị em” vẫn còn phổ biến trong cộng đồng sinh viên.
Như thể Hứa Tung vẫn hát: "Cô ấy chỉ là em gái của tôi ~~"
[lời dịch giả : em và anh ta chỉ là bạn =))]
Lúc này, Lý Duệ thấy Trình Trục vẫn im lặng, hắn không nhịn được nói: “Trình Trục, ngươi học đòi hút thuốc là sai rồi. Ngươi không thấy Hân Duyệt tức giận như thế nào sao? "
Trong số những người đứng gần đó, một nam sinh có làn da ngăm đen, mặt đầy mụn cất tiếng: “Trục ca, chúng ta vẫn là không nên hút thuốc nữa, thật sự rất có hại cho sức khỏe.”
Trình Trục liếc nhìn nam sinh tên Vương An Toàn, ánh mắt hắn dịu đi một chút.
Cha của Vương An Toàn là một lính cứu hỏa, theo như câu nói “an toàn là trên hết”, ông ta đã đặt tên này cho đứa con trai quý giá của mình.
Hắn là bạn cùng bàn của Trình Trục ở trường trung học, cả hai sống trong cùng một khu vực và cũng là bạn thân.
Về phần cô gái đứng bên cạnh Vương An Toàn, cô gái tên là Trần Dung Dung, cũng chính là bạn thân nhất của Lý Hân Duyệt.
Cùng là khuyên Trình Trục đừng hút thuốc, Lý Duệ nhân cơ hội này giẫm hắn một cái, nhưng Vương An Toàn là thực sự quan tâm đến hắn.
Hắn nghiêng đầu nhìn Lý Duệ đang kiên trì “vung cuốc”, cả ngày chỉ nghĩ tới “đào góc tường” nhà mình, híp mắt cười nói:
“Không biết ngươi từng nghe qua câu: Noãn nam xếp sau liếm cẩu chưa?"
Ngươi là cái thá gì mà đòi “đào góc tường” nhà ta?
Theo thứ tự mà nói, “noãn nam” xếp hạng còn thấp hơn “liếm cẩu” (2)
Ngay cả khi hắn chẳng thể hòa giải với Lý Hân Duyệt, thì cũng không đến lượt con “cừu sôi nổi” (3) này .
Chỉ là, những năm này, dường như mọi người không có nhận thức như vậy, noãn nam chàng trai ấm áp vẫn còn là một lời khen ngợi.
Tuy rằng Lý Duệ nghe không hiểu ý Trình Trục, nhưng chỉ cần hắn không ngốc, liền biết người kia đang mắng mình.
“Trình Trục, ngươi... ngươi...”
Trước mặt Lý Hân Duyệt, ngay cả câu “con mẹ nhà ngươi” hắn cũng có thể kiềm chế được, lúc nào cũng duy trì cái gọi là phong thái lịch lãm, hình ảnh “noãn nam” của mình.
Cuối cùng, hắn chỉ trầm giọng nói: “Ngươi có ý gì?”
Trình Trục nhíu mày: “Có ý gì? Lại còn cần phải hỏi?"
Hắn nhếch môi: “Bình thường ta không thích nói những lời làm khó người khác. Nhưng một khi đã nói…”
Trình Trục dừng một lát, sau đó, nụ cười của hắn trở nên xán lạn:
"Thì chính là vì muốn ngươi khó xử."
[ (2) Liếm cẩu "舔狗”: Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.]
[(3) Nguyên gốc là “Phí Dương Dương” chính là con “cừu sôi nổi” trong cừu vui vẻ và sói xám =))]