Chương 7: Tất tay
Cửa quán bar 【Ẩn Tửu 】, chiếc Mercedes-Benz đang cố gắng đậu xe một cách khó khăn ở một bên sườn dốc.
Series S của Mercedes-Benz vốn là thân dài, Lý Duệ ngồi ở ghế lái vừa thi được bằng không bao lâu, loay hoay mãi vẫn chưa xong.
Sau xe có Lý Hân Duyệt cùng với bạn thân Trần Dung Dung, cảnh này khiến Lý Duệ đỏ bừng mặt, vô cùng lo lắng.
Nhưng hắn càng lo lắng, lại càng không vào được.
Nhưng xung quanh chỉ có một chỗ đậu xe được vạch sẵn này, hắn không dám đậu xe ở chỗ khác. Dù sao khó khăn lắm mới lái được xe của lão cha ra đường, nếu bị cảnh sát ghi giấy phạt thì không tránh được chuyện bị mắng.
Lý Duệ chật vật lắm mới đậu xe được vào một cách chênh vênh, đích thân đi mở cửa xe cho Lý Hân Duyệt để thể hiện phong độ đàn ông cùng với dáng vẻ “chàng trai ấm áp”.
Tâm trạng hôm nay của hắn rất tốt, bởi vì Lý Hân Duyệt đã chia tay với Trình Trục, bây giờ còn xóa bạn lẫn nhau.
“Không quay lại được, quan hệ giữa hai người bọn họ lần này tuyệt đối không thể vãn hồi!”
Bởi thế, hắn lập tức đi tìm Trần Dung Dung, bảo nàng mời Lý Hân Duyệt buổi tối đi chơi ở quán bar.
Trần Dung Dung hồi trung học đã từng lén đi quán bar rồi, còn từng yêu đương cả với chủ quán.
Nếu không thì giải thích thế nào việc nàng ta mang thai khi còn chưa tốt nghiệp?
Lý Hân Duyệt thì chưa từng đi bar bao giờ.
Đối với vài học sinh ở giai đoạn này, quán bar là một nơi cấm kỵ, nhưng lại có chút tò mò.
Lý Duệ đặc biệt chọn một quán bar yên tĩnh, chứ không phải loại quán đêm nhảy nhót tưng bừng kia, bởi vì hắn biết nếu làm vậy Lý Hân Duyệt chắc chắn sẽ từ chối.
Trên đường đến đây, hắn còn một mực trang bức.
“Quán bar này tên là 【Ẩn Tửu】, ta còn quen biết với chủ quán nữa.”
Trên thực tế, là anh họ bên nội của hắn quen biết với Thẩm Minh Lãng, lúc quán bar vừa mới thành lập có hỗ trợ quảng bá trên vòng bạn bè, Lý Duệ căn bản không quen Thẩm Minh Lãng.
Hắn lợi lát nữa trả tiền sẽ trực tiếp quét thẻ hội viên của anh họ hắn, sau đó sẽ làm bộ như là thẻ của mình, Lý Duệ cảm thấy như thế sẽ rất ngầu.
Lúc xuất phát hắn đã nói chuyện với anh họ rồi, xong việc sẽ chuyển khoản cho trả lại.
Hành động có hơi trẻ con, nhưng nam sinh ở giai đoạn này chính là vậy. Còn đừng nói có người, đừng nói là năm mười tám, lúc hai mươi tám mà vẫn còn thích ra vẻ bằng mấy chiêu cùi bắp, chẳng hiểu ra làm sao.
Trên xe, Lý Hân Duyệt và Trần Dung Dung ngồi ở phía sau luôn bàn tán về Trình Trục. Lý Hân Duyệt còn thuật lại nội dung cuộc trò chuyện của hai người bọn họ, khiến cho Trần Dung Dung nghe mà vừa bực vừa buồn cười.
Duyệt Duyệt nói với hắn, bọn họ lần này xong thật rồi, hắn lại có thể trả lời Duyệt Duyệt một câu: Được thôi.
Con mẹ nó, đây là thiên tài tuyệt thế từ đâu đến vậy?
Ngươi trả lời một chữ “được”, hoặc là “ừm”, cũng không thể thái quá được như câu “được thôi”.
“Sao hắn có thể làm thế!” Trần Dung Dung không nhịn được mà chửi thề.
Lý Duệ cũng đúng lúc chen lời, nói: “Hôm đó hắn ta nói ‘noãn nam’ xếp sau liếm cẩu, ta đã cảm thấy tính tình của hắn không đúng lắm, đàn ông thì phải đối xử tốt với nữ nhân một cách vô điều kiện, phụ nữ là để cưng chiều mà.”
Tên nhóc này còn đang kiên trì xây dựng hình ảnh “chàng trai ấm áp” của bản thân. Hắn cảm thấy, bây giờ trong lòng Lý Hân Duyệt mình nhất định đang có sự khác biệt rõ ràng so với Trình Trục.
“Nói đúng lắm.” Trần Dung Dung tỏ vẻ đồng ý.
Nàng giống với Lý Hân Duyệt, đều là những cô gái thích gây chuyện trong tình yêu, vật họp theo loài thôi, cho nên nàng rất đồng ý với quan điểm của Lý Duệ, cảm thấy Trình Trục rất không đúng.
Lại không biết ở góc nhìn của Trình Trục, công chúa hàng thật tức giận mới gọi là bệnh công chúa, còn ngươi, chỉ là gái điếm không khống chế được cảm xúc mà thôi.
Giờ phút này, ba người cùng nhau đi vào 【Ẩn Tửu 】, đều có ấn tượng mới mẻ đối với nơi này.
Quán bar hơi tối, sau khi bọn họ ngồi xuống mới phát hiện, người đang ngồi đối diện kia chính là Trình Trục!
“Trình Trục kìa!” Trần Dung Dung nhỏ giọng nói.
Lý Duệ thầm mắng một câu xui xẻo, đề nghị: “Hay chúng ta đổi quán?”
Lý Hân Duyệt lại lắc đầu, ánh mắt tập trung nhìn vào Thẩm Khanh Ninh.
Tuy rằng chỉ có thể nhìn được góc nghiêng của nàng, nhưng Thẩm Khanh Ninh dù là khí chất hay vẻ ngoài, hoặc là cặp chân dài thướt tha kia, đều hơn Lý Hân Duyệt không chỉ một bậc.
Hơn nữa trên người nàng có cảm giác cao quý không nói nên lời - thiên kim đại tiểu thư lạnh lùng.
Có một vài cô gái chính là như thế, ngươi vừa gặp được nàng, đã cảm thấy gia cảnh nhà nàng rất tốt.
Thẩm Khanh Ninh chính là kiểu hình này.
“Không đổi, ngồi ở đây.” Lý Hân Duyệt đột nhiên mở miệng nói.
“Hả? Vậy... Vậy cũng được.” Lý Duệ và Trần Dung Dung liếc mắt nhìn nhau.
Trần Dung Dung còn nhẹ giọng hỏi: “Những người bên cạnh Trình Trục đó, ngươi có quen không?”
Lý Hân Duyệt lắc đầu, nói: “Ta chỉ biết Giang Vãn Châu thôi, hắn là bạn rất thân của Trình Trục, nhưng ta không thích hắn, ẻo lả muốn chết.”
Mà bên kia, Trình Trục và Giang Vãn Châu cũng chú ý đến đám người Lý Hân Duyệt đang ngồi đối diện cách đó không xa.
Giang Vãn Châu cười nói: “Bạn gái cũ vừa mới chia tay của ngươi kìa.”
Vừa dứt lời, Thẩm Minh Lãng lại hăng hái, hỏi: “Sao thế sao thế, cho ta xem gu thẩm mỹ của biểu đệ nào.”
Trình Trục không ngờ sẽ gặp phải các nàng, nhưng cũng chẳng sao.
Loại tình huống này hắn trải qua nhiều rồi.
Về sau hắn đến Ô thành gây dựng sự nghiệp, mặc dù hàng hóa ở đó nổi danh hậu thế, nhưng dù sao cũng là một thành phố cấp huyện, rất nhỏ.
Hơn nữa tính tình sau này của hắn cũng là lãng tử quay đầu, nhưng quay đầu xong thì lại buông thả, khiến cho hắn luôn có thể thường xuyên gặp phải những người phụ nữ từng có chuyện tình. thậm chí là “chuyện đó” với mình.
Đừng hoảng! Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ.
Theo hắn, những người ở giai đoạn tốt nghiệp trung học lên đài phát biểu còn hồi hộp, đi hát một bài hát cũng ngại ngùng mà lạc giọng, tại tình huống ở nơi công cộng thế này, căn bản không gây ra được chuyện gì to tát.
Hắn thấy Lý Duệ đang nhìn sang bên này, thì nhìn thẳng trở lại, khiến Lý Duệ lập tức e ngại dời mắt.
Thẩm Minh Lãng nhìn theo ánh mắt của Trình Trục, cười tủm tỉm nói: “Ánh mắt không tệ, đều rất xinh đẹp, cả hai đều là bạn gái cũ của biểu đệ à? Hay đợi lát nữa ta nhờ Diệp Tử bưng một đĩa trái cây ra làm quà gặp mặt?”
“Không cần không cần.” Trình Trục còn cười nói: “Thẩm ca có lòng rồi.”
Bên này không khí thoải mái dễ chịu, ngược lại là bên của Lý Hân Duyệt lại bởi vì Thẩm Minh Lãng và Thẩm Khanh Ninh đều nhìn sang, cảm giác hơi ngột ngạt, toàn thân khó chịu.
Nàng cảm thấy rất xấu hổ, là cảm giác xấu hổ chưa từng có.
Rồi thẹn quá hóa giận, nàng lại cảm thấy căm tức Trình Trục.
“Tất cả là tại hắn!”
Lúc này, trên màn hình quán bar đang chiếu lại trận đấu World Cup.
Xung quanh không ít khách còn đang nghị luận về trận bóng.
Có người kích động, có người ảo não.
Trần Dung Dung chủ động tìm chủ đề, nói: “Ta nghe nói gần đây rất nhiều người cá độ bóng đá, xung quanh các ngươi có ai không?”
Lý Hân Duyệt lắc đầu, mất tập trung.
Lý Duệ thì lập tức nói: “Mấy tiếng nữa là trận chung kết của World Cup năm nay, Argentina đá với Đức, ta chuẩn bị cược một chút, 2000.”
Hắn bắt đầu như có như không mà thể hiện năng lực tài chính của mình, còn hơi lớn giọng.
“Hai ngàn, nhiều thế?” Trần Dung Dung kinh ngạc nói.
“Cược là nhỏ vui là chính.” Lý Duệ nói xong, lại lớn giọng hơn chút.
Bây giờ nhạc trong quán khá nhỏ, ngược lại âm thanh phát lại trận bóng rất lớn, điều này khiến tiếng nói chuyện của Lý Duệ đến cả người của Trình Trục bên kia cũng nghe được loáng thoáng.
“Chà, cược hai ngàn, một nhóc phú nhị đại đó nha.” Thẩm Minh Lãng không biết là đang cảm khái thật lòng, hay là đang chế giễu.
Giang Vãn Châu đột nhiên đứng dậy đi vệ sinh, Trình Trục thì chỉ chờ có thế.
Hắn mở miệng: “Biểu ca, Giang Vãn Châu nói với ta, có thể tìm ngươi cược giúp, tỉ lệ cược chỗ ngươi không tệ.”
“Ừm, nếu ngươi tin ta, đương nhiên có thể, một cái nhấc tay thôi.” Hắn cười nói.
Chính hắn cũng đã đặt, cược Đức là quán quân, năm vạn.
Tỉ lệ cược thật sự không tệ, 1 ăn 2,3. (1)
Nói cách khác, nếu cuối cùng thật sự là đội Đức thắng, hắn có thể kiếm được sáu vạn năm.
Thẩm Minh Lãng hỏi: “Trình đệ cảm thấy bên nào sẽ thắng?”
“Đức.” Trình Trục nói thẳng.
Thẩm Minh Lãng vỗ vai hắn: “Ừm? Tinh mắt thật đấy! Ta cũng đặt Đức là quán quân! Cược nhỏ năm vạn.”
Trình Trục cười nói: “Không phải khi nãy ngươi nói ngươi là fan Messi à? Sao lại không cược Argentina?”
“Đúng thế, cho nên vì thần tượng, ta cũng cược năm trăm tệ cho Argentina.” Thẩm Minh Lãng gật đầu nói.
Ngươi đúng thật là con người hàm súc... làm ông đây mắc cười quá đi.
Trình Trục giơ ngón tay cái với hắn: “Cảm động.”
“Trình đệ muốn cược bao nhiêu tiền, tỉ lệ cược bên ta là 2:3.” Thẩm Minh Lãng nói với Trình Trục.
Không ngờ Trình Trục lắc đầu nói: “Biểu ca, ta không cược quán quân, ta cược tỉ số.”
“Ồ! Dã tâm không nhỏ, lại dám chơi lớn vậy, ngươi muốn cược tỉ số bao nhiêu?” Thẩm Minh Lãng nói.
Cược (trúng) thắng thua trúng còn dễ, nhưng cược tỉ số thì xác suất trúng cực thấp.
Đương nhiên, tỉ lệ cược cũng cao hơn nhiều!
Trình Trục hỏi: “Tỉ lệ cược 0:0 của ngươi là bao nhiêu?”
Thẩm Minh Lãng lấy điện thoại ra nhìn, nói: “Để ta xem, tỉ lệ cược là... 7,3.”
“Vậy giúp ta cược cái này, ta cảm thấy trong thời gian chính thức thì sẽ hòa 0:0, sau đó bắt đầu đá hiệp phụ, biểu ca, ta chuyển khoản cho ngươi bằng cách nào?” Trình Trục hỏi.
“Mẹ nó! Ngươi gan thật, cược 0:0, chuyển khoản thế nào cũng được, đều OK hết.” Thẩm Minh Lãng nói: “Cược bao nhiêu?”
“Một vạn hai.” Trình Trục nói, không thèm nghĩ.
Thẩm Minh Lãng ngẩng đầu lên, mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Một vạn hai phải không, được rồi... Khoan đã, ngươi nói bao nhiêu ?”
[ (1) 1 ăn 2,3 là cược 1 nếu thắng sẽ lời được 1,3. Ví dụ Thẩm Minh Lãng cược 50000 thì thắng sẽ lời được 50000 x 1,3 = 65000 ]